Trans: PrisM
Edit: Herrscher of Yatta (Vẫn cứ là thiếu muối)
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 3: Lần đầu làm bánh quy (Bốn lần thử)
Bấy giờ đang là buổi sáng đầu tuần, và hiện tôi đang ngồi ở trong lớp.
Thằng Kei thì ngáp lấy ngáp để trông có vẻ buồn ngủ lắm, chắc có lẽ vì hôm nay là thứ 2 cũng nên.
“Đầu tuần nào trông ông cũng uể oải như thế này nhỉ.”
“Ồ, Natsuomi. Cũng do công việc cả mà, cuối tuần lúc nào cũng là khoảng thời gian tôi phải làm để kiếm tiền, nên phải chịu thôi.”
Chào nhau xong, Kei liền thả người xuống chỗ ngồi rồi lại ngáp thêm một cái nữa.
Công việc kinh doanh hộp đêm của nhà Kei thường yêu cầu nó phải làm việc vào cuối tuần, thế nên cứ đến đầu tuần là trông nó lại như hồn ở trên mây vì mệt lả vậy. Thi thoảng, Kei sẽ gọi cho tôi vào mấy buổi tối thứ 7 với tâm trạng có vẻ rất căng thẳng, rồi càm ràm về một ngày vất vả mà nó phải trải qua, và ngày hôm sau lại nhắn qua SNS rằng, “Xin lỗi, hôm qua tôi lại gọi cho ông nữa à?”, kiểu vậy.
Villiers-san tới lớp muộn hơn tôi một chút, cô nàng lẳng lặng ngồi xuống chỗ. Cổ còn chẳng chào hỏi ai lấy một câu, chỉ lấy chiếc hộp bút có họa tiết hình con mèo ra rồi để lên bàn mình.
Từ ngày hôm đó, cô ấy và tôi đã chẳng còn dính dáng gì tới nhau nữa, kể cả là cuối tuần. Mặc dù sống cạnh nhà, thế nhưng chúng tôi lại rất hiếm khi gặp nhau, và ngồi sát kế bên không có nghĩa là tôi đủ thân mật để chào hỏi với cổ vào mỗi buổi sáng tới lớp.
Câu chuyện ngày hôm ấy chẳng qua cũng chỉ là tình cờ. Tất nhiên, nếu cổ có vấn đề gì thì tôi sẽ giúp cô ấy, thế nhưng nếu quan tâm thái quá ngay cả khi cổ không gặp rắc rối thì cũng chỉ tổ gây ra phiền phức thêm.
Lúc đưa mắt nhìn sang bên, tôi trông thấy làn da của Villiers-san khá là hồng hào, cũng không quá xanh xao. Trong khi đầu còn đang suy nghĩ liệu mấy hôm cuối tuần cổ đã mua được bento ăn đỡ hay chưa, ánh mắt hai đứa chạm nhau.
“Buổi sáng… tốt lành”
Cô thủ thỉ với tôi như vậy bằng giọng rất nhỏ mà chỉ mình tôi nghe được, sau một khoảng ngập ngừng.
Cô nàng ngay sau đó liền quay mặt về phía cửa sổ để giấu đi gương mặt hơi hơi ửng đỏ của mình. Trong lúc tôi còn đang lơ ngơ vì đòn tấn công bất ngờ ấy, Villiers-san lại đưa mắt nhìn tôi thêm một lần nữa.
“Mình nghĩ… mình cần phải thay đổi một chút.”
Nói xong, cổ lại quay đi về phía cửa sổ, gương mặt thoáng có chút ngượng ngùng.
…À, ra là vậy.
Khi hiểu ra rằng Villiers-san đang bắt đầu cố gắng để thay đổi bản thân, tôi bất giác nở một nụ cười với cô nàng đang trông ra cửa sổ kia.
Tôi không có lý do gì để can dự vào cuộc sống của cô cả, tôi cũng chẳng cố để làm thân với cô luôn. Tuy vậy, nếu tình huống diễn ra ngày hôm đó cho cổ thêm động lực để cải thiện bản thân hơn trong tương lai thì tôi sẽ rất hạnh phúc khi được nghe lời chào ấy. Đó chính là lý do tại sao–
“Ừm, buổi sáng tốt lành”
Tôi đáp lại cô nàng bàn bên rồi thả lỏng trong lúc nhìn tấm lưng của thằng Kei đang ngái ngủ trước mặt mình.
***
Từ hôm ấy, Villiers-san rõ ràng đã thay đổi cách hành xử của mình với mọi người so với tuần trước. Cô nàng vẫn chưa thể bắt chuyện với ai, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười thân thiện mỗi khi các bạn cùng lớp tới nói chuyện cùng. Tiếc thay, việc gượng ép mình cười như vậy khiến cho nụ cười của cô nàng dần còn chẳng giống như cười nữa.
Thế nhưng, cô ấy vẫn đang rất cố gắng, tới độ khiến cho tôi cũng phải cùng động viên để tiếp thêm động lực cho cô. Mà, chắc sau này kiểu gì cô nàng sẽ tìm được cách để giải quyết mấy chuyện này thôi.
Với lũ con trai đang cố làm thân với mình, Villiers-san vẫn chỉ trưng ra một vẻ mặt cùng thái độ lạnh lùng, nhưng trông họ nó có vẻ thỏa mãn lắm, còn hí hửng bảo nhau rằng, “Quả đúng là Công chúa Kuudere của lớp mình nhỉ” nữa.
…
Hiện đang là giờ nghỉ trưa, trong khi tôi đang gặm miếng bánh mì mua được từ căng tin thì thằng Kei quay mặt lại nhìn tôi, trông vui ra mặt.
“Tầm này thì chắc là Villiers-san không cần tới tôi với ông giúp đỡ rồi nhỉ.”
“Ừm, mừng là cô ấy không gặp rắc rối gì cả.”
“Nhưng tuần trước trông cổ im lặng lắm mà. Hay là đã có chuyện gì xảy ra vào mấy hôm cuối tuần chăng?”
“Chịu, ai biết được.”
Tôi đáp lại cụt lủn mà chẳng để lại chút nghi vấn nào trong lời nói của mình, rồi lại cắn thêm một miếng bánh Croquette trên tay, vừa nhai vừa quay đi chỗ khác.
Cũng không phải là xấu hổ hay gì đâu, nhưng chỉ vì có dính dáng tới một người nào đó không có nghĩa là tôi được quyền kể cho người khác nghe về hoàn cảnh của họ. Thế nên tôi mới không kể cho cậu bạn của mình nghe về những chuyện đã xảy ra hôm cuối tuần trước.
Tôi liếc mắt nhìn Villiers-san đang thái một lát bánh mì kem mỏng rồi đưa miếng bánh vào bên trong miệng. Giữa những cô bạn học nữ đang ngồi cách xa tôi một chút, cô nàng vừa dè chừng vừa đáp lại họ, mặc dù trông có hơi vụng về một chút.
…Nụ cười của cô ấy trông vẫn hơi cứng nhắc so với lần cô ấy mỉm cười với mình ngày hôm đó nhỉ.
Trong khi còn đang cảm giác rằng mình có đôi chút may mắn hơn hẳn những người đang vây quanh cô ở kia, Kei đã trông thấy tôi vừa quay mặt về hướng cô nàng vừa cười cười, nó liền nghiêng sát về phía tôi rồi cười nhếch mép một cái.
“Sao ông lại cười vậy, Natsuomi? Có hứng thú gì với Villiers-san à? Chẳng phải có hơi lạ khi ông hứng thú với một cô nàng nào đó sao?”
“Làm gì phải. Chỉ là tôi cảm thấy một người nào đó đang cố gắng hết mình, quả thực là rất dễ thương thôi.”
“Vậy à. Thế thì thôi nhỉ.”
Tôi vừa tống miếng bánh mì cuối cùng trên tay vào miệng, vừa gạt phăng đi thằng Kei trông có vẻ đang hào hứng lắm sang một bên. Chẳng biết tên này đang trông chờ gì ở tôi nữa.
***
Sau giờ học, bấy giờ tôi đang ngồi bên trong văn phòng của căn nhà nguyện. Như đã nhắc với Villiers-san từ tuần trước, tôi đưa cho cô nàng một tệp phong thư đã được đóng dấu chấp thuận.
“Vậy thì mình sẽ giải thích qua cho cậu về công việc làm thêm.”
“Ừm, cảm ơn cậu nhiều.”
Cô vừa gật đầu, vừa mím môi trong khi mở chiếc hộp bút với cuốn sổ tay có cùng họa tiết hình con mèo trên đó.
Căn bản thì, mục đích chính của công việc bán thời gian này đó là để phụ giúp nhà thờ trong các lễ cầu nguyện hay những buổi tụng thờ lớn. Có vài dịp hy hữu, chúng tôi còn được yêu cầu phải phụ việc cho một số đám cưới và sự kiện khác cho mọi người. Nhưng vì ngay từ đầu, chúng tôi đã được phân công để tham gia vào những công việc của trường, thế nên ưu tiên hàng đầu vẫn là hỗ trợ cho các nữ tu sĩ, Kasumi-neesan cùng những người khác làm việc trong trường, Thế nên, trừ khi một buổi lễ lớn nào đó yêu cầu nhiền nhân viên thì, việc có mặt ở đấy cũng chẳng cần thiết cho lắm; nhưng nếu muốn kiếm thêm tiền thì vẫn có thể tham gia.
Vì vậy, đa số thời gian mọi người có thể làm việc theo tùy theo năng suất riêng của mình, nhưng một khi đã có đủ nhân lực thì sẽ không còn cần phải tuyển thêm người nữa, tức nghĩa những người không được tham gia không thể kiếm tiền, và đây cũng chẳng phải là một nguồn thu nhập ổn định. Nói cách khác, nếu muốn kiếm sống thật tử tế và đàng hoàng thì chắc chắn công việc bán thời gian này không phải một lựa chọn khôn ngoan. Về phần mình thì, kỹ năng đánh đàn có thể giúp tôi kiếm được chút tiền hoa hồng bên ngoài từ nhà thờ nếu muốn, nhưng chuyện này không có liên quan tới công việc của Villiers-san, thế nên tôi quyết định không giải thích cho cổ.
Sau khi tôi giải thích tường tận, cô nàng gấp cuốn sổ tay lại rồi gật đầu.
“Cảm ơn Katagiri-san đã giải thích, giờ thì mình đã hiểu về công việc của mình rồi. Mà nói tới buổi lễ tụng thờ tiếp theo, liệu có phải là lễ Phục Sinh phải không nhỉ?”
“Đúng rồi, Chủ nhật cuối cùng của tháng này buổi lễ sẽ diễn ra đấy.”
Lễ Phục Sinh là ngày lễ kỷ niệm sự phục sinh của đức Chúa Giê-xu, và đối với những người theo đạo Cơ đốc giáo, đây chính là một trong những sự kiện nghi lễ tôn giáo quan trọng nhất trong năm. Còn ở đất nước Nhật Bản nơi mà các tôn giáo đều giao thoa lẫn nhau, thì ngày càng có nhiều sự kiện liên quan tới trứng cũng có liên quan tới cả lễ Phục sinh, và tôi nghĩ chắc là mọi người cũng đã quen với cái tên này rồi.
Ban đầu, lễ Phục Sinh sẽ được tổ chức vào ngày Chủ nhật đầu tiên sau ngày trăng tròn hoặc sau ngày xuân phân, nhưng vì khu nhà nguyện ở Học viện Tosei là một phần trong cơ sở vật chất của trường và tháng 4 vẫn thường có người ra vào, thế nên buổi lễ này mới được tổ chức vào Chủ nhật cuối cùng của tháng vào hàng năm.
“Villiers-san sẽ cần phải tham gia càng nhiều sự kiện càng tốt nếu muốn kiếm nhiều tiền đấy, nhưng mà cậu rảnh không?”
“Ừm, mình không có kế hoạch gì cả, nên ổn thôi.”
Cô nàng rút ra một cuốn sổ tay trông như một loại sản phẩm khác của cái nhãn hiệu mèo đó vậy, rồi ghi chép lại lịch của buổi lễ vào trong.
…Hãng này mình không có quen lắm, nhưng chắc đây hẳn đang là mốt nhỉ.
Tôi vừa tiếp tục giải thích cho Villiers-san nghe về những công việc trong lễ Phục Sinh, vừa nghiêng đầu trước mấy món đồ có họa tiết hình con mèo chốc chốc lại xuất hiện đấy của cô nàng.
“Cậu đã có tên rửa tội rồi đấy, liệu nếu tham gia một buổi lễ Phục sinh ở một nhà thờ có vị bảo hộ khác thì có sao không?”
“Nhà Villiers đã có lịch sử tôn thờ đạo Cơ đốc giáo từ rất lâu rồi, nhưng mình không phải là một tín đồ sùng đạo đâu, vậy nên không sao cả. Cảm ơn cậu vì đã quan tâm nhé.”
“Hể, Villiers-san không sùng đạo ư?”
“Đúng rồi.”
Cô gật đầu, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như thường lệ.
Việc đa số học sinh không phải là tín đồ sùng đạo không phải là chuyện hiếm thấy, ngay cả ở những trường truyền giáo đi chăng nữa. Vậy nhưng tôi vẫn có hơi chút bất ngờ khi biết rằng Villiers-san không sùng đạo, mặc dù cô nàng có tên rửa tội.
“Vậy, Katagiri-san chơi đàn cho nhà nguyện, chứng tỏ cậu cũng là một người theo Cơ đốc giáo ư?”
“Ừm, cũng không hẳn. Mình cũng không theo đạo, chỉ có bố mẹ mình thôi, nhưng mình vẫn có chút liên kết với nhà thờ.”
“Chà, mình cũng như vậy.”
Lời giải thích của cô nàng đã đủ thuyết phục rồi nên tôi cũng chẳng hỏi thêm lời nào nữa.
Bản thân tên rửa tội cũng chẳng có gì gọi là quá đặc biệt hay hữu dụng, những tín đồ có thể sử dụng chúng hoặc không tùy thích, và tên rửa tội cũng không có chút hiệu lực pháp lý nào trong sổ hộ khẩu cả.
Nếu có cha mẹ là những người sùng đạo Cơ đốc giáo, thì việc họ đặt tên rửa tội cho con cái mình âu cũng là điều dễ hiểu. Chắc ý của Villiers-san là vậy. Trong khi còn đang suy ngẫm, tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.
“Nacchan, em ở đó không vậy?”
Một cô nàng với chất giọng vui vẻ thường ngày, âm điệu hay kéo dài một chút cùng một nụ cười thân thiện trên môi bước vào văn phòng.
“Katagiri-sensei. Chúng ta đang ở trường đấy, thế nên đừng gọi em như vậy.”
“Ồ, tí nứa thì chị quên mất. Mà có sao đâu, làm gì có ai ở đây nữa mà!”
“Đấy chính là lý do tại sao hiệu trưởng lúc nào cũng tỏ ra tức giận với chị đó!”
“Ôi trời, em lại nói những điều thô lỗ như vậy rồi hả? Sức quyến rũ của Nacchan mỗi năm lại giảm đi một bậc đấy…”
Kasumi-neesan thở dài, vừa nhún vai vừa lắc đầu ngán ngẩm.
Sự vô dụng của chị ấy có vẻ như mỗi năm lại tiếp tục tăng lên, nhưng giờ có nói cũng chẳng được gì, thế là tôi im lặng. Villiers-san nhìn hai người chúng tôi nói chuyện thân mật với nhau, trông tò mò ra mặt.
“À phải rồi, quên giải thích mất. Giáo viên chủ nhiệm của lớp tụi mình là chị họ của mình đấy.”
“Hiểu rồi. Ra là vậy…”
Cô nàng gật đầu hiểu chuyện, còn Kasumi-neesan thì nở một nụ cười nồng ấm rồi nắm lấy tay của Villiers-san và bắt.
“Em Villiers hôm nay sẽ cùng gia nhập với tụi cô dưới tư cách một thành viên phụ việc của nhà thờ đấy! Không biết em có thể hòa hợp cùng Nacchan được không nhỉ? Trông thằng bé có hơi cộc cằn một chút, nhưng thực chất là vô cùng ngoan đó nha.”
“À vâng, em đã biết cậu ấy từ trước rồi, thế nên sẽ không sao đâu ạ. Em rất mong chờ được làm việc cùng cậu ấy lắm.”
“Hửm? Em biết thằng bé? Từ trước rồi? Hửmmm?”
Trông Kasumi-neesan vừa chớp mắt liên hồi vừa nghiêng đầu tỏ ý tò mò như vậy, tôi mau chóng chuyển chủ đề để chặn họng bà chị họ rắc rối sắp chuẩn bị dò hỏi lý do tại sao tôi và Villiers-san lại quen nhau.
“Thế, Katagiri-sensei muốn gì đây? Hẳn là phải có rắc rối gì đó thì chị mới mò tới tận đây nhỉ, đúng chứ?”
“Không, không phải vậy mà! Đừng lúc nào cũng châm chọc như vậy mỗi khi chị tới đây chứ! Chị cần em giúp mang mấy tệp sách nhỏ cho buổi lễ Chúa Nhật tới đấy! Mà đúng hơn là, vác đỡ cho chị đi!”
“Sao tự dưng chị lại la toáng lên vậy?”
Đúng như dự đoán, chỉ là sai vặt, nhưng dù sao thì tôi cũng đã quen với mấy chuyện này rồi, vì lần nào Kasumi-neesan tới đây cũng đều như vậy cả mà. Giả như không phải là để sai vặt đi chăng nữa thì chị ấy cũng chỉ dùng nó như cái cớ để trốn mấy buổi họp giáo vụ mà thôi.
Dẫu sao, Kasumi-neesan cũng đang chăm sóc tôi rất tận tình, với cả tôi cũng không thực sự ghét chị ấy cho lắm, thế nên tôi quyết định đi giúp chị như một phần công việc của mình vậy, rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Xin lỗi nhé, Villiers-san, phiền cậu đợi một chút trước khi chúng ta tiếp tục nói chuyện nhé? Mình sẽ sớm về thôi.”
“Mình hiểu rồi, vậy thì mình sẽ đợi ở đây vậy.”
“Đúng là Nacchan của chị, luôn luôn nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề! Được rồi, mau nhanh chóng hoàn thành công việc nào!”
Và thế là, tôi để lại Villiers-san vừa ngoan ngoãn gật đầu đáp lại lời xin lỗi của tôi ở văn phòng, rồi vừa theo chân Kasumi-neesan trông có vẻ đang rất vui rời khỏi căn nhà nguyện, vừa thở dài đầy chán nản.
***
“Lâu hơn mình tưởng thật đấy…”
Nheo mắt nhìn ánh chiều tà đang buông xuống, tôi vừa đi từ chỗ văn phòng trường trở lại nhà nguyện, vừa ôm lấy cái túi giấy đựng chồng sách mà Kasumi-neesan đã đùn đẩy cho tôi bằng cả hai tay.
Mà phải công nhận là nặng dữ thật, quả thực sẽ rất khó khăn cho thân hình nhỏ nhắn của chị ấy để bưng đống này, nhưng tôi ước gì cổ ít nhất cũng sẽ giúp tôi một chút trên đường đi.
Thế rồi, một giọng ca mờ nhạt vang lên đến từ phía sau cánh cửa, và tôi liền dừng lại.
Tiếng hát nghe thật trong trẻo và thân thuộc đó tới từ phía sau lớp cánh cửa dày.
Tôi vừa điều chỉnh lại nhịp thở của mình, vừa cố thật nhẹ nhàng mở cửa ra, tránh không để lại một tiếng động nào cả.
Thế rồi, tôi trông thấy Viliiers-san đang đứng ở đấy. Bên trong căn nhà nguyện trống trải, cô nàng đang ca vang một khúc hát, đó chính bản thánh ca Số 148 có tên là “The Lord of Salvation” (Tạm dịch: Đấng Cứu rỗi), một bài hát thường được sử dụng trong những buổi lễ Phục Sinh.
Giọng hát ấy quả thực vô cùng trong trẻo, êm đềm và dịu dàng mà chẳng cần chút nhạc đệm nào hết.
Ánh tà dương từ buổi chập chiều chiếu rọi xuống Villiers-san, tựa hồ như đang soi sáng cô nàng vậy. Giọng của cô vang lên thật dịu dàng và êm ái, tạo nên một khung cảnh thật mê hồn và huyễn hoặc.
Tiếng hát của cổ khiến cho tôi sửng sốt tới nổi cả da gà, từ trong lòng tôi như cảm nhận được một luồng hơi ấm tràn về từ vô định vậy.
“…!? Katagiri…-san.”
Villiers-san nhận ra tôi, cô nàng hoảng hốt và ngưng không hát nữa.
Đôi mắt màu lam ngọc của cổ tròn xoe, cô nàng đưa hai tay áp chặt lên lồng ngực đang đập tình thịch của mình, ánh mắt chăm chăm nhìn tôi như một chú mèo đang co rúm lại vì hoảng sợ vậy.
“A xin lỗi. Mình không có ý định nghe trộm cậu…”
Tôi lại xin lỗi như cái lần đầu tôi với cổ gặp nhau, rồi vừa cười vừa bước vào bên trong để đóng cửa. Còn Villiers-san thì mím chặt đôi môi của mình lại rồi quay đi.
“Giọng của Villiers-san quả là hay thật đấy, trước kia ở Anh cậu từng tham gia dàn hát trong giáo đường à?”
Tôi đặt cái túi giấy đựng chồng sách xuống chiếc đi văng gần cửa và hỏi Villiers-san.
Quả đúng như những gì mà mình đã nghĩ khi hai đứa gặp nhau lần đầu tiên ở ngoài ban công, tôi có thể lập tức nhận ra rằng khả năng của cô nàng không chỉ nằm ở cỡ một cô nàng thích ca hát, rõ là cổ phải quen hát những bản thánh ca như thế này rồi.
Dầu không phải là một tín đồ sùng đạo, thế nhưng việc có tên rửa tội đã chứng tỏ Villiers-san từng tham gia vào khá nhiều những buổi lễ của nhà thờ, và nếu có thể hát ngay cả khi không cần nhìn vào bản nhạc thì hiển nhiên việc cho rằng cô nàng là một thành viên có kinh nghiệm của dàn hợp xướng âu cũng là điều dễ hiểu, và cổ cũng không định phủ nhận điều này.
“Nếu muốn kiếm thêm nhiều tiền hơn, cậu cũng có thể xin gia nhập vào dàn hát trong nhà nguyện đấy.”
Giống như cái công việc đánh đàn của tôi vậy, dàn hợp xướng cũng luôn đặc biệt chào đón những người muốn tham gia.
Đặc biệt, trong các buổi lễ thờ tụng, người ta cũng thường thuê các ca sĩ hát trong những lễ cưới, và nếu một ai đó có thể hát hay sánh ngang hoặc thậm chí là hơn Villiers-san, đồng thời cũng có ngoại hình ưa nhìn thì chắc chắn người đó sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Tôi đề xuất cho cô nàng về công việc mới với mức lương cao hơn, nhưng cổ chỉ cúi mặt xuống, nụ cười thoáng hiện trên môi nhuỗm chút u buồn.
“Mình không thể… hát nữa rồi…”
Cô vừa chầm chậm lắc đầu, vừa gường gượng lầm bầm như vậy.
“Mình, không còn đủ tự tin để hát trước mặt mọi người nữa…”
Gương mặt lạnh lẽo ấy khiến tôi như chết lặng.
Nụ cười thoáng qua trên đôi môi ấy của Villiers-san hệt như khi tôi mới gặp cô ấy lần đầu, một nụ cười chứa đầy sự chịu đựng, ước ao, tựa hồ cô đang tự chế giễu bản thân mình vậy.
Mái tóc đen dài rũ xuống gương mặt đầy nản lòng của cô, khuất đi ánh nhìn của tôi như thể muốn ẩn giấu đi ý nghĩa cũng những lời nói ấy.
Giọng nói như gắng lắm mới có thể nói hết đấy khiến cho những lời tôi định nói liền bị chặn lại ngay họng. Chuyện này tôi biết rõ là quá nhạy cảm với Villiers-san, vậy nên tôi thực sự không nên tùy tiện tiến sâu vào.
“…Mình xin lỗi Villiers-san, hỏi vậy thật không đúng lúc một chút nào cả.”
“À không, mình mới là người phải xin lỗi chứ.”
Cô ngước nhìn lên rồi lắc lắc đầu, vậy nhưng nụ cười trên môi cô ánh lên sự bơ vơ, cô độc.
“Thế, mình sẽ xách đỡ một cái túi giấy vậy.”
Villiers-san đỡ trên tay một trong những chồng túi giấy đặt trên đi văng bằng cả hai tay, rồi đưa nó tới văn phòng ở phía sau căn nhà nguyện.
Tôi thì thả người xuống chiếc đi văng rồi ngồi ngả lưng ra sau, nhắm mắt để cố gợi lại giọng hát mới nãy còn vang vọng bên trong này.
...Tại sao lại Villiers-san thiếu tự tin khi cậu ấy có thể hát hay tới vậy?
Lòng tôi vừa thầm tự hỏi như vậy, vừa cố lục tìm trong kí ức một trong những bản thánh ca hay nhất mà mình từng được nghe cho tới giờ.
Villiers-san có nỗi khổ riêng của chính mình, và chắc chắn rằng đó không phải là chuyện mà tôi - một thằng ất ơ và xa lạ nào đó, nên tự ý chen vào.
Dầu những suy nghĩ đó vẫn quanh quẩn trong đầu, tôi vẫn cố kiềm chế cơn ngứa ran nhè nhẹ bên trong lồng ngực mình.
“…Chắc là ai cũng có những vấn đề riêng cần phải giải quyết nhỉ.”
Tôi lầm bầm vậy như thể muốn tự thuyết phục chính mình vậy, rồi xách chỗ túi giấy còn lại và đưa về văn phòng.
…
“Katagiri-san, cái này… là. Mình không chắc thế này liệu có đủ hay không, nhưng…”
Dọn xong đống sách dành cho lễ Phục Sinh lên trên kệ tủ xong, Villiers-san – trông có phần hơi hối lỗi, rút ra một bọc giấy nhỏ rồi đưa cho tôi.
“Hôm trước mình qua nhà cậu vào ngày nghỉ như vậy làm phiền cậu quá, thế nên mình muốn cảm ơn và xin lỗi cậu một lần nữa… mặc dù có hơi muộn một chút…”
Cũng chẳng biết cô nàng đang xin lỗi vì cái gì nữa, nhưng tôi vẫn cứ nhận món quà từ tay cổ.
Cái bọc giấy tôi đang cầm khá nhẹ và cầm vừa cả hai tay, thế nên tôi nghiêng đầu về một bên, tự hỏi trong này là cái gì.
“Đây là…?”
“Ừm, một món quà để thay lời cảm ơn cho chỗ thức ăn hôm ấy cậu chia cho mình. Món súp, thịt và khoai hầm đó thực sự rất ngon. Cảm ơn Katagiri-san nhiều lắm.”
Cô nàng kính cẩn cúi đầu, còn tôi cũng gật đầu đáp lại.
“Villiers-san đâu cần phải làm vậy, dù gì thì cũng là mình tự nguyện giúp đỡ cậu mà. Thế, mình mở cái này ra được chứ?”
“Cũng được, mà thực ra… cũng không phải là cái gì to tát cả đâu, nhưng… cậu cứ mở đi.”
Cô lại xin lỗi một lần nữa, vẻ mặt trông vô cùng xấu hổ và ngại ngùng. Thế rồi cô nàng lại cúi xuống và lắp bắp như vậy.
Lúc mở cái túi giấy ra, tôi trông thấy một gói bọc thực phẩm có vẻ như đang đựng một thứ gì đó, và khi mở cái bọc ra, hiện lên trước mắt tôi đó là những chiếc bánh quy được nướng không đều với nhau cho lắm.
Vài miếng thì có màu nâu vàng thường thấy của một miếng bánh quy bình thường, nhưng vài miếng khác lại ngả sang nâu hoặc thậm chí là còn xém cháy nữa.
“Chỗ bánh này… là Villiers-san tự làm à?”
Lúc tôi hỏi vậy, cô nàng ngại ngùng gật đầu, hai má ửng hồng lên.
“Mình đã nghĩ tới rất nhiều cách để trả ơn cho Katagiri-san vì đã dạy cho mình cách để chi tiêu và tiết kiệm tiền… Nên là, lúc tới siêu thị để mua cơm hộp, mình tìm thấy cái công thức làm bánh này, rồi mình nghĩ rằng mình sẽ học theo cậu và làm thử… Mình xin lỗi.”
Villiers-san lại xin lỗi thêm một lần nữa, hai đầu ngón trỏ cô cứ chọt chọt vào nhau, tỏ ý lúng túng.
Tôi nhớ là đã từng thấy một công thức làm bánh quy tại nhà vô cùng nhanh chóng và tiết kiệm, chỉ cần sử dụng hỗn hợp bột bánh kếp mua ở chợ là được.
Cái xấp sách không đóng gáy ấy chủ yếu chỉ toàn Hiragana và có rất nhiều loại tranh ảnh khác nhau, thế nên tôi nghĩ đối tượng nhắm đến ở đây cõ lẽ là trẻ nhỏ, nhưng hình như cửa hàng không thể ngờ nổi là cái công thức này còn có thể thu hút cả những vị khách như Villiers-san nữa.
“Mình nghĩ là sẽ thật lạ nếu như một đứa gần như chả có kinh nghiệm nấu ăn gì như mình lại nấu một thứ gì đó để trả ơn cho Katagiri-san rõ là nấu giỏi hơn mình nhiều… Nhưng ngẫm lại thì nếu chi nhiều tiền quá sẽ có thể phá vỡ mục đích ban đầu, thế nên mình mới quyết định thử nó…”
Cô nói tiếp, hai ngón tay vừa tiếp tục chọt chọt vào nhau vừa viện cớ.
Chẳng thể nào ngờ nổi một cô công chúa với biểu cảm lạnh lùng như vậy lại thực sự có thể trở nên bối rối đến thế này.
Vậy ra Villiers-san cũng có phản ứng như thế hả…
Tôi nở nụ cười với cô nàng còn đang rối rít xin lỗi, rồi vớ lấy một miếng bánh quy từ gói bọc thực phẩm và nếm thử.
“A…”
Villiers-san khẽ kêu lên một tiếng, rồi cổ liền nín thở nhìn một lúc.
Cô nàng chỉ chăm chăm nhìn vào mặt tôi, hơi thở thoáng có chút gấp gáp, cứ như muốn bắt trọn từng biểu cảm của tôi khi đang nếm thử món bánh quy do chính tay mình làm vậy.
“Ngon thật đấy. Cậu làm tốt lắm.”
Miếng bánh quy được nướng vô cùng chuẩn bài, mềm dần rồi dần tan bên trong miệng tôi. Vị béo ngậy cùng một chút ngọt dịu của bơ hoàn toàn hòa quyện lại với nhau, đến cả từng hạt muối được rắc lên mặt bánh cũng tạo nên một độ mặn nhất định cho hương vị của cả chiếc bánh.
Nếu như là lần đầu tiên nướng bánh quy, thì việc căn chỉnh sai bề dày của bột hay không biết hạ nhiệt độ lò nướng sao cho hợp lý âu cũng là chuyện rất bình thường, dẫn tới việc bánh quá mềm hoặc cháy khét hẳn và trở nên quá cứng. Nhưng những chiếc bánh quy này, mặc dù nhìn từ ngoài thì có vẻ khác nhau, nhưng cả về mùi vị lẫn nhiệt độ nướng bánh đều vô cùng hoàn hảo.
Ngay khi đã giải tỏa được nỗi lo lắng trong lòng, Villiers-san liền thở phào nhẹ nhõm trong khi nhìn tôi vừa gật gù vừa đưa thêm một miếng bánh quy vào miệng.
“Mừng là cậu thích nó. Được thấy người khác thì đồ ăn mình làm thật là hạnh phúc.”
Cô nàng nhìn tôi rồi nở một nụ cười, trông rất hợp với tuổi của cô nàng.
Nụ cười hồn nhiên trên môi của cổ đáng yêu tới mức thiếu chút nữa là tôi làm rơi mấy miếng bánh đang cầm trên tay. Tôi có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc rạng ngời bên trong cô.
“À, ý mình là, Villiers-san đã thực sự làm rất tốt. Quả không thể tin nổi đây là lần đầu tiên cậu làm bánh đấy…”
Cảm thấy có chút ngượng ngùng trước nụ cười không chút phòng bị đó của Villiers-san, tôi liền quay mặt đi chỗ khác.
Tôi quyết định không nói những gì định chuẩn bị nói ra nữa, rồi tống thêm một miếng bánh quy vào miệng để giấu đi gương mặt đang đỏ bừng của mình.
Quả là bánh quy cô nàng này làm thực sự rất ngon, thế nên tôi quyết định cho qua chuyện này đi khi mà cô nàng cũng không nhận ra.
Sau khi ăn vài miếng bánh để trấn tĩnh tinh thần lại, tôi cảm ơn Villiers-san vì món quà bất ngờ này của cô nàng.
“Xin lỗi nhé, đã để Villiers-san phải phung phí tiền không cần thiết rồi.”
“Không đâu, thế này không đáng là gì so với bữa ăn mà Katagiri-san đã thiết đãi mình cả, với lại mình dùng tiền từ công việc trước của mình, nên là không sao hết. Hơn nữa, mình thấy vui vì đã tiêu số tiền ấy cho một mục đích có ý nghĩa như thế này.”
Cô nàng nheo đôi mắt xanh thẳm của mình lại và nở một nụ cười đầy hài lòng.
“Mình hiểu rồi. Cảm ơn cậu nhé.”
“Ừm, mình cũng vậy.”
Tôi cùng gật đầu lại và nở một nụ cười vụng về. Cô nàng cũng vừa nở một nụ cười thư thái với tôi, vừa đưa đầu ngón trỏ xoa xoa phần sống mũi để giấu đi gương mặt có đôi chút ửng đỏ của mình.
“Hẳn là Villiers-san cũng phải có tài nấu nướng lắm mới có thể làm được món bánh quy ngon tới vậy ngay từ lần đầu tiên nhỉ.”
“Thế sao…? Vậy thì tốt quá…”
Ánh mắt của cô dịu lại cùng một nụ cười có chút chủ ý.
“…Hay là đây không phải là lần đầu tiên cậu làm bánh vậy?”
Hai má của cô nàng lại rựng đỏ như trái cà chua, Villiers-san giật nảy người và co rúm đôi vai của mình lại.
“Ừm, thực ra thì quá trình làm chỗ bánh này không được suôn sẻ lắm, mình đã phải làm lại tới tận 4 lần. Xin lỗi cậu, chúng không được đẹp mắt cho lắm.”
“Villiers-san đúng không phải mẫu người có thể nói dối được nhỉ?”
Biểu cảm của cô nàng khi không thể che giấu được cái bí mật nho nhỏ ấy của mình thật đáng yêu, tới nỗi tôi không thể kiềm được mà mỉm một nụ cười với cổ.
Villiers-san sau đó lại nhướng mày, trông cô nàng co rúm bây giờ còn trông còn nhỏ nhắn vì ngượng ngùng hơn so với trước nữa.
“Ý mình là, không có gì phải xấu hổ đâu, hơn nữa đây cũng là lần đầu của cậu mà…”
“Nhưng phải làm tới tận 4 lần, thực sự xấu hổ lắm đó…”
“Nếu vậy thì, mình cũng chẳng thể đếm nổi đã phải trải qua biết bao nhiêu lần để làm ra món gà Karaage hôm trước tụi mình ăn tới lúc đạt nữa.”
“Ế… ngay cả Katagiri-san nấu ăn ngon như vậy mà cũng phải trải qua khó khăn như thế ư?”
“Ừa, trước kia mình còn thể chẳng thể làm được Tamagoyaki đúng cách nữa kia mà.”
Tôi lại vừa hồi tưởng về quá khứ của mình, vừa gượng gạo cười.
Trước kia, tôi từng nghĩ rằng rán trứng chỉ đơn giản là đập vỏ trứng rồi cho vào chảo rán là được. Nhưng để thực sự làm ra một món trứng ngon, thì cần phải biết cân đo đong đếm lượng dầu dùng để rán, cũng như để lửa sao cho hợp lý, và tất nhiên là phải đảm bảo rằng trứng phải chín vàng đều hai mặt hoàn hảo.
Cho tới năm ngoái, tôi mới nhận ra một điều rằng nấu ăn thường thiên về sở thích cá nhân hơn so với chỉ nấu không, tức nghĩa là càng phải thử, càng phải phạm sai lầm, thì lúc đó mới biết rút kinh nghiệm và từ đó nấu ra những món ăn ngon được.
Trong suốt quãng thời gian tập nấu ăn của mình, tôi đã nhờ Kei cũng như Kasumi-neesan của mình nếm thử những món ăn do mình nấu ra không biết bao nhiêu lần, ngọt có, chua có, đắng có, có khi lại còn chẳng có vị gì. Như vậy mới có thành phẩm như ngày hôm nay đây.
“Thế nên, mình mới nghĩ rằng việc Villiers-san đã cố gắng ngay cả khi mới chỉ là lần đầu tiên làm bánh của mình cũng rất là quan trọng. Mình còn cảm thấy hạnh phúc hơn khi biết rằng cậu đã cất công làm lại nó nhiều lần chỉ để trả ơn cho mình đấy.”
“Katagiri-san…”
Nói thế đúng là có hơi ngượng một chút, nhưng mong muốn của tôi vẫn là truyền đạt cho Villiers-san những gì mà tôi cảm nhận được, thế nên tôi mới trực tiếp đối mặt và nhìn thẳng vào mắt cô như vậy.
“…Ừm, cảm ơn cậu. Nghe vậy mình mừng lắm.”
Bởi vì cũng từng tự nấu ăn cho mình, thế nên tôi hiểu rõ niềm vui khi một ai đó cảm thấy vui do đồ mình nấu, và tôi cũng hiểu được cảm giác của những con người luôn cố gắng hết sức để nấu cho món ăn của mình trở nên ngon hơn.
Vì vậy, tôi thực lòng cảm thấy rất vui khi cô sẵn lòng làm bánh cho tôi, ngay cả khi cô nàng mới chỉ tập tễnh bước chân vào con đường nấu ăn của mình.
“Sáng nay, Villiers-san đã bảo với mình rằng cậu đang cố gắng để thay đổi nhỉ.”
“Ưm, đúng rồi”
“Cậu có thể thay đổi mà, từng chút, từng chút một. Villiers-san có thể dần dần cải thiện bản thân mình đấy.”
“Katagiri-san…”
Đôi mắt màu xanh thẳm của cô nheo lại, gương mặt giờ đây còn trở nên dịu dàng hơn so với trước.
Nụ cười trên môi Villiers-san thật ngọt ngào và phúc hậu, khiến cho tôi cũng bất giác mà nở một nụ cười đáp lại. Quả thực, biểu cảm ngay lúc này trên gương mặt cô còn đáng yêu hơn nhiều so với cái biểu cảm lạnh lùng của cô nàng mà lũ bạn trên lớp tôi bảo là cuốn hút nữa.
“Ừm, mình nghĩ là mình sẽ tiếp tục cố gắng vậy.”
“Thế thì tốt quá rồi.”
Tôi gật đầu với Villiers-san, cô nàng mỉm cười hạnh phúc, trông vô cùng đáng yêu.
“Vậy thì, bây giờ mình sẽ đưa Villiers-san tham quan một vòng nơi này và trình bày chi tiết về công việc của cậu, thế nên cứ việc đi theo mình nhé.”
“Được rồi, cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Sau khi đã cảm thấy thoải mái hơn và có một chút thân thiết hơn với Villiers-san, tôi quyết định tiếp tục công việc chính còn đang bỏ dở của mình trong khi dẫn cô nàng đi vòng quanh nhà thờ.
Tên rửa tội thường là tên của một vị thánh, và mỗi nhà thờ lại có một vị thánh bảo hộ khác nhau. Thế nên Natsuomi hỏi vậy là để kiểm tra xem liệu Yui có được phép hành lễ ở một nơi có vị thánh bảo hộ khác hay không. Booklet là những cuốn sách nhỏ, trong tiếng Anh được gọi là Little White Book. Tra gg để biết thêm thông tin chi tiết Lễ Phục Sinh xảy ra vào chủ nhật đầu tiên sau ngày trăng tròn đầu tiên vào hoặc sau ngày xuân phân. Tra wiki để biết thêm thông tin chi tiết. Pamphlet: là những trang sách nhưng không được đóng gáy. Tra gg để biết thêm thông tin chi tiết. Tamagoyaki: Một món trứng tráng của Nhật, được thực hiện bằng cách cuộn vài lớp trứng chín và thường được dùng như một phần của bữa sáng theo phong cách Nhật Bản hoặc là một món phụ đặt trong hộp bento (hộp cơm trưa Nhật Bản).