P/s: Chap này t mới edit sơ qua cho các bác dễ đọc thôi, chắc để tối bác Hiro edit nhé :))
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 7: Buổi hẹn hò ở tiệm trà
Sáng hôm sau, khi Natsuomi bước vào lớp và chuẩn bị ngồi xuống chỗ của mình, cậu trông thấy Yui đã tới trước và đang ngồi ngay bàn kế bên.
“Chào buổi sáng nhé.”
“Chào buổi sáng, Katagiri-san.”
Yui ngước mắt lên khỏi chiếc điện thoại và đáp lại lời chào của cậu một cách cụt lủn. Thế rồi, cô lại đưa ánh mắt lạnh băng của mình về chiếc điện thoại đang cầm trên tay.
Trông thấy cuộc trò chuyện ngắn ngủi đấy của cả hai, Kei liền tới vỗ vai Natsuomi, vẻ xúc động ra mặt.
“Đúng là một bước tiến lớn thật đấy, Villiers-san đã đáp lại lời chào của tôi rồi này.”
“Bình thường chả có ai lại phớt lờ khi được chào đâu.”
“Không hẳn là phớt lờ, nhưng vẫn có cảm giác khá thiếu tôn trọng người khác đúng không? Chỉ cần phá bỏ được nó đã là một bước tiến lớn rồi.”
Cậu chàng vừa cười vừa vỗ vai người đồng chí của mình.
Quả đúng là, Yui không còn quá căng thẳng so với hồi đầu mới vào lớp nữa.
Cũng không hẳn là nói chuyện với mọi người, tuy nhiên cô nàng giờ lúc nào cũng luôn thấy xuất hiện trong đám con gái mỗi lúc buôn chuyện, thậm chí còn ăn bánh mì mua ở căng tin cùng mọi người trong giờ nghỉ trưa nữa.
Từ góc nhìn của Natsuomi mà nói thì, mặc dù vẫn còn chút bối rối ban đầu, tuy nhiên Yui có vẻ như đã hòa nhập với lớp hơn rất nhiều so với trước kia rồi.
“Sao ông cũng không thử bắt chuyện nhiều hơn chút với Villiers-san đi? Ông được ngồi gần cổ đó, với cả suy cho cùng thì ông vẫn là người hướng dẫn cho cổ mà đúng không?”
“Đã bảo rồi, nếu Villiers-san không có vấn đề gì thì tôi cũng chẳng muốn can thiệp đâu.”
Lúc quay mặt sang đáp lại Kei, ánh mắt Natsuomi và Yui chợt đụng nhau.
Thế rồi, như để tránh ánh mắt của cậu, cô nàng đột nhiên quay mặt sang phía cửa sổ đối diện lớp một cách lạnh lùng.
Đêm qua, Natsuomi có hỏi cô nàng một câu như này.
“Vậy, Yui muốn chúng ta giữ mối quan hệ như thế này khi ở bên ngoài không? Hay là cậu muốn mình gọi cậu như trước kia…?”
Trước câu hỏi đấy, Yui – lúc này đang nhấm nháp tách trà sau bữa tối, liền nhướng mày, tỏ ý chưa hiểu những gì nói lắm.
“Nếu mọi người biết được chuyện Yui lui tới nhà mình để dùng bữa tối mỗi tối thì chắc chắn mọi chuyện sẽ tệ đấy.”
Natsuomi nói, tay xoa xoa đầu sống mũi trong khi mắt ngước lên nhìn trần nhà.
Trong một ngôi trường nơi mà trai gái trạc tuổi cùng học tập và tụ họp với nhau, việc xuất hiện một câu chuyện như thế chắc chắn sẽ trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.
Những lời đồn thổi không sớm thì muộn cũng sẽ thêu dệt nên một câu chuyện đầy điên rồ, và tùy thuộc vào cách những tin đồn đó được truyền miệng như thế nào mà đây có thể sẽ trở thành vấn đề giữa những học sinh đặc biệt hay học sinh ngoại quốc.
Natsuomi thì không có gì phải xấu hổ cả, cậu cũng chẳng làm gì bậy bạ bất chính để mà phải sợ hết. Tuy nhiên, giữ kín vụ này có vẻ vẫn là quyết định khôn ngoan hơn hơn là vướng vào rắc rối.
“Sao cậu lại không kể về chuyện này với bất kì ai vậy?”
“Thì, mình không muốn có lời đồn phiền phức nào nổi lên chỉ vì cả hai đứa thân thiết với nhau đâu.”
“Lời đồn phiền phức ư?”
“Kiểu như, mình và cậu đang hẹn hò với nhau hay cái gì đó đại khái thế chẳng hạn?”
“Ah…ra ý của cậu là vậy.”
Đôi mắt xanh biếc đang nhíu lại của Yui như giãn ra, thế rồi cô cúi gầm mắt xuống nhìn sàn nhà.
“Mình thì không quan tâm người khác nghĩ gì đâu, mình cũng tự hào vì lựa chọn mà Yui đã quyết định cho chính bản thân… Chỉ là, những khó khăn mà cậu đã từng phải trải qua ở quê nhà Anh, mình không muốn Yui phải đối diện với chúng thêm lần nữa.”
Nghe cậu nói vậy, Yui bất ngờ trong thoáng chốc, nhưng rồi cô cũng nở một nụ cười, như thể đang tự chế giễu bản thân vậy.
“…Ưm, cũng không phải là những ký ức đẹp lắm nhỉ.”
Đó là cảm giác khó chịu khi bị săm soi ở trường, hay của những lời đàm tiếu gièm pha sau lưng mình.
Hồi năm nhất, Natsuomi cũng từng được mọi người chú ý vì việc dọn ra sống riêng một mình, thế nên ít nhiều cậu cũng hiểu được cái cảm giác khó chịu khi bị những dòm ngó bởi những ánh nhìn như thế.
Còn Yui, cổ là một học sinh vô cùng xinh đẹp và nổi bật, vậy nên dù có muốn hay không thì nét xinh đẹp ấy vẫn sẽ thu hút ánh nhìn hay sự hiếu kì của người khác.
Thế nên, sau khi đã phải chịu đựng những uất ức tới mức phải rời bỏ quê nhà của mình như vậy rồi, Natsuomi không hề muốn Yui phải trải qua thêm cái u uất của những con người ấy thêm một lần nào nữa.
Lời đề nghị Natsuomi đưa ra cũng chính là từ cái quyết định của cậu rằng sẽ tốt hơn nếu như giấu đi mối quan hệ hai đứa.
“Mình hiểu… những gì Natsuomi đang nói, và mình cũng hiểu là cậu lo lắng cho mình… Nhưng mà…”
Cô siết chặt đôi bàn tay nhỏ bé của mình.
Nụ cười trên môi cô lúc này như đang kìm nén một điều gì đó vậy, nhưng những lời mà cô không thế giữ lại được, cứ thế mà chực tuôn trào ra.
“…Thật buồn làm sao, mình, lại chẳng thể đón nhận được lòng tốt đó của Natsuomi-san.”
Yui thì thầm như vậy, giọng cô vang lên đầy cô đơn, lạc lõng.
***
“Này Kei. Ông có nghĩ, trên đời này tồn tại thứ gì mà dù nó là điều tốt, thì cũng không nên nói cho người khác nghe không?”
Natsuomi đột nhiên hỏi vậy với Kei trong khi hai đứa đang ngồi ăn trong căng-tin lúc nghỉ trưa.
Kei sững người, cả cái tay đang chuẩn bị đưa một dĩa mì soba lên miệng cũng khựng lại đấy. Cậu ta nhìn Natsuomi, mắt đảo đảo.
“Sao lại hỏi đường đột vậy? Hay là ông có bạn gái à?”
“Không. Chỉ là có người hỏi tôi ở chỗ làm thôi.”
Kei hướng người về phía cậu bạn mình, trông cậu ta có vẻ thích thú ra phết. Còn Natsuomi thì gạt phăng đi cái ý nghĩ đó đi bằng một câu đáp lại mà cậu đã phòng bị từ trước nhằm tránh bị nghi ngờ.
“Thì, ông biết đấy, suốt quãng thời gian làm việc cho hộp đêm của gia đình, tôi được tiếp xúc với rất nhiều người với đủ thể loại vấn đề khác nhau. Chắc đấy là cách để hiểu thêm về mọi người cũng nên.”
“Không biết với mọi người thì việc làm trong hộp đêm có giống vậy không nhỉ.”
“Có những người thì bình thường, nhưng số khác lại không. Mà, ai định nghĩa được cái bình thường là cái gì chứ?”
Kei bật cười, như thể cậu ta đã quá quen với chuyện này rồi.
“Theo tôi thì, việc xen vào những chuyện mà người khác không muốn nhắc tới chẳng hề khôn ngoan một chút nào cả. Một phần lý do tôi thích chơi với ông cũng là vì ông biết giữ một khoảng cách nhất định phù hợp với tôi đấy.”
Cậu ta lại bật cười thêm lần nữa, và lần này Natsuomi cũng cười theo.
Làm việc phụ giúp cho gia đình đã một thời gian dài, đó hẳn chính là lý do khiến cho Kei hình thành nên lối suy nghĩ trưởng thành và thoáng hơn so với bạn bè đồng trang lứa.
Natsuomi hiểu rằng cậu ta đang vừa cố gắng tạo một bầu không khí vừa thoải mái xung quanh mọi người, vừa cố gắng không quá xen vào cuộc sống của người khác nhất có thể.
Cậu không nghĩ mình có thể đủ trưởng thành như Kei, nhưng cậu cũng không cảm thấy quá buồn khi cậu ta nói vậy.
“Mà, sau cùng thì chẳng phải việc giữ im lặng sẽ giúp cậu bảo vệ được những gì quan trọng với bản thân mình hay sao?”
Kei vừa kết luận như vậy, rồi lại cúi người xuống, tiếp tục thưởng thức món soba của mình.
“Những gì quan trọng với bản thân, sao…?”
Natsuomi lẩm bẩm, như thể đang nghiền ngẫm lại những gì cậu bạn mình vừa nói vậy.
Để Yui có thể nở nụ cười, để Yui không còn phải chịu cảnh tù túng như những gì cô đã từng phải trải qua, đó chính là những gì mà cậu cho là quan trọng nhất.
Dầu cho Yui đã từng nói rằng cô cảm thấy có lỗi với Natsuomi, tuy nhiên ngay từ đầu, cậu không giúp cô nàng chỉ vì cậu muốn người khác nghĩ tốt về mình, hay để người khác biết chuyện cả.
…Dù vậy thì, thứ gì mới là quan trọng nhất với Yui cơ chứ?
Những lời mà Kei vừa nói gợi cho cậu câu hỏi đấy, trong đầu cậu bỗng nhớ lại về những lời mà cô nàng vừa nói hôm qua, bằng chất giọng chất chứa nỗi cô đơn.
Câu trả lời mập mờ từ hôm qua của giờ đây cậu dần trở nên rõ ràng. Natsuomi ngước lên, cậu hiểu rõ những gì mình cần phải nói cho Yui biết lúc này.
“Cảm ơn nhé. Trông ông giờ ra dáng người trưởng thành rồi đấy.”
“Nếu trưởng thành như thế này thì ông sẽ không gặp rắc rối gì đâu. Ông cũng có thể đãi tôi một chiếc pudding sữa, như thế cũng giống người lớn rồi đó.”
“Rồi rồi, lát tôi mua được chưa.”
Sau khi Natsuomi cảm ơn vì lời khuyên của Kei, cậu ta lại hướng người về phía cậu rồi hỏi tiếp.
“Thế, sau cùng là ông có bạn gái rồi à?”
“Tưởng ông không thích xen vào chuyện người khác mà?”
“Tôi không có tọc mạch đâu, nhưng tiết lộ cho người ta có mỗi tí như vậy rồi lại giấu nhẹm đi thì đúng là không hay đâu đấy.”
“A, cái này thì…”
Quả thực, hỏi xin lời khuyên người khác mà không cho biết trước tình huống mình đang gặp phải đúng là có hơi sai sai, thế nên Natsuomi đành ngậm hột thị.
Vậy nhưng, trước lời hứa rằng sẽ giữ bí mật mối quan hệ giữa mình và Yui, cậu bất giác cau mày.
“Thôi tôi đùa đấy. Natsuomi không cần phải nói ra đâu, chẳng qua là do tôi hơi tò mò chút thôi. Nhưng, nếu một lúc nào đó ông sẵn sàng nói, thì cứ nói cho tôi nghe. Có những chuyện mà ngay cả tôi cũng chưa từng kể cho ông đâu nhỉ?”
Kei nháy mắt một cái rồi nở một nụ cười đầy nam tính, đầy sảng khoái.
Biết được cậu bạn của mình đã nhận ra bầu không khí đã trở nên khó xử tự lúc nào vì câu hỏi của mình, Natsuomi cũng cười.
“Ông đúng là tốt thật đấy.”
“Ồ, nghe thế là tôi mừng rồi.”
Kei cười lớn, giọng bông đùa.
Còn Natsuomi, cậu cố gắng học tập từ người bạn của mình, đồng thời ghi nhớ thật kĩ lời khuyên của cậu ấy trong lòng.
***
Sau giờ học.
Natsuomi tới chỗ một chiếc ghế dài đặt ngoài bờ sông đối diện với ga tàu tới trường, và bắt gặp Yui. Cô nàng đã tới đây từ trước, bấy giờ đang ngồi nghịch chiếc điện thoại của mình.
“Đã để cậu đợi rồi.”
Nhận ra cậu chàng đã tới, cô nhanh chóng cất chiếc điện thoại vào trong túi của chiếc áo đồng phục blazer của mình, rồi bật dậy.
“A, mình cũng vừa mới tới thôi. Không sao cả.”
“Vậy, đi thôi nhỉ. Theo mình nhé.”
Yui gật đầu, và thế là cả hai bắt đầu rời đi.
Chỗ bờ sông này là do Natsuomi chọn vì xa trường, có thể né được ánh mắt của bạn học cùng lớp. Sau khoảng 15 phút đi bộ, cả hai tới một con phố mua sắm cổ được dân địa phương đặt cho cái tên “Bashamichi”.
Vỉa hè con phố được lát gạch, khắp nơi đều được chiếu sáng bằng những chiếc cột đèn mang hơi hướng cổ kính, khiến nơi đây trở thành một địa điểm du lịch sầm uất. Sở dĩ khu phố được đặt tên là “Bashamichi” vì trước kia có rất nhiều những cỗ xe ngựa thường xuyên qua lại chốn này, nhưng giờ đây nó đã trở thành một khu phố mua sắm trải dài với những khu nhà được cho thuê làm địa điểm mua bán của người dân.
“Tự dưng gọi cậu đường đột thế này, mình xin lỗi nhé.”
“Không sao, mình cũng không có kế hoạch gì cả, nhưng chúng mình đang đi đâu vậy?”
“Ừm… thì chị mình có cho một tờ phiếu giảm giá làm quà tạ lỗi vì hôm trước hủy hẹn.”
“Hủy hẹn ư?
Vừa đi dọc theo con phố cùng Yui – lúc này đang nghiêng nghiêng đầu với biểu cảm có vẻ khó hiểu trước những lời của Natsuomi, cả hai tới một tòa nhà cũ, cũng chính là chỗ của một cửa tiệm mà cậu định dẫn cô nàng tới.
Natsuomi từ từ mở cánh cửa gỗ, có tấm biển ghi “Toffee” treo ngay lối vào.
“Oa… thơm thật đấy…”
Vừa nhìn quanh cửa tiệm được thiết kể theo lối cổ điển, Yui cảm nhận được mùi vị trà tao nhã phảng phất khắp nơi.
Trên những chiếc kệ xếp đầy đủ loại trà túi lọc, chiếc tủ giữ lạnh ngay dưới bàn thu ngân chứa đầy cơ man nào là bánh ngọt, bánh nướng bánh quy và đủ loại quà vặt tự làm khác để khách hàng có thể thoải mái lựa chọn.
“Đây là… một tiệm trà, đúng không nhỉ?”
Đôi mắt Yui ánh lên vẻ thích thú. Cô vừa thầm lẩm bẩm như vậy, vừa bước tới chỗ ngồi gần đó.
“Ừm, tiệm trà này quanh đây khá là có tiếng đấy. Mình không hay có cơ hội tới đây một mình, nên sẵn tiện có tấm phiếu giảm giá này nên mình tính rủ cậu đi luôn.”
Nơi này có đủ chỗ ngồi để phục vụ cho cỡ 20 người, và bao giờ cũng chật kín cả. Bảo là có tiếng cũng chẳng phải sai.
“Yui thích gì thì cứ gọi đi nhé, coi như là lời cảm ơn vì đã đi cùng mình.”
“Cảm ơn cậu… Mà thực ra, chính mình mới là người được Natsuomi-san giúp đỡ nhiều hơn chứ.”
“Mình đã bảo là không có gì rồi mà. Đã tới tận đây thì đừng ngại ngùng gì cả, cứ gọi những gì mà cậu thích đi nhé.”
Lúc Natsuomi đẩy tờ menu cho Yui, cô nàng cầm lấy rồi ngồi ngẫm nghĩ rất cẩn thận, đôi mắt thoáng vẫn có chút bối rối.
Yui cũng giở mặt sau ra xem, tuy nhiên dù đã nhìn qua hình minh họa của những chiếc bánh nhưng cổ vẫn chẳng thể mường tưởng nổi vị của chúng như thế nào cả.
Nhìn qua thì những món phục vụ ở đây có vẻ khá là sang trọng, tuy nhiên giá cả lại rất bình dân, chưa kể tới bầu không khí bên trong cửa tiệm đã kích thích thêm niềm thích thú của một người sành ăn nữa.
“Ừm… vậy thì mình sẽ chọn món này.”
Vừa nhìn tờ menu cầm trên tay, đôi lông mày của Yui nhíu lại, cố gắng tìm ra một món thích hợp trong tuyệt vọng. Và rồi, ngón tay của cô nàng từ từ chỉ vào phần đề xuất trong tờ menu của tiệm.
“Hể… Watalappan là món gì vậy nhỉ?”
“Mình cũng chưa thấy bao giờ cả, nhưng tờ menu bảo là món này được cửa tiệm đề xuất, với cả nhìn qua ảnh thì trông cũng ngon nữa.”
Tấm ảnh minh họa in trên tờ menu là hình một chiếc bánh trông như bánh cốc được đặt trên một chiếc cốc sắt vậy, cùng dòng chữ “Đề xuất” lớn ở phía trên. Có vẻ đây đúng thật là đặc sản của tiệm trà này rồi.
“Vậy thì, mình sẽ gọi chiếc bánh táo này.”
Sau khi cả hai chọn xong, một cô phục vụ bước tới bàn để đặt món. Hai người còn gọi thêm một ấm trà thảo mộc nữa, cũng là đồ được tiệm đề xuất.
Ghi đơn xong, cô phục vụ kia quay trở vào quầy chuẩn bị. Còn Yui, cô nàng nhìn quanh cửa tiệm với gương mặt có phần hơi bồn chồn. Biểu cảm của cổ lúc này trông mới thích thú làm sao.
Vẻ mặt lúng túng ban nãy khi vừa bước vào cửa tiệm đã biến mất. Giờ đây, Yui đang nhìn những tủ kính đựng đủ thể loại trà cùng gian bếp, trông tò mò ra mặt. Cô nàng chốc chốc lại ngửi mùi hương thoang thoảng của trà, chờ đợi tựa hồ như một đứa nhóc đang chờ đồ ăn vậy, nom mới đáng yêu làm sao.
Sau đấy, Yui rút từ trong túi ra chiếc điện thoại như thể vừa nghĩ ra gì đó. Những đầu ngón tay của cô nàng cứ lướt lướt trên màn hình, rồi cổ ngưng lại và gật đầu một cái.
“Watalappan có vẻ như là một món pudding của Sri Lanka.”
“Vậy đại khái thì đây là một món pudding nhỉ. Cậu có thích pudding không?”
“Ưm, mình thích lắm chứ.”
Yui gật đầu đầy hào hứng. Natsuomi thấy thế cũng gật đầu nhẹ một cái, xem chừng cô nàng thích là được rồi.
Còn nhớ trước kia, Yui còn phải hỏi cậu rằng “Ứng dụng là cái gì vậy?”. Nhưng giờ đây, cô đã trở nên rất thành thục với việc tìm kiếm thông tin thông qua điện thoại.
Những tin nhắn trước kia mới chỉ dùng mỗi katakana không, giờ đây cả hai cũng chêm thêm vào một vài emoji mà mấy bạn nữ trong lớp đã chỉ cho Yui.
Trong khi Natsuomi còn đang chưa hết trầm trồ trước khả năng học hỏi và làm quen một cách nhanh chóng này của nữ sinh thời nay, cô phục vụ cùng chiếc khay đặt đồ ăn của cả hai người đã tới.
“Oa… tuyệt quá…”
Ánh mắt Yui sáng lên trông thấy, cô nàng lúc này trông có vẻ đang rất thích thú.
Dọn ra trên bàn lúc này là một chiếc ấm trà cùng với hai cái tách được thiết kế vô cùng cầu kỳ.
Thức trà thảo mộc mang màu hổ phách đặc trưng tỏa ra một mùi hương thơm ngát điểm thêm chút hương bạc hà.
Món bánh Watalappan thì được dọn ra trên một chiếc cốc sắt cùng một lớp kem vani và siro dày được phủ phía trên chiếc bánh.
Còn chiếc bánh táo trước mặt Natsuomi thì trông như vừa được nướng xong vậy, phía trên có cả một cục kem vani béo ngậy cỡ bằng một chiếc muỗng đang tan chảy, trông mới hấp dẫn làm sao.
“Cậu muốn mình chụp một tấm chiếc bánh của cậu chứ?”
“Ừm, xin mời.”
Thế là Yui nhanh chóng chuyển sang chế độ chụp ảnh của chiếc điện thoại, rồi vừa nhìn màn hình, vừa bấm nút chụp.
Chỉ trong một tích tắc, Natsuomi cũng lọt vào tầm ngắm của ống kính luôn.
“Ể, không, cậu vừa chụp mình đấy à?”
“Hửm? Chẳng phải tình cờ, tấm ảnh phải chụp, chiếc bàn đúng không?”
“Không không, tự nhiên giờ lại thành thế này là sao vậy?”
“Mình xin lỗi… Mình không quen với cái này cho lắm…”
Vừa đưa chiếc điện thoại lên để chụp chiếc bàn, hai gò má của Yui vừa đỏ bừng vì xấu hổ. Thế rồi, cô kiểm tra lại những tấm hình nãy mình vừa chụp, gật đầu hài lòng, trước khi đăm chiêu suy nghĩ trước tấm ảnh cô chụp nhầm Natsuomi ban nãy.
“Ừm… mình thực sự phải xóa nó sao?”
“Hể? À không, cũng không hẳn là bắt buộc phải xóa, nhưng mà… sao vậy?”
“Không, mình chỉ nghĩ là, sẽ thật có lỗi nếu như xóa tẩm ảnh kỷ niệm lần đầu đi chơi với Natsuomi-san này…”
Yui nhìn cậu bằng ánh mắt cún con, cứ như đang cầu xin cậu vậy.
Natsuomi mặc dù cũng chẳng phải là thích thú gì với trò chụp ảnh này lắm, nhưng giờ mà bảo cô nàng xóa tấm ảnh đi thì đúng là không phải một chút nào cả.
“Thôi được rồi. Miễn là cậu thích thì, mình không phiền đâu…”
“Vâng. Mình sẽ giữ nó thật cẩn thận.”
Yui mỉm cười đầy hạnh phúc, rồi cô nàng cất chiếc điện thoại đi.
Nếu như tấm hình đó mà là của Yui thì chắc chắn là sẽ rất tuyệt vời rồi. Nhưng Natsuomi nghĩ, nếu là của cậu thì chắc cũng chỉ có tốn bộ nhớ mà thôi.
Thế là, Natsuomi đành chấp nhận nó như là một phần của buổi hẹn hò vậy, rồi cậu quay người trở lại bàn.
“Vậy, chúng ta ăn nhỉ?”
“Ưm, ăn thôi.”
Như thường lệ, cả hai cùng chắp tay khấu đầu nói “Itadakimasu” trước, rồi mới bắt đầu động đũa.
Yui cầm lấy chiếc thìa trên tay rồi run run xắn một miếng Watalappan, không biết nên thưởng thức phần nào trước đây.
“Hưmm……! Ngon quá đi mất…!”
Đôi mắt của Yui mở to vì kinh ngạc, tay cũng vô thức đưa lên che môi. Sau đó hai bàn tay cô đưa lên ôm chầm lấy hai gò mà ửng hồng, trông thích thú chẳng thể nào tả nổi.
Ba lớp pudding ngọt dịu cùng lớp bánh bông lan phủ siro phía trên. Phần kem vani cùng siro chính là điểm nhấn, chúng hòa quyện bên trong khuôn miệng, nâng hương vị của cả hai lên một tầm cao mới.
Yui hạnh phúc thưởng thức từng chút một miếng bánh, rồi cô lại tiếp tục xắn đầy thìa thêm một miếng nữa rồi đưa vào miệng, phát ra một tiếng đầy thỏa mãn.
“…Đúng là ngon thật.”
Natsuomi cũng phải thốt lên trước độ ngon của món bánh táo mà cậu đang thưởng thức.
Vị kem vani béo ngậy như tan chảy cùng lớp vỏ bánh mỏng giòn, nhân đậu đỏ, táo và kem sữa trứng vẫn còn nóng hổi hòa quyện bên trong miệng
Ngay sau đó, mùi hương cùng vị ngọt của đường và bột quế rắc trên mặt bánh lan tỏa vào mũi của Natsuomi. Cậu cũng phát ra một tiếng đầy mãn nguyện như Yui.
Hương trà thảo mộc ấm nồng và vừa miệng, hòa quyện cùng vị tươi mát của bạc hà, kích thích vị giác và khiến cho cả hai càng thêm muốn thưởng thức thêm món bánh của mình nữa.
“Natsuomi thử món này đi.”
“Yui nữa, cậu cũng thử món này nhé.”
Và thế là cả hai cùng đổi món cho nhau. Chiếc thìa vừa rời đầu lưỡi, hai người đều phát ra tiếng thỏa mãn.
“Thảo nào nơi này nổi tiếng cũng phải nhỉ.”
“Ưm. Mình thực sự bất ngờ là những món phục vụ ở tiệm trà này lại ngon tới vậy đấy.”
Cả Yui cùng Natsuomi đều cùng hết lời khen ngợi trước vị ngon của những chiếc bánh được phục vụ ở cửa tiệm.
Trông thấy Yui vui cười như vậy, Natsuomi cũng gật đầu, tỏ ý hài lòng.
“Cuối cùng thì cậu cũng cười rồi.”
“…Ể? Cuối cùng ư?”
Yui nghiêng đầu thắc mắc trước những lời của Natsuomi.
“Trông Yui khá là buồn rầu từ hôm tụi mình nói chuyện với nhau đấy. Thế nên mình nghĩ là nếu đưa cậu đi ăn gì đó ngon thì có thể cậu sẽ mỉm cười chăng.”
Nhìn thấy cậu như vậy, Yui đành cười khổ, dường như đã hiểu ra mục đích của cậu là gì.
“Vậy… Vậy là, Natsuomi-san đưa mình tới đây là để cải thiện tâm trạng của mình nhỉ.”
Cô nàng nhíu mày cười, cảm thấy hạnh phúc vì biết rằng vẫn còn ai đó quan tâm tới mình, và có lỗi vì đã làm cậu ấy lo lắng.
“Cách mình nói chuyện với Yui hôm trước đúng là không phải một chút nào cả, thế nên ít nhất mình muốn được bù đắp cho cậu một chút. Xin lỗi vì đã tự ý quyết định như thế này nhé.”
“Không, Natsuomi-san không có lỗi gì cả. Mình biết cậu làm điều này là vì mình. Chỉ tại cái tính ích kỉ của mình nên mới làm cậu lo lắng như vậy, mình xin lỗi.”
Yui lắc đầu, nụ cười trên môi cô vẫn còn vương vấn chút phiền muộn.
“Thực ra thì, mình đã thử suy nghĩ về nó. Về những gì quan trọng nhất của Yui.”
“Của mình ư?”
“Ừm. Của cậu.”
Natsuomi gật đầu, vừa nhìn thẳng vào mắt cô, vừa lặp lại những gì mà cô nói, như để chắc chắn vậy.
Cảm thấy có đôi chút xấu hổ, cậu lảngm mắt đi chỗ khác, gương mặt vẫn đối diện với Yui.
“Mình muốn Yui có thể vui cười và tận hưởng cuộc sống. Thế nên mình mới nghĩ, rằng điều quan trọng nhất đó chính là không để cho cậu phải buồn.”
“…Vâng. Mình đã nhận được quá nhiều từ Natsuomi-san rồi.”
Yui gật đầu, trông cô nàng lúc này thoáng chút bối rối.
“Nếu như việc phải giấu kín đi chuyện mình giúp đỡ Yui khiến cho cậu buồn lòng thì… liệu cậu sẽ làm, nếu đó là vì mình chứ?”
“Hửm… ý cậu, là gì vậy?”
Yui nhướng mày, cố gắng hiểu những gì mà cậu vừa nói.
Natsuomi hắng giọng một cái, rồi hít một hơi thật sâu và nhìn thẳng vào mắt cô nàng thêm một lần nữa.
“Yui mỗi khi nghĩ tới mình là luôn cảm thấy bản thân luôn cảm thấy có lỗi, đúng không? Nhưng mình không muốn phải thấy cậu buồn. Thế nên nếu như mình bảo rằng đây là ‘vì mình’ thì hẳn là cậu sẽ không thể từ chối đâu nhỉ.”
“Natsuomi-san…”
“Chà, suy cho cùng thì mình mới là đứa ích kỷ ở đây nhỉ.”
Đôi mắt xanh của Yui khẽ run.
Với Natsuomi, điều mà cậu cho là quan trọng nhất chính là nụ cười của Yui.
Việc cậu xen vào cuộc sống của Yui cũng chỉ vì một mục đích duy nhất, đó là để giúp đỡ cô. Và cậu cũng chẳng có nhu cầu phải để cho người ngoài biết chuyện cả.
Cứ như vậy, cậu khẩn thiết mong Yui đồng ý yêu cầu của cậu, với cái cớ rằng ‘mình muốn như thế nên chẳng còn cách nào khác nữa đâu’.
Nghe được những lời đó, hai vai của cô nàng run lên. Thế rồi, Yui nở một nụ cười tươi, đôi mắt cô nhắm lại đầy hạnh phúc.
“Natsuomi-san đúng là ích kỷ quá ha.”
“Đúng, mình vô cùng ích kỷ lắm luôn đó.”
Cả hai cùng nở một nụ cười trừ với đối phương.
Dẫu vậy, tâm trạng của Yui lúc này đã khá hơn so với lúc trước rất nhiều rồi.
“Cảm ơn Natsuomi-san nhé. Cậu đúng là tốt bụng thật đấy.”
“Mình đâu có tốt bụng, phải là ích kỷ mới đúng chứ.”
Thế là cả hai lại bật cười khúc khích.
Yui thở dài một hơi rồi đưa mắt lại nhìn về phía Natsuomi.
“Nhưng thế này hơi bất công đó nha. Nếu cậu đã nói như vậy thì mình từ chối thế nào được kia chứ?”
“Thế thì, hẳn là mình chẳng còn lựa chọn nào khác nữa rồi.”
“Đúng là chẳng còn lựa chọn nào khác nữa nhỉ, vậy nên đây sẽ là bí mật của hai chúng ta nhé.”
Yui mỉm cười với Natsuomi khi cậu giành lấy phần ích kỷ về mình.
Trong khi cả hai thổi cho nguội tách trà thảo mộc, làn hơi nóng bay ra, và cả hai lại mỉm cười với nhau thêm một lần nữa.
“Mà, mình cũng cảm thấy hơi bất ngờ khi Natsuomi-san nghĩ rằng mình ngây thơ tới mức sẽ vui lên nếu được đãi món gì đó ngon đó nha.”
Đầu ngón tay cô lần theo vành tách trà, Yui bĩu môi lẩm bẩm.
“À thì, hồi trước lúc đãi Yui món gà Karaage ấy, mình thấy cậu cười rất tươi mà.”
“Không phải vậy, đấy là do… đồ ăn cậu nấu rất ngon…”
Yui nói lí nhí như vậy rồi ngại ngùng cúi gằm đầu xuống, như thế cậu vừa chạm đúng tim đen của cổ vậy.
Cử chỉ hờn dỗi đó của cô nàng thật dễ thương làm sao, khiến cho Natsuomi bất giác phải thu người lại, vừa xoa xoa sống mũi cho đỡ ngượng.
“Nếu vậy thì, từ giờ hẳn là phải có nhiều chuyện cần giải quyết nhỉ.”
“Vâng, đúng là có nhiều việc thật.”
“Mà thôi, trước tiên cứ thưởng thức chỗ này trước đã nhé.”
“Ưm, ăn thôi.”
Và thế là, cả hai cùng cầm lấy thìa dĩa chuẩn bị tiếp tục thưởng thức món bánh của mình
Cùng đổi món cho nhau, cả hai cùng tận hưởng thời gian êm đềm trôi qua trong yên bình.
***
Sáng hôm sau.
“Chào buổi sáng nhé.”
“Chào buổi sáng, Katagiri-san.”
Trông thấy cô bạn hàng xóm của mình đã đến trường trước, Natsuomi mở lời chào cô. Yui – bấy giờ đang ngồi nghịch điện thoại, cũng chỉ ngước lên chào đáp lại cậu một cách cụt lủn.
Cô nàng ngay sau đó lại quay sang nghịch điện thoại tiếp. Trông thấy thế, Kei thở dài sườn sượt, chả hề khác hôm qua chút nào cả.
“Này, ông không còn gì khác để nói nữa à? Kiểu như ‘ban sáng cậu ăn gì vậy’ chẳng hạn.”
“Bình thường tôi với ông có nói chuyện đấy bao giờ đâu. Với cả, thế này là ổn rồi.”
“Villiers-san vẫn lạnh lùng như vậy, nhỉ?”
Cuộc tán gẫu giữa cả hai vẫn giống như hôm qua, chẳng có gì thay đổi cả. Bỗng chợt, Yui quay sang phía bên cạnh Natsuomi.
Nụ cười thoáng chốc mà chỉ cậu mới có thể thấy được hiện lên trên đôi môi của Yui, rồi cô nàng lại quay nhanh sang phía cửa sổ đối diện lớp với Natsuomi, y hệt hôm qua vậy.