Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 79

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 19

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 74

Web Novel - Chương 05 - Chuyển công tác (2)

Nghe xong câu nói vô trách nhiệm “Lỡ có chuyện thì tệ nhất cũng chỉ là chiến tranh thôi chứ gì?”, tôi không tài nào ngồi yên nổi nữa. Tôi vội vã bàn giao công việc cho Phó phòng, phân bổ những đầu việc khẩn cấp cho các Trưởng khoa, rồi thúc đẩy việc chuẩn bị lên đường đến Học viện. Bốn năm làm công chức, đây là lần đầu tiên tôi nhận một lệnh điều động trời giáng thế này.

“Tiện thể, chẳng phải chúng ta đã quyết định rút quân khỏi Học viện, chỉ để lại nhân lực tối thiểu sao? Vậy thì, người sẽ hỗ trợ tôi tại đó là...?”

“Không có.”

“Ừm, vậy còn kinh phí hỗ trợ thì sao?”

“Cũng không.”

“...Thế còn chi phí hoạt động?”

“Không có nốt.”

“Vậy rốt cuộc thì có cái gì đây?”

“Chẳng có gì cả.”

Đúng là quá quắt mà. Người ta thường bảo không ai nỡ nhổ nước bọt vào mặt người đang cười, nhưng tôi thấy mình hoàn toàn có thể tặng một cú đấm vào cái bản mặt tươi cười của vị Bộ trưởng Bộ Ngoại giao chứ đừng nói đến nước bọt.

“Xin lỗi cậu. Bên ba nước kia làm căng quá. Ta thật sự phải rút sạch, không chừa một ai.”

“Làm sao tôi có thể hoạt động trong môi trường như vậy được chứ? Ngay cả đợt phái cử lên phương Bắc còn được chu cấp vật tư đầy đủ cơ mà!”

“Nhưng cậu đừng quá lo. Chỉ cần cậu có mặt tại Học viện đã là điều quan trọng nhất rồi.”

Tôi chẳng tài nào hiểu nổi kiểu người vừa buông lời khiến người ta thêm lo, lại vừa dặn dò đừng lo lắng. Tôi thở dài thườn thượt khi nhớ lại cuộc đối thoại cuối cùng với vị Bộ trưởng Bộ Ngoại giao.

Thân là Trưởng phòng mà phải đi công tác vô thời hạn đã đủ ấm ức, nơi đến lại là Học viện càng khiến tôi phát điên, vậy mà giờ đây, kẻ sắp lên đường này lại chẳng nhận được một đồng hỗ trợ nào. Cụm từ “đơn thương độc mã” giờ đây không còn là phép ẩn dụ nữa. Tôi thật sự phải một mình lẻn vào Học viện rồi cắm rễ ở đó.

“Dù sao thì vào kỳ nghỉ cậu vẫn có thể quay về nghỉ ngơi. Cứ xem như mình là học viên của Học viện đi.”

“Làm ơn, ngài im đi cho tôi nhờ.”

Tôi nghiến răng trước những lời khiêu khích rõ như ban ngày của vị Bộ trưởng. Còn nói chuyện kỳ nghỉ nữa chứ. Kỳ nghỉ có ý nghĩa gì với một công chức, chẳng qua chỉ là thay đổi nơi làm việc mà thôi. Trước phản ứng gay gắt của tôi, vẻ mặt chế nhạo của vị Bộ trưởng như muốn nói ‘cậu tức giận thì làm gì được ta’ cứa sâu vào lồng ngực.

Đời tôi đúng là có phúc tám đời mới gặp phải một cấp trên như thế này. Tên khốn.

“Giờ tôi xin phép đi. Xin hãy đưa giấy điều động cho tôi.”

Nếu đã không thể thay đổi tương lai bị tống vào Học viện, thì tốt nhất nên nhanh chóng thoát khỏi cái bản mặt khó ưa này. Cứ mỗi lần nhìn mặt vị Bộ trưởng là tinh thần của tôi lại bị bào mòn từng giây từng phút.

Trước yêu cầu của tôi cùng bàn tay chìa ra, vị Bộ trưởng nhếch mép cười rồi đưa cho tôi giấy điều động. Vẻ mặt như nuốt phải ruồi của tôi trông khá thú vị hay sao nên ông ta định trêu chọc thêm, nhưng thời gian không cho phép giữ người lại lâu hơn.

“Cậu không có ô dù che chở đâu nên hãy cẩn thận đấy.”

“Đã hiểu.”

Ông ta trêu thêm một lần cuối.

“Khoa 1 hãy điều tra chủ yếu những gì tôi đã chỉ.”

“Vâng~”

“Khoa 2 phân loại riêng hồ sơ cấp 2. Mọi người biết là phải làm cho nhanh rồi chứ?”

“Vâng, vâng, dĩ nhiên rồi.”

“Khoa 3 và 5 không có việc gì lớn nên cứ tùy cơ ứng biến nhé.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Tôi sẽ ghi nhớ.”

“Còn... Phó phòng, anh cố gắng nhé.”

“Vâng, cảm ơn anh.”

Đứng trước tòa nhà Bộ Tài chính, tôi căn dặn các cán bộ lần cuối rồi đưa mắt nhìn họ với ánh mắt đầy lo âu. Người đáng được an ủi nhất chính là vị Phó phòng phải gánh thêm việc vì tôi bị điều động đi, còn Trưởng khoa 5 là người biết điều ở mức tối thiểu nên có thể bỏ qua. Nhưng liệu các Trưởng khoa khác có chịu ngồi yên ở phòng Thanh tra khi không có Trưởng phòng hay không...?

‘Hay là bây giờ mình lôi Trưởng khoa 2 theo nhỉ?’

Nếu ba Trưởng khoa hợp lại thành một thể thống nhất, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Chẳng phải họ là những kẻ điên rồ đã thành công vượt qua sự giám sát của tôi ngay cả khi tôi túc trực trong phòng làm việc, để rồi chọc cho Hoàng Kim Công tước nổi trận lôi đình đó sao.

Sau Hoàng Kim Công tước sẽ là ai đây? Toàn Thắng Công tước hay Thiết Huyết Công tước chăng? Khi đó có lẽ tôi thật sự phải chạy đến dinh thự Công tước, dập đầu chịu tội và đem các Trưởng khoa ra tế thần mất. Trưởng phòng này không biết gì hết, xin hãy tha mạng cho tôi!

“...Sao anh lại nhìn tôi như vậy? Đáng sợ quá.”

Trưởng khoa 2 rùng mình trước ánh mắt của tôi rồi ngập ngừng hỏi, có lẽ anh ta đã thoáng thấy được một thế giới song song nơi bản thân bị đem đi tế thần.

“Không, không có gì đâu.”

Đến phút cuối, tôi vẫn còn phân vân không biết có nên vận dụng kế sách ma nước dìm người, kéo theo Trưởng khoa 2 không, nhưng cuối cùng đành lắc đầu từ bỏ. Chẳng phải tình huống hiện tại là tôi phải một mình đơn độc ra đi dưới danh nghĩa thanh tra để không gây kích động cho ba nước đó sao.

Bây giờ đột nhiên muốn đưa Trưởng khoa 2 đi cùng cũng không được, mà cũng chẳng có lý do gì để làm vậy. Thật ra thì lý do có thừa, nhưng việc không thể đưa đi thì vẫn vậy.

‘Mình thật sự phải tin tưởng mà đi sao? Tin vào mấy tên này ư?’

Tôi thu hình ảnh mấy người Trưởng khoa đang cười khúc khích vào mắt. Trước mắt bỗng tối sầm lại.

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để không gây ra vấn đề gì. Sao có thể tạo thêm gánh nặng cho Trưởng phòng, người sẽ phải vất vả nơi đất khách quê người được chứ.”

Thấy nét mặt tôi có chút biến sắc, cuối cùng Phó phòng cũng lên tiếng, và chỉ đến lúc đó tôi mới có thể gật đầu. Phải rồi, không tin được Trưởng khoa thì tin Phó phòng vậy.

“Nhưng nếu có chuyện gì thì phải liên lạc ngay nhé.”

“Vâng. Nhất định.”

“...Được rồi.”

Sau khi lặng lẽ thì thầm lần cuối với Phó phòng, chiếc xe ngựa chở tôi xuôi về phương Nam.

“Chết tiệt, đường xá như cái quái gì thế này.”

Chiếc xe ngựa, sau khi tạm gác lại nỗi lo để oai phong lăn bánh, càng tiến gần Học viện lại càng rung lắc dữ dội như đang lên cơn co giật theo một điệu nhạc điên cuồng nào đó. Này bác xà ích, bác xà ích ơi, quẩy lên nào...

Tôi nhớ rõ là ngày xưa ngân sách đã được duyệt cho việc thi công con đường quanh đây, nhưng nhìn tình trạng này thì có vẻ nó đã được dùng để mở rộng dinh thự của quan chức địa phương thay vì làm đường. Tên khốn, chờ đấy, đến nơi ta sẽ xử ngươi đầu tiên.

Ngay khi tôi ghi tên vị quan chức địa phương vô danh vào đầu sổ đen, chiếc xe ngựa lại rung lắc thêm một lần nữa như để tán thành quyết định đó. Chắc mày cũng mệt mỏi lắm khi phải chạy trên con đường này nhỉ. Tôi, kẻ một mình lên đường nhận nhiệm vụ, từ lâu đã kết một tình bạn nhỏ với chiếc xe ngựa này rồi.

Dù có người đánh xe ở bên ngoài, nhưng vì khoảng cách thân phận quá lớn, nếu tôi bắt chuyện thì anh ta sẽ hoảng sợ mất, nên có thể nói chiếc xe ngựa là người bạn duy nhất của tôi. Dù vậy, cái kiểu thể hiện tình bạn xóc nảy thế này thì xin miễn cho.

“Khỉ thật. Không dùng được Dịch chuyển đúng là bất tiện.”

Dịch chuyển không phải là ma pháp phổ biến, nhưng để di chuyển thuận lợi, các thành phố lớn trong Đế quốc đều được lắp đặt pháp trận dịch chuyển. Dĩ nhiên, xét đến tầm quan trọng của Học viện, lẽ ra nơi đó cũng phải có một pháp trận, nhưng do tính đặc thù của khu vực mà Học viện tọa lạc, việc lắp đặt pháp trận đã bị loại bỏ hoàn toàn.

Vào cái thời Đế quốc Kephelopen còn là một vương quốc non trẻ, Đế quốc Apels là cường quốc hùng mạnh nhất đại lục. Nơi từng là thủ đô phồn hoa của Đế quốc Apels đó chính là vị trí của Học viện ngày nay.

Hình như là, Đế quốc Apels đã khuyến khích giáo dục và xây dựng nên Học viện lộng lẫy này, và Kephelopen sau khi hạ bệ Apels cũng không nỡ phá đi, mà xây mới lại càng không, nên đã quyết định trưng dụng lại. Vả lại, lúc đó ngân khố cũng eo hẹp nên họ không có nhiều lựa chọn.

Tuy nhiên, người ta truyền lại rằng, nếu một thành phố từng là thủ đô của kẻ địch trở nên quá sầm uất và dễ tiếp cận, nó có thể tạo điều kiện cho quân phục hưng Apels tập kết, vì vậy họ đã cố tình không lắp đặt pháp trận. Đại khái là vì lý do đó mà Học viện cho đến nay vẫn không được hưởng lợi ích từ Dịch chuyển, và nhờ vậy, nơi đây trở thành một địa điểm chỉ có thể đến bằng cách hành hạ xe ngựa. Hoặc thuê một pháp sư có thể sử dụng Dịch chuyển.

Dĩ nhiên đó có thể là một lý do hợp lý vào thời điểm đó, nhưng giờ đây, 300 năm sau khi giày xéo lên Apels, chuyện đó chẳng còn đáng để bận tâm. Bởi quân phục hưng Apels từ lâu đã bị Kephelopen truy lùng ráo riết đến mức tan thành tro bụi rồi.

Thực ra, lý do họ vẫn trì hoãn việc lắp đặt cho đến bây giờ đơn giản là vì nó quá đắt đỏ. Pháp trận dịch chuyển đâu phải thứ ai cũng làm được, chi phí duy trì cũng không phải chuyện đùa. Khu vực gần Học viện thực sự chỉ có mỗi Học viện, nên chẳng mấy ai có việc cần đến đó, mà trong Học viện lại đầy đủ tiện nghi nên học viên cũng chẳng cần ra ngoài...

‘Bộ trưởng, cái đồ chết tiệt.’

Chắc chắn là vậy, vì vài tháng trước tôi đã chứng kiến vị Bộ trưởng bác bỏ đề xuất lắp đặt pháp trận tại Học viện với lý do đó. Nếu biết mình sẽ bị điều động đến Học viện thế này, lúc đó tôi đã sống chết tìm cách để đề xuất ấy được thông qua rồi. Rốt cuộc, vấn đề vẫn là do Bộ trưởng. Cầu cho lão già đó đột tử ở xó nào đi.

“Thưa Trưởng phòng, đã bắt đầu thấy Học viện rồi.”

“Ồ.”

Vì không có ai để nói chuyện, tôi cứ để mặc cho suy nghĩ trôi đi, nhưng khi nghe lời người đánh xe, tôi vui mừng nhìn ra ngoài cửa sổ, thu vào mắt bức tường thành khổng lồ thấp thoáng hiện ra. Oa, cao thật...

“Tráng lệ thật. Ở khoảng cách này mà đã to lớn đến vậy.”

“Chắc ngài Trưởng phòng cũng biết, các thương nhân buôn bán cho giảng viên và học viên dần dần tụ tập lại nên quy mô đã trở nên khá lớn. Rồi gia đình của các thương nhân, và các thương nhân khác nhắm đến đối tượng là những gia đình đó lại kéo đến, biến Học viện từ một cơ sở giáo dục đơn thuần trở thành một thành phố.”

‘Thành phố Học viện...’

Có cảm giác như sẽ có một học viên nào đó bắn railgun rất giỏi ở đây.

Sau đó, giữa tôi và người đánh xe lại là một khoảng lặng, chỉ còn tiếng lộc cộc của xe ngựa vang vọng. Sau chuyến đi dài và gian khổ, việc nhìn thấy Học viện đã khiến chúng tôi mở lời, nhưng mối quan hệ của cả hai vẫn còn ngượng ngùng để có thể trò chuyện cởi mở. Sự im lặng ngột ngạt chỉ bị phá vỡ khi xe đi qua cổng thành.

“Lực lượng canh gác có vẻ đã giảm đi nhiều rồi.”

Cất giấy điều động vừa cho lính gác xem để qua cổng thành vào trong áo, tôi nhìn ra con đường bên ngoài cửa sổ. Dòng người đông đúc, cửa hàng san sát. Nhưng không thấy bóng dáng lính gác nào. Tất cả đều là dân thường sống trong Thành phố Học viện, à không, là Học viện.

“Hừm, vậy sao? Đây là lần đầu tiên tôi đến Học viện nên không rõ lắm.”

“Như ở cổng thành ban nãy, bình thường phải có 4 người canh gác.”

Lời nói đó khiến tôi nhớ lại lúc đi qua cổng thành. Ngoài việc thấy cảnh người lính run lẩy bẩy khi tôi đưa giấy điều động trông khá thú vị nên đã buông lời khen ngợi, thì đúng là chỉ có 2 người lính gác cổng thay vì 4.

‘Đúng là họ đã rút quân chỉ để lại số lượng tối thiểu.’

“Không có người hỗ trợ nào trong Học viện đâu.”

“Tất cả đã rút đi nên sẽ không có ai giúp được cậu đâu.”

“Cay cú thì làm được gì. Nếu thấy bất mãn thì cậu đã nên làm Bộ trưởng rồi.”

Lời của vị Bộ trưởng Bộ Ngoại giao (trong ký ức đã bị bóp méo một cách cực kỳ chủ quan) lại hiện về. Nghe bằng tai, hiểu bằng đầu không thấm bằng việc tận mắt chứng kiến. Tại Học viện, một không gian xa lạ chưa từng có duyên trong đời, tôi phải một mình chống chọi dưới cái tên thanh tra.

‘Kỳ nghỉ... là khi nào nhỉ...?’

Đại học thường là tháng 6, ở đây cũng vậy sao?

Cảm nhận lại tâm trạng của một học viên vừa mới nhập học đã mong đến ngày bế giảng, tôi chỉ có thể chấm dứt chuỗi ngày vật vã trên xe ngựa khi nó dừng lại trước Tòa nhà chính của Học viện.