Trans: sắp drop r :((
-----------------------
Không khí trong lớp học hiện giờ đang căng như dây đàn, giống y hệt lần trước. Những tiếng than thở kiểu như là “Lần này tớ tiêu rồi!” hay “Lần này tớ phải làm được…” vang lên khắp nơi trong lớp.
Tôi nghĩ giờ có căng thẳng thì cũng chẳng có ích gì cả, nhưng bản thân tôi giờ lại còn hồi hộp hơn cả lần trước nữa chứ.
“Ha… tớ lại bắt đầu căng thẳng rồi…”
“Haha tớ cũng thế, lần này còn căng thẳng hơn lần trước nữa.”
“Thật luôn á? Cậu không tự tin hả?”
“Ừm… Thật ra cũng không phải là không tự tin, chỉ là tớ thấy hơi lo lắng thôi.”
Tôi đã đối chiếu đáp án rồi, nên không hẳn là tôi thiếu tự tin đâu… Nhưng chắc vì đã tuyên bố là sẽ không thua trước Obata-san nên tôi có cảm giác như mình đang cá cược vậy.
“Ha… lần này tớ thấy nguy rồi.”
“Vậy à?”
Khác với kỳ thi giữa kỳ, lần này bọn tôi không tụ tập học nhóm với nhau nên tôi không biết Yuki với Obata-san đã chuẩn bị đến đâu.
Đang nói chuyện thì cửa lớp bật mở, thầy chủ nhiệm bước vào với vài tập giấy nâu trên tay. Cùng lúc đó, chuông reo vang.
*Reng reng reng*
“Nào, chuông reo rồi đó các em, về chỗ ngồi của mình đi!”
Nghe thầy nhắc, mấy đứa đang đứng hay ngồi nhầm chỗ lục đục về chỗ của mình.
“Rồi, giờ mà các em mong chờ đã đến rồi đây! - trả bài thi!”
“Chẳng ai mong đâu thầy ạ!”
“Thôi nào đừng như vậy chứ, cứ cho là các em mong chờ nó đi, thầy sẽ trả bài ngay đây. Nhưng lần này đổi gió chút nhỉ, thầy sẽ trả bắt đầu từ số báo danh cuối cùng. Nào.”
Đổi gió gì chứ. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để được gọi ngay đầu tiên, vậy mà thầy lại nổi hứng trả ngược từ cuối lên nữa chứ. Mà thôi bọn tôi thì còn đỡ, chứ mấy đứa ở cuối danh sách chắc đang khóc thét đây.
Thầy chủ nhiệm chẳng buồn quan tâm đến sự hoang mang của cả lớp, bắt đầu gọi tên từ cuối danh sách.
“…Tớ chuẩn bị tinh thần kỹ lắm luôn rồi.”
“Haha, tớ cũng thế.”
Yuki nói vậy trong lúc việc trả bài bắt đầu. Thầy gọi tên từng bạn từ cuối danh sách, rồi giả bài thi. Những tiếng “Hú hồn, vừa đủ điểm đậu, may quá!” hay “Tiêu rồi, tiêu rồi huhu!” vang lên từ mấy đứa đã nhận bài của mình.
Tôi ngồi ngó nghiêng lơ đễnh thì đã đến lượt của Sumika.
Lần trước Sumika xếp thứ 5, được cả lớp khen ngợi ầm ĩ. Không biết lần này thế nào đây. Tôi cũng không quan tâm lắm, nhưng cũng lại cảm thấy hơi tò mò.
Sumika nhận bài từ thầy và nói “Cảm ơn thầy” rồi về chỗ, mặt nhìn khá là...Thộn. Ừ thì, lần trước xếp thứ 5 mà cô ấy còn bảo là: “Mình phải cố hơn nữa” vậy chắc trừ khi đứng thứ nhất, cô ấy sẽ chẳng vui đâu.
“Sumika-chan, cậu lại đứng thứ 5 nữa kìa!”
Hầy...đúng là chẳng có chút sự riêng tư nào hết.
-------------------
Việc trả bài tiếp tục và cũng sắp đến lượt tôi. Tôi đứng dậy, tiến lên bàn giáo viên.
“Ishikawa à! Ừm, Ishikawa… Ồ, giỏi lắm, vẫn giữ vững phong độ như lần trước. Tốt lắm em!”
“Cảm ơn thầy ạ…”
Thầy cười tươi, đưa tôi tờ bài thi và bảng điểm.
Tôi liếc ngay vào phần xếp hạng tổng. Ở đó ghi số 1.
Phù…
Tốt rồi.
Tôi thở phào, như trút được gánh nặng trong lòng. Đây chắc là 'sự nhẹ nhõm của một cái thở phào' nhỉ.
“Abe… môn Văn cổ điển hơi kém một chút nhỉ. Lần sau cố lên nhé.”
Tôi nghe thầy nói với Yuki đang đứng sau lưng mình. Lần trước môn văn của cậu ấy cũng không tốt, lần này thì chắc cũng vậy.
“Thế nào rồi?”
“Tốt lắm.”
Tôi đưa tờ điểm cho Yuki xem, và chỉ để cậu ấy thấy.
“Gì… tốt hơn lần trước luôn cơ à…”
Yuki cố tình làm bộ mặt kinh ngạc.
“Có cần phản ứng thái quá như vậy không cu.”
“Không hề thái quá nhé! …Ủa? Cậu còn leo lên được từ vị trí đó nữa á? Ông cháu kinh thật…”
Yuki hạ giọng nói. Lần này cậu ấy có cố hơn lần trước thật. Toán I, Toán A, Ngữ văn hiện đại, tiếng Anh thì không đứng nhất, nhưng các môn còn lại đều nhất cả.
“Nào, cả lớp về chỗ đi!”
Thầy chủ nhiệm, sau khi giả bài cho Yuki và kiểm tra gì đó, lên tiếng gọi cả lớp. Mọi người tiếp tục lục đục kéo nhau về chỗ.
Sau phần giải thích giống y hệt lần trước, thầy ấy nói về lễ bế giảng ngày mai và các lưu ý cho kỳ nghỉ hè. Buổi sinh hoạt kết thúc.
“Nào, đi thôi.”
“Ừ.”
Hôm nay cũng giống lần trước, bọn tôi sẽ đến chỗ làm thêm của tôi để xem lại bài thi. Lần trước tôi còn phải xin nghỉ giữa chừng, nên lần này đã báo trước với Makoto-san.
Tôi thu dọn xong, đứng dậy trả lời Yuki. Quay lại, tôi thấy Miyamoto-san vừa bước vào lớp.
…Ủa? Hiếm thật. Gần đây giờ nghỉ trưa cô ấy hay ở căng tin, còn nếu về cùng nhau thì đợi ở cổng chính. Lâu lắm rồi Miyamoto-san mới vào lớp đấy.
“Ủa, Miyamoto-sa-”
“Ishikawa-kun, cậu bài kiểm tra thế nào!?”
“Ơ…”
Gần thế… Có cần phải áp sát đến vậy không? Chắc là cô ấy hỏi về bài thi này, nhưng bọn tôi đã đối chiếu đáp án rồi cơ mà, giờ còn hỏi gấp gáp như vậy làm gì?
Cô ấy bất ngờ xông vào áp sát, làm cả lớp xôn xao. Tôi liếc sang Yuki, thấy Obata-san đứng sau cậu ấy. …Trời, cô ấy ra hiệu xin lỗi, nhưng lẽ ra cậu nên ngăn Miyamoto-san lại trước chứ! Thôi giờ thì ngăn cậu ấy lại đã, mà tôi thấy không nên hy vọng vào cô ấy vào lúc này…
“Ừ thì, cũng khá tốt… Miyamoto-san, cậu bình tĩnh chút đi đã…”
“Vậy à… tốt hả…”
Tôi giơ tay ra hiệu trấn an, Miyamoto-san lẩm bẩm rồi như sực tỉnh, nhìn xung quanh.
“Á, x-xin lỗi!”
Cô ấy chạy về phía Obata-san như chạy trốn, rồi rời khỏi lớp.
“…Chuyện gì vậy trời?”
“Biết chết liền à.”
Yuki cũng ngạc nhiên, chẳng hiểu kiểu gì.
Không khí trong lớp bỗng dưng rất kỳ lạ và ngượng ngùng, nên tôi với Yuki nhanh chóng chuồn ra ngoài.
…Liệu cả lớp có đoán được là tôi đứng nhất không? Theo Yuki thì, chuyện Miyamoto-san xếp thứ 2 cả khối đã là rất nổi tiếng rồi. Trước đây tôi cũng từng bị nghi ngờ gian lận, nên lần naỳ tôi không muốn bị chú ý lắm. Mà giờ lo tin đồn lan đi cũng muộn rồi.
Ra ngoài hành lang, tôi nhìn nhưng không thấy Miyamoto-san hay Obata-san đâu.
…Hay là ra cổng chính rồi?
Đi cùng Yuki đến cổng chính, tôi thấy Miyamoto-san và Obata-san đã thay giày, đứng ở góc xa và thì thầm như đang cãi nhau cái gì đó.
Thay giày xong, tôi và Yuki tiến đến chỗ hai người. Miyamoto-san nhận ra ngay.
“Á, Ishikawa-kun… xin lỗi chuyện lúc nãy nhé!”
Cô ấy cúi đầu xin lỗi.
“À, ừ. Không sao đâu. …Thôi, ta đi chứ?”
------------------
Trên đường đi, tôi hỏi về chuyện trong lớp. Hóa ra là Obata-san trêu Miyamoto-san- người xếp thứ 2 - rằng: “Biết đâu Ishikawa lại đứng thứ 3 thì sao?”, làm cô ấy tò mò quá nên chạy vào hỏi. Tôi biết là Miyamoto-san đôi khi không để ý xung quanh, nên cũng không lạ lắm. Nhưng chỉ vì thế thôi à?
“Không ngờ cậu ấy lại chạy như ma đuổi vào lớp hỏi cậu thật.”
“Tại… cả tháng nay tớ cố học để thắng Ishikawa-kun mà…”
“Nếu Ishikawa đứng thứ 3 thật thì cũng hơi kỳ cục nhỉ.”
“Thì đúng là thế, nhưng…”
“Nhưng thực tế thì Shota vững vàng đứng nhất đó. Điểm cậu ấy tốt đến phát sợ luôn.” Yuki
“Ừ, Miyamoto được điểm đó mà chỉ đứng thứ 2, thì Ishikawa chắn chắn phải khủng hơn, thật là đáng nể…”
Nói chuyện về điểm số của từng môn chán chê, bọn tôi đi dưới cái nắng gắt của mùa hè và đến quán cà phê quen thuộc. Chào Makoto-san xong, bọn tôi vào ngồi ở bàn trong cùng.
“Trời ơi… Đẳng cấp quá… Đỉnh cao là đây chứ đâu!”
Bên cạnh cô, Miyamoto-san đang xem lại mấy môn mà điểm cô ấy thua tôi - Văn cổ điển, Văn hiện đại, tiếng Anh.
“Ư… đúng vào cái lỗi này cơ chứ, đau thật… Nếu không sai cái này với cái lúc nãy thì…”
Miyamoto-san tiếc dữ lắm, nhưng tôi cũng thua cô ấy ở môn Toán A và Toán I, nên cũng hơi cay. Toán thì cứ như bắt tôi lúc nào cũng phải sai ở một chỗ nào đó ấy…
Trong khi tôi nghĩ vậy, Yuki và Obata-san bên cạnh đang xem bài thi của nhau, mặt Yuki đầy sự thất vọng.
“Khốn thật… cay quá đi á á á…”
“Hề hề, lần này là tớ thắng nhé!”
“Đây là… nhục nhã quá đi…”
“Này, cậu nói hơi quá rồi đó nha?”
Lần này Obata-san làm bài rất tốt, vượt mặt Yuki về điểm tổng. Môn Toán, điểm yếu của cô ấy, cũng được kha khá, còn Yuki vẫn bị môn Văn cổ điển kéo chân như kì thi trước.
Tôi xem lại tất cả lỗi sai của mình xong, ngồi ngẩn ra. Đối diện tôi, Miyamoto-san cũng hoàn thành việc xem lại, rôi bắt đầu sắp xếp bài thi.
…Obata-san với Yuki thì chẳng xem lại gì cả. Chẳng phải bọn mình đến đây để cùng nhau xem lại bài sao? Mà giờ chỉ nhìn bảng điểm... Thôi, cứ kệ vậy.
“Ishikawa-kun.”
“Hử?”
“Lần tới... Lần tới tớ nhất định sẽ không thua cậu đâu!”
Lần này tôi thắng, nhưng khoảng cách đã thu hẹp lại so với lần trước. …Lần tới tôi chắc chắn phải cố hơn nữa.
“Tớ cũng sẽ cố để không thua cậu.”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Miyamoto-san, tôi mỉm cười đáp lại.