Toradora!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 2 - Ngoại truyện.

Huyền thoại về Palmtop Tiger hạnh phúc

Tầng ba khu nhà cũ.

Buổi học vừa mới kết thúc, hành lang chìm trong bóng tối mờ mờ, không có học sinh nào còn ở đây nữa. Ánh sáng nhấp nháy u ám từ chiếc đèn huỳnh quang cũ chiếu xuống gương mặt buồn bã của Tomiie Kouta.

Cuối cùng cậu ấy cũng đến trước một cánh cửa, trên cửa có dán một mảnh giấy. Trên mảnh giấy có vài chữ nguệch ngoạc viết bằng bút chì.

Trên đó ghi ‘phòng Hội học sinh’.

“Haa.”

Kouta thở dài, cậu cúi nhìn tay nắm cửa cũ kĩ bằng đôi mắt lờ đờ. Cậu cũng chẳng hiểu mình đến đây hằng ngày làm gì nữa...

“Gyahahahaha!”

“...Đúng là hội trưởng có khác.”

Tiếng cười vô cùng hả hê phát ra từ bên kia cánh cửa đẩy lùi Kouta về phía sau, cậu do dự không muốn tiến thêm nữa. Bóng dáng chủ nhân của tiếng cười đó cứ thế bật ra trong đầu cậu.

Một người đáng tin cậy, đôi lúc giống như một người cha khó tính...như một người anh trai hay một huấn luyện viên vậy. ‘Nam tính’, từ này chắc chắn rất phù hợp với tính cách của người đó. Kouta đã quyết định rằng mình không hề ghét kiểu người như vậy. Tuy nhiên,

“Xin phép.”

Cậu mở cửa và ngay lập tức bước vào căn phòng.

“Này! Nhóc đến trễ đó, năm nhất! Vào đi, ngồi xuống đây, ngồi xuống!”

“...Vâng.”

Cũng đã vài tuần trôi qua kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau nhưng Kouta vẫn chưa thể quen được với chuyện này.

“Nói kiểu gì vậy? Thật là thiếu tinh thần.”

Chậc. Con người nam tính đó tên thật là Kanou Sumire. Sau cái tặc lưỡi Sumire một nụ cười hào sảng. Chị ấy nói “Này ăn đi”, rồi ném cho cậu một cái bánh ngọt.

Nhưng trên hết chị ấy,

“Xin lỗi, hội trưởng, em đã có thông tin tài chính của năm ngoái rồi.”

“Ồ, để chị xem qua, đưa đây nào.”

Mái tóc dài đen óng mềm như lụa buông trên đôi vai thanh thoát, vẻ mặt buồn bã, nước da trắng trẻo, chị ấy mang diện mạo trông hệt như một thiếu nữ Nhật Bản trẻ trung xinh đẹp.

Chị ấy là Kanou Sumire, chủ tịch Hội học sinh.

Chị ấy là một học sinh gương mẫu, chưa bao giờ rời khỏi vị trí dẫn đầu trong học tập từ khi vào trường. Không chỉ thế em gái chi ấy, Kanou Sakura nhỏ hơn chị ấy hai tuổi cũng là học sinh năm nhất của trường. Hai người họ được cả trường gọi là chị em nhà Kanou. Vậy đó, là hội trưởng Hội học sinh và cũng là chị gái nhưng Sumire còn giống như anh trai Sakura hơn.

“Này Kouta. Hôm nay nhóc lại ăn trưa một mình đúng không? Chị đi qua lớp và thấy nhóc chỉ có một mình.”

“...Xin chị để tâm vào công việc của mình đi.”

Sumire ngồi cạnh cửa sổ, đôi chân duỗi dài, trên tay cầm một tập tài liệu, chị ấy vừa cười vừa nhìn Kouta. Có vẻ như Sumire không có ý định chỉ dừng lại ở đây.

“Nhóc vẫn chưa kết bạn được với ai sao? Gần hết tháng năm rồi đầy? Không phải nhóc đã vào trường được hai tháng rồi sao?”

Những câu nói phát ra từ đôi môi hồng nhạt chẳng có chút đắn đo gì cả. Kouta vẫn im lặng, cậu quay lưng về phía chị ấy rồi cúi nhìn cuốn sổ.

“Cho dù chỉ là năm nhất mà nhóc định phớt lờ chị à?”

“Thôi nào, hội trưởng.”

Người vừa giải cứu cậu là hội phó Kitamura Yuusaku học năm hai. Một gương mặt thật thà, gọng kính bạc lấp lánh, anh ấy bình tĩnh nói chen vào.

“Kouta vào học muộn một tháng, nên em nghĩ giờ mới được có một tháng thôi.”

“Ồ, đúng rồi!”

Một tiếng động khẽ vang lên, Sumire làm ra vẻ như đang vỗ tay.

“Gì nhỉ, hình như nhóc bị ô tô đâm một ngày ngay trước lễ khai giảng đúng không…?”

“...Không. Em bị ô tô đâm vào một ngày trước kì thi chọn trường lần đầu tiên.”

“Đúng rồi, đúng rồi, hừm...A chị nhớ rồi, hàng xóm của nhóc gặp hỏa hoạn dẫn đến nhà nhóc cũng bị ngập luôn…”

“...Chuyện đó xảy ra một ngày trước chuyến đi dã ngoại hồi trung học. Còn hôm trước lễ khai giảng, cơn đau bụng dữ dội của em hóa ra lại là đau ruột thừa, nó đau thắt lại trong lúc nhà em đang ăn mừng. Rồi em đập vào một cái bàn gần đó và bất tỉnh…”

“À! Rồi nhóc phải ở trong bệnh viện suốt một tháng!”

Sumire chỉ thẳng vào cậu. Kouta chỉ có thể cúi đầu im lặng, cậu đã biết điều mà chị ấy sẽ nói tiếp theo.

“Đúng thật là...Nhóc giống như một nam châm chuyên hút tai họa vậy!”

Kyahahaha!...Chuyện đó vui vậy sao?

“Hội trưởng, chị cười hơi quá rồi đó. Chị sẽ khiến Kouta cảm thấy buồn đó.”

Tiếng cười sảng khoái tiếp tục cho đến khi Kitamura can thiệp. Cặp thư kí học năm hai đang vờ như rất tập trung vào công việc nhưng đôi vai họ cũng run lên khe khẽ.

‘Cứ cười nếu chị muốn’, Kouta bĩu môi rồi quay đi. Xin lỗi vì em quá xui xẻo. Mặc dù chuyện này chắc chắn là đúng.

Bất cứ khi nào có một sự kiện gì đáng nhớ thì Kouta chắc chắn sẽ phải chịu đau khổ bởi số phận đen đủi của mình. Từ ngày cậu sinh ra cho đến ngày hôm nay, mọi chuyện với cậu lúc nào cũng như vậy. Tình cờ máy quay của bố cậu hết điện vào đúng lúc Kouta chào đời, rồi bác sĩ vì phân tâm bởi chuyện đó nên đã đánh rơi cậu thẳng xuống giường.

Và cứ như vậy mỗi ngày cậu đều gặp rắc rối. Lần này là việc cậu đã quyết định tham gia vào Hội học sinh.

Do bỏ lỡ tất cả các sự kiện quan trọng lúc nhập trường nên Kouta đã trở nên xa cách với những người khác mà cậu chẳng hề hay biết. Ngay từ đầu Kouta không phải là người vui tính, cậu từng nghĩ đến chuyện sẽ tham gia vào một câu lạc bộ để có thể kết bạn. Nhưng cậu đã để lỡ đợt tuyển thành viên mới do đó để tuột mất cơ hội để có thể tham gia vào bất kì một câu lạc bộ nào.

Không phải là Kouta bị ghét bỏ hay gì cả, nhưng tất nhiên cậu cảm thấy lúng túng khi hoàn toàn không có lấy một người bạn để trò chuyện trong thời gian rảnh rỗi. Vào một ngày, trong lúc cậu đang tự hỏi tại sao mình lại kẹt vào một tình trạng khốn khổ đến vậy Kouta đi ngang qua một tấm áp phích.

[Tìm người hỗ trợ chung! Luôn luôn chào mừng hội viên mới! Hội học sinh]

Người hỗ trợ chung...Cơ bản cậu hiểu đó nghĩa là người sẽ giúp đỡ rất nhiều công việc khác nhau. Không hẳn là Kouta có chút hứng thú nào với việc giúp đỡ Hội học sinh. Tuy nhiên lúc đó câu ‘luôn luôn chào mừng hội viên mới’ thực sự khiến cậu để ý. Tựa như cánh cửa trên toa cuối cùng của đoàn tàu cậu đã bỏ lỡ vẫn còn mở---Đó là những gì cậu đã nghĩ.

Kouta vẫn còn nhớ rõ lúc mình gom hết dũng khí đối diện với phòng Hội học sinh, cậu mở cánh cửa đó ra lần đầu tiên.

Cậu vẫn nhớ một Yamato Nadeshiko tóc đen xinh đẹp ngạc nhiên quay lại. Có thể làm việc trong Hội học sinh cùng một người xinh đẹp như vậy đúng là ngoài sức tưởng tượng của cậu. Cậu đã gặp may mắn bất thường---cậu đã nghĩ vậy đó. Nhưng rồi chị ấy chào cậu bằng một cách đầy nam tính, chị ấy giơ một tay lên và kêu “Yo!”. Chị ấy ngồi phịch xuống cái ghế với đôi chân dang rộng. Chị ấy nói “Năm nhất đúng không?! Có chuyện gì?! Được rồi ngồi đó đi!”. Chị ấy vỗ vào một cái ghế trống...Đầu gối Kouta trở nên mềm nhũn. Người đang đợi trước mặt cậu là một ‘ông anh trai’ đáng tin cậy trong diện mạo của một Yamato Nadeshiko.

Hơn nữa cũng chẳng có bất kì học sinh năm nhất nào khác, kể cả giáo viên chủ nhiệm của cậu cũng không biết trong Hội học sinh có một chức vụ như vậy, “Hở? Em là người hỗ trợ á?”

Tuy nhiên, cậu không từ bỏ chỉ vì mọi chuyện không giống như kì vọng. Vậy là Kouta bị mắc kẹt ở phòng Hội học sinh ngày ngày qua ngày khác.

Cậu đúng là vô cùng đen đủi.

“...A. Mình muốn được chạm vào Palmtop Tiger…”

Kouta thở ra một hơi thật dài, cậu chỉ đang tự nói với mình nhưng

“...Hở?”

Kitamura đáp lại ngay tức khắc.

“Vừa rồi, nhóc mới nhắc đến ‘Palmtop Tiger’ hả?”

“...Kitamura-senpai, anh biết về Palmtop Tiger sao?”

“Nhóc không nên trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi khác đâu.”

Anh ấy đưa gáy cuốn sổ của Sumire gõ thẳng lên đầu Kouta.

“Ê!...Anh làm cái gì vậy? Em không cố ý chỉ là em thực sự muốn biết thôi.”

Kitamura bắt đầu kéo đi kéo lại quyển sổ trên đầu Kouta như thể một cái cưa vậy.

“Aa, n-nóng!”

“Đừng coi thường quyển sổ này. Nó chủ yếu làm từ gỗ đó. Tại sao nhóc lại muốn biết?”

“M, mạnh tay quá...Chỉ là vài chuyện mà mọi người trong lớp em đang bàn tán thôi.”

...Cậu nghe được là nếu có ai chạm được vào Palmtop Tiger thì người đó sẽ gặp may mắn trong suốt thời phổ thông.

Hôm nay Kouta phát hiện ra đó là một trong bảy điều bí ẩn của trường, đó cũng là lúc Sumire nhìn thấy cậu ngồi một mình trong giờ nghỉ trưa. Cậu đã nghe lỏm chuyện này từ cuộc trò chuyện của cậu con trai ngồi ngay sao cậu.

“Hừm. Vậy là, với sự đen đủi của mình, nhóc đã nghĩ mình chắc chắn phải làm chuyện này. Nhưng vì không phải bạn của họ nên cậu không thể hỏi chi tiết. Mọi thứ cơ bản là vậy.”

“Thật quá nhát.” Khi cậu nghe thấy Sumire nói tiếp, Kouta quay lưng lại với chị ấy một lần nữa, cậu lẩm bẩm chán nản.

“Đủ rồi đó. Thôi bỏ đi...Em chỉ tò mò thôi mà. Chẳng có vẻ gì đó là sự thật cả. Một thứ có thể làm những chuyện như vậy...”

“Không, cậu sai rồi.”

Giọng nói lớn khác thường của Kitamura vang khắp căn phòng.

“Palmtop Tiger có tồn tại. Anh đã tận mắt nhìn thấy.”

“Hở?! Nó thật sự tồn tại sao?”

Thật ngạc nhiên, kể cả Sumire cũng giơ tay lên.

“Chị cũng đã nhìn thấy.”

Hơn nữa sau hội trưởng còn nhiều thành viên cũng nói nó tồn tại và giơ tay trong lúc nhìn nhau.

“Vậy tất cả các anh chị đều nói là mình đã nhìn thấy nó sao?”

“Ừ, chuyện này khá nổi tiếng trong số các học sinh năm hai...Nhưng huyền thoại về Palmtop Tiger đem đến hạnh phúc...Chuyện đó phóng đại quá mức rồi…”

Kitamura trông như thể không chịu nổi nữa, anh ấy khẽ cười. Sumire và những người khác cũng cười toe toét một cách kì lạ.

“...Thái độ này là sao vậy…?”

Kouta không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, cậu cố hỏi. Cậu thất vọng nhìn quanh.

“Được rồi!”

Sumire bất ngờ kêu lên.

“Kouta, chạm vào Palmtop Tiger đi.”

“Hở?”

“Nếu trong hội có một người luôn đem đến vận rủi như nhóc thì những chuyện không may sẽ lan sang những người còn lại trong Hội học sinh mất, hiểu không? Là hội trưởng, đây là lệnh của chị. Nhóc phải chạm vào Palmtop Tiger và tự giải thoát mình khỏi xui xẻo.”

“...Cho dù chị có bảo em tự giải thoát nhưng em không biết Palmtop Tiger là gì hết.”

“Nhóc có thể hỏi bạn cùng lớp của mình. Bắt đầu thu thập thông tin từ ngày mai đi, càng sớm càng tốt.”

“...Nhưng chuyện đó là không thể.”

“Cái~gì?”

Sumire kêu lên, đôi mắt nheo lại cho đến khi Kitamura chen vào “Thôi nào, thôi nào.”

“Anh nghĩ dù sao cũng khó nếu chỉ giao việc này cho nhóc. Kouta, anh có thể cho nhóc manh mối đầu tiên. Trong lớp anh, lớp 2-C ấy, có một người tên là Kushieda, nhóc nên hỏi thử cậu ấy. Theo những gì anh biết, chẳng có ai trong trường này biết rõ về Palmtop Tiger hơn cậu ấy đâu.”

“Kushieda...senpai sao?”

Kitamura gật đầu quả quyết, anh ấy cúi nhìn Kouta và nở một nụ cười tốt bụng, nhưng,

“...Kitamura-senpai”

“Hở?”

“Trông anh có vẻ đang rất vui.”

“Ừ, cũng có đôi chút.”

Đôi mắt tinh khôn ẩn sau cặp mắt kính của anh ấy lúc nào cũng khó đoán. Cho dù đang mỉm cười nhưng có vẻ anh ấy vẫn có thể nhìn thấu được Kouta. Ánh mắt bình tĩnh đó xuyên thẳng vào cậu.

Kouta đã nghĩ Kitamura là một đàn anh tốt bụng, nhưng dù sao anh ấy vẫn là cánh tay phải của chị Sumire...Hay đúng hơn, vì một vài lí do cậu cảm thấy có gì đó giữa những người đang tập trung trong phòng Hội học sinh.

Kouta siêu đen đủi đặt những ngờ vực của mình sang một bên, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào mặt các đàn anh đàn chị với vẻ đầy nghi hoặc.

☺☻☺☻☺

Kouta, hiểu chưa? Đầu tiên, Palmtop Tiger là thật. Mặc dù vô cùng đáng sợ nhưng chạm vào là việc có thể làm được.

...Đây là yêu cầu đặc biệt của Sumire, chị ấy đã cho cậu những gợi ý như thế. Tuy nhiên chỉ có như vậy thì Kouta cũng chưa thể biết được Palmtop Tiger thực ra là gì.Trong trường hợp như thế này Palmtop Tiger có thể là một vật kiểu như một bức tượng đồng.

“...Họ khiến mình loạn hết cả lên.”

Ngày hôm sau Kouta ngoan ngoãn đứng trước cửa lớp 2-C.

Dù sao thì cậu cũng đã nhận lệnh từ Sumire rồi. Chị ấy còn nói nếu cậu dám phớt lờ mệnh lệnh của hội trưởng cậu sẽ phải gặp rắc rối.

“Ừm, nói cách khác...Chị sẽ đuổi em khỏi hội?”

Nếu chỉ có vậy Kouta cũng chẳng để tâm cho lắm. Nhưng.

“Không. Chị sẽ bắt nhóc trở thành hội trưởng Hội học sinh đời tiếp theo.”

“...Sao mà hội trưởng kế nhiệm lại có thể là một học sinh năm nhất được?”

“Chúc mừng! Nhóc sẽ là hội trưởng đầu tiên học năm nhất.”

“Không thể nào.”

Vậy nên Kouta một mình đi đến dãy phòng học năm thứ hai với vẻ mặt buồn bã, chán nản. Cậu nhìn vào trong một lúc nhưng chẳng tìm thấy Kitamura đâu. Cậu cảm thấy lúng túng. Xem ra không còn cách nào khác ngoài tự mình hỏi một ai đó và nhờ họ gọi Kushieda giùm cậu.

“Ừm, xin lỗi.”

“Gì vậy?”

Cậu lấy hết can đảm gọi một đàn chị đi ngang qua mình. Chị ấy quay lại nhìn cậu,

“Có chuyện gì sao?”

Chị ấy nở một nụ cười rực rỡ, cặp mắt nâu tốt bụng nhìn vào Kouta. Gương mặt tròn trịa của chị sáng bừng lên bởi một nụ cười tỏa nắng, đôi môi hồng trông thật mềm mại và lấp lánh. Một vẻ ngoài thật khỏe khoắn, chân thành, thẳng thắn. Chị ấy trông khác hoàn toàn với ‘ông anh trai’ hội trưởng.

“À, ừm...Em, em muốn tìm Kushieda-senpai, chị ấy học ở”

“Đây~!”

“lớp...À đúng vậy.”

Kouta nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước mặt cậu. Chị ấy đang giơ cao tay lên trời. Cậu nghiêng đầu sang một bên. Ừm, nghĩ lại việc vừa xảy ra thì người bất ngờ nói “Đây~!” là

“Chị chính là Kushieda đây~.”

“Vâng.”

Thật sự thì chị ấy trông khá dễ thương nhưng hơi kì quặc một chút...Kouta cảm thấy một lần nữa cũng đôi chút thất vọng. Có vẻ như tất cả những người cậu gặp ở trường đều khá lạ lùng. Kouta không hiểu đó có phải là kết quả từ vận đen liên tiếp của cậu không nữa.

“Thôi nào, đừng có ‘Vâng’ chứ! Chính em là người tìm chị mà!”

Chị ấy huých vai quá thân mật khiến cậu lảo đảo. Cậu lấy lại thăng bằng rồi nhìn thẳng về phía trước.

“...Kitamura-senpai đã giới thiệu chị cho em.”

Cậu không muốn phải chịu sự trừng phạt của Sumire nên giờ cậu cần phải đối phó với Kushieda. Tuy vậy.

“Kitamura-kun? Ừmm, em biết không chị chưa từng nghe thấy chuyện này bao giờ hết.”

“Hở…”

Kouta mường tượng ra khuôn mặt đeo kính của Kitamura, cậu đứng đờ ra đó. Cậu nghĩ làm thế nào mà mình có thể giải thích từ đầu chuyện mình muốn tìm Palmtop Tiger đây. Chuyện đó thật đáng xấu hổ. Một học sinh năm nhất tìm đến đây và hỏi “Em có thể tìm thấy Palmtop Tiger ở đâu?”...Chuyện đó thực sự…

“Này Kushieda! Cậu nhóc đó là Tomiie Kouta, học sinh năm nhất. Cậu nhóc đang đi tìm Palmtop Tiger. Nên mình đã bảo cậu nhóc đến tìm cậu. Vậy đó, cậu là chuyên gia trong chuyện này mà. Thế nhé, gặp lại sau!”

Như một cơn gió thoảng qua, Kitamura bất ngờ xuất hiện và giải thích mọi chuyện mà Kouta không thể nói ra vì quá xấu hổ rồi nhanh chóng đi mất.

“Hở?”

Ngay tức thì đôi mắt của Kushieda đột nhiên không còn long lanh nữa.

“Vậy là em đang cố gắng tìm Palmtop Tiger sao…?”

“...Senpai, vẻ mặt đó là sao vậy?”

“Yên lặng.”

Kushieda dựa vào cánh cửa và dang rộng tay ra như thể để chặn đứng đường lui của Kouta vậy. Nụ cười rực rỡ lúc trước của chị ấy giờ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm nghị.

“Sau khi tìm thấy Palmtop Tiger thì em định làm gì…?”

Chị ấy hạ thấp giọng ra vẻ bực bội, chị ấy nhìn cậu dò xét.

“À, chuyện là...để chạm vào…”

“Chạm vào. Sờ vào. Đụng vào. Đặt tay vào.”

“...Chị nói đến bốn lần đó. Vâng đúng là thế.”

Phu~. Hơi thở của Kushieda lướt qua tóc của Kouta.

“...Em mua bảo hiểm chưa? Tất nhiên là chị đang nói đến loại bảo hiểm tai nạn ấy.”

“Em có.”

Dù sao thì do số phận đen đủi của mình cậu đã mua bảo hiểm cho tất cả những chuyện xui xẻo có thể xảy ra.

Nghe thấy cậu trả lời như vậy Kushieda gật đầu và nói “Được”.

“Chị nghĩ cũng ổn thôi, dù sao em vẫn còn trẻ...Có vẻ như em không biết Palmtop Tiger thực ra là gì…”

“Vâng. Đó là lí do em ở đây hỏi chị.”

“Cho dù em có nghe được gì từ bà già này đi nữa, em vẫn sẽ không thể hiểu nổi đâu...Chỉ có duy nhất một điều bà già này có thể dạy cho em...Palmtop trong Palmtop Tiger là để ám chỉ kích thước…”

...Bà già?

Kouta cảm thấy bối rối, trước mặt cậu,

“U~! Khụ! Khụ, Khụ!”

“Ku, Kushieda-senpai, chị ổn chứ?...Ê~?!”

Trong lúc gọi tên các họa sĩ nổi tiếng, bà già tự nhận Kushieda ngã quỵ xuống một chân, mái tóc rối tung.

“Ừm, chị đang giả vờ đúng không? Chị đang trọc cười em hả?”

“Mọi chuyện với bà già này...kết thúc rồi...Tiếp theo...em nên hỏi một người...tên là... Takasu…”

Nói rồi, chị ấy ngã gục xuống và giả vờ như chết ngay trên hành lang trong giờ nghỉ. Váy chị ấy lật lên để hở ra cái quần lót trắng từ phía sau. Tuy vậy chị ấy chẳng có vẻ gì là lo lắng hay cử động để làm gì hết. Tình huống này lúc thường có thể gợi ra cảnh chảy máu mũi và cũng có thể coi đó là một điều may mắn. Tuy vậy...cậu đang hoang mang không biết mình nên làm gì tiếp theo…

“...Ừm...Nhưng Takasu là ai?”

Một cô gái từ trong lớp của Kushieda đi ngang qua, cô ấy cúi xuống và nói “Này, mình có thể nhìn thấy quần lót của cậu đó.” trước khi sửa lại cái váy. Kushieda vẫn nằm trên mặt đất, chị ấy chỉ vào bên trong, ngón tay trỏ hướng về một góc lớp. Theo hướng tay chị ấy chỉ, Kouta nhìn thấy một vài nam sinh năm hai đang trò chuyện vui vẻ.

Rồi Kouta nuốt nước bọt và nín thở. Một người trong nhóm nhìn thấy vậy liền quay lại.

“...Kushieda đang làm gì vậy…?”

Kouta nghĩ mình sắp bị giết rồi.

Cách anh ta lẩm bẩm phát ra một sát khí kinh khủng. Thêm nữa ánh mắt sắc lẻm của anh ta không phải chuyện đùa. Mặt anh ta trông nhăn nhó khó chịu, dáng vẻ đó thật là quá hung tợn. Anh ta gõ chân, cả cơ thể chìm trong bầu không khí nguy hiểm phát ra từ chính người anh ta. Kouta không hiểu tại sao lại có một tên du côn kinh khủng trong một ngôi trường tốt như vậy.

Rồi cậu nhận ra.

Không còn nghi ngờ gì nữa, tên du côn đó chính là Takasu.

Cậu nghĩ đây là một kết quả mình không hề mong muốn, số phận của Kouta đã dẫn cậu đến đây. Cậu nghĩ rằng mình đã đúng. Cậu nghĩ như vậy là đủ rồi, cậu sẽ quay lại lớp học của mình. Kouta tin rằng đó là hành động đúng đắn, cậu chắc chắn như vậy nhưng…

“Takasu-kun...Hình như cậu nhóc này có chuyện muốn tìm cậu…”

“Cái?!”

Ngay trước khi cậu kịp bỏ đi, người đáng nhẽ đã chết, Kushieda, tốt bụng gọi Takasu giúp cậu.

Tất nhiên, Kouta cũng chẳng ngạc nhiên khi thấy tên du côn đó đáp lại lời gọi của chị ấy. “Có chuyện gì?”. Mắt anh ta sáng lên, anh ta đẩy ghế về phía sau rồi đứng dậy. Anh ta không vạm vỡ cho lắm nhưng sức mạnh khủng khiếp tỏa ra lúc anh ta đứng dậy trông như khiến không gian xung quanh bị bóp méo.

Takasu liếm đôi môi khô khốc, anh ta bắt đầu tiến lại gần. Anh ta bước từng bước dài hướng thẳng đến chỗ Kouta.

“E, ee!”

Bất giác Kouta quay đi, cậu đang định bỏ chạy...

“A!”

“...~!”

Cậu cảm thấy ngực mình bị đập nhẹ. Cậu đã vô tình va vào ai đó. Kouta choáng váng quay mặt về phía đó.

“Xin lỗi!”

Kouta lúng túng cúi xuống cậu đã sẵn sàng chạy đi rồi nhưng,

“...U, ui…”

Có vẻ như tai nạn này nghiêm trọng hơn những gì cậu nghĩ. Một cô gái bé nhỏ ngã sang một bên hành lang. Chắc chắn Kouta đã xô ngã cô ấy lúc cậu va vào. Vô cùng kinh ngạc, cậu chạy lại gần.

“Gah!”

Một cảm giác mềm mềm khó chịu ngay phía dưới chân cậu...Có lẽ là cậu đã dẫm lên cái bánh kẹp đang nằm trên hành lang mà cô ấy mang theo. Tuy nhiên trong lúc Takasu đang tiến lại gần còn cô gái thì vẫn ngã trên hành lang không có thời gian để lo về cái bánh. Lúc đó, cậu giơ tay ra giúp cô đứng dậy.

“Chị ổn c…”

Kouta không thể nói được nữa.

Cô gái ấy trông như một con búp bê. Mái tóc dài mềm mại ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô. Cô ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Kouta.

Gương mặt trắng trẻo của cô ấy trông gần như là trong suốt vậy.

Đôi mắt lấp lánh bí ẩn tựa bầu trời đêm.

Đôi môi như một nụ hồng hé nở.

Kouta nhìn dáng vẻ thanh thoát đến kì lạ của cô qua những kẽ tóc, trong giây lát cậu gần như quên luôn rằng mình cần phải thở.

“...Wa...a.”

Kouta cảm thấy như bị sét đánh, cậu quên mất tất cả những đen đủi mình gặp phải, chỉ đơn giản cậu bị mê hoặc bởi ánh mắt của cô ấy. Như thể cậu đang trần như như nhộng nhảy giữa một bầu trời đêm đầy sao vậy. Kouta cảm thấy một chuyện nguy hiểm đang đến---Cậu đã hoàn toàn quên mất những chuyện đang diễn ra xung quanh mình. Các học sinh năm hai xung quanh cũng dừng lại. Kouta nín thở, cậu không thể nghĩ được chuyện gì khác nữa.

Cậu chỉ tập trung vào cô gái xinh đẹp trước mặt mình…

“Chạy!”

“...~?!”

Đó là Takasu.

Trước khi cậu kịp biết, tên côn đồ Takasu đã đứng ngay cạnh cậu và nhảy ra trước mặt cậu. Anh ta chắn đường giấu cô gái xinh đẹp ấy sau lưng mình. Trông anh ta vô cùng hung tợn.

“Đi đi, nếu còn trân trọng tính mạng mình thì đi mau đi!”

“...Hở?”

Anh ta hét lên và vẫy tay về phía Kouta.

“Đừng đứng đó nữa, đi mau!”

“V, vâng!”

Đó chắc chắn là một lời đe dọa. Cho dù Kouta không thể hiểu nổi, cậu không thể chống lại giọng nói của Takasu và phải bỏ cô gái ấy lại đó. Kouta chạy đi.

Nói cách khác cô gái ấy đã bị hắn ta bắt làm tù nhân.

Kouta xem xét lại tất cả những sự việc đã xảy ra và đưa ra kết luận đó. Tên du côn Takasu dùng sự hung tợn của hắn ta để biến cô thành con chim trong lồng. Cậu không biết rõ chi tiết nhưng cậu có thể chắc chắn đó là những gì đã xảy ra.

“...Mình thật sự muốn giải cứu chị ấy…”

Phù~...Kouta vừa tưởng tượng vừa thở dài, sau giờ học cậu đến phòng Hội học sinh.

Mọi người lập tức trở nên ngạc nhiên. Hai người đứng bên cạnh quay qua nhìn mặt Kouta.

“Đúng như những gì chị đã hi vọng vào Kouta.”

Sumire lẩm bẩm tỏ vẻ ngưỡng mộ. Người đứng khoanh tay cạnh chị ấy.

“Cậu nhóc lao thẳng vào thảm họa như thể bị nó kéo vào vậy...Chuyện đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của chúng ta, sao mà cậu nhóc có thể lao vào nguy hiểm một cách mù quáng như vậy cơ chứ.”

Kitamura cũng nói như vậy. Kể cả những thành viên còn lại cũng tán đồng với chuyện đó, họ tiếp lời “Đúng vậy, đúng vậy.” Những người trong phòng đều nhất trí đến kì lạ.

“Cứ việc nói những điều anh chị muốn.”

Kouta bất ngờ chẳng hiểu gì, cậu quay lưng lại với mọi người.

Nói thẳng ra thì hiện tại Kouta chẳng còn sợ đen đủi hay gì nữa. Chính xác hơn, nếu chấp nhận những vận rủi đó mà có thể giúp cậu cứu thoát được cô gái năm hai xinh đẹp ấy, cậu sẵn sàng chấp nhận hết lần này đến lần khác---Điều quan trọng là cậu đã thích cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cậu không thể ngừng hối hận vì đã bỏ chạy và để mặc cô lại đó. Cho dù bị tên du côn đó lườm...Không, cậu chẳng quan tâm chuyện mình phải đối mặt với ai đi nữa. Cho dù có phải chịu đau đớn nhưng nếu cậu có thể thực hiện được thì Kouta tin rằng mình sẽ có được hạnh phúc thật sự.

“Hội trưởng. Em sẽ làm.”

Kouta ngẩng đầu lên, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt như hai hạt mơ của Sumire. Chị ấy im lặng một chút rồi bắt đầu lắc đầu sang hai bên.

“Đừng. Hãy bỏ đi. Đừng làm những chuyện vô ích nữa. Vừa rồi chị cũng phát run đấy...Hãy hiểu vận rủi của mình và hạn chế nó thấp nhất có thể.”

“Không bao giờ! Em sẽ làm. Em chắc chắn sẽ làm được. Em sẽ giải thoát cho chị gái tội nghiệp ấy. Rồi em sẽ chạm vào Palmtop Tiger và có được hạnh phúc!...Em sẽ cùng chị ấy chạm vào nó...rồi cả hai cùng có thể trở nên hạnh phúc...Bên cạnh đó, ngay từ đầu người bảo em làm chuyện này là chị, là hội trưởng, phải vậy không?”

“...Nhưng, chẳng có vẻ gì là cô gái đáng thương ấy hay bất kì ai khác thực sự muốn được giải cứu.”

Tuy nhiên giờ Kouta đang ở trong trạng thái mơ màng, cậu chẳng nghe những gì người khác nói nữa. Cậu chỉ nghĩ đến gương mặt buồn bã của cô gái ấy. Đôi mắt cô như một bầu trời đầy sao. Gương mặt mong manh như thể thủy tinh. Dáng vẻ dịu dàng như tiên của cô...Cậu chắc chắn rằng trên thế giới này chẳng có một ai giống như cô.

“Ừm, Kouta, cậu biết không, có chuyện này anh nghĩ cậu nên nghe…”

“Xin hãy để em một mình.”

Kitamura cố gắng ngăn những ảo mộng hạnh phúc của Kouta lại nhưng vô ích, cậu ấy đã đi quá xa rồi không thể quay lại được nữa. Kouta đã hoàn toàn sống trong thế giới mộng mơ của mình. Cô gái ấy, Kouta, Palmtop Tiger, hình ảnh về bộ ba hạnh phúc cứ trôi nổi trong tâm trí cậu.

“À, thôi. Vậy cũng được, Kitamura, bỏ đi. Nếu đã như vậy hãy cứ để cậu nhóc làm những thứ mình muốn cho đến khi mọi việc chấm dứt.”

Kể cả giọng nói của Sumire cũng không thể chạm tới Kouta.

“Kouta đã nói rồi, cậu nhóc muốn chúng ta cứ để cho cậu nhóc được yên. Cậu nhóc sẽ không nghe bất cứ lời khuyên nào của chúng ta nữa đâu. Thôi, hi vọng cậu nhóc sẽ gặp may mắn hay sao cũng được.”

“...Liệu mọi chuyện sẽ ổn chứ? Mà thôi...sao cũng được.”

☺☻☺☻☺

Ở, ở kia!

Kouta cố gắng không la lên. Cậu đã đi đi lại lại trước cửa lớp 2-C và lén nhìn qua cửa sổ được một lúc rồi. Cuối cùng thì cậu cũng đã tìm thấy cô ấy. Thật may mắn khi cậu không hề bị ai đó như Kushieda hay Takasu phát hiện.

Kouta dựa vào góc tường, cậu trốn ở đó và nghĩ về những gì cậu vừa nhìn thấy. Mặc dù đang trong giờ nghỉ nhưng cô ấy cũng chỉ im lặng ngồi một mình mà không nói chuyện với bất kì ai khác. Đôi vai mảnh mai run rẩy vì cô đơn. Nhưng trông cô vẫn tựa như một bông hồng thơm ngát. Cô ấy chẳng có một người bạn nào cả, giống như cậu vậy...Kouta suy nghĩ một hồi rồi lập tức lắc đầu.

Chắc chắn cô ấy đã bị đe dọa bởi tên Takasu nhỏ nhen kia, hắn đã cấm cô kết bạn với bất kì ai khác. Cậu có thể chắc chắn về chuyện này. Tên Takasu đó, hắn đúng là con người đáng khinh. Sao hắn có thể hẹp hòi đến như vậy chứ.

“...Xin đừng từ bỏ. Vì em sẽ tìm ra Palmtop Tiger và đem nó đến cho chị sớm thôi.”

Kouta khẽ lẩm bẩm rồi cậu nhanh chóng bước ra hành lang một lần nữa và làm như không có chuyện gì cả. Cậu đưa tay vào túi nắm chặt lấy món quà dành tặng cho cô. Nó vẫn còn ấm. Đó là một lon cà phê cậu vừa mới mua.

Tất nhiên sẽ thật tuyệt nếu cậu có thể tận tay mình đưa cho cô ấy nhưng thật tiếc vì họ chưa thân thiết đến vậy. Nên bây giờ Kouta đành gửi đến cô ấy như một người bí ẩn vậy.

“...Đây này!”

Cậu chọn một cách hoàn hảo để đưa nó đến cô---Cậu ném lon cà phê ấm áp về phía cô gái mình ngưỡng mộ qua khung cửa sổ. Trong đầu cậu hiện ra cảnh tượng “Đây này, uống đi!” “Ơ?” Tung...Xoay, xoay, xoay...Đỡ. Rồi cô ấy nắm chặt lấy nó bằng cả hai tay và nói “Thật...Thật là ấm áp…”. Hay đại loại như thế. Giống hệt như trong ảo tưởng của cậu, chiếc lon theo một quỹ đạo tuyệt đẹp hướng thẳng đến đầu cô gái. Sau khi nhìn thấy vậy Kouta vội vã chạy đi mà không nhìn tiếp những chuyện sẽ diễn ra.

Một tiếng bịch phát ra từ sau lưng cậu. Nhưng nó không hề xuất hiện trong tâm trí Kouta, cậu chạy đi trong cơn mộng mị. Dù sao thì Kouta cũng chẳng thể tin rằng mình đã làm một chuyện quá sức đến như vậy. Một con người nhút nhát như cậu lại có thể làm một hành động lãng mạn đến như thế. A~. Cậu thấy mình đang yêu, cậu bắt đầu thấy mình dần dần trưởng thành hơn...Cậu vừa chạy vừa lấy hai tay ôm bộ mặt đỏ lừ, trông cậu giống như một cô gái vậy.

Tuy món quà đó chỉ là một lon cà phê ấm nhưng trong tâm trí Kouta nó còn ẩn chứa nhiều ý nghĩa hơn. Một ngày nào đó, một thứ gì đó còn ấm áp hơn nữa...Kouta sẽ tặng cô một thứ còn tuyệt hơn thế. Đúng vậy, cậu sẽ đem đến cho cô ấy niềm hạnh phúc mỗi ngày. Hay nói cách khác cậu sẽ giải thoát cô ấy khỏi sự giam cầm của tên Takasu.

Với tình hình này, ngày mà cậu có thể cùng cô gái mình giải cứu có thể cùng nhau chạm vào Palmtop Tiger không còn xa nữa. Bức tượng Palmtop Tiger hay bức tranh hay gì cũng được, tay trong tay, vai kề vai, hai người họ sẽ cùng chạm vào nó, nhẹ nhàng êm ái. Rồi cậu nói “Hãy cùng nhau hạnh phúc nhé.” và rồi cô ấy đáp lại “Vâng”.

“...Đúng rồi. Cuối cùng thì vận may của mình cũng đã trở lại…”

Kouta sung sướng run lên...

“~”

Chiều hôm đó tĩnh lặng khác thường. Niềm sung sướng của cậu nhanh chóng bị chặn lại bởi một cảm giác run rẩy khác. Khoảng thời gian buồn bã trong phòng Hội học sinh đã trôi qua, Kouta đang chuẩn bị đi về nhà, cậu đứng trước tủ giày và nhìn vào trong đó.

Có một mảnh giấy được gấp ngay ngắn đặt trong tủ giày cậu. Kouta không biết đó là gì nữa. Ngay khi cậu có thể đoán ra được ý nghĩa của mảnh giấy, con tim cậu trở nên lạnh ngặt.

Trong đó có những dòng chữ nguệch ngoạc.

Buổi tối đi đường nhớ cẩn thận. 2-C Takasu

Những từ đó.

“Này.”

“Oa!”

Kouta giật nảy mình khi bất ngờ bị gọi, cậu đập lưng vào cái tủ để giày.

“C, chuyện gì vậy?! Hôm nay không có sinh hoạt câu lạc bộ à?!”

“Hôm nay được nghỉ.”

Cho dù Kouta đã nói năng thiếu lễ phép nhưng nụ cười dịu dàng của Kitamura cũng không hề thay đổi. Anh ấy nhìn thấy mảnh giấy mà Kouta lấy tay giấu ra sau lưng.

“Đó có phải thư cảnh báo của Takasu không? Cậu ấy vẫn lo xa như mọi khi.”

Anh ta lẩm bẩm một câu thật nực cười.

“Không phải đâu! Đ, đây, thực ra...Nói cách khác anh biết chuyện này, phải không?”

“Cơ bản, mảnh giấy nói cẩn thận khi đi đường ban đêm, đúng không? Takasu thật tốt bụng, cậu ấy gửi cảnh báo cho một đàn em mà mình không hề quen biết nữa.”

Kouta cũng chẳng muốn đáp lại nữa thái độ lạc quan quá đáng đó. Nói những điều như hãy cẩn thận khi đi đường ban đêm không phải đó là những điều mà dân xã hội đen sẽ nói sao? Cơ bản là, không thể tha thứ cho ngươi vì đã làm những chuyện kì quái, hay tốt hơn ngươi nên tự mình chuẩn bị đi.

“Ồ...~”

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Kouta. Cậu đã nhất quyết vì cô gái ấy mà chống lại mọi thứ kể cả Takasu. Nhưng giờ đây khi nhớ lại ánh mắt sáng rực đáng sợ ấy cả người cậu không thể ngừng run rẩy. Cậu cũng chẳng ngạc nhiên nếu người chủ của đôi mắt đáng sợ đó đi tấn công một đàn em vô tội trên một con phố giữa đêm. Chuyện đó với hắn ta còn dễ hơn cả trở bàn tay ấy. Kouta có thể mường tượng ra cảnh Takasu tiến lại gần, trên tay anh ta là một thanh kiếm gỗ hay một thứ gì đó.

“Được rồi, mai gặp lại.”

Kitamura để Kouta đang vô cùng khiếp sợ lại một mình, anh ta nhanh chóng bước ra khỏi trường. Bất giác Kouta gọi với theo để ngăn anh ta lại.

“...Không!”

Cậu nắm chặt bàn tay lại.

Hình ảnh của cô gái ấy thấp thoáng trong đầu cậu. Không phải cậu đã quyết định sẽ giải thoát cho cô ấy kể cả mình có phải gặp thêm xui xẻo sao? Nếu đã vậy cậu không nên hoảng hốt vì lời đe dọa của Takasu. Cậu cũng không nên trông chờ vào sự giúp đỡ từ Kitamura. Kouta tự bắt mình phải hành động sao cho mạnh mẽ và tự chủ, cậu ngay lập tức vò nát tờ giấy. Kouta ném nó về hướng chiếc sọt rác mà chẳng cần biết có trúng không nữa.

“Wa ha ha, đúng rồi! Mình quẳng nó đi rồi!”

“Có vẻ nhóc đang vui lắm nhỉ.”

Khi Kouta quay lại đối diện với giọng nói chua chát, cậu nhìn thấy Sumire đứng cách cậu một quãng.

“Hội trưởng, chị đang làm gì vậy?”

“Hỏi hay lắm.”

Một mẩu giấy bỏ đi nằm thăng bằng trên đầu chị ấy một cách kì diệu. Sumire đang cau có, bộ mặt chị ấy ra vẻ lầm lì.

“Nếu đây là một hòn đá hay gì đó thì chắc máu sẽ phun ra từ đầu tôi như suối vậy, rồi tôi sẽ chết trong một tư thế khó coi.”

“Ha...Nếu đó là một cái đĩa chị sẽ trở thành một con kappa rồi.” /*kappa: một loài thủy quái trong truyền thuyết của Nhật, trên đầu có đội một cái đĩa | wikipedia*/

Khi có thể hiểu ra mọi chuyện Kouta khẽ gật đầu. Thứ trên đầu chị ấy chính là mẩu giấy cậu vừa ném đi.

“...Có vẻ như hội trưởng cũng đen đủi nhỉ. Bình thường mẩu giấy đâu thể đáp xuống hoàn hảo như thế được, phải không?”

“Được rồi, lỗi của em.” Cậu lẩm bẩm rồi tiến lại gần và lấy mẩu giấy ra khỏi đầu chị ấy. Cậu vừa định bỏ nó vào trong thùng rác thì đột nhiên Kouta cảm thấy tức cười đến lạ.

“Fufu, vừa nãy hội trưởng...Aha ha, trông thế này này.”

Cậu sẽ không để lời đe dọa của Takasu làm phiền mình nữa---Sự phấn chấn bất ngờ lấy đi những lo lắng trong cậu. Kouta đặt mẩu giấy đang cầm trong tay lên trên đầu, cậu quay lại nhìn vào Sumire. Cậu không thể ngừng cười khi bắt chước hành động tức cười đó. Sumire chỉ nhìn cậu chằm chằm không hề thay đổi sắc mặt. Kouta bắt đầu nghĩ ‘A, có lẽ chuyện này cũng hơi ngu ngốc quá’. Nhưng

“Ha ha ha ha. Chị vẫn đội rác trên đầu mặc dù chị đã mười tám tuổi rồi.”

Kouta cười run, mẩu rác không còn đứng yên nữa, nó lăn xuống mũi cậu rồi rơi xuống đất.

“Ha ha ha ha, ha ha ha, ha ha...ha~a.”

Gần một phút đã trôi qua cũng đến lúc cậu nên dừng lại. Kouta thở dài, cậu cúi xuống nhặt mẩu giấy lên và thật sự vứt nó đi. “Yare-yare”, cậu lau cái chán ướt mồ hôi vì cười quá nhiều.

“Được rồi, chào chị nhé.”

Như thế cậu quay đi chỗ khác chuẩn bị đi về nhà. Tuy nhiên

“Chuyện gì vậy?”

Sumire nắm chặt lấy vai cậu.

“Kouta.”

Chị ấy cười. Con búp bê Nhật vui tươi sống động đặt một chiếc chìa khóa vào tay Kouta.

“Đây là chìa khóa phòng Hội học sinh. Chị đang định đến phòng phó hiệu trưởng để trả lại nhưng chị chợt nhớ ra một việc quan trọng. Nhóc biết cái tủ đúng không? Bên trong đó có hàng trăm quyển sổ ghi lại các hoạt động được cất giữ qua các đời Hội học sinh. Mỗi cuốn sổ cần được dán nhãn theo năm. Chúng cần được dán nhãn trên bìa và trên gáy, rồi sắp xếp sao cho có thể dễ dàng nhìn thấy. Trước khi ngày hôm nay kết thúc...Chị giao việc này lại cho nhóc, người hỗ trợ.”

“...Hả? Ngay bây giờ? Em, một mình em?”

“Đúng vậy. Sáng mai chị sẽ kiểm tra và nếu nó chưa hoàn thành...Nhóc hiểu mà, đúng không? Được rồi, chúc may mắn.”

“Nhưng chuyện này là không thể.”

“Chúc may mắn.”

Sumire vẫy bàn tay trắng muốt chào tạm biệt, chỉ duy nhất một từ ‘tức giận’ hiện ra trong đôi mắt xinh đẹp và bình thản của chị ấy.

☺☻☺☻☺

Hơn ba giờ đồng hồ đã qua, cuối cùng Kouta cũng đã hoàn thành công việc được giao.

Cậu nhìn xung quanh và nhận ra mặt trời đã lặn, trời đã tối từ lúc nào. Cậu đi qua cổng trường và bước dọc theo con đường chính. Khi cậu tới được khu dân cư thì đêm đã xuống. Kouta rảo bước trên con đường nhựa được chiếu sáng bởi vài bóng đèn nằm rải rác. Buổi tối đi đường nhớ cẩn thận---Khi đi dọc theo con phố tối om tin nhắn đó bất chợt hiện ra trong đầu cậu…

Mặc dù cậu đã thu hết can đảm và thề sẽ đối mặt với tất cả mọi chuyện sắp diễn ra, nhưng giờ cậu đang đi trên một con đường tối tăm, cậu cảm thấy lo lắng về những thứ xung quanh mình. Mọi thứ luôn yên ắng như vậy sao? Chẳng có dấu hiệu nào của sự sống cả trước và sau lưng cậu.

Bất giác cậu cảm giác chỗ mình đứng trở nên lạnh cóng.

“...Không. Đâu phải lần đầu làm chuyện này.“

Kouta tự lẩm bẩm với mình, cậu vượt qua nỗi sợ hãi ngẩng đầu lên. Đúng vậy, không có gì phải lo lắng cả. Cũng chẳng có gì phải hoảng sợ hết. Đúng là cậu đã bị đe dọa nhưng đó không có nghĩa là chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra---Kouta nghĩ vậy.

“Oa~.”

Bụi cây kêu sột soạt. Cậu vô cùng kinh ngạc, Kouta nhảy sang một bên. Cậu vừa định bỏ chạy thì

“Me~o.”

Một tiếng kêu nhỏ vang lên.

“Cái...Là một con mèo sao?”

Một con mèo đen gần như hòa vào bóng tối, cái đầu thò ra ngoài bụi. Con mèo tiến ra vài bước, chỉ có bàn chân nó có màu trắng trông như thể nó đang đi tất vậy. Thật là dễ thương.

Kouta thở dài. Con mèo dễ thương ngước lên nhìn cậu và kêu thêm một tiếng nữa. Đuôi nó dựng lên và con mèo dụi vào ống quần cậu.

Đúng là đáng yêu. Kouta cúi nhìn, cậu bất giác quên luôn nỗi sợ hãi lúc trước. Cậu giơ ngón tay ra và kêu lên “Tut-tut”. Con mèo dúi đầu vào mắt cá chân cậu.

“D, dừng lại nào, lông mày dính hết vào tao bây giờ...À, tao nhớ rồi.”

Kouta nhớ ra mình vẫn còn cái đuôi cá thu rán trong hộp cơm. Kouta ngồi xuống lấy hộp cơm ra khỏi cặp. Con mèo tiếp tục kêu và dụi vào cậu. Kouta đôi chút ngần ngại cậu tháo dây mở nắp ra dùng ngón tay nhặt cái đuôi cá thu ra.

Lông mèo sẽ dính hết lên bộ đồng phục của cậu mất vậy nên cậu không thể tiếp tục ở lại chơi với con mèo mãi được. Vậy đây sẽ là quà chia tay, cậu nghĩ mình sẽ ném cái đuôi vào trong bụi con mèo đã trốn. Con mèo có lẽ sẽ đuổi theo cái đuôi và trở về nhà. Một khi mọi thứ đã xong cậu cũng có thể trở về nhà mình.

“Rồi, rồi, tao cho mày ngay đây. Này.”

Vèo, Kouta định ném nó về chếch về phía trước. Tuy nhiên đôi mắt vàng của con mèo vẫn dính chặt vào Kouta. Cái đuôi cá thu rời khỏi tay cậu bay về phía đằng sau.

Cậu kêu lên “Chết thật”. Con mèo lao về phía cậu. Nhưng

“Meo…~”

Khi đến gần đầu gối Kouta con mèo bất ngờ xù lông lên. Trông nó lớn gấp ba lần bình thường, con mèo cong lưng lại cái tai dựng lên, cơ thể nó run rẩy. Con mèo lùi lại vài bước rồi cuối cùng nó nhảy vào trong bụi như một quả bóng.

“Hở? Mày không muốn à?”

Kouta đứng đó tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Cậu quay đầu về phía mình đã ném cái đuôi cá thu...

“...”

Câu không nói được câu nào.

Có một cô gái đang đứng ngay trước mặt cậu.

Cô gái cậu thích đang đứng đó với một cái đuôi cá thu đã ăn hết nằm mắc trên đầu theo một cách không thể tin được.

“...Tomiie Kouta.”

Một giọng nói khủng khiếp vang lên nghe như một tiếng gầm gừ. Bất ngờ gặp mặt như vậy, rõ ràng việc Kouta cần làm ngay lúc này là xin lỗi và biến vào trong bóng đêm. Cậu thậm chí chẳng dám hỏi làm cách nào mà cô ấy biết tên mình hay bất cứ chuyện gì khác.

Đôi mắt cô. Cách cô ấy nhìn cậu.

“Cậu biết không, tôi...Tôi đã định sẽ bỏ qua cho cậu.”

Kouta bắt đầu hoảng sợ, gương mặt cậu trở nên tê cóng. Cậu nghĩ “Lạ thật đó”.

Mái tóc dài, gương mặt xinh xắn, cơ thể bé nhỏ, là cô ấy không thể nhầm lẫn được. Cô gái bị giam cầm mà cậu đã biết từ trước. Nhưng cậu không hiểu sao cô ấy lại ở đây.

“Cho dù cậu đã xô ngã tôi rồi lại còn dẫm lên bánh kẹp của tôi nữa. Vì có vẻ cậu không cố tình làm chuyện đó...Và còn vì cậu là đàn em của Kitamura...Với sự vị tha hiếm có của mình, tôi đã định vui vẻ bỏ qua tất cả mọi chuyện.”

Cô gái ấy giống như một cơn gió mùa xuân ngọt ngào. Cô trông đang run mạnh bất thường khi bất ngờ gặp cậu trên con phố tối tăm và rồi...và rồi…

“A, a, a, ah…?”

Kouta như bị cô ấy giữ lại, cậu---Tại sao, cậu không hiểu tại sao mình lại không ngừng run rẩy.

Kouta quá sợ cậu không thể di chuyển, cậu tự hỏi sao mình lại không nói được câu nào cơ chứ.

“Và rồi, khi cậu lấy lon ca phê nắm thẳng vào đầu tôi, tôi đã cam chịu và tôi đã bỏ qua cho cậu. Bởi vì Kitamura-kun đã xin lỗi. ‘Xin cậu vì mình mà bỏ qua cho cậu nhóc’ cậu ấy nói vậy đó...Giờ nghĩ lại, có vẻ như Kitamura-kun đã quá tốt với cậu rồi...Và tôi nghĩ mình cũng vậy nữa.”

Dáng người cô dường như càng lúc càng lớn hơn.

Cả người Kouta bắt đầu cứng đờ, cậu bất giác lùi lại một bước.

Đôi mắt cô ấy như thể một khoảng không đen tối.

Kouta không thể thở nổi, cậu cố để hiểu được tình hình hiện tại.

“U, ừmm...Ơ? C, cái?”

“Kể cả Takasu Ryuuji cũng cố ngăn tôi lại. Cậu ấy nói ‘Cậu nhóc chỉ là học sinh mới thôi đừng làm hại cậu ta.”...Và giờ tôi ở đây, hoàn toàn trùng hợp. Tôi cần hoàn thành vài thứ cho môn mĩ thuật nên tôi về muộn...Và rồi cậu đã đi trước mặt tôi.”

“T, thật là lạ lùng…”

Giọng nói yếu ớt của Kouta chỉ như một lời tự thoại.

“Vừa rồi, khi em quay đầu lại, em đã nghĩ là không có ai ở đó...À, có lẽ là...Chắc vậy, do chị quá thấp nên em không nhìn thấy, em nghĩ…?”

Cậu đang tự lẩm bẩm với mình---Tuy nhiên, có vẻ như cô gái bé nhỏ ấy cũng có thể nghe thấy những gì cậu nói. Kouta nhìn thấy gương mặt cô bắt đầu giật giật. Chắc chắn đó không phải là một dấu hiệu tốt.

“...Vậy sao? À, tôi hiểu rồi...Là như vậy.”

Cô gái ấy thong thả nhặt cái đuôi cá mắc trên trán mình ra. Cô liếc nhìn nó trong giây lát rồi ‘Phu’, cô nở nụ cười méo mó, đôi môi nhếch lên.

“...Không vui đâu!”

Bẹp! Cô ném cái đuôi cá vào chân Kouta bằng một lực kinh hồn. Kouta nhảy lùi về phía sau cậu không thể nói được gì. Từ trong bụi rậm con mèo có đôi chân như đi tất có thể nhìn thấy cái đuôi cá dính chặt vào đường nhựa như một viên đạn. Nó cẩn trọng giơ cái chân trước đang run rẩy ra.

“Tomiie...Kouta…”

Khi nghe thấy giọng nói lanh lảnh như tiếng đàn độc địa chơi dưới địa ngục con mèo run lên và im lặng lùi lại.

“Kể cả sự nhẫn nhịn của tôi cũng có giới hạn.”

Cô ấy lẳng lẳng ngẩng đầu lên. Ánh mắt cô ấy như thể xuyên thấu Kouta.

“...Ơ…”

Cậu tự vấp vào chân mình.

Cậu ngã ngửa ra phía sau.

Đôi mắt cô cúi xuống nhìn cậu---nó chứa đầy sự điên loạn như thể sẵn sàng sát hại một ai đó.

Ánh mắt điên cuồng của cô như thể một con dã thú bị kích động bởi mùi máu trong không khí. Chúng như muốn nói Con mồi đây rồi’---Cô ấy sẽ cắn con mồi của mình cho đến chết rồi đánh chén nó. Cô sẽ xé nát từng miếng thịt rồi ngấu nghiến---Tiếng gầm ghê rợn vang lên.

“...Tôi sẽ không tha thứ cho cậu…”

Cô ấy cười lên man rợ

Đôi môi đỏ như máu của cô trông không khác gì của một con hổ hung bạo.

“...Hả…?...Hổ…? A?”

Ghê gớm và hung bạo...Và bé nhỏ...Như thể đặt vừa trên tay…”

“...Palmtop...Tiger…?”

Ngay lập tức đầu óc Kouta trở nên trống rỗng.

Tiếng kêu gào của câu nhóc vang khắp cả khu dân cư, cuối cùng---nó biến mất.

☺☻☺☻☺

Bảy giờ mười lăm phút sáng.

Kouta lén tiến đến tủ để giày của năm hai mà không bị ai phát hiện. Chẳng có học sinh nào ở đây hết.

Ngăn tủ trên cùng bên trái là của các cô gái lớp 2-C.

Đúng như những gì được yêu cầu, cậu cố nhét túi giấy trên tay vào trong đó. Nhưng nó không chịu vào nên cậu buộc phải sắp xếp lại những thứ bên trong.

Một xuất bánh kẹp đặc biệt và bánh kẹp cà chua, phô mai, thịt xông khói nổi tiếng nhất của cửa hàng Maruya nằm gần cửa bắc của nhà ga. Cả món bánh kẹp teriyaki gà nổi tiếng thứ hai nữa. Cùng với đó là pudding siro đặc biệt với bánh ngọt và cà phê sữa chỉ được bán ở cửa hàng tiện lợi gần đây. Ba hộp sữa chua có vani đậu xanh. Và thêm một lít sữa tươi. /*teriyaki gà: gà phết sốt teriyaki (mật ong, nước tương, rượu,...) nướng | norecipes.com*/

Cậu kiểm tra lại một lượt. Nếu có bất cứ thứ gì không đúng cậu có thể phải chết.

Sau khi thu gọn cái túi Kouta cố nhét nó vào lần nữa. Ít nhất thì giờ món đồ cống nạp của cậu đã vừa khít vào tủ. Cuối cùng một lần nữa cậu kiểm tra vị trí và bảng tên trên ngăn tủ.

“...Ha...ha ha ha…”

Cậu kiệt sức ngã gục xuống. Cô gái đó chắc chắn là huyền thoại sống, Palmtop Tiger. Dù sao thì tên cô ấy là Aisaka Taiga. Taiga...Taiga-san đặt vừa trong lòng bàn tay.

“Ai lại đặt cái biệt danh nực cười như vậy cơ chứ…?”

Cậu cũng chẳng còn sức mà cười nữa, cậu cứ quỳ bên dưới tủ giày của Palmtop Tiger. Những món được nhét trong đó là thứ đồ xa xỉ mà cô yêu cầu.

“Hở? Kouta, nhóc làm gì ở đây vào sáng sớm vậy…?”

Kouta nghe thấy giọng nói từ phía sau, cậu quay lại.

“Buh!”

Kitamura cười phá lên. Kouta nhìn chằm chằm vào anh ta.

“N, nhóc...Mặt nhóc! Là Aisaka làm chuyện này hả?!”

“...Nhìn vậy là anh đoán được rồi mà...Còn anh thì sao, senpai?...Anh có hoạt động ở câu lạc bộ à?”

“Đúng, đúng rồi, câu lạc bộ, câu lạc...Buh.”

Bua ha ha ha ha. Anh ta tiếp tục cười phá lên nhưng Kouta cũng chẳng còn đủ sức để phản kháng lại. Cậu sẽ phải sống với bộ mặt này thêm một khoảng thời gian dài nữa.

Đêm hôm qua, sau khi Palmtop Tiger cho cậu một trận và hoàn toàn kiểm soát được cậu, cô ấy nói---”Một tên ngu ngốc bẩm sinh như cậu nên mượn sức mạnh của bái quái để tiếp tục sống!”

Vậy là trên gương mặt Kouta, lấy mũi cậu làm trung tâm...Cô ấy cẩn thận dùng bút đánh dấu mực dầu và bắt đầu lấy cằm cậu là hướng bắc vẽ một hình bát giác lớn trông như cái la bàn bát quái trên cả gương mặt cậu. Cho dù cậu có rửa hay chùi như thế nào thì cái la bàn chỉ dẫn đến hạnh phúc ấy cũng chẳng thể nào biến mất được.

“...Đúng~thật là, một trải nghiệm kinh khủng. Chị ta chẳng khác gì một con hổ. Chị ta đúng là một con dã thú không thể đối phó được. Bởi vì chị ta là một sinh vật vô cùng nguy hiểm và như vậy...Chị ta đã trở thành một huyền thoại vô cùng nổi tiếng, đúng không...Tất cả các đàn anh đàn chị đều biết chuyện này, vậy mà vẫn động viên em tiếp tục.”

“Bọn anh không định làm như vậy. Anh đã cố nói với nhóc rồi nhưng chẳng phải nhóc nói để nhóc được yên sao? Và hội trưởng cũng bảo để nhóc tự giải quyết.”

“...Anh, anh sẽ làm theo yêu cầu của hội trưởng mà chẳng cần biết chị ta nói gì hả?”

Hừm, có lẽ chuyện đó là thật, KItamura bình thản gật đầu.

“...Fu ha ha!”

Anh ta bất ngờ cười toáng lên lần nữa.

“Dù sao thì mặt nhóc! Mặt nhóc trông như một cái mông vậy!”

“Anh cứ cười thoải mái nếu muốn...Em đã tin tưởng vào những lời mọi người nói vậy mà các anh lại lấy em ra làm trò đùa...Mà thôi em đã hiểu Palmtop Tiger là gì rồi, nhưng còn những người khác thì sao? Kiểu như Kushieda-senpai.”

“Kushieda, à, nhìn thế nào đi nữa thì cô ấy cũng là bạn thân nhất của Aisaka.”

“B, bạn?!...Hai người đó?! Là bạn?!...Chuyện đó đúng là kinh ngạc. Vậy còn cái anh trông vô cùng đáng sợ, Takasu-senpai, anh ta là gì của Palmtop Tiger? Anh ta cũng là bạn à? Hay có lẽ nào anh ta là bạn trai của chị ấy hay gì đó?”

Thấy cậu hỏi vậy tiếng cười của kitamura đột nhiên im bặt.

“Nhóc muốn biết hà? Thật không may anh cũng chẳng thể nói gì về chuyện này được. Mối quan hệ giữa hai người họ có lẽ là bí ẩn thực sự duy nhất của trường.”

“Chuyện gì vậy...Mà thôi, sao cũng được!”

Cuối cùng thì cậu cũng chỉ là trò chơi giữa các thành viên của hội học sinh. Cậu chỉ là trò đùa của họ. Ít nhất cậu đã hiểu chuyện này.

Kouta tức giận quay lưng về phía Kitamura rồi chạy mất. Dù sao thì cậu đang có một cái mông trên mặt, cậu nguyền rủa cái số phận đen đủi này...!

“A, Kouta! Đợi đã!”

Cứ làm như cậu sẽ quay lại vậy. Kouta cứ phớt lờ giọng nói của Kitamura cậu tiếp tục chạy.

“Vậy là nhóc đã chạm được vào Palmtop Tiger! Sao hả, nhóc có thấy mình đã được ban phước chưa?!”

“...~!”

Cậu tiếp tục im lặng trèo nhanh lên cầu thang mà chẳng buồn trả lời. Cũng chẳng phải cậu định nói với anh ta ‘Không’. À, đúng rồi, cậu chắc chắn đã chạm vào Palmtop Tiger. Chị ấy ngồi lên cậu như cưỡi ngựa và ấn cái bút đánh dấu mực dầu vào mặt cậu mặc cho cậu cố gắng vùng vẫy. Cậu hoàn toàn bị áp đảo. Cậu chẳng thể nào chống lại được cô gái bé nhỏ đó.

Chị ấy là kiểu người gì vậy chứ---Cậu chỉ có thể nghĩ chị ấy là một con người kì quặc. Kouta chạy thục mạng trong hành lang. Rồi cậu phi vào lớp học đáng nhẽ giờ đang trống không.

“A…~”

Cậu vội vã lấy hai tay che mặt. Tuy nhiên có lẽ đã là quá muộn.

Có vài người trong lớp vì lí do gì đó đã đến sớm hơn dự kiến. Khi nhìn thấy khuôn mặt Kouta họ kêu lên kinh ngạc.

Cũng đúng, nếu một người bất ngờ xuất hiện với một cái la bàn trên mặt thì có lẽ ai cũng phải ngạc nhiên thôi. Kouta khá thất vọng và để hở ra khuôn mặt bị vẽ nguệch ngoạc. Cậu bước đến bàn mình. A~, giờ thì cậu sẽ còn bị tách biệt nhiều hơn với nhũng người trong lớp...Đó là những gì cậu đã nghĩ.

“Wa ha ha ha! Tomiie, mặt cậu làm sao vậy?!”

“Để bọn mình xem, để bọn mình xem, cậu đã làm cái gì vậy hả?!”

Những tiếng cười đùa vui vẻ bất ngờ tràn ngập xung quanh Kouta. Bạn cùng lớp của cậu chạy đến gần họ giơ ngón tay ra chùi vào mặt cậu.

“K, cái này, đây,”

“Hở, sao vậy, sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”

“Thôi nào, kể cho bọn mình! Làm sao mà cậu thành ra như thế này?!”

Mọi người quây quanh bàn Kouta, đôi mắt họ sáng lên chờ đợi câu chuyện của cậu. Họ đang đợi nghe những chuyện đã xảy ra, và làm sao mà cậu lại ở trong tình trạng tức cười này được.

“...Chuyện này, thật ra là,”

Kouta bắt đầu kể lại mọi chuyện từ đầu. Tất cả vươn người ra chờ đợi, họ đã nghĩ mọi chuyện thật tuyệt vời. Khi Kouta kể chuyện họ thỉnh thoảng lại chen vào như “Trời!”, “Thật hả?!”, “Hay!” sự thích thú tăng lên gấp bội.

Và vậy là Kouta đã đối mặt với Palmtop Tiger huyền thoại.

Thậm chí cậu còn có thể chạm vào cô ấy.

Tầng ba tòa nhà cũ.

“Mai gặp lại!” “Ừ, chào nhé!”...Kouta chia tay với bạn cùng lớp, cậu bước nhanh trên hành lang.

Cậu đã nghĩ đến chuyện sẽ bỏ Hội học sinh nhưng giờ đôi chân cậu vững vàng bước đến phòng hội. Cậu nghĩ mình sẽ tiếp tục ở đây thêm một thời gian nữa. Dù sao cũng có vài chuyện cậu muốn nói với những đàn anh đàn chị nham hiểm.

Cậu đã chạm vào Palmtop Tiger.

Có nhiều chuyện tốt đẹp đã xảy ra.

Nói đến ‘những chuyện tốt đẹp’, cậu tin rằng mình có thể bị Sumire cười vào mặt, nhưng...Sau khi đã nhập học muộn một tháng cuối cùng cậu đã có thể nói chuyện với những người khác. Chuyện tốt đẹp này khiến Kouta tin vào sự kì diệu của Palmtop Tiger. Cậu cảm thấy hôm nay mình còn cười nhiều gấp ba lần trong suốt một tháng học trong trường.

Cậu mở cánh cửa quen thuộc, đôi mắt cậu sáng hơn thường lệ. Cậu cảm thấy như một cuộc sống mới đã mở ra trước mắt cậu...

“Xin lỗi, em đến muôn...Oa!”

Ngay tức thì một ánh sáng chói lòa tỏa ra trước mắt cậu. Kouta bối rối quay đi. Chuyện gì thế này…

“Đ, đèn flash?!”

“Trúng rồi! Đã có một bức để kỉ niệm!”

Ngay khi Kouta có thể mở mắt ra một chút, Sumire có một chiếc máy ảnh kĩ thuật số đã sẵn sàng và đèn flash đã bật. Sau lưng chị ấy là các học sinh năm hai, thư kí đồng thời là người hỗ trợ chung đã dễ dàng xử lí xong công việc như thường lệ. Thêm vào đó,

“Hội trưởng, làm tốt lắm.”

KItamura đứng cạnh Sumire vỗ tay.

“M...mọi người làm gì vậy?!”

“Mặt nhóc rất thú vị nên chị nghĩ chúng ta nên lưu lại vài bức hình làm kỉ niệm...Không, cho dù vậy...Bufu! Gương mặt đó!”

Daha ha ha! Nua ha ha ha!

Tiếng cười còn nam tính gấp hai lần bình thường của chị ấy vang khắp phòng Hội học sinh. Sau cùng Kouta thấy chị ấy đứng ngay trước mặt mình.

“A~, buồn cười chết mất! Được rồi, chúng ta chụp ảnh kỉ niệm rồi, nhanh cầm lấy thứ này rồi rửa mặt đi!”

Sumire lau nước mắt và ném cho Kouta một tuýp nhỏ.

“Cái gì đây?”

“Loại thuốc tẩy này được quảng cáo là tốt nhất thị trường. Dù sao thì nó còn có thể tẩy cả sơn móng tay nữa. Nếu nó vẫn không có tác dụng thì chị nghĩ nhóc có bệnh về da rồi. Này cầm cả cái này nữa.”

Chị ấy ném cho cậu một cái khăn. Kouta vắt nó lên vai. Như thường lệ cậu sẽ nói ‘Vâng, vâng, em hiểu rồi.’, tuy vậy

“...Hội trưởng.”

Cậu quay lại nói.

“Chuyện gì?”

“Chị thật tốt bụng.”

Bất ngờ đôi mắt Sumire trở nên tròn xoe. Đôi môi chị ấy như thể quên mất mình đang định làm gì, miệng vẫn há hốc---Kouta rời khỏi phòng. Cậu đi ra ngoài hành lang và ra dấu chiến thắng.

“Mình thắng chị ấy rồi…!”

Khiến Sumire làm vẻ mặt đó...Lần đầu tiên cậu đã làm ‘ông anh trai’ điếng người và chẳng thể nói được gì. Cậu khiến chị ấy chẳng thể nói được lại gì.

Cậu cảm thấy khá là vui. Mặc dù mặt cậu rất buồn cười nhưng cho dù vậy ngày hôm nay vẫn rất tuyệt. Có lẽ may mắn đã quay trở lại sau khi cậu chạm vào Palmtop Tiger.

Có lẽ với cách nghĩ đó cậu không hề cảm thấy ghét Palmtop Tiger cho dù cô đã khiến cậu phải chịu đau khổ. Tất nhiên cô ấy đúng là đáng sợ và cậu không muốn dính đến cô thêm lần nào nữa, nhưng

“Ờ, một người xinh xắn thì vẫn rất xinh xắn.”

Nhìn kĩ Palmtop Tiger đúng là một cô gái xinh xắn hạng nhất. Cậu cảm thấy mình có thể hiểu một chút lí do khiến các đàn anh đàn chị gọi chị ấy bằng cái biệt danh đó. Đáng sợ, một người bạn không hề muốn dính dáng đến hay làm cô ấy tức giận. Nhưng bạn không thể phớt lờ cô chỉ vì bạn sợ.

Nếu không thể phớt lờ thì cậu sẽ quan sát cô gái xinh xắn ấy từ xa giống như những người khác...Từ một khoảng cách an toàn chứ không hề tiếp cận. Nếu cậu vượt quá giới hạn và lại gần cô ấy cậu sẽ bị hạ gục. Kouta đã vô tình bước một bước lại gần mà không hề biết những thứ nguy hiểm hay gì hết. Kết quả là cậu đã trở thành một anh chàng với một cái la bàn trên mặt.

Và rồi, Kouta đã biết tất cả mọi chuyện cậu sẽ quyết định làm gì?

Cậu quyết định sẽ duy trì một khoảng cách an toàn.

Cho dù những đen đủi cậu có thể gặp phải vì sự xui xẻo của mình, cậu quyết định cậu sẽ đứng cách Palmtop Tiger đủ xa để cậu không chọc tức cô ấy thêm nữa. Và cậu cũng sẽ tiếp tục âm thầm quan sát cô. Một khoảng cách an toàn cũng không tệ chút nào. Với những cảm xúc phức tạp trong tim cuối cùng cậu sẽ có một cuộc sống mới từ bây giờ.

Kouta vui vẻ ngâm nga tiến lại gần phòng vệ sinh, cậu mở toang cánh cửa sổ. Thực ra cậu đã mở hơi quá mạnh tay.

“...Thôi chết!”

Cuối cùng cậu đã đánh rơi tuýp thuốc Sumire đưa ra bên ngoài. Kouta bối rối cậu vươn người ra ngoài cửa sổ và nhìn xuống dưới, cả người cậu cứng đờ. Cậu đứng đó như một bức tượng. Sao mọi chuyện lại có thể như vậy được chứ? Cho dù cậu đã nói mình sẽ lui lại cho an toàn, vận đen của cậu lại hoàn toàn bỏ mặc mong muốn của cậu.

“A, awa, awa wa…~”

Ở ngay dưới cái cửa sổ đang mở.

Tựa như một con hổ, người đang ôm đầu và cầm tuýp thuốc trong đôi bàn tay bé nhỏ là...