Chương 43: Hành vi đáng ngờ của Theo
Sau khi đã hoàn thành xong các lớp trong ngày, Lynn từ Học viện lại trở về nhà của mình. Bên trong căn phòng của mình, cậu nhóc giở tờ báo mới vớ được từ hành lang lên rồi đọc.
Để xem hôm nay có tin gì nào?
Cậu chú tâm đọc tệp báo trên tay, chốc chốc lại lật từng trang một.
Thứ mà Lynn đang tìm kiếm đó là những mẩu tin tức về những gì đang diễn ra ở tầng thứ 100, còn được gọi là “Tổ Chim non”. Mà chính xác hơn thì cậu đang cố tìm kiếm những mẩu tin về Teedro.
Báo giấy ở Allfrid có đầy đủ mọi thể loại tin tức, không chỉ giới hạn nội trong Học viện mà còn đề cập tới cả những vấn đề từ tầng 100 trở lên nữa.
Việc đọc được những tờ báo có đầy đủ thông tin như này ở Renryll là hoàn toàn không thể. Chỉ khi đọc xong thì Lynn mới nhận ra điều này, nhưng nghĩ lại thì đại đa số dân ở Renryll cũng chẳng biết đọc ma ngữ, thế nên chuyện những tờ báo như vậy không có ở đấy âu cũng là điều dễ hiểu.
Cậu giờ dây cũng hiểu được những gì mà Shadeef đã nói, rằng việc chuyển lên Allfrid là cần thiết nếu cậu muốn thu thập thông tin từ những tầng trên.
Lynn vừa mới chỉ bắt đầu đọc báo từ sau khi Elios tốt nghiệp.
Cũng giống như Elios, Lynn cũng vô cùng quan tâm tới những tầng trên của tòa tháp, thế nên cậu nghĩ rằng việc bắt đầu đọc báo ngay từ bây giờ sẽ là một lựa chọn khôn ngoan, nhằm làm quen với những sự kiện đang diễn ra cũng như tìm hiểu về những tầng trên. Mãi cho tới gần đây cậu mới có thể hiểu được giá trị to lớn của điều này.
Bỏ qua đống tin tức từ tầng 200 trở lên, Lynn dò từng trang một để đọc tiin tức từ tầng 100.
Ngón trỏ của cậu đã đặt dưới mặt trang giấy, chuẩn bị lật phần góc giấy lên rồi, thế nhưng Lynn liền ngưng không lật nữa. Cuối cùng cậu cũng đã tìm thấy mẩu tin về Elios.
A, thấy rồi.
Tiêu đề của mẩu tin này đó là ‘Thần đồng Xuất chúng trong Lịch sử Học viện, cuối cùng đã tới tầng thứ 100’.
Cậu lướt xuống trang giấy rồi đọc mẩu tin ấy.
Bên trong bài báo có đề cập tới cuộc hành trình của Elios ở Học viện, kỉ lục về thời gian tốt nghiệp mà anh đã ghi danh, cùng hàng loạt những ghi chép khác về cả tài năng lẫn trí tuệ sắc sảo của ảnh.
Quãng thời gian mà Elios trải qua Học viện rồi tốt nghiệp, không còn nghi ngờ gì nữa, quả thực là một ký tích xuất chúng kể cả so với lịch sử lâu đời của Học viện, thậm chí còn có thể sánh ngang với học viên pháp sư nổi tiếng Zeurus.
Đây chính là khởi nguồn cho tầng lớp thường dân. Giờ đây Elios sẽ được rất nhiều tai mắt huấn luyện, chờ đợi và trông chờ, dõi theo sự tiến bộ từ chàng pháp sư trẻ.
Lynn rời mắt khỏi tờ báo. Cậu luôn cảm thấy ngạc nhiên về sự kính trọng mà mình dành cho Elios ngày càng sâu đậm hơn. Nổi tiếng tới mức được lên báo, quả thực là vô cùng tuyệt vời!
Nếu muốn trở thành như anh ấy, mình phải cố gắng hết mình mới được.
Vừa ngẫm lại về sự kính nể của mình dành cho Elios và cách anh truyền cảm hứng cho cậu, Lynn vừa gấp tấm báo lại rồi ra hiệu cho cậu bạn cùng phòng của mình tới lấy nó. Vì cùng góp chung tiền mua báo, thế nên sau khi một người đọc xong thì sẽ tới lượt người còn lại đọc.
Cả hai cậu bạn cùng phòng mới của Lynn đều đã đọc xong, thế nên cậu gọi Theo hỏi.
“Này Theo, cậu muốn đọc báo không?”
“Thôi, không cần đâu”, cậu thẳng thừng đáp.
Theo thậm chí còn chẳng thèm quay đầu lại, chỉ chăm chăm làm công việc mà nãy giờ vẫn hăng say ngồi làm. Cây bút chì trên tay Theo sột soạt những tiếng vẽ vời trong khi cậu ngồi phác họa những dãy biểu đồ khác nhau, cũng như những tờ ghi chú vô cùng chi tiết trên vô số mảnh giấy nhỏ.
Cảnh này đã dần trở thành điều bình thường từ dạo gần đây.
Theo đã dần hình thành thói quen thường xuyên bỏ bê công việc chỉ để ngồi làm mấy chuyện như thế này. Trong lớp, chỉ cần hở ra một cơ hội nhỏ nhất thì cậu sẽ lại chăm chăm làm cái công việc mà chẳng ai biết là gì trong vài giây.
Mới đầu, Lynn còn tưởng đây là bài tập của Học viện, nhưng mà gần như chẳng có lớp nào yêu cầu bài tập biểu đồ chi tiết như lớp Ma thuật Thuộc kim mà cậu tham gia vô cùng thường xuyên cả.
Với cả, Theo đã có tín chỉ từ lớp Ma thuật Thuộc kim từ khá lâu rồi
Cậu ta cũng chẳng hề hé nửa lời về cái bí mật nho nhỏ ấy của mình một tí nào cả, cứ mỗi lần Lynn gặng hỏi về nó thì Theo đều sẽ trả lời rằng ‘Ngày nào đó tớ sẽ nói với cậu’.
Thôi nào, có gì thì nói luôn đi chứ! Cậu ấy đang làm cái quái gì vậy?
Từ một bên phòng, Lynn vừa nhìn Theo vừa suy nghĩ về những điều kỳ lạ mà cậu ta đang làm. Bối rối, cậu chỉ đành nhún vai rồi đặt tờ báo về chỗ cũ.
***
Mặc cho Lynn đang rất mong chờ thư gửi từ Magulheim, thế nhưng sau cũng vẫn chẳng có gì xảy ra cả.
May mắn thay, những chiến lợi phẩm mà Lynn kiếm được từ chuyến thám hiểm rừng Hedin bán rất được giá, y như những gì Illia đã nói vậy.
Đống vật phẩm cậu thu được, ngoài những món đồ lượm được từ con Chimera đã hạ thì cũng chỉ loanh quanh ở mấy thứ lặt vặt mà cậu kiếm được ở vùng màu xanh, cùng những lại thảo mộc khác nhau và cả vài cục quặng nữa.
Dầu chỗ chiến lợi phẩm ấy, đối với một người với nhiều kinh nghiệm hơn chắc chắn sẽ thấy ít ỏi và không phong phú so với khả năng của mình, vậy nhưng Lynn vẫn quyết định tới hỏi giá ở chợ vào một ngày nọ. Cậu đã rất bất ngờ khi được báo giá rằng nếu bán hết chỗ ấy thì có thể thu được 150,000 Legika.
Chà, ước gì được vào khu rừng đó mỗi ngày thì hay biết mấy, Lynn tự nghĩ.
Cậu cảm thấy vô cùng lo lắng và bực bội mỗi lần nghĩ tới cơn thèm muốn được trở lại khu rừng, cũng như chẳng được Magulheim gửi thư hồi đáp.
Kiểm tra lại số tiền còn trong quỹ ngân hàng của mình, Lynn thở dài. Trong đấy chỉ còn lại mỗi 20,000 Legika.
Tháng này trông có vẻ sẽ kẹt tiền rồi.
Chuyển tới Allfrid thậm chí còn đắt đỏ hơn so với những gì cậu tưởng tượng. Với cả vì Theo cũng đã bắt đầu bỏ bê công việc, thế nên Lynn toàn phải cho cậu ta mượn tiền.
Lynn thường phải xuống Renryll để ăn trưa chỉ để tiết kiệm tiền, và tất nhiên là cậu phải nhận hai công việc cùng một lúc, mặc dù mỗi tháng cậu đều dư thì giờ để làm mấy việc lặt vặt, kiểu như cạo râu chẳng hạn.
Hoàn cảnh hiện tại của Lynn cũng đang bắt đầu làm cản trở công việc của mình ở Học viện.
Dẫu vậy, cậu vẫn chưa thực sự sẵn sàng để rời bỏ Allfrid và chuyển về Renryll. Rốt cuộc thì, Allfrid vẫn sở hữu vô số những lợi ích về vật chất khác nhau cùng bầu không khí đầy xa hoa mỹ lệ mà Renryll chẳng thể nào có thể đáp ứng nổi.
Vậy ra đây chính là lý do tại sao lại nhiều người không thể vượt qua khỏi nơi này tới vậy. Ngay từ đầu, họ đã phải xoay sở để kiếm tiền sống qua ngày tới mức trượt môn và phải học lại ở Học viện hết năm này tới năm khác rồi.
Thời gian trôi đi, Lynn lại cảm giác được mình đang ngày càng trở nên chán nản hơn. Cứ thế này, kết cục của cậu sẽ chẳng khác gì so với Shadeef cả.
Tất nhiên là cậu cũng nhận thức được điều này chứ, thế nhưng chính Lynn cũng không thể nào kiểm soát được cuộc sống của mình. Dần dần, cậu ngày càng chìm sâu hơn, chìm vào thứ gì đó tựa hồ như một vùng cát vậy.
***
Việc Lynn chưa nhận được thư mời gọi từ Magulheim, tất nhiên, sẽ khiến cho cậu trở nên khó xử hơn trước bạn học của mình.
“Cậu vẫn chưa nghe ngóng được gì về hoạt động tiếp theo của bang hội à?”
Đa số mọi người tới bắt chuyện với Lynn cốt cũng chỉ vì cậu được tham gia vào chuyến viễn chinh hè, và tất nhiên là những gì bọn họ muốn cũng chỉ là tin tức về bang hội Magulheim. Mỗi lần gặp nhau, những gì họ hỏi cũng chỉ đều xoay quanh về việc liệu cậu đã nghe ngóng được thông tin gì từ hội hay chưa.
Lynn cũng vô cùng bối rối, cậu lúng túng chẳng biết phải trả lời như thế nào với mấy câu hỏi như vậy.
“Tớ không biết được. Tớ làm gì biết cách liên lạc với họ đâu. Tớ cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc đợi họ liên lạc cả”.
Mặc dù những câu trả lời mơ hồ như vậy chỉ khiến cho những người bạn của cậu càng thêm nghi hoặc hơn, thế nhưng cậu cũng chỉ biết trả lời như thế rồi mau chóng chuyển chủ đề.
Nhiều tuần liền trôi qua mà chẳng có tin tức nào tới cả, tới một hôm nọ, tin tức về chuyến viễn chinh thứ hai trong năm của bang hội Magulheim cuối cùng cũng đã tới tai những nhóm học viên sơ cấp của Học viện.
Và Lynn đã không được triệu gọi.
Cuối cùng thì, cậu đã phải chấp nhận một sự thật phũ phàng rằng mình đã bị từ chối.
Những người bạn trong lớp bắt đầu nhìn cậu bằng một ánh mắt khác, đầy sự hồ nghi và ngờ vực.
Yuven, trông có vẻ như có thể đoán trước được, đã tận dụng quãng thời gian này để lan truyền những tin đồn dối trá về Lynn.
“Đúng như mình nghĩ. Thật quá kỳ lạ! Tại sao một tên tầm thường và chẳng có gì nổi bật như cậu ta lại có thể được chọn cơ chứ? Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, tên này bằng một cách nào đó đã giở trò gian lận trong lớp Ma thuật Nhẫn ngày hôm ấy rồi. Mặc dù mình cho rằng việc cậu ta đang kẹt tiền là không thể chối cãi, và hắn chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm điều mà mình đã làm, đúng là tội nghiệp mà…”
Cứ như vậy, Yuven vừa khéo léo biến Lynn trở thành một tên xảo trá, vừa tỏ ra thương cảm cho cậu nhóc nô lệ tội nghiệp này.
Lynn, chẳng còn cách nào khác, phải chịu đựng những ánh mắt đầy thương hại tới từ những người bạn cùng lớp của mình. Trong một khoảng thời gian, cậu đã phải chịu đựng bầu không khí chẳng hề dễ chịu một chút nào ở Học viện, nhưng rất nhanh sau đó một chủ đề nóng hổi khác lại xuất hiện, thu hút sự chú ý của mọi người dành cho nó.
Đó chính là Cuộc thi Pháp sư.
Yuven cũng chẳng còn nói về Lynn nữa, chắc là cô ta đã chẳng còn hứng thú gì với chuyện này nữa rồi.
Tên kia tất nhiên chẳng phải là thứ gì to tát cả, rõ là không phải rồi. Vậy thì cớ gì mình phải dành thời gian ra mà nói về hắn chứ?
Vậy là, thái độ của Yuven lại trở về như trước. Cổ mặc kệ Lynn, tám chuyện cùng Terim mỗi khi có thể, và đôi lúc lại giở trò gây lộn với Theo.
Lynn cảm thấy có đôi chút cô đơn, vậy nhưng ở trong sự thĩnh lặng này cậu lại thấy được an ủi phần nào.
Dẫu thế thì, tình hình tài chính nghèo nàn của cậu vẫn chẳng hề thay đổi một tí nào cả.
***
Lynn và Theo đang ở trong lớp Ma thuật .
Lynn thì chăm chú ngồi ghi chép kiến thức được viết trên bảng vào cuốn sổ tay của mình. Theo ngồi kế bên cậu thì như ở trên mây vậy, cậu ta chẳng hề để ý một chút gì tới bài học cả.
Dạo gần đây, cứ mỗi khi ở trong lớp là Theo lại chuyển sang trạng thái mà người ta có thể gọi là ‘bảo toàn năng lượng’. Cậu sẽ chỉ ngồi như vậy, chìm đắm vào những cuốn sách Lynn chẳng tài nào hiểu nổi được mà chẳng hề chú tâm gì tới bài học. Bên cạnh Theo luôn kè kè một tờ giấy cùng một cây bút chì nhằm mục đích để vẽ mấy cái bản phác họa trông vô cùng tỉ mỉ và chi tiết.
Theo từ trước kia đã luôn có thái độ thờ ơ với những bài giảng nefy rồi, nhưng sự thay đổi trong biểu hiện của cậu ta quả thực là rất đáng ngạc nhiên.
Cậu ta ngồi ở đấy, giữa lớp Ma thuật Tiên hồ, trên bàn bày sẵn một cuối sách lớn không liên quan một chút nào cả. Cậu hoàn toàn mải mê với những bức vẽ của mình.
Lynn cố gắng thử nhìn tiêu đề của những cuốn sách mà cậu ta đang đọc như. ‘Ứng dụng của Ma thuật Hàng loạt, ‘Vận hành Thang máy căn bản’, ‘Chế tác đá phiến’.
Cậu ta định làm gì vậy cơ chứ?
Ngay lúc đó, Keilon-sensei liền gọi tên Lynn, khiến cậu nhảy dựng lên vì giật mình.
“Lynn!”
“V-Vâng ạ?”
“Quay mặt lên bảng đi. Tập trung vào”.
“Vâng, em xin lỗi”.
Cũng vì Theo mà suốt mấy tuần liền, Lynn ngày càng bị Keiron-sensei soi xét nhiều hơn.
Trước kia, Keiron-sensei sẽ trực tiếp mắng Theo luôn, nhưng cứ mỗi lần như thế thì ông thường sẽ bày ra vài kế khác nhau để khiến cho cậu ta bẽ mặt trước lớp.
Vì vậy, ông đã chuyển sang mắng Lynn để gián tiếp cảnh báo Theo.
Tại sao mình lại luôn là người bị vướng vào rắc rối vậy…
Lynn đưa mắt nhìn sang cậu bạn đang ngồi kế bên cậu. Hai bên mày của cậu nhíu lại, Theo khoanh tay nhìn xuống tấm phác thảo bí mật trông vô cùng phức tạp vừa vẽ xong, trông suy tư ra mặt.
Lynn mỉm cười cay đắng.
Quả thực, từ trước tới giờ Theo là nguồn cơn của biết bao nhiêu vấn đề xảy đến với cả hai đứa, nhưng khi nhìn cậu bạn của mình say mê với cái bí mật của mình tới độ đổ hết biết bao nhiêu thời gian vào đó như vậy, Lynn bất giác lại nguôi giận.
Chẳng biết là vì lý do gì, nhưng Lynn vẫn luôn tin tưởng Theo.
Sẽ ổn thôi. Khi nào tới lúc thì cậu ta sẽ nói mà, và rồi tất cả những hành động kỳ lạ này đều sẽ được sáng tỏ thôi.
Thực ra, ngay lúc đó, Lynn nhận ra một điều quan trọng trong tư thế ngồi của cậu bạn mình. Giữa vẻ mặt vô cùng tập trung vốn dĩ vừa xa cách lại vừa ung dung tới hoàn hảo, cùng với hai cánh tay khoanh lại vào nhau, Lynn biết rằng Theo như sắp chuẩn bị chạm tới một ý tưởng đột phá nào đó vậy.
Những mẫu thời tiết tích điện đang gián đoạn và hình thành, bốc cháy rồi nổ tung và liên kết lại khi tâm trí của Theo còn đang vượt qua rào cản cuối cùng còn hiện hữu bên trong đầu cậu, và ngay lúc đó, ở giữa lớp, cậu ta đã giác ngộ ra vấn đề.
Khi Lynn vừa định đặt bút xuống mặt giấy chuẩn bị ghi bài thì Theo bất chợt hớn hở hét lên, khiến cho cả lớp đều giật mình.
“Phải rồi! Tất nhiên rồi! Chính là nó!”
Theo đứng phắt dậy khỏi bàn và vớ lẹ đống đồ trên bàn vào cặp, hơi vấp vào chân bàn rồi chạy về phía cửa.
Keiron-sensei hét lên.
“Theo, em nghĩ mình định đi đâu vậy hả!”
“Xin lỗi, hôm nay em phải về sớm rồi!”
Rõ là Theo chỉ đáp lại nửa vời lời cảnh báo của Keiron-sensei, vì cậu còn chẳng buồn giải thích cho thầy ấy hiểu lý do tại sao mình lại rời đi. Chẳng thèm ngoái lại nhìn, Theo lao tới rồi mở tung cánh cửa, vấp hành lang, và biết đi mất hút.
Keiron-sensei nhìn Lynn bằng ánh mắt buộc tội.
Còn Lynn thì chỉ biết cười nhạt một cái.
Sao lại là mình vậy…
***
Sau khi nghe xong hết toàn bộ bài cải lương từ Keiron-sensei ở phòng giáo vụ sau giờ học, Lynn trở về.
“Về rồi đây”, cậu nói, giọng hơi nán dài ra một chút.
“Ồ, về rồi à”.
Theo đã về nhà từ trước, trông cậu ta vui tới lạ. Lynn thì cảm thấy cơn bực tức của mình đang ngày một tăng lên.
“Sao vậy, bữa nay cậu về hơi muộn đấy”, Theo tò mò hỏi.
“Vì lý do nào đấy mà tự nhiên tớ lại bị gọi lên phòng giáo vụ, thay vì là cậu. Và tớ còn phải nghe cải lương của Keiron-sensei nữa. Cái quái gì vậy Theo!”
“Lẽ ra cậu nên kệ ông ta đi chứ, rõ là ổng gọi cậu lên chỉ vì cái lý do mập mờ như thế cơ mà. Nhưng thôi được rồi! Tớ xin lỗi, là lỗi của tớ…”
Trông thấy Lynn nhìn mình bằng ánh mắt quở trách như vậy, Theo không thể nhịn được cười, cậu ta xin lỗi rối rít Lynn.
“Thế này là đủ rồi đấy, đừng giấu giếm nữa và nói tớ nghe coi cậu đang làm cái việc quái gở gì đi. Tớ không thể chịu nổi được nữa”.
“Thôi được. Chắc cũng tới lúc rồi nhỉ. Với cả, tớ cũng hình dung ra tất cả mọi chuyện rồi”.
“Cậu hình dung ra tất cả chuyện gì?”
“Tớ đã nhận ra. Một cách để tránh không phải chịu mấy cái thứ thuế ngu si và vô lý của mấy chiếc thang máy nữa. Với phương pháp của tớ, chúng ta có thể vận chuyển bao nhiêu hàng hóa tùy thích mà chả phải lo thuế má gì cả!”.
Tên này. Cậu ta vẫn chưa quên vụ lần đó à.
Theo lại tiếp tục hào hứng nói.
“Nghe này, chúng ta sẽ không còn phải làm ở phân xưởng nữa! Tuy nhiên, mọi thứ không chỉ dừng lại ở đó. Tớ có một kế hoạch, và nếu làm đúng thì chúng ta có thể kiếm được cả một số tiền lớn đấy. Chúng ta sẽ không phải lo về việc trả nợ học bổng hay là tiền chi trả cho cuộc sống ở Allfrid nữa”.
----------------------------------------------------------------------------------------------
P/s: Tuần sau không có chương đâu nha các chế, t bận chăm cháu quá, với cả đang có vài việc cần xử lí nữa :>>