Tou no Madoushi: Teihen Madoushi kara Hajimeru Shihonron

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3470

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

Tập 01 - Chương 44: Theo bắt đầu kinh doanh

Chương 44: Theo bắt đầu kinh doanh

Ánh nắng chiều tỏa ra từ những viên Nhật Quang Thạch mờ dần theo thời gian, và chẳng mấy chốc, màn đêm đã buông xuống khắp cả Allfrid.

Sau khi xác nhận rằng cả hai người bạn cùng phòng của mình đã chìm sâu vào giấc ngủ/’

, Lynn và Theo mới lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng, thật cẩn thận để không ra bất cứ tiếng động nào cả.

Cả hai dùng thang máy lên tới tầng 90, rồi tiến tới vùng bên ngoài cách xa trung tâm thị trấn.

Khung cảnh nhộn nhịp thường ngày của Allfrid vào ban ngày giờ đây lạt thật quá đỗi khác biệt. Về đêm, tất cả đều thật tĩnh lặng và yên bình.

Con phố cả hai đi qua đen mịt chẳng có lấy chút ánh sáng nào cả. Dầu có là ánh trăng được phản chiếu lại bằng những viên Nhật Quang Thạch đi chăng nữa thì cũng không thể nào chiếu nổi tới đấy.

Những cửa hàng dọc theo con phố đã đều đóng cửa. Nhà ở hay căn hộ ở đây cũng đều tối om. Cư dân sống ở đây đều đã tắt đèn hết, và bấy giờ, mọi người - cũng như thành phố vậy, đang chìm sâu trong giấc ngủ của riêng mình.

Ấy vậy, đôi khi cả hai vẫn có thể bắt gặp một vài trường hợp ngoại lệ. Mặc dù hiếm hoi lắm mới thấy, thế nhưng rải rác ở đâu đó, vẫn có những ngôi nhà tới khuya như này rồi vẫn còn để điện sáng trưng. Đó là những ánh đèn đủ sức vẫy gọi những con người vừa ngọc nhiên lại vừa cô độc vẫn còn thức.

Cần phải nói rằng, việc có những căn nhà tới giờ này vẫn còn để điện sáng như vậy không hề liên quan một chút nào tới học viên của Học viện cả. Thay vào đó, điều này lại liên quan tới những thú vui không được đường hoàng cho lắm, hoặc thực sự là sự thỏa mãn bản thân.

Quanh những nơi như thế này và cả trên những góc phố, Lynn và Theo đôi khi cũng có thể bắt gặp những bóng người ẩn nấp đâu đó trong bóng tối.

Cả hai thật cẩn thận lẩn tránh những mối nguy hiểm xung quanh mình và nhanh chóng băng qua con phố. Ánh sáng tới từ chiếc nhẫn phép như chiếc đèn pin dẫn lối hai đứa trong bóng tối vậy

Lynn và Theo vừa đi thật im lặng để không gây chú ý, vừa đi thật nhanh và thật an toàn nhất có thể.

Lúc vừa đi tới chỗ góc phố tiếp theo, Lynn quyết định gặng hỏi Theo. Tông giọng của cậu tuy nhỏ, những vẫn vô cùng gấp gáp.

“Này Theo, muộn lắm rồi đấy. Chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Suỵt! Rồi cậu sẽ biết ngay thôi”.

Lynn giận dữ lắc đầu. Vậy nhưng chẳng còn cách nào khác, cậu vẫn phải nghe theo lời của Theo mà đi tiếp.

Sau một thoáng, cả hai đã tới một nơi trông khá là đổ nát, ở đấy chẳng có gì ngoài những công trình vô chủ cả, hoàn toàn không có bóng dáng nào của con người hết.

Chắc hẳn nơi này đã từng là một khu phân xưởng, nhưng giờ ngoài mặt nền ra thì cũng chẳng còn lại gì hết. Có vẻ như các công trình sản xuất như vậy đã được chuyển xuống Renryll, nơi tập trung dồi dào nguồn lao động rẻ mạt rồi.

Ngày nay, nơi này chỉ còn là nơi cho những kẻ lai vãng lui tới. Những tên ở đây chỉ có mấy tên lang thang kì quặc, vài con chó mèo hoang và cả những con quạ.

Chỉ nhìn nơi này một cái cũng đủ để ghi vào tâm trí của người ta về những ấn tượng vô cùng huyền bí rồi. Rùng rợn, lạ lùng và kỳ dị, đấy là những gì chính xác nhất để miêu tả nơi này. Chẳng có một người lương thiện nào lại đi mò tới cái xó này làm gì cả.

Lynn cẩn thận cố không thu hút bất cứ ánh mắt nào đang rình rập xung quanh. Cậu chỉ tập trung đi về phía trước, ánh mắt lúc nào cũng cúi gằm.

***

Lúc đã đi tới nơi có thể cho là trung tâm của cái khu phân xưởng cũ, Theo liền bước vào một công trình lớn.

Ở bên ngoài, Lynn ngưng lại trong giây lát trước khi theo cậu bước vào trong.

Cảnh tượng bên trong là một vùng không gian vô cùng rộng lớn. Máy móc và vật dụng thì vương vãi khắp trên sàn. Mùi rỉ sét và dầu mỡ phảng phất khắp mọi nơi.

“Kinh quá”, Lynn vừa lầm bầm như vậy, vừa nhăn mặt trước cái hùi hôi thối, khó chịu ấy.

“Sáng mình có tới đây để hút mùi một lần rồi. Nhưng chắc là vẫn cần phải dọn lại thêm một lần nữa nhỉ …”

Theo lấy ra từ trong túi một mảnh giấy. Trên tấm giấy đó là một vòng ma thuật tiên hồ, chửng tỏ rằng bên trong mảnh giấy này đang có một tiên nữ đang trú ngụ bên trong.

“Hỡi tiên nữ,” Theo bắt đầu niệm phép, “hãy khử thứ mùi đang ám vào nơi này đi”.

Được câu niệm chú đánh thức, tiên nữ bên trong mảnh giấy liền thức dậy và bắt đầu lọc sạch mùi ở đây.

Lynn như dịu di khi cảm nhận được không khí ngày càng trở nên trong lành hơn.

“Theo, có thể mau mau giải thích cho tớ chúng ta đang làm gì ở đây được không? Nơi này là gì vậy?”

“Lynn, chỗ này đây, chính là chiếc đũa phép diệu kỳ có thể hô biến cho chúng ta trở nên giàu có đấy”.

Lynn nhướng một bên mày, cậu nhìn Theo bằng một ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Quên hết mấy cái lý thuyết gì đó đi, tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy. Thử nhìn qua căn phòng này nhé”, Theo vừa nói, vừa dẫn cậu đi tới một căn phòng khác.

“Ôi trời…”

Ngay trước mắt cậu, ở giữa căn phòng đó chính là một cái hố lớn ở dưới nền đất.

Căn phòng trông như là căn cuối cùng này thực sự rất rộng lớn – và cả tối nữa. Vậy nhưng thứ bóng tối ở dưới miệng cái hố ấy thậm chí còn sâu thẳm hơn rất nhiều.

Lynn cảm nhận được một làn gió thổi lên từ miệng cái hố mơn trớn làn da của cậu, khiến cho lông tay cậu dựng lên. Cái hố này – theo như Lynn nghĩ, thực sự rất là sâu. Cậu dùng ánh sáng từ nhẫn phép để kiểm tra độ sâu của cái hố, nhưng chiếc nhẫn cũng chỉ có thể chiếu được phần vành, còn từ đáy thì chẳng còn nhìn thấy gì cả.

“Sâu quá… Đáy của cái hố này ở đâu vậy?”

“Là Renryll”.

“Hể?”

“Cậu hẳn cũng phải đoán được nơi này từng là một khu công xưởng, phải chứ? Thì, cái hố này từng được sử dụng làm đường hầm lưu chuyển đấy. Người ta sẽ vận chuyển khoáng sản và cái loại vật liệu khác thu thập được từ rừng Hedin với trữ lượng lớn. Thang máy vận chuyển sẽ đi qua Renryll bằng những đường hầm như thế này. Mặc dù bây giờ, như cậu thấy đó… Nơi này đã không còn sử dụng nữa. Nó đã bị bỏ hoang rồi”.

“Cậu tài thật, tìm được ra cả chỗ như này luôn”.

“Tứ lúc biết được rằng đây đã từng là một khu phân xưởng, tớ đã nghĩ rằng, quả thực rất lạ khi mà một khu phân xưởng lại không có thang máy gần đấy để vận chuyển hàng hóa. Rồi, tớ nhận ra hẳn phải có một lối đi nào đó, hoặc là một cơ sở hạ tầng chuyên vận chuyển ẩn nào đó đã không còn được sử dụng nữa, và thế tớ bắt đầu dành thời gian nghiên cứu mấy cuốn sách cũ và vài thứ linh tinh khác… Và có vẻ như tớ đã đoán đúng”.

Lynn vừa nhìn xuống cái hố sâu thăm thẳm dưới chân mình, vừa lắng nghe cậu chuyện của Theo giải đáp tại sao cậu ta lại có thể tìm ra nó. So sánh với những chiếc thang máy đã trở thành phương tiện vận chuyển người và hàng hóa quá đỗi quen thuộc, cái hố này trông thô và gồ ghề hơn nhiều. Có vẻ như người ta chỉ đào cho qua loa cho có, và phần tường miệng hố trông rất kém chất lượng và còn nguy hiểm nữa.

Hẳn là trước khi ma thuật tạo ra thang máy được phát triển hoàn như ngày nay, thì việc vận chuyển hàng hóa thông quan những đường hầm như vậy hẳn là phải khó khăn lắm. Lynn không thê không khỏi thán phục trước những nỗ lực và cả những sự tiên phong ấy trong suốt lịch sử của tòa tháp.

“Đường hầm này không còn thuộc quyền quản lý của Hội đồng Pháp sư nữa. Thế nên, về căn bản là nếu sử dụng nó thì chúng ta có thể chuyển bao nhiêu hàng tùy thích từ Renryll lên Allfrid, mà chẳng phải chịu chút thuế má nào cả. Ngay khi chúng ta nhận được hàng ở tầng 90, tức nghĩa là chúng đã thuộc về địa phận của Allfrid. Nếu như cứ dùng thang máy như bình thường từ Renryll tới Allfrid sẽ khiến cho chúng ta phải chịu thuế, cái này cậu hẳn đã biết rồi. Nhưng nếu có thể lấy được hàng ở đây một cách an toàn, thì chúng ta có thể vận chuyện chúng khắp các thang máy ở Allfrid mà chẳng cần phải lo lắng gì cả.

Đường hầm này chính là chìa khóa để mở ra vô vàn những cơ hội của chúng ta đấy. Miễn là đưa được hàng lên Allfrid thì chúng ta có thể đưa nó đi khắp mọi nơi. Tất nhiên, là tới cả nhà của chúng ta nữa”.

“Nhưng, xây cả một cái thang máy… Cậu có thể làm được sao?”

“Tất nhiên rồi. Cậu thử nghĩ đi – thang máy chẳng qua cũng chỉ là một cái lồng hoặc là cái hộp gì đó được vận hành bằng Ma thuật Hàng loạt. Cậu chẳng cần phải chi quá nhiều chỉ để xây một cái lồng hay cái hộp làm gì cả, chúng ta sẽ không phải tốn quá nhiều để một thứ gì đó được việc đâu. Cái khó ở đây chỉ là chuẩn bị đường đi cho thang máy, và một khi đã giải quyết xong vấn đề đó rồi thì cứ niệm chú như chúng ta vẫn thường làm là xong”.

Mình hiểu rồi, hóa ra đó chính là lý do tại sao dạo này cậu ấy lại dán mắt vào mấy cuốn sách về thang máy và Ma thuật Hàng loạt như vậy!

Lynn cuối cùng cũng đã hiểu được những gì mà Theo đã làm dạo gần đây. Tất cả những hành động của cậu ta giờ đây đều đã quy về một mối.

“Được rồi, tớ hiểu rồi… Chúng ta chắc chắn có thể chuyển hàng từ Renryll tới Allfrid, nhưng Theo này… Tớ chỉ lo rằng chuyện này có thể khiến chúng ta vướng vào rất nhiều rắc rối đấy”.

“Tất nhiên rồi. Thế nên chúng ta mới phải giữ kín chuyện này”.

***

Từ sau hôm ấy, Lynn và Theo bắt đầu chuỗi ngày thử nghiệm và thất bại lặp đi lặp lại liên tục vô cùng lâu.

Mới đầu, cả hai phải gặp rất nhiều vấn đề.

Hai đứa đã thử sử dụng ma thuật để nâng một chiếc lồng từ dưới Renryll lên thông qua đường hầm, vậy nhưng trên đường đi chiếc lồng va phải nhiều chỗ khác nhau và bị hư hại.

Cứ mỗi lần như vậy, Lynn và Theo sẽ phải thẩm định và đánh giá lại về đường hầm. Cả hai sẽ sử dụng các biểu đồ và bản đồ của tòa tháp làm tư liệu tham khảo, cũng như đống nguyên vật liệu cũ lượm được từ những đường hầm cũ, hai đứa sẽ ngồi bàn luận với nhau hàng tiếng đồng hồ để thống nhất xem sẽ tiếp tục thử thang máy trên đoạn đường nào.

Mặc dù đã phải bỏ ra rất nhiều công sức, vậy nhưng sau cùng Lynn và Theo cũng đã có thể loại bỏ mọi vật cản trên đường đi.

Từ đó, chẳng mất bao lâu để chiếc thang máy có thể lên được tới đích thông qua đúng con đường hầm.

Lúc nhìn thấy chiếc lồng lần đầu tiên lên tới miệng hố nằm ở Allfrid, theo như bản năng, Lynn và Theo sẽ cùng nhau ăn mừng – nhưng rồi một vấn đề khác lại xuất hiện.

Cái lồng tràn ngập đầy cát bụi, xước xát khắp mọi nơi và trông vô cùng tàn tạ.

Thế là cả hai lại tiếp tục đi tiếp cận theo một hướng khác. Lần này, chúng nhờ một người thợ may thiết kế một chiếc hộp không có kẽ hở, đồng thời gia cố nó bằng Ma thuật Thuộc kim.

Tất nhiên là vẫn còn rất nhiều vấn đề ở trương mắt, nhưng Lynn và Theo đã cùng nhau vượt qua và thành công giải quyết hết chúng, và thông qua những chuỗi ngày thử nghiệm và thất bại cuối cùng cả hai cũng đã có thể vận chuyển một lượng lớn hàng hóa bằng chính hệ thống thang máy của chúng.

Lần đầu tiên thấy chiếc thang máy lên được tới Allfrid ma không hề có vấn đề gì, hai đứa nhóc đã bật khóc vì vui sướng.

Và hơn nữa, sẽ chẳng có một kẻ nào từ Hội đồng Pháp sư tới để thu thuế chúng cả.

“Làm được rồi! Vậy là cuối cùng chúng ta cũng có thể tiếp tục sống ở Allfrid”, Lynn mừng rỡ thốt lên.

Ấy vậy, Theo vẫn chưa hề hài lòng với cái mục tiêu đơn giản ấy. Thay vì chỉ chở mấy thứ hàng tiêu dùng linh tinh lặt vặt mua được từ Renryll về nhà, cậu ta bắt đầu rao bán chúng trong chợ đen.

Nhờ sự chênh lệch giữa giá cả hàng hóa ở Renryll và Allfrid, Theo đã có thể kiếm được một khoản thu nhập từ đấy.

Theo chỉ tiết lộ chuyện này cho những người có khả năng giữ bí mật, và từ đó tự dựng nên mạng lưới chợ đen của riêng mình.

Mới đầu, cậu ta sẽ chỉ bán hàng cho dân ở ngoại ô thị trấn, nhưng số lượng khách hàng sớm đã vượt quá dự kiến của Theo.

Vậy là cậu quyết định tiếp tục mở rộng mạng lưới ra cả khu vực thị trấn nữa.

Và đúng như dự kiến, rất nhiều thương nhân khác đã lên tiếng phàn nàn với Theo.

“Giá hàng của nhóc thấp quá! Rốt cuộc là nhóc đang nghĩ cái quái gì vậy hả?”

Vậy nhưng, Theo lại thấy được cơ hội bên trong những đối thủ như thế này.

“Vậy sẽ như thế nào nếu chúng tôi trở thành người buôn của ông? Tôi cá chắc rằng nếu hợp tác với chúng tôi, ông có thể kiếm được nhiều hơn so với những gì mà hiện tại ông kiếm được ở những nơi khác đó”.

Các cửa hàng chấp nhận lời đề nghị đó của Theo, và những vị khách của cả hai từ người mua hàng, giờ đây đã trở thành những người bán hàng.

Cả hai cứ luân phiên thay nhau làm công việc của mình như vậy một cách tự nhiên. Theo thì lo vụ thương lượng đàm phán, còn Lynn thì phụ trách vận chuyển hàng thông qua con đường bí mật của hai đứa nhóc.

Lynn dần trở thành trở thủ đắc lực trên con đường kinh doanh buôn lậu của cậu bạn mình, và trong khi phải làm việc thật chăm chỉ với công việc mới của mình, cậu đã có thể bỏ mấy công việc trước đó và tận hưởng thêm nhiều thời gian rảnh hơn so với trước. Thu nhập của Lynn cũng nhiều lên đáng kể.

Ấy vậy, Theo vẫn chưa dừng lại ở đó. Khi mà thị trường địa phương vừa mới ổn định và ý kiến do cậu ta đề xuất đã được chấp thuận, Theo quyết định sẽ mở rộng công việc kinh doanh của mình ra rộng hơn nữa.

Theo bắt đầu can thiệp vào dòng lưu thông hàng hóa bằng cách trực tiếp nhập hàng từ bến cảng. Nhưng như thế vẫn là chưa đủ.

Cậu ta tiếp tục bày bán đa dạng nhiều mặt hàng hơn, cũng như tăng năng lực buôn bán của mình. Và nhằm mở rộng công việc kinh doanh các sản phẩm khác ngoài đồ tiêu dùng lặt vặt hằng ngày ra, cậu bắt đầu lên kế hoạch mở rộng hoạt động của thang máy.

“Cứ đà này thì chúng ta sẽ bị phát hiện đấy. Từ từ thôi, Theo”, Lynn cảnh báo.

Vậy nhưng, cậu ta đều bỏ ngoài tai hết những lời nhắc nhở ấy.

“Chúng đã áp đặt những điều luật ấy sai chỗ rồi. Từ phía một người bán hàng, việc làm lúc này của tớ chính là vì chính nghĩa đấy Lynn!”.

“Vậy cũng chẳng thể thay đổi sự thật rằng cậu đang phá luật và sẽ phải đối diện với hậu quả đâu. Theo, xin cậu đấy, hãy dừng lại đi. Chúng ta đã có đủ tiền rồi”.

Theo vẫn chẳng chịu mảy may nghe dù chỉ một lời.

Thay vào đó, cậu ta còn tiếp tục thử nghiệm những điều táo bạo hơn nữa. Theo đang nhen nhóm ý định kinh doanh với người của Hội đồng.

Công việc kinh doanh này, chính một tay mình đã tự gây dựng nên. Mình sẽ không để cho bất cứ một ai phá hủy nó

“Tớ sẽ tiếp cận một ai đó phụ trách mảng luật thương mai, và hối lộ bọn họ”.

Lynn như tái mét đi khi nghe thấy cái ý tưởng đầy rồ dại ấy của Theo.

“Nghe này, Lynn, đây chính là cuộc chiến để chống lại những quy tắc vô lý đó đấy! Chúng ta tuyệt đối không thể nhún nhường trước chúng được!”

Cứ mỗi lần Lynn định khuyên can là Theo sẽ phát biểu như vậy.

Chẳng phải mục đích ban đầu của toàn bộ chuyện này đã hoàn toàn thay đổi rồi ư…

Đối với Lynn, chỉ cần được an nhàn sống ở Allfrid đã là quá đủ rồi. Vậy nhưng tất cả đang đi quá nhanh so với những gì mà cậu dự kiến, và còn tệ hơn khi mọi chuyện đang dần trở nên nguy hiểm và rủi ro hơn so với trước.

Thu nhập của Lynn thì cứ đều đều tăng như vậy, còn nỗi lo âu của cậu thì cũng giống như thế mà tăng lên.

----------------------------------------------------------------------------------------------

P/s: Ey, các ông có thể cho tôi xin một ít nhận xét về chất lượng dịch hiện tại của tôi được không, cảm giác dạo này tôi cứ dịch ntn ấy :v