Toradora!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 5 - Chương 5

sonako.wikia.com Toradora! Tập 5 Chương 5

“Oa! Mình chưa bao giờ nghĩ rằng lại có nhiều người xếp hàng đến vậy...Chết tiệt, mình thấy lo rồi đấy, mình phải làm gì đây…”

“Im lặng đi, Haruta.”

“Cậu nói mình im lặng sao?! Taka-ch...Oa...!”

Thụp! Khoảng không gian nhỏ hẹp nằm trên đầu lớp ngay phía trước tấm bảng đã được ngăn ra dùng làm khu vực nghỉ nhờ một tấm màn đen. Haruta đang nhìn trộm ra ngoài hành lang qua khe cửa bé xíu, nhưng cậu bất ngờ la lên và đổ người ra phía sau. Những người bạn cùng lớp xung quanh Haruta nhanh chóng giơ tay ra và giáng rất nhiều phát búng tay đau như đạn bắn lên trán cậu.

“Cậu đang làm cái gì thế hả?! Cậu không thể im lặng sao? Nếu như những người ngoài kia nghe được chúng ta đang làm gì thì nó sẽ phá tan mọi cảm giác thích thú!”

“Cậu không thể hành xử giống như một nhà chỉ đạo sản xuất hơn à? Trời ạ!”

“Im ngay đi, tên ngốc!”

“Ui ui ui! Cũng đâu phải mình cố tình làm vậy!”

Haruta quỳ trên sàn bò về phía trước, tránh né những cú búng tay hướng thẳng vào chán mình và chỉ về phía bóng đen đương quay lưng về phía những người đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn.

“Tất cả là tại Takasu đã nhìn chòng chọc vào mình bằng một bộ mặt đáng sợ!”

“Hở? Mình?”

Mình chỉ bảo cậu đừng quá căng thẳng thôi mà...Khi nghe thấy lời tuyên bố bất ngờ của cậu bạn, Ryuuji quay đầu lại.

“U~?!”

“Gaa!”

Ngay cả những người vừa mới trách móc Haruta lúc trước giờ cũng bủn rủn hai chân hay đã lùi về phía bức tường. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Ryuuji nghiêng đầu cau mày. Taiga chui ra từ phòng thay đồ sau khi đã thay sang bộ trang phục của mình, cô cau có trước vụ huyên náo và nắm lấy vai Ryuuji.

“Này! Tại sao mấy người vẫn còn đùa giỡn...Oa…!”

Khi nhìn thấy bộ mặt của Ryuuji, Taiga vội vàng lộn ra sau. Có gì đó không đúng ở đây...Ryuuji đỡ Taiga dậy và hỏi,

“Tại sao ngay cả bà cũng phản ứng như vậy? Tại sao mọi người đều hét lên khi nhìn thấy tui?”

“Tôi đã quá bất cẩn...Tôi đã bị lừa bởi bộ mặt sáng bừng của ông…”

“Mặt tôi…? Ồ, có phải tôi đã trang điểm hơi quá không…?”

Cuối cùng Ryuuji cũng hiểu ra. Mặc dù bây giờ có che mặt đi cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, cậu vẫn quyết định đưa tay lên che mặt.

Để ngăn bất cứ ánh sáng nào lọt ra ngoài sân khấu, chỗ nghỉ ngơi chật chội được bao quanh bởi những tấm màn đen và chỉ được thắp sáng bởi một chiếc đèn bàn nho nhỏ mà không ai rõ ai đã mang đến. Trong không gian sáng mờ mờ ấy, ánh sáng hắt ngược lên trên từ bên dưới bộ mặt ma quỷ của Ryuuji tạo ra sức sát thương dữ dội hơn bất cứ loại vũ khí nào. Mi trên màu xanh đậm nhấn mạnh cặp mắt tam giác đầy tội lỗi, mi dưới dày tạo cảm giác về một con người nguy hiểm tự nhiên. Đôi môi vẫn thường khổ khốc của cậu giờ được bôi nhiều son dưỡng ẩm đến mức trông cậu không còn giống con người nữa. Nếu cậu mang bộ mặt như vậy lên sân khấu, gần như chắc chắn các khán giả sẽ phải gánh chịu tổn thương tâm lý đến suốt đời.

“Ông đang nghĩ cái gì thế hả? Con chó đần độn mặt như quả bom kia!”

Taiga ném vài tờ giấy tẩy trang cho Ryuuji. Khi nhận được mấy tờ khăn giấy, Ryuuji cảm thấy có chút buồn bã...Tui chỉ cố gắng thể hiện nỗ lực của mình thôi mà. Mặc dù tui cảm thấy rất tuyệt vọng khi phải trưng bộ mặt xấu xa này cho khán giả, nhưng tui vẫn làm tất cả những gì có thể. Đây là điều tui làm để báo đáp lại việc mọi người không làm ầm chuyện tui nổi xung với Minori. Đó là lý do tại sao tui muốn cố gắng diễn nhân vật phản diện này hết sức mình, chỉ vậy thôi.

“À, tui nghĩ mình đã làm quá rồi…”

“Cái này chẳng cần thiết chút nào!”

Taiga thẳng thừng phủ nhận cách suy nghĩ của Ryuuji.

“Ông lúc nào cũng như vậy, lúc nào cũng nghĩ rằng ‘Mình đang thiếu cái gì đó’. Thực ra, chỉ cần có suy nghĩ đó của ông là đủ rồi, tuy nhiên cuối cùng ông sẽ lại làm quá lên. Lần tới hãy nhớ lấy điều đó.”

“Tui lúc nào cũng cẩn trọng kiểm soát bản thân mình mà...Nhân tiện, mặt bà sao thế kia? Tại sao nó lại trông đáng yêu thế chứ? Bà cần trang điểm cho giống một kẻ thủ ác! Đây, để tui giúp bà!”

“Không, cảm ơn, tôi thế này là được rồi.”

Taiga ngồi phía sau Ryuuji. Từ hình ảnh phản chiếu trong gương của cô ấy, cậu có thể nhìn thấy cô bình thản nhún vai, cũng như lúc thường trên mặt cô ấy không trang điểm chút nào cả...Cô ấy chỉ buộc cao kiểu tóc đuôi ngựa và cộc cằn toát lên hình ảnh của một cô gái xấu tính. “Hề hề hề” Taiga cười tự mãn và đung đưa chiếc áo choàng đen của mình, trong khi tao nhã mở chiếc quạt da màu đen bằng tay bên kia, và làm tư thế đặc trưng của mình.

“Tôi vẫn còn phải đổi vai với Baka-chi, vậy nên tôi sẽ không trang điểm giống kẻ phản diện đâu.”

Dường như Taiga khá hạnh phúc. Là vì ông bố yêu quý của bà sẽ chuyển đến sống chung với bà nên bà đang có tâm trạng tốt như vậy đúng không?

Ryuuji chán nản gấp chiếc áo choàng của mình lại, nó cũng giống hệt với áo của Taiga, cậu bắt đầu xóa bỏ lớp hóa trang quá mức của mình. Cậu mặc một cái áo phông và chiếc quần dài đều màu đen bên dưới lớp áo choàng.

Taiga cũng mặc một chiếc áo phông đen và quần bó cùng màu. Cả hai chỉ đơn giản đi giày trong nhà dưới chân. Tuy nhiên, không cần biết người khác nhìn như thế nào đi chăng nữa, họ cũng trông không có điểm gì giống với những kẻ phản diện trong bộ đồ toàn màu đen của mình cả.

“À đúng rồi, có một chuyện khác còn quan trọng hơn...ông nên biết…”

“...Bà nặng quá.”

Taiga dựa vào lưng Ryuuji, người đang quỳ xuống tẩy lớp trang điểm của mình. Khi ánh mắt họ gặp nhau trong gương, Taiga cầm chiếc quạt của mình theo một cách rất tàn bạo và cọ lên gương mặt trông vô cùng kinh khủng của cậu, trong khi đưa miệng đến sát bên tai Ryuuji thì thầm.

“Ông phải làm những gì tôi đã bảo sáng nay.”

Dưới ánh mát tàn nhẫn của Taiga, Ryuuji chỉ có thể gật đầu. Sự thật là, trên đường tới trường, Ryuuji đã cố phản kháng lại nhưng cuối cùng đã bị Taiga hành hạ một cách tàn nhẫn.

Ông phải xin lỗi Minorin và làm lành với cậu ấy.

Mặc dù không biết toàn bộ câu truyện, Taiga đơn phương đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Ryuuji, cô ấy không hề hiểu được cảm xúc của cậu. Hay đúng hơn, cô ấy không biết mình là nguyên nhân chính của vụ cãi vã ấy. Vì Ryuuji không hề nhắc đến lý do họ gây gổ nên tất nhiên Taiga cũng chẳng biết gì cả.

“Tui nói tui biết rồi. Hay, lẽ nào bà muốn trở thành người trung gian giữa tui và Kushieda? Không phải sáng nay bà với cô ấy đã nói chuyện vui vẻ như bình thường sao? Không phải bà chỉ cần hờ hững bảo cô ấy rằng ‘làm lành với Ryuuji đi’ hay đại loại như vậy à?”

“Ông nghĩ tôi là kiểu người đủ nhạy bén để biết người khác đang nghĩ gì mà hàn gắn mối quan hệ giũa họ sao?”

“Vậy là bà cũng nhận ra điều đó rồi hở...À, bà không thể làm điều đó đâu. Xin lỗi nhé.”

Ryuuji thở dài và vẽ lại lớp trang điểm trên mi mắt mình vừa lau. Ngay cả khi Taiga không nói với cậu, tự Ryuuji cũng nhận ra điều ấy, cậu cũng rất muốn giảng hòa với Minori, cậu cũng biết mình không thể lấy Taiga làm người hòa giải cho trận cãi vã này, vậy nên cậu phải làm điều gì đó. Mặt khác, mặc dù cậu muốn làm lành với Minori, nhưng vậy cũng không có nghĩa là cậu chấp nhận những điều cô ấy nói. Chỉ cần vấn đề này chưa được giải quyết, mối quan hệ giữa họ sẽ không thể nào thật sự cải thiện được.

Bộ mặt của Ryuuji trở nên thật kinh khủng, cậu nhìn qua tấm gương phía ra phía sau lưng mình.

“Ồ, đúng là Kushieda có khác, nó rất hợp với cậu.”

“Thật không? Cậu nghĩ thế à?”

Cô ấy đang mặc cái gì thế nhỉ? Ryuuji chỉ có thể nghe thấy giọng vui tươi phát ra từ trong góc thay đồ, tuy nhiên chủ nhân của nó, Minori, vẫn còn bị che khuất phía sau tấm màn, cậu không thể nhìn thấy cô ấy dù chỉ là một cọng tóc.

“A~...đúng là một một bộ mặt thảm thương...Làm lành với cậu ấy đi nhanh lên! Giờ là lễ hội trường đó, nếu ông không nhanh làm vậy, ông sẽ không thể nào đi chơi với cậu ấy đâu.”

Ryuuji cũng đâu cần tới lời nhắc nhở của cô ấy, cậu hoàn toàn hiểu được điều đó. Cậu nhìn vào gương mặt nhó nhắn trắng ngần của Taiga...Tất cả là tại bà...Cơn tức giận bất ngờ của cậu cũng giống như những trận tuyết thi thoảng xảy ra trong thị trấn, từ từ tích tụ trước lúc ào xuống khi đã đạt đến giới hạn.

“Hê~...”

“Cái?!”

Ryuuji lấy chiếc bút kẻ mắt cậu đang cầm vẽ ria mép lên gương mặt đáng ghét của Taiga.

“Ông đang làm cái gì thế?!”

“Nhận lấy này, cả cái này nữa!”

“A!”

Cậu tiếp tục tấn công. Cả cằm và chán cô ấy cũng không được buông tha. Đối diện với đòn tấn công bất ngờ từ con chó ngớ ngẩn, Taiga khua tay và tháo chạy bằng cả bốn chân giống như một con dã thú.

“Ui!”

“Này Takasu! Đừng có để Hổ chạy loanh quanh trong một nơi hẹp như vậy!”

“Oa! Tấm màn đen đang gặp nguy hiểm!”

Những người bạn cùng lớp đang chuẩn bị trong không gian chật chội cảm thấy khó chịu. Khi Taiga chuẩn bị trốn xuống dưới một chiếc bàn đầy những đạo cụ nhỏ, có người đã tóm lấy cổ cô. Taiga ré lên và cố gắng gỡ bàn tay đó ra, nhưng khi nhìn thấy đó là ai, cô liền cứng đờ như thể bị trúng một loại phép thuật.

“Được rồi, lúc này các cậu nên ở yên một chỗ. Buổi biểu diễn đầu tiên sẽ bắt đầu sớm thôi.”

Người đột nhiên xuất hiện là Kitamura. Cậu ấy là phó chủ tịch Hội học sinh và cũng là người chịu trách nhiệm giữ gìn kỉ luật và quản lí sự kiện, trong vở diễn cậu cũng sẽ đóng vai một học sinh của ‘đội Ami’. Giống như những nhân vật phụ khác, cậu mặc chiếc áo phông trắng cùng với chiếc quần thể dục. Cặp kính của cậu ấy vẫn sáng như thường lệ.

“Theo như người ở quầy bán vé, khán giả cho buổi diễn đầu tiên sẽ bao gồm tất cả những người đang xếp hàng bên ngoài lúc này, lượng khán giả đủ để lấp đầy hơn tám mươi phần trăm số ghế. Sẽ có vài người không xuất hiện cho đến ngay trước khi buổi diễn bắt đầu, vậy nên mình nghĩ đó sẽ là một suất diễn kín chỗ.”

Oa...Những người trong khu vực nghỉ ngơi sáng mờ mờ lẩm bẩm.

“Ồ, thực sự sẽ kín chỗ sao? Vậy mà mình đã nghĩ rằng chẳng ai có hứng thú với đấu vật cả.”

“Không phải còn có đông khách tham quan hơn cả năm ngoái sao? Hành lang đã chật kín người kể từ sáng nay rồi.”

“Nhắc đến năm ngoái, thậm chí bạn cùng trường của chúng ta còn không buồn đến, trường khá là trống vắng.”

“Năm nay cũng có rất nhiều khách tham quan từ những trường khác hơn.”

Kitamura gật mạnh.

“Đúng vậy. Năm nay Hội Học sinh đã đặc biệt tới những trường khác để quảng bá cho sự kiện này bất kể thời tiết, cũng như phân phát rất nhiều tờ rơi thông báo cho mọi người về ‘Cuộc tranh tài liên lớp’. Nó được chú ý đến đáng ngạc nhiên. Bên cạnh đó, vì mỗi lớp cũng cố gắng giành được nhiều phiếu bầu nhất có thể, họ cũng sẽ mời bạn bè của mình từ những trường sơ trung tới tham quan. Giờ chúng ta có nhiều học sinh sơ trung tới tham quan hơn bao giờ hết.”

“Ồ…! Những nữ sinh sơ trung…”

“Chết tiệt! Mình có thể đi tán tỉnh các em ấy không?”

Cả lớp ngồi xổm trong khoảng không chật chội, chịu đựng sức nóng đến kinh ngạc trong khi thì thào với nhau.

“Maruo, đã đến lúc cho khán giả ngồi vào chỗ rồi.”

Mặc dù họ đã nghe thấy cô gái từ quầy thông báo, không ai phát ra tiếng động nào cả. Ngay cả Taiga, người đang đau khổ im lặng trong khi bị Kitamura nắm chặt, cũng nhận ra tầm quan trọng của việc này và nghiêm chỉnh đứng xuống đất. Phía sau hai lớp màn đen là tiếng xếp ghế và tiếng mọi người nói chuyện trong khi tiến vào chỗ ngồi của mình, có vẻ như có rất nhiều người.

“Mọi người sẵn sàng chưa?”

Ami đè giọng xuống, cô chui ra từ tấm màn đen. Khi nhìn thấy trang phục của cô ấy mọi người trong khu vực nghỉ đều vỗ ngón trỏ vào nhau tránh tạo ra bất cứ tiếng ồn nào.

Đúng là nhân vật chính, cô ấy thật sự là tâm điểm thu hút chính. Ami cũng mặc cùng chiếc áo phông giống như những người khác, tuy nhiên cô còn mặc một chiếc váy xếp nếp mượn từ câu lạc bộ Quần vợt, bên dưới đó là đôi chân dài tuyệt đẹp sáng lên lấp lánh. Mặc dù cô ấy mặc một chiếc quần bó bên dưới váy nhưng…

“Ami thực sự rất hiểu người khác…”

“Cô ấy quá xinh đẹp…”

Các anh chàng gần như quỳ cả tứ chi và thờ phụng vẻ ngoài rực rỡ của cô. Ngay cả những ánh mắt khinh bỉ và những tiếng xì khó chịu của các cô gái cũng không làm họ bị ảnh hưởng. Khi loạt khán giả cuối cùng vào chỗ ngồi, lớp học đầy những tiếng rì rầm của khán giả.

“Được rồi...chúng ta hãy cố gắng hết sức vì đôi chân tuyệt mĩ của Ami...Mọi người tiến lên!”

Tên ngốc Haruta hạ giọng hết mức. Mọi người gật đầu và giơ tay phải ra cố gắng hết sức để có thể đặt nó lên tay người khác. Ryuuji đang mang bộ mặt bần tiện kinh khủng. Taiga đang kẹp chiếc quạt dưới nách và dựa lên đầu Ryuuji. Kitamura đang gật đầu. Ami mỉm cười với mọi người bằng bộ mặt thiên thần của mình. Noto đặt tay lên vai Haruta. Maya, người đã xắn tay áo lên để lộ ra đôi vai thon thả. Nanako, cô gái đoan trang mỉm cười với những anh chàng đứng quá gần mình. Cậu bạn cùng lớp đội vương miện công chúa đùa cợt. Cô bạn cùng lớp đặt tay lên trái tim đang đập loạn xạ của mình. Những người bạn học vẫn còn đang nắm chặt lấy kịch bản cũng như những người tuyệt vọng chạy tới nhà vệ sinh. Tất cả mọi người, bao gồm cả Minori đang đứng ở nơi Ryuuji không thể nhìn thấy, đều cảm thấy giống nhau.

“Được rồi, mình hi vọng buổi biểu diễn đấu vật chuyên nghiệp đầu tiên của lớp 2-C chúng ta sẽ thành công rực rỡ! Được rồi mọi người! Fight…!”

“Ippatsu!”

Ô! Mọi người vỗ những ngón tay vào nhau, có người không thể chịu nổi và nhận xét rằng “Tại sao chúng ta lại sử dụng khẩu hiệu trong một quảng cáo nước tăng lực…?”/*Fight! Ippatsu!: khẩu hiệu trong quảng cáo của Lipovitan*/

☺☻☺☻☺

“Các vị khách quý, xin đừng đứng yên một chỗ! Phía bên trái các bạn là khu trường cũ, phía bên phải là khu trường mới! Tại sao không ai chịu nghe tôi...?!”

Một nhóm khách tham quan do dự không biết đi bên trái hay phải và giờ đang tụ tập ở ngã chữ V trên hành lang. Một nhóm nữ sinh mặc đồng phục thủy thủ từ những trường khác hỏi, “Đây là đâu?”, trong khi một số người tiến về phía họ sẵn sàng tán tỉnh. Các vị phụ huynh đi vòng vòng với chiếc máy ảnh trên tay. “Em yêu, rốt cục lớp 1-D ở chỗ nào vậy?”, “Có phải lối này không bố?” Một nhóm học sinh trung học hào hứng chạy quanh. Một số khách tham quan nhận ra mình đang ở giữa một tranh giành khách giữa các lớp khác nhau, một nữ sinh trung học mặc tạp dề đang nắm chặt một bên tay và tuyên bố, “Lớp chúng tôi có bánh kếp rất ngon!”, và những học sinh khác ngăn họ lại và thông báo rằng,”Tất cả bánh kếp của lớp chúng tôi đều vừa mới nướng!”

Đối diện với sự hỗn loạn, các cô gái đeo băng tay của Hội Học sinh chịu trách nhiệm kiểm soát đám đông gần như phát khóc.

“Mọi người có thể đừng xô đẩy được không! Nguy hiểm lắm...Á! Ui…!”

Cô gái bật ra tiếng kêu kì lạ và bị chôn vùi giữa đám hỗn loạn. Một cậu trai đeo chiếc băng tay tương tự nhanh chóng chạy đến và kéo cô ra, mặc dù lần này đến lượt cậu bị nhấn chìm trong biển người cùng với vận đen của mình.

Ở trong góc của khu vực hỗn loạn ấy...

“Này, mình đã nhận được một tin nhắn. Bức ảnh gì đây?”

“Xem nào…‘Màn biểu diễn đấu vật chuyên nghiệp của lớp 2-C rất tuyệt vời’...?”

“Không phải đó là Kawashima Ami sao?! Cô ấy rất dễ thương đúng không...Oa?! Chiếc váy ngắn này là sao chứ? Cho mình xem bức ảnh đó! Mà ai là người gửi nó vậy?”

“Gửi nó sang cho mình đi! Mình cần phải lưu nó lại! Ai là người đã chụp nó thế?”

“Một anh chàng đã xem buổi đấu vật. Họ thậm chí còn nói, ‘Takasu côn đồ và Palmtop Tiger rất tức cười!’...Thật đó hả? Giờ chuyện này đáng sợ rồi đó!”

“Hở? Không phải vậy rất hay sao? Màn biểu diễn ấy là gì? Nó ở đâu?”

“Hãy ngó qua xem! Ca làm việc của chúng ta sẽ không bắt đầu ngay và giờ ăn trưa cũng chưa đến.”

“Này, cái gì kia? Để mình nhìn xem nào! Oa, cái gì thế này”...Và vậy là những hình ảnh có nguồn gốc không rõ ràng nhanh chóng lan rộng như một loại vi-rút.

“Đ, đó...đó là báu vật quý giá đã được truyền lại qua các thế hệ của lớp 2-C!”

“Đúng rồi! Đó là báu vật quan trọng nhất…‘sợi tơ hồng của giáo viên chủ nhiệm’! Hề hề hề hề!”

“Dừng lại! Cậu không thể làm vậy được! Không phải là thứ đó!”

Tiếng hét của Ami vọng khắp lớp học. Đội quân đang đứng với hai chân dang rộng nực cười trông như những con cua hào hứng chỉ vào Ami và cười khúc khích, “Hề...hề...hề…”

Khi một nạn nhân bị tẩy não, cuối cùng cậu ta sẽ đi như một con cua...Đó là bối cảnh mà Haruta đã nhấn mạnh. Một nhóm người từ từ đưa chân giống như một con cua và vây quanh Ami. Nói các khác, tất cả học sinh trong lớp 2-C ngoại trừ Ami đều đã bị tẩy não. Ôi, thật khủng khiếp! Ôi trời ơi!

Trong một tình thế nghiêm trọng như vậy, tiêng khúc khích của khán giả cùng với những lời nhận xét ‘Chán quá!’ phát ra từ mấy người tọc mạch, chỉ càng làm tăng thêm không khí.

“Noto-kun! Cậu cũng là học sinh của lớp 2-C! Sao một người tốt bụng và dịu dàng như cậu có thể làm những thứ tàn nhẫn như vậy được?!”

Anh đèn rọi đúng vào cô con gái của nhà điều tra án mạng vĩ đại Yuuzuki Reiko. Đúng như mong đợi từ Ami, cho dù diễn xuất của cô không quá nổi trội, với sự nhiệt huyết toát lên từ trong giọng mình, cô vẫn cố gắng tăng thêm phần kịch liệt cho tình huống ngớ ngẩn này.

“Đáng lẽ chúng ta là bạn bè! Những người bạn cùng lớp cùng nhau vui vẻ tận hưởng cuộc sống trong lớp 2-C!”

Ami run rẩy, cô duỗi tay ra cố hết sức thuyết phục Noto. Mỗi lời cô ấy nói ra đều đi kèm với sự đung đưa của chiếc váy ngắn, phô ra bắp đùi thon thả và chiếm lấy trái tim của những khán giả nam đang ngồi hàng trước.

“Bạn bè? Tôi không nhớ những thứ như vậy...Mặc dù trước đây trái tim tôi cũng thực sự tốt bụng và dịu dàng…”

Noto, người chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ diễn một vai quan trọng như vậy, lấy ra một chiếc kéo. Cậu ấy cố tình liếm môi và từ tử mở chiếc kéo ra, đặt ‘sợi tơ hồng’ vào trong đó và chầm chậm đưa lưỡi kéo trượt lên trượt xuống. Noto đã nhập tâm vào nhân vật tới mức cặp kính của cậu đã trượt xuống sống mũi...ngay cả hành động thuyết phục của cậu ấy cũng trông cực kì ngớ ngẩn.

“Nhưng giờ! Trái tim tôi đã hoàn toàn dâng hiến cho chủ nhân của mình, Palmtop Tiger! Chủ nhân, xin hãy ra lệnh!”

Lúc này ánh đèn chuyển sang chiếc bục được dựng bởi một chiếc thang.

“Bibibi, bibibi!”

“Bibibibibibi!”

Taiga và Ryuuji, người ở ngay phía sau cô, đang đứng trên đỉnh cái bục đó.

Cả hai đều mặc một chiếc áo choàng đen và đứng như một con cua với hai cánh tay giơ cao, không ngừng niệm chú ‘Bibibi’. Khi tẩy não, các cậu cũng làm giống như một con cua. Đạo diễn Haruta khăng khăng.

Nhìn vào ánh mắt của Noto, Taiga mở chiếc quạt da màu đen của mình, món đồ mà cô ấy dường như rất thích, và vẫy vẫy. Cô vươn cánh tay phải từ dưới chiếc áo choàng và chỉ về phía trước ra lệnh cho quân đoàn đã bị tẩy não với giọng trầm thấp.

“Cất nó đi!”

Bùm! Hiệu ứng âm thanh đến vừa đúng lúc nhưng Taiga đã đọc sai lời thoại.

Quân đoàn bị tẩy não đều ngã xuống sàn, hành động của họ không phải là diễn. Khán giả, những người đang cười theo, cũng ngã khỏi ghế.

“Đồ ngốc...bibibi...nói lại đi...bibibi…”

Ryuuji, người đang đứng phía sau Taiga để phát sóng tẩy não của mình, đặt cằm lên trên đầu cô và yêu cầu cô làm lại lần nữa. Taiga hắng giọng và nói,

“Cắt nó đi!”

Bùm! Hiệu ứng âm thanh lại vạng lên. Noto nhận được lệnh và tiến vào ánh đèn.

“Hề hề hề hề hề! Giờ tôi sẽ cắt nó làm đôi, vậy là cô sẽ không bao giờ có thể khôi phục nó!”

Xoạch! Báu vật ‘sợi tơ hồng của giáo viên chủ nhiệm’ giờ đã bị cắt thành hai nửa. Ngay khi Ami thốt lên, “Sao chuyện này có thể xảy ra được?!”, lúc đó, một tiếng hét lớn gấp năm mươi lần lời nói của Ami phát ra.

“Khôôôôôông!”

Ngồi ở hàng cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm, cô Koigakubo Yuri (ba mươi tuổi) đột nhiên đứng dậy và la hét. Ồ! Đúng là một phản ứng chân thực, cô Koigakubo! Khán giả thốt lên khi họ quay đầu lại. “Aaa! Aaa!” Người phụ nữ độc thân đau khổ hét toáng lên trông rất thật, cô ấy kéo sợi tơ hồng đã bị cắt làm đôi và để lộ ra một đầu dây thật sự được buộc vào ngón tay út của mình. Người phụ nữ độc thân tiếp tục những hành động đau khổ của mình và chạy ra khỏi khu khán giả. “Ồ, diễn xuất của Yuri-chan đúng là rất tuyệt vời! Cứ như thật ấy!” Ngay cả khi những học sinh lớp khác có học tiết tiếng Anh của cô lẩm bẩm, cô ấy cũng không dừng chân ngoảnh đầu lại.

“Đúng là Yuri-chan có khác, diễn tuyệt lắm!” Haruta, người phụ trách ánh sáng và lời thoại, đứng dưới bóng của tấm màn và gật đầu hài lòng với diễn xuất của người phụ nữ độc thân. Đầu tiên, cô Yuri đã từ chối tham gia và khóc lóc rằng, ‘Tuyệt đối không được! Cho dù đó là giả! Ai mà biết được liệu điều đó có xảy ra không chứ?’. Chỉ sau khi cả lớp nài nỉ cô ấy mới từ bỏ. Điều đó cũng một phần do cô cảm thấy mình có phần trách nhiệm vì đã ích kỉ quyết định hoạt động trong lễ hội trường cho lớp, mặc dù một lí do khác là vì cô đã nghe có người lẩm bẩm, ‘Do cô ấy quá cứng đầu nên cô ấy vẫn còn độc thân…’.

Khi người phụ nữ độc thân rời khỏi lớp học, Ami ôm đầu đau khổ và nói,

“Chuyện này thật khủng khiếp! Các cậu còn muốn làm gì nữa thì mới chịu dừng lại?!”

“Hề hề hề hề hề!”

Sàn đấu vật gồm một tấm thảm trên sàn nhà với những chiếc thang đóng giả các góc đài và ba đoạn dây thừng được buộc quanh những chiếc thang. Ngoài Ami, tất cả những người đang đứng trên đài đều trông như cua. Lúc này Ami bị dồn vào trong một góc và bất lực quỳ dưới sàn.

“Mình phải làm gì để cứu mọi người đây?!”

“Bibibibibi!”

Với vẻ cương quyết, Ami nhìn chằm chằm vào Palmtop Tiger và tên tay sai côn đồ của cô ấy, những người đang bận phát sóng tẩy não từ phía bên trên.

“Mình không thể cho phép các cậu làm những chuyện kinh khủng vậy được! Cậu là đồ Palmtop Tiger thô bạo, xấu xí, lùn tịt, còn cậu nữa, tên tay sai trông như một kẻ côn đồ nhưng thực ra lại cư xử giống với những bà nội trợ đàn ông!”

Hở? Là mình đã nhầm hay đúng là câu này dài hơn bình thường vậy? Haruta thắc mắc. ‘Thô bạo, xấu xí, lùn tịt…?’, ‘Bà nội trợ đàn ông…?’ Trong khi vẫn phát sóng tẩy não, những mạch máu nổi lên trên trán Ryuuji và Taiga. Mặc dù vậy màn biểu diễn đầy nhiệt huyết của Ami vẫn tiếp tục…

“Ôi!...Nhưng giờ mọi người đều đã bị biến thành con tin! Mình phải làm gì đây? Mình không thể đứng đó nhìn các cậu ấy sa đọa như vậy được! Tại sao số phận lại độc ác với mình như thế? Ai có thể cứu giúp mình đây?”

m nhạc buồn bắt đầu nổi lên, những bóng đèn bắt đầu mờ dần, chỉ còn một ánh đèn chiếu sáng Ami đang khóc lóc bất lực. Đây đáng lẽ là một cảnh nghiêm túc, nhưng vì lí do nào đó khán giả đang huýt sáo nhiệt tình. Có phải có liên quan đến chuyện cặp đùi của Ami đã lộ ra khi cô ngồi xuống sàn không? Có thể nghe thấy những tiếng chụp ảnh vang lên. Quân đoàn trông như những con cua tận dụng cơ hội này lặng lẽ lùi xuống chuẩn bị cho cảnh tiếp theo. Bộp bộp! Vì ở trong trường cấm pháo sáng, nhóm hậu đài đang làm việc bên dưới sân khấu đã dùng bột phấn để thay thế, họ vỗ mạnh những miếng lau bảng vào nhau để tạo hiệu ứng sương mù.“Thần linh đã chứng kiến tất cả.”

“Hây hô!”

Dưới lớp sương, bốn cậu trai nâng Minori lên sân khấu. “Đ, đội trưởng Kushieda?!” “Tại sao vị đội trưởng đã dẫn đội bóng mềm của mình vào vòng tám đội cuối cùng của giải Kanto lại trong trang phục như thế này?” Phần lớn tiếng kêu phát ra từ những thành viên mới của đội bóng mềm. Có lẽ đây là lần đầu tiên họ trông thấy Kushieda-senpai mà họ ngưỡng mộ trong một bộ trang phục khác ngoài đồng phục của đội bóng. Những khán giả khác thì vỗ tay vì nét mặt nghiêm túc của Minori.

Một chiếc mũ trọc, bịt mắt, răng giả, bộ áo liền quần và chiếc thắt lưng mà mấy bà lão thường đeo, nhân vật này là thứ mà Haruta đã gọi là ‘bà tiên sàn đấu’. Theo kịch bản, hình như cô ấy là một vị thần.

“Chiến binh Ami, ta sẽ cho con một cơ hội. Nếu con có thể sử dụng sức mạnh thuần khiết của mình để giành được trái tim tất cả mọi người thì ta sẽ đồng ý giải trừ tình trạng tẩy não cho họ...Giờ họ sẽ trả lời câu hỏi mà ta đặt ra như thế nào đây? Hãy hành động cẩn thận.”

Vị thần với chiếc mũ trọc nói rồi đột nhiên hét lên với giọng kì quặc,

“Thời cơ tấn công…!”

Giọng nói của cô ấy nghe rất kì quặc, nó vang vọng khắp cả sàn đấu. Các khán giả cũng không nói được gì, đầu óc họ thẫn thờ. Đúng lúc đó…

“Ai là người đẹp nhất trên thế giới này?”

Một câu hỏi bất ngờ.

“Kawashima Ami!”

Ngay khi vị thần trọc đầu đưa ra câu hỏi của mình, rất nhiều giọng nói nhanh chóng đồng thanh trả lời một cách kì diệu. Điều đó cũng có nghĩa là Ami đã thành công trong việc giành lấy trái tim họ.

“Rất tốt!”

Gương mặt Ami tươi cười theo cách khó có thể miêu tả bằng từ ‘diễn xuất tốt’. Dù sao thì cô ấy cũng cười đầy thỏa mãn cũng theo một cách bình thường mình sẽ không thể hiện, cô hơi nhăn gương mặt xinh đẹp. “Oa, sao cô ta có thể có một vẻ mặt xấu xa như vậy…” Ngay khi có ai đó nhận xét gay gắt, ánh sáng tắt phụt, theo sau đó là ánh đèn chiếu đến từ ba hướng khác nhau.

Khi mọi người cố gắng theo dõi trong ánh sáng chói lòa ấy…

“M, mình đang làm gì vậy?”

“Ami-chan, có chuyện gì đã xảy ra với chúng mình thế?”

“Mình cảm giác như mình vừa có một giấc mơ tồi tệ.”

“Tuyệt vời!”

“Cuối cùng!”

“Chúng ta đã trở lại bình thường!”

Trong số những người bạn cùng lớp đã thôi không còn đứng như cua có một nhóm xếp thành hàng và ca hát như một dàn hợp xướng, “Đu oaa!”, thông báo rằng họ đã không còn bị tẩy não. Khán giả phấn khích hoan nghênh. Khi đã đến mức này, theo như kịch bản không đời nào Palmtop Tiger và tên tay sai côn đồ của cô có thể buông tha họ như vậy.

“Chúng ta sẽ phải dùng đến...bện phát...biện pháp mạnh!”

“Kawashima Ami! Thật không thể tha thứ được!”

Ngay khi Taiga phải chật vật mới vượt qua được câu thoại của mình, Ryuuji nhanh chóng kết thúc giúp cô. Giờ họ không cần phải niệm chú và đứng như cua nữa. Họ đứng dậy và làm tư thế đặc trưng của mình trên chiếc thang.

“Đi thôi!”

“Đúng rồi!”

Sau khi ra hiệu với nhau, họ cởi bỏ áo choàng và nhìn trừng trừng vào những người trên sàn đấu. Ryuuji nắm lấy người Taiga…

“Sẵn sàng…”

“Ồ!” Tiêng hoan nghênh rần rần vang lên từ phía khán giả. Đúng lúc đó bốn nhân viên hậu đài đánh trống biểu thị trận chiến đã bắt đầu. Taiga lập tức nhảy khỏi thang, cánh tay của Ryuuji giúp đẩy cô nhảy về phía trước.

“Ồ! Thật tuyệt vời…!”

“Palmtop Tiger đến rồi!”

“Ami-chan, chạy đi!”

Từ trên thang, Taiga lộn hai vòng trước khi đáp xuống sân khấu, có một nhóm con trai đã giữ cô thật chắc khi cô đáp xuống, cho phép cô ấy nhanh chóng xoay người như một con mèo và ngay lập tức bước vào tư thế chiến đấu. Thay thế cho những sợi dây thừng thiếu tính đàn hồi, những nhân viên hậu đài đặt tay sau lưng Taiga, tận dụng cú đẩy ấy Taiga lao về phía trước.

“Lêêêên!”

Taiga dùng bước nhảy tuyệt vời của mình bật lên như một chiếc dây cao su, bay lên cao cách mặt đất vài mét. Rồi cô xoay mình như một con quay và tung một cú đá vòng chết người.

“Nhận lấy!”

“...Tí nữa thì!”

Ami thốt lên và khéo léo né tránh. Mặc dù đòn tấn công đều dựa theo kịch bản, giày của Taiga vẫn cố dí sát vào những sợi tóc mái của Ami. Giữa những tiếng reo hò, Taiga chuyển trọng tâm và hét lên,

“Cô gọi ai là thô bạo, xấu xí, lùn tịt…?!”

Cô tung hai cú đạp nhắm thẳng vào đầu Ami, như thể cô ấy thật sự định đá vỡ hàm Ami vậy...Mặc dù tất nhiên đó cũng là dựa theo kịch bản. Với hai thành viên hỗ trợ, Ami lộn ngược về phía sau bằng một động tác thanh tao để tránh đòn tấn công. “Í!” Tuy nhiên tiếng hét của Ami nghe rất thật.

“Này, cậu có nhìn thấy đòn tấn công vừa rồi không?”

“Không nó quá nhanh. Mắt mình không thể theo kịp được!”

Trận đấu phấn khích đến mức ngay cả những người bạn cùng lớp chịu trách nhiệm bình luận về trận chiến cũng phải ngạc nhiên.

Ryuuji cũng nhảy khỏi thang, vừa kịp lúc để cùng với Taiga tạo thành đòn tấn công kết hợp Thòng Lọng Kép. Ami vội cố gắng ngồi xuống né tránh đòn tấn công đã bị gạt đi bởi những đôi tay thanh mảnh của Maya và Nanako, những người đã thoát khỏi tình trạng tẩy não, bằng đòn kết hợp Thòng Lọng Kép của riêng mình.

“Ưm!”

“A!”

Giả vờ như bị trúng đòn, cả Ryuuji và Taiga đều ngã ngửa xuống tấm thảm sàn. Những người bạn cùng lớp từ những đội thể dục thể thao cũng tự mình lộn nhào về phía sau để thêm phần không khí. Ami tận dụng cơ hội đó đứng bật dậy và ngồi đè lên Taiga, người đang cố gắng đứng lên. Mặc dù Taiga bị mắc kẹt, Ryuuji vẫn từ từ bò ra sau Ami và mang theo chiếc ghế gấp trong tay một cách hèn hạ.

“Ami-chan! Phía sau cậu!”

Một vài khán giả đứng dậy làm đổ cả ghế, cố gắng cảnh báo cho Ami về sự nguy hiểm từ phía sau.

“Ha!”

“Takasu, lên!”

“Tên côn đồ, nhận lấy!”

Năm cậu trai vác Ryuuji lên như một chiếc kiệu và ném cậu xuống thảm, theo sau đó, những người khác cũng không nhân nhượng đè xuống người cậu. “Đây là vì cậu đã một mình đi đến căn biệt thự của Ami!”, “Cậu nghĩ cậu có thể thoát được sao!”, “Nếu như cậu đã ra bãi biển tại sao cậu lại không chụp bất kì bức ảnh áo tắm nào?!”, “Có vẻ như cậu đã dành hết phần hay nhất rồi!”...Tất cả những lời thì thào ấy lọt vào tai Ryuuji đều rất thành thật. Mà bằng chứng là tất cả đều đè lên người Ryuuji đến mức cậu không thở nổi, cho dù đã đồng ý từ trước rằng họ sẽ không dùng cơ thể mình đè cậu xuống…“T, tại sao các cậu…”

Cuối cùng cũng đến cảnh cuối cùng. Ami và Taiga đổi tư thế và lăn lộn xung quanh trong khi liếc mắt nhìn nhau.

“Được rồi đến đây, đồ lùn tịt. Sẵn sàng…”

“Ui ui ui ui!”

“Ui ui ui ui! Đừng có đạp vào chân tôi!”

Nằm trên mặt đất, Ami nhấc cơ thể nhẹ bỗng của Taiga lên bằng tất cả tứ chi và biểu diễn động tác Romera đặc biệt hoàn hảo. “Ồ!” Khán giả ủng hộ ầm ầm đến mức những ô cửa sổ phía sau tấm rèm cũng rung lên. Những mảnh pháo giấy rơi xuống khi dàn nhân viên gõ trống rung chuông báo hiệu trận chiến đã kết thúc. Haruta, trọng tài kiêm đạo diễn, tiến lên tuyên bố.

“Người chiến thắng là Kawashima...Ami…! Và quân đoàn lớp 2-C…!”

Khán giả đứng lên reo mừng, họ hết lòng vỗ tay cổ vũ, nhấn chìm chính tiếng chúc mừng của Haruta.

“Ami! Ami! Ami! Ami!...”

Giữa những tiếng reo hò,

“Ôi không…”

“Có chuyện gì thế?”

“Tôi nghĩ lưng mình bị chuột rút…”

“Hãy đợi cho đến khi màn buông xuống. Khi chúng ta đổi vai tôi sẽ là người chịu tất cả những đau đớn đó…”

“U~...”

Những giọt nước mắt chảy xuống từ đôi mắt Taiga, mặc dù có vẻ như không có ai nhận ra cả.

☺☻☺☻☺

“Chào mừng ngài trở lại, thưa chủ nhân!”

“Chào công chúa! Hoàng tử quyến rũ có một không hai đã đến tiếp đón nàng đây!”

“K, không phải chúng tôi quan tâm đến chuyện liệu cậu có tới quán cà phê của lớp chúng tôi hay không đâu!”

“Chúng tôi có hàng ngàn cuốn truyện tranh, các bạn có thể đọc tất cả những thứ mình muốn! Chỉ một cốc thôi và bạn có thể đọc miễn phí cả giờ đồng hồ!”

Hành lang nhộn nhịp với những học sinh, phụ huynh, những học sinh sơ trung chuẩn bị cho kì thi của mình, cũng như những học sinh đến từ những trường khác, hành lang thậm chí còn đông đúc hơn khi buổi trưa đến. Một vài người đắm chìm vào không khí lễ hội, cố gắng gây ấn tượng với mọi người bằng những lời tán tỉnh của mình. “Chào! Lâu rồi không gặp!” Vài người phía sau họ thậm chí còn bắt đầu những buổi họp lớp cỡ nhỏ của mình nữa. Ở cuối hành lang có hai quầy hàng đặt cạnh nhau với hàng người xếp hàng dài tương đương. “Những khách của quán cà phê hầu gái xin hãy đứng sát vào tường!”, “Dừng lại ngay! Cô nghĩ cái gì khi giật lấy khách của chúng tôi như thể không có gì xảy ra vậy hả?!”, “Cái gì?! Khách hàng của bọn tôi đã đứng suốt từ đây đến đằng kia!”, “Cô em đến từ lớp 1-A đúng không? Cô em đợi đã!”, “Không phải các chị nên dành thời gian chuẩn bị cho những kì thì của mình sao?!” Cò đã được kéo và trận chiến giữa các cô hầu gái bắt đầu.

“Này, mấy cô gái đáng yêu đang cãi lộn! Lên đi! Trời, cho cô ấy thấy đi!”

“Hãy cho cô ấy thấy cậu có gì đi, cô hầu gái váy dài! Em sẽ ủng hộ chị!”

“Cậu mất trí rồi à?! Cô hầu gái năm nhất đó đang đi tất tới bắp đùi! Trời, là luật ‘Lãnh địa tuyệt đối’!”/*Lãnh địa tuyệt đối (Zettai Ryouiki): Phần da lộ ra nằm giữa váy và tất.*/

Một đám đông bắt đầu tụ tập theo dõi vụ ồn ào, những người đang đứng xếp hàng cũng bị kích động.

“Này mấy cô! Các cô đang cố làm cho lễ hội trường bị hủy bỏ à…?!”

Bốp! Có người đã đến từ phía sau và tóm lấy đầu họ gõ vào nhau. Hai cô gái đang tranh cãi nhanh chóng ngã khụy xuống gối. “Mình xin lỗi, mình nghĩ chúng mình có hơi nóng nảy!”, “Không không không! Đó là lỗi của bọn em khi đã xúc phạm các anh chị!” Hai cậu trai bước lại và kéo cô hầu gái của mình quay trở về.

“Làm tốt lắm, Đại huynh!”

“Đúng như những gì được mong chờ từ chị đại của chị em nhà Kanou!”

Những học sinh liền ầm ầm hưởng ứng. Người đã tao nhã trừng phạt hai cô gái đang cãi cọ và đưa tay lên đáp lại những người ngưỡng mộ là một cô gái trông rất xinh đẹp và thanh lịch với làn da trắng như tuyết và mái tóc dài buông phía sau lưng.

“Được rồi! Dù sao thì, tất cả mọi người hãy yên lặng! Tất cả hãy xếp thành hai hàng đàng hoàng! Và đừng có lấn vạch! Này! Tôi nói là xếp hàng đàng hoàng!”

“Rõ!”

Với sức hấp dẫn phi thường của mình, không chỉ những học sinh mà ngay cả những bậc phụ huynh cũng bắt đầu xếp hàng một cách trật tự khi nghe thấy hiệu lệnh. Người này không phải ai khác ngoài thủ lĩnh tinh thần của cả trường, vị hội trưởng hoàn hảo của Hội Học sinh, Kanou Sumire.

“Đúng là hội trưởng có khác, chị ấy đã giải quyết rất xuất sắc!”

“Nhân tiện...Kitamura đi lang thang quanh đây có được không vậy?”

“Tôi ghét đứa con gái đó…”

Những người đã nói vậy là hội phó Hội Học sinh Kitamura, cũng với Ryuuji và Taiga. Buổi trình diễn đấu vật của lớp 2-C đã thành công vang dội, và giờ là lúc nghỉ trưa, vậy là lúc này ba người bọn họ đang nhìn quanh những quầy hàng hỗn loạn của lễ hội tìm kiếm món đồ ăn nào đó...Mặc dù ‘cùng nhau’ không phải từ chính xác. Ryuuji vẫn lưỡng lự không biết liệu mình có nên xin lỗi Minori, người đã bị những thành viên ít tuổi trong câu lạc bộ kéo đến chỗ nào không ai biết. Mặt khác, Ami cũng đã bỏ đi cùng với Maya và Nanako.

Với ba người còn sót lại, người dẫn đầu nhóm họ, Kitamura vỗ tay trong khi tiễn hội trưởng Hội Học sinh rời đi đầy phong thái và biến mất khỏi góc hành lang.

“Không sao, những người chịu trách nhiệm về kỉ luật bọn mình đều nghiêm chỉnh chấp hành các ca làm việc. Điều đáng lo hơn là...Aisaka, cậu ổn chứ?”

“Ê~...T, tại sao cậu lại hỏi vậy?!”

“Cậu đang ăn chiếc nơ của mình cùng với bánh kếp.”

Phì! Taiga phun chiếc nơ của mình khỏi miệng. Sao bà có thể làm như vậy được chứ? Bà đúng là kẻ tham ăn...Ryuuji thầm nghĩ.

“Ha ha ha ha! Nhìn cách cậu hết lòng ăn chiếc bánh kếp đó, thì hẳn là nó phải rất ngon! Nếu biết mình đã mua cho bản thân một cái. Cậu không phiền nếu mình cắn một miếng chứ? Ngoài rìa thôi cũng được.”

“...!”

“A…” Nhìn Kitamura đang há miệng bằng đôi mắt cuồng loạn, gương mặt của Taiga còn hơn cả màu đỏ rực, giờ nó trắng bệch không còn màu sắc. Ryuuji đang nghĩ, liệu cô ấy có chết vì chuyện này không? Nhưng Taiga vẫn cố đưa chiếc bánh kếp về phía Kitamura trong khi run rẩy và nói với giọng lanh lảnh yếu ớt.

“C, cậu cứ việc ăn bao nhiêu tùy thích…”

“Cảm ơn! Cậu thật hào phóng!”

Đúng là một cảnh cảm động. Với nụ cười vô tư, Kitamura ăn một miếng bánh kếp của Taiga, thậm chí còn để lại vết răng trên đó. Taiga há hốc miệng nhưng không nói được tiếng nào.

“Hừm...không tệ. Có rất nhiều sô-cô-la chuối và kem trong đó.”

“...”

Dấu răng của Kitamura vẫn còn trên chiếc bánh kếp được đưa trả lại cho Taiga, người đang nhìn chằm chằm vào những vết răng ấy như ánh mặt trời chiếu qua chiếc kính lúp. Ryuuji có thể ít nhiều đoán được điều cô ấy đang suy nghĩ rất nhiều với bộ não bé nhỏ của mình, ‘Liệu mình có nên giữ thứ này làm đồ kỉ niệm không? Hay mình nên ăn nó khi vẫn còn mới và có một nụ hôn gián tiếp? Nhưng một nụ hôn gián tiếp thì trông không hay lắm, và nó sẽ rất xấu hổ. Thế nhưng mình không thể để nó lại được. Mình nên làm gi?’...Hẳn là cô ấy đang nghĩ như vậy, đúng là đồ ngốc. Đầu tiên cậu nhìn vào xoáy tóc của Taiga sau đó nhìn sang Kitamura, người đang có tâm trạng rất vui vẻ. Cho dù có là bạn bè, nhưng người ta cũng không nên ngờ nghệch đến mức quá cắn thứ đồ mà người khác giới đang ăn như thể chẳng có chuyện gì, đúng không? Cậu ấy bị sao vậy?!

“R, Ryuuji cũng nên ăn thử đi!”

“Ừm!”

Giờ thì phản ứng này thật không thể ngờ được. Có phải Taiga đã nghĩ ra giải pháp gì không? Hay cô ấy chỉ bối rối đến mức cô phải viện vào điều này? Dù sao đi nữa, cô ấy đã lấy chiếc bánh kếp mà Kitamura đã nhấm nháp và nhét nó vào trong mồm Ryuuji.

“U~! Ưm! Phì…!”

“Nó rất ngon, đúng không? Đúng không?”

Taiga tiếp tục ấn phần còn lại của chiếc bánh kếp vào trong miệng Ryuuji. “Các cậu hẳn là rất thân với nhau.” Kitamura mỉm cười nhìn họ. Ryuuji cực kì khó thở, đến mức cậu gần như bị ngạt. Cậu tiếp tục nhai nhồm nhoàm và đẩy những ngón tay đang chọc vào trong cổ họng mình ra, rồi cuối cùng cũng vừa kịp nuốt trọn tất cả.

“B...bà định giết tui đó hả?! Bà thực sự ghét tui đến vậy sao?!”

“A…!”

Ryuuji không phải người duy nhất rơm rớm. “U~...” Hậu quả của việc không dùng não suy nghĩ, Taiga đã mất đi báu vật trong tay mình và chỉ có thể nhìn vào đôi bàn tay trống rỗng và cúi đầu tuyệt vọng. Mặc dù vậy Ryuuji, người chút nữa đã mắc nghẹn, không hề tỏ ra một chút thông cảm nào với cô. Đây là lễ hội trường thế nhưng mình còn không thể dành quãng thời gian đó cùng với Minori. Tất cả đều là lỗi của Taiga. Vậy nên cũng chẳng cần biết liệu cô ấy có thiếu may mắn hay không, bên cạnh đó, cô ấy sẽ sớm có một cuộc sống hạnh phúc với bố mình…

“Nhân tiện, bố bà chưa đến à? Bà đã nhận được tin nhắn nào chưa?”

Khi thấy bố mình chưa đến, Taiga đã nhanh chóng gửi một tin nhắn cho ông ấy lúc giờ nghỉ bắt đầu, nó viết rằng, ‘Vẫn chưa đến à? Mấy giờ ông đến? Buổi chiều chỉ còn ba suất diễn thôi’. Và mặc dù chuyện không thật sự liên quan nhưng Ryuuji không thể không để ý tới tiêu đề tin nhắn của cô ấy, ‘Này, đồ rác rưởi’.

“Chưa. Nếu ông ta đã như vậy thì hãy nói rằng ông ta không đến...thật là, ông ta bị gì vậy chứ?”

“Bà muốn gọi điện cho ông ấy không?”

“Tôi làm rồi...không trả lời. Haa, chuyện đó chẳng quan trọng. Chúng ta cần kiếm gì đó để ăn, tôi đói rồi.”

“Còn chiếc bánh kếp to đùng của bà thì sao?”

“Trong này.”

Taiga lập tức chỉ vào bụng Ryuuji. “Một ít ở đây nữa.” Thêm vào đó Kitamura chỉ vào bụng mình.

“Được...sao chúng ta không tìm một nơi thật tốt? Chúng ta nên ăn gì đây...hừm, yakisoba, mì udon, okonomiyaki...Có nơi nào phục vụ món tráng miệng hay đá bào không? Cái gì đây? ‘Món Trung Hoa chính hiệu!’...Món Trung Hoa?!”

“Hở? Cố gắng gọi những món được nấu bởi một chiếc bếp cực kì yếu là món Trung Hoa ư? Có phải họ đang nghĩ quá không?”

“Ngoài những hàng đó chúng ta chỉ còn những quán cà phê.”

Ba người đứng sát bên cạnh tường tránh đám đông đang di chuyển trong khi do dự khi nhìn vào bản đồ giới thiệu các quầy hàng. Lúc này khi đã có yếu tố thi thố được thêm vào những hoạt động của các lớp trong năm nay, phần lớn các lớp đều chọn phục vụ đồ ăn hay thức uống. Và kết quả là, những hoạt động đơn giản như giới thiệu cảnh vật và âm thanh địa phương, nghiên cứu lịch sử hay triển lãm nhiếp ảnh rất khó tìm thấy và gần như vô hình.

“Mình chắc chắn sẽ không đến đó.”

“Ừ, nó đúng là tồi tệ.”

“Mà tại sao họ muốn làm vậy chứ?”

“Mọi người hãy tham gia nào! Lớp học rèn luyện cơ thể căn bản.” Một hoạt động kì lạ được tổ chức trong lớp của giáo viên thể dục Muscle Kuro. Dường như Muscle (tên thật của thầy ấy vốn là Kuroma gì đó) đã bắt những học sinh trong lớp mình uống một cốc đạm trong giờ ăn trưa.

“Kì quặc thật.”

“Vậy ra đó là giáo viên chủ nhiệm của họ.”

“Không phải những học sinh ngoan ngoãn nghe theo lời thầy ấy còn kì quặc hơn ư?”

“Buồn thật.”...Ba người họ gật đầu đồng tình. Mặc dù điều mà họ không nhận ra là những bạn cùng trường đến từ những lớp khác cũng đang nói những điều giống y hệt về họ khi nghe chuyện lớp 2-C tổ chức màn đấu vật chuyên nghiệp.

“Chủ nhân, xin chào mừng~.”

Không chắc liệu cô ấy có đến từ thế giới ba chiều hay không hay chỉ là hóa trang, với mái tóc dài được buộc thành hai bím, một cô gái mặc trang phục hầu gái đã bước ra chào những vị khách của mình. Có phải vì đây là lễ hội trường mà cô ấy được phép ăn mặc như thế không? Nhanh hơn một bước trước khi nhóm ba người sắp rời đi, cô ấy nhanh chóng mở thực đơn mình đang cầm.

“Bây giờ chúng mình đang phục vụ ăn trưa. Một đĩa cơm trứng rán là tám trăm yên. Thêm đồ uống sẽ là hai trăm yên. Với ba trăm yên nữa chúng mình còn có thể dùng tương cà vẽ một hình dễ thương lên trên đó!”

“Oa, đắt thế!”

Chán nản trước giá tiền, Ryuuji lùi lại một bước.

“Kya! Takasu côn đồ!”

Khi nhìn thấy khuôn mặt của Ryuuji, lần này đến lượt cô hầu gái giật mình đánh rơi cuốn thực đơn. “Phì!”, Taiga nhanh chóng cười phá lên,

“Ha ha ha ha! Đúng là Ryuuji có khác! Ngay cả những cô hầu gái cố gắng nài nỉ khách hàng cũng không dám tiếp cận ông! Đúng là đáng thương!”

“Kya! Palmtop Tiger!”

Ngay khi nhận ra Taiga đang trốn phía sau Ryuuji, cô hầu gái vội vàng giả vờ như không nhìn thấy gì và lập tức bỏ chạy. Taiga không còn sức lực để đuổi theo cô ấy mà chỉ đơn giản đứng đó với cái miệng ngậm chặt.

“Phì! Cô ấy đã chạy mất rồi. Có vẻ như tui không phải là người duy nhất đáng thương nhỉ?”

“Ông nói gì…”

Mặc dù biết điều đó sẽ giết chết mình, Ryuuji không thể không trả đũa. “Hừm!”, “Ui...!” Taiga giậm mạnh xuống chân của Ryuuji, cố gắng nghiền nát nó. Nếu không phải Kitamura đang ở gần, bàn chân Ryuuji có thể đã tệ hơn rồi.

“Được rồi, đủ rồi đó. Nhờ có hai cậu mà không ai dám đến gần chúng ta cả.”

Và vậy là Kitamura đã chen vào giữa hai người họ. Cả Ryuuji và Taiga đều cảm thấy có gì đó khá rắc rối, họ đã nhận ra điều đó khi cô hầu gái đã đi khuất khỏi tầm mắt. Nhờ danh tiếng tệ hại của họ trong trường, kết hợp với sự thật và những lời đồn đại, họ nhận ra rằng có lẽ sẽ không có bất kì quầy hàng nào sẽ vui mừng chào đón họ. Đúng lúc đó…

“Ừm...ba cậu có thể đợi một chút được không?”

“Liệu chúng mình có thể mời các cậu tới lớp chúng mình không?”

Vài cậu trai họ chưa nhìn thấy bao giờ rụt rè hỏi ba người. Thậm chí ngay cả khi Ryuuji và Taiga cùng quay đầu lại, họ cũng không hốt hoảng bỏ chạy. Kitamura mỉm cười và hỏi.

“À, các cậu đang bán thứ gì vậy? Chúng mình đang tìm nơi nào đó có thể ăn.”

“Lớp chúng mình không bán đồ ăn, nhưng nếu các cậu sẵn lòng đến chúng mình có thể trả tiền ăn cho các cậu. Ừm...xin lỗi, nhưng cậu là Kitamura, đội trưởng đội bóng chày đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Và hai người phía sau, đó là tên côn...Takasu-san và Palmtop...Aisaka-san, đúng không?”

“Ừ.”

“Mấy cậu muốn cái gì?”

Mấy cậu trai nở nụ cười như thể hỏi xin.

“Lớp chúng mình đang tổ chức giải ‘Đại hội võ thuật thế giới’, nhưng những người tham dự của chúng mình quá yếu...Chúng mình tự hỏi liệu các cậu có sẵn lòng tham gia không. Chúng mình rất ấn tượng với màn biểu diễn xuất sắc trong buổi trình diễn đấu vật, nó quả là tuyệt vời.”

Tuyệt đối không...Kitamura, Ryuuji và Taiga đều tỏ ra bất lực. Đây lại là một lớp đang tổ chức một hoạt động kì quặc khác.

Sau khi cương quyết từ chối lời mời của họ, ba người tiếp tục đi loanh quanh trong khu hàng ăn hỗn loạn của dãy nhà mới. Sau khi đi một lúc, họ thấy mệt và tiến sang khu trường cũ vắng vẻ hơn. Ở đây không ồn ào và hỗn loạn, còn những hành lang cũng dễ định hướng hơn. Mặc dù đi lại dễ dàng hơn…

“Ở đây, cảm giác như thể ở đây khó có hàng nào ngon lành.”

“Có vẻ như câu lạc bộ Mĩ thuật có tổ chức triển lãm...hãy xem chúng ta có gì nào, chủ đề là ‘Những khung cảnh đêm đơn điệu’...Đúng là nhàm chán. Không phải là vì tất cả những triển lãm vô lí này mà ở đây không có một ai sao?”

“Đừng có nói vậy, vì bản đồ đã nói có những quầy hàng ở gần đây…”

Khi Kitamura, người đi phía trước họ, quay lại nói với hai con người đang cảm giác rất vô vị…

“Xin chào mừng.”

Một giọng trầm ấm từ cuối hàng lang gọi họ. Ở đó là một cửa hàng rất yên tĩnh...xin lỗi, lớp học. Tấm biển hiệu bên ngoài viết ‘Căng-tin - Nhóm tình nguyện con đường tới đại học khoa học’. Từ tên gọi người ta có thể đoán được quầy hàng này được tổ chức bởi những học sinh năm ba đang ôn thi đại học. Nó khá khác với những quầy hàng dựa vào những trang phục hào nhoáng hay nữ tiếp viên thân thiện để thu hút khách hàng.

“Ba người đúng không? Chúng tôi có rất nhiều chỗ.”

Đúng là những đàn anh năm ba. Mặc một chiếc tạp dề trông rất tuyệt và mở tấm rèm cửa bằng một tay, anh ấy không hề tỏ vẻ sợ hãi khi trông thấy Taiga và Ryuuji.

“Anh đã tới xem màn trình diễn vật chuyên nghiệp của lớp em, rất mệt đúng không? Các em hẳn đã kiệt sức rồi, vậy nên chào mừng tới quán yakisoba của bọn anh.”

“À, à...Takasu, Aisaka, các cậu thấy thế nào?”

Nhìn thấy cả hai cùng gật đầu, Kitamura dẫn đầu và bước vào trong quầy hàng.

“Này! Dẫn ba vị khách này vào chỗ ngồi của họ!”

“Rõ!”

“Xin chào mừng!”

Những giọng nói trong quầy vang lên không ngớt. Ryuuji nghĩ đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình được một quầy hàng chào mừng.

Bài trí trong lớp gợi nhớ tới một quán rượu. Ba người họ ngồi xuống vị trí và đọc thực đơn. Ryuuji bắt đầu gọi, “Ừm, em sẽ lấy...mì lạnh.” Trong khi đó Taiga…“Cái gì đây? Vậy tôi lấy bạch tuộc chiên.” Họ thực sự phục vụ những món ấy sao? Nhìn có đôi chút ngạc nhiên, Kitamura nói, “Ờ...Em nghĩ em sẽ ăn món yakisoba anh đã gợi ý. Cho em xuất lớn nhé.”

“Hiểu rồi!”

“Đã rõ!”

Cả ba yêu cầu đều được truyền đạt một cách rõ ràng tới nhà bếp (đúng vậy không?). Khi ngồi đàng hoàng và quan sát xung quanh, trong lớp còn có những vị khách khác, một số đang đọc thực đơn, những người khác ăn cơm rang, tất cả đều tận hưởng không khí đơn giản và yên tĩnh của quầy. Họ có thể thỉnh thoảng nghe thấy mọi người nhận xét về món ăn.

“Món này khá ngon.”

Ryuuji bất giác đưa ngón tay kiểm tra bàn, nó rất trơn nhẵn và bóng lộn, cậu không phát hiện được một vết bẩn nào. Cậu nhìn xuống chân bàn chân ghế, những điểm mù mà ngay cả những nhà hàng nổi tiếng cũng bỏ mặc khi dọn dẹp, ở đó cũng không có bụi bẩn. Mỗi lần gọi món, nhân viên sẽ hào hứng hét lên, “Đã rõ!”.

Mặc dù không có gì mới mẻ nhưng nó đã mang đến cho cửa hàng bầu không khí hăng hái.

Mặc dù vậy mình tự hỏi nếu như mình kiểm tra khu vực trên tấm rèm cửa với cây gậy Takasu của mình thì kết quả sẽ như thế nào nhỉ? Ryuuji nở nụ cười ma quỷ, nhưng rồi cậu cảm thấy có gì đó không đúng.”

“Có phải quán này có liên hệ nào đó với Tạp hóa Kanou không?”

“Hửm? À, Tạp hóa Kanou là cửa hàng của gia đình hội trưởng, chúng mình thậm chí còn quảng cáo cho họ trong bản đồ giới thiệu. Nói đơn giản thì, họ là nhà tài trợ lớn nhất của lễ hội trường.”

Ryuuji đang chỉ vào một góc lớp được dán một tấm áp phích quảng cáo khuyến mãi đặc biệt trong tuần này của Tạp hóa Kanou. Thậm chí còn có một bức ảnh của người quản lí đang đứng trước cửa hàng với một nụ cười trong khi cầm một củ cà rốt trắng và được trang trí bằng những chữ cái tao nhã viết rằng ‘Nhà cung cấp thực phẩm’. “Aha!” Kitamura vỗ tay và gật đầu,

“Mình hiểu rồi, Nhóm tình nguyện khoa học...Đây là lớp của chủ tịch…”

Quầy hàng được trang trí với những cây bonsai tím ở khắp nơi. Violet, loài hoa Sumire/*スミレ(sumire): hoa violet*/, đây có lẽ là cách thể hiện sự tôn trọng với thủ lĩnh thực sự của cửa hàng. Đúng như những gì mong đợi từ vị hội trưởng hoàn hảo Hội Học sinh, không có gì nghi ngờ khi lớp của cô ấy cũng tham gia vào lễ hội trường, và do đó cô ấy cũng sẽ tổ chức từ phía sau. Ryuuji khoanh tay và nói với vẻ điềm tĩnh,

“Hừm...vị hội trưởng này đúng là rất tuyệt vời...Có vẻ như chị ấy sẽ thành công trong ngành công nghiệp thực phẩm.”

Ryuuji thốt ra lời nhận xét.

“Chị ấy sẽ thành công trong bất cứ điều gì chị ấy làm, bởi vì chị ấy không phải một người bình thường...Nếu đã như vậy, mình sẽ bắt đầu trông chờ vào món mình sẽ ăn. Nó sẽ là một món ngon lành, đúng không?”

Vì lí do nào đó, giọng của Kitamura nghe có đôi chút lạnh nhạt. Không phải cậu ấy thường ưu tiên cho Hội Học sinh, hay đúng hơn là mệnh lệnh của hội trưởng, hơn bất cứ điều gì khác sao, và cậu ấy lúc nào cũng sẽ nói về chuyện hội trưởng tuyệt vời như thế nào?

Trong khi đó, Taiga tiếp tục nhìn xuống, bấm những ngón tay của mình vào thứ gì đó. Đúng là một con nhỏ bất hợp tác! Ryuuji nhìn vào tay cô.

“Này, bà đang làm gì đó? Mà bà đã yên lặng một lúc lâu rồi đấy…”

“Cái?! À, tôi, tôi đang chơi điện tử…”

Taiga vội vàng gập chiếc điện thoại lại. Nói dối...Ryuuji có thể trông thấy rõ Taiga đang kiểm tra tin nhắn. Taiga thực sự quan tâm tới người bố vẫn bặt vô âm tín của mình và chờ đợi ông ấy trả lời. Có lẽ cô ấy đang nghĩ, ‘B, bố vẫn chưa đến sao? Có đúng là bố vẫn chưa đến không?’ Hơn nữa nghĩ đến chuyện cô ấy có một cơ hội tuyệt vời để tận hưởng lễ hội trường cùng với Kitamura mà cô yêu mến, vậy mà cô ấy đang lãng phí cơ hội tuyệt vời đó. Ryuuji thật sự muốn nói với cô ấy, ‘Nhìn tui này! Tui hoàn toàn bị Minori yêu mến của mình phớt lờ!’

“Haa”, Ryuuji thở dài bất lực. Giờ chuyện kết thúc rồi sao? Mùa xuân đã qua và mùa hạ cũng vậy, có phải tất cả những nỗ lực để đưa bọn mình lại gần hơn một chút đều đã trôi xuống cống rồi không? Đây không phải điều mình có thể khôi phục lại chỉ bằng cách giữ cô ấy lại và xin lỗi, và mình không nghĩ mình có thể chấp nhận suy nghĩ của cô ấy. Mối tình đơn phương kéo dài gần một năm trời lúc này giống như một cây nến đặt trước gió. Điều duy nhất ủng hộ Ryuuji tiếp tục tiến về phía trước lúc này đang cực kì mong manh.

“Rõ ràng là ông rất thoải mái. Với những người có đầu óc đơn giản như của ông, mối bận tâm của ông về người ông yêu thương chắc chắn cũng rất hời hợt.”

“Hở?! Bà đang nói gì vậy? Đầu óc bà có ổn không đấy? Bà biết không, mình thực sự lo lắng về trí thông minh của bà.”

Trong khi họ tiếp tục nói với nhau những lời nhục mạ lạnh nhạt, một đĩa takoyaki rán, thực ra đó chỉ là takoyaki, đã đến. Sự chú ý của Taiga lập tức chuyển từ Ryuuji sang món takoyaki, cô cầm một chiếc tăm, sẵn sàng chọc lấy một miếng lên. Ryuuji ngăn cô lại, “Đợi cho món của mọi người đến trước đã”. Taiga đã muốn phàn nàn nhưng đỏ mặt xấu hổ khi nhận ra Kitamura cũng đang ở đây. Sau đó tới món mì udon của Ryuuji, thật ra chỉ là bát ramen đơn giản. Khi món yakisoba của Kitamura cũng đã ra, ba người họ cầm đũa lên, và cùng với lúc người phục vụ chào mừng những vị khách mới, họ nói,

“Mình ăn đây!”

Đúng lúc tất cả mọi người cầm đũa lên,

“A…!”

“Oa!”

Có lẽ vì Ryuuji đang nghĩ đến những thứ khác mà ‘cảm ứng vú em’ của cậu đã phản ứng chậm hơn bình thường. Khi Taiga sắp đưa miếng takoyaki vào miệng, cô vô tình đánh rơi nó lên váy. Đến lúc Ryuuji cố bắt lấy miếng takoyaki, nước sốt đã để lại một vết trên váy cô.

“Thật đó hả, sao bà có thể như thế được chứ, đồ ngốc?! Cúi về phía trước rồi hãy ăn, cằm đặt trên đĩa!”

“U~...”

Taiga bĩu môi ra vẻ khó chịu và vụng về nhặt miếng takoyaki trên váy và nhét nó vào trong miệng, cô cuống cuồng vẫy tay vì bị bỏng bởi miếng takoyaki nóng. Ryuuji, giống như một bà mẹ hay càu nhàu, cuối cùng cũng dùng một chiếc khăn giấy lau vết nước sốt khỏi váy của Taiga trước mặt Kitamura đang mỉm cười lúng túng.

Tuy nhiên, Ryuuji đã bỏ qua vài thứ.

Mặc dù cậu gặp rắc rối bởi cuộc cãi vã giữa mình với Minori, lần này sự tỉnh táo của cậu đã đi chệch hướng.

Nước sốt cũng đã rơi xuống vạt trước tay áo của Taiga, nhưng không một ai nhận ra nó, ngay cả Ryuuji. Và chỉ một thời gian sau vết ố ấy mới được phát hiện.

Đến khi Ryuuji nhận ra thì đã quá trễ rồi, và lúc ấy nó đã để lại một dấu vết không thể biến mất trong trái tim cậu.

☺☻☺☻☺

Đã là bốn giờ chiều và buổi trình diễn đấu vật chuyên nghiệp của lớp 2-C đã kết thúc thành công ngoài tưởng tượng...với tất cả các suất diễn đều hết vé.

Các diễn viên trên sân khấu và những khán giả phấn khích đều hò reo. “Kín chỗ!”, “Tuyệt vời! Đại thành công!” Mọi người khen ngợi màn biểu diễn đầy nhiệt huyết của nhau cho đến khi giọng nói họ trở nên khàn khàn. Những nhân viên hậu đài thổi hồi tù và kết thúc và sử dụng quả pháo giấy cuối cùng bay khắp nơi trong không trung.

Giữa những tiếng vỗ tay bất tận, Taiga, đang mặc áo choàng phản diện, đứng im lặng trong góc sân khấu. “Này! Nhân vật phụ số một!” Nhưng cô ấy vẫn bị kéo ra giữa bởi một Haruta rất hào hứng, người đã để cô đứng bên cạnh Ryuuji. Không cần biết tiêng vỗ tay có vang dội thế nào đi nữa, cô ấy vẫn im lặng nhìn xuống chân, cùng với nỗi buồn và sự lo lắng trong đôi mắt.

Cuối cùng, Taiga không bao giờ trở thành nhân vật chính.