Tou no Madoushi: Teihen Madoushi kara Hajimeru Shihonron

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3470

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

Tập 01 - Chương 17: Đẳng cấp xã hội

Chương 17: Đẳng cấp xã hội

Cũng đã được 1 tháng kể từ khi hai cậu nhóc nhập học vào Học viện

Lynn và Theo thì vẫn luôn chìm đắm trong các bài kiểm tra cùng hàng núi bài tập, nhưng vì đều đã bắt đầu quen dần với cường độ học, thế nên cả hai giờ đây đã có thể xoay sở để dành ra cho mình chút thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi.

“Hôm nay chúng ta có lớp Ma thuật Kiến tạo đấy. Cậu làm xong bài tập chưa vậy?” Trên đường tới lớp, Theo cầm cuốn nhật ký học viện ở trên tay, cậu ta vừa đi vừa hỏi Lynn.

“Còn chút nữa là xong. Tớ định sẽ làm nốt trước lúc vào học”.

“Vậy là cậu sẽ làm bài tập trong lớp ư? Thế thì phải tới đó thật sớm để lựa chỗ đẹp mới được”.

“Ừm”.

Còn một lúc nữa thì tiết học mới bắt đầu, thế nhưng cả hai đều đã quyết định sẽ tới lớp sớm hơn mọi khi.

“Ồ, Theo. Bữa nay tới sớm vậy”.

“Chào buổi sáng nhé Theo”.

Một vài những học viên đang trên đường tới lớp cùng cất tiếng gọi chào Theo. Bọn họ đều là những học viên năm Nhất học cùng lớp với cả hai.

“Chào nhé. Gặp lại mấy cậu sau”.

Theo chào đáp lại từng người một rồi mau mau đi tiếp.

Lynn thì cố không làm cho mình trở nên quá nổi bật, cậu vừa đi theo sau, vừa cố giữ khoảng cách giữa mình và Theo.

Mặc dù đã được 1 tháng kể từ khi nhập học, thế nhưng Lynn vẫn chẳng thể có nổi một người bạn thực sự nào khác ngoài Theo.

Ở quê nhà của mình, không có mấy đứa trẻ nào cùng trang lứa với cậu cả, thế nên cậu chẳng cần phải quan tâm tới việc điều hướng bất cứ loại chế độ xã hội nào hết, ít ra thì cũng không phải với những cô cậu cùng tuổi. Cái khía cạnh đời sống bên trong tòa tháp này thực sự hoàn toàn mới đối với Lynn.

Các lớp học thường không sắp xếp chỗ ngồi ổn định cho các học viên, vậy nên mọi người đều sẽ có thể tùy chọn chỗ ngồi cho mình tùy thích. Tất nhiên rồi, tất cả đều sẽ chọn cách ngồi chung với bạn bè của mình, một kiểu ngồi mấy lúc mới có thay đổi một lần

Các nhóm bạn thường kết thân với nhau dựa trên giới tính, vùng miền hay địa vị xã hội.

Lynn thực sự rất buồn. Khi lần đầu được nhìn thấy những đứa trẻ cùng tụ tập trò chuyện với nhau ở khu hội trường trước lúc buổi lễ khai giảng diễn ra, cậu đã từng mong rằng mình sẽ được làm bạn với hầu hết bọn chúng.

Thế nhưng, trải qua bao lớp học, cậu vẫn chẳng thể tìm ra ai giống như mình cả. Vậy có nghĩa là Lynn là đứa duy nhất có xuất thân từ nô lệ. Thế nên, cậu cứ mãi chỉ kè kè với một mình Theo. Cả hai chả bao giờ rời xa nhau dù chỉ một chốc cả.

Mặt khác thì, cậu nhóc Theo lại sớm trở nên khá nổi tiếng trong Học viện.

Dù chẳng phải là mẫu người sinh ra là để làm lãnh đạo, thế nhưng, bằng điệu bộ tự tin cùng sự hóm hỉnh lanh lợi của mình mà cậu ta rất thu hút được nhiều người khác. Thế nhưng, Theo lại có xu hướng khá tách biệt với mọi người. Cậu ta không để ai đó trở nên thân thiết quá với mình, nhưng chính điều đó lại phần nào tăng thêm nét quyết rũ của Theo.

Đổi lại, Lynn thì cảm thấy mình là một con người khá bình thường và chẳng có điểm gì là nổi bật cả, cũng chẳng có gì thú vị gì hết. Cậu nhận ra rằng, mọi người đang coi mình như là ‘kẻ phiền phức luôn luôn bám theo Theo’, hay là ‘tên ất ơ cả đời chỉ biết mãi víu lưng Theo’.

***

Lynn và Theo không có ngờ rằng hôm nay lại có nhiều người tới lớp sớm đến vậy, đấy là lý do tại sao cả hai đứa lại tới vào lúc này, nhưng lúc vừa mới bước chân vào lớp thì hai đứa nhóc mới thấy hối hận vì quyết định đến lớp sớm của mình.

Mới vào lớp, Lynn và Theo đã nghe thấy cái chất giọng cao the thé của một đứa con gái rồi. Mà tình cờ thay, nó lại thuộc về một kẻ mà cả hai đều chẳng muốn thấy mặt một chút nào cả.

“Cậu thích cái tên Theo đó à? Tốt nhất là nên bỏ mấy thể loại người như hắn đi. Dù gì thì cậu cũng đáng yêu mà. Nên cưới một người nào đó xứng tầm hơn chứ”.

Theo chép môi tỏ vẻ bực bội, “Lại là con nhỏ đó”.

Lynn thì cảm giác như thể tim mình đang thắt lại vậy.

Cậu ta ngước nhìn tới chỗ khu bàn nơi giọng nói phát ra, và đúng như dự đoán, cậu thấy Yuven đang đứng ngay kia, cô ta còn đang mải trò chuyện với bạn bè mình.

Đúng ngay lúc đó, Yuven quay mặt lại và thấy cả hai đứa.

“Ôi chà, đến bất ngờ thật đấy nhỉ. Trông cậu căng thẳng vậy Theo, lẽ nào là cậu đã phải trải qua một cơn khủng hoảng nào đó ư?”

“Tôi hoàn toàn ổn, cám ơn. Và tôi cũng chẳng hề biết mấy cái khủng hoảng mà cô nói là cái quái gì cả”.

Mấy cô bạn của Yuven nhìn cả hai người đứng đấy cãi nhau. Từng người bọn họ đều ăn vận rất thời trang và trang điểm rất đẹp. Lynn cảm thấy rất lo lắng khi mấy người kia đều hướng ánh mắt tò mò và tọc mạch về phía mình.

“Thật ư? Vậy là trông cậu vẫn 'bình thường' nhỉ? Tôi hiểu rồi,” Yuven vừa nói, vừa cười chế giễu Theo.

Yuven quay lại nhìn chúng bạn. Bọn họ đều khẽ cười khúc khích, vài người còn liếc xéo về phía Lynn và Theo nữa.

“Mấy người kia bị cái khỉ gì vậy kia chứ,” Theo lặng thầm thì.

“Thôi bỏ đi Theo. Chúng ta còn phải chuẩn bị cho tiết học nữa. Chỗ đằng kia vẫn còn ghế trống đấy”.

Lynn vội chạy theo Theo và cả hai cùng ngồi xuống ghế.

Cậu đã chọn chỗ sao cho xa với chỗ Yuven ngồi nhất có thể, vậy mà cái giọng chát chúa đấy vẫn cứ văng vẳng mãi trong lớp, thậm chí tới chỗ cậu còn có thể nghe nổi nữa kia mà.

“Nếu có cưới thì hãy chỉ nên cưới một tên quý tộc khác mà thôi, đúng chứ. Và nếu được thì cưới người của đất nước khác thì lại càng tốt nữa,” Thế rồi, Yuven lại cười cười chêm vào, “Trừ mấy tên nói tiếng Triarian ra, đúng là chả ra đâu vào đâu cả”.

Không còn nghi ngờ gì nữa, những lời mà cô ta nói chắc chắn là hướng vào cả Lynn và Theo. Triarian chính là tiếng mẹ đẻ của cả hai đứa.

“Đừng để ý tới cô ta nữa, Theo. Cứ kệ cổ đi là được,” Lynn nói, nhưng cậu chắc mẩm rằng Theo đang rất giận dữ.

Cậu ta gập một chân, vừa ngồi vừa gõ ngón chân xuống nền đất, trông rất bồn chồn. Biểu cảm của Theo lúc này thực sự rất khó để đoán định, nhưng trông sơ qua thì cậu ta có vẻ đang rất bồn chồn.

Lynn cũng nhận ra được một điều rằng, mỗi khi tức tối hay cáu gắt điều gì thì Theo lại thường hay làm những động tác như vậy. Cậu cố tập trung chuẩn bị cho tiết học của mình, thế nhưng đúng lúc đó lại có một nhóm học viên nam bước vào trong lớp. Bọn họ cũng đều là quý tộc, khí chất thanh lịch và tao nhã đều toát lên từ bên trong những con người ấy.

Một chàng trong nhóm học viên vừa bước vào lớp, cậu ta có một mái tóc đen, phần mái được được cắt và tạo mẫu trông rất hoàn hảo, cùng một gương mặt rất điển trai với những nét mặt mang dáng dấp cổ điển không chút hoa mỹ. Vừa thấy cậu chàng, Yuven liền im bặt, cô ta mau mau chỉnh tề trang phục cho thật phải phép và sang trọng.

Ngay lúc cậu chàng vừa ngồi xuống ghế, Yuven đã tiến tới thẳng chỗ bàn của cậu để tranh thủ bắt chuyện.

“Buổi sáng tốt lành nhé, Terim. Trông cậu yên tĩnh quá, chắc là đã làm xong bài tập rồi phải không? Hẳn là phải thấy dễ lắm chứ nhỉ?”

Giọng cô ta quay ngoắt từ chua chát với Theo, giờ lại trở nên quá đỗi mềm mỏng và dịu dàng với cậu chàng Terim.

“Ồ, chào Yuven. Nếu cô hỏi tôi về bài tập thì, hẳn là Yuven phải xoay sở lắm mới làm được chúng nhỉ?”

“Đúng rồi,” cô ta cười đáp lại, “Nhất là cái phần ‘ranh giới giữa hữu sản và vô sản’ khó cực kỳ luôn. Tôi không có hiểu lắm ở chỗ ấy”.

“Ừm đúng rồi, chỗ ấy đó”.

Cuộc trò chuyện của cả hai cứ như vậy mà tiếp diễn.

Cậu chàng Terim đến từ vùng Alinto này rất được mọi người kính trọng và quý mến. Tất nhiên rồi, gia đình của cậu ta cũng thuộc tầng lớp quý tộc.

Trước mặt những kẻ giống như Terim đây, Yuven phải che giấu đi cái tính cách lạnh lùng đầy gai góc của mình để đeo nên chiếc mặt nạ của một cô gái với vẻ ngoài thật dễ thương, chỉ biết xu nịnh người khác của xã hội hiện thời.

Yuven vẫn luôn là con người như vậy. Luôn luôn thay đổi tính cách của mình thật nhanh chóng tùy thuộc vào người mà cô ta đối đáp, cũng như hoàn cảnh mà mình đang gặp phải.

Từng ngày trôi qua, cậu nhóc Theo quan sát cái cách mà Yuven xã giao với mọi người, và cậu dần trở nên phát cáu vì cái tính cách hèn mọn đó của cổ. Lynn cũng phải cố phớt lờ đi nó mỗi lần học chung lớp với cô ta.

Lý do mà cả hai đứa chẳng thể nào có thể được thoải mái mỗi khi có Yuven ở đây, đó chính là cái thái độ dễ cáu bẳn và khinh rẻ đối với những người thuộc tầng lớp xã hội thấp kém hơn so với mình, cũng như một sự thật rằng bằng cách nào đó mà, chất giọng của Yuven khiến cho cả hai cảm thấy lo sợ hơn bình thường.

Thế nhưng, đó chỉ là đống tiểu tiết không có thật về những gì mà cả Lynn và Theo đều ghét ở Yuven. Cái lý do to đùng, và cũng là cái lý do quan trọng nhất đã hình thành nên sự ghen ghét trong lòng hai đứa nhóc về cô ta đó chính là ngoại hình của cổ.

Trớ trêu làm sao, Yuven lại là một cô gái thực sự rất xinh đẹp và đáng yêu.

Nói gì thì nói, cũng chẳng thể phủ nhận được một điều rằng Yuven rất cuốn hút. Trong số những người tham gia các lớp tập sự, cổ ít nhất cũng phải là người thứ hai, nếu không muốn nói là cô gái xinh đẹp nhất của Học viện.

Gương mặt nhỏ nhắn cùng mái tóc trắng màu bạch kim, ngay cả cái bản mặt khó ưa mà đôi khi cô ta biểu lộ cũng mang những nét quyến rũ nhấn định.

Nếu cổ chỉ là một cô nàng bình thường, chẳng có gì quá hấp dẫn thì cả Lynn và Theo sẽ không cần phải để tâm quá nhiều đến cô ta như vậy. Thế nhưng việc lờ đi giá trị của một người đẹp như Yuven đây thực sự là một điều rất khó. Chẳng một kẻ nào có thể giữ được sự lãnh đạm thờ ơ của mình trước mặt một mĩ nhân như vậy cả.

Mỗi lần lắng nghe Yuven trò chuyện cùng Terim bằng cái bản mặt dịu dàng và dễ thương giả tạo đấy là con tim Lynn lại tan vỡ thành từng mảnh. Ranh giới giữa cậu và cô ta quả như là một trời một vực vậy.

***

Khi mới bước chân vào Học viện, cũng chẳng mất kha khá thời gian để Lynn nhận ra rằng một mặt của tòa tháp này chính là để đóng vai trò làm nơi giao thoa của giới quý tộc thượng lưu.

Một ngày nọ, Theo giải thích hết cho cậu về tất cả.

“Tòa tháp này cũng là nơi để các gia đình quý tộc có uy tín thắt chặt mối quan hệ với các gia đình khác. Đặc biệt là những gia đình muốn củng cố mối quan hệ với các gia đình hải ngoại. Tớ biết, nghe kì lạ lắm đúng không. Giống như kiểu kinh doanh mua bán ở một chỗ khác ấy, chết tiệt thật”.

Cũng chẳng lạ lẫm gì với những quý tộc giả vờ làm ngơ trước những cuộc hôn nhân mà về bản chất là đã được sắp đặt từ trước của con cái bọn họ cả, và vì vậy, một câu hỏi về việc liệu một cặp vợ chồng đã kết hôn lần đầu gặp mặt nhau tại Học viện có khác nào một trò hề hay không được đặt ra một cách lịch sự nhất có thể, nhằm mục đích bác bỏ cái sự thực rằng cả hai gia đình ngay từ đầu đều chỉ gửi con cái của họ tới tháp để hình thành nên những mối quan hệ mới.

Có đôi lúc, sẽ có những đứa trẻ không tuân theo ý muốn của gia đình mình mà tự chọn lấy nửa kia, thế nhưng chuyện này đôi khi sẽ dẫn tới tranh chấp, và thậm chí còn có thể đẩy một số quóc gia tới bên bờ vực của chiến tranh nữa.

Trong số các học viên của Học viện, những câu chuyện ngồi lê đôi mách về hôn nhân như thế giờ nhiều như cơm bữa, mà cũng nhờ tới những câu chuyện như vậy nên lịch sử tòa tháp cũng mới trở nên phong phú. Một số thì quả là đúng thật, nhưng số còn lại thì cũng chỉ là đồn đoán về mối quan hệ của các quốc gia cũng như là về vấn đề ngoại giao mà thôi.

Vì lẽ đó mà, một trong những công việc của các sư phụ ngoài việc kèm cặp các học viên là con của những gia đình quý tộc, còn có nhiệm vụ ngăn chặn bất cứ vấn đề gì có thể làm tổn hại tới địa vị xã hội hay các mối quan hệ trong tương lai của bọn họ.

Các sư phụ vừa là những người kèm cặp và hướng dẫn những học viên trên con đường trở thành pháp sư, vừa là những người giám hộ có trách nhiệm trông nom và bảo đảm rằng chúng sẽ không bao giờ đi ngược lại mong muốn của gia đình mình.

Giới quý tộc chính thống cần phải cẩn trọng với cách làm này, bằng cách quản lý con cái của mình bằng cách mà các kế hoạch tương lai của bọn họ sẽ không bị can thiệp, thế nhưng, lại có những gia đình quý tộc cấp thấp muốn tạo lập các mối quan hệ với các gia đình thượng lưu bằng cách đưa con cái của bọn họ tới tòa tháp. Bởi lẽ dạng mưu kế này cũng đang khá hiện hành, thế nên nó cũng chỉ nhằm kéo dài tính tục lệ của những người giám hộ làm công việc theo dõi và quản lý các học viên của mình.

Yuven cũng chính là một học viên như vậy, cô ta luôn luôn được một vị sư phụ được thuê bởi gia đình mình phục dịch và chăm lo rất chu đáo.

Đa số các học viên - dù có là quý tộc hay không - cũng đều nhận thức được ở một mức độ nào đó về những hành tung của thế giới người lớn, và vì vậy chúng cố gắng không làm những việc có thể gây rắc rối cho cha mẹ mình.

Con cái của quý tộc nói riêng cũng hiểu rõ chỗ đứng của mình, và cha mẹ của chúng cũng chia sẻ trực tiếp cho chúng hiểu được họ mong muốn gì ở con cái, thế nên cứ như vậy, những đứa trẻ cũng tự giác điều chỉnh hành vi của mình.

Lynn đã được nghe về cách mà địa vị xã hội trong tòa tháp chi phối bối cảnh xã hội hiện thời, và cậu cũng nhận thức rõ một quy luật bất thành văn ở trong tòa tháp này. Quý tộc sẽ chỉ giao thiệp và hợp tác với quý tộc, còn dân thường thì bọn họ chẳng bao giờ đả động tới. Một nhóm dân thường sẽ không bao giờ chủ động bắt chuyện với một nhóm quý tộc, và ngược lại.

Tuy nhiên, vẫn có những trường hợp các nhóm học viên thuộc các những tầng lớp địa vị khác nhau sẽ phải nói chuyện với nhau, ví dụ như là cùng thảo luận và hoàn thành bài tập chẳng hạn, thậm chí đôi lúc bằng cách này mà những tình bạn dần bắt đầu sinh sôi nảy nở. Dẫu vậy, mọi người luôn luôn thận trọng không để cho những mối quan hệ kia trở nên quá sâu sắc và thân thiết.

Yuven chính là biểu tượng của những người nằm giữa ranh giới của giới quý tộc thượng cấp và thường dân.

Cô ta tuy là một quý tộc cấp thấp, thế nhưng vậy không có nghĩa là cổ được phép giao du lộn lẫn với cả quý tộc thượng lưu và dân thường.

Bởi lẽ Yuven muốn được muốn được kết thân với nhiều quý tộc cao hạng hơn mình nhất có thể, thế nên cô ta đã chọn cách làm lơ bất kỳ tên dân thường thấp kém nào dám tiếp cận mình hoặc cố gắng bắt chuyện theo thiên hướng mà cổ cho là quá thân thiện, và nếu cần thì Yuven thậm chí sẽ còn lên tiếng sỉ vả họ để giữ khoảng cách nữa. Mặt khác thì, cô ta sẽ giữ phong thái đầy dịu dàng và ngọt ngào trước mặt những kẻ quý tộc khác, đặc biệt là tầng lớp quý tộc thượng lưu.

Yuven khéo léo điều hướng cái bối cảnh xã hội bên trong tòa tháp này, cô ta thay đổi cách nói chuyện cùng thái độ của mình tùy thuộc vào địa vị xã hội mà mình đang nói chuyện cùng, hoặc là quý tộc, hoặc là dân thường.

***

Lynn nhìn Terim còn đang ngồi trò chuyện với Yuven một cách thật thoải mái và gần gũi mà con tim cậu nửa bên chất chứa đầy ghen tị, nửa khác lại thấy thương xót cho cậu ta biết bao nhiêu

Lynn cảm thấy thương xót cho Terim, bởi lẽ cậu ta không phải là mẫu người mà Yuven yêu thích. Kẻ mà cô ta yêu say đắm tới cuồng dại lại chính là học viên năm Năm Kruga Mittran.

Kruga là con trai thứ của gia đình nhà Miitran, một gia đình quý tộc rất có tiếng của đất nước Spiruna.

Không chỉ thuộc dòng dõi danh giá, mà Kruga còn được tôn kính như là một vị pháp sư tài ba vậy. Anh, như mọi người vẫn hằng mong ước và kỳ vọng, sẽ là người đạt được những kỳ công vĩ đại và to lớn cho tòa tháp Guingard này.

Kể cả một đứa nhóc không có lắm bè bạn như Lynn cũng đều biết tới những câu chuyện kể về Kruga và những tài năng ma thuật cùng thành tích học tập xuất sắc của anh ấy.

Có một lần, Lynn đã được chiêm ngưỡng gương mặt của Kruga, nhưng đó lại là ở trong một trang báo được xuất bản trong tháp.

Anh ta có một cặp mắt đen láy, vài sợi tóc rủ xuống như muốn che đi cặp mắt đen ấy vậy. Vẻ ngoài của anh tuy toát lên một vẻ ảm đảm và nghiền ngẫm, nhưng như vậy có khi lại còn thu hút thêm những cô gái hơn nữa cơ, Lynn nghĩ.

Lúc không có Terim, Lynn thường hay nghe cô ta nói những lời như “Ôi, giá như tôi được tới gần Kruga-sama thì hạnh phúc biết mấy”.

“Ước gì Kruga có thể dạy cho mình đôi chút về những điều cơ bản của ma thuật phi hành. Anh ấy thực sự rất giỏi về ma thuật phi hành đấy cậu biết không. Nếu muốn trở nên giỏi hơn thì chẳng có cách nào tuyệt vời hơn việc nhờ ảnh kèm cặp cả. Ôi, giá như có thể… được Kruga dạy dỗ thật tận tình và chu đáo thì hay biết mấy. Không biết có cách nào để mình hỏi ảnh được không nhỉ. À mà chỉ để cho việc học, chỉ để cho việc học thôi đó!”

Nghe qua cũng đủ hiểu được bản chất thực sự trong lời nói của cô ta rồi.

Thế nhưng, cái ước muốn ấy cũng không phải là nằm ngoài khả năng.

Nếu một dân thường mà kết hôn với người của tầng lớp quý tộc thì chắc chắn đó không phải là điều gì đúng đắn và tốt đẹp rồi, nhưng nếu một quý tộc cấp thấp mà kết hôn với một quý tộc cấp cao thì đây cũng chẳng phải là điều bất thường gì lắm.

Kruga thường chủ yếu tham gia các khóa học ở trên tầng 90. Và trở ngại chính mà Yuven gặp phải để có thể chinh phục của Kruga chính là sự khác biệt về các lớp học mà cả hai được quyền tham gia.

***

Cái khoảnh khắc mà Lynn nhận ra rõ ràng nhất sự khác biệt giữa mình và Yuven đó chính là lúc cả hai rời Học viện sau giờ học, bước qua lối vào trông giống như cái cổng đền dẫn xuống lối ra ở những bậc thang cuối cùng, nơi có 2 chiếc thang máy được đặt ở đó.

Một chiếc thang máy thì đi lên chỗ khu dân cư hạng nhất ở tầng thứ 90, còn cái còn lại thì dẫn xuống khu công nghiệp Renryll bẩn thỉu nằm ở tầng 10.

Yuven tất nhiên sẽ chọn cái thang máy đi lên tầng trên rồi, còn Lynn thì chỉ có thể dùng cái thang máy đi xuống tầng dưới mà thôi.

Lynn thường hay bắt gặp một vài đứa trẻ quý tộc mặc lên mình những bộ trang phục trông rất thời trang và lịch sự, chúng luôn luôn bước lên chiếc thang máy lên tầng trên sau giờ học.

Nếu những gì mà cậu được nghe là đúng, thì sau khi học xong bọn họ thường sẽ được tham dự một buổi tiệc trà chỉ dành riêng cho quý tộc.

Một ngày nọ, Lynn thử hỏi một cậu bạn cùng lớp có làm việc với cậu ở khu phân xưởng về cái vụ tiệc trà kia.

“À này, cậu có biết gì… về mấy cái tiệc trà của dân quý tộc không? Chẳng biết có vui vẻ gì không nhỉ”.

“Chỉ là một đám nhóc vừa ngồi mân mê tách trà vừa tám nhảm chuyện vu vơ mà thôi. Cậu không đi cũng chả có vấn đề gì cả”.

Miệng thì nói vậy, nhưng Lynn nghĩ, chắc hẳn cậu ta cũng đang cảm thấy ghen tị lắm. Có lẽ là cậu ta cũng muốn tham gia vào những buổi tiệc như vậy, nhưng rồi, niềm tin biến mất, cậu cũng chả còn hy vọng gì vào những thứ viển vông như vậy nữa.

***

Cứ mỗi lần Lynn gặp cô ta, hay chỉ đơn giản là nghe thấy giọng của cổ thôi, là lồng ngực cậu đã cảm thấy đau nhói rồi, hoặc có lẽ, đấy chính là niềm khao khát, dầu cho cậu chẳng thể làm được gì cả.

Người ta có thể tìm thấy Yuven rất nhanh chóng mỗi khi cần, bởi lẽ, cô ta luôn luôn nổi bật dù có đang ở trong một đám dông nào đó đi chăng nữa.

Mái tóc luôn chỉ một màu bạch kim, được buộc lại bằng một chiếc cài tóc trông rất đắt tiền, Yuven bước đi một cách thật duyên dáng trong tấm áo choàng màu đỏ thẫm, trượng phép thì cầm sẵn trên tay.

Sự rung cảm mà Yuven đem lại cho những con người đang dạo đi trên phố thực sự khá phô trương, nhưng cô ta vượt qua những sự chú ý đó một cách thật dễ dàng.

Cô ta luôn luôn là như vậy, kể cả có là ở trong lớp học, dọc hành lang hay bất cứ chỗ nào mà cổ đến. Và cứ khi nào Lynn nghe thấy giọng nói của Yuven, cậu cũng luôn có cảm giác rằng mình đang kiếm tìm con người đó vậy.

Mỗi lúc nhìn thấy hình bóng của Yuven, là theo bản năng, cậu lại nhận ra cái sự thực rằng mình đang tìm kiếm cổ, và thế là, cậu lại tự chán ghét bản thân hơn vì điều đó.

Cả những lần không có Yuven ở đây, Lynn cũng tự tưởng tượng ra giọng nói của cổ văng vẳng quanh tai mình, và rồi, thứ cậu nhận lại cũng chỉ là sự chán nản vì chẳng thể được thỏa mãn ước vọng mà mình mong muốn.

***

Ngoài những người bạn cùng tầng lớp quý tộc mà Yuven chỉ thường nói chuyện cùng ra, còn có một tên dân thường nữa mà cổ sẵn sàng nói hết những tâm tư và tham vọng của mình với hắn.

Đó, không ai khác, chính là Theo.

Mặc kệ việc Theo chỉ là một dân thường, cô ta vẫn cố đào cho ra cả đống thứ chuyện để mà cãi vã với cậu, đến cái mức mà chuyện này đang dần trở nên thường nhật hơn.

Thế nhưng, cái mối quan hệ này về bản chất thì giống như là cả hai đang khiêu khích nhau hơn là đang thân thiết với nhau vậy. Sẽ rất khó để người ta có thể gọi đây là tình cảm.

Đối với cậu chàng Lynn luôn luôn kè kè sát bên Theo thì, Yuven vẫn chẳng hề để tâm một chút nào cả.

Tất cả những gì mà cậu có thể làm chỉ là làm dịu đi con tim đang đau nhói từng cơn của mình.

Việc Lynn được nói chuyện với Yuven là điều mà ngay cả cậu cũng chẳng thể ngờ tới nổi, nhưng rồi vào một ngày nọ - bằng một cách bất thình lình nào đó - mà cô ta đã bắt chuyện với cậu.

cái này bên eng là 'something and nothing' Nhắc lại một chút, hai thanh niên này cùng nói tiếng Triarian nha (xem lại chương 5 có bà quản ký túc xá tên Knor sẽ bảo rằng cả Lynn và Theo đều nói tiếng Triarian) nó khịa đếy =))