Toradora!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 2 - Chương 3.

Không có nhiều chuyện xảy ra, vài ngày qua đi trong thanh bình.

Mặc dù Taiga cảm thấy khó chịu và bực bội hơn bao giờ hết nhưng bây giờ cô ấy vẫn hoàn toàn phớt lờ Ami. Trong khi đó Ami vẫn tiếp tục hành động như một cô nàng dễ thương trước mắt những người bạn mới, cô ấy cũng không trọc tức Taiga hay làm gì cả. Cùng lắm Ami cũng chỉ nhìn thỉnh thoảng hướng cặp mắt Chihuahua rưng rưng về phía Ryuuji, ngoài ra cô ấy cũng không làm gì hơn nữa.

Tuy vậy, hai người không ưa gì nhau đó vẫn trong cùng một lớp. Khi họ đi ngang qua hay nghe thấy tiếng của nhau không có nghĩa là họ sẽ không lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đối phương hay tỏ vẻ đối địch trong vài giây, nhưng cũng may những việc như thế hiếm khi xảy ra. Cho dù vậy, với những gì Ryuuji quan sát được trong vài ngày trở lại đây, Ami và Taiga không nói với nhau một lời kể cả khi đối diện.

Nếu bằng cách nào đó họ có thể yên ổn như vậy suốt cả năm...Không, cậu thật sự hi vọng hai người đó có thể tiếp tục như vậy cho đến lúc tốt nghiệp. Nhưng một sự kiện đã đập tan hi vọng bé nhỏ của Ryuuji thành từng mảnh ngay khi họ vừa thay đồng phục vào nửa cuối tháng năm.

“Takasu~! Cậu rảnh không?! Mình có một tin cực kì tuyệt vời này!”

Lúc này là cuối giờ chiều, tiết chủ nhiệm đã chấm dứt và mọi người đã kết thúc buổi học ở trường.

Đeo một cặp kính gọng đen sáng bóng, Noto vuốt mái tóc rối của mình và vui vẻ đi về phía Ryuuji.

“Haruta nói rằng hôm nay cậu ấy sẽ giới thiệu cho chúng ta ba em năm nhất của câu lạc bộ điền kinh. Tất nhiên là chúng ta sẽ đi, đúng không?!”

“...Xin lỗi. Mình không đi được. Mình có việc cần làm. Mà cho dù nếu mình có đi thì họ sẽ nói mấy câu kiểu ‘Hắn ta trông thật đáng sợ’ và thế là hết. Không chừng họ còn chạy mất luôn ấy chứ.”

“Không đâu! Cậu sẽ đi cùng mình và Haruta mà, họ chắc chắn sẽ đi cùng chúng ta. Thôi nào, thôi nào, cậu phải đi. Chúng ta sẽ gặp nhau ở quán McDonald’s trước nhà ga nhé!”

Noto trông cực kì vui vẻ, cậu ấy nắm lấy vai Ryuuji cười phấn khởi và bắt đầu mơ về mấy chuyện ngu ngốc đó. Tuy nhiên Ryuuji nhanh chóng thoát khỏi tầm tay Noto.

“Nghiêm túc đó, mình thật sự có việc cần làm. Nhìn về phía kia đi.”

Cậu chỉ về phía cửa lớp học. Ngay chỗ đó.

“...Oa, là Palmtop Tiger. Thật, đáng sợ...”

Taiga khoanh tay đứng đó với vẻ hung hăng, cô vô tình khiến mấy người đi ngang qua phải phát hoảng. Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào Ryuuji. Các nếp nhăn trên chán như đang ngầm ra lệnh---Nhanh lên và qua đây ngay.

“Cô ấy có một yêu cầu. Do đó mình không đi được, xin lỗi.”

“Ơ, vậy là sao...Chán thật. Mình đoán cũng không còn cách nào khác, có lẽ bọn mình sẽ đi với ba nữ hai nam vậy. Nếu là Palmtop Tiger mình không còn nói gì được nữa rồi.”

Noto đã từ bỏ ý định và quay đi, rồi thì

“...Takasu, có chuyện này.”

Noto bất ngờ quay đầu lại, cậu ta bắt đầu lẩm bẩm với giọng trầm ngâm.

“Palmtop Tiger cũng được...Ờ thì, cô ấy cũng rất xinh xắn. Mỗi lần mình nhìn thấy hai cậu ở cạnh nhau mình đã thực sự nghĩ rằng ‘Chuyện này không phải là rất tốt sao~.’ Nhưng cậu biết không, mình nghĩ cậu không thể hạnh phúc thực sự được đâu. Cô ấy là một người hung dữ, một người sẽ chất một đống bàn ghế trước khi đã ném chúng bay khắp lớp.”

Nhắc đến chuyện bàn ghế, Ryuuji nhớ đến tháng trước lúc Taiga nổi điên và nói với mọi người rằng họ không hề hẹn hò.

“...Sao mà mình lại phải hạnh phúc với Taiga chứ? Bọn mình đã nói ngay từ đầu rồi, bọn mình đâu có giống như thế.”

“Nếu cậu đã nói vậy thì thôi. Nhưng để mình khuyên cậu điều này. Không phải cậu nên thử đi chơi với người khác, với một cô nàng bình thường, dễ thương nào đó ít nhất một lần sao? Mình không nói cậu nên thử mời một cô gái hàng đầu như Kawashima-chan hay gì cả, nhưng ít nhất cũng đừng là một cô nàng dữ dằn.”

“Cậu biết mà, nếu mình có thể làm tất cả những chuyện đó thì mình đâu có gặp bất cứ vấn đề gì. ”

“Ờ thì, dù sao mình cũng chỉ nói ‘thử tìm ai đó khác xem’. Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn thế này, không phải là cậu sẽ không thể có mối quan hệ tình cảm với bất kì ai khác vì cậu phải lo cho Palmtop Tiger suốt cả đời sao? Mà thôi hẹn gặp cậu ngày mai.”

Noto nói ra tất cả những gì cậu ấy muốn trước khi vui vẻ nhanh chân bước ra khỏi lớp. Nghĩ đến những lời của Noto về ‘một người khác, một cô nàng bình thường, dễ thương’, ngay lập tức Ryuuji không thể không nghĩ về Kushieda Minori.

Hay đúng hơn, cậu nghĩ chuyện này thật vớ vẩn---Tất nhiên là cậu sẽ không lo cho Taiga suốt đời rồi. Đến một lúc nào đó, cậu cũng định tìm một cô gái, như Minori, và sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

“Này Ryuuji! Tôi nói ông phải lại đây ngay lập tức cơ mà. Hay là từ ‘ngay lập tức’ không có ý nghĩa gì với ông hả?! Hay là ông đang tự điều chỉnh sang kiểu sống chậm chạp?! Kiểu Lohasian hả?! Haa...Lohas! Ha!” /*LOHAS (Lifestyles of Health and Sustainability) lối sống khỏe mạnh bền vững.*/

“...Rồi, rồi, rồi...”

Ryuuji nhún vai khi thấy cô vừa dậm chân vừa la hét, cậu ngoan ngoãn nhanh chân lên như Taiga đã nói. Rồi cậu bị kéo vào hành lang.

“Nhìn này! Chuyện này đúng là rất tệ, tôi phải làm gì đây?!”

“C, chuyện này…!”

Nhìn vào nơi Taiga chỉ cũng đủ khiến cậu lạnh cả người. Thật kinh khủng…

Những chiếc tủ của học sinh được xếp thành hàng cạnh nhau trên hành lang. Tủ của Taiga nằm phía bên trái, cánh tủ đang để mở còn bên trong thì sữa dâu bắn lên tung tóe. Bộ đồ thể dục, vở rồi cả từ điển tất cả đều dính thứ chất lỏng trắng đục hồng nhạt.

Thủ phạm chính là Ami...cậu có thể chắc chắn chuyện này, nhưng,

“Chuyện gì đã xảy ra vậy, tui không thể tin được!”

“Tôi đâu có cố tình! Tôi chỉ không tránh được thôi.”

...Cô ấy tự mình gây ra, đúng là con người vụng về nhất trong lịch sử.

Khi Taiga đang chuẩn bị đi về, cô vừa tiến ra chỗ tủ của mình vừa uống sữa dâu. Cô mở tủ và để lại mấy cuốn sách mình không cần đem về---Rồi thì cô ấy ngã. Chai sữa văng khỏi tay bay thẳng vào trong tủ.

“Chuyện này...hơi nhiều việc hơn những gì tôi đã nghĩ…”

Ryuuji khẽ lẩm bẩm, nhưng cùng lúc đó, mắt cậu sáng lên trông rất đáng sợ. Cảm giác hưng phấn chạy dọc cơ thể cậu giống như cậu muốn đến phát sốt vậy.

Đầu tiên, cậu cần bỏ tất cả mọi thứ ra ngoài...Bộ quần áo thể dục sẽ được đem về nhà rồi giặt sạch...Với mấy quyển sách, cậu phải lau cẩn thận và sấy khô nếu không chúng sẽ để lại mùi...Rồi thì, cậu sẽ xử lí toàn bộ ngăn tủ một cách cẩn thận...cực kì cẩn thận.

“Ông có thể dọn nó được không?”

“...À...dọn được...Tôi chắc chắn sẽ lau sạch nó…”

Ryuuji đeo vào tay đôi găng cao su mà mình luôn giữ, cậu cảm thấy dòng máu đang chảy rạo rực trên mặt mình. Chính xác thì, đây là niềm vui tột cùng của cậu---tất cả những thứ liên quan đến công việc dọn dẹp thực sự, hay đúng hơn là những việc tỉ mẩn. Một đống hỗn độn chỉ liếc qua cũng có thể làm tiêu tan mọi hi vọng khắc phục, việc đưa tất cả trở lại như ban đầu bằng chính đôi tay mình khiến Ryuuji cảm thấy tràn trề năng lượng hơn bất cứ điều gì trên đời. Bằng chứng cho chuyện này chính là căn bếp nhà Taiga. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, căn bếp chìm trong nấm mốc, chậu rửa thì tắc và bốc mùi khó chịu. Nhưng giờ thì căn bếp đã hoàn toàn sạch sẽ, mọi người có thể đi thẳng vào và ăn uống một cách an toàn. Cậu đã bỏ thời gian để lau chùi và sắp xếp ngăn nắp mọi thứ đúng kiểu một căn bếp hiện đại. Ryuuji có thể không ngại ngùng tuyên bố rằng khó có thể tìm được căn bếp nào hoàn hảo hơn thế.

'Giờ đến lượt bà'...Ryuuji nhìn chăm chú vào cái tủ của Taiga với ánh mắt hào hứng trông cực kì nguy hiểm. Tuy vậy lần này cậu không chỉ có mong muốn được lau chùi.

"Taiga...bà hứa rồi đúng không? Bà hứa sẽ đưa nó cho tui để đổi lại việc tui làm cho bà.”

“Được, tôi biết rồi.”

Ryuuji cuối cùng cũng thực hiện được một việc phi thường---Hay cậu có thể nói, Taiga đã hứa một cách rất rõ ràng. Ryuuji đã vài lần để mắt đến một chiếc túi Hermes cỡ lớn chưa mở...Taiga cũng đã hứa rằng cô sẽ đưa cái túi đang đựng hai cái khăn tắm hàng hiệu để đáp lại những gì cậu đã làm cho cô.

“Ồ, những chiếc khăn Hermes...Bà có thể nói tui là kẻ ưa mốt hay gì đó, nhưng một khi tui đã có được những chiếc khăn Hermes màu cam trong tủ thì tui sẽ không quan tâm bà nói cái gì! Ngay từ lúc tui nhìn thấy nó trong tạp chí nội thất tui đã muốn có vài chiếc rồi...Thật đấy…”

“C, cứ làm bất cứ thứ gì ông muốn…”

"Tui chỉ nói rõ ràng hơn thôi mà. Mà tui cũng đang nhắm đến mấy cái khăn làm từ vải bông Ai Cập của bà đó. Tui chắc rằng bà có một đống cái chưa sử dụng đến. Hôm nọ tui đã thấy nó trong lúc xếp lại tủ đồ của bà... Lần tới nếu có chuyện gì xảy ra, bà có thể cho tui vài cái được không."

“Vậy thôi nhé...Tôi sẽ đợi trong lớp.”

Taiga không hề muốn đứng nhìn Ryuuji làm việc như một bà nội trợ, cô lạnh lùng liếc nhìn, hất mái tóc dài của mình và rồi đi vào trong lớp.

Rồi giờ cô ấy đã rời đi và đây là lãnh địa của cậu. Ánh mắt Ryuuji trở nên hoang dại, cậu bắt đầu công việc. Nhưng đợi chút, cậu cần một chiếc tạp dề nên đầu tiên cậu cần quay lại tủ của mình. Cậu lôi ra chiếc tạp dề dự trữ trong tủ mà cậu luôn luôn giữ sạch và hào hứng đeo nó lên người---Rồi cậu tự nghĩ.

Cậu không tham gia buổi gặp mặt các cô gái năm nhất để làm việc này.

Chuyện đó, chuyện đó thật…

“...Ờ...không tham dự...cũng là quá bình thường với mình, đúng không…”

Để cố gắng tự thuyết phục hoàn toàn bản thân, Ryuuji gật đầu. Vì cậu rất yêu việc dọn dẹp. Vì cậu yêu việc sắp xếp đến mức cậu cũng tự thấy bất ngờ.

Không phải là cậu đã bỏ qua cơ hội có được các mối quan hệ mới chỉ để chăm sóc cho Taiga, chắc chắn là không phải. Cậu chỉ dành thời gian để dọn dẹp những thứ Taiga đã làm bẩn thôi. Thật sự Taiga đã phạm nhiều sai lầm gần như không thể tin nổi còn cậu chỉ theo sau cô ấy thu dọn thôi. Cậu hay ở bên cạnh cô ấy nên cũng dễ hiểu là cậu chỉ muốn đi theo cô ấy thôi. Đó là điểm khác biệt.

---’Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn thế này, chẳng phải cậu sẽ không thể có mối quan hệ tình cảm với bất kì ai khác vì cậu phải lo cho Palmtop Tiger suốt cả đời sao’

Có một điểm sai lầm nhỏ nhưng rất quan trọng trong những gì mà Noto đã nói. Không hề có chuyện đó, không phải ý như vậy. Cậu chỉ muốn tiếp tục ở bên cạnh Taiga kể cả trong tương lai chỉ vì cậu muốn tìm kiếm cho mình những cơ hội dọn dẹp thôi. Đó là điều duy nhất mà cậu nghĩ đến. Bởi vì nếu tiếp tục đi theo Taiga, chừng nào cô ấy còn thở, chắc chắn cô ấy sẽ làm mọi thứ rối tung cả lên và chắc chắn sẽ khiến rất nhiều thứ dính bẩn.

‘Haa, haa’, trong khi lấy những thứ đồ của Taiga ra ngoài, cậu thở từng hơi nặng nề và tiếp tục tự thuyết phục mình. Chắc chắn Ryuuji cũng có vài mong muốn khác nhưng có lẽ tự bản thân cậu cũng không để ý thấy.

Một giờ đồng hồ trôi qua kê từ lúc Ryuuji bắt đầu dọn dẹp---Đợi chút, có lẽ còn lâu hơn thế nữa. Có vẻ kì quặc khi cậu cứ cắm đầu vào tủ đồ của người khác kể từ lúc nghiêm túc bắt đầu. Những người nhìn Ryuuji với ánh mắt lạ lùng cũng đã đi từ lâu. Hành lang giờ hoàn toàn chìm trong yên lặng. Taiga có lẽ là người duy nhất còn lại trong lớp học.

“Chỉ cần thêm một chút nữa thôi và nó sẽ hoàn hảo...”

Tiếng độc thoại phát ra từ môi cậu vọng khắp ngăn tủ chật hẹp.

Công việc lau chùi đã đến công đoạn cuối, và trong lúc đắm chìm trong việc dọn dẹp Ryuuji không thể bỏ qua từng chi tiết nhỏ như các góc tủ với cái giẻ bông trên tay. Không có vẻ gì là sữa dâu dính đến chỗ này nhưng bụi bẩn thì vẫn là bụi bẩn.

Rồi cậu nghe thấy tiếng ai đó đi lại trong hành lang. Có vẻ như đấy là một cô gái. Nếu cô ấy thấy cậu trong tình trạng này khi giờ học đã kết thúc, cậu chắc chắn sẽ khiến cô ấy phải giật mình. Ryuuji tự khiến mình bị cuốn theo ý nghĩ vô căn cứ đó, cậu hoàn toàn giấu mình khỏi tầm mắt của cô ấy phía sau một cánh cửa tủ đóng hờ và nín thở. Tuy nhiên khi nhìn qua khe cửa cậu suýt chút nữa đã bất giác kêu lên, cậu trông thấy người vừa đi qua ngay phía trước chỉ vài centimet.

Dáng vẻ xinh đẹp không thể nhầm lẫn đó chắc chắn không thuộc về ai khác ngoài Kawashima Ami. Ami không hề nhận ra Ryuuji đang ở đó, cô bước vào trong lớp học nơi chỉ còn lại một mình Taiga.

Cậu có một dự cảm rất khủng khiếp. Rất rất tệ.

Anh chàng kì quặc trốn trong ngăn tủ vừa lén lút lẩn ra ngoài hành lang và đang đấu tranh giữa việc nên hay không nên bước vào lớp đã quyết định sẽ nhìn trộm qua cửa sổ.

“A không thể nào...Sao cô vẫn còn ở đây? Đúng là chướng mắt~!”

...Có vẻ dự cảm của cậu đã đúng. Ami nói móc bằng một giọng rất khó nghe. Ami quay về phía Taiga, người đang chùi một quyển vở và nhìn cô ấy với vẻ coi thường. Đôi môi Ami nhếch lên cười mỉa. Cũng đã lâu rồi Kawashima Ami (thật sự) mới xuất hiện lần nữa.

Taiga vẫn ngồi yên tại chỗ, cô nheo mắt lại.

“Đừng có lại gần nữa, con nhãi chết tiệt.”

Taiga nói với giọng không chút cảm xúc, cô mặc kệ những gì Ami vừa nói.

Ami hơi giật mình một chút vì bất ngờ bị đáp trả, nhưng cũng chỉ trong giây lát. Cô phát ra một tiếng ‘Hừm’ rồi quay đi chỗ khác, cô nàng hai nhân cách lại bắt đầu nói.

“Kya~, thật đáng sợ~! Đúng là Aisaka-san có khác! Đó là lí do tại sao giáo viên nghĩ cô thật phiền phức! Cô biết không kể cả lúc nãy khi tôi còn ở phòng giáo viên để hỏi một vài chuyện liên quan đến lớp học tất cả mọi người đều nhao nhao lên ‘Ami-chan đúng là dễ thương’, ‘Tôi rất vui vì em đã học trường này’ hay ‘Em không bị Aisaka bắt nạt chứ?’. Rồi tất cả cười phá cả lên~! Nhưng thật đúng là phiền phức~! Họ cứ nói ‘Ami-chan thật dễ thương’, nhưng cho dù họ không nói vậy tự tôi cũng biết chuyện đó!”

“...Hở?”

Một nụ cười ngạc nhiên nở trên đôi môi hồng, Taiga gần như bật cười trước những lời của Ami.

“Thật không tốt chút nào. Nếu cô tiếp tục như vậy, không biết tôi còn có thể kiên nhẫn trước hai tính cách khó ưa của cô đến bao lâu nữa đây? Ít nhất thì cũng phải để tôi vui vẻ quan sát cô chứ. À, cho dù tôi có chuyển sang lớp khác, kể cả khi tôi tốt nghiệp, liệu chuyện này đã hết chưa nhỉ? Trong suốt khoảng thời gian đó~, tôi sẽ chăm chú dõi theo cô.”

“...Cái?”

“Ồ tôi mong đến lúc đó lắm, lúc mà cô phạm sai lầm ấy. Đến lúc đó tôi mới nói ra, tiết lộ con người thật của cô hay làm gì đó thì quá là ‘đơn giản’ mà. Nhưng vậy thì buồn lắm, thế nên tôi sẽ không làm gì đâu. Lúc này tôi chỉ quan sát cô thôi, hãy để tôi tận hưởng chuyện đó thêm một thời gian dài nữa. Chỉ là...Cô nên để ý đến cái miệng mình. Đời còn dài...Nếu cô còn muốn tiếp tục sống.”

Ngay lập tức giọng nói bé nhỏ của Taiga khiến không khí trở nên u ám, như thể một lời nguyền rủa vậy. Tuy nhiên Ryuuji có thể hiểu được tình huống này. Taiga không thật sự quá tức giận. Giống như một con mèo vờn chuột, cô ấy chỉ đang trêu đùa với với kẻ cô ấy ghét và tận hưởng chuyện đó...Bởi vì đôi mắt cô vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh cũng như cô ấy vẫn chưa tung ra hết sức lực. Nếu con hổ thật sự điên lên, mấy chuyện này không thể xảy ra được. Taiga sẽ không ngừng tấn công như vũ bão bằng tất cả nanh vuốt của mình cho đến khi con mồi hoàn toàn bị xé thành từng mảnh.

Nhưng Ami lại không hề biết rằng Taiga đang nhẫn nhịn.

“Cô...đồ bám đuôi!”

Cô ấy có lẽ rất tức giận với những gì Taiga đã nói. Trong lúc hét lên gương mặt Ami méo đi trông thấy. Khoảnh khắc sức ép bao trùm lớp học cũng là lúc trận chiến bắt đầu.

“...Ha ha! Cô đúng là một con lùn đáng ghét!”

Ami hất tóc mình sang một bên, cô bình tĩnh và trở lại với thế tấn công với nụ cười trên môi.

"Chẳng phải vì cô luôn như vậy nên mới không có nổi một đứa bạn sao? Bị coi thường và chỉ có một mình, buồn, quá, đi~. Mặc dù nếu Ami-chan biết rằng chúng ta sẽ học cùng lớp thì cô ấy chắc chắn sẽ nói chuyện với cô bằng con người siêu dễ thương, tốt bụng. Thật đáng tiếc khi cô không thể trở thành bạn với Ami-chan nổi tiếng~...Hu hu, có vẻ như Takasu Ryuuji cũng hoàn toàn mê mẩn Ami-chan rồi~ Tên đó, hắn luôn nhìn Ami-chan với ánh mắt sáng rực. Chuyện đó đúng là phiền phức, cô có thể bảo hắn thôi ngay đi được không?"

---Với những gì cô ấy vừa nói, xem ra Ryuuji không thể bước vào lớp hay làm bất cứ chuyện gì tương tự. Hơn nữa, cô ấy nói 'ánh mắt sáng rực' là có ý gì...Đó chỉ là vẻ mặt bình thường mà. Đó là do di truyền, chỉ vậy thôi.

"Tôi rất vui vì cô đã phạm sai lầm đó...Này, cô có thể nhanh lên và biến về nhà được không? Nhìn cái mặt quái dị của cô chỉ khiến tôi muốn mửa."

"Tôi cũng sẽ đi cho dù cô có không nói gì hết. Sau cùng thì không giống như cô, một con lùn hôi hám, Ami-chan nổi tiếng có nhiều thứ để làm...Nhưng có chuyện này...Tôi đoán có lẽ Ami-chan cũng thấy thương hại cho cô. Thậm chí đên Yuusaku, con người tốt bụng nhất mà Ami-chan biết cũng chẳng ưa gì cô."

"...Cô nói cái gì?"

Giọng Taiga trầm hẳn xuống. Đôi mắt to đỏ ngầu hướng thẳng về phía Ami. Ami không hề nhận ra rằng cô ấy vừa đặt chân lên bãi mìn.

"Là vậy đó, tôi đã nghĩ về chuyện này từ lần đầu tiên chúng ta gặp. Cô biết Yuusaku vậy mà cậu ấy không bao giờ nhắc đến cô một lần nào kiểu như cô là bạn cùng lớp hay gì đó...Cho dù tôi có hỏi cậu ấy 'Cô gái đó là ai?', cậu ấy cũng chẳng nói gì. Xem ra cậu ấy cũng chả buồn để tâm đến cô...Hay nói đơn giản thì, kẻ thù của Ami-chan cũng là kẻ thù của Yuusaku. Tôi đã gặp và nói với cậu ấy tất cả mọi chuyện cô làm với tôi ở quán ăn gia đình. Tôi nghĩ chắc chắn cậu ấy cũng ghét cô lắm đó. Nếu một người vô cùng nhân hậu như Yuusaku còn ghét cô thì đó là tất cả những gì cô có."

Cô ấy nói ra hết tất cả.

Rồi,

"Thôi, mai gặp lại"

Ami cầm lấy cặp của mình và mỉm cười. Trên khuôn mặt xinh đẹp không hề có chút gì cay độc. Cứ như vậy, cô ấy vừa đi ra ngoài vừa vui vẻ ngân nga một mình.

"U, uoa oa...~"

Ryuuji vội lao đi. Cậu chỉ vừa đủ thời gian lách kịp vào trong tủ.

Chắc chắn cho dù cậu có không trốn kịp cũng không có vấn đề gì, nhưng---Cậu không thể không trốn. Ryuuji đợi đến khi tiếng bước chân Ami biến mất hoàn toàn, cậu thận trọng bước ra ngoài hành lang.

"Ta...Taiga?"

Cậu nhìn Taiga qua cửa sổ.

Taiga vẫn ngồi đó quay lưng về phía Ryuuji, cô ấy từ từ nghiêng đầu. Có vẻ như cô ấy đang nghĩ về những lời mà Ami ném thẳng vào mình.

'Cậu ấy chẳng ưa gì cô.'

'Có vẻ như cậu ấy chẳng buồn để ý đến cô.'

'Kẻ thù của Ami-chan cũng là kẻ thù của Yuusaku.'

'Tôi nghĩ cậu ấy chắc chắn cũng ghét cô lắm.'

'Đó là tất cả nhưng gì cô có.'

"U, u, u..."

Taiga ngước mắt lên trời.

Cô ấy kêu lên với giọng gượng gạo.

"...Con. Nhãi. Khốn. Nạn...!"

"Này Taiga! Bình tĩnh!"

Trước tiếng kêu tuyệt vọng của cậu, Taiga nhảy lên rồi quay ngoắt lại. Ngay khi nhìn thấy Ryuuji đứng ngoài cửa sổ, Taiga bất ngờ nhảy về phía trước và tóm lấy tay áo cậu.

"Ryuuji~!"

"Này!"

Đôi mắt Taiga ngay sau đó không còn chăm chú nữa mà đảo đi đảo lại.

"Ryuuji, Ryuuji, Ryuuji, Ryuuji~! Ông có nghe thấy không?! Này, vừa rồi ông cũng nghe đúng không?! Đúng không?! Ông nghĩ thế nào về chuyện này, chuyện kia, về tất cả những gì con nhỏ đó nói...Này, nó có thật không?! Thật không?! Tôi bị coi thường à?!"

"B, bình tĩnh một chút! Không bao giờ có chuyện đó đâu, nghĩ cho kĩ đi!"

"Ừ, nhưng con nhãi đó, c, cô ta, tôi, Ki, Ki, Kiki, Kita, ghét...Kiii~!"

"...U, oa..."

---Ryuuji chỉ muốn ngã gục xuống. Cuối cùng thì Taiga bắt đầu đập phá thật sự. Cô đạp mạnh ba cái ghế xếp thành hàng gần đó, Taiga bắt đầu nhe nanh rồi ngước lên trời và gầm lên.

"Grrr, con nhãi khốn nạn! Bây giờ, haaa...Tôi sẽ giết con nhỏ đó!!"

"Bình tĩnh! Đừng hấp tấp, thôi nào, hít thở sâu vào."

"Im mồm!"

"Này!"

Cô ấy hét lên cộc lốc và đẩy Ryuuji sang một bên bằng cái uy của mình trước khi lao đi hết tốc lực. Cô ấy chắc chắn định đuổi theo Ami người vừa đi ra ngoài. Chuyện này thật tệ, nếu mọi thứ cứ thế tiếp diễn cuối cùng sẽ có người phải mất mạng.

Để ngăn Taiga đang lao ra ngoài cửa Ryuuji cũng chạy đến cánh cửa đó từ phía bên ngoài lớp học.

"Dừng lại, đừng đi! Bình ti..."

"---!"

Rầm! Một tiếng động khủng khiếp.

Ryuuji và Taiga đồng thời mở cùng một cửa. Họ kéo cánh cửa về hai phía ngược nhau. Do đó Taiga đang lao ra hết tốc lực đã đập mạnh chán vào cánh cửa ngáng đường cô do Ryuuji kéo ra. Việc này quá đỗi bất ngờ, Ryuuji cũng không thể nói được điều gì. Taiga lảo đảo như con mèo say...cô lùi lại hai bước rồi ba bước.

"...Ui...đau..."

"Taiga~!"

Cậu chỉ kịp hét lên.

Taiga từ từ đổ về phía sau lưng, Ryuuji chỉ vừa đủ thời gian đỡ lấy trước khi cô ngã xuống.

"X, xi, xin lỗi! Bà không sao chứ?!"

"Kh...Không sao...Tôi không sao...Tôi...không...s..."

Chuyện này thật tệ. Có vẻ như Taiga không còn đủ sức để trách móc cậu nữa.

☺☻☺☻☺

"Ryuu-chan, phòng Taiga, đèn thì tắt mà rèm vẫn còn đóng đó."

Trong lúc đang uốn tóc bằng máy sấy, Yasuko đi chân trần vào trong bếp. Ryuuji nhún vai, cậu đã nấu xong phần tonkatsu cuối cùng. /*tonkatsu: thịt heo chiên xù | norecipes.com*/

"Thật vậy sao?...Mặc dù vị của nó chỉ ngon nhất khi vừa mới rán."

"Ồ, nhìn ngon quá đi~...Ya-chan thực sự rất thích tonkatsu."

Cùng một lúc, cả hai mẹ con cùng nhìn vào ba phần tonkatsu vẫn còn đang phát ra những tiếng xèo xèo. Cho dù vẻ mặt thì không giống nhau nhưng cả hai cùng nghĩ về một việc---Nếu họ không ăn nhanh thì đồ ăn sẽ bị nguội mất.

Từ sau tai nạn lúc ở trường, Taiga có vẻ lạ hơn bình thường. Có vẻ như cô ấy bị đập vào đầu khá mạnh, nhưng vì không có triệu chứng gì đáng lo như chảy máu hay buồn nôn nên cô ấy sẽ sớm trở lại như bình thường thôi. 'Ông nhìn đi đâu vậy hả?'. 'Ông định giết tôi có phải không? Đồ đần độn'. Cô ấy vẫn còn có thể nói mấy câu như thế.

Tuy nhiên trong khi vẻ bực tức thì vẫn như thường lệ, có vài lần trông cô 'u ám' hơn một chút. Sau tai nạn bất ngờ đó, Taiga vốn như một quả pháo tự ý phát nổ giờ trông như một thứ hoa quả tự thối từ bên trong bởi chính độc tố của mình. Sau khi kêu ca mấy câu, cô ấy ngay lập tức liền im lặng hoàn toàn và không mở miệng một lần trong suốt quãng đường trở về nhà mình. Cô ấy cũng không hề nhắc gì đến Ami.

Chuyện này không giống như việc Taiga đang phớt lờ Ryuuji. Thay vì thật sự phớt lờ Ryuuji, có lẽ là do cô ấy đang mắc kẹt trong mớ suy tư của mình, hay có lẽ đúng hơn là cô ấy chán không buồn trả lời vì đang mải ngẫm nghĩ.

Và giờ cô ấy vẫn chưa có mặt tại căn hộ nhà Takasu, mặc dù việc Taiga đến lúc sáu giờ ba mươi chiều để ăn tối đã thành một thói quen.

Ryuuji khoanh tay trong lúc vẫn đang cầm một đôi đũa, cậu nhìn món tonkatsu và lẩm bẩm.

"Có thể cô ấy thấy không được khỏe? Rồi có lẽ cô ấy đã đến bệnh viên...một mình? Nếu như vậy, cho dù có phải ép buộc mình cũng nên bắt cô ấy đến bệnh viện ngay khi vừa về...có lẽ đây thực sự không phải lúc thích hợp để rán tonkatsu."

"Iya~, mẹ cá là Taiga vẫn trong đó. Con biết không, mẹ có thể cảm thấy sự hiện diện của con bé qua cửa sổ."

Yasuko vừa nói vừa đang nhìn vào gương, bà đang giơ một cái váy dài ra trước ngực.

"Dù sao thì Ya-chan cũng rất nhạy cảm với sự xuất hiện của phụ nữ. Inko-chan cũng nghĩ vậy đúng không!"

'Ơ...? A, ờ', Inko nhìn có vẻ đầy bối rối và hơi ngu ngốc, con két bất ngờ bị kéo vào cuộc trò chuyện kì quặc. Nó vừa kêu lên một tiếng giống như người nói vậy, tiếng kêu đó có thể bị nhầm lẫn với một lời đáp thực sự.

Inko, có lẽ bằng một cách nào đó, đã đúng trong trường hợp này, vì trực giác của Yasuko thật sự khá hay chính xác. Theo lời bà nói, chuyện này là do bà là một 'siêu năng lực gia tí hon'.

"Ryuu-chan, nếu con thấy lo lắng thì hãy sang đó rồi đưa con bé qua đây~."

Trong lúc nói những câu đó, Yasuko đã quyết định được trang phục của mình và treo nó sang bên cạnh, và giờ bà đang làm tóc bằng tay trái trong khi dùng tay phải nhắn tin một cách thuần thục. Yasuko thật sự không phải kiểu người làm được nhiều việc một lúc. Nhưng bà thường khá vội vào khoảng thời gian này, bà sẽ gửi những tin nhắn liên quan đến công việc trong khi đang thay đồ.

Ryuuji không còn lựa chọn nào khác, cậu gật đầu. Cậu không thể tiếp tục lo lắng như vậy cũng như không thể để Yasuko tiếp tục chờ vì bà còn phải đi làm sớm.

"Vậy thì con sẽ đi một lát. Khi nào xong mẹ cứ việc ăn trước, được chứ?"

"Uoa~o."

Tránh không nhìn vào bà mẹ ruột đang làm một tư thế quyến rũ như một phần của lời đáp, Ryuuji đi ra ngoài khi đang mặc một cái áo phông.

Chiếc sandal tạo thành tiếng mỗi khi cậu bước xuống cầu thang sắt. Giờ mới đầu hè, trời tối. Bầu trời đầy những mảng màu tràm, màu đỏ thắm đan xen, những cơn gió thổi nhẹ nhàng, bình lặng.

Ryuuji hít một hơi thật sâu để xua tan mùi dầu rán trong nhà ra khỏi lông ngực. Được cung cấp một lượng lớn dưỡng khí khiến cậu cảm thấy nỗi lo lắng của mình cũng khác với lúc trước.

Cậu tự hỏi Taiga và Ami cùng ở trong một lớp, không hiểu làm thế nào để họ có thể yên ổn sống qua mỗi ngày. Hai người đó luôn có những trận cãi lộn trong lớp học chật chội, họ sẽ dần dần hạ thấp sinh lực đối phương cho đến khi có một người ngã gục---liệu có thứ gì giống như vậy không? Ryuuji không thể hiểu nổi thế giới đáng sợ đó.

Cũng gần một phút từ khi cậu bước vào cái sảnh lát đá quen thuộc của khu căn hộ cao cấp, Ryuuji chưa thể giải tỏa hết những lo lắng của mình. Chỉ cần nhìn vào hai người đó cậu cũng có thể hiểu rằng họ đã đi quá xa rồi. Cho dù vậy, cậu vẫn nghĩ. Có thể nếu hai người đó tôn trọng nhau một chút thôi thì họ đã có thể chung sống hòa bình, thay vì hối hận vì đã trở thành bạn cùng lớp.

Trong đầu Ryuuji hiện ra cảnh Taiga ngước nhìn với sát khí hiện rõ mồn một và Ami liếc sang chỗ khác trước khi nở nụ cười yếu ớt. Nếu Taiga là Palmtop Tiger thì Ami chắc chắn sẽ là một con chihuahua thuần chủng luôn hành động hòa nhã với chủ của mình. Cô ấy có thể kêu ăng ẳng cũng như chủ động tấn công nhưng một khi thấy nguy hiểm cô sẽ nhảy ngay vào đôi tay của chủ nhân (Kitamura) và thay vào đó dùng đến vẻ mặt nhăn nhó của mình. Cô ấy cũng mặc những bộ đồ được thiết kế riêng nữa.áo>ô>

“...Đúng là quá hoàn hảo.”

Cậu chỉ vừa tưởng tượng ra một con hổ và một con Chihuahua nhìn chằm chằm vào nhau. Ryuuji cảm thấy hoàn toàn kiệt sức, cậu nhấn chuông trên chiếc cửa tự động. Sau một lúc vấn không có ai trả lời, cậu nhấn thêm lần nữa rồi đến lần thứ ba cậu gật đầu. Có lẽ do cậu hơi quá coi trọng mẹ mình, nhưng Ryuuji tin rằng trực giác của Yasuko không sai nên cậu nhấn chuông thêm lần nữa. Rồi thì,

“Ai đó?”

Với thái độ cộc cằn như thể muốn hỏi ‘Tên nào vậy?!’, giọng Taiga vang lên chán nản.

“L...là tui. Tui đã chuẩn bị bữa tối nên hãy xuống đây rồi sang nhà tui đi. Tui làm món tonkatsu đó.”

“...Không cần.”

Vẻ mặt vốn dữ dằn của Ryuuji giờ thêm một chút bực mình---Đó không phải là biểu hiện của tức giận mà là ngạc nhiên. Taiga có thể được coi là một người tham ăn vô độ vậy mà cô ấy nói rằng mình sẽ không ăn tối. Chuyện này có lẽ nghiêm trọng hơn những gì cậu đã nghĩ.

“Này, có chuyện gì với bà vậy? Bà thấy không khỏe hả? Đầu bà có đau không?”

“...Im đi. Tôi không có đau ở đâu hết.”

“Nếu bỏ bữa bà sẽ lại ngất đó.”

Cơ thể bé nhỏ của Taiga sử dụng năng lượng rất kém hiệu quả, do đó nếu bỏ bữa cô sẽ lập tức run rẩy và trở nên xanh xao. Ryuuji biết chuyện đó đã từng xảy ra, vậy nên cậu đanh giọng lại.

“Dù sao thì mở cửa ra đi. Tui sẽ không ngừng bón cho kẻ không chịu giải thích rõ ràng tại sao lại không ăn.”

Sau một lúc, một tiếng tặc lưỡi nhè nhẹ vang lên. Ngay sau đó, cánh cửa tự động mở ra.

“...Ô.”

Cậu lên đến tầng hai của khu căn hộ hạng nhất.

Cánh cửa gỗ sồi từ từ kéo ra. Ryuuji không kịp nghĩ ngợi gì la lên ngạc nhiên khi thấy một gương mặt xuất hiện từ phía sau cánh cửa.

“C, có chuyện gì…?”

“...”

Taiga im lặng, trùm chăn lên đầu, cái váy bông dài nhàu nhĩ. Mái tóc rối tung dính vào mặt cô như đang cố che đi một phần gương mặt. Con mắt lộ ra sau mái tóc hoàn toàn đỏ ngầu---Có những vệt nước lăn dài trên mặt Taiga, chắc chắn là cô ấy vừa khóc một mình.

Taiga là một cô nàng hay khóc thầm nhưng cho dù vậy chuyện này...

“N, này. Đợi đã.”

Taiga kéo lê theo chiếc chăn phía sau, cô bước vào hành lang màu be được thiết kế thanh lịch và hướng vào phòng khách. Ryuuji có đôi chút do dự, cuối cùng cậu cũng bỏ dép rồi đuổi theo cô.

Đi qua cánh cửa kính lớn, phòng khách tráng lệ rộng hơn hai mươi tấm tatami được trang trí vô cùng tuyệt vời như được bê nguyên ra từ tạp chí nội thất. Nhưng, /*20 tấm tatami là khoảng 32-33m2*/

“...A…”

Ryuuji lẩm bẩm, cậu đưa tay gãi đầu.

Trên tấm thảm bên cạnh cái sofa là những chiếc ga giường nhàu nhĩ và những chiếc chăn được lấy ra từ phòng ngủ được xếp chồng lên nhau. Ở giữa chỗ đó có một khoảng không chỉ vừa vặn cỡ của Taiga. Cô ấy vừa đúng vào chỗ đó, ngồi gọn trong lỗ bao quanh bởi đống chăn. Cô sử dụng cái chăn trùm trên đầu như một cái nóc, Taiga giấu đi toàn bộ cơ thể mình và trở thành Hikikomori Tiger hoàn hảo. /*Hikikomori là từ ám chỉ những người tránh không muốn giao tiếp với xã hội*/

Lúc này cái đèn trùm pha lê không hề được bật, chỉ có ánh sáng nhẹ nhàng hắt xuống từ những chiếc đèn gắn trên trần. Từ trong phòng cũng không thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài vì rèm cửa đã bị kéo kín. Cô ấy chắc chắn đã ngồi như thế trong căn phòng tối tăm này từ lúc trước.

“...Này.”

“...”

Cô ấy vẫn cuộn tròn như vậy, vô cùng thất vọng.

Trong giây lát, Ryuuji thấy do dự. Tuy vậy cậu quyết tâm dỡ bỏ một phần chỗ ẩn nấp của Taiga và cúi người ngồi xuống bên cạnh. Cô ấy giờ như một con chim non đang giấu mình trong tổ.

“Thôi nào, có chuyện gì vậy?...Có phải chỗ bà bị va lúc nãy đang đau không? Muốn đến bệnh viện chứ?”

Mặc dù chỉ hoàn toàn do vô tình nhưng người khiến Taiga bị thương là Ryuuji. Kể cả cô ấy có nghĩ cậu thật phiền phức thì Ryuuji cũng không thể không hỏi. Tuy nhiên, Taiga chỉ cuộn tròn như một con hổ con và úp mặt vào ga giường, không hề trả lời.

“...Bà thực sự ổn chứ…?”

Một lúc sau, cuối cùng Taiga cũng nói gì đó bằng thứ giọng chỉ như tiếng muỗi vo ve.

“...Này…”

“Hở?”

“...Kitamura, có thật là bây giờ cậu ấy... thực sự rất ghét tôi không?”

Taiga hơi xoay đầu sang bên cạnh một chút, đôi mắt rưng rưng lén nhìn qua kẽ tóc trông rất chán nản. Taiga chăm chú nhìn vào Ryuuji.

---Cậu thở ra một hơi dài, rất dài.

“Này, thôi nào...Bà vẫn còn lo về mấy chuyện này à?”

“Nhưng…”

“Tui đã nói rồi mà, đúng không? Kitamura, cậu ấy đã chứng kiến tất cả những việc xảy ra ở nhà hàng gia đình. Cậu ấy hiểu là bà đã bị chọc tức cũng như tại sao bà lại phản ứng như vậy. Và ngay từ đầu, cậu ấy cũng biết về tính cách thật của Kawashima rồi. Dù sao thì, Kitamura không phải dạng người sẽ ghét người khác chỉ vì một chuyện như vậy. Bà là người biết rõ chuyện đó hơn ai hết mà, đúng không? Bà không nên chán nản vì những chuyện tầm thường này.”

“...Chuyện này...là thật sao?”

“Tui vừa nói rồi mà.”

“...Vậy thì...Sao tôi thấp vậy?”

“Hở?”

Câu hỏi đó khiến Ryuuji hoàn toàn bất ngờ, cậu chưa từng dành thời gian để nghĩ tại sao mọi người lại trông như vậy. Vài giây sau cậu cố nói ra một vài từ.

“C, chuyện đó...Tui đoán là do di truyền, chắc vậy…”

Cậu đã tìm được đường thoát cho mình. Tuy nhiên Taiga tiếp tục hạ thấp giọng nói với cùng một kiểu.

“...Tôi là một con lùn, và tên của tôi cũng kì quặc nữa...tui cũng không thể làm được gì theo ý mình…”

Nói rồi cô chìm vào im lặng.

Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy chuyện này. Rằng cô ấy muốn làm điều gì đó với cái tên của mình. ‘Taiga’, cái tên không thể khiến bất kì ai nghĩ đó là một cô gái, cũng như với dáng vẻ thấp bé của mình, lí do khiến cô bị gọi là ‘Palmtop’. Nhắc đến chuyện đó, thật sự thì Taiga cũng đã ăn rất nhiều các sản phẩm làm từ sữa mỗi ngày.

“Tui không biết...Vậy ra bà chỉ đang lo lắng về mấy chuyện vớ vẩn đó thôi à.”

“...Không vớ vẩn chút nào. Không như ông, tôi là con người nhạy cảm.”

Taiga đưa nắm tay bé nhỏ lên rụi mắt. Cuối cùng Taiga cũng đứng lên rồi cô lại ngồi xuống cạnh Ryuuji. Có một miếng chườm lạnh dán trên trán cô ấy. Lúc trước cậu không thể thấy được vì nó đã bị mái tóc che đi mất. Có lẽ chán cô cũng bị sưng lên đôi chút. Ryuuji cảm thấy đau như thể bị gai đâm vào tim vậy, bất giác cậu lấy đầu ngón chọc nhẹ vào miếng dán. Taiga vẫn để yên cho cậu làm vậy.

“...Thì sao chứ...Tui chỉ cao một mét sáu nhăm thôi mà…”

Đôi môi cô ấy lẩm bẩm với chút phiền muộn, Taiga gục đầu xuống. ‘Tui chỉ cao hơn một chút thôi mà’, cậu đã nghĩ vậy nhưng rồi Ryuuji nhận ra cô ấy không chỉ nói về mình...

“...Và tên của tôi nữa, nó như thể cái tên đến từ Sao Kim vậy, nên...nên…”

Đó là những điều Kawashima Ami đã nói.

Ami có một thân hình cân đối và tên của cô ấy cũng dễ thương như một nhân vật anime. Mẫu con gái lí tưởng có mọi thứ mà Taiga mong muốn lại chính là Kawashima Ami.

‘Giờ mình hiểu rồi’, Ryuuji thở dài. Taiga trở nên thất vọng như vậy vì không chỉ lo lắng về những gì Kitamura nghĩ về mình mà còn vì những suy nghĩ tự ti trước Ami nữa. Cô nàng tráo trở mà cô vẫn coi thường lại có tất cả những gì cô ấy muốn. Ở điểm này không có cách nào cô ấy có thể thắng được...Nếu đúng như vậy, có lẽ ai cũng sẽ giam mình và ngồi co ro trong căn phòng tối tăm u ám, chắc chắn là thế.

Không phải là Ryuuji không hiểu được tình trạng lúc này của Taiga. Cậu gật đầu vài cái.

“Hơn nữa, cô ấy còn là bạn cũ của Kitamura. Thậm chí gia đình họ cũng rất thân với nhau.”

“U…”

---Cậu đã định ủng hộ cô kiểu như nói ‘Tui hiểu ý bà rồi’ song chưa kịp. Gương mặt Taiga trở nên méo mó một cách đáng thương trông như thể một viên đá đang tan chảy vậy.

...Khỉ thật. Cuối cùng mình lại đả động đến vấn đề lớn nhất…

Nếu Ami chỉ có dáng vẻ cũng như cái tên dễ thương, Taiga sẽ không thất vọng đến thế. Nhưng thêm vào tất cả những điểm đó Ami lại rất thân thiết với Kitamura. Đó chính là điểm mấu chốt, Ami có lợi thế ở điểm mà Taiga coi trọng nhất, điều đó mới khiến Taiga cảm thấy thất vọng như vậy. Cô ấy chỉ đuổi theo những thứ mà Ami có mà mình thì không trong vô vọng.

Ryuuji cuối cùng cũng nhận ra sai lầm của mình, nhưng đã quá muộn rồi. Giống như thể một con ốc, Taiga thu người trở lại cái hốc tự kỉ của mình. Cuối cùng, cô ấy lại trùm kín cơ thể với chiếc chăn của mình.

“...Tôi tự hỏi sao ông lại vô cảm như vậy...Tôi khá ngạc nhiên trước sự ngu ngốc của ông đó…”

Cô hạ thấp giọng lẩm bẩm với vẻ cay đắng. Nghe cô ấy nói vậy, Ryuuji cũng không thể không đáp lại.

“Ờ, tui lúc nào cũng chết lặng trước cách bà sống.”

“Gì chứ?!”

Trước câu nhận xét vu vơ, thô lỗ của cậu, Taiga nhanh chóng trở nên tái mét. Cô tung cái chăn sang một bên và đứng dậy.

“Ờ, ờ không phải bà còn rất khỏe sao?”

“Nói cho tôi biết, có, điểm, nào, của, tôi, là, đáng, kinh ngạc!”

“Ờ, như thế này này! Chính lúc này á! Dừng lại! Ôi!, Ui!”

Taiga không để cho cậu nói hết, cô bắt đầu lấy gối đập vào mặt Ryuuji.

“Ông! Ông đúng là! Con chó! Ngu ngốc!”

“Bụi! Bụi bay khắp nới rồi! Dừng lại! Pa!”

“Im đi! Câm mồm! Ắt...xì!”

“A! Ô!...Uoa, bà đang chảy nước mũi kìa!”

Tác động còn mạnh hơn cả những cú đánh vừa rồi chính là sự suy sụp của tinh thần...Vậy là đủ để khiến Ryuuji không thể phản kháng lại, nhưng sau đó…

Bụng Taiga kêu lên như thể tiếng động đất vậy.

“Hở?”

Cặp mắt cô trống rỗng tròn xoe, Taiga dừng lại không tấn công nữa, cô cúi xuống nhìn bụng mình với vẻ ngạc nhiên.

“Tôi không hiểu thứ tiếng vừa rồi ở đâu ra.”

“Đừng có mà ‘Hở’! Đó là tiếng từ bụng bà đó!...Trời, tui biết mà, bà đang đói đúng không? Thôi, đi ăn tonkatsu nào.”

“...Tôi đã nói là tôi không cần rồi, đúng không?”

“Tui thà tin vào cái bụng bà còn hơn là tin những gì bà nói. Cũng gần đến giờ Yasuko phải đi làm rồi nên nhanh lên, dậy đi.”

“...Thịt, có phải là thịt lợn đen không?

“Là lợn đen.”

“...Phần thịt mỡ béo ngậy, tôi ăn nó được chứ?”

“À, ừ”

Với đôi chút miễn cưỡng, cuối cùng Taiga đã đứng dậy khỏi cái tổ bằng chăn của mình. Đầu tiên Ryuuji bắt cô xì mũi, kiểm tra cửa nẻo và đảm bảo cô đã cầm theo chìa khóa rồi bắt cô đi dép xăng-đan vào chân. Như vậy, Ryuuji đã đưa thành công Taiga ra khỏi căn hộ của mình.

Bầu trời giờ đã ngả nhiều hơn sang màu chàm so với lúc trước, khi hai người đi lên cầu thang của khu nhà cho thuê bên cạnh.

“Ryuu-chan!”

Khuôn mặt rưng rưng của Yasuko thò ra từ sau cánh cửa. Có vẻ như bà ấy đã chờ hai người họ cho đến giờ mà không hề ăn trước.

“Cho dù chúng ta có tonkatsu nhưng chúng ta không có nước chấm. Không hay chút nào~!”

Bà cầm chai nước chấm rỗng không trên tay và báo cho cậu con trai tin động trời đó.

Ryuuji và Taiga lao đi với vẻ vội vã, họ nhanh chóng đến cửa hàng tiện lợi gần nhất. Ryuuji đi thẳng đến kệ nước chấm, Taiga thì đi mua tạp chí.

Sau khi đã trả tiền nước chấm,

“Thôi nào, chúng ta đang vội đó, đi thôi.”

Cậu đập vào sau lưng Taiga bằng cái túi của cửa hàng tiện lợi. Taiga quay lại nhìn cậu khó chịu.

“Tôi biết rồi, đừng có ồn ào nữa, mà cũng đừng có chạm vào mông tôi, đồ con chó biến thái. Đợi tôi một giây thôi...A.”

Trong lúc lật nhanh quyển tạp chí, ngón tay cô bất ngờ dừng lại. Rồi thì khi Ryuuji gần như đã đi ra khỏi cửa hàng ngay trước mắt cô, Taiga tóm lấy vạt áo phông của cậu và kéo lại.

“Này, nhìn cái này đi.”

Cô giơ cậu xem trang tạp chí. Ryuuji quay lại và nghĩ ‘Gì nữa?’, đột nhiên cậu dừng bước ngay khi nhìn vào bức ảnh mình vừa được chỉ.

“...Đó không phải Kawashima Ami sao.”

Ở cuối của trang tạp chí có một cột nhỏ miêu tả Ami trong bộ thường phục kèm theo mấy từ.

---Bắt đầu từ số tháng này, Ami-chan sẽ nghỉ một thời gian để giải quyết các vấn đề ở trường học. Hi vọng chúng ta sớm thấy cô quay lại.

“Có nghĩa là con nhỏ đó đi nghỉ sao. Đó là những gì tạp chí nói.”

“Vậy cô ấy nghỉ làm vì chuyển đến đây sao?...Đến trường ta, không phải là rất tuyệt sao…”

Cậu thấy chuyện này không có nhiều ý nghĩa nhưng.

“Phì, đây không phải lúc để đứng nói chuyện như vậy. Nếu ta không nhanh lên Yasuko sẽ muộn mất.”

Bỏ quyển tạp chí sang một bên, hai người chạy ra khỏi cửa hàng và băng qua khu để xe khi họ vừa ra đến đường thì,

“...Hở?”

“...Ai kia?”

Gần như cùng lúc, họ cùng dừng lại khi nhìn thấy một chuyện lạ lùng. Hai người bất ngờ quay sang nhìn nhau.

Có một người trông rất kì quặc và bí ẩn đi ngang qua ngay trước mặt họ. Cô ấy mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đeo kính râm mặc dù trời đã tối nên đó chắc chắn là để che mặt, và trên đầu còn đội một chiếc mũ rộng vành. Chưa hết, với đôi chân dài mảnh mai, mái tóc óng ả, gương mặt nhỏ nhắn và cách ăn mặc tuyệt vời, cho dù có nhìn thế nào đi nữa cô ấy chỉ có thể là cô nàng người mẫu duy nhất trong thị trấn---Là người họ vừa mới nhìn thấy trên tạp chí.

Cũng dễ hiểu tại sao Taiga lại cau mày bực bội.

“...Ông hỏi gì...chính là con nhỏ đó…”

“...Nhưng sao cô ấy lại mặc như vậy?”

Với bộ trang phục kì quặc đó, cuối cùng thì cô ấy còn nổi bật hơn ấy chứ. Nếu đây là Hiroo hay Azubu thì có lẽ cô ấy sẽ hòa lẫn với mọi người như kiểu một diễn viên bí ẩn muốn che dấu thân phận mình. Tuy nhiên với một khu dân cư nơi mà chưa ai than phiền về bất kì hành động xấu nào, thậm chí cô ấy còn có thể bị nhận nhầm khi ăn mặc như một tên cướp cửa hàng tiện lợi và bị tố giác.

Ami mặc như vậy đi vào trong cửa hàng tiện lợi, cô cầm lấy một cái rổ, nhưng sau đó mới đáng chú ý. Cô lấy tất cả bánh ngọt cũng như kem xếp trên kệ và ném chúng vào rổ một cách vô cùng hung hăng. Sau đó là hộp cơm, các món ăn phụ và cả bánh mì ngọt. Thêm cả các chai nhựa đựng đồ uống có đường cũng như nước ngọt có ga nữa. Thậm chí người bán hàng cũng phải dựa người vào máy tính tiền và để mắt đến hành động lạ lùng của cô ấy.

“...Thật lập dị...Phải chăng cô ấy có một bữa tiệc tại nhà hay gì đó không?”

“Không...Không phải đâu, không phải với mấy thứ đó. Phu~u, tôi hiểu rồi...Cuối cùng tôi cũng biết được điều gì đó thú vị.”

Taiga khẽ nở nụ cười, cô đứng trước mặt Ryuuji và rồi bắt đầu nhanh chóng bước đi. Có vẻ cô ấy đã đoán ra được điều gì đó nhưng lại không thích chia sẻ thông tin cho cậu.

“Ryuuji, chạy thôi.”

“À, ừ.”

Dù sao thì họ cũng đang rất vội. Bỏ những chuyện vừa xảy ra sang một bên, Ryuuji và Taiga phi nhanh trên con đường chính về phía nhà Takasu nơi có món tonkatsu đang đợi họ.

Nhưng lúc đó, kì lại thay, khóe miệng Taiga cong lên cười mỉa.