Trở thành kẻ bợm rượu trong tiểu thuyểt võ hiệp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

2 10

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

32 116

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

(Đang ra)

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

Mongmae-a

Sau khi khép lại cuộc đời ở thế giới khác, tôi liền chuyển sinh về thế giới ban đầu, trải qua 18 năm dài.Thế rồi, người vợ của tôi – vốn là một Chân Tổ – đã tìm đến tận đây.

21 80

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

286 7409

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

64 357

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

4 18

Web novel - Chương 58

Chương 58: Bầu không khí – Phần 2

 

 

 

 

 

Sau khi tiếp nhận thực quyền từ một chi nhánh của Hạo Môn, Baek Woo Jin giờ đây có thể thu thập tin tức nhanh hơn đáng kể so với người thường.

Điều duy nhất anh yêu cầu từ họ chính là thông tin về các tà giáo hoặc ác quỷ, ma vật hoành hành trên trung nguyên.

"Phù, nhiều thật đấy."

Bản báo cáo anh nhận được dày đến mức nếu dùng để đập vào đầu ai đó, chắc chắn đủ gây choáng.

Hơn nữa, vì việc tiêu diệt ma vật là ưu tiên hàng đầu của Võ Lâm Minh, hầu hết đều đã bị các võ giả của minh tiêu trừ, hoặc đang trong quá trình chuẩn bị để tiêu diệt.

"Thế này thì không ổn rồi."

Hầu hết thông tin mà Hạo Môn biết, Cái Bang cũng nắm được. Mà những gì Cái Bang biết, Võ Lâm Minh chắc chắn cũng không bỏ sót.

Vì vậy, anh chuyển hướng điều tra sang các khu vực xảy ra án mạng hoặc mất tích bí ẩn một cách lặp đi lặp lại.

"Đây là thông tin về những vụ án mạng và mất tích bí ẩn xảy ra trên khắp trung nguyên."

"Ồ, hmm..."

Anh chợt quên mất rằng thế giới này đang trong tình trạng hỗn loạn.

Khắp trung nguyên, số vụ mất tích và án mạng nhiều hơn anh tưởng rất nhiều, khiến tập tài liệu còn dày hơn trước… đúng nghĩa là có thể giết người nếu dùng để đập vào đầu.

"Đây cũng có thể gọi là may mắn không!?"

Anh vốn chỉ muốn nhẹ nhàng dùng Ma Thạch, nhưng thế giới lại không cho phép nghỉ ngơi.

Từ ngày đó, Baek Woo Jin luôn mang theo đống báo cáo ấy, thỉnh thoảng đọc nó khi đang luyện công để khoanh vùng địa điểm tiềm năng cho nhiệm vụ nhóm.

Tổng cộng, anh chọn ra ba địa điểm, trong đó nơi được đánh giá là có khả năng cao nhất là núi Baekri, nằm trên đường từ Tây An đến Thanh Hải.

"Khả năng là rất cao..."

Vùng Tân Cương, nơi trú ngụ của các tà giáo, và Thanh Hải, tiền tuyến gần nhất với nơi đó trong trung nguyên...

Không chỉ là khả năng mà là gần như chắc chắn.

Đây là trực giác của Baek Woo Jin, là vận mệnh của anh.

"Ở đâu có tôi, ở đó có rắc rối."

Đừng quên rằng thế giới này là một tiểu thuyết, và Baek Woo Jin là nhân vật chính.

Như cách mà Conan đi đến đâu là có án mạng đến đó, trong tương lai, đa số biến cố sẽ xảy ra quanh Baek Woo Jin hoặc tại nơi anh đặt chân đến.

Sự chắc chắn mà anh cảm thấy về núi Baekri có lẽ cũng là một dấu hiệu từ định mệnh.

"Giá như có thêm vài người nữa thì tốt."

Mùa đông, Baek Woo Jin huấn luyện tổ đội của mình một cách khắc nghiệt.

Anh đẩy họ đến giới hạn. Jang Sam, kẻ chỉ biết mồm mép, giờ chỉ còn thở hổn hển, đến cả một câu chửi cũng không nói nổi.

Nhờ vào phương pháp huấn luyện có hệ thống và đa dạng dựa trên kinh nghiệm chiến đấu phong phú của Baek Woo Jin, họ đã học được cách ứng phó trong tình huống bất lợi, dù về mặt tổng thể, trình độ chỉ tăng lên ở mức khiêm tốn.

Vì vậy, anh không khỏi lo lắng với đội hình hiện tại, một người đỉnh phong, ba người nhất lưu, và một thầy pháp… dỏm, liệu có thể diệt được ma vật không?

Dù anh nói là muốn đưa cả đội ra thực chiến, nhưng không có ý định đẩy họ vào chỗ chết.

Anh phải đảm bảo có những biện pháp an toàn tối thiểu để giữ mạng sống cho họ, dù cho có bị gãy tay gãy chân. Tuy nhiên, ngay cả vậy, anh vẫn chưa chắc liệu bản thân có thể xoay sở để bảo vệ tất cả hay không.

"Không lẽ không có ai sao?"

Với nhiệm vụ khó, có thể hợp tác cùng nhóm khác.

Người đầu tiên Baek Woo Jin nghĩ đến là Myeong Jin, nhưng cậu ta đã rời đi cùng nhóm của mình để thực hiện một nhiệm vụ khác rồi.

Và nhiệm vụ mà cậu ta chọn... rất đặc biệt.

"Đi để tự thân trải nghiệm Con Đường 108 A La Hán!?"

‘Tên này điên thật rồi.’

Biết tính cậu ta, rõ ràng là đã thèm khát được đích thân trải nghiệm con đường đó từ lâu, và lần này dùng cơ hội làm nhiệm vụ để đề nghị với Thiếu Lâm Tự cho phép.

"Còn ai nữa không nhỉ?"

Anh lướt qua danh sách nhóm của các bạn học trong đầu.

Tất cả đều hoặc là không thân, hoặc có quan hệ xung đột.

"Đại ca thì… không được."

Người anh quá bảo vệ, chỉ cần nghe đến chuyện săn ma vật chắc chắn sẽ làm khó ngay từ đầu. Dù có được cho phép, chắc chắn anh ấy cũng sẽ tự mình xử lý hết.

"À."

Lúc đó, một người hiện lên trong tâm trí anh.

"Đúng rồi, có thể đi cùng Dang Sư tỷ!"

Độc Phụng Dang Seon Yeong.

Cô cũng là một trong các Long Phụng vào kì trước, tức cô cũng là một đội trưởng.

Trong số những người mà Baek Woo Jin có thể ngỏ lời, cô là người có khả năng chấp nhận cao nhất.

Anh muốn chạy đến tìm cô ngay, nhưng chưa phải lúc.

Anh gác lại tập báo cáo dày cộp, rồi đi đến quán trọ kiêm chi nhánh của Hạo Môn.

"Ôi chao, thiếu gia! Chào mừng trở lại!"

Jeom So Yi, người anh từng gặp lần trước, lập tức bỏ dở công việc chạy ra đón tiếp nhiệt tình.

Vào căn phòng dành cho khách ở cuối tầng hai, anh nhắn với Jeom So Yi:

"Báo với chi nhánh trưởng mang thêm thông tin về vụ việc ở núi Baekri đến."

"Vâng ạ!"

"Và mang theo vài món ăn vặt ngon ngon nữa."

"Ôi, tất nhiên rồi! Tiểu nhân sẽ chọn món ngon nhất luôn!"

Chẳng bao lâu sau, bàn ăn đã đầy ắp các món nóng hổi thơm lừng.

Khi Baek Woo Jin búng một đồng bạc về phía Jeom So Yi, khuôn mặt cậu ta lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

"Chúc thiếu gia ngon miệng!"

Khi Jeom So Yi đóng cửa lại và rời đi, Baek Woo Jin lập tức cầm đũa lên.

Nhờ vào vụ tiềng cược trước đây, việc ở lại trọ tại đây miễn phí, và nó trở thành nơi anh thường ghé để ăn uống, giải khuây khi rảnh rỗi.

"Hmm?"

Ngay lúc chuẩn bị gắp một miếng thịt kho Đông Pha, anh cảm nhận được một luồng khí ngoài cửa.

‘Ai đó?’

Kẻ bên ngoài tưởng rằng mình ẩn thân rất giỏi, nhưng với Baek Woo Jin, nó rõ ràng như ban ngày.

Với cảm quan nhạy bén, anh còn ngửi thấy mùi hương quen thuộc, một mùi hương ngọt thanh xen chút mùi hương trầm mà anh từng ngửi qua trước đây.

‘Dang Sư tỷ.’

Chính là mùi hương tinh tế của Dang Seon Yeong.

"Gan to thật đấy."

Đó là phản ứng của cô khi nghe đến chuyện tiêu diệt quái vật.

Nhiệm vụ tổ đội vốn không bị giới hạn, miễn là hoàn thành đủ cho điểm số của mình.

Tiêu diệt ma vật là nhiệm vụ chắc chắn đạt điểm cao, nhưng rất ít người chọn cách này.

"Cậu nghĩ mình có mấy cái mạng vậy?"

Dù có khát điểm số đến đâu, học viên vẫn còn quý trọng mạng sống.

"Nếu không muốn tiễn cả nhóm lên đường, thì nên bỏ đi."

Đó là lời khuyên thật lòng.

Trong quá khứ, những đôi chọn làm nhiệm vụ tiêu diệt ma vật thường là cao thủ đã đạt đỉnh phong, và họ có thể an toàn hoàn thành.

Nhưng khi thành viên trong đội là những cá nhân chưa chín muồi việc bỏ mạng là việc khó mà tránh khỏi

"Tôi muốn hợp tác với sư tỷ Dang đây là để họ không phải chết đấy!"

Baek Woo Jin đáp lại.

"Tôi vẫn chưa thể tự mình bảo vệ tất cả bọn họ."

"Hơ... nên cậu định mượn sức tôi à?"

"Chính xác."

"Nếu tôi từ chối thì sao?"

"Thì... tôi sẽ phải tìm cách khác."

Giọng nói của anh ta toát lên sự kiên định không thể lay chuyển.

Dang Seon Yeong khẽ thở dài.

"Ha... không có lựa chọn nào là bỏ cuộc sao?"

"Không."

Giọng anh kiên quyết, như thể đang đối đầu với kẻ thù truyền kiếp.

"Cậu có thù oán gì với bọn ma vật sao?"

"Thù oán thì... không hẳn, mà là..."

Anh lưỡng lự, không biết nên diễn tả thế nào cho đúng.

‘Nên gọi là con mồi? Một loại tiên đan biết đi? Hay đơn giản chỉ là đồ ngâm rượu nhỉ?...’

Nhìn vẻ mặt đầy trăn trở đó, Dang Seon Yeong khẽ nhíu mày. Cô tưởng rằng có một câu chuyện bi thương phía sau, rằng có lẽ anh từng mất đi người thân vì bọn quái vật.

"Nếu là chuyện khó nói thì không cần kể đâu."

Baek Woo Jin hơi nghiêng đầu, ngạc nhiên trước giọng nói đầy cảm thông thứ mà anh chưa từng nghe từ cô trước đây.

Cô dường như đã hiểu sai gì đó.

"Cậu thật sự không từ bỏ, phải không?"

Sau một lúc suy nghĩ, cô gật đầu.

"Được rồi. Tôi sẽ giúp cậu. Nhưng chỉ một mình tôi thôi, không phải cả đội."

Baek Woo Jin lập tức đồng ý.

"Vậy là quá đủ rồi!"

Điều anh cần là sự giúp đỡ của cô, không phải nhóm của cô. Khi đối đầu với ma vật, chất lượng quan trọng hơn số lượng.

"Còn một điều nữa."

Cô đưa ra điều kiện bổ sung.

"Vì tôi giúp cậu, nên khi tôi cần, cậu cũng phải giúp tôi."

"Chuyện đó... tất nhiên là được."

Cho và nhận là điều đương nhiên, nên điều kiện này không quá khó để chấp nhận.

Dang Seon Yeong giơ ly rượu lên.

"Không được nuốt lời đấy!"

Baek Woo Jin cũng nâng ly, cụng nhẹ với cô.

***

Thời tiết đã bắt đầu ấm lên rõ rệt.

Dù chưa hẳn là mùa xuân, nhưng đủ lý tưởng để ra ngoài hành động.

Cảm nhận được thời cơ đã đến, Baek Woo Jin đẩy mạnh cường độ huấn luyện cho các thành viên trong nhóm.

"Hiyaah!"

Shin Ye Hwa vung đao, tiếng gió rít lên mạnh mẽ hơn nhiều so với hồi thi đấu võ thuật.

Tiến bộ của cô ấy là rõ rệt, nhưng thay vì khen ngợi, Baek Woo Jin lại mắng như tát nước.

"Bà nội tôi còn vung dao đẹp hơn cô đấy!"

Ngẩn người, Shin Ye Hwa dừng lại và nghiêng đầu.

"Nhưng… bà nội anh còn sống à!?"

"Ờ, ừm..."

Vì né tránh ký ức về gia đình sau lần chạm trán lạnh người với người cha lạnh nhạt Baek Yeong Hak, đây là một câu nói hớ.

"Còn đấy… ngoài bà nội ruột ra thì còn một người khác..."

Lời chưa dứt, anh bỗng nổi giận.

"Giờ là lúc để tán gẫu chắc?!"

"Á!"

Giọng anh vang dội khiến Shin Ye Hwa hét toáng lên.

Sau khi mắng từng người đến mức mệt lả, Baek Woo Jin tập hợp các thành viên lại, trông chẳng khác gì rau héo rũ trên mặt đất.

"Thời khắc đã đến."

Dù lời lẽ có phần lạnh lùng, nhưng nhóm của anh hiểu ngay.

"Bọn tôi cũng đoán là chuyện này sẽ tới mà..."

Giọng họ như thể đã chuẩn bị tinh thần từ lâu.

Với sức cùng lực kiệt, Jang Sam cố gượng dậy và hỏi thẳng.

"Cậu thật sự định đi săn ma vật à?"

"Phải."

Giọng khẳng định chắc nịch của Baek Woo Jin khiến Gu Wang Soo và Jang Sam cùng lúc cúi đầu.

"Thế thì… chịu rồi."

"Có vẻ không còn đường lui nữa ha."

Có vẻ hai người họ đã âm thầm bàn bạc điều gì đó.

Trong khi đó, Je Gal Yeon Ji đang nằm yên, dè dặt lên tiếng.

"Ừm… thiếu gia Baek..."

"Gì vậy?"

"Tôi nghĩ… chỉ với nhóm chúng ta thì hơi khó, đúng không…?"

Một mối lo chính đáng. Baek Woo Jin cảm thấy hài lòng khi Jegal Yeon Ji nói ra điều đó, bởi điều đó cho thấy cô đang suy xét khả năng nhóm với vai trò một quân sư.

"Vậy nên tôi đã gọi viện binh rồi."

Nghe vậy, Shin Ye Hwa vểnh tai lên hỏi.

"Là ai vậy?"

"Sắp tới rồi. Sẽ gặp sớm thôi."

Và như thể nói hổ là hổ đến, không lâu sau có tiếng gõ cửa phòng luyện tập.

Baek Woo Jin mở khoá và ra mở cửa.

"Xin chào."

Dang Seon Yeong xuất hiện, đôi mắt mê hoặc như thường lệ.

"Chúng tôi vừa nhắc đến cô xong đấy, Dang tiểu thư."

"Xin phép vào nhé."

Dang Seon Yeong bước vào phòng một cách duyên dáng.

"Ồ...!"

"Ôhhhh."

Jang Sam và Gu Wang Soo không kìm được tiếng trầm trồ khi thấy vẻ đẹp của cô.

Dang Seon Yeong mỉm cười nhẹ, đã quá quen với phản ứng đó.

"Cô ấy là ai vậy?"

Ngược lại, Shin Ye Hwa vốn chưa từng thấy loại vẻ đẹp như vậy bao giờ, nhìn chằm chằm cô đầy cảnh giác.

Jegal Yeon Ji bên cạnh khẽ giải thích.

"Độc Phụng Dang Seon Yeong..."

Qua những sợi tóc mái, ánh mắt Shin Ye Hwa cháy rực như bốc lửa, nhìn thẳng về phía Dang Seon Yeong.

"Là Độc Phụng mà tôi biết á?"

Những câu chuyện về Độc Phụng đã lan truyền khắp võ viện, nào là cô ấy khiên bao nam nhân mê muội bước vào chỗ chết, hoặc ví như góa phụ đen coi đàn ông là con mồi.

"Rất vui được gặp mọi người. Tôi là Dang Seon Yeong."

Câu chào nhẹ nhàng ấy khiến Shin Ye Hwa bất ngờ đứng bật dậy.

"Cô quen Woo Jin kiểu gì?"

"Hửm...?"

Đôi mắt Dang Seon Yeong nheo lại trước câu hỏi thẳng thừng.

Trước khi cô kịp đáp, Baek Woo Jin chen vào giữa hai người.

"Chỉ là quen biết đôi chút thôi, đừng lo lắng. Mau ngồi xuống đi."

"Á..."

Bị ánh mắt lạnh tanh của anh dọa cho sợ, Shin Ye Hwa đành rụt rè lui về.

"Hoho."

Đằng sau lưng Baek Woo Jin, Dang Seon Yeong khẽ nhếch mép đắc thắng, rồi quay đầu lại khi cảm nhận được một ánh nhìn dữ dội từ phía xa.

Dưới lớp tóc mái, ánh mắt bốc lửa của Shin Ye Hwa đang như muốn thiêu rụi người con gái trước mặt ngay tại chỗ.