Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Mở đầu

‘Cuộc đời nhìn xa thì là hài kịch, nhìn gần thì là bi kịch.’

Đây là một câu nói khá nổi tiếng, và với cá nhân tôi, cũng là một châm ngôn khắc sâu vào tâm khảm suốt mấy năm qua. Cuộc sống công chức của tôi hiện tại chính là như vậy.

Nhìn từ xa, tôi trông như một tên xã hội đen máu mặt lạm dụng thứ công quyền vô hạn, nhưng nhìn gần hơn, tôi chỉ là một gã quản lý cấp trung đáng thương, bị cấp trên đè đầu cưỡi cổ và bị cấp dưới qua mặt. Quyền hạn của một công chức Đế quốc quả thực rất lớn. Nhưng những công chức như thế lại nhiều nhan nhản khắp nơi. Chậc, đúng là kiếp chó.

Gia thế tốt, chức vị cao thì có ích gì? Khi mà bên trên vẫn còn những kẻ vỗ ngực “Ta là Công tước”, “Ta là Bộ trưởng” chễm chệ ngồi đó. Giả như có hội tụ đủ cả ba yếu tố năng lực, vận may và các mối quan hệ để leo lên đỉnh cao của chốn quan trường, cũng không thể lơ là cảnh giác. Bởi vì trên tất cả vẫn còn có Hoàng thất. Chẳng lẽ lại đi lật đổ Hoàng thất sao? Đúng là một cách hoàn hảo để cả ba họ nhà mình có một buổi họp mặt cưỡng chế trên thiên đàng.

Thế nên, kiếp công chức mới thật bi ai làm sao. Cấp trên thì chỉ biết đay nghiến, đồng liêu thì tranh giành thăng tiến, còn cấp dưới thì lăm le vượt mặt từ phía sau. Giữa hoàn cảnh đó, xử lý tốt công việc cũng chỉ là huề vốn, còn làm không xong thì dĩ nhiên sẽ bị ăn đòn. A, đáng sợ quá đi mất!

“Thưa Trưởng phòng. Ngài Bộ trưởng bảo nếu anh không bay đến đó ngay lập tức, ngài ấy sẽ giết anh đấy.”

Bây giờ cũng thế. Vị cấp trên trực tiếp hung ác vô song này chẳng ngần ngại buông lời đe dọa một công chức quèn đáng thương và yếu ớt như tôi.

“Cứ chuyển lời rằng tôi xin nhận hết trách nhiệm về vụ này và sẽ từ chức.”

“Chẳng phải anh đã xài chiêu này lần trước rồi sao? Lần đó lọ mực bay vèo một cái, không phải chuyện đùa đâu.”

“Là lần đó à?”

Tôi khẽ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơn giông bão cuồng nộ dường như đang khắc họa cõi lòng tan nát của tôi. Lạ thật, pháp sư điều khiển thời tiết hiếm lắm cơ mà...

“Ông ấy giận lắm à?”

“Vẫn như mọi khi thôi.”

“Tức là đang điên tiết lắm rồi chứ gì.”

Đôi lúc nghĩ lại cũng thấy ông ta thật đáng thương. Cứ nổi nóng nhiều như vậy thì hẳn sẽ tổn thọ mất thôi. Nghe tôi lẩm bẩm, vị Phó phòng vừa báo cáo tình hình của Bộ trưởng cũng lặng lẽ gật đầu. Phải rồi, cậu làm người đưa tin cũng khổ rồi.

“Tôi đi một lát. Ngoài ra hãy triệu tập tất cả các Trưởng khoa lại đi.”

“Mong anh toàn mạng trở về.”

“Ừ.”

Để lại sau lưng lời tiễn của vị Phó phòng, tôi lê những bước chân nặng trĩu. Dù gì tôi cũng là một Trưởng phòng, không phải ở cái vị thế bị gọi thì đến, bị đuổi thì đi, nhưng người gọi lại là ngài Bộ trưởng. Cầu trời cho lão già đó hoặc tôi, một trong hai người, sớm về hưu cho xong chuyện.

“Mẹ kiếp, cậu làm việc kiểu gì thế hả!”

“Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi ạ!”

Vừa lê bước vào phòng Bộ trưởng, đập vào tai tôi là một tiếng gầm, và cơ thể tôi theo bản năng cúi rạp xuống.

Hôm nay cũng như mọi ngày.

Chậc, đúng là kiếp chó.

Đây là câu nói nổi tiếng của vua hề Charlie Chaplin