Tou no Madoushi: Teihen Madoushi kara Hajimeru Shihonron

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3470

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

Tập 01 - Chương 21: Ma thuật Nhẫn

Chương 21: Ma thuật Nhẫn

“Ma thuật Nhẫn, nếu theo nghĩa đen mà nói, thì tức là sử dụng một viên ngọc được đính vào một chiếc nhẫn nhằm mục đích kích hoạt ma thuật bên trong người sử dụng. Người ta ví von rằng cây gậy phép chính là thanh kiếm của mỗi pháp sư, và chiếc nhẫn chính là tấm khiên của họ. Chiếc nhẫn cũng chính là phương pháp tối ưu nhất nếu một pháp sư muốn kiểm tra sức mạnh cũng như khả năng của mình. Này em kia! Tập trung vào lớp đi!”.

Uisufu gọi to, rồi ông đi tới chỗ một cậu học viên, tay đang nghịch nghịch cái gì đó mà chẳng thèm nghe giảng, rồi đánh phạt cậu ta một cái. Có vẻ là cậu nhóc này đang chuẩn bị một thứ gì đó trông khá thừa thãi cho bài thực hành sắp sửa diễn ra ngay đây. Lúc Uisufu bắt đầu giảng lại bài thêm một lần nữa, cậu ta lại tiếp tục cựa quậy nhúch nhích mãi chẳng yên, mặc cho đã bị nhắc nhở 1 lần rồi.

“Đây tuy chỉ là lớp sơ đẳng, thế nhưng các em vẫn đang trong quá trình thông thạo ma thuật đấy. Chỉ một lỗi nhỏ cũng có thể khiến các em bị thương. Cái hay của Ma thuật Nhẫn đó là nó không yêu cầu người sử dụng phải thuộc lòng bất cứ câu thần chú nào cả. Việc mà các em cần làm đó chính là hình thành nên mối liên kết và giao thiệp với tinh linh đang ngụ bên trong viên ngọc của chiếc nhẫn, nhưng vì tinh linh cực kỳ nhạy cảm, thế nên chúng sẽ không hồi đáp lại bất cứ thuật chú nào đâu. Chỉ có tâm trí mới có thể khích động chúng mà thôi.

‘Giác quan’ chính là con đường duy nhất để triệu gọi các tinh linh. Thầy biết điều này có vẻ mơ hồ, nhưng đừng lo lắng. Miễn là có năng khiếu về ma thuật thì giác quan của các em cũng sẽ dần được nâng cao lên mà thôi, cũng giống như cái cách mà các em lớn lên từng ngày vậy. Có thể bây giờ các em sẽ không thể sử dụng Ma thuật Nhẫn tốt được, nhưng cũng đừng nên lo lắng làm gì cho mệt người. Không nên phiền muộn, như vậy là tốt nhất”.

Lời bình luận cuối cùng của Uisuf như thể đang chất chứa sự khó chịu. Có vẻ như từ góc nhìn của những người giáo viên thì, cuộc thử nghiệm quan sát của Teedro chẳng khác gì một mối phân tâm đầy phiền phức vậy.

Không biết Teedro và những người trong Bang hội của anh ta đang nghĩ gì đây nhỉ? Lòng hiếu kỳ, Lynn bèn ngước lên nhìn căn phòng trưng bày để xem xem. Nhưng cả Teedro, Kruga và Elios lại tỏ ra bình tĩnh tới bất ngờ. Có vẻ như việc gây phiền phức cho giáo viên và lớp của bọn họ trông như chẳng ảnh hưởng tới những người này cả, dù chỉ một chút.

Lynn nghĩ, hình như, đối với những người nổi tiếng có tầm ảnh hưởng và quyền lực như bọn họ thì việc thể hiện thái độ kiêu căng, thậm chí là gần như ngạo mạn trước mặt các giáo viên là điều khá bình thường. Cậu có hơi sốc trước cái ý nghĩ ấy.

Ngay lúc này, Lynn mới để ý thấy có một gương mặt rất thân quen cũng đang ở trên khu trưng bày.

Ồ, chị Shila kìa!

Bằng con mắt ngoại vi của mình mà Lynn đã nhận ra Shila và Agul, cả hai đang đứng cùng nhau.

Shila cũng để ý thấy cả Lynn nữa, cô liền vẫy tay chào cậu nhóc.

Thật cẩn thận để không bị thầy phát hiện, Lynn cũng vẫy tay chào lại cô chị của mình.

“Chỉ cần đeo chiếc nhẫn, vị pháp sư sẽ được bảo vệ bởi viên ngọc được đính lên chiếc nhẫn, thứ sẽ bảo hộ cho người đeo khỏi bất cứ mối đe dọa chết người nào có thể tiếp cận tới. Mọi người ở đây chắc cũng đã được trải nghiệm sức mạnh bảo hộ của chiếc nhẫn trong bài kiểm tra đầu vào của tòa tháp rồi. Nó sẽ cảnh báo cho người sử dụng biết về những con thú hay kẻ địch đang có ý định gây làm hại họ, từ đó dẫn tới triệt tiêu luôn nếu chúng có dấu hiệu động thủ. Tất nhiên, việc chống trả lại những ma thuật mạnh mẽ hay những con thú có sức bền bỉ cao có thể sẽ khiến cho chiếc nhẫn bị áp đảo về mặt sức mạnh, và người sử dụng cũng sẽ bị thương hoặc thậm chí là đe dọa tới cả tính mạng. Thế nhưng! Không thể phủ nhận một điều rằng việc phát minh ra chiếc nhẫn phép đã làm giảm đi đáng kể tỉ lệ tử vong trong các trận chiến giữa những pháp sư, cũng như trong các chuyến thám hiểm vào những khu rừng có ma thú sinh sống. Thầy chắc chắn rằng, chiếc nhẫn rồi cũng sẽ trở thành vật bất ly thân của các em trong những công việc đầy nguy hiểm, cũng như những chuyến khai phá vùng đất mới đầy gian nan và thử thách mà thôi.

Sử dụng chiếc nhẫn phép, các em cũng có thể hiệu triệu ra những thanh quang kiếm ngay cả khi mình không gặp nguy hiểm, thế nên hôm nay thầy sẽ yêu cầu các em phô diễn khả năng sử dụng Chiếc nhẫn Rusend của mình. Trước tiên sẽ là… Yuventina Garetto đi”.

“Vâng”, Yuven vui lòng trả lời, thế rồi cô bước tới trung tâm của cả sân vận động.

Trước mặt giáo viên và những tiền bối thuộc các lớp nâng cao, Yuven luôn luôn là một con người rất gương mẫu, thế nên không ai có thể biết được ý định thực sự mà cô ta đang che dấu là gì cả.

Ở giữa sân vận động , có đặt một cái bệ. Và, trên cái bệ ấy, lấp lánh ánh sáng của chiếc nhẫn phép đã được đặt sẵn tự lúc nào chẳng hay.

Tới chỗ cái bệ rồi, Yuven ngưng lại một lúc trước khi cô cầm chiếc nhẫn lên và giương cao nó đến quá đầu. Đôi mắt nhắm nghiền, cô ta liền tập trung thật cao độ.

Ánh sáng chói rực len lói qua bàn tay đang nắm chặt của Yuven bắt đầu rung động nhanh hơn, tia sáng cũng chiếu mạnh thật rạng ngời trước khi tỏa ra ánh sáng cuối cùng, cũng chính là dấu mốc cho sự hình thành nhân dạng của một thanh kiếm.

Thanh quang kiếm, giờ đây đã hoàn toàn hoàn thiện, liền cắm xuống một tảng đá lớn gần cái bệ. Thanh kiếm bị vùi lấp dưới lớp đá giờ đây chỉ còn phần chuôi kiếm chĩa lên không trung.

Từ xung quanh, mọi người như há hốc miệng vì kinh ngạc. Tiếng vỗ tay sau đó vang lên thật giòn giã.

“Thanh kiếm Rygis kìa!” Từ phía trên khu trưng bày, ai đó liền kêu lên.

Quả là một thanh kiếm đẹp đẽ và tráng lệ, Lynn thầm thán phục.

Thanh kiếm mà Yuven đã phô diễn ra là một thanh kiếm vô cùng hoàn hảo, không bị khuyết thiếu bất cứ phần nào cả, từ lưỡi kiếm cho tới chuôi tay.

Lynn cũng nhớ lại, rằng bản thân thanh kiếm mà mình đã từng triệu gọi trong lần đấu tay đôi với con sử tử thực sự chẳng thể sánh bằng của Yuven. Cậu cũng có cảm giác rằng thanh kiếm đó của mình hình như cũng thiếu sót đi phần nào thì phải.

Uisufu vừa gọi to Yuven, vừa viết một cái gì đó lên tờ đơn trên tay mình - khả năng là để đánh dấu.

“Được, thực sự rất tốt. Mặc dù đây mới chỉ là tiết thứ 2 mà em tham gia học Ma thuật Nhẫn. Việc có thể triệu gọi được Thanh kiếm Rygis đẹp đẽ tới nhường này thực sự chẳng có gì là quá ngạc nhiên cả. Em đã thực sự rất chuyên tâm vào việc học cũng như rèn luyện của mình, không chút nghi ngờ nào cả. Hãy giữ vững tinh thần này nhé”.

“Cám ơn thầy rất nhiều. Em sẽ cố hết sức ạ”. Yuven chỉ cúi đầu cụt ngủn một cái rồi lại về chỗ.

Khi thầy giáo không còn nhìn tới mình nữa, cô ta mới thể hiện ra một cử chỉ nhỏ để cùng ăn mừng với đám bạn. Yuven thực sự rất hài lòng với kết quả của bản thân.

“Tiếp theo, Theo Galfield”, Uisufu gọi tiếp.

“Vâng”.

Theo trả lời một cách nửa vời, rồi bước chân lên chỗ cái bệ. Giống như Yuven, cậu cũng cầm chiếc nhẫn phép trên tay, nhưng thay vì giương nó trên cao như cô ta thì cậu chỉ đơn giản là giữ cho mình ở trạng thái thoải mái nhất.

Ánh sáng lóe lên từ chiếc nhẫn dần tỏa ra mạnh hơn, và chỉ trong một thoáng, một thanh quang kiếm với phần lưỡi kiếm bị cắm xuống nền đất liền hiện ra.

Tiếng hò reo, vỗ tay tán thưởng đầy ắp cả sân vận động.

“Cậu ta cũng gọi ra được cả Thanh kiếm Rygis kìa!” Một ai đó kêu lên từ khu trưng bày.

Nếu so sánh với thanh kiếm ban nãy của Yuven thì, của Theo lại có hơi nhỏ hơn một chút, đâu đó vẫn có chút thiếu sót cho thấy rằng thanh kiếm vẫn chưa được hoàn thiện hoàn toàn. Ấn tượng thì cũng ấn tượng đấy, nhưng chưa tới mức phải là hoàn hảo cho lắm.

Chết tiệt… Vậy là cô đã thắng tôi trong cái lớp Ma thuật Nhẫn này rồi đấy, Yuven.

Mặc dù có đôi chút thất vọng, thế nhưng một phần trong Theo vẫn giữ được sự điềm tĩnh vốn có khi cậu phản ánh khả năng của mình.

“Được được… Thực sự rất tốt. Em mới chỉ đang năm Nhất thôi nhỉ? Nếu đây mới chỉ là lần thử đầu tiên thì em thực sự sẽ rất hứa hẹn đấy nhóc”.

“Cám ơn thầy”, Theo vừa nói, vừa bước xuống cái bục và đi về phía mép sân vận động.

Từ phía trên, ở một góc của khu trưng bày, Kruga cùng nói chuyện với Elios đương lúc cả hai còn đang quan sát cảnh vật bên dưới

“Vậy ra đó chính là cậu nhóc Theo mà ông đã kể với tôi đó sao, Elios?”

“Ừm, thằng nhóc thông minh lắm. Sớm muộn gì thì nó cũng sẽ là đối thủ đáng gờm của cả ông với tôi thôi Kruga à”, Elios đáp lại.

Ngay sau đó, từng người một liên bước lên bục và sử dụng chiếc nhẫn để hiệu triệu bất cứ thanh quang kiếm nào mà mình có thể gọi ra được.

Thế nhưng, không như Yuven và Theo, chẳng ai trong số bọn họ có thể triệu gọi được thanh kiếm Rygis cả.

Một số thì may mắn gọi ra những con dao găm, nhưng đa số thì chỉ có thể gọi ra những lưỡi kiếm mỏng dí tựa que kim phát ra những luồng sáng mập mờ.

Số lượng học viên tham gia bài kiểm tra chiếc nhẫn phép cứ vậy mà tăng lên, và cuối cùng thì đa số mọi người đều đã xong hết lượt của mình. Bầu không khí cẳng thẳng và ảm đạm mới nãy vừa bao trùm toàn bộ sân vận động, giờ đây đã biến mất chẳng còn một vết tích.

Mọi người, dù ít hay nhiều gì, cũng đều hiểu được một điều rằng bọn họ sẽ chẳng bao giờ có cửa được vào tổ đội thợ săn của Magulheim, và thế là mọi áp lực của mọi người cứ vậy mà tan biến.

Sự từ bỏ như hiện rõ trên gương mặt của những học viên, và bầu không khí cũng dần trở nên thoải mái hơn.

Nhũng tiền bối quan sát buổi học từ trên khu trưng bày cũng tỏ ra rất chán nản. Từ khi tới lượt Theo cho tới giờ, chẳng có một ai khiến cho bọn họ cảm thấy hứng thú cả. Vài ba người còn cảm thấy chán tới mức ngáp ngắn ngáp dài nữa kia mà.

Lúc Lynn nhìn sang chỗ Yuven ngồi, cô ta đang cùng tám chuyện với một người bạn thân của mình rất thoải mái. Trông như thể cổ mặc nhiên rằng mình sẽ người được chọn vậy.

“Có nhìn thế nào thì cũng chỉ có 2 người là Yuventina và Theo thôi” Phó đầu lĩnh của Bang hội Magulheim, Hazel nói.

Teedro cũng lẩm bẩm tỏ ý đồng thuận, anh nói “Quả thực nhỉ”. Nhưng thực tế thi Teedro thực sự rất chán nản và thất vọng.

“Đành chịu thôi, Teedro à. Khóa của chúng ta đã có quá nhiều nhân tài tới bất thường rồi. Chờ đợi những điều tương tự xảy ra với hậu bối của mình thực sự là có hơi quá mức đấy. Lứa học viên này chắc cũng chỉ tầm dưới trung bình mà thôi”.

Hazel rất nhạy cảm với sự thất vọng của Teedro, thế nên cô nàng liền cố xoa dịu tâm trạng ảm đạm của anh và hợp lý hóa tình hình bằng cách giải thích thật cặn kẽ.

“Tớ biết mà. Đúng ô nhục biết bao”.

Không kể tới sự bất lực mà Teedro đang mang trong lòng, lớp học vẫn cứ thế tiếp tục. Tới giờ mới đến lượt học viên cuối cùng bước lên bục làm bài kiểm tra.

“Người tiếp theo cũng sẽ là người cuối cùng”, Uisufu nói. Ông thầy vừa đọc to cái tên còn sót lại trong tờ danh sách của mình, vừa đánh mắt nhìn lén cậu học trò đó, “Lynn… Em hãy bước lên chỗ cái bục”.

“Vâng” Lynn trả lời, rồi cậu cất bước tiến lên phía trước.

Đây rồi. Cuối cùng thì, cơ hội để có thể chạm tay vào Chiếc nhẫn Rusend một lần nữa của mình cũng đã tới.

Bước lên trên cái bệ rồi, cậu bỗng cảm thấy như bị kích thích vậy, mạch cậu cũng dần đập nhanh hơn trước

“Thầy hiểu đây là lần đầu tiên em tham gia vào một lớp thực hành kiểu như thế này. Không cần phải cảm thấy lo lắng quá đâu. Đã là lần đầu thì chẳng có ai là tốt cả. Em cứ thử đi, đừng đặt nặng suy nghĩ của mình quá nhé”.

Khi bầu không khí của sân vận động đã trở lại bình thường thì, giọng nói của thầy Uisufu cũng trở về với thường lệ. Sự bực bội mới nãy còn vương vấn trong từng lời nói của ông giờ đây đã hoàn toàn biến mất, thế chỗ cho tông giọng nhẹ nhàng thường nhật mà ông luôn luôn dùng để giảng bài khi ông thầy trấn an Lynn.

Nhờ vậy mà, Lynn mới có thể cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.

“Vâng, cám ơn thầy”, cậu đáp lại một cách lịch sự, rồi quay người lại, mặt đối mặt với chiếc nhẫn phép.

Dù đã là lần thứ hai được chiêm ngưỡng chiếc nhẫn, thế nhưng, vẻ đẹp tuyệt trần của vẫn luôn luôn khiến cậu cảm thấy rất ấn tượng.

Viên lam ngọc được đính trên chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng thật dịu dàng, như thể đang đáp lại sự hiện diện ngay lúc này của Lynn bằng một nụ cười đầy niềm nở và ấm áp vậy.

Chính khoảnh khắc đó, ký ức về cái ngày mà cậu chiến thắng con sư tử lại ùa về. Từng chi tiết như hiện lên thật sống động và rõ nét.

Thế rồi, một thứ cảm giác kỳ lạ bỗng chốc ập vào người Lynn, cứ như thể sắp có chuyện gì đó xảy ra vậy.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

P/s: Cứ đợi tới chương sau đi, đảm bảo là lên mây luôn. Ko lên mây ko lấy tiền =))))