"Bịch—!”
Lục Dĩ Bắc nhảy xuống khỏi bục cửa sổ. Dư chấn tạo ra làm cho bụi trên mặt đất bay lên mù mịt, hình thành một làn bụi mờ lơ lửng trong không khí. Khi mà làn bụi dần lắng xuống mặt đất như một tấm màn che đang hạ, hai mắt anh lập tức cảm thấy bỏng rát dữ dội. Rồi những tia sáng lờ mờ trong sảnh khách sạn bỗng chốc trở nên chói sáng, hệt như một chiếc đèn cảm biến âm thanh được kích hoạt do phát hiện tiếng anh đáp đất.
Trần nhà cao được chống đỡ bởi những chiếc cột đá to lớn. Dù chiếc đèn pha lê khổng lồ và xa hoa trên trần không được bật, nhưng không gian xung quanh vẫn tràn ngập một thứ ánh sáng mờ ảo huyền bí.
Không gian được chiếu rọi bởi thứ ánh sáng mờ ảo này dường như đang được kéo rộng ra, hiện lên là một khối kiến trúc hùng vĩ và tráng lệ tựa như những cung điện xa hoa dưới ánh hoàng hôn.
Có một dòng khí màu đỏ sẫm hiện ra dưới ánh sáng mờ ảo ấy. Nó chảy trong khắp đại sảnh, kéo dài về tứ phía giống như một dải lụa dài không thể thấy điểm đầu hay điểm cuối.
Có một lượng lớn người kì quái đang đi lại trong đại sảnh, hành lang khách sạn. Chúng có tay chân vừa to lớn vừa thon dài, trông rất cổ quái. Thân hình của chúng giống như được vẽ ra bởi những nét bút nguệch ngoạc. Dáng vẻ của chúng tưởng chừng như là của những linh hồn đã thanh thản rời khỏi cơ thể. Nhưng trên khuôn mặt của mấy kẻ đó, biểu cảm chết cứng hiện lên lại không có chút gì là ăn nhập với lại vẻ ngoài.
Mấy loại bóng người kì quái này Lục Dĩ Bắc đã thấy qua nhiều lần. Trên thực tế, hầu hết thời gian anh đều trông thấy những bóng đen giống như vậy trên đường phố. Chúng chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc rồi lại tan biến vào hư vô.
『Tuy nhiên lần này bọn chúng hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ biến mất, thậm chí còn có quá nhiều người kì quái như thế cùng xuất hiện!』
Bọn chúng di chuyển không ngừng chẳng vì mục đích gì hết. Cứ quanh quẩn trong hành lang, sảnh khách sạn, rồi lại xuyên qua cột đá, xuyên qua vách tường hoặc chui lên từ mặt đất giống như một cái xác không hồn. Thỉnh thoảng trong miệng chúng lại phát ra vài tiếng thì thầm không rõ ràng.
Những âm thanh mơ hồ ấy lúc thì rời rạc, lúc thì sắc bén, lúc thì nóng nảy, lúc thì điên dại. Nghe phải thứ tiếng đó khiến cho cảm xúc con người bị ảnh hưởng, bị đồng hoá với cảm xúc của chúng, đầu óc quay cuồng nhức nhối.
Khi Lục Dĩ Bắc đáp đất, tất cả âm thanh đó đều biến mất, không gian trở nên tĩnh lặng. Những người kì quái đang bước đi vô định đều dừng bước, quay lại nhìn anh.
『Vậy ra cảm giác của một thằng ăn trộm ất ơ lỡ đột nhập vào một ngôi nhà bất kì nào đó, rồi bất chợt nhận ra nơi đây có một đám tội phạm sừng sỏ đang trú ngụ là như thế này sao?』- Lục Dĩ Bắc thấp thỏm suy nghĩ, mồ hôi lạnh ứa ra trên thái dương anh, chậm rãi chảy dọc xuống người.
Hứng chịu ánh nhìn của hàng trăm cặp mắt vô hồn khiến anh như hoá đá, đứng chết trân tại chỗ. Một lúc lâu sau, anh mới bày ra vẻ mặt vô cảm vẫy tay với những người kì quái đang nhìn mình.
“Xin, xin chào mọi người! Tôi, tôi đi nhầm nhà rồi! Xin, xin phép được rời đi ngay!”
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy những người kì quái giống như thế này, nhưng anh căn bản không biết vì nguyên nhân gì mà chúng được sinh ra, càng không biết nếu bị bọn chúng để mắt tới thì chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Nên hiện tại thứ anh nghĩ trong đầu chính là làm sao để thoát khỏi nơi này nhanh nhất có thể.
Khi anh vừa dứt lời, ánh nhìn của những người kì quái trong sảnh đều đồng loạt biến mất, chúng tiếp tục bước đi trong vô định.
Rất nhanh sau đó, toàn bộ sảnh chờ lại ngập tràng âm thanh. toàn là những lời lẩm bẩm vọng đi vọng lại trong không gian.
『Có vẻ như bọn chúng không có hứng thú với mình!』- Lục Dĩ Bắc nhíu mày, mặc dù đây là chuyện tốt nhưng mà…
『Cảm giác này giống như là “zombie mở đầu bạn ra xem não rồi thở dài thất vọng bỏ đi” vậy. Xúc phạm quá!』
Trong lúc đang suy tư, bụng anh lại truyền đến một cơn đau nhẹ. Dường như là Chúc Linh Long không thể kiên nhẫn đợi được nữa. Cô ta đang thúc giục anh nhanh chóng đi tiếp.
“Biết rồi! Biết rồi! Đổi lại là cô, nếu nhìn thấy tình huống như này cô không sợ sao? Mẹ nó, sao lại không cho người ta chút thời gian để điều chỉnh lại tâm trạng chứ?”
Lục Dĩ Bắc khó chịu càu nhàu một câu, rồi anh lấy hết can đảm giơ tượng Minh Vương lên cẩn thận đi sâu vào đại sảnh.
Trong hành lang khách sạn, Lục Dĩ Bắc vừa đi vừa nắm chặt tượng Minh Vương, luôn sẵn sàng vung bức tượng đồng nặng vài chục cân vào những bóng người kỳ quái bất cứ lúc nào.
Nhưng mà những bóng người kỳ quái kia dường như không hề chú ý đến sự tồn tại của anh, chúng vẫn cứ bước đi vô định.
Do đi qua những cái bóng ấy nên Lục Dĩ Bắc cũng đã nghe được nội dung chúng đang lẩm bẩm.
“Giá cổ phiếu lại giảm, lại giảm… Nếu mà còn giảm nữa tôi lên sân thượng tự tử cho rồi!”
“Haiz, mắc phải căn bệnh này, tôi… không còn hy vọng sống nữa rồi phải không?”
“Đáng chết! Đáng chết! Tao phải chém chết mẹ nó đôi gian phu dâm phụ chúng mày!”
…
Lục Dĩ Bắc bình tĩnh lắng nghe những lời thì thầm vang lên bên tai mình, trầm ngâm suy tư.
『Bọn chúng đều đang oán trách một sự tình bất hạnh nào đó ư?
Chẳng lẽ bọn chúng chết đi đều mang theo oán niệm sao? Vậy là chúng đều được sinh ra từ những oán niệm còn sót lại sao?』
Lục Dĩ Bắc vừa suy đoán những điều này, vừa cảm thấy lần sau đến Tư Dạ Hội nhất định phải mượn 《Tư Dạ Thư》 xem thử.
Theo lời An Thanh thì quyển sách kia dường như ghi chép lại tất cả các loại quái đàm mà Tư Dạ Hội biết. Lục Dĩ Bắc đã tiếp xúc với những thứ này rồi nên anh chắc chắn muốn biết thêm những kiến thức về chúng.
“Mười lần! Mười lần quay rồi đều không ra được hàng! Đời này tôi chỉ có thể ở lại Châu Phi sao?”
Trong lúc đang nghĩ ngợi lung tung, Lục Dĩ Bắc đột nhiên nghe thấy mấy lời đó.
Anh trợn mắt nhìn về phía bóng người kỳ quái đã nói ra chúng, trong lòng thầm nghĩ:『Mới quay mười lần không ra mà đã khổ sở như vầy rồi sao? Tuy mười lần quay không ra được đò thì cũng có thể coi là thảm, nhưng nếu so vị huynh đài này với mấy người khác mà nãy giờ mình nghe được thì rõ ràng không cùng đẳng cấp mà. Nếu mình quay mười lần không ra được đồ…』
Trong đầu Lục Dĩ Bắc vừa hiện lên dòng suy nghĩ “nếu mình quay” thì bóng người kỳ quái kia đột nhiên dừng bước, xoay người lại đi về phía anh.
Khi nghe thấy lời than thở không “quay không ra được đồ” kia từ phía sau, càng lúc càng to dần, Lục Dĩ Bắc bất giác quay đầu lại. Rồi ánh mắt anh đột nhiên chạm phải ánh mắt của bóng người kì quái, mặt anh ta và mặt của anh giờ dường như đang dí sát vào nhau.
Khuôn mặt của người đó có biểu cảm cứng đơ, đôi mắt vô thần đục ngầu, đôi môi nứt nẻ quỷ dị không ngừng mấp máy phát ra những tiếng lẩm bẩm.
Lục Dĩ Bắc giật thót tim, toàn thân anh run lên. Anh lập tức nhảy mạnh về phía sau để tránh người kỳ quái kia càng xa càng tốt. Cú nhảy quá mạnh khiến anh mất thăng bằng, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.
“Con mẹ nó cái này…! Á! Á! Ngươi đừng tới đây! Đừng tới đây! Đệt!”
Thấy bóng người kỳ quái càng ngày càng tiến lại gần mình, Lục Dĩ Bắc cảm thấy trong lòng giống như bị mèo cào. Không kịp suy nghĩ nhiều, anh chửi thề một tiếng rồi liền nhanh chân bỏ chạy.
Vì khách sạn nghỉ dưỡng ngừng kinh doanh nên đương nhiên thang máy tại nơi đây cũng không còn hoạt động nữa. Lục Dĩ Bắc chạy nhanh như điện vụt qua hành lang, đẩy mở cánh cửa thoát hiểm bằng sắt nặng nề rồi điên cuồng leo lên cầu thang bộ. Liên tiếp được mấy tầng lầu anh mới dừng bước, dựa vào tường nghỉ ngơi, thở hổn hển.
Đến khi hơi hồi phục lại được chút sức lực, anh ngồi thẳng lên, ánh mắt lơ đãng đảo qua nhìn ngực mình. Rồi nhìn thấy có thứ gì đó, anh sững sờ.
Một sợi dây màu đỏ thẫm xuất phát từ lồng ngực anh, kéo dài ra rồi biến mất ở phía cuối hành lang mà anh có thể nhìn thấy.
Sợi dây đó trông giống như dòng khí màu đỏ sẫm không đầu không cuối mà anh đã thấy được ở đại sảnh.
“Mười lần! Mười lần quay rồi đều không ra được hàng! Đời này tôi chỉ có thể ở lại Châu Phi sao?”
Bên tai anh mơ hồ truyền đến một tiếng thì thầm. Lục Dĩ Bắc đột nhiên nhận ra đó là cái gì, sắc mặt anh lập tức trở nên trắng bệch.
Hình như bằng một nguyên nhân nào đó mà anh đã tự tạo ra mối liên kết với cái bóng người kỳ quái roll mười lần không ra hàng kia.
Âm thanh quỷ dị vang lên bên tai anh càng lúc càng lớn, dường như bóng người kỳ quái kia đang lần theo sợi dây đỏ mà tới gần anh.
Lục Dĩ Bắc chống trán: 『Con mẹ nó, mình không nên tiện não mà đi chế giễu người khác! Lần này thì tốt rồi, bị tên đó bám theo luôn! Cũng không biết nếu bị hắn đuổi kịp sẽ gặp phải chuyện gì!』
“... Đời này ngươi chỉ có thể ở lại Châu Phi…” - Giọng lẩm bẩm của người đàn ông vang lên mơ hồ ở bên tai Lục Dĩ Bắc, chỉ có những từ này anh có thể nghe được rõ ràng.
Lục Dĩ Bắc: “...”
『Con mẹ nó, đừng có tuỳ tiện sửa lời thoại thế chứ!』
Trong lòng thầm rủa một câu, Lục Dĩ Bắc lập tức cảm thấy thân thể tràn đầy sức mạnh. Không do dự, anh quay người tiếp tục chạy lên lầu.
『Cái của nợ này là loại quái đàm kiểu mẹ gì vậy? Kinh dị quá!
Xông lên đi Lục Dĩ Bắc! Đặt cược bằng tỉ lệ ra đồ khi quay sau này, tôi cược rằng mình tuyệt đối sẽ không để nó đuổi kịp!』- Lục Dĩ Bắc tự hét lớn trong lòng.
…
Không biết có phải do đặt cược bằng xác suất ra ra đồ hay không mà Lục Dĩ Bắc đã kích phát được tiềm năng ẩn của nhân loại. Anh chạy thẳng từ hành lang tầng một lên đến tầng mười hai, nơi Chúc Linh Long bị sát hại, chỉ trong ba phút.
Lục Dĩ Bắc lảo đảo đẩy mở cánh cửa thoát hiểm. Khi cửa mở ra, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi anh, trong đó còn mơ hồ xen lẫn cả mùi của máu.
Tất cả cửa sổ trong hành lang phía trước đều đóng chặt, còn được gia cố bằng ván gỗ đóng đinh. Ánh sáng le lói hắt qua các khe hở chiếu vào khiến hành lang không bị tối nhưng chắc chắn cũng không đủ sáng.
Lục Dĩ Bắc cúi đầu nhìn ngực mình, anh thấy sợi dây đỏ vẫn còn đó, nhưng cái âm thanh lầm bầm bên tai kia giờ đã im bặt.
Cái bóng người kì quái quay mười lần không trúng kia dường như đang e ngại thứ gì đó nên không đuổi theo anh nữa.
Hành lang có dạng hình chữ “T” với đầu chữ “T” ở phía trước anh. Những cánh cửa phòng màu nâu đóng chặt. Một chút nấm mốc đã mọc lên từ trên cái thảm màu xám tro dưới đất. Bức tường trắng bị dính một vài vết bẩn có hình dạng kì quái.
Đứng giữa hành lang vắng vẻ, mờ mờ sáng, và tĩnh lặng này, Lục Dĩ Bắc nhíu mày, cảnh giác nắm chặt tượng Minh Vương trong tay.
Nơi này mặc dù không náo nhiệt như các tầng dưới nhưng vẫn mang lại cho Lục Dĩ Bắc cảm giác bất an mãnh liệt. Bầu không khí nơi này đặc quánh như chất keo, chậm chạp lưu thông.
Bên ngoài khách sạn có gió lạnh thổi qua, phát ra một âm thanh nho nhỏ. Tuy thật sự rất nhỏ, nhưng đứng tại nơi vô cùng yên tĩnh này lại thấy nó vô cùng chói tai. Lục Dĩ Bắc không khỏi có chút do dự, không rõ nếu anh bước vào hành lang thì sẽ có thứ gì đó kì quái xông ra hay không.
“Ực—!” - Lục Dĩ Bắc nuốt nước bọt, hạ giọng hết mức nói - “Chúc cô nương à, tôi nên đi hướng nào đây? Bên trái?”
“...”
“Bên phải?”
Bụng truyền đến một cơn đau nhẹ, Lục Dĩ Bắc hiểu ý gật đầu, rẽ phải.
Ở cuối hành lang bên phải có một khúc cua. Khi sắp đến khúc cua, Lục Dĩ Bắc cảnh giác dừng lại, anh nép sát vào vách tường, thò cái đầu ra nhìn về phía bên kia.
Bên kia khúc cua cũng là một hành lang trống rỗng, dài khoảng mười mét. Cuối hành lang có một cánh cửa đôi màu nâu kiểu Trung Quốc cổ điển, trên đó được khắc những hoa văn tinh xảo, khảm vòng đồng.
Có lẽ vì đây là căn phòng nơi Chúc Linh Long bị sát hại nên trước cánh cửa hơn hai mét có đặt một hàng chướng ngại vật chặn đường, căng dây cảnh báo. Còn có cả một tấm bảng thông báo “Không phận sự miễn vào”.
Đã xác định được rằng bên kia không có gì lạ nên Lục Dĩ Bắc hít thật sâu một hơi, cất bước đi tiếp. Trong chốc lát, như thể đang cảnh báo nguy hiểm, đôi mắt anh truyền đến một cơn bỏng rát dữ dội.
Sau một khắc, lông tơ toàn thân anh dựng đứng cả lên, anh cứng người đứng nguyên tại chỗ.
Hành lang trước kia trống rỗng bỗng xuất hiện một người.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen, thân hình cao lớn, trong tay cầm một cây xà beng đang nhỏ tong tong máu người.
Người đó quay lưng về phía Lục Dĩ Bắc, cứng đờ vặn cổ về sau, xương cốt kẻ đó phát ra tiếng “ken két”. Giống như cổ cú mèo có thể xoay một trăm tám mươi độ, cái đầu của hắn ta quay về phía anh. Trong chiếc mũ áo choàng kia thoáng hiện lên một cái miệng thỏ đầy lông.
Lòng bàn tay anh đồ đầy mồ hôi, nhịp tim bỗng nhiên tăng lên tới cực hạn. Sự sợ hãi cái chết tột cùng như núi gào biển gầm ập đến, dường như muốn đem thân thể anh xé thành từng mảnh nhỏ.
Lục Dĩ Bắc chạm mắt với đôi mắt thỏ hồng kia ba giây. Và sau đó, hắn đột nhiên lao như bay về phía này…
ai chơi sẽ biết cái này, nói chung mục đích chính của bọn zombie là ăn não ông chủ nhà ấy Game tuổi thơ mà nhỉ, có bản fusion cũng đang khá nổi Núi gào biển gầm (山呼海啸): Có nghĩa là tiếng kêu của núi; tiếng gào của biển. Miêu tả khí thế hùng tráng đồng thời thể hiện sự khắc nghiệt của tự nhiên. Em bí bách lắm mới dùng từ roll -_• Mọi ng đều hiểu mà nhỉ