Trở thành bạn trai trong "Vở kịch thanh xuân" của Nữ thần học viện, nhưng chẳng ngỡ từ bao giờ, nó đã chẳng còn là vai diễn nữa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

94 919

Tanaka The Wizard

(Đang ra)

Tanaka The Wizard

Tác phẩm gây tranh cãi từng đoạt "Giải thưởng Narou Con Grand Prize" cuối cùng đã chính thức xuất bản thành sách!

3 3

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

63 100

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

23 190

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

74 964

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

94 1005

Web novel - Chapter 1: Cùng Em Gái Tiến Đến Lễ Hội.

Chương 1: Cùng Em Gái Tiến Đến Lễ Hội.

“――Niini~!”

Tan học về, tôi tạt qua nhà trẻ đón con bé Kokoa, vừa tới nơi thì đã thấy một hình bóng bé tí với mái tóc hai bím ngắn cũn lon ton chạy về phía mình.

Kokoa đấy, cô em gái cưng của tôi, vừa mới lên bốn.

“Kokoa, anh đến đón em nè.”

“Dạ!”

Tôi vừa khom người dang tay ra, con bé đã lao ngay vào lòng, dụi dụi cái má phúng phính của nó vào má tôi. Đúng là lúc nào cũng quấn người hết biết.

Mà nói mới nhớ...

“Gọi anh là ‘oniichan’, không phải ‘niini’, nghe chưa?”

“Hông chịu đâu... niini cơ!”

Kokoa liền phồng má, lắc đầu lia lịa.

Hồi nó còn bé tí tôi cũng cố sửa mấy lần rồi, nhưng con bé hình như khoái chí với cái tên ‘niini’ này lắm, nhất quyết không đổi.

Mà thôi, gọi sao cũng được, miễn nó dễ gọi là được rồi. Đợi nó lớn thêm tí nữa chắc tự khắc sửa thôi.

“Chào buổi chiều, Shirai-san.”

“A, sensei!”

Lúc tôi đang ôm Kokoa thì cô Sasagawa Misora, giáo viên của con bé, một người phụ nữ tầm ngoài đôi mươi với nụ cười lúc nào cũng tỏa nắng, lên tiếng chào. Cô ấy vừa xinh vừa hiền, nhưng nhìn chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái thì biết là hoa đã có chủ mất rồi.

“Chào cô Sasagawa-sensei ạ. Lúc nào cũng cảm ơn cô đã chăm sóc Kokoa.”

“Có gì đâu em. Kokoa-chan ngoan với hiểu chuyện lắm, trông em ấy cô cũng vui.”

“Dạ! Kokoa ngoan mà!”

Được khen mát lòng mát dạ, Kokoa ưỡn ngực gật gù ra vẻ tự hào. Nhìn cái mặt nó đúng là chỉ muốn nựng.

“Con chuẩn bị đồ về chưa nào?”

“Dạ rồi ạ!”

“Cô đoán Shirai-san sắp đến rồi, nên Kokoa-chan tự giác soạn đồ chuẩn bị về rồi đấy. Phải không con?”

Cô Sasagawa mỉm cười dịu dàng, xoa đầu Kokoa. Con bé sướng ra mặt, toe toét cười đáp lại thật xinh.

“Vậy tụi em xin phép về.”

“Ừ, hai anh em về cẩn thận nha. Kokoa-chan, mai gặp lại con!”

“Bai bai cô!”

Tôi xách hộ Kokoa cái túi rồi hai anh em rời nhà trẻ. Đang thong thả đi về thì…

“Niini.”

Con bé giật giật gấu áo tôi.

“Gì thế?”

“Em muốn đi coi lễ hội.”

Lễ hội? À ờ…

“Là cái lễ hội ở thành phố thứ Bảy tuần sau ấy hả?”

“Dạ!”

Kokoa gật đầu lia lịa.

Chúng tôi chưa hề hé răng nửa lời với nó về cái lễ hội này - cái được tổ chức ở thành phố chứ không phải thị trấn mình đang ở - nên chắc mẩm là hôm nay nó nghe lỏm được gì đó ở nhà trẻ rồi. Con bé đã mở lời muốn đi thế này, tôi cũng không nỡ làm nó tụt hứng.

“Để anh hỏi mẹ xem sao, nhưng chắc là được thôi.”

“N!”

Nhìn cái điệu gật đầu không ngớt là biết nó háo hức cỡ nào rồi. Cũng phải, hai anh em tôi ít khi được đi chơi xa, nên đổi gió một bữa cũng hay. Chỉ là đi lễ hội thôi thì chắc mẹ cũng không khó khăn gì đâu.

Vậy là, kế hoạch đi lễ hội vào thứ Bảy coi như được chốt.

Và tối thứ Bảy hôm ấy…

“Niini! Nhanh lên nào!”

Kokoa, điệu đà trong bộ yukata, cứ nhảy tưng tưng như lò xo, réo tôi đi nhanh lên. Con bé ngóng ngày này suốt rồi, nên cái vẻ sốt ruột kia cũng là dễ hiểu.

Lễ hội thì bắt đầu từ trưa rồi, nhưng túi tiền nhà tôi không được rủng rỉnh cho lắm, nên hai anh em đành đợi đến tối mới đi cho tiết kiệm.

“Từ từ nào em, lễ hội có chạy đi đâu mà sợ.”

“Hông chịu, nhanh lên cơ!”

“Rồi rồi, biết rồi, đi đây.”

Đồ đạc đã chuẩn bị xong xuôi, chẳng quên thứ gì, xem như sẵn sàng lên đường. Ngay lúc vừa định mở cửa đi thì…

“Ưm…!”

Kokoa chạy một vòng ra chắn trước mặt tôi, dang rộng hai tay.

“Hửm…”

Nhìn là biết nó muốn gì rồi, nhưng mà hôm nay đi lễ hội đông lắm đây…

“Em muốn cõng cơ!”

Thấy tôi còn chần chừ, Kokoa níu lấy áo tôi, nằng nặc đòi.

“Tới nơi là phải tự đi bộ đấy nhé?”

“Dạaa!”

Cõng nó chen giữa đám đông thì đúng là hơi ngại, nhưng mà thả nó tự đi giữa biển người lúc nhúc ở lễ hội thì tôi cũng lo chẳng kém.

Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy. Tôi cúi người, xốc con bé lên lưng.

“Lễ hội, lễ hội!!!”

Vừa yên vị trên lưng tôi, Kokoa đã sung sướng lắc lư người. Hơi mỏi vai thật đấy, cơ mà nhìn nó dễ thương thế này thì đành chịu vậy.

“Em có muốn ăn món gì đặc biệt không?”

“Ưm…? Kẹo táo ạ!”

“Okee, lát anh mua kẹo táo cho.”

“Dạ!”

Hai anh em vừa đi vừa rôm rả bàn tính, chẳng mấy chốc đã tới khu vực lễ hội.

Ngay khi vừa đến nơi…

“Dừng lại đi, làm ơn…!”

Một tiếng hét thất thanh, nghe như tiếng cầu cứu, vang lên xé tan không khí náo nhiệt. Đi lễ hội thì đúng là kiểu gì cũng gặp chuyện, nhưng chẳng hiểu sao, giọng nói này nghe cứ quen quen thế nào ấy.

Hướng phát ra âm thanh là từ giữa đám đông đang chen chúc, hình như có chuyện gì rắc rối thật rồi.

“Niini…?”

Kokoa dường như cũng cảm thấy có gì đó không ổn, con bé ngước lên nhìn tôi, vẻ mặt đầy lo lắng. Dắt theo trẻ con thế này, thật lòng tôi chẳng muốn dính vào chuyện lằng nhằng đâu…

“Nhưng lỡ mà là người mình quen thì gay go…”

Nghĩ đoạn, tôi liền cố lách người vào sâu hơn trong đám đông.

"Nigg-"