Mặt trời bắt đầu lặn.
"Được rồi... Về nhà thôi!"
Cuối cùng tôi cũng hoàn thành cảnh quay một cách mỹ mãn, nên cũng bắt đầu chuẩn bị về nhà với tâm trạng thoải mái.
"Vất vả rồi~"
"Cảm ơn vì đã ở đây với mình, Kasumi... À đúng rồi, Kotono đâu?"
Tôi nhìn xung quanh để tìm Kotono, nhưng không thể tìm thấy cô ấy.
"Kotono-chan, ừm, cô ấy vừa đến máy bán hàng tự động để lấy đồ uống, nhưng vẫn chưa quay lại."
"À, mình còn không biết cô ấy đã biến mất."
Có vẻ tôi nhập tâm vào công việc quá
"Ren-kun, vì cậu có vẻ đang tập trung nên cô ấy không muốn phiền cậu. Hah... Mình thích Kotono-chan. Đúng là con người ngọt ngào, dễ thương và chu đáo. Cô ấy cũng thật tốt bụng ..."
"Mình đảm bảo Kotono sẽ chết nếu chính cô ấy nghe thấy điều này."
"Hở?"
"À, không, không có gì. Mình sẽ đi tìm. Cậu có muốn đi cùng không?"
"Không, không ~. Mình sẽ đợi ở đây."
"Được~"
Sau đó, khi tôi chạy đến chỗ máy bán hàng tự động, tôi thấy Kotono đang nói chuyện với vài người khác.
"... Vậy đó là lý do tại sao..."
Tôi không thể nghe rõ lắm, nhưng có vẻ như Kotono đang gặp rắc rối
"Này! Mấy người tính làm gì thế hả?"
Khi tôi tới nói chuyện, mấy người mới nói chuyện với Kotono nói, "Không có gì!" và nhanh chóng bỏ trốn.
"Cái quái gì thế?"
"Lại là mấy người đó. Như mọi khi"
"Như mọi khi?"
"Tin đồn. Họ là ví dụ về nhóm người nói rằng chúng ta không nên lợi dụng sự hiện diện của Miru Kasumi trong lớp. Họ nói rằng lớp chúng ta đang lợi dụng cô ấy và điều đó là không công bằng. Chắc là họ đố kị thôi"
Kotono nói điều này với khuôn mặt nghiêm túc và lấy khăn tay ra khỏi túi.
"...Chính những người hâm mộ như vậy đã làm hoen ố hình ảnh của fandom và khiến mọi người nghĩ rằng tất cả những người khác đều giống họ. Tệ thật. Nhưng những người như họ đã tồn tại từ rất lâu rồi... À, Kashiwagi-kun có lẽ sẽ không thể hiểu được điều đó."
Kotono vừa lau váy bằng khăn tay vừa càu nhàu. Nếu nhìn kỹ, tôi có thể thấy rằng một phần của váy có vết bẩn ố màu.
Tôi chỉ có thể đứng đó, không thể đáp lại lời phàn nàn của Kotono.
"Nước sao, hắt lên người cậu sao?"
"Không phải nước, họ đổ pocari lên người mình. Đó là thứ tồi tệ nhất cho đến nay, vì nó quá dính."
"Cho đến nay?"
"Ừm. Kể từ khi có tin đồn rằng Mirufy sẽ tham gia lễ hội trường, có lẽ vậy? À, nhưng có vẻ như những người khác không bị đối xử tệ như vậy. Mình đã bị nhắm đến vì trông có vẻ thân thiết với Mirufy, nhưng ừm, cũng một phần vì mình là cán sự lớp nữa."
"......?"
"Và trút mọi thứ lên mình sẽ dễ dàng hơn so với Kashiwagi-kun. Đó là bởi vì cậu có nhiều mối quan hệ và cơ thể của bạn rõ ràng là đô hơn nên họ sẽ ngại."
Kotono nói trong khi tiếp tục lau váy của mình.
"Mau về đi, lâu hơn nữa cô ấy sẽ lo lắng mất."
Tôi mỉm cười và làm bộ mặt như không có chuyện gì xảy ra.
"Đi nào."
"Không, mình không thể. Nếu cô ấy nhìn thấy nó, Mirufy có thể sẽ không muốn tham gia nữa."
"Nhưng điều đó không có nghĩa là Kotono phải hy sinh."
"Không cần phải thế đâu, mà mình cũng chưa bao giờ nghĩ bản thân là nạn nhân."
Kotono ấn ngón trỏ vào miệng và tiếp tục với giọng trầm.
"Thật đấy. Mọi chuyện đều ổn. Làm ơn đừng bao giờ nói với Mirufy về điều này... Kashiwagi-kun, cậu cũng phải cẩn thận nữa đấy"
Tôi thực sự cảm nhận được cảm xúc trong trái tim mình và dường như máu của tôi đông cứng lại ở đầu ngón chân.
Tôi quá lạc quan rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Dù sao thì tôi cũng là người đã quá xem nhẹ nó.
***
“Này, hai người lâu quá đấy.”
"Ừ, ở đó hơi đông."
"Đùa thôi. Mình không đợi lâu vậy đâu. Chúng ta về chung đi“
Kasumi giữ cặp sách bằng cả hai tay trong khi chờ đợi.
"Ừm, nhưng cả Ren-kun và Kotono-chan đều không mang theo gì cả. Vậy lúc nãy hai người làm gì ở máy bán hàng tự động?"
Nhìn vào chúng tôi, Kasumi khẽ cười khúc khích.
"Hả? À phải, cái đó..."
"Bọn mình vừa mới thi xem ai uống cạn trước và ném nó đi ngay lập tức. Phải không, Kashiwagi-kun?"
"Ừ ừ. Mình đã thắng."
"Đừng nói dối, mình mới là người thắng."
Tốt lắm, Kotono.
Tôi đã cố gắng hết sức để diễn trò và có vẻ như Kasumi tin vào chuyện đó. Sau đó, cô ấy hờn dỗi và lầm bầm rằng hai người tôi vui chơi mà bỏ cô ấy lại.
"Được, mai gặp lại nhé."
Kasumi vẫn bất động từ nãy bật khỏi chỗ ngồi
"Hả? Kasumi, cậu định ở lại đây à?"
"Mình để quên một thứ trong lớp."
"Thế mình sẽ chờ."
"Không có gì đâu! Hai người về trước đi, mình tính lượn qua thư viện một lúc nữa cơ."
Kotono và tôi nhìn nhau.
"Được rồi, tạm biệt."
“…Mau về nhà trước khi trời tối nhé?”
"Ừm. Tạm biệt!"
Sau lời chào vui vẻ của Kasumi, chúng tôi về nhà, và mặc dù cùng nhau rời khỏi cổng trường, nhưng tôi vẫn phải chia tay Kotono sớm, đường về nhà của cô ấy ngược hướng với đường của tôi.
"Nhớ cẩn thận đấy."
"Ừ, mình biết. Kashiwagi-kun cũng vậy nhé."
"Ừ, mai gặp."
Tôi vẫy tay với Kotono và sau khi chắc chắn rằng cô ấy đã rẽ về phía góc phố, tôi lập tức quay trở lại trường.
"......."
Lối vào trường. Lớp học. Con hẻm. Trước máy bán hàng tự động.
Tầng trên, cầu thang dẫn lên mái nhà.
"Phù... phù..."
"...Tại sao cậu lại quay lại?"
"Mình không biết."
Kasumi mà tôi biết không ngốc đến mức tin vào diễn xuất dở tệ của tôi.
"Cậu đang làm gì thế?"
Ở đó, cô cuộn tròn và bấm mạnh móng tay vào bắp chân của chính mình.
"Không có gì."
"Cậu nói dối. Đó không phải là không có gì."
Trốn và làm tổn thương chính mình ở một nơi không ai tới chắc chắn không phải là một hành động bình thường.
"Mình sẽ không thể bình thường được."
Kasumi nói với giọng kìm nén, sau đó cô ấy dùng lực mạnh hơn bấm chặt vào làn da trắng nõn của mình.
Vết thương lộ rõ và hẳn là rất đau, nhưng vẻ mặt của cô ấy không hề thay đổi chút nào.
Không thể đứng im nhìn cô ấy lâu hơn nữa, tôi kéo mạnh cánh tay của cô ấy ra.
Kasumi thở hắt một hơi.
"Mình hiểu rồi. Mình sẽ cố gắng để lần sau không bị phát hiện."
"Không. Đừng bao giờ làm thế nữa"
Tôi đoán là Kasumi đã gặp chuyện gì đó trước đây.
Một cái gì đó quan trọng đã ảnh hưởng rất lớn đến những thứ như tâm lý hoặc sự tự tin của cô ấy.
"...Mình đã thấy rồi. Mình nên làm gì đây?"
Rồi như muốn trút hết mọi chuyện, cô nói tiếp.
"Mình không biết. Kotono-chan luôn tốt với Kasumi-san..."
"Ừm."
"Cô ấy rất thân thiện. Đó là lý do tại sao mình rất thích, và mình đã nghĩ rằng bọn mình thực sự có thể thân thiết với nhau, nhưng vì mình mà ra cả...Mình còn không nhận ra chuyện đó. Mình thật ngốc"
"Ừm."
Nhịp thở của Kasumi đang ngắn dần.
"K-không, chuyện đó, hức─không."
"Bình tĩnh nào Kasumi."
"Không, hức──là do mình..."
"Yên tâm đi Kasumi, không sao đâu. Mình đảm bảo chuyện đó sẽ không tái diễn trong tương lai."
Tôi xoa lưng Kasumi, người bắt đầu thở dốc vì căng thẳng.
"... A... Mọi người, là lỗi của mình hết."
"Không sao đâu, thật đấy. Xin hãy bình tĩnh."
"A..."
"Bình tĩnh và hít một hơi thật sâu đi."
Cuối cùng tôi đã trấn tĩnh được Kasumi, nhưng cô ấy đã mất hết sức lực và gục xuống.
Ngay lúc đó, cô từ từ mở bàn tay ra.
"...H...hức."
Khi nhìn thấy dấu hoa anh đào đã bắt đầu mờ đi trong lòng bàn tay, nhịp thở của Kasumi dần trở lại bình thường.
"... Cậu đã bình tĩnh lại chưa?"
"... Một chút."
"Cậu muốn uống gì không? Chờ ở đây một chút"
Cô ấy nói rằng không muốn đến phòng y tế, vì vậy tôi tính đi lấy nước cho cô ấy, nhưng cô ấy lại nắm lấy cánh tay tôi.
"...Đừng đi."
"Nhưng..."
"Ren-kun... Ở lại với mình đi."
"..."
"Mình sẽ ổn thôi."
Tôi không thể di chuyển khi cô ấy nói điều đó.
Rồi khi sự im lặng bao trùm, tôi không biết phải làm gì và nó sẽ kéo dài bao lâu.
"...Mình nên làm gì?"
Kasumi khẽ nói và che mặt.
"Xin lỗi, thực sự xin lỗi..."
Những giọt nước mắt đã tích tụ bấy lâu nay cuối cùng đã đến giới hạn mà cô ấy có thể chịu đựng được. Tôi có thể thấy đôi bờ mi ướt đẫm của Kasumi
Tuy nhiên, cô vẫn mở to mắt và cố kìm chúng lại.
Nếu tôi bảo cô ấy cứ khóc cho thoải mái, có lẽ cô ấy sẽ lại nói với tôi rằng mình không có quyền được khóc.
Cô ấy sẽ nổi giận và nói rằng tất cả là lỗi của cô ấy.
"Đó không phải lỗi của Kasumi."
"...Không, tất nhiên là lỗi của mình rồi."
"...Mình nói thật, mọi chuyện không phải là lỗi của Kasumi."
Tôi tiếp tục xoa lưng Kasumi.
"... Mình sẽ không dừng lại ở đây."
Sau khi hít một hơi, Kasumi lại mở miệng.
"Mình sẽ vẫn tiếp tục. Nếu dừng lại bây giờ, mọi công sức của mọi người và Kotono-chan sẽ là vô nghĩa. Điều đó cũng có nghĩa là mình bỏ cuộc, và mấy người đó có thể nghĩ là mình bị ép tham gia"
Cô nắm và mở lòng bàn tay có hình hoa anh đào nhiều lần trước khi nắm chặt thành nắm đấm.
"Làm ơn đừng nói với ai về ngày hôm nay."
"...Mình biết cậu cảm thấy thế nào. Cậu có sao không Kasumi?"
Thật vậy, quyết tâm của Kotono sẽ vô ích nếu cô ấy biết tất cả những điều này.
Tuy nhiên sau khi chứng kiến những gì vừa xảy ra với Kasumi, tôi đã nghĩ đến việc gặp giáo viên chủ nhiệm
Nhưng có vẻ như quyết tâm của Kasumi rất cứng rắn.
"...Mình không thể đảm bảo sẽ không gây rắc rối cho Ren-kun nữa, nhưng mình sẽ cố gắng hết sức để không làm phiền cậu."
Sau đó, cô tiếp tục cố gắng hết sức để nói ra lời của mình.
"Mình không thể chịu đựng được khi nghĩ về việc những người bạn quý giá của mình bị tổn thương và hiểu lầm vì mình mà không làm gì cả."
Đó là biểu hiện mà tôi chưa bao giờ thấy từ cô ấy trước đây. Giống như có những ngôi sao đang nổ lách tách và cháy trong mắt cô ấy.
Mặc dù luôn mỉm cười, nhưng khi người khác bị tổn thương vì mình, cô ấy có một biểu hiện như thể chính bản thân bị tổn thương nặng hơn rất nhiều
Điều gì đã xảy ra trong quá khứ với cô ấy vậy?
"...Ừm. Mình vẫn luôn thắc mắc điều gì làm cậu sợ? Nếu như bị tổn thương như vậy..."
"DỪNG LẠI ĐI!!"
Cô ấy đột nhiên hét lên.
Khuôn mặt của Kasumi tái nhợt và đỏ bừng.
Biểu hiện hiện giờ của cô ấy là thứ tăm tối nhất mà tôi từng thấy ở cô ấy.
"Mình luôn biết ơn sự giúp đỡ của cậu và mình cũng thích cậu. Nhưng ... Cho dù chúng ta có trải qua bao nhiêu chuyện với tư cách liên minh, cậu cũng không phải là gia đình hay người yêu của mình phải không? Nên làm ơn đừng bao giờ quan tâm về chuyện của mình.”
Sự sắc bén trong lời nói khiến tôi nghẹt thở.
Tách! Những lớp Mille-feuille của Kasumi như bị nứt ra nhiều hơn nữa.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage