[Nói ra mấy người có thể không tin, nhưng con mẹ nó, tôi thực sự đã bị một quái đàm bắt cóc!
Nó đang cưỡng ép tôi phải làm những việc mà mình không muốn!
Nguy quá!
Nếu có ai thấy đoạn ghi này, vui lòng liên lạc với Giang Ly hoặc An Thanh giúp tôi!]
“A—!”
Lục Dĩ Bắc xoa trán thở dài sau khi những câu từ đầy điên khùng đó xuất hiện trong đầu.
“Mình thật sự là sắp phát điên rồi, lại còn làm ra mấy trò vô nghĩa này nữa!”
Lục Dĩ Bắc đứng ở đầu phố Mẫu Đơn, vừa lẩm bẩm một mình vừa đưa tay ra bắt một chiếc taxi.
“Bác tài, phiền ông đưa tôi đến khách sạn nghỉ dưỡng Hoa Ngữ Dương Quang.”
“Hoa Ngữ Dương Quang…?” - Tài xế taxi chần chừ một lúc rồi chớp mắt, gật đầu nhẹ - “Được rồi!”
…
Khách sạn nghĩ dưỡng Hoa Ngữ Dương Quang nằm tại một khu cao nguyên có hồ nước ở ngoại ô Hoa Thành. Ba mặt có núi non bao quanh, một mặt hướng thẳng ra hồ, thật là một cảnh sắc nên thơ trữ tình.
Lục Dĩ Bắc có từng nghe nói qua về nơi này, nhưng cũng chỉ là nghe thoáng qua thôi. Anh thật sự chưa một lần nào được chìm đắm trong sự xa hoa của nơi này.
Bản thân anh vốn là một người khá thích ở nhà. Nên đối với những loại danh lam thắng cảnh như thế này, anh không có quá nhiều hứng thú. Huống chi là, phòng nghỉ rẻ nhất ở khách sạn nghỉ dưỡng Hoa Ngữ Dương Quang cũng lên đến 988 tệ một đêm.
『Nếu có số tiền này, thà nạp con mẹ nó vào <Tình yêu và Ma Pháp Thiếu Nữ> chẳng phải sẽ sướng hơn nhiều sao? Biết đâu còn ra được đồ ngon? Còn nếu không thì lần sau kiểu gì cũng sẽ trúng! Mình chỉ cần quay thêm một lần mười nháy nữa là được!』
Trong lúc Lục Dĩ Bắc đang trầm ngâm tính toán xem cách để tối đa hóa chi tiêu mua hàng nếu anh có 988 tệ, thì chiếc taxi đột nhiên dừng lại.
“Bác tài, sao không đi nữa thế?”
“Không chạy tiếp được nữa!” - Người tài xế giơ tay chỉ ra bên ngoài cửa sổ- “Cậu nhìn xem, đường bị chặn hết cả rồi.”
Nhìn theo hướng tay của tài xế, anh quà thực thấy những cái cọc tiêu giao thông đang chắn ngang lối đi.
“Cái gì vậy trời?” - Lục Dĩ Bắc ngẩn người - “Chặn đường kiểu này là ý gì, khách sạn không cần mở cửa đón khách nữa đúng không?”
“Mở cửa gì cơ? Khách sạn này đã đóng cửa gần được hai tháng rồi đấy!” - Bác tài bĩu môi nói.
Lục Dĩ Bắc nhíu mày, hỏi lại bác tài: “Đóng cửa? Tại sao vậy?”
Người tài xế đảo mắt liếc trái liếc phải, cảnh giác nhìn quanh một lúc rồi hạ giọng nói: “Cậu không biết gì à? Có tin đồn bảo rằng trong khách sạn này có một tên biến thái đang ẩn trốn. Hắn chuyên môn lừa gạt các cô tiểu thư quyền quý đến một gian phòng bí mật nào đó, chuốc thuốc mê rồi sau đó sẽ phanh ngực rạch bụng!”
Lục Dĩ Bắc: “???”
『Ngoại trừ tình tiết phanh ngực rạch bụng ra, thì cái chuyện này nó có giống mẹ gì với cái chuyện mà tôi được biết đâu?』
“Mới gần nửa năm trước, có mấy người thanh niên đã vô tình phát hiện ra căn phòng bí mật ấy. Bên trong đó, là xác chết của 3 cô gái. Họ bị treo lủng lẳng bằng một cái móc sắt gỉ sét đâm xuyên qua cổ họng, tròng mắt họ đục ngầu, mở trừng trừng nhìn vào những người thanh niên vừa mới tìm ra mình. Các giọt máu đỏ tươi liên tục nhỏ xuống từ cái thân thể đang đung đưa giữa không trung của những cô gái ấy…”
“Khoan khoan khoan!!” - nghe xong mấy lời đó, Lục Dĩ bắc không nhịn được mà chen ngang. Lưng anh lạnh toát, anh cảm thấy hình như có gì đó bất thường từ lời kể của bác tài- “Không hiểu sao tôi lại có cảm giác là anh đã nhìn thấy tận mắt cảnh tượng đó đấy!”
Anh lặng lẽ lôi hộp đàn ghita ra, mở khóa kéo. Bức tượng Minh Vương được anh cầm lên tay, hướng về tài xế sẵn sàng động thủ.
Mặc dù không biết cách để chống lại những quái đàm không sờ không thấy được như Chúc Linh Long, nhưng kinh nghiệm đối phó với kiểu quái đàm có thực thể thì anh vẫn có một chút.
“He he!” - Bác tài ngượng ngùng cười, gãi gãi gáy tóc - “Kì thực ban ngày tôi làm tài xế taxi, còn ban đêm tôi là streamer phát sóng mấy chương trình kinh dị. Vừa rồi là kịch bản tôi mới viết. Cậu thấy thế nào? Có kích thích không?”
Lục Dĩ Bắc: “...”
『Anh không nhìn thấy biểu cảm trên mặt của tôi sao? Đúng rồi đấy, là vẻ mặt cạn lời nên không biểu lộ ra được gì hết đấy!』
“Nhưng nghiêm túc thì, câu chuyện này được cải biên từ sự kiện có thật đấy!”
『Sự kiện có thật』- Lục Dĩ Bắc cau mày. Nếu thật sự như bác tài nói thì khách sạn nghỉ dưỡng ngừng kinh doanh không chỉ bởi vụ việc của Chúc Linh Long mà còn vì nhiều ẩn tình khác nữa ư?
『Tóm lại cẩn thận một chút cũng không phải là thừa. Nếu tình hình không ổn… Mình sẽ chuồn ngay lập tức』
“Thiên hạ bây giờ nơi nào cũng nhan nhản mấy chuyện quái đàm. Dù phong cảnh có đẹp đến đâu đi nữa, nhưng khi nghe nói là nơi đây có lẽ đã có người mất mạng, thì làm gì có ai dám đến để ở nữa chứ? Liên tục mấy tháng liền không có khách nên hơn một tháng trước lão chủ đã dứt khoát đóng cửa khách sạn này.”
Người tài xế vừa nói xong, bụng Lục Dĩ Bắc bỗng xuất hiện một cơn đau quặng thắt.
Lục Dĩ Bắc cắn răng: 『Không lẽ Chúc cô nương lúc này vẫn còn rất tham tiền? Nghe thấy việc làm ăn của cha mình bị ảnh hưởng nên không yên được sao?』
Trong lúc suy tư, Lục Dĩ Bắc vỗ vỗ sau ghế tài xế, ánh mắt nghiêm lại, anh trầm giọng nói: “Bác đã biết chỗ này không còn kinh doanh nữa sao không nói sớm cho tôi lúc còn ở phố Mẫu Đơn chứ?”
Bác tài như bị bộ mặt vô cảm và ánh mắt sáng rực của Lục Dĩ Bắc doạ sợ, rụt cổ lại cười gượng nói: “Tôi sợ là nếu cậu biết chuyện sẽ không đi nữa, vậy chẳng phải tôi sẽ bị mất một khoảng sao? E he he!”
Lục Dĩ Bắc: “...”
『Mình có nên chửi vô mặt anh ta không nhỉ?』
Phóng tầm mắt nhìn về phía xa, trong bóng ngọn núi hiện lên hai toà nhà cao ngất màu trắng. Nhìn từ góc độ khác lại thấy giống như một ngôi mộ.
…
“Rầm—!”
Lục Dĩ Bắc xuống xe, đóng sầm cửa lại. Anh đeo túi đàn guitar lên vai, đi vòng qua những cọc tiêu giao thông, tiến thẳng về hướng khách sạn nghỉ dưỡng Hoa Ngữ Dương Quang.
Sức mạnh của thiên nhiên luôn to lớn hơn so với những gì con người tưởng tượng. Mới chưa đầy hai tháng không có người chăm sóc mà thảm thực vật hoang dã mọc hai bên đường đã phát triển đến mức cao quá đầu người, cành lá um tùm. Nếu một hai người trốn trong đó chắc chắn sẽ khó lòng mà phát hiện ra được.
Trên đường mỗi một tán lá, mỗi một cành cây đều là chướng ngại vật tự nhiên. Lục Dĩ Bắc mỗi lần muốn đi qua đều phải cẩn thận dọn sạch, để tạo ra một con đường thông thoáng dễ di chuyển hơn.
Cứ sau vài trăm mét, anh lại dừng bước và quan sát xung quanh. Rồi cúi người nhặt nhạnh vài viên đá xếp thành những hình dạng đặc biệt để làm dấu.
『Dù mình không biết sẽ đụng phải chuyện gì khi tiến vào trong khách sạn? Nhưng xác suất gặp nguy hiểm ở nơi như thế này rất cao, nếu không phải 100 thì cũng ít nhất là 80, 90 phần trăm.
Lập trước một kế hoạch để bỏ trốn là điều rất tất yếu!』
Càng đi về phía trước, nhà cửa càng thưa thớt. Dần dần chỉ còn lại một rừng cây tươi tốt bao quanh lấy anh. Vào thời điểm khách du lịch còn ra ra vào vào, đây có thể xem là một nơi yên tĩnh và vô cùng độc đáo.
Thế nhưng ở tình trạng vắng vẻ không một bóng người hiện tại thì cảnh vật nơi này chỉ còn có thể được gọi là hoang vu heo hút. Hai bên là rừng cây rậm rạp và tĩnh mịch, gió lạnh thổi thoáng qua, bên tai thỉnh thoảng vang lên những tiếng cười kì ảo, tạo nên ảo giác về khung cảnh nhộn nhịp ngày xưa của nơi này.
Đối mặt với tình huống như thế, Lục Dĩ Bắc đặt túi đàn guitar xuống đất, mặt không chút biến sắc. Anh mở túi, cầm chặt tượng Minh Vương trên tay. Khi cảm nhận được sự mát lạnh của bức tượng, anh thấy trong lòng mình dâng lên một luồng dũng khí có thể sát thần diệt quỷ.
Không thể không nói, suốt mấy ngày nay, việc cầm tượng Minh Vương đã làm thể lực cùng lực tay của Lục Dĩ Bắc tăng lên vài phần. Anh đã tiến hoá từ một otaku trói gà không chặt thành một otaku kì quái có thể vung vẩy bức tượng đồng nặng vài chục cân một cách dễ dàng.
Khi sắp tiến vào khách sạn nghỉ dưỡng Hoa Ngữ Dương Quang, Lục Dĩ Bắc phát hiện ra ven đường có một ngôi nhà nhỏ. Nhìn qua hẳn là trạm tiếp đón khách du lịch.
Nhìn bề ngoài của nơi đó có vẻ còn rất mới, xung quanh bị giăng đầy dây cảnh bảo. Nhưng trông xuyên qua cánh cửa sổ đang mở, có thể thấy bên trong là một mớ lộn xộn. Trong nhà rác rưởi nằm tứ lung tung, đồ dùng bị phủ bởi một lớp bụi dày. Thỉnh thoảng còn trông thấy một con côn trùng không biết thuộc giống loài nào bò qua.
“ Không có một nhân viên khách sạn nào ở đây thật à? Chẳng lẽ nơi này thật sự quỉ dị đúng như lời bác tài nói sao?”
Lục Dĩ Bắc nhỏ giọng lẩm bẩm trong miệng một câu rồi tiếp tục tiến về phía trước.
…
Cửa lớn của khách sạn nghỉ dưỡng Hoa Ngữ Dương Quang đang đóng chặt, cái khoá cửa giờ đã hơi rỉ sét. Lục Dĩ Bắc lượn quanh tòa nhà khách sạn vài vòng mới tìm được một cái cửa sổ đã bị đập đang mở bung ra.
Anh ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát những mảnh kính vỡ, sau đó lại ngẩng đầu lên quan sát cái lỗ trống vừa đủ cho một người chui qua ở bên trên. Tâm trạng anh lập tức trở nên nặng nề.
Mặt cắt của mảnh kính vỡ trông còn rất mới, không bị dính bẩn, hẳn là vừa bị đập cách đây không lâu.
『Có người mới trèo qua nơi này sao?
Hơn nữa còn để lại…
Mảnh quần áo rách?』
Sau khi phát hiện ra những mảnh kính vỡ vương vãi trên mặt đất, Lục Dĩ Bắc ngay lập tức từ bỏ ý tưởng dùng tượng Minh Vương đập ra một lối vào nếu như không tìm được.
『Người kia không biết vì lí do gì mà lại đi vào khách sạn nhỉ? Cũng không biết là đã rời đi hay chưa? Nếu làm ra tiếng động quá lớn để bị phát hiện thì lúc đó địch trong bóng tối ta ở ngoài sáng. Quá bị động!』
Nghĩ vậy, anh đứng lên đi đến trước cửa sổ, lấy tấm vải màu trắng đang mắc ở đó xuống, nhíu mày quan sát.
Anh dùng hai ngón tay vuốt nhẹ mảnh vải nhưng cũng không phát hiện được đó là loại vải gì.
“Chậc!”
『Lục Dĩ Bắc à, cho dù tên tiểu tử nhà cậu cứ đi đến chỗ nào là chỗ đó có chuyện. Thì cậu cũng đâu thể tưởng tượng bản thân mình là thám tử lừng danh Conan được chứ!』
Lục Dĩ Bắc tự giễu bản thân mình. Anh ngẩng đầu nhìn vào bên trong khách sạn. Hành lang bị phủ đầy bụi, những cánh cửa đóng kín như bưng, ánh sáng thì chỉ mờ mờ ảo ảo. Bầu không khí bên trong có chút gì đó lạnh lẽo, vài dải băng cảnh báo bị đứt được một ngọn gió không rõ danh tính lay động, kêu sột soạt ở trên sàn nhà.
Đây là một cái cái sảnh chờ, nơi Chúc Linh Long đã bị sát hại. Bên trong đó còn có một người lạ không rõ là đã rời đi hay chưa…
“Đột nhiên tôi không muốn đi vào bên trong nữa! Giờ cũng đã muộn rồi, tôi phải về nấu cơm thôi, nếu không phiền… thì tôi đi trước đây?”
Lục Dĩ Bắc lẩm bẩm một mình rồi định quay người rời đi. Nhưng một cơn đau lại nhói lên ở bụng anh, đau đến mức mồ hôi lạnh trên người anh ứa ra.
“Đệt! Tôi vào ngay đây! Vào ngay đây!” - Lục Dĩ Bắc nặng giọng buông một câu chửi thề, thuận tay nhét luôn mảnh vải trên bệ cửa sổ vào trong túi. Sau đó anh rón rén bò vào.
『Tạm thời cất mảnh vải này đi vậy. Nếu như sau khi vào gặp được người lạ đó không chừng còn có thể so…
Không đúng! Phì! Loại flag này không thể dựng! Mình tuyệt đối sẽ không bắt gặp một ai hết! Con mẹ nó!』
Lục Dĩ Bắc vừa nghĩ vừa nhảy khỏi bệ cửa sổ cao gần hai mét. Sau khi đáp đất và đứng vững, anh ngẩng đầu quan sát xung quanh. Rồi đột nhiên mắt anh cay xè, bỏng rát và anh nhìn thấy một người kỳ lạ.
Một đám người kỳ lạ.