Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

(Đang ra)

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

Haruichi

"Tôi đoán là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu vì những người bạn thân yêu của mình."

9 247

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

173 4398

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

253 6490

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

72 1856

Tập 02 - 73. Nhân quả (2)

Khi nghĩ lại chuyện đó, Kim Gayoung có vẻ tức giận, giọng nói càng lúc càng trầm xuống. Yoo Geum nhẹ nhàng xoa lưng cô, khẽ an ủi.

"Chị đừng để tâm quá. Chị Gayoung đã thoát khỏi nơi đó rồi. Không cần phải quay lại cái ký túc xá kinh khủng đó nữa. Giờ chỉ cần nghĩ cách rời khỏi đây thôi."

"Tôi cầu mong hắn ta ngã gãy mũi trên đường đi!"

Tất cả chúng tôi đều bật cười trước lời nói khi làm dấu thánh giá của Lee Jihyun. Tôi cũng suy nghĩ xem có lời nào hay ho để nói với Kim Gayoung không. Nếu giấc mơ diễn ra theo đúng kế hoạch, có lẽ là về tàu trốn thoát.

"Nghĩ theo cách khác, việc chị không đi đến tàu thoát hiểm lúc đó có khi lại là may mắn."

Khi Kim Gayoung nhìn tôi, tôi nhoẻn miệng cười và nói.

"Nhờ vậy thì chị gặp được bọn tôi mà."

Kim Gayoung nhìn cả nhóm, nhắm mắt lại một lúc rồi lắc đầu quầy quậy.

"À, tôi không phải kiểu người cảm động vì những chuyện như thế này đâu. Tôi là người suy nghĩ một cách lạnh lùng, hoàn toàn lý tính mà. Tại sao ai ở đây cũng mềm lòng thế nhỉ?"

"Tôi cũng thuộc khoa tự nhiên đây, mà lạnh lùng lắm luôn."

"Tôi cũng là người làm khoa học mà. Lạnh như băng luôn ấy."

"Kỹ sư chắc chắn là dân khoa học rồi. Rắn rỏi lắm."

Chúng tôi trêu đùa Kim Gayoung, vừa bước chậm rãi về phía bến tàu thoát hiểm. Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng sụt sịt của cô. Cô ấy kể rằng mình đã tự gõ lên diễn đàn, không phải sao chép đâu, mà vừa khóc vừa đánh máy đấy. Cô còn tưởng tất cả mọi người đều đã thoát ra ngoài, để mình cô lại trong toàn bộ Căn cứ số 4. Sợ đến mức vừa hát để lấy can đảm, nhưng lại nhận ra hát một mình trong ký túc xá trống rỗng còn đáng sợ hơn. Hôm trước, cả nhóm nghiên cứu còn cùng nhau xem phim kinh dị, vậy mà bây giờ, chỉ một ý nghĩ có ai đó ở sau lưng cũng khiến cô không dám quay đầu lại.

Trong bóng tối, có lẽ cô ấy đã sợ lắm. Thật ra tôi cũng thấy sợ mỗi lần xuống đây. Đang đi, tôi lục ba lô lấy ra một ít kẹo không đường. Mọi người vừa bước vừa ngậm kẹo, tiếng kẹo lăn trên lưỡi vang lên khe khẽ. Một chút ngọt ngào trong miệng giúp chúng tôi cảm thấy bình tĩnh hơn, trò chuyện với nhau cũng khiến tâm trạng thoải mái hơn.

Chúng tôi chậm rãi tiến về cảng tàu thoát hiểm ở khu Jujak. Sau khi đến nơi, tôi và Lee Jihyun bàn bạc, quyết định để Yoo Geum và Kim Gayoung chờ ở lối vào, còn hai chúng tôi sẽ vào trước. Nghe vậy, Yoo Geum lập tức lắc đầu.

"Đi cùng nhau đi."

"Tại sao?"

"Hai người ở hành lang này một mình còn đáng sợ hơn!"

Yoo Geum nói xong, Kim Gayoung cũng nhìn quanh hành lang trống trải rồi gật đầu lia lịa. Yoo Geum vốn đã nhát gan rồi. Phải rồi, chắc lúc chúng tôi xuống chỗ nghỉ ở khu Jujak, để cô ấy chờ một mình thật sự là một trải nghiệm kinh khủng. Kim Gayoung cũng liếc nhìn không gian u ám xung quanh, rùng mình một cái rồi nói.

"Đoàn kết thì sống, chia rẽ là chết."

Nghe vậy, tôi bật cười. Đột nhiên nhớ lại một câu nói đùa mà bạn tôi từng kể.

"Nếu có bom nổ thì phải tản ra mới sống được."

"Ở gần bom mà phát nổ, chắc chỉ có chết thôi."

Yoo Geum nói thế khiến Lee Jihyun hơi nhíu mày, sau đó ra hiệu để Yoo Geum và Kim Gayoung đi sau lưng mình. Khi cả bốn người tiến vào cảng thoát hiểm, chúng tôi thấy hai kỹ sư đang đứng cạnh thiết bị điều khiển. Họ ngạc nhiên nhìn chúng tôi, tay lăm lăm cờ lê, như thể sẵn sàng ném bất cứ lúc nào.

"Đứng yên ở đó mà nói chuyện."

"Tại sao mấy người vẫn chưa lên tàu?... Marcus?"

Lee Jihyun hỏi, và một người trong số đó nhận ra cô, bèn giơ tay chào từ phía sau. Người còn lại liếc nhìn chúng tôi một lượt rồi nói.

"Nhìn màn hình giám sát xem, mấy chiếc tàu thoát hiểm đều hỏng cả, nên không dám lên. Còn các người thì sao?"

"Chúng tôi vừa đến đây để dùng tàu thoát hiểm."

Lee Jihyun chẳng buồn nhắc đến chuyện cứu hộ. Sau khi quan sát rằng họ không có ý định tấn công, cô lập tức di chuyển ra xa và quay đầu nhìn vào màn hình lớn. Trên đó, hình ảnh các tàu thoát hiểm đang bị kéo ngược trở lại vòng tay của biển.

Các con tàu này dường như không thể rời khỏi tầng biển sâu (-1000m) mà cứ trôi ngược xuống. Tôi đã thấy cảnh này trước đó, nên không còn bất ngờ. Nhưng Yoo Geum thì nhìn chằm chằm, ánh mắt như dán vào những đường cong quỹ đạo hiển thị trên màn hình, thần người ra.

Còn Kim Gayoung thì có phản ứng khác hẳn. Cô ấy nhìn các thuyền bị kéo xuống biển, bật cười một cách mỉa mai. Khi bắt gặp ánh mắt của tôi, cô đưa tay che miệng, nhưng nụ cười vẫn còn đó. Sau đó, với ánh mắt giận dữ, Kim Gayoung nói.

"Không buồn cười sao? Tôi cào cửa đến rách cả móng tay, gào thét khản cả cổ để cầu cứu, nhưng cuối cùng họ chỉ lo cho mạng mình mà chạy trốn. Vậy giờ họ lại bị kéo về đáy biển."

Thật trớ trêu. Tôi giả vờ như không nghe thấy lời thì thầm của Kim Gayoung. Hẳn là cô ấy đang cảm thấy oan ức và tủi thân lắm. Biểu cảm của Lee Jihyun cũng rối bời. Cô ấy khẽ làm dấu thánh giá và lẩm bẩm điều gì đó, giọng nhỏ đến mức không nghe được. Yoo Geum cuối cùng cũng thoát khỏi cú sốc, quay sang hỏi hai kỹ sư.

"Hai người định làm gì tiếp theo?"

"Làm gì cơ?"

"Ý tôi là thoát khỏi đây."

"Chúng tôi muốn làm gì là việc của chúng tôi."

Người đàn ông tên Marcus trả lời lạnh nhạt, khiến Lee Jihyun nhíu mày, nói.

"Marcus, nếu định sửa tàu thoát hiểm còn lại, thì bỏ ý định đi."

"...Tại sao?"

"Thật à? Nước có thể tràn vào bất cứ lúc nào, anh nghĩ có thời gian để sửa sao?"

"Cô Lee, lo chuyện của cô đi. Sửa được thì thoát, không được thì chìm."

Người đàn ông cầm cờ lê đứng cạnh Marcus chỉ vào hai chiếc tàu thoát hiểm, nói.

"Hai chiếc này là của chúng tôi, nên nếu không có việc gì thì đi đi."

"Chúc các anh tận hưởng mấy chiếc tàu hỏng."

Kim Gayoung lẩm bẩm, rồi lùi lại. Nhưng người đàn ông cầm cờ lê quay sang hỏi tôi.

"Bác sĩ, mấy người ở khu Baekho đã thoát hết chưa?"

"Vâng? Tôi chỉ kiểm tra từ phòng 38 trở lên thôi."

"Không thấy phòng 20 à?"

"Vâng, tôi không thấy... Anh quen tôi à?"

"Chúng ta gặp ở phòng khám nha khoa rồi."

"...À!"

Những câu chuyện cũ dần hiện lên trong trí nhớ của tôi...

Bác sĩ nha khoa chỉ có một thân cơ thể, nhưng bệnh nhân thì có rất nhiều. Làm sao tôi nhớ hết được mặt từng người? Nhớ tình trạng răng của họ thì dễ hơn nhiều. Người đang cầm cờ lê hỏi tôi có mái tóc nâu nhạt dài đến cằm. Nhìn kỹ lại, tôi nhận ra da anh ta từng đỏ ửng như cà chua, nhưng bây giờ thì trắng bệch. Thêm vào đó, bộ râu lởm chởm này ngày trước cũng không có. Thảo nào tôi không nhận ra được.

"Anh Harry Woods?"

"Nhớ được rồi à."

Đúng rồi, người này là Harry Woods. Tôi nhớ anh ta là người New Zealand. Vừa nghe tên, những thông tin về bệnh nhân liền hiện rõ trong đầu tôi. Anh ta từng kể mình sống ở Queenstown, còn phàn nàn tại sao ở đây không được uống rượu. Lần đó, anh ta đến khám vì bị sâu kẽ răng, kèm tiểu đường và huyết áp cao. Chỉ cần nhìn răng, tôi đã đoán anh ta nghiện rượu. Mùi rượu nồng nặc từ miệng anh ta lúc ấy khiến tôi đau đầu. Khi được tôi dặn phải cai rượu vì bị viêm nha chu, anh ta trở nên rất cáu kỉnh.

Lúc đó, mặt anh ta đỏ gay như quả cà chua. Ký ức cuối cùng của tôi về anh ta là khi anh ta rời khỏi phòng khám trong khi chửi bới một người phụ nữ sống đối diện mình. Harry hỏi tôi.

"Ở khu Baekho cũng bị ngập nước à?"

"Vâng, đúng thế."

"Vậy chắc giờ không còn ai ở đó nhỉ."

Tất nhiên, nước tràn vào rồi thì làm gì còn ai ở lại? Nhưng suy nghĩ đó khiến tôi thấy nghi ngờ, liền hỏi lại Harry.

"... Phòng 20 có gì sao?"

"Không biết thì thôi."

Harry trả lời cụt lủn, không giải thích thêm. Trong khi đó, Marcus quay sang hỏi Lee Jihyun.

"Còn các người thì sao? Định làm gì để thoát hiểm?"

Lee Jihyun lạnh lùng đáp lại.

"Chúng tôi làm gì là việc của chúng tôi."

Cô ấy trả lời bằng chính câu nói Marcus đã dùng với Yoo Geum. Rõ ràng, không ai có ý định chia sẻ thông tin về việc thoát thân. Bầu không khí chẳng hề thân thiện chút nào. Lee Jihyun vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi lùi lại. Khi cả nhóm bắt đầu rút lui, Marcus cười khẩy và nói.

"Đừng lo, bọn tôi sẽ không tấn công đâu. Cũng chẳng thấy có gì đáng để cướp cả."

Harry giả vờ lao lên trêu đùa, khiến tôi giật mình, nhưng Lee Jihyun vẫn điềm tĩnh, ánh mắt không rời họ cho đến khi cả nhóm hoàn toàn rời khỏi cảng thoát hiểm.

"Những người trốn bằng tàu thoát hiểm chắc đều chết cả rồi."

Yoo Geum nói, giọng run rẩy. Dường như cảm giác ớn lạnh bao trùm cơ thể cô, khiến cô rùng mình. Kim Gayoung bước tới, đặt tay lên vai Yoo Geum để trấn an. Lee Jihyun lầm bẩm điều gì đó trong khi làm dấu thánh giá, rồi thở dài trước khi quay sang Kim Gayoung.

"Chị Gayoung, đăng lên bảng thông báo của căn cứ: Thuyền thoát hiểm ở khu Jujak không thể sử dụng, tất cả đều bị hỏng. Cần cẩn trọng khi sử dụng thuyền."

Kim Gayoung lúng túng lôi từ chiếc túi ướt nhẹp ra một chiếc máy tính bảng được bọc trong túi ni-lông, nhanh chóng gõ tin nhắn lên màn hình. Trong khi đó, Lee Jihyun vừa cảnh giác quan sát hành lang vừa hỏi tôi.

"Giờ thì sao đây?"

"Sao là sao?"

"Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?"

"Ở khu Hyeonmu sẽ có tiếng súng nổ, rồi mọi người từ đó sẽ chạy trốn sang Jungang. Những kẻ có vũ khí cũng đến khu Jungang, rồi bắt đầu bắn giết mọi người. Trong mơ, tôi đã chạy trốn đến khu Cheongryong."

Nghe vậy, Yoo Geum sợ hãi nhìn quanh hành lang tối tăm. Lee Jihyun im lặng nhìn về phía khu Jungang, cân nhắc xem liệu có nên đi vào đó lúc này không.

"Vậy theo những gì anh Moohyun, nếu chúng ta tiến vào khu Jungang, khả năng gặp phải bọn vũ trang là rất cao, đúng không?"

"Nếu không đến khu Jungang thì chúng ta đi đâu bây giờ?"

"Giờ tốt nhất là chạy hết tốc lực từ khu Jungang sang Cheongryong."

Yoo Geum nghe đến đây liền quay sang hỏi tôi:

"Khu Cheongryong có an toàn không?"

Câu hỏi của cô ấy khiến tôi có cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt cổ, không thở nổi. Nghĩ kỹ lại, khu Cheongryong cũng chẳng phải nơi an toàn. Trong giấc mơ, Haiyun đã chết trong thang máy, còn Seo Jihyuk bị bắn vào đầu gối. Và cả Kang Soojung lẫn Jung Sanghyun đều đã đến đó, nhưng không có tin tức gì cả. Một dự cảm không lành thoáng qua tâm trí tôi. Con Thanh Long quấn quanh thang máy bằng cơ thể đồ sộ của nó nhìn chúng tôi chạy thục mạng về hướng đó cứ ùa về.

"Không, không hề. Ở đó cũng có những kẻ vũ trang phục kích sẵn ở cổng thoát hiểm, sẵn sàng nổ súng."

"Vậy cuối cùng anh đã thoát ra bằng cách nào?"

"Bằng thang máy, nhưng nó bị mất điện liên tục."

"...Tức là dù thế nào, chúng ta cũng phải đến thang máy ở khu Cheongryong để lên một căn cứ khác."