Trên đường vẫn còn vương lại một ít tuyết, nhưng chúng đã bị bùn đất từ những trò đùa của đám học sinh tiểu học trên đường tới trường làm bẩn. Dưới hàng cây dẫn tới lối ra vào khu chung cư nhà Taiga, có một dãy bóng tuyết có khó có thể miêu tả là ‘đẹp đẽ’ được xếp thành hàng tùy theo kích cỡ. Ryuuji nhìn vào quả bóng tuyết nhỏ nhất rồi mỉm cười...mặc dù thật sự thì cậu đã muốn cười lên thật lớn. Quả bóng tuyết nhỏ nhất có kích cỡ chỉ ngang với một hạt đậu.
Có phải vì ngày hôm qua trời đã đổ tuyết mà bầu không khí lạnh giá sáng nay cực kì tươi mát và trong lành không?
Trên những mái nhà và trên đỉnh những chiếc đèn giao thông, những nơi đám trẻ con không thể nào với tới, một lớp tuyết trắng tinh vẫn còn đọng lại, tuy nhiên có vẻ như chúng sẽ không tồn tại quá lâu trước ánh mắt của mặt trời buổi sáng. Khi lớp tuyết bắt đầu tan chảy, những giọt nước lớn bắt đầu nhỏ xuống, tạo nên những vũng nước trên con đường nhựa.
Ryuuji bước tránh khỏi những vũng nước, cậu đi bộ trên con đường dưới hàng cây anh đào, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy bóng người đang vẫy tay với mình từ chỗ ngã tư.
“Ta...Ka...Su...Ku...n. Chào buổi sáng, Ousame…”
“Sankhon.”/*Ousame Sankhon: diễn viên người Kenya chủ yếu làm việc tại Nhật Bản | baka-tsuki*/
Ryuuji khẽ giơ tay lên đáp lại, cậu nghe thấy cô gái sơ trung đi ngay phía sau mình lẩm bẩm, “Trời lạnh quá!”, rồi chạy đi nhanh nhất có thể sau khi nhìn vào gương mặt của Ryuuji. Cũng giống như mọi lần, Minori vẫn đang đứng tại ngã tư đường ấy, gương mặt cô ửng lên vì tiết trời lạnh giá. Cô ấy nhét cả hai tay vào trong túi áo khoác, một chiếc khăn kẻ ô vuông cuốn quanh cổ, một bên vai khoác chiếc túi thể thao.
“...Taiga không ở đây à? Vậy mà mình đã nghĩ rằng cậu ấy sẽ xuất hiện như thường lệ nếu như mình chờ ở nơi này.”
Mái tóc rủ xuống bên cạnh chiếc cằm của Minori bị một cơn gió mạnh thổi bay, nó khiến cho Ryuuji nheo mắt lại trước cảnh tượng ấy.
“Cậu ấy chưa quay về sao?”
“Chưa. Mình cũng hi vọng rằng cô ấy sẽ quay trở lại, vậy nên mình đã chờ tới ba giờ sáng...Nhưng rồi cô ấy vẫn chưa trở về.”
“Mình hiểu.” Minori thở ra một luồng sương trắng xóa.
“Mình tin là cô ấy sẽ đến trường...bằng không mọi chuyện sẽ trở nên rất phức tạp.”
“Ừ. À, cậu đã làm gì trong lúc chờ cậu ấy tới tận ba giờ sáng vậy?”
“Dọn dẹp căn hộ, phòng bếp, ống thoát nước, và mình cũng đã lau chùi những món dụng cụ nhà bếp nữa.”
“Ồ...Cái gì…”
“Và rồi mình đã ăn sáng. Mình đã muốn ăn món sô-cô-la của Taiga, nhưng rốt cục thì mình đành bỏ cuộc.”
“À, mình cũng thế. Mình thực sự nghĩ rằng nếu như mình ăn thứ đó thì có thể răng mình sẽ gãy mất.”
“Cuối cùng, mình đã đun chảy nó cùng với sữa rồi uống như món sô-cô-la nóng.”
“Ồ! Đó đúng là một ý rất hay! Mình cũng sẽ thử cách ấy! Sữa có hiệu quả không?”
“Sau khi hớt lớp dầu không thể tin được nổi trên mặt, mình đã bất tỉnh…”
“...Taiga đã cho chúng ta ăn cái gì vậy chứ?”
Hai người đứng tại ngã tư quan sát chiếc đèn chiếc tín hiệu chuyển từ xanh sang đỏ. Chỉ khi ánh đèn xanh tiếp theo bật sáng, họ mới lặng lẽ bước về phía trước.
Trời thật sự rất lạnh, nhưng thời tiết thì rất tốt. Họ nói những câu chuyện vô thưởng vô phạt trong khi chỉ cách nhau vài centimet, trước khi…
“...Cậu có chắc chắn rằng mình muốn chạy trốn không?”
“Chắc chắn.”
“Cậu định đi đâu? Đến căn nhà nghỉ mát của Ami ư? Hay hai người các cậu định cùng nhau biến mất?”
“Cậu đang nói chuyện gì vậy, mà tại sao cậu vẫn còn lo lắng về những chuyện như thế chứ? Mình không đáng tin đến vậy ư?”
Hai người họ nhìn vào mắt nhau, Minori vui vẻ xua tay rồi kêu lên.
“Không không, mình không hề có ý đó đâu. Nhưng mình thực sự thấy bất an…!”
“...Đó chính là điều cậu đang muốn nói.”
Minori vẫn lo lắng về cách mà kế hoạch chạy trốn của Ryuuji và Taiga sẽ diễn ra. “Mình tin tưởng vào Takasu-kun, nhưng mình vẫn không thể ngăn bản thân đọc cuốn ‘Khúc Thơ Của Gió Và Cây’ vài lần!”...Ryuuji cũng nghĩ rằng chuyện Minori cảm thấy e ngại là điều rất tự nhiên. Nếu như đó là cậu, có khi cậu còn cằn nhằn và khó chịu hơn cả Minori ấy, và có lẽ cậu thậm chí còn can thiệp vào chuyện đó nữa. Mặc dù trước đây cậu chưa bao giờ đọc cuốn ‘Khúc Thơ Của Gió Và Cây’./*Khúc Thơ Của Gió Và Cây (Kaze to Ki no Uta - 風と木の詩) loạt truyện tranh dành cho thiếu nữ của Takemiya Keiko xuất bản từ 1976 - 1984 | baka-tsuki*/
“Nếu trước đây cậu chưa bao giờ đọc bộ truyện đó thì mình sẽ không nói thêm bất cứ điều gì nữa. Nhưng đó thực sự là một bi kịch! Vậy còn về ‘Giáo viên trung học’/*Giáo viên trung học (Kou Kou Kyoushi - 高校教師) bộ phim truyền hình xoay quanh một tình yêu bị ngăn cấm được chiếu vào năm 1993 và 2003 | baka-tsuki*/ thì sao, cố gắng nhớ lại câu chuyện ấy đi! Suốt đêm qua mình đã không tài nào ngủ được, mình liên tục tưởng tượng ra mọi thứ. Mình đã nghĩ về những gì Ami đã nói, về điều Kitamura đã chia sẻ, về chuyện Taiga đã thổ lộ và về những câu mình đã thốt ra. Và mình cũng đã nghĩ tới rất nhiều thứ khác…”
“Còn về những gì mà mình đã nói thì sao?”
“Trời thực sự rất lạnh, vậy nên mình đã quên khuấy những điều đó mất rồi...Rốt cục thì, cậu đã nói về cái gì ấy nhỉ? Vì tình yêu mà hét ầm lên giữa thế giới này thì phải…? Cậu khiến mình phải một lần nữa nghĩ đến câu chuyện đó. Và ngay cả Ami cũng đã khóc.”
Minori cong người xuống như thể chiếc túi thể thao của mình quá nặng, cô ấy nói nửa đùa nửa thật trước khi cúi nhìn chân mình, đôi mắt cô khẽ ngước lên.
Ryuuji do dự trong chốc lát trước khi…
“Này, ‘Minorin’.”
...Đập vào lưng Minori bằng chiếc cặp của mình. Chiếc cặp của cậu đã được vung mạnh hơn những gì cậu dự kiến, nó đã đập vào lưng áo khoác Minori và tạo nên một tiếp thịch thật lớn.
“U~...!”
Có lẽ vì không muốn thừa nhận mình đã bị đòn tấn công lén lút của Ryuuji làm mất thăng bằng, cô gái hơi nhỏ người hơn cậu, Minori, quay ngoắt lại và trưng ra trước Ryuuji bộ mặt khiến cậu liên tưởng tới một ngọn nến đang bị ngọn lửa căm giận đốt cháy. Trong ngày tuyết rơi vào tháng mười hai nhiều năm trước, hẳn đây chính là gương mặt mà Kira Zouzuke no zuke/*Kira Zouzuke no zuke là tên thường gọi của chủ tế Kira Yoshinaka (1641 - 1703), người đã bị ám sát vào ngày 30-01-1703 (ngày 14 tháng 12 năm Genroku thứ 15) trong sự kiện 47 lãng nhân | wikipedia*/ đã mang khi ông ấy bị sát hại.
“Mặt cậu trông thật kinh khủng…”
Ryuuji không thể không bật ra những cảm xúc thật sự của mình, Minori quay sang rồi kêu lên, “Cái gì…”
“Nhưng vì chúng ta đã hứa sẽ tiến về phía trước, mình hứa sẽ tiếp tục tin tưởng vào cậu, Minorin...Kushieda.”
“...Mình nghĩ vậy.”
“Nếu chuyện đã thành ra như vậy, thì đừng nghĩ đến nó nữa mà hãy tiến về phía trước, hãy bước sang bước tiếp theo. Đi về phía trước lúc nào cũng là một việc đáng sợ, nhưng một khi cậu đã quyết định tiến về phía trước thì cậu không được phép hối hận về chuyện đó. Ấy là những gì mà cậu đã dạy cho mình.”
“Mình đã đưa ra quyết định rồi nhỉ? Cậu cũng có quyết định của cậu rồi đúng không?”
“Mình đã quyết định rồi. Và mình quyết định chạy trốn rồi sẽ quay trở lại.”
“...Còn Taiga thì sao?”
“Taiga cũng vậy. Chắc chắn cô ấy sẽ quay trở lại, cô ấy sẽ quay trở lại nơi có cậu, có mình và có những người khác. Để làm được điều ấy, bọn mình phải chạy trốn.”
Ryuuji đưa ngón tay của mình vẽ một vòng tròn lớn trong không trung trước khi chỉ xuống mặt đất. Đầu Minori cũng lần theo đường tròn mà ngón tay cậu đã vẽ giống như một con mèo, cô ấy nói “Mình hiểu rồi”, trước khi ngẩng đầu lên và tặng cho Ryuuji nụ cười đích thực đầu tiên trong ngày. Dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời buổi sáng, đôi mắt Minori trông còn rực rỡ hơn cả chính mặt trời. Cô ấy duỗi người thật căng trông như thể đang khởi động.
“Được rồi, chúng ta sẽ bị muộn đấy. Hãy chạy thôi nào!”
“Hở?! Đơ, đợi mình đã!”
Minori sải những bước dài trên con đường mà ngày nào họ cũng đi tới trường, Ryuuji vội vàng chạy đuổi theo cô. Với một người tối hôm qua đã không được ngủ tử tế như Ryuuji, đột nhiên chạy thật nhanh khiến cậu cảm giác thật khó nhọc, thế nhưng luồng không khí lạnh cóng tràn vào trong phổi làm cậu cảm thấy khá thoải mái.
“A...Kushieda-senpai! Chào buổi sáng!” Một cô gái cùng trường với họ mỉm cười trong lúc chào Minori. “Chào buổi sáng!” Minori giơ tay phải lên đáp lại. “Sáng nay hai người các cậu trông thật năng động.” Một người bạn cùng lớp mỉm cười khi đi ngang qua họ trên một chiếc xe đạp. “Tuyệt thật!”, “Tuyệt thật!” Để đáp lại hai người họ bắt chước câu mà Taiga đã nói ngày hôm qua.
“Này...Takasu! Cậu chạy nhanh quá, chờ một chút, cậu chạy nhanh quá!”
Noto tuyệt vọng vung tay, cậu cố gắng bắt kịp hai người. “Ồ!” Ryuuji bước chậm lại chờ Noto.
“Hổ đâu rồi?...Hôm nay cậu ấy không đến trường cùng với cậu à?!”
“Taiga có việc gì đó. Cũng có thể cô ấy đã tới trường trước rồi.”
“Vậy, vậy thì tuyệt...Ừm...ừm, à…”
Noto đặt một tay lên cặp mắt kính ngăn không cho nó trượt ra, cậu ấy chạy bên cạnh Ryuuji, cố gắng nói lắp bắp. (Thật chẳng dễ thương chút nào)
“...Takasu đã nghe được tin gì từ Đại Sư Phụ chưa?”
“Cái gì?”
“...Cậu đã nghe được gì về số sô-cô-la cậu ấy nhận được hôm qua hay gì đó chưa?”
“Từ ai?”
“...Đ, đừng bận tâm! Hừm!” (Cậu ấy thực sự không dễ thương chút nào).
“Xin lỗi, mình chỉ đang đùa thôi. Mình biết cậu đang cố nói gì mà.”
Ryuuji bắt kịp cậu bạn của mình khi hai người họ đi đến cổng trường…
“A! Mình đã thấy tên phản bội rồi!”
“Hửm? Đây là mình, mình tự hỏi không biết kẻ phản bội là ai nhỉ? Vậy ra là Noto-chan, Taka-chan và Kushieda! Chào~ buổi~ sáng~!”
Haruta đã mặc chiếc áo trùm đầu màu xám bên trong chiếc áo sơ mi đồng phục, hoàn thiện thái độ ngốc nghếch thường ngày. Điều đầu tiên cậu làm khi trông thấy ba người họ là đứng một tư thế theo kiểu A Rập. Tuy nhiên Noto lại khoanh tay trước ngực và chụm chân vào nhau khước từ, cậu ấy càu nhàu bằng giọng méo mó, “Đồ~ phản~ bội~!”
“Hở! Đừng có nói như vậy chứ! Thậm chí mình còn không cố giấu giếm điều ấy mà!”
“Chậc! Tên quý tộc biến thái ! Cứ việc đi xây tòa tháp Babel/*Tháp Babel: tòa tháp vươn tới thiên đàng mà con người đã đồng ý cùng nhau xây dựng trong sách Sáng Thế | wikipedia*/ nơi tất cả những mong muốn trần trụi của cậu bộc lộ ra cùng với cô bạn gái của mình đi! Rồi một ngày, chiếc búa trời sẽ cho cậu thứ cậu xưng đáng phải nhận…!”
“Noto-chan! Đợi đã! Hãy tin mình~. Mình vô tội~! Chúng mình vẫn chưa bộc lộ những mong muốn trần trụi mà~. Giữa chúng mình vẫn chưa có chuyện gì xảy ra cả~!”
Haruta đuổi theo sau Noto một cách đáng thương, nhưng…
“Haruta-kun đã có bạn gái ư?! Các cậu nghiêm túc đó hả?! Đợi đã! Kể cho bố nghe tất cả mọi chuyện ngay!”
Phía sau Haruta, Minori, người có cặp mắt sáng rực lên khi đánh hơi thấy mùi tin đồn, bắt đầu đuổi theo cậu ấy.
“Bạn gái của cậu ấy là một cô gái xinh đẹp theo kiểu chị gái! Làm sao mình có thể bỏ qua cho những chuyện như thế này được…!”
Noto trả lời thay cho Haruta.
“Cậu có thể kể với bọn mình sớm hơn! Nhưng không, hai người họ khiến mình choáng váng khi bất thình lình xuất hiện trước mắt mình! Mình cảm giác như mình đã bị bỏ rơi! Mình cảm giác như mình đã bị phản bội! Cậu có hiểu những cảm xúc của mình không?!”
Khi mọi người nhao nhao chạy về phía tủ để giày, Ryuuji vỗ nhẹ lên vai Noto.
“Noto, nếu chuyện đã tới mức này, mình nghĩ mình cũng có chuyện muốn nói với cậu. Thực ra…”
“Aaaaaaa~!”
Cậu bạn của cậu nhảy lên trên không. “Đủ rồi, mình không muốn nghe thêm về chuyện này nữa!”...Trước khi bỏ chạy hết tốc lực. Ryuuji đã muốn nói với cậu ấy rằng, ‘mình đã cầu hôn Taiga và cô ấy cũng đã chấp nhận lời cầu hôn của mình’. Nếu Noto nghe được chuyện ấy, có khi cậu ấy sẽ chết vì phẫn uất mất. Noto chạy lên cầu thang tiến vào khu sảnh của trường.
“Aaaaaaaa!”
“Đừng có hét ầm lên bên cạnh mình?! Ô ra là cậu, Noto?!”
Đó thật sự là một tình huống không thể ngờ được. Noto điên cuồng xoay tại chỗ, đế giày của cậu ấy gần như bắt lửa. “Im đi!” Người lạnh lùng nhướng mày với Noto là Kihara Maya. Cô ấy kéo lọn tóc đang buông xuống trước ngực mình và bĩu cặp môi bóng bẩy, cằm cô vùi trong một chiếc khăn len có màu tím và vàng trông thật chẳng hề phù hợp với mình.
“Mi, mình đã làm sai cái gì chứ?! Chết tiệt, cậu chính là người cuốn chiếc khăn mang phong cách Miwa Akihiro/*Miwa Akihiro (Maruyama Akihiro - 1935): là diễn viên giả gái Nhật Bản nổi tiếng | baka-tsuki*/!”
“Hở?! Cậu nói thật đó à?! Sao mình có thể trông giống với Miwa được?!”
Ryuuji, người chỉ mới tới chỗ tủ để giày vừa kịp lúc, đã nghe được câu đùa và phải giả vờ như bị mắc nghẹn gì đó, cậu tuyệt vọng ngăn bản thân không cười phá lên.
“Hừm...Về chuyện đó, hừm…”
Bên cạnh Maya, Kashii Nanako, người đang nghịch nghịch mái tóc xoăn mềm mại của mình, chỉ có thể mơ hồ lắc đầu đáp lại. “Ê~, cậu đang cố nói gì vậy?” Đôi mắt hai mí xinh đẹp Maya mở to hết cỡ…
“Đừng lo lắng, Maya!”
“Ami…”
Có vẻ như Ami đã tới trường cùng với hai cô gái. Khi nghe thấy giọng nói tự tin của Ami, Maya liền lập tức quay lại…
“Maya trông chẳng giống Miwa chút nào đâu! Mặc dù chiếc khăn của cậu thì thực sự rất giống với phong cách của anh ấy!”
“Cậu nói thật đấy chứ?!”
Maya hoàn toàn toàn bị đánh bại. “Mình muốn nói là, vì đây là một chiếc khăn mới nên hai người các cậu không nên nói những điều như vậy đâu…” Maya cởi bỏ chiếc khăn len và nhét nó vào trong túi mình. Haruta, người đã có bạn gái, hờ hững lên tiếng,
“Mình nghĩ cái khăn đúng là rất đẹp! Nó trông thực sự bí ẩn!”
Cậu ấy chạy về phía Noto và tung ra những lời khen ngợi nhưng…
“Mình thực sự không quan tâm đến điều cậu nghĩ…”
Maya bĩu môi như một con mèo, cô nhìn Haruta đuổi theo sau Noto. Ryuuji cất giày của mình trong túi chứ không phải trong tủ giày. Cậu đã muốn đuổi theo Noto và Haruta, nhưng lại do dự một chút trước khi dừng lại.
“Kihara, cậu vẫn chưa giảng hòa với Noto sao?”
“...Kể từ lúc nào mà mình lại là bạn với Noto vậy?”
“Giờ nghĩ lại chuyện đó, đúng là chưa bao giờ thật. Vậy cậu đã tặng Kitamura sô-cô-la chưa?”
“...Chuyện đó thì có liên quan gì tới cậu?”
“Không phải cậu nói hai chúng ta là đồng minh sao? Đó là lí do tại sao mình sẽ nói cho cậu biết…Mình đã thổ lộ tình cảm của mình rồi.”
“Cho dù chúng ta là đồng minh, mình...Hửm? Ê~? Hở?! Mình chưa tặng Kitamura sô-cô-la, nhưng...Cậu đã nói! U~?! Ý cậu là sao? Cậu đang nói rằng, rằng, rằng...Hổ?! Á~!”
Maya ré lên chói tai, cô đập vào vai Nanako, “Tin động trời tin động trời! Takasu-kun và Hổ!”. “...Kể cho rõ ràng đi!” Đôi môi của Nanako cũng cong lên, cô nhích về phía Maya. “Đợi đã, kể cho bọn mình nghe chuyện đó đi”...Ryuuji bị hai cô gái ồn ào rượt đuổi đến cầu thang và rẽ ở góc cầu thang trước khi nhìn thấy Ami và Minori đang nói chuyện.
“A...a...a...chuyện này thật thú vị...Vậy nghĩa là sao?!”
“Nhắc đến chuyện đó, cậu đã nghe chuyện ấy chưa? Hình như Haruta-kun đã có một cô bạn gái...Chúng ta phải làm gì đây?”
“...Cái gì…?! Hẳn là cậu đang đùa…”
“Đây đúng là tận thế rồi.”
“Thế kỉ hai mươi mốt chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Mình đang nói là...A! Ngay cả tên ngốc đó cũng có một cô bạn gái sao?! Chuyện này thực sự rất tệ! Tại sao lại như vậy, mình...mình…! Ami-chan bắt đầu cảm thấy thật tuyệt vọng…”
Có gì quá phấn khích với chuyện đó chứ, những chuyện thật sự mới chỉ bắt đầu thôi...Ryuuji né tránh những câu hỏi của các cô gái, cậu mở cửa lớp 2-C. “Chào buổi sáng!”, “Chào buổi sáng!” Cậu chào những gương mặt quen thuộc trong lớp. Và rồi…
“Chào buổi sáng, Takasu. Có lẽ...có một vấn đề.”
Ryuuji nhìn vào Kitamura đang không được thoải mái.
Taiga vẫn chưa xuất hiện trong lớp. Tiết chủ nhiệm cũng không được điều hành bởi cô Koigakubo Yuri mà là một giáo viên khác. Và tiết đầu tiên đã bắt đầu, rồi đến tiết thứ hai.
Taiga vẫn chưa đến.
☺☻☺☻☺
Lớp trưởng luôn luôn phải xác nhận các thông báo hàng ngày với giáo viên chủ nhiệm vào mỗi buổi sáng trước tiết chủ nhiệm. Trong khi cùng lúc phải suy nghĩ đến nhiều việc khác, Kitamura Yuusaku vẫn đi đến phòng giáo viên đầy trách nhiệm, nhưng cậu trông thấy Koigakubo-sensei không có mặt tại vị trí của mình bởi vì cô ấy đang có khách. Lẽ nào là? Kitamura đã nghĩ đến khả năng đó là Taiga và mẹ cô ấy, nhưng cậu không thể nào xác thực được những mối nghi ngờ của mình.
“...Cậu có nghĩ là có chuyện gì đó không?”
Ryuuji không phải người nói ra câu ấy.
Nhưng vì câu hỏi đó mà các học sinh của lớp 2-C bắt đầu xì xào bàn tán với nhau sau khi họ được thông báo rằng tiết thứ ba của ngày hôm nay sẽ là tiết tự học. Đáng lẽ ra đó phải là tiết tiếng Anh được dạy bởi giáo viên chủ nhiệm của họ, nhưng cô ấy lại không xuất hiện, trong khi ấy giáo viên đã truyền đạt thông báo đến các học sinh của cô lại hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của đám học trò trước khi đóng cửa cái ‘xoạch!’.
“Có chuyện gì xảy ra với Yuri-chan ư?”
“Cô ấy không nghỉ phép đâu đúng không? Có chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Cô ấy ốm à? Nhưng cho dù cô ấy có ốm thì ai đó cũng nên báo cho chúng ta chứ.”
“Mình vừa hỏi rồi, tiết tiếng Anh của lớp A cũng được chuyển thành tiết tự học.”
“Nghĩ đến chuyện đó, khi mình báo với cô ấy rằng Hổ không đến trường, cô ấy chỉ đáp lại ‘cô biết rồi’.”
...Có chuyện gì đó không đúng. Ryuuji còn không buồn mở quyển vở tiếng Anh của mình ra nữa, cậu nắm lấy mép bàn, mồ hôi lạnh rịn ra trong lòng bàn tay cậu.
“Takasu, hôm nay Hổ không đến à?”
“...Không, mình nghĩ rằng cô ấy sẽ đến. Cô ấy đã nói với mình rằng cô ấy sẽ đến.”
Đó là điều duy nhất mà Ryuuji có thể nói được, còn với những câu hỏi khác như…‘Lẽ nào chuyện đó có liên quan tới lí do tại sao Yuri-chan không có mặt ở đây ư?’, thì cậu không thể nào trả lời được.
Ryuuji cũng thấy lo sợ. Nếu như cuộc chia ly tạm thời ở ngã tư đường hôm qua là lần cuối cùng cậu nhìn thấy Taiga thì cậu sẽ làm gì? Ngày hôm qua họ không có chút tiền nào, và cũng chẳng có bất cứ kế hoạch gì cả. Đó là lí do tại sao họ đã quyết định về nhà chuẩn bị và đồng thời khiến cho mẹ Taiga mất cảnh giác, nếu vậy thì việc chạy trốn sẽ dễ dàng hơn...Đó là điều mà Ryuuji đã lên kế hoạch, nhưng có phải đó là một kế hoạch quá ngây thơ không?
Bảo trọng...Nếu như Taiga biến mất và mối liên kết giữ họ bị cắt đứt như vậy trong lúc cậu chỉ có thể nói với cô hai tiếng ấy...Hẳn là đang đùa ư! Ryuuji nhìn trừng trừng vào chiếc túi có chứa tất cả những gì cậu cần để chạy trốn.
Mình đã tự chuẩn bị và mình cũng đã đi đến quyết định rồi, nhưng nếu Taiga không xuất hiện thì mình mong chờ kế hoạch của mình sẽ được thực hiện như thế nào đây?
“Trật tự! Những lớp khác vẫn đang trong giờ học.”
Kitamura đứng dậy và nhắc nhở mọi người với trách nhiệm của lớp trưởng. Nhưng cách cậu ấy đẩy gọng kính của mình lên dường như cũng thiếu đi sự bình thản lúc thường. Minori cứ lật mở chiếc điện thoại không biết mệt mỏi. Dường như Ami cũng đang trầm tư suy ngẫm, những ngón tay của cô không ngừng ấn lên môi. Maya và Nanako, những người lúc trước đã nhao nhao cố tìm ra sự thật, giờ cũng đang im lặng. Noto cũng đã nhận ra sự nghiêm túc kì lạ trong giọng nói của Ryuuji, cậu ấy quay lại hỏi, “Cậu không sao chứ?”. Ngay cả Haruta cũng tỉnh dậy.
“...Có khi nào Yuri-chan sẽ bất ngờ thông báo rằng cô ấy sẽ kết hôn và rồi xin nghỉ làm không?”
Một vài học sinh bật cười trước câu nói đùa ấy.
“Mình nghĩ...Có lẽ Hổ đã lại làm chuyện kinh thiên động địa gì đó rồi?”
Cả lớp rơi vào yên lặng. Không lâu trước đây một nhóm học sinh đàn chị năm ba đã chạy vào trong lớp và hét lên, ‘Palmtop Tiger phát điên rồi!’. Sự cố đó đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng tất cả mọi người trong lớp.
“...Nếu đúng là như vậy thì chuyện đó sẽ thực sự trở nên rất lớn.”
“Lần trước cậu ấy đã bị đình chỉ rồi, có khi nào lần này cậu ấy sẽ bị đuổi học không…?”
“Không thể nào...Chuyện đó sẽ thật tồi tệ...Kushieda, cậu biết chuyện gì không?!”
Các cô gái quay về phía Minori cùng với câu hỏi của mình, còn Minori thì lưỡng lự nhìn sang Ryuuji.
“Taiga, cô ấy…”
Ryuuji ngẩng đầu lên và nói như thể đang cố thuyết phục chính mình.
“...Chắc chắn sẽ không biến mất như thế này đâu. Chắc chắn! Mình sẽ không để chuyện đó xảy ra!”
“Taka-chan, có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Khi nghe thấy giọng nói lo lắng của Haruta, “Ngay cả Haruta cũng thấy bất an, chuyện này thực sự không tốt rồi!”...Và ngay khi cả lớp sắp sửa rơi vào tình trạng hoàn toàn hỗn loạn.
Cánh cửa lớp bất mở.
“Ngồi xuống, các em, hãy ngồi xuống đi. Cô có chuyện phải nói với tất cả các em.”
Cô Koigakubo Yuri (ba mươi tuổi), người đã mất tích cho đến tận một phút trước, cuối cùng cũng xuất hiện trước tất cả những học sinh của mình, khuôn mặt cô vùi trong một chiếc khăn tay.
“Về chuyện đó…”
Người phụ nữ độc thân che gương mặt giàn giụa nước mắt, cô cố gắng kiểm soát những tiếng nức nở của mình, đôi vai cô run lên trông thấy...Ê ê ê~? Lớp 2-C hoàn toàn yên lặng. Taiga bước đi phía sau người phụ nữ độc thân và nhìn vào gương mặt bé nhỏ nhợt nhạt đang được cả hai bàn tay ôm lấy, mọi người đều hiểu được rằng đã có chuyện không hay xảy ra với Taiga.
Taiga...Đôi mắt Ryuuji sáng lên rực rỡ. Bà thật là chậm chạp, con nhỏ lề mề lùn tịt! Hôm nay tui sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bà đâu! Tui sẽ giết chết tất cả mọi người! Tất nhiên là Ryuuji không hề làm những chuyện như vậy. Trái lại, cuối cùng cậu cũng có thể buông ra hơi thở mà mình đã kìm nén suốt sáng nay và một lần nữa có thể hít thở thật sâu.
Ryuuji hiểu cô ấy.
“Aisaka-san sẽ nói ra chuyện đó à? Hay em muốn sensei…?”
“...Sen, Sensei...Hức, hức, hức…”
Cô ấy đang giả vờ khóc lóc.
Có vẻ như không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy mẹ Taiga đang ở bên ngoài lớp. Ryuuji nắm lấy chiếc túi đã được treo bên cạnh bàn. “Vậy hãy để sensei giúp em nói ra chuyện đó. Các em, hãy lắng nghe cô nói. Thực ra…” Có lẽ cô Koigakubo cũng đã rơi lệ từ khá lâu, cô ngẩng gương mặt đã đỏ ửng vì khóc lên và nói với những học sinh của mình.
“Aisaka-san phải rời đi vì lí do gia đình, vậy nên em ấy sẽ phải chuyển khỏi trường chúng ta.”
“Hở...?! Cô đang nói nghiêm túc sao…?!” Trước mặt những học sinh đang lo lắng, Taiga, người đang đứng phía sau cô Koigakubo, từ từ hạ đôi bàn tay đang che mặt xuống, cô hé mở đôi môi hồng hào của mình, Ryuuji. Đúng như dự kiến, cô ấy không hề khóc, vẻ chống đối đã trở lại trên gương mặt xinh đẹp của Taiga. Cô ấy ngẩng cằm lên không hề sợ sệt, cô đang đeo túi bên ngoài áo khoác, và trên một tay...Rất tốt. Ryuuji gật đầu với Taiga...là chiếc túi ni lông đang đựng đôi giày của cô.
“Cô biết các em sẽ thấy sốc, ngay cả sensei cũng không thể chấp nhận được chuyện này.”
Taiga lặng lẽ trỏ ngón tay cái về phía hành lang ra hiệu với Ryuuji ‘hãy chạy ra khỏi lớp’. Ryuuji cũng gật đầu với cô.
Những học sinh của lớp 2-C rất hoang mang trước sự đối lập giữa điều mà giáo viên độc thân của mình đang nói và những dấu hiệu mà Taiga gửi cho Ryuuji từ sau lưng cô ấy, cùng với vẻ đáng sợ trên gương mặt. Nhưng giờ chuyện đã đến bước này, mà Ryuuji lại không thể nào di chuyển được. Cô Koigakubo độc thân đang đứng trước bàn giáo viên, lên tiếng,
“Cô đã cố thuyết phục mẹ Aisaka-san cân nhắc lại, nhưng…”
Dường như với Ryuuji người phụ nữ độc thân bỗng nhiên trở nên cực kì to lớn. Về bản chất, vị giáo viên chủ nhiệm ấy là rào cản ngăn cách cậu và Taiga. Ryuuji cảm giác rằng cậu sẽ sớm bị bắt ngay khi làm bất cứ thứ gì khả nghi. Taiga cũng đang nhích về phía cánh cửa lớp. Ryuuji cũng ôm chiếc túi của mình trước ngực, nửa thân dưới chuẩn bị rời khỏi ghế…
“Aisaka-san cũng rất buồn.”
Những giọt nước mắt của cô Koigakubo lại một lần nữa chảy xuống. Cô nhìn quanh lóp học, cố gắng giảm thiểu sức ảnh hưởng từ thông báo của mình tới mức thấp nhất, nhưng với Ryuuji, cô ấy trông giống như một người bảo hộ lanh lẹ, sẵn sàng bật lên trước bất cứ hành động đáng ngờ nào.
“Sensei cũng vậy...Cô cũng rất buồn, và cô cũng thắc mắc không hiểu tại sao...không phải cô nên nỗ lực hơn nữa để bảo vệ em ấy ư…”
Sau khi nói những lời ấy, Taiga sẽ phải quay trở lại bên cạnh mẹ mình. Mông Ryuuji đã rời khỏi ghế, cả người cậu run rẩy trong tư thế không tự nhiên. Nếu giờ cậu không đi...nhưng cậu cũng không muốn bị bắt lại, Ryuuji bị mắc kẹt trong tình cảnh khó khăn ấy.
Vào lúc đó, phía sau lưng Ryuuji…
“Hổ…!”
Cứ như thể cả lớp đã đi ngược thời gian trở lại với một sự cố tương tự trong quá khứ, một tiếng hét cất lên từ trong căn phòng. Ryuuji nhảy dựng lên trước tiêng hét kinh khủng ấy, cậu ngoái lại nhìn. Haruta, người đã hét lên lớn hết cỡ, trợn mắt ngược ra sau ót và giả vờ chết. Á! Giữa tiếng hét của các cô gái, tên ngốc Haruta co quắp trên sàn nhà, đập vào vài cái bàn và ghế một cách thái quá trước khi ngã huỵch xuống sàn như một con rối đứt dây.
“H, Haruta-kun?!”
Cô Koigakubo nhìn chằm chằm vào tên ngốc đã ngã gục xuống sàn. “Có chuyện gì xảy ra với Haruta vậy?” Noto trượt xuống quỳ bên cạnh Haruta, chiếc kính gọng đen của cậu vẹo đi.
“Sensei, chuyện này thực sự rất tệ! Sensei! Haruta ngất rồi!”
“Tại sao?! Có chuyện gì vậy?! Em ấy không sao chứ?”
Cô Koigakubo bước xuống khỏi bục giảng, len lỏi qua đám học sinh đang lo lắng trước khi đến bên cạnh Haruta rồi quỳ xuống để kiểm tra hơi thở của cậu ấy...“A...A...Ai đó chạy đến phòng giáo vụ gọi người giúp đỡ đi! Chúng ta cần đưa em ấy tới phòng y tế!” Cô Koigakubo hét lớn, cô nhìn những học sinh quanh mình.
“...Hở…?”
Hình như cô Koigakubo đã bắt gặp hình ảnh Ryuuji và Taiga nắm tay nhau chạy ra khỏi lớp học. Cuối cùng cô cũng nhận ra đó không phải là ảo ảnh mà là sư thật…
“...Koigakubo-sensei, em xin lỗi, nhưng chúng em là đoàn kịch Haruta…”
Tên ngốc đáng lẽ đã phải ‘bất tỉnh’ mở to mắt xin lỗi. Những học sinh khác đã tham gia vào kịch bản của Haruta cũng bắt đầu xin lỗi cô Koigakubo, nhưng chuyện đã quá trễ rồi.
“...Chuyện này, chuyện này, chuyện này...chuyện này…?!”
Cô Koigakubo còn không biết hai người họ đã chạy đi hướng nào.
Kushieda Minori cũng đã chạy ra khỏi lớp, trong khi Kawashima Ami chạy đi theo hướng ngược lại. “Mình thực sự không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng đi thôi!” Maya và Nanako chạy theo sau Ami. Những học sinh khác cũng đá văng ghế của mình đi và chạy ra khỏi lớp giữa những tiếng hét “Hãy chạy khỏi trường!”, “Hãy chạy cùng nhau!”, “Chuyện gì đang xảy ra vậy?!” Những bước chân nặng nề vang lên khắp lớp học, cả lớp rơi vào tình trạng hoàn toàn hỗn loạn.
Vẫn còn đến cả mười hai tháng trước khi đến kì thi tuyển sinh đại học, vậy nên một số học sinh ngồi tại vị trí của mình học bài như thể chuyện đó không phải việc của họ, một số học sinh khác lại choáng váng vì vụ hỗn loạn bất ngờ, trong khi một số bắt đầu ngủ gục trên bàn, trong khi những người khác muốn hét lên, “Các cậu thật quá đáng!”, cố gắng kiểm soát tình hình. Những học sinh còn lại cũng đi theo sau Minori và những người khác, cuối cùng họ cũng quyết định tham gia vào cuộc chạy trốn khỏi lớp học của học sinh.
“Tôi sẽ không để các em làm chuyện này đâu…!”
“Á!”
Những học sinh chậm chạp rên rỉ khi cô Koigakubo nắm cổ áo kéo họ trở lại, và trước mắt cô Koigakubo…
“Em thực sự xin lỗi!”
“Nhưng, nhưng...đây là cuộc đào thoát đồng loạt à?!”
Giữa tất cả những chuyện hỗn loạn này, Kitamura Yuusaku cúi đầu thật thấp xin lỗi.
“Chúng em thực sự đã gây rắc rối cho sensei. Chúng em là những kẻ ngốc nghếch, ngớ ngẩn, trẻ con...Em thực sự xin lỗi…!”
“A, a ,a.”
Cô Koigakubo nắm lấy vai Kitamura và lắc cậu thật mạnh.
“Nếu một lời xin lỗi có thể giải quyết được mọi vấn đề thì chúng ta sẽ không cần đến cảnh sát nữa! Tôi chắc chắn sẽ, không, đồng, ý, với hành động trẻ con như vậy! Chết tiệt! Lũ nhóc các em đã coi thường tôi rồi! Dù dùng móc hay dùng câu, tôi sẽ bắt hết từng người trong số các em!”
“Sensei, hãy nhìn này!”
Có ai đó chuyền sang mảnh giấy nhắn mà Ryuuji đã để lại trên bàn. Sau khi đọc hết lời nhắn bất đầu với ‘Sensei…’, cô Koigakubo không thể không nhìn trừng trừng về phía hành lang, cô nắm chặt chiếc khăn tay đẫm nước mắt của mình đi trước khi lao ra khỏi lớp học.
Sau khi tóm lấy một học sinh nam bất hạnh ở trên cầu thang, cô Koigakubo kéo cậu ấy đến phòng giáo vụ, cô hét lên với những giáo viên đang không phải đứng lớp. “Chúng đang bỏ trốn khỏi trường...! Xin hãy giúp tôi bắt chúng lại…!”, “Cái gì?!” Sau khi giao kẻ trốn chạy không may cho một thầy giáo, cô Koigakubo lao vào trong phòng khách mà không hề gõ cửa.
“Chúng, chúng chạy trốn rồi!”
“...”
Cạch! Mẹ Taiga, người đang ngồi trên chiếc ghế bành, đập tách trà bà ấy đang cầm xuống chiếc bàn cà phê, bà nhìn trừng trừng vào cô Koigakubo, người sắp một lần nữa bật khóc.
“...Tôi bàng hoàng đến mức con tôi chút nữa đã chui ra…”
“Ê~...?!”
“...Không. Đây là lí do tại sao vừa nãy tôi đã muốn mang con bé đi ngay lập tức! Sao chuyện có thể thành ra như vậy...Sao tôi lại có thể có một đứa con gái ngu ngốc như vậy! Hai đưa nó định chạy trốn đi đâu chứ?!”
“Xin chị hãy xem thứ này trước.”
Cô Koigakubo đặt mẩu tin nhắn viết vội của Ryuuji lên trên bàn…‘Sensei, em xin lỗi, nhưng Taiga sẽ không thể rời trường như thế này được. Xin cô hãy tin tưởng chúng em. Chắc chắn cô ấy sẽ liên lạc với mẹ mình trước ngày mai.’...“Cái gì thế này?” Cặp mắt nâu của mẹ Taiga nheo lại tức giận, bà nhìn trừng trừng vào giáo viên chủ nhiệm của con gái mình. Ánh mắt khủng khiếp, đôi môi méo mó sốt ruột...cô Koigakubo không thể không nghĩ cặp mẹ con này thật sự rất giống nhau.
“Takasu-kun là người sẽ giữ lời hứa, chắc chắn em ấy có cách của mình. Tất nhiên, chúng tôi đang cố hết sức để tìm ra em ấy và Aisaka-san. Nhưng xin chị hãy tin vào em ấy...tin vào tôi, ít nhất chị có thể đợi đến ngày mai được không?”
“Tôi không biết về con người của Takasu-kun, và tôi cũng không biết về con người của cô. Nhưng tôi biết con gái mình rất rõ, nó không phải loại người sẽ liên lạc với tôi rồi quay trở về! Hôm qua đã xảy ra chuyện tương tự rồi, và ngày hôm sau con bé lại phản bội tôi lần nữa. Cô muốn tôi tin tưởng vào điều gì đây?!”
“Thứ lỗi cho sự vô phép của tôi, nhưng niềm tin đã bị phá hủy sẽ không thể được sửa chữa ngay lập tức, nó cần thời gian để hồi phục. Chuyện này đúng cả với Aisaka-san và chị.”
“Tôi là mẹ nó!”
“Tôi là giáo viên của em ấy!”
Vào lúc đó, hai người phụ nữ nhìn trừng trừng vào nhau, những ngọn lửa bùng lên trong mắt họ. Nhưng ngay sau đó, cô Koigakubo lập tức cúi đầu và bước lùi lại vài bước.
“...Tôi rất xin lỗi, nhưng tôi tin vào hai em ấy. Và tôi tin rằng hai em ấy cũng tin tưởng vào tôi. Tôi sẵn lòng đánh cược tám năm giảng dạy của mình, đánh cược cả sự nghiệp của tôi vào chuyện này. Có lẽ tất cả những gì tôi đã làm được trong tám năm ấy không phải quá nhiều, nhưng với tôi, đây là toàn bộ cuộc sống của tôi sau khi bước chân vào xã hội với tư cách của một người trưởng thành. Tôi sẵn sàng đặt niềm tin của tôi vào hai em ấy, hai em ấy sẽ quay trở lại, xin chị hãy tin tưởng vào hai em ấy.”
“Cô sẵn sàng đánh cược cả sự nghiệp vào chuyện này ư? Nhưng không phải chúng đã bỏ trốn ngay trước mặt cô sao, không phải cuối cùng chúng đã phản bội lại niềm tin của cô sao? Cho dù vậy, cô vẫn tin chúng à?”
“Đúng vậy. Bởi vì các em ấy biết rằng tôi tin tưởng các em ấy, và bởi vì các em ấy tin tưởng vào tôi mà các em ấy chạy đi và hứa sẽ quay trở lại. Tôi tin tưởng vào lời hứa của các em ấy, vào mối liên kết giữa các em ấy với tôi, vào mối quan hệ giữa tôi và các em ấy, tôi tin tưởng vào tất cả những điều đó. Bởi vì sự tin tưởng này là một phần trong công việc của tôi.”
“...Tốt lắm, vậy thì cô có thể viết một bản thỏa thuận tuyên bố rằng nếu con gái tôi không quay trở lại vào ngày mai thì cô sẽ xin nghỉ việc. Koigakubo-sensei, tôi nghĩ rằng niềm tin mà cô coi trọng sẽ không bị đánh đổ bởi một mảnh giấy chứ?”
“...Được rồi.”
Cô Koigakubo lật mảnh giấy mà Ryuuji đã để lại lên, cô viết lời cam kết trên chiếc bàn cà phê bằng đá hoa, ngòi bút của cô run rẩy mất kiểm soát. Cô đã thật sự đặt cả sự nghiệp giáo viên của mình vào nguy hiểm. Mảnh giấy nhỏ này có thể khiến cô Koigakubo mất việc. “Cô xin em, Takasu-kun, cô xin em, Aisaka-san.” Cô Koigakubo lẩm bẩm, điều duy nhất cô có thể làm là tin tưởng vào những đứa trẻ ấy.
“...Tôi biết Taiga không tin tưởng tôi bởi vì tôi đã nhất quyết phản bội lại niềm tin của con bé. Aisaka và tôi đã làm tổn thương lẫn nhau, và trong lúc ấy chúng tôi đã làm phiền tới cuộc sống của Taiga, chúng tôi đã sử dụng con bé làm công cụ trong trận chiến cá nhân của mình. Rốt cục thì, kết quả là tôi không thể gặp con bé, cho đến tận bây giờ...Tôi không phải người mẹ tốt, và sẽ không bao giờ như vậy.”
Mẹ Taiga nhìn vào cô Koigakubo đang viết, có vẻ như bà ấy chỉ đang lẩm bẩm một mình.
“Nhưng bây giờ, tôi không thể bỏ con bé như thế được.”
Cô Koigakubo dường như đang nhìn thấy một cô nữ sinh mười bảy tuổi đầy tự hào đang ngồi trước mặt mình. Đó hẳn là vì bà ấy đang nói chuyện giống hệt với con gái mình, cô Koigakubo thầm nghĩ. Cô Koigakubo đặt bút xuống trước khi nhìn vào mẹ của Taiga. Bà ấy đang mặc một bộ đồ trông có vẻ đắt tiền và còn đi giày cao gót mặc dù bà đang mang thai rất lớn, thậm chí gương mặt như được chạm trổ cẩn thận cũng mang một vẻ sốt ruột trông thật hoa mĩ. Đôi lông mày của bà đột nhiên đan vào nhau đau đớn.
“Ưm...Nếu tôi sinh con ở đây, cô sẽ giúp tôi chứ…?”
“...Chị đang đùa đúng không…?”
“Đúng thế, tôi đang đùa.”
“Chuyện đó thực sự rất đáng sợ, vậy nên xin chị đừng đùa nữa! Chị cảm thấy ổn chứ?!”
“Tôi nghĩ vậy.”
Từ sự kiêu ngạo trong cách bà ấy nhìn người khác đến giọng nói trọc tức mà bà ấy cất lên, bà ấy thực sự rất giống với đứa trẻ đó...Cô Koigakubo không thể không nghĩ vậy.
Trước khi tiết thứ ba kết thúc, những học sinh trốn thoát từ lớp 2-C cuối cùng cũng bị kéo trở lại lớp, một số trong đó còn tự mình quay trở về.
Vào lúc ấy, Ryuuji và Taiga, những người không hề biết rằng giáo viên chủ nhiệm của mình đã đặt cả sự nghiệp giáo viên vào đánh cược vì mình, đã nhảy ra khỏi cửa sổ và leo qua bức tường quanh trường thoát vào một con ngõ nhỏ.
“Nghe này, nếu như có ai đó chặn chúng ta lại và hỏi, ‘Tại sao hai cháu không ở trường?’, cứ trả lời rằng chúng ta đã bị trễ và giờ đang chạy vội tới đó...Taiga?!”
“...”
“Taiga! Giờ không phải lúc để đi đến thế giới mơ mộng đâu!”
“A…”
Ryuuji vỗ lên vai cô ấy. Bất giác Taiga, người có cặp mắt lơ đãng, đánh vào lưng Ryuuji, cô nói, “Đau đúng không?!”. Có vẻ như cô ấy đã quay trở lại với thế giới thực.
“...Không. Tôi đang cố dẹp hết tất cả các suy nghĩ thôi.”
“Tại sao?”
“Tôi đang nghĩ về những điều đã xảy ra ngày hôm qua. Những chuyện ngu ngốc kiểu như khiến ông ngã xuống sông, những chuyện đó đã xảy ra là vì tôi đã để đầu óc mình rối tung cả lên. Đó là lí do tôi quyết định bước vào trạng thái tâm trí hoàn toàn trống rỗng, tôi chỉ phải đi theo ông và đảm bảo rằng mình không vấp ngã. Vậy nên ông phải dẫn đường cẩn thận vào. Chúng ta đang tới nhà của Baka-chi đúng không?”
“Sao chuyện như vậy lại có hiệu quả được! Bà cũng phải nghĩ về chuyện này nữa! Chúng ta đã gặp rắc rối rồi.”
Ryuuji nắm lấy khuỷu tay Taiga, kéo cô vào một con đường nhỏ. Cậu đã có lộ trình chạy trốn trong đầu, lên kế hoạch tới nhà ga xa hơn thay vì tới nhà ga gần trường nhất. Còn đích đến của họ…
“Có vấn đề?! Ý ông là sao?!”
“Hôm qua tui trở về nhà và phát hiện Yasuko đã bỏ nhà ra đi!”
“...”
Nhìn thấy Taiga không trả lời lại cậu, Ryuuji đã nghĩ cô ấy lại một lần nữa bước vào trạng thái tâm thần trống rỗng, nhưng rồi cậu nhận ra rằng cô ấy chỉ đang choáng váng. Cằm cô rụng xuống vì kinh ngạc, Taiga nhìn chằm chằm vào Ryuuji và không nói được gì. Cô dừng chạy và nắm chặt lên khuỷu tay của Ryuuji.
“...Đợi...đợi một chút.”
Mi mắt của Taiga run rẩy, đôi mắt cô không ngừng chớp chớp, cô liên tục lặp đi lặp lại ‘đợi một chút’ đầy yếu ớt và đưa mu bàn tay mình giụi mạnh lên cái trán trắng như tuyết.
“Ya-chan bỏ nhà ra đi? Có phải...là vì cô ấy thấy buồn trước những gì ông đã nói ngày hôm qua không?”
“Tui...nghĩ là vậy.”
“Ông nói ông nghĩ là vậy là có ý gì?! Không phải hai chúng ta đang lên kế hoạch chạy trốn sao? Nếu Ya-chan cũng bỏ đi...vậy thì có thể chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa…”
“Có lẽ thế.”
“...Tôi không muốn vậy!”
Ryuuji bình tĩnh nhìn vào Taiga đang lo lắng.
“Có thể tôi đã quyết định sống cùng với ông, nhưng đó không phải là để làm tổn thương Ya-chan hay bỏ rơi Ya-chan! Đúng, có lẽ chúng ta trông như thể đang chạy trốn! Nhưng chúng ta đang chạy về phía tương lai của mình, chạy về phía Ya-chan...Nếu Ya-chan không phiền, tôi cũng muốn Ya-chan sống cùng với chúng ta! Tôi đã luôn muốn điều đó, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Ya-chan sẽ bỏ đi cả...Tôi đã nghĩ rằng chúng ta là những người bỏ nhà ra đi...nhưng giờ…”
Taiga, người đang chạy trốn khỏi gia đình, giờ đứng trước mặt Ryuuji, trông hoàn toàn lạc lối. Đối mặt với tình huống không thể lường trước được này, cô sợ hãi cụp mắt lại.
“Chúng, chúng ta nên làm gì đây…?!”
Có lẽ chỉ đến giờ cô mới hiểu được hậu quả thật sự của điều mà mình sẽ làm.
“Bà định làm gì?”
Ryuuji nắm tay Taiga. Liệu giọng nói này có làm Taiga sợ không? Taiga thắc mắc nhìn Ryuuji, gương mặt cô mang một vẻ phiền muộn, như thể cô đang suy nghĩ, nếu tôi trả lời sai, liệu tôi có ở đây không?
“Không có câu trả lời nào là đúng hay sai. Tui chỉ muốn biết điều bà đang nghĩ.”
“À...ừm, tất nhiên, tôi muốn được ở bên Ryuuji! Tôi muốn được hạnh phúc cùng với Ryuuji! Nhưng tôi không muốn Ya-chan đau khổ! Tôi biết mình đang nói những thứ ngu ngốc nhưng, nhưng…”
“Tui hiểu bà đang cố nói gì, và tui cũng nghĩ điều tương tự. Tui không thể từ bỏ cuộc sống nơi chúng ta được ở bên cạnh nhau, hay rời bỏ Yasuko được. Đó là lí do tại sao tui có chuyện phải làm, và có một nơi tui phải đến, nhưng nơi đó không phải là căn nhà nghỉ mát của Kawashima. Bà có sẵn lòng đi với tui không?”
Taiga gật đầu không hề do dự.
“Tất nhiên rồi! Nếu ông phải đi, tôi sẽ tin tưởng và đi cùng với ông!”