Touhakuden - Maou reijo kara hajimaru sangokushi

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

121 1066

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

137 1501

Bút đàm ngọt ngào trong phòng tự học cùng đứa mà tôi chẳng thèm nói chuyện

(Đang ra)

Bút đàm ngọt ngào trong phòng tự học cùng đứa mà tôi chẳng thèm nói chuyện

Mochizaki Yuba

Lời nói là vũ khí, nét chữ là yêu thương. Liệu mối tình thầm lặng trên giấy này sẽ có cái kết ra sao?

7 30

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

130 2907

Shujinkou no Osananajimi ga, Wakiyaku no Ore ni Gui Gui Kuru

(Đang ra)

Shujinkou no Osananajimi ga, Wakiyaku no Ore ni Gui Gui Kuru

Rakuda (駱駝)

Ở trường tôi có một tên y như nhân vật chính trong truyện rom-com. Hoàn toàn chẳng có gì nổi bật, vậy mà vì lý do nào đó, lúc nào xung quanh cậu ta cũng toàn là những cô gái xinh đẹp, quả là không bìn

7 79

Tập 02 - Chương 03: Tiểu Đổng Bạch, có hoài nghi đối với 『 nương nương 』 .

Chương 03: Tiểu Đổng Bạch, có hoài nghi đối với 『 nương nương 』 .

Một ngày sau khi yến tiệc kết thúc. Sau cái chết của Đổng Trác, thư phòng chưa từng được sử dụng.

Tôi tuyên bố với Lý Thôi và Mã Siêu khi ngồi ở trước bàn đọc sách.

"... Vì vậy, ta muốn ngăn cản việc tiến cung này."

Lý Thôi lau nước mắt giống như sửa sang lại vẻ ngoài lôi thôi của mình.

"Kẻ, kẻ hèn này vô cùng cảm động từ tận đáy lòng! Với một cô gái bình thường, nếu như có cơ hội vào hậu cung của hoàng đế, thì bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua điều này. Đổng Bạch đại nhân lại cực kỳ xem thường với điều này, đặt dã tâm của mình lên hàng đầu! Thật tuyệt vời! Không hổ là người khiến cho kẻ hèn Lý Thôi này dâng hiến sự trung thành!"

Sau khi tôi tỏ ý từ chối tiến cung, Lý Thôi vẫn luôn như vậy. Xin lỗi vì khiến ngươi tự tiện xúc động, nhưng lý do tại sao ta tránh né hậu cung cũng không phải là vì chí hướng tham vọng rộng lớn.

Vị hoàng đế trẻ tuổi đó —— Hiến Đế là vị hoàng đế cuối cùng của nhà Hán và có rất nhiều âm mưu xoay quanh hắn ta.

Hậu cung tuyệt đối không phải là khu vực an toàn, mà là một bãi mìn. Không cẩn thận mang thai và sinh ra người thừa kế, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Sau đó, tôi chỉ ghét buộc phải sex với đàn ông và nó thực sự khó mà chịu đựng về phương diện bản dạng giới.

[bản dạng giới (Gender identity/性自认/性别认同): sự nhận thức của một người về giới tính của bản thân họ ]

"Vậy thì, trước tiên chúng ta cần mời chào nhân tài vì điều này."

"Nhân tài? Trong lòng cô đã có ứng cử viên nào chưa?"

"Đúng vậy. Trước tiên có hai người. Bọn họ tên là Giả Hủ và Từ Hoảng."

Giả Hủ và Từ Hoảng —— Hai người này sẽ hoạt động tích cực với tư cách là thuộc hạ của Tào Tháo sau này. Cổ Hủ là một quân sư, Từ Hoảng là một võ tướng, cả hai đều là nhân vật hạng nhất. Trong game chắc chắn là SSR.

"Quả thực là hai người này hiện tại chắc hẳn đang ở dưới thế lực của ta nhỉ?"

"Ừm... Nhưng thưa Đổng Bạch đại nhân, ngài dự định làm gì khi chiêu mộ những người này?"

"Mang theo bọn họ đến Lương Châu."

"Hả!? "Âm thanh 'kẻ xướng người họa' của hai người vang lên. Mà, phản ứng này cũng nằm trong dự đoán.

Tôi vung vẩy cây roi ngắn đã chuẩn bị trước để giải thích rõ.

"Lạc Dương đã bị kiểm soát bởi gia tộc của ta. Thế nhưng, ghế ngồi quyền lực có hạn, cho nên trong gia tộc xuất hiện người tự tiện làm việc. Thế nên, chỉ cần người sở hữu quyền lực tối cao như ta, nhường vị trí là được rồi."

"Sau đó sẽ đi Lương Châu sao?"

Tôi gật đầu đồng ý khi Mã Siêu nói như thế.

"Ta đã điều tra ở phủ tướng quốc, triều đình từng nhiều lần thành lập một cơ quan giám sát Tây Vực là 『 Đô Hộ Phủ 』. Vì vậy, họ đã bịa ra đủ loại lý do như đối sách đề phòng với các dân tộc khác và đến phương tây với những quân nhân ưu tú để thiết lập lãnh chúa. Chỉ cần hình thành thế lực mà chính quyền trung ương không thể ra tay hay động vào, thì bất kể ai làm tướng quốc cũng không sao hết."

Đuổi theo tôi vung vẩy cây roi ngắn với đôi mắt ẩm ướt, lần này là Lý Thôi nói.

"Hóa, hóa ra là như vậy... Đổng Trác đại nhân đã từng xây dựng thế lực ở Lương Châu... Có lẽ việc Đổng Bạch đại nhân muốn noi theo cũng có lý do nhất định..."

"Đúng thế."

"Nhưng thưa Đổng Bạch đại nhân, ngài lại dễ dàng từ bỏ vị trí tướng quốc hiếm có thế sao! Kẻ hèn này cực kỳ không cam tâm!"

"Đúng vậy, Lý Thôi. Bởi vì..."

Tôi lộ ra vẻ mặt vui cười dịu dàng khi nhớ lại những ký ức vui vẻ ở kiếp trước (Khi có nhiều SSR trong 10 lần gacha liên tiếp).

"Có điều gì quan trọng hơn một gia tộc chung sống hòa thuận sao?"

"Ồ, ồ ồ... Thật đúng là tấm lòng Bồ Tát... ! Ánh mắt của Lý Thôi thiển cận! Xin ngài thứ lỗi!"

Chỉ cần khiến cho hắn nhìn roi một lúc là IQ tụt thê thảm luôn, cái tên khốn này. Thật sự dễ đối phó.

Tôi thay đổi quỹ tích của cây roi giống như đồng xu 500 yên trong thuật thôi miên và vung vẩy nó về phía Lý Thôi trong khi hắn ta cong người ngay tại chỗ một cách thích thú. 

"Vì vậy, Lý Thôi. Ta ra lệnh cho ngươi. Trước tiên, hãy mang hai người mà ta vừa nhắc đến —— Giả Hủ và Từ Hoảng đến trước mặt ta."

"Tuân, tuân lệnh! ... Cần đi ngay lập tức sao?"

"Tùy vào tình hình của đối phương mà quyết định, càng sớm càng tốt."

Lý Thôi lao ra khỏi thư phòng giống như một con chó đuổi theo quả bóng. Hắn là một người đầy cá tính và là một nhân tài có thể dễ dàng sai khiến miễn là được đưa cho mồi nhử. Sau khi Lý Thôi đi, Mã Siêu mở miệng nói.

"... Đổng Bạch. Một nửa những gì cô vừa mới nói là nói dối."

"Nào có nói dối. Tôi chỉ không nói ra mục đích thực sự mà thôi."

Tôi nghịch cây roi ngắn và nói với Mã Siêu.

"Mục đích thực sự của tôi là tìm một vài lý do đường hoàng để đến Lương Châu. Nếu Mã Đằng không đến đón tôi, tôi sẽ tự mình đến đó. Khi tôi đến Lương Châu, ngay cả Mã Đằng cũng buộc phải chấp nhận thương lượng... Mã Siêu?"

Mây đen phủ đầy trên khuôn mặt Mã Siêu. Đối với tôi cảm giác cực kỳ bất an, cô ấy nói.

"Đổng Bạch... Cô dự định giao chiến với phụ thân của ta sao?"

"Làm, làm sao có thể chứ!"

Tôi không nhịn được ném cây roi ngắn đi.

"Mong muốn của tôi là thương lượng! Không phải là chiến tranh! Là cái giá để thả tôi đi, tôi nguyện ý nghe theo yêu cầu của Mã Đằng đại nhân!"

"Cô sẽ dẫn quân đến chỗ của phụ thân ở Lương Châu, đúng không? Cái này đã coi như là hành động thị uy rồi. Dựa theo phản ứng của phụ thân, nó phát triển thành chiến tranh cũng không có gì lạ. Hơn nữa, một khi khai chiến, thì tôi không thể đánh nhau với phụ thân. Không thể đứng về phía cô."

Tôi khá dao động khi người được coi như là đối tác tốt nhất là Mã Siêu nói ra những lời này.

"Mã, Mã Siêu... ?"

"Cho dù cô làm nũng, việc không thể làm là không thể làm. Là hộ vệ, tôi sẽ bảo vệ an toàn tính mạng của cô và cũng đi theo trợ giúp ở bên cạnh. Tuy nhiên, việc đánh nhau với phụ thân không chỉ là sự phản bội với phụ thân, mà còn là sự phản bội đối với toàn bộ gia tộc và quê nhà."

"Tất, tất cả là do Mã Đằng xem thường tôi, coi tôi không ra gì..."

"Đúng là phụ thân đã sai về chuyện này. Hơn nữa, tôi cũng không thể thuyết phục được ông ấy. Tuy nhiên, phụ thân không phải là người 'khóc lớn gọi nhỏ' khi bị chỉ trích hay quân đội đe dọa. Một khi nhận định cô là kẻ địch, ông ấy chắc chắn sẽ 'quay giáo đánh lại' ."

Quả thật là khái niệm Đô Hộ Phủ của tôi cũng mang hàm nghĩa đe dọa Mã Đằng ở trong đó. Tôi cho rằng chỉ cần binh lực ngang nhau là hai bên có thể ngồi vào bàn đàm phán. Có lẽ tưởng này quá ngây thơ rồi.

"... Vậy thì, Mã Siêu. Cô có thể truyền đạt cho Mã Đằng đại nhân không? Nói rằng Đổng Bạch vô tình tấn công Lương Châu, chỉ là hi vọng khai thông con đường đến Tây Vực mà thôi."

"Vui vẻ tuân lệnh. Hơn nữa, tôi sẽ cố gắng điều đình vì cô với phụ thân và tránh chiến tranh khi cô tiến vào Lương Châu. Phụ thân cũng không phải người hiếu chiến. Chỉ cần người hiểu rõ hại nhiều hơn lợi, nó sẽ không đến mức phải tùy tiện khai chiến."

"Vậy thì không thể tốt hơn nữa. Hơn nữa... Thành thật xin lỗi. Tôi thậm chí chưa xem xét đến lập trường của Mã Siêu."

"... Mà, đừng bận tâm. Nếu cô thương lượng với kiểu người như phụ thân, mức độ nhận thức này chắc chắn sẽ bị hỏi đến. Cái này là do phụ thân 'mình làm mình chịu' khi ông ấy ép cô đến mức này. Hơn nữa, ông ấy toát mồ hôi lạnh trước tinh nhuệ do trung ương phái đến cũng là một liều thuốc tốt."

Mã Siêu nói với giọng điệu thuyết phục muội muội và cuối cùng khiến cho tôi trút bỏ được tảng đá lớn trong lòng.

"Thế nhưng, Đổng Bạch. Giả Hủ và... Từ Hoảng, đúng không? Có cần thiết phải triệu tập những người không rõ lai lịch đó không?"

"A a, cái này... Cứ coi như là sở thích của tôi đi."

"Sở thích?"

"Bởi vì họ đều là người có tiếng tăm, cho nên tôi thực sự muốn gặp một lần."

Bọn họ đều là SSR trong trò gacha Tam Quốc Chí.

Khi nghe được câu này, Mã Siêu vỗ mạnh 'rầm' xuống bàn và tôi hét lên 'Á' một cách sợ hãi.

"Lấy lý do phù phiếm như vậy để triệu tập đàn ông không tốt đâu, Đổng Bạch! Đàn ông... Mấy tên khốn đó đều là đàn ông sao? Nhất định phải uốn nắn lại! Tôi rất khó chịu! Bởi vì tôi luôn luôn coi cô như muội muội của mình!"

—— Thật đáng sợ khi tự tiện thừa nhận muội muội... Hãy thay đổi chủ đề đi.

"Cái, cái đó, thực ra hôm nay tôi gọi Mã Siêu đến đây là vì tôi có chuyện muốn nhờ."

"Có chuyện muốn nhờ?"

"Tôi muốn nhờ cô làm huấn luyện viên võ thuật cho tôi."

"... Cô muốn chiến đấu sao?"

Tôi gật đầu. Thế nhưng, tôi không biết những gì mình nhìn thấy sau khi chuyển sinh có thể được gọi là võ thuật hay không. Những mánh khóe, thủ đoạn, chiêu trò mà Mã Siêu và Lữ Bố thể hiện ở Hổ Lao Quan đã vượt xa thường thức của võ thuật chiến đấu mà tôi biết.

"Làm vỡ bình nước chỉ bằng cách thở, thổi bay mặt đất... Những cái này, tạm thời coi như là kỹ năng nhỉ? Vậy thì, tôi cũng có thể làm những việc tương tự nếu luyện tập, đúng không?"

Mã Siêu lặng lẽ đến gần tôi và lấy ra đoản kiếm từ trong ngực.

"Này, làm cái gì thế? Mã Siêu?"

'Vu vu vu vu vu vu'... Một hơi thở kỳ lạ phát ra từ cổ họng của Mã Siêu. Cô ấy chĩa đoản kiếm về phía chén trà trên bàn. Trong chén vẫn còn nước trà, chén trà đột nhiên bắn lên với một tiếng nổ 'ầm' trong khoảnh khắc mũi kiếm bị ướt.

"Ô oa!"

Nước trà bắn tung tóe, ướt cả trần nhà. Mã Siêu vừa nói vừa đỡ lấy những giọt nước nhỏ xuống từ trên trần nhà.

"Đây là chiêu thức mà tôi và Lữ Bố sử dụng. 『 Khải Thông 』, 『 Cát Giáp 』,『 Đoạn Kim 』... Có những cách gọi khác nhau tùy thuộc vào môn phái. Sư phụ của tôi gọi nó là 『 Sáp Khí Công 』. Là kỹ thuật dồn kình lực vào vũ khí, cho dù cách một lớp bảo vệ cũng có thể gây sát thương cho kẻ địch." 

"Trước đây tôi cũng rất để ý, rốt cuộc cái gọi là 『 Kình Lực 』là gì vậy?"

Mã Siêu lấy tay vỗ trán và suy nghĩ với vẻ mặt bối rối.

"Đúng rồi... Khi đó sư phụ của tôi đã kể một câu chuyện ngụ ngôn cho tôi. Nó tên là gì nhỉ... Câu chuyện về một thanh niên quên mất cách đi..."

"Là 『 Hàm Đan Học Bộ 』đúng không? Câu chuyện của Trang Tử."

[Hàm Đan Học Bộ (邯郸学步): học theo Hàm Đan; học theo người chẳng thành, lại còn quên cả cái vốn có (thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu, nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười. Câu trên ngụ ý chớ nên đua đòi rởm.) ]

"A a, đúng vậy. Đổng Bạch giỏi quá đi. Lại học tập Trang Tử ở cái độ tuổi này."

Tôi chưa từng đọc Trang Tử. Tuy nhiên, tôi nhớ nó từng được trích dẫn trong những cuốn sách mà mình từng đọc ở kiếp trước. Đây là một câu chuyện giả tưởng về một thanh niên muốn đi bộ như người trong thành phố, nhưng bản thân anh ta lại quên mất cách đi ban đầu của mình và bò về quê hương. Ngụ ý là 『 tùy tiện bắt chước người khác cuối cùng sẽ đánh mất chính mình 』.

"Tuy nhiên, sư phụ nói rằng thanh niên đó đã gần như đạt đến tinh thần và xương cốt của Võ. Hắn đã giải thích và đồng thời quên mất 『 sinh mệnh lực 』mà con người sử dụng một cách tự nhiên. "

"... Sinh mệnh lực?"

"Sinh mệnh là một tập hợp của các lực. Nói cách khác là hô hấp. Hít vào, thở ra. Nói cách khác là nhịp bước. Bàn chân chịu sức nặng của cả cơ thể và bước đi. Trong các hành động vô thức cũng có dòng chảy của lực. Hơn nữa, nó mạnh hơn và to lớn hơn so với đánh bằng nắm đấm hay vung kiếm. Thế nhưng, loại lực này rất khó nhận ra. Bởi vì nó là chuyện đương nhiên, cho nên chúng ta không chú ý đến. Luyện tập nhiều lần để hiểu được dòng chảy của lực, điều chỉnh hướng chảy và tập hợp lại một chỗ với nhau để hình thành 『 con đường 』của lực. Đây chính là 『 Kình Lực 』."

"Dường như hiểu. Lại dường như không hiểu."

"Tôi không thể giải thích rõ hơn nữa. Tôi không giỏi giải thích cảm giác bằng lời nói."

"Vậy thì giải thích đến đây là hết. Nếu luyện tập tạo ra kình lực, tôi cũng có thể làm được điều tương tự không?"

"Khó lắm. Việc vận dụng kình lực cần khí mạch lưu thông. Khí mạch lưu thông trong cơ thể cô lại vô cùng chậm chạp."

'Khí mạch là gì vậy', tôi rất muốn hỏi cô ấy, nhưng hầu hết câu trả lời đầu khó hiểu. Thế nên, đừng hỏi thì hơn.

Hơn nữa, ngẫm lại thì khả năng vận động của cơ thể này rất thấp. Tôi còn tưởng rằng là do lười vận động, có lẽ thể chất của Đổng Bạch bẩm sinh đã không thích hợp để vận động.

"Đây là vấn đề trước tài năng. Giống như hươu cái không có sừng, dê không thể cắn chết chó sói, thân thể của cô cực kỳ không thích hợp để luyện võ."

"Làm sao cô biết?"

"A a. Không nhầm được đâu. Tôi đã kiểm tra mọi khía cạnh trên cơ thể cô rồi."

"Mọi khía cạnh trên cơ thể tôi, rốt cuộc cô đã kiểm tra từ lúc nào... Hả? Chẳng lẽ là lúc tôi ngủ... ?"

"Đâu, có, không, không có chuyện này! Cao, cao, cao, cao ,cao, cao thủ giống như tôi không cần cởi quần áo và tiếp xúc trực tiếp vẫn có thể dễ dàng xử lý."

"Cái gì. Hù chết tôi rồi."

Chẳng biết tại sao, Mã Siêu ho khan nhiều lần và sau đó nói.

"Mà, mà mà, nói tóm lại. Tôi không đề nghị cô tập võ. Thông qua vận động tăng cường nền tảng thể lực, mấy thứ như luyện tập mã thuật vẫn có tính xây dựng hơn."

"Thật sao... Nếu tôi cũng có thể chiến đấu giống như Mã Siêu thì tốt rồi."

"Có lời này phải nói với cô trước, Đổng Bạch. Sáp Khí Công là kỹ thuật chỉ có thể sử dụng sau một thời gian dài luyện tập. Nếu có thể sử dụng kiếm chém đứt áo giáp, cô đã được coi là một cao thủ. Người giỏi và trẻ như tôi chắc hẳn không có nhiều ở Trung Nguyên."

"Cái gì, Mã Siêu thực sự rất giỏi, đúng không?"

"Ha ha, đương nhiên là giỏi rồi."

Mã Siêu dương dương đắc ý vén tóc đằng trước. Một tay khác xoay đoản kiếm 'viu viu' giống như một nghệ sĩ diễn xiếc bằng sức mạnh ở cổ tay. 

"Trông thế này thôi, nhưng tôi là người được sư phụ đánh giá là 『 Cho dù là ở Trung Hoa, chỉ mỗi tài năng thôi đã 'đếm trên đầu ngón tay' 』. Ở Lương Châu, tôi bất khả chiến bại... Không hẳn là bất khả chiến bại. Nói tóm lại, võ thuật của tôi vô cùng giỏi luôn."

"Còn Lữ Bố thì sao?"

Đoản kiếm đột nhiên dừng lại. Sắc mặt của Mã Siêu dương dương đắc ý tối sầm lại.

"... Người đó rất đặc biệt. Có thể gọi hắn là quái vật. Hắn có thể dễ dàng xuất ra kình lực ngoài tầm với của con người. Mặc dù nó có thể được sử dụng theo nhiều cách khác nhau tùy thuộc vào phương pháp kiểm soát khống chế sức mạnh, nhưng chỉ cần sở hữu sức mạnh tương đương với tên khốn đó, thì những thủ đoạn mánh khóe nhỏ bé hoàn toàn không cần đến. Mỗi cú vung vũ khí của hắn đã mạnh bằng 10 cao thủ rồi."

Sau khi nghe đánh giá cụ thể về Lữ Bố, cảm giác khủng hoảng của tôi lại bùng lên.

Bây giờ đã có một thỏa thuận đình chiến với liên minh chống lại Đổng Trác, Lữ Bố là mối đe dọa lớn nhất đối với Lạc Dương. Hắn khá căm thù tôi vì đã phá hỏng dã tâm của hắn, cho nên tấn công Hổ Lao Quan một lần nữa cũng không có gì lạ.

Trong khi tôi đang suy nghĩ về mọi thứ, Mã Siêu tiếp tục kể về Lữ Bố.

"Nhưng điều khiến cho người ta khó chịu nhất là người đàn ông đó không dừng lại vì điều đó. Mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng thời cơ và biến hóa trong giao chiến của hắn chắc chắn là hạng nhất. Kẻ có loại trình độ vô nhân đạo đó... Không đúng, kẻ sở hữu loại sức mạnh bất thường đó hoàn toàn sẽ trung thành với những chiêu thức đơn giản. Thực sự không có kẽ hở nào. Có lẽ nó vốn dĩ là như vậy, phải không? Nếu sở hữu sức mạnh của tên khốn đó, tôi hoàn toàn không cần những chiêu thức thủ đoạn nhỏ bé để thắng vì đánh bất ngờ. Chỉ dùng những kỹ năng cơ bản để hoàn thiện võ cong... Ha ha, thì ra là như vậy. Tôi hiểu rồi!"

Lưỡi kiếm của đoản kiếm rung rung 'bi bi bi'.

"... Bởi vì trong trận chiến ấy, tôi cuối cùng có thể đứng ở vị trí không bao giờ thất bại trước kẻ thiên hạ vô song đó. Thế nhưng, như vậy vẫn chưa đủ."

"Đó là một cuộc so tài khá hay trong mắt của những người ngoài nghề."

"Có một khoảng cách khiến người ta tuyệt vọng giữa 『 bất bại 』 và 『 có thể thắng 』 , Đổng Bạch. Nếu muốn giết tên đó, võ công của tôi vẫn chưa đủ... Đúng vậy, còn rất xa mới đủ."

Hung tướng đáng sợ nguy hiểm giống nhu chó soi —— Biểu cảm đó lướt qua khuôn mặt của Mã Siêu.

Thế nhưng, nó chỉ trong chốc lát. Ngay sau đó, cô ấy dịu dàng đặt tay lên đầu tôi với vẻ mặt bình tĩnh như thể biến thành một con người khác.

"Tuy nhiên, tôi nên suy nghĩ xem rốt cuộc nên làm như thế nào. Cô không cần phải lo lắng."

"... Mà, tôi tin tưởng cô ở phương diện này."

Mã Siêu đột nhiên nhìn về phía hành lang. Có tiếng bước chân vang lên trên hành lang. Ngoài ra còn có tiếng nói chuyện.

"Bạch... Bạch ở đâu... Chẳng lẽ dẫn theo đàn ông vào... Cái đó cũng không được, cái đó cũng không được..."

Cửa thư phòng bị mở ra. Hai người đàn ông —— Đổng Hoàng và Đổng Mân.

"Đổng Bạch, ngươi ở đây sao. Ha — Ha — Ha —Ha!"

Bộ râu rung lên và cười hào sảng. Chỉ nhìn điểm này thôi đã rất giống với Đổng Trác quá cố.

"Quá khó chịu! Tiểu cô nương nhốt ở trong loại phòng này làm gì!"

"Đồ ngốc! Bạch! Tiểu ngu ngốc nhà ngươi! Nơi này là thư phòng mà anh trai quá cố sử dụng! Không phải là nơi cho trẻ con chơi! Đồ ngốc!"

—— Thật đúng là phiền phức ~ Đừng để ý đến bọn họ ~.

"... Có việc gì phải làm sao?"

"Ừm. Là người thay thế Trác thúc phụ làm tộc trưởng, ta có việc muốn hỏi cũng không được sao? Giữa ngươi và Hoàng Đế bệ hạ có tiền hành thuận lợi không?"

"Thuận lợi là ám chỉ ...?"

"Đồ ngốc! Ta đang hỏi các ngươi đã trở nên thân thiết hay chưa! Cái đồ ngu ngốc nhà ngươi! Để ngươi ở riêng với hoàng đế rốt cuộc là vì cái gì! Là để nhận được sự sủng ái của hoàng đế! Thiệt tình, thật đúng là một đứa ngu ngốc!"

So với Đổng Mân cuồng loạn quá khích, Đổng Hoàng nói với vẻ mặt đầy nham hiểm.

"Chẳng lẽ ngươi lại chậm hiểu ngu ngốc đến mức này sao. Dù sao trên người ngươi cũng chảy dòng máu của Trác thúc phụ. Cho dù không thể dùng sắc dụ dỗ, ít nhất ngươi cũng để hắn sờ ngực và mông chứ? Đừng nói với ta là ngươi chẳng làm gì và để mặc thời gian trôi qua đó!"

—— Quả nhiên là đúng như những gì hoàng đế đã nói...

Có lẽ cơn ớn lạnh quanh cổ là do sát khí của Mã Siêu quấy phá. Mọi chuyện phải được giải quyết êm đẹp trước khi cô ấy thực thi công lý với hai người này.

"Thúc phụ đại nhân, đại thúc phụ đại nhân. Cám ơn các ngài đã quan tâm, nhưng con được Hoàng Đế bệ hạ trao tặng vị trí tướng quốc. Thay vì quyến rũ mê hoặc bệ hạ, con nên làm tròn bổn phận của tướng quốc ——"

"Đồ ngốc! Loại chuyện này làm thế nào chẳng được!"

Tiếng hét lớn của Đổng Mẫn át đi lời thoại của tôi. Tôi bị đau tai khi bị người khác gào thét ở khoảng cách gần.

Một mặt, Đổng Hoàng lộ ra vẻ mặt thành thật là rất lo lắng cho tôi.

"Được rồi, Bạch. Tất cả đều là vì gia tộc của chúng ta. Những gì ngươi có ngày hôm nay đều là nhờ Trác thúc phụ ban tặng, đúng không? Giống như Trác thúc phụ, ngươi cũng phải tận tâm tận lực cống hiến vì gia tộc. Coi như là báo đáp ân tình của Trác thúc phụ."

—— Ý của ngươi là ta rất may mắn sao? Ta chỉ suýt chút nữa không ký ức bị hại hết bởi vết nhớ 『 Cháu gái của Ma Vương 』mà thôi.

"Ngu ngốc! Ngươi thậm chí không hiểu nhiệm vụ của chính mình trong gia tộc! Một khi cháu gái của Ma Vương lên làm hoàng hậu, nó ắt hắn khiến cho người trong thiên hạ chết lặng và cúi đầu xưng thần với gia tộc chúng ta! Đồ ngốc nhà ngươi thậm chí không biết loại chuyện này! Đồ ngốc sẽ gặp xui xẻo!"

Chuyện này... Ngay cả khi tôi hi vọng mình có thể giải quyết êm đẹp, trước hết tôi thậm chí không hiểu lời nói.

Cho dù là như vậy, tôi cũng không muốn dựa vào sự trừng phạt của Mã Siêu. Suy cho cùng, người thừa kế của Ma Vương và vết nhớ giết hại đồng tộc có thể khiến cho tiếng xấu của tôi cao hơn cả của Đổng Trác.

"Nhưng ngươi rất may mắn đó, Bạch! Nhờ có chúng ta làm việc với đám triều thần ngu ngốc, cơ hội lung lạc được hoàng đế sẽ tăng lên! Ha ha, hãy nắm thật chắc cơ hội lần này, đồ ngốc!"

"... Hả?"

Khi tôi đang suy nghĩ về những thứ khác, Đổng Mân dường như đã nói ra điều gì đó kỳ lạ. Đổng Hoàng cũng gật đầu theo.

"Cơ hội tiếp theo để ngươi gặp hoàng đế đã được sắp xếp ổn thỏa. Ta đã nói với hoàng đế rằng 『 Cháu của thần rất ngưỡng mộ bệ hạ, hi vọng rằng người có thể ban thưởng yến tiệc một lần nữa 』. Thúc phụ đã không đếm xỉa đến mọi thứ vì ngươi."

—— Mấy lão già này thực sự lắm chuyện mà... !

Tôi muốn sống những ngày tháng yên bình trước khi chạy trốn khỏi Trung Hoa... Vì vậy, tuyệt đối phải tránh bị hoàng đế căm thù. Việc rút lại lời đã nói trước đó đây có thể được. Ngộ nhỡ không cẩn thận bị hắn ghi hận và phát lệnh 『 Thảo phạt Đổng Bạch 』, tôi sẽ thực sự trở thành kẻ địch của Trung Hoa.

Vị hoàng đế kia chắc hẳn sẽ không làm loại chuyện này. Nhưng trái tim của teen sẽ 'rung động' như thế nào, mấy ông chú sẽ không hiểu.

"Hơn nữa, ta đã nghĩ ra cách để khiến cho một đứa nhóc con vắt mũi chưa sạch như ngươi cũng có thể được sủng ái. Ngươi đừng phụ lòng sự lao tâm khổ tứ của thúc phụ."

Đổng Hoàng vỗ tay hai lần. Cửa thư phòng mở ra.

Ba người đàn ông trông giống thương nhân quỳ xuống giơ lên gương và các loại trang sức.

"Đám người này sẽ giúp ngươi trang điểm thật xinh đẹp. Phải không?"

Thương nhân đáp lại một cách đường đường chính chính.

"Vâng. Xin cứ giao lại cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ biến Đổng Bạch đại nhân thành một Bạch nương nương đẹp tựa như tiên nữ!"

"Bạch nương nương."

Tiếng lẩm bẩm tựa như vẹt học nói này sặc mùi lừa dối và sỉ nhục.

—— Ông chú ngoài ba mươi tuổi ở Trung Quốc cổ đại được gọi là Bạch nương nương.

"Bạch nương nương! Hóa ra cháu gái của Ma Vương là Bạch nương nương sao! A ha ha ha ha ha ha!"

Hoàng đế ôm bụng cười. Nghĩ đến vẻ mặt vô cảm khi lần đầu gặp và có thể nói chuyện vô cùng thoải mái, nhưng nội dung không thú vị lắm.

"Đây không phải là trò đùa đâu, thiệt tình..."

Tôi gỡ đồ trang sức đeo chi chít từ trên đầu, cổ, cổ tay đến mắt cá chân và đặt chúng lên bàn. Chúng vừa nặng vừa vô vị. Nói tóm lại, nó chỉ là một trạng thái hào nhoáng miễn là nổi bật. Ngoại trừ mang đậm tình thú của nhà giàu mới nổi ra, nó chẳng có cái gì hết.

"Nhưng là Bạch nương nương... Hô hô hô."

Hoàng đế cười khúc khích và gác chân lên bàn. Rõ ràng là trông thái quá, nhưng có lẽ đây là phản phê từ việc thường ngày 'luôn tuân thủ bổn phận' .

[tuần quy đạo củ (循规蹈矩): Luôn tuân thủ bổn phận, không có hành động trái pháp luật hoặc bảo thủ, khư khư nếp cũ ]

Tôi mặc kệ hoàng đế, cất đồ trang sức và nhìn xung quanh. Trong phòng có những giá sách chất đầy thẻ gỗ và vài bộ bàn ghế. Có mùi mốc trong không khí.

"Vậy thì bệ hạ. Tại sao hôm nay ngài lại ở trong thư viện của cung điện?"

"Bởi vì đám thúc phụ của ngươi đã gây áp lực cho trẫm thông qua lũ hoạn quan. Mặc dù nơi là do trẫm chọn. Bọn họ dường như rất muốn để trẫm ở riêng với ngươi. Có lẽ là họ mong đợi trẫm sẽ 『 ra tay 』 với ngươi."

"Thật đúng là nông cạn..."

"Thật tốn công tốn sức khi mong đợi trí tưởng tượng của một người trưởng thành. Suy nghĩ của bọn họ chỉ ở mức người nông phu chăn nuôi gia súc mà thôi."

"Hơn nữa, lựa chọn một nơi không hấp dẫn chút nào như thư viện. Có vẻ như tính cách của bệ hạ cũng không tệ lắm."

[không tệ lắm (不遑多让): quá muộn để khiêm tốn, chỉ hơn chứ không kém]

Có phải là mình đã đi vào quá sâu hay không, tôi thầm nghĩ. Nhưng hoàng đế lại cười to 'ha ha' đối với lời châm chọc của tôi.

"Nơi này có thể trán được tai mắt của người khác. Nói xấu các thúc phụ của ngươi ra sao cũng không có ai nghe thấy được. Muốn đọc cái gì thì đọc. Nếu có chỗ nào không hiểu, trẫm có thể chỉ cho ngươi,"

"Bệ hạ thường hay đến đây đọc sao?"

"Ừm. Trẫm thích sử sách. Ghi ghép về 

câu chuyện anh kiệt văn thao vũ lược cũng rất hay. Ngươi muốn đọc cái gì?"

"Hả, vậy thì... Mấy thứ như ghi chép về thuế."

"... Thật đúng là một cô gái kỳ lạ. Ghi chép mới nhất để ở bên đó."

Tôi đi đến trước kệ sách mà hoàng đế đã chỉ cho tôi và mở những thẻ gỗ ra.

—— Mặc dù tôi đã tiếp xúc nhiều lần với các ghi chép trong công việc của tướng quốc, nhưng nó thực sự rất khó hiểu...

Thuế không được thể hiện bằng bảng cân đối kế toán, mà chỉ có số liệu sơ bộ và hạng mục chi tiết được ghi chép lại. Dĩ nhiên, nó không có đường cong thay đổi Kubler-Ross . Nếu muốn biết tình hình tài chính của đất nước, bạn buộc phải đọc dữ liệu trong thu viện này và trích xuất số liệu từ trong đó.

[Đường cong thay đổi Kubler-Ross (推移曲线): Đường cong thay đổi Kubler-Ross là một mô hình tuyệt vời có thể sử dụng trong việc ứng phó với sự thay đổi không lường của thực tại. Mô hình này cho phép con người đi từ sự kết thúc của thực tại cũ đến sự tái sinh của thực tại mới. Đồng thời, nhờ đường cong này mà chúng ta biết được rằng những cảm xúc, phản ứng, hành vi của mình qua các giai đoạn là những điều hoàn toàn tự nhiên và làm thế nào để đối phó với những thay đổi trong tương lai. ]

"Ngay cả khi ngươi đọc những thứ này, chúng cũng vô nghĩa. Tình hình tài chính của triều đình càng ngày càng trậm trọng. Có 'Thập Thường Thị ' và Đổng Trác phô trương lãng phí hay không cũng không thành vấn đề, bởi vì bản thân thuế đã càng ngày càng xấu đi từ lâu rồi. Hệ thống nắm giữ độc quyền về sắt và muối cũng không đầy đủ. Thành thực mà nói, tương lai triển vọng vô cùng ảm đạm xám xịt."

"Nó thực sự hữu ích. Cám ơn lời giải thích của bệ hạ."

"Nó không có gì to tát cả. Đó chỉ là kiến thức ngẫu nhiên đọc được để giết thời gian mà thôi."

"Không đâu, những thứ này không phải là loại tài liệu tùy tiện nhìn một chút là có thể hiểu ngay được đâu. Không thể đưa ra loại kết luận này nếu không đọc kỹ ghi chép tổng thể về nền kinh tế của đất nước, bao gồm cả thuế."

"... Hoàng đế biết rằng có điều gì đó không đúng trong việc thu thuế."

Hoàng đế xấu hổ nói và quay đầu đi chỗ khác. Đừng thấy hắn như vậy mà lầm tưởng, thực ra hắn thực sự nghiêm túc suy nghĩ về quốc sự.

"Nói tóm lại, trẫm thực sự không hiểu tại sao ngươi lại muốn đọc loại sách đó."

"Ngay cả khi bệ hạ nói như vậy, dù sao thần cũng là một tướng quốc mà. Đọc những loại sách này là công việc của thần."

"Thứ này chỉ là chức quan về mặt hình thức mà thôi."

"Này, thần thực sự đến phủ tướng quốc để làm việc mỗi ngày đó?"

Thật kỳ lạ. Vương Doãn chắc hẳn đã truyền đạt tình hình làm việc của tôi cho hoàng đế.

"Chẳng lẽ ngươi thực sự đang làm công việc của tướng quốc sao?"

"Thần thực sự đang làm, bộ nó có vấn đề gì sao?"

"Không phải là Đổng Hoàng và Đổng Mẫn... Mà là ngươi đang làm sao?"

"Là thần đang làm."

Hoàng đế lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Đây là biểu cảm "Rõ ràng cho rằng đối phương là con rối của người lớn giống như mình, nhưng cuối cùng bị phản bội thê thảm" sao?

"A, ôi chao, là như vậy sao? Nhờ có sự giúp đỡ của Vương Doãn đại nhân, thần mới có thể miễn cưỡng duy trì được. Một mình thần thậm chí cũng xem không hiểu loại tài liệu đơn giản như vậy! Là tướng quốc, thần vẫn còn một khoảng rất lâu, rất xa để trưởng thành!"

"... Ngươi khác với trẫm."

"Cái đó là đương nhiên. Làm sao có thể đánh đồng bệ hạ cao quý với loại người như thần được chứ! Bệ hạ được người đời yêu quý trong khi thần bị người đời ghét bỏ!"

"Mặc dù ngươi tập trung toàn bộ sự căm hận của thiên hạ vào mình, nhưng ngươi đã sống sót bằng bản lãnh của chính mình. Ngươi sở hữu tư chất anh kiệt để bình ổn loạn thế và xoa dịu thiên hạ."

—— Ngài cũng muốn tôi bình ổn loạn thế sao?

Sở dĩ tôi làm công việc của tướng quốc là bởi vì nhà Hán hiện tại sụp đổ sẽ rất phiền phức, mà không phải là vì 'tế thế cứu dân'.

[tế thế cứu dân (济世救民): cứu giúp người đời và cứu giúp người dân ]

Tuy nhiên, hoàng đế vẫn ủ rũ cúi đầu với vẻ mặt u ám chán nản và trốn trong cái vỏ của mình. Cảm giác thư viện vốn đã tăm tối, lại càng tăm tối hơn. Kiếp trước của tôi là một người độc thân, cho nên tôi chưa bao giờ nhận ra rằng việc một đứa trẻ ủ rũ không vui trước mặt mình lại khiến cho người ta bận tâm đến thế...

Tôi thấp thỏm đến gần hoàng đế đang chán nản.

"... Bệ hạ. Cái đó, để thần kể cho ngươi về chuyện Hồ Lao Quan nhé?"

Hoàng đế chôn đầu trả lời.

"Trẫm đã nghe về chuyện Hổ Lao Quan. Hãy nói cái khác đi."

—— Trẻ con thật rắc rối.

Chuyển sinh thành trẻ con đã hiếm, tại sao vẫn phải dỗ trẻ con vui vậy.

"Bệ hạ thích các câu chuyện anh kiệt, đúng không?"

"... Đúng vậy."

"Vậy thì, thần sẽ kể một câu chuyện về anh kiệt tha hương nơi xứ người."

"Anh kiệt nước ngoài sao?"

"Đúng vậy. Ngoài mặt là một thứ dân, nhưng danh tính thực sự của người đàn ông đó là một anh hùng công lý đeo mặt nạ và chiến đấu chống lại các tổ chức tà ác xấu xa ——"

Trong thư viện, không có cách nào để nắm bắt thời gian bên ngoài.

Cho đến khi hoạn quan đến thăm hỏi, chúng tôi mới nhận ra mặt trời đã xuống núi từ lâu.

Nói lời tạm biệt với hoàng đế và rời khỏi thư viện. Đi theo phía sau hoạn quan trên đường hồi cung, tôi không khỏi nghĩ đến vị hoàng đế trẻ tuổi đó.

—— Vị hoàng đế cuối cùng của nhà Hán, Lưu Hiệp sao?

Tôi chỉ nhớ tình tiết thể hiện tính cách của người ấy, truyền thuyết ít ai biết đến giữa hắn và Đổng Trác.

Đổng Trác đánh giá cao sự hiền đức của Lưu Hiệp, sát hại huynh trưởng của hắn để Lưu Hiệp lên làm hoàng đế. Đó là sự bất thường trong việc cố gắng khống chế kiểm soát một vị hoàng đế thông minh mà không phải là kẻ ngu dốt hay là sự chính nghĩa trong trái tim hắn. Nói tóm lại, hắn thực sự có mắt nhìn người.

Lưu Hiệp thực sự hiền đức. Tuy nhiên, có vẻ như hắn rất sợ thể hiện sự hiền đức của mình.

"Kính xin yên tâm" , hoạn quan dẫn đường chậm rãi nói.

"Xem ra tướng quốc các hạ đã kết thành thâm giao với bệ hạ. Gánh nặng trên vai cuối cùng cũng trút bỏ được."

—— "Hoạn quan bị Đổng Hoàng mua chuộc" mà hoàng đế nói là tên chết tiệt này sao?

"Rốt cuộc là như thế nào? Ngược lại, ta cảm thấy có khả năng là mình bị ngài ấy ghét rồi."

"Không cần phải lo lắng. Bệ hạ rất ít khi thể hiện thái độ như vậy đối với người khác ngoài thân tín. Các hạ đã thành công lấy lòng bệ hạ."

Hoạn quan phát ra tiếng cười the thé. Tôi luôn cảm thấy bực bội và muốn đáp trả lại, nhưng ngay sau đó bản thân phát hiện ra điều gì đó khiến người ta bận tâm hơn, cho nên tôi đã nuốt lời trở lại.

Ở hướng hành lang của cung điện đang tụ tập rất nhiều người. Những người này ôm một lượng lớn thẻ gỗ là tất cả những gì tôi từng nhìn thấy trong phủ tướng quốc. —— Tôi có một dự cảm không lành.

"Ồ, ồ, tướng quốc các hạ! Cuối cùng cũng đợi được ngài!"

Đám người đó lao đến và nhanh chóng bao quanh tôi.

"Việc cần các hạ xem xét quyết định đang chất đống như núi! Xin hãy lập tức trở về phủ tướng quốc với chúng tôi!"

"Xin, xin hãy chờ một chút. Hôm nay được bệ hạ triệu kiến, ta chắc hẳn đã liên hệ với Vương Doãn để nhờ ngài ấy thay mặt."

"Sức khỏe của Vương Doãn đại nhân không tốt lắm, tạm thời không thể xử lý chính sự. Vì vậy, chúng tôi mới ở đây chờ tướng quốc các hạ."

Còn có người dùng xe đẩy tay để chở những chồng thẻ gỗ và đặt chúng ở trước mặt tôi.

"Vậy thì, xin mời lên xe ngựa! Trên đường về, xin hãy xem qua đống tài liệu này trước."

"Cái, cái đó, bây giờ đã muộn lắm rồi, để ngày mai tiếp tục..."

"Xin nhận những lời vàng ngọc của các hạ! Nhưng quốc sự không hề phân biệt ngày bận rộn hay ngày rảnh rỗi, ngày hay đêm, sớm hay muộn! Thời gian là nguồn tài nguyên có hạn, không thể cưỡng cầu! Nhưng thể lực của con người lại có thể cưỡng cầu, cho nên chúng tôi không còn cách nào khác ngoài 'cầm bút mài mực' và thúc đẩy chính sự! Được rồi, xin hãy lên xe ngựa cùng với chúng tôi."

Vô số cặp mắt thâm quầng lấp lánh tiến lại gần. Đám chết tiệt này hoàn toàn bị đầu độc trong công việc! Mau cứu tôi với, Vương Doãn đại nhân!

Điều ước này 'tan vào hư vô' , tôi cũng bị đẩy vào xe ngựa như thể bị bắt cóc.

[vô tật nhi chung (无疾而终): tan vào hư vô. Ám chỉ sự phát triển của câu chuyện đi vào ngõ cụt. ]

"... Thật là quá đáng."

Công việc ở phủ tướng quốc đã kết thúc, tôi cuối cùng cũng trở về phủ đệ.

Bây giờ đã là nửa đêm rồi. Theo lẽ thường, người ta vốn dĩ không nên để cho trẻ con làm việc đến giờ này, nhưng trong thời đại này không hề tồn tại luật hạn chế lao động đối với trẻ vị thành niên. Cuối cùng, tôi chỉ có thể đau khổ ôm bàn với vẻ mặt buồn rười rượi như đưa đám.

Mặc dù tôi thỉnh thoảng mong chờ Mã Siêu sẽ xông vào cứu tôi, nhưng Mã Siêu lại tuyên bố rằng 『 Tôi không am hiểu chính trị 』và lặng lẽ quan sát từ đầu đến cuối. Mà, cho dù cô ấy xông vào, nó cũng không thể giải quyết được vấn đề từ căn bản.

—— Nhân tiện, trước đó tôi cũng không hề nhận ra rằng Vương Doãn thực sự đã làm giúp tôi rất nhiều việc...

Cho đến tận bây giờ, mỗi một nhóm người bước vào phủ tướng quốc đều trải qua sự kiểm tra sàng lọc của Vương Doãn trước. Sau khi bọn họ sắp xếp lại tài liệu và loại bỏ bót những thông tin tinh báo vô dụng để nhận được sự hướng dẫn, thì tôi sẽ xem qua chúng với tư cách là tướng quốc.

Hôm nay không có Vương Doãn để sàng lọc, tôi buộc phải kiểm tra xem xét những thứ mà mình không hiểu, thu thập các tài liệu cần thiết và tìm phần thích hợp.

Cám ơn ngài, Vương Doãn. Tôi vô cùng xin lỗi vì trước đây không hề nhận ra điều đó, Vương Doãn. Xin ngài hãy trở lại làm việc càng sớm càng tốt, Vương Doãn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tiểu Đổng Bạch ☆ Cô bé tướng quốc được ngài ủng hộ nâng lên sẽ chết vì làm việc quá sức.

Ở hiên nhà, Cơ Tĩnh bước ra chào đón tôi như một cô vợ mới cưới.

"A, ngài, ngài đã về rồi! Vất vả cho người rồi, đại tiểu thư!"

"Đúng vậy, đúng vậy, ta đã về rồi, mệt quá..."

"Ngài muốn ăn gì đó trước hay là tắm rửa trước?"

"..."

"Đại, đại tiểu thư, ánh, ánh mắt mong đợi đó là sao vậy... ?"

178289.jpg

"Không, không có gì, Cơ Tĩnh."

Chỉ là do làm việc quá sức, cho nên bộ phận chịu trách nhiệm về ảo tưởng mới xảy ra chút bug mà thôi.

"Hôm nay rất mệt, ta muốn nghỉ ngơi. Cô cũng đi nghỉ ngơi đi."

Tôi nói như vậy với Cơ Tĩnh và đi về phòng mình khi cảm thấy buồn ngủ đến cực điểm.

Hương đào tràn ngập trong phòng lập tức ào ra khi tôi vừa mới mở cửa ra. 

"Làm việc, vất vả rồi."

Khi trở lại phòng ngủ của mình, chẳng biết tại sao Điêu Thuyền đang đợi tôi ở trong phòng. Cô ấy nằm ở trên giường của tôi với một tư thế rất quyến rũ và động lòng người. Đây không phải là tư thế mà một người nên có khi chào đón người ta tan ca về nhà.

"... Có chuyện gì vậy?"

"Tôi đến thông báo cho cậu. Nhân tài mà tiểu Đổng Bạch tìm kiếm... Giả Hủ và Từ Hoảng, đúng không? Lý Thôi đại nhân dường như đã phát hiện ra. Có lẽ là ngày mai sẽ xuất hiện."

—— Đây rõ ràng là một tin tốt, nhưng tại sao nó được nói ra từ miệng của người phụ nữ này, lại có cảm giác hoàn toàn không giống như vậy cơ chứ?

Công việc còn sót lại ở phủ tướng quốc đã được xử lý hết, việc phải làm trước khi có câu trả lời và các đề xuất bổ sung cũng không nhiều lắm. Tôi chắc hẳn có thể dành thời gian để đi gặp Giả Hủ và Từ Hoảng ở sân luyện binh vào ngày mai.

"Cám ơn cô đã đặc biệt đi một chuyến vì tôi. Vất vả rồi. Vô cùng cám ơn. Vậy thì, cô có thể về rồi."

Tôi rõ ràng chỉ vào hành lang để thúc giục Điêu Thuyền rời đi, nhưng cô ấy lại không chịu rời đi. Cô ấy vắt chéo chân với động tác khiêu gợi, ngước nhìn tôi với đôi mắt ươn ướt và gửi đi một cái nhìn khiêu khích. Nếu là đàn ông dẻo miệng, hắn chắc chắn sẽ không ngăn được cảnh tượng nước miếng chảy xuống. Tôi cũng cho rằng nó rất gợi tình, nhưng chẳng biết tại sao mà bản thân lại cảm thấy tức giận.

"... Đang làm gì thế. Đây là có ý gì?"

"Cái này còn phải nói sao... Đây là vì cô đã làm việc chăm chỉ cho nhà Hán với tư cách là tướng quốc."

"Tôi làm điều đó là để thoát khỏi đây... Nhân tiện! Cô không muốn tôi thống nhất thiên hạ sao!"

Điêu Thuyền xoay người lại với vẻ mặt lười biếng. Hình xăm quyến rũ trên cổ nhấp nhô. Tim tôi đập rộn cả lên khi nửa đường ngửi được hương đào nồng đậm.

"Để thống nhất thiên hạ, tôi cần phải đưa ra đánh giá... Mặc dù đây cũng không phải ý định ban đầu của tôi. So với việc kéo dài số mệnh của nhà Hán đang hấp hối, chẳng phải hủy diệt nó trong một lần và đưa nó về trống không sẽ hiệu quả hơn sao? Sáng tạo ra một thời đại mới luôn đi kèm với việc đạp đổ & xây dựng lại."

"Nếu là như vậy, một mình cô cũng có thể hủy hoại nhà Hán. Dùng mấy loại siêu năng lực và yêu thuật, cướp đi linh hồn."

"Thật không may. Bây giờ tôi không thể phá hủy bất cứ thứ gì. Ngay cả trò ảo thuật khiến cho người ta kinh ngạc cũng rất tốn sức. Bởi vì tôi đã dùng hết sức mạnh trong thời đại trước."

Điêu Thuyền buông ra tiếng thở dài sầu muộn.

Điêu Thuyền vừa nói vừa bật dậy khỏi giường. Khe ngực sâu kia trở nên cuốn hút hơn và nổi bật hơn, tôi không thể không nhìn đi chỗ khác. 

"Xin hãy chờ đợi. Vậy thì, xin lỗi vì đã làm phiền."

Tôi giật mình quay đầu lại, nhưng trên giường đã không còn thấy bóng dáng của Điêu Thuyền. Chỉ còn lại hương đào nán lại trên giường kể về sự tồn tại của cô ấy.

"Còn phần thưởng thì sao... ?"

Tôi chỉ có một dự cảm không tốt. Lại khiến cho tôi mong chờ, rốt cuộc cô ấy muốn làm gì. Tôi cứ khó chịu như thế, đi khắp nơi thăm dò tài chính của nhà Hán sao? Bộ muốn tham ô biểu thủ công quỹ sao, người phụ nữ đó. 

Não dừng hoạt động, tôi ngã xuống giường. A a, quên nhờ Cơ Tĩnh cởi tóc giúp tôi mất rồi... 

Mặc dù bản thân nghĩ như vậy, nhưng đừng nói là đứng dậy, mà ngay cả suy nghĩ cũng trở nên lười biếng khi được hương thơm còn sót lại tràn ngập trên giường vây quanh.

Ngày mai tôi muốn gặp Giả Hủ và Từ Hoảng, Giả Hủ và Từ Hoảng... Ý thức của tôi tan biến vào trong màn đêm tăm tối khi liên tục khắc sâu hai cái tên này vào trong tâm trí.

Tôi không còn nhớ nội dung nữa, nhưng bản thân lại có cảm giác như thể mình vừa gặp một cơn ác mộng rất khó chịu.