Tomodachi no onee-san to inkya ga koi wo suru to dou naru no ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 01 - Chương 1 part 2

Xin lỗi mn vì delay hơi lâu, tại Seika nó lười

-----------------------------------------------

“Haizz...”

Mãi cho đến khi vào phòng tắm thì Reiji mới thở phào nhẹ nhõm.

Reiji thả mình vào làn nước ngập đến ngang vai, chợt nhận ra cơ thể của mình đang mệt lử.

“Công nhận là hôm nay tệ thật...”

Tất nhiên, đây không phải là phòng tắm của nhà cậu.

Mà là của cậu bạn đã chơi cùng cậu từ khi còn ấu thơ kia mà.

Vì mới được tu sửa lại kha khá gần đây nên cảm giác thoải mái hơn hẳn.

Dẫu vậy, cậu vẫn tự nhiên như bồn tắm ở nhà mình vậy, dù gì thì nơi đây cũng không còn xa lạ nữa.

“Không biết mình đã làm gì sai trái với chị Sakuya nhỉ...”

Nếu mà cậu nghĩ ra được thì chỉ cần xin lỗi thật lòng là xong.

Nhưng mà, cậu vẫn chưa nhận ra được vì sao chị Sakuya lại chọc ghẹo cậu nhiều đến thế này.

“Phiền phức thật...”

Trong khi Reiji cúi mình ngâm nước ngập đến tận cằm trong bồn, thì bỗng nhiên…

“Chị vào đây.”

“Ớ?”

Cửa phòng tắm bật mở.

Sakuya bất ngờ xuất hiện cùng bộ đồ bơi.

“Khoan đã!?”

Trông thấy chị của thằng bạn đang bước vào phòng tắm thế kia, cậu hốt hoảng.

“Là đồ bơi ư!?”

“Làm gì mà có chuyện chị cởi hết đồ mà xông thẳng vào đây chứ? Hửm? Thế là em thích chị cởi hết ra luôn chứ gì?”

Reiji lắc đầu lia lịa.

Đúng thật là Sakuya đang mặc đồ bơi.

Nhưng mà đó không phải là lý do chính đáng mà để có thể vào dễ dàng như vậy được.

Là loại đồ bơi dạng kiểu bikini có pareo quấn quanh hông.

Đương nhiên phần da thịt sẽ lộ ra ngoài nhiều hơn bình thường.

Reiji lại càng rối bời trước cái tình huống ‘chị gái bạn thân’ mặc đồ bơi vào phòng tắm quá sức kỳ quặc thế này.

“Chị có mặc đồ bơi nên được vào đúng không?”

Cái lập luận kiểu gì vậy trời.

“Không được đâu ạ!”“Tại vì chị chờ mãi mà em có ra khỏi phòng tắm đâu. Mà hôm nay chị cũng muốn thử luôn bộ đồ bơi này nữa.”

“Em ra ngay đây ạ! Tha cho em đi mà chị Sakuya...!”

“Khum được đâu nè~. Em lấy vòi tắm phun nước thử lên đồ bơi cho chị đi. Chị muốn thử xem nó ướt sẽ ra sao á.”

“X-xong cái này thì chị phải đi ra ngoài đấy nhá!?”

“Hyaa~!”

Reiji từ bồn tắm vươn mình ra, với tay lấy vòi hoa sen rồi nhanh chóng vặn vòi nước nóng.

Những làn nước bốc lên thành hơi, xả thẳng vào bờ vai và làn da của Sakuya rồi từ từ rơi xuống thành những giọt nước nhỏ li ti.

“Hừm, vậy ra là nó có cảm giác thế này à...”

Sakuya xoay người tắm mình trong vòi hoa sen.

Do Sakuya đột ngột thay đổi vị trí nên chiếc vòi hoa sen mà Reiji đang cầm trên tay xịt trúng vào ‘thung lũng’ của Sakuya.

“S-Sắp… xong chưa chị?”

Đối với Reiji, dòng nước bắn ra từ vòi hoa sen giống như đang đùa giỡn với bầu ngực của Sakuya.

“Ơ? Chị đang định tắm luôn mà?”

“E-em ra trước đây ạ...!”

Nếu bất cẩn thì chắc chị ấy sẽ chui vào bồn tắm thật luôn mất.

Mà bản thân Reiji không một mảnh áo che thân, còn cô chị lại mặc đồ bơi, đúng là quá bất công mà.

...Không, cho dù nói là thế, nhưng mà nếu đối phương cũng khỏa thân luôn thì lại còn nguy hiểm hơn gấp bội nữa...

Nói gì thì nói, Reiji nhanh chóng thoát khỏi bồn tắm, mặc nhanh cái quần đùi rồi chạy thẳng vào phòng Ayato.

Quả thực là, chọc ghẹo cậu đến mức như thế thì Sakuya chắc cũng đã thỏa mãn rồi.

Cuối cùng thì cậu cũng được trải qua những phút giây bình yên.

Do mải nói chuyện với Ayato về trường học rồi tới game đến tối muộn nên Reiji cũng theo dòng chảy vào chìm vào giấc ngủ.

Sau khi cậu trải futon ra sàn và nằm được khoảng 10 phút thì…

Lạch cạch...

Âm thanh cánh cửa được mở ra vang vọng trong căn phòng đã tối đèn.

Reiji lờ mờ thức dậy.

Cái cảm giác này, bầu không khí này. Chỉ có thể là Sakuya thôi.

Loạt soạt… và rồi không hiểu sao chị ấy lại tiến lại chỗ này.

Và rồi,

“Ư!?”

Chiếc chăn bỗng di chuyển, có ai đó đã chui vào trong futon của Reiji.

(Giờ mà phản ứng là coi như toang luôn mất...! Giờ phải vờ như đang ngủ thôi...!)

Nếu thực tế đây là ông bố say rượu của Ayato thì sẽ nực cười lắm đây, nhưng Reiji tin rằng mùi hương này, hơi thở này, nhất định là Sakuya.

Chỉ cần nằm yên thế này thì chắc chắn chị ấy sẽ chán và rời đi thôi.

Chọt!

“Ư!?”

Đột nhiên cậu bị Sakuya chọc vào sườn.

“...Chán thế, sao em lại không phản ứng gì vậy hử?”

“Em vừa phản ứng rồi mà!? Tiếng “Ư!?” đấy thôi...!”

“Chị này..., chị đang nghĩ gì vậy hả...”

Ayato nhấp nhổm mò dậy.

Thế rồi, bằng một cách thần kỳ nào đó thì sau 20 phút cả hai người đã thành công đuổi Sakuya ra khỏi phòng.

Rốt cục là mình đã làm gì chị ấy thế nhỉ...

Sự bối rối trong Reiji ngày càng tăng thêm.

Cái mức độ chọc ghẹo này.

Nhất định phải có nguyên nhân nào đó mà mình đã bỏ sót hoặc không hiểu.

Nếu không phải thì thật kỳ lạ.

Và lý luận không chặt chẽ tí nào.

————

...Vào ngày đầu tuần, Reiji đã thử hỏi Ayato về chị cậu ấy khi cả hai đang trong lớp.

“Này, những việc mà chị gái mày làm là có ý gì thế?”

“...Eh?”

Thế rồi Ayato giật mình nhìn cậu rồi đáp lại bằng một câu hỏi làm tôi mù tịt.

“Reiji, đúng là mày chưa nhận ra luôn nhỉ?”

“C-cái gì vậy chứ, nói cho tao biết đê.”

“Không được, tại vì chị tao đã dặn là tuyệt đối không được nói...”

“Ơ...?”

Ayato bị bịt miệng luôn á...?

“Rốt cuộc là chuyện gì kia chứ...”

Những điều bí ẩn đúng là đáng sợ.

Tuy nhiên, Reiji hiểu rằng Ayato đang nắm giữ một bí mật nào đó, nhưng có thể Ayato nghĩ là Reiji chưa cần biết đến điều đó.

Nếu như đó là một điều khủng khiếp thật thì chắc chắn Ayato sẽ nói cho cậu.

Nhưng mà nếu không nói gì thì có thể đó thực sự không phải là chuyện đáng quan tâm.

Vậy nghĩa là, cuối tuần này mà đến nhà Ayato chơi thì mấy cái trò chọc ghẹo ấy sẽ ngừng hẳn à.

Nếu là vậy thì bây giờ chắc chẳng có gì đáng chú ý đâu.

Reiji quyết định tạm thời sẽ quên đi vấn đề của Sakuya.

...Không biết quyết định đưa ra lần này của mình lúc này có đúng hay không nữa.

Trong tương lai Reiji đôi khi hay nhắc lại những câu như thế.

Reiji nghĩ rằng, nhìn từ cái kết quả, NẾU NHƯ CỨ THẾ NÀY MÀ PHÁN ĐOÁN SAI SÓT thì chắc chắn là mối quan hệ giả tạo này vẫn sẽ không thay đổi.

Nếu như cậu ấy viết ký ức của mình thành các câu từ, thì nó sẽ có thể miêu tả điều ấy như sau.

Đây là câu chuyện nói về quá trình mà tôi và chị Sakuya trở thành cặp đôi đầy nồng thắm.

Mình thực sự là quá ngây thơ đi mà.

Cuối tuần trước, “vụ án mặc đồ bơi đột nhập bồn tắm” và “vụ án nửa đêm đột nhập vào trong futon” nguyên do đều từ chị Sakuya mà ra hết cả.

Thực sự không ngờ rằng chị lại dàn xếp cái bẫy một cách tinh vi thế này.

Cậu hận bản thân mình đến chết đi sống lại vì không hề tưởng tượng ra điều đó.

Giờ đây, Reiji đang rơi vào tình thế nguy hiểm.

Tuần này cũng có trận đấu Sumoburo được chị Sakuya đề xuất.

Tại sao mình lại hứa rằng người thua trong trận đấu này phải làm ba điều bất kì mà đối phương đưa ra cơ chứ?

Cái đó tất nhiên là do trận thắng của tôi tuần trước chứ sao nữa...!

Nếu thắng thì Reiji có thể ra mệnh lệnh.

...Rằng.

Xin chị đừng có chọc ghẹo em nữa, mong chị hãy ngoan ngoãn đi.

Và rồi chị hãy tới cửa hàng tiện lợi mua bánh kẹo cho em nhé!

Mặc dù là nói vậy nhưng mình sắp thua cuộc dưới tay chị Sakuya rồi.

“Xác định đi!”

Reiji đã không biết rằng, nếu như thua thì Sakuya sẽ yêu cầu mình cái gì.

“S-sao lại thế được, sao lại có chuyện như thế này...! Em thua rồi á!?”

Nếu nhìn lại thì thấy rằng, cái bẫy mà bà chị này giăng ra, ngay từ đầu đã bắt lấy Reiji giống như cái mạng nhện vô hình.

Vào cuối tuần.

Theo như lời của thằng bạn thân Ayato thì chắc chắn là bà chị của cậu ta đang đi ra ngoài.

Có vẻ như Ayato sẽ về hơi muộn một chút nên đã giao chìa khóa nhà cho Reiji.

Reiji được gia đình nhà Ayato tin tưởng đến mức mà cậu ta được nói rằng, cậu hãy dùng chìa khóa này tự vào nhà mà nghỉ ngơi đi.

Dù sao thì, bố của cả hai nhà là bạn thân của nhau.

Quan hệ của hai gia đình ấy có khi còn thân thiết hơn cả anh em họ hàng xa nữa ấy chứ.

Sau khi đến nhà Ayato thì cứ tạm thời cứ nhấn thử chuông cửa đã.

“...”

Không có phản hồi.

Giống như thông tin trước đó, có vẻ như là ở nhà không có ai cả.

Tuy nhiên ngay lúc đó, có một tin nhắn đến điện thoại của Reiji khi đang đứng trước cửa.

<Sakuya> Em đã đến nhà chưa?

<Sakuya> Quần áo trong phòng tắm hơi bừa bộn đúng không? Em cất hộ chị mấy cái khăn tắm nhé?

Sakuya có khả năng hôm nay về nhà muộn.

<Reiji> Ok, em hiểu rồi ạ.

Sau khi đáp lại bằng dòng tin nhắn ngắn gọn cho Sakuya, Reiji mở cửa bằng cái chìa khóa đã mượn rồi bước vào nhà.

Đầu tiên là cất mấy cái đồ này nào.

Đề phòng để không bị mất đồ uống khi chạm trán với Sakuya, Reiji đặt chai trà đen dành cho Sakuya mà đã mua ở cửa hàng tiện lợi vào tủ lạnh.

Tiếp đến, cậu ta bước chân đến phòng tắm.

Dù gì mình cũng làm phiền nhà của người ta rồi.

Cho nên trước khi quên mất việc này thì mình phải làm xong đã.

Sau khi bật đèn phòng tắm, ở chỗ phơi quần áo có cái giá phơi đồ, trên đó có khăn tắm đang phơi.

Theo lời của Sakuya, Reiji với tay đến cái móc quần áo mà trên đó có vô số chiếc kẹp phơi đồ.

Ngay vào lúc đó,

Píp píp

Tạch!

Đèn flash chiếu vào Reiji.

“!?!?”

Từ trong bồn tắm được che nắp lại có một cánh tay thò ra, đang cầm một chiếc điện thoại.

Hả...!? Reiji cảm thấy bối rối, rồi vô vàn dấu chấm hỏi hiện lên trong một khoảnh khắc “mình bị chụp ảnh á!?” “rồi ai lại chụp vậy!?” “Tại sao cơ chứ!?”

Và rồi câu trả lời dần trở nên sáng tỏ.

Xuất hiện từ trong bồn tắm đó là Sakuya đang mặc thường phục đi ra.

“Chụp được em rõ nét rồi nhé ♪”

Quả thực là Reiji đã bị chụp trộm.

“Em quả là dâm quá đó! Reiji. Em muốn đồ lót của chị đến thế sao?”

“...Ơ? Cái này là khăn, mà...”

Reiji một lần nữa vươn tay đến móc quần áo.

Thứ mà treo lủng lẳng bị kẹp lại bằng móc phơi thì đúng là khăn lau mặt...

“Cái...!?”

Khăn là cái ở ngay gần nhất.

Ở phía sau cái khăn đó, nơi mà nằm hoàn toàn vào điểm nhìn chết của Reiji là đồ lót nữ sặc sỡ đang lơ lửng.

“Cái này...!?”

“Fufufu... nhìn đi? Cái khung cảnh mà Reiji vươn tay lấy đồ lót của chị, nó rõ nét luôn.”

Sakuya khoe ra màn hình điện thoại.

Ở đó đúng là bộ dạng của Reiji với khuôn mặt ngu ngốc đang vươn tay ra định trộm đồ lót của Sakuya được xuất hiện.

Ngay cả người bị hại là Reiji cũng nhìn ra như thế.

Nếu người ngoài mà nhìn cái này thì 100% chắc cũng nghĩ như thế. Người ta sẽ nghĩ rằng, thằng này mà để đồ lót phụ nữ trước mặt thì không thể giữ được lý trí, là cái loại người cực kỳ dơ bẩn.

“Tại- tại sao, chị lại làm chuyện này...!?”

“Nếu không muốn bị phát tán ảnh này ra cho tất cả mọi người thì đấu với chị đi.”

“...Hả?”

Điều kiện mà Sakuya đưa ra như sau.

Cộng với cả trận đấu Sumoburo chơi một tuần trước, người thắng ba ván sẽ chiến thắng.

Và,

“Kẻ thua cuộc, thì phải thực hiện ba điều ước bất kỳ mà người thắng yêu cầu.”

Cậu chỉ còn một nước chấp nhận mà thôi.

Dù sao thì,

“Chỉ cần nhận lời thách đấu thì chị sẽ xóa dữ liệu này ngay bây giờ.”

Cho dù cậu không thắng được đi nữa thì chỉ cần nhận lời thách đấu là cậu sẽ tránh được việc mình không phải trở thành tên trộm đồ lót rồi.

Hơn nữa, Reiji cũng tự tin rằng cậu sẽ thắng khi đấu Sumoburo.

Kể cả là khi cậu cùng chơi với bạn thì Reiji cũng rất mạnh.

Và Reiji cũng đã từng vô địch ở giải cùng với đám bạn.

Đối với người chơi dở thể loại game hành động như Sakuya thì trước hết là cậu sẽ không thua được.

Tuần trước chỉ việc chơi một tay thôi mà cũng thắng được rồi.

Với cả, việc người thắng yêu cầu người thua ba điều ước thì cũng rất là hấp dẫn đấy.

Nếu vậy thì cuối tuần này thì có thể yêu cầu là đừng chọc ghẹo mình nữa rồi.

Reiji mạng vẻ bầu không khí như mình bất lực, nhưng trong thâm tâm lại cười thầm, chiến thôi.

“P2! Thắng! (bùm!)”

Chỉ trong chốc lát cậu đã thua hết ba trận.

Reiji thua ngay trước khi mình thoát khỏi sự hỗn loạn.

“Gì gà thế! Non quá! Đúng là đồ con gà!”

Sakuya vừa cười mãn nguyện vừa vỗ tay, vừa trêu ngươi Reiji là đồ con gà.

“Sao, Sao lại có thể...! Chị Sakuya, chị vừa được huấn luyện đặc biệt à?!?”

“Hả? Đây là thực lực thật sự của chị đấy? Chỉ là do Reiji non quá thôi đúng không!?”

“Đâu tại vì là, từ combo cho đến cách trả đòn, đây đều là nguyên chiến thuật của Ayato mà!”

“Mà, là chị em mà, chả phải cả hai đều giống nhau à?”

“Làm gì có chuyện DNA di truyền sang cả Sumoburo được chứ?”

“Thôi được rồi, đầu tiên là Reiji gà mờ nghe lời yêu cầu đầu tiên của chị nhỉ~”

“Cái…ơ!”

Dù có bị yêu cầu gì đi nữa thì dù sao mình cũng được Sakuya xóa dữ liệu hình ảnh vừa nãy rồi.

Mặc dù còn chút nghi ngờ, nhưng mà mình không được phép thất hứa.

Bởi vì điều đó đi ngược lại với phép tắc của bản thân.

Ba điều ước.

Không biết bà chị vô lý của thằng bạn này rốt cục sẽ yêu cầu mình cái gì đây...

◆Ngày hôm sau.

Dù mọi chuyện tuy hơi bất ngờ, nhưng Reiji đã cùng với Sakuya đi đến thủy cung.

Đây là điều ước đầu tiên của Sakuya – người thắng cuộc.

Tất nhiên, Reiji đã ngỏ lời cầu cứu đến người bạn thân Ayato.

Cậu nói rằng điều này là quá là đột ngột và còn vô lý nữa.

Nhưng mà chị nào em nấy.

Ayato mặc dù được nghe về chuyện cái bẫy đống đồ giặt hay là chuyện thách đấu game, không hiểu sao cậu ta lại có xu hướng tỏ ra hỗ trợ Sakuya nữa.

Cậu ta chẳng những không chống lại tính hống hách và yêu cầu của chị Sakuya mà cậu ta còn hứng thú với điều đó.

Vốn là mình đã nghĩ ngờ rằng Ayato đã bí mật huấn luyện đặc biệt cho chị Sakuya.

“Tao đã nghĩ rằng chúng mình là bạn thân, thế mà...”

Cái kiểu hứng thú của những loại người năng động là đây...!

Nhưng mà dù sao thì, nếu mà thằng bạn hay chơi cùng vào vào hai ngày cuối tuần Ayato cũng không vấn đề gì với việc Reiji đi chơi cùng với Sakuya, thì cậu cũng chả cần phải khách khí nữa.

Thắng thua là thắng thua. Lời hứa là lời hứa.

Nếu như đã chấp nhận được thì việc đi thủy cung vào ngày nghỉ thì cũng không tệ lắm.

Ví dụ như là,

“Ơ kìa...? Reiji, đúng là cái trạm này chưa? Không hiểu sao mà đến gì sớm thế?”

“Em đã bảo chị rồi mà. Thủy cung này cực kỳ gần luôn.”

“Chả hiểu sao mà chị lại có liên tưởng là thủy cung thì phải ở nơi rất xa cơ chứ.”

“Em nghĩ là tùy người thôi...”

“Mà này Reiji, sao chúng ta lại tới nơi dễ dàng thế nhỉ?”

“Ừm, tại sao nhỉ...”

Đối với Reiji thì ngược lại, cậu ta muốn biết rằng tại sao mãi mà chưa tới nơi.

Sau khi đến nhà ga gần thủy cung nhất một cách dễ dàng, Reiji ra khỏi quầy soát vé và ngó tìm bảng chỉ dẫn.

Mùi hương của nước muối làm cho mũi nhồn nhột.

Bởi rằng cả lẫn nhà ga và thủy cung đều gần bờ biển.

Sau khi ngó xung quanh, ngay lập tức, một biển báo nổi bật “Đến thủy cung đi bộ ba phút” lọt vào mắt Reiji.

“A, thế thì chị Sakuya này, em dẫn đến chỗ này chắc được chứ nhỉ?”

“Hả? Em nói gì vậy? Tất nhiên là chưa được rồi đúng không? Vẫn còn chưa đến thủy cung nữa mà!”

“Nhưng mà chị bảo em chỉ cần dẫn đường là được thôi mà? Chị bảo là một mình thì không đi được.”

“Xin em đấy, đi thủy cung cùng chị đi! Còn tiền vé thì để chị trả cho!”

“Ehh”

“Với cả là, chị mà đi lạc trong thủy cung thì làm sao?”

“Nhờ người gọi điện là được mà?”

“Nhờ ai? Không có Reiji, chị chỉ có một mình thì gọi ai!?”

Nghĩ lại thì thì cũng đúng là không có ai có thể gọi cả.

“Khi lạc thì em gọi chị hoặc là chị gọi em đúng không? Nếu ở một mình là niệm luôn đấy!”

“Chị Sakuya là người lớn rồi đúng không?”

“Vẫn chỉ mới 19 tuổi thôi! Vẫn là vị thành niên!”

“Chỉ một năm nữa thôi chị sẽ hoàn toàn trở thành người lớn nhỉ...”

“Phàn nàn vừa thôi, chỉ cần em theo chị vào là là được đúng không? Với cả là...”

Sakuya liếc nhìn xung quanh, sau khi xác nhận rằng không có ai cả, cô ấy hét bằng giọng nhỏ.

“Bởi vì cá đáng sợ lắm!”

“Ehhh...? Thế tại sao chị lại đòi đến thủy cung...?”

“Tại vì hôm nay là ngày mở bán thú bông sứa Kuutan phiên bản giới hạn đấy!”

“Ngày mở bán thú bông sứa Kuutan phiên bản giới hạn là hôm nay!”

Reiji bất giác trả lời lại như một con vẹt.

“Không phải vì thế mà chúng ta đến tận hai tiếng đồng hồ trước giờ mở cửa đấy ạ!”

Mặc dù thốt thành lời, nhưng Reiji phát ra âm thanh “wao” bằng tông giọng giống mấy loại người năng động vậy.

“Thế thì em lại càng muốn về rồi... Tại sao em lại phải đứng ở đây nhỉ?”

“Em đã thua chị nên phải đứng đây đúng không nào!?”

“Hự...”

Cái tấm hình đầy hiểu lầm đó đúng là được xóa rồi.

Mặc dù thế, việc mình giữ lời hứa là phải giữ đạo đức.

“Em, em hiểu rồi. Đành phải chịu thôi...”

“Em hiểu được là tốt đấy. Thế thì Reiji, cho đến lúc tới thủy cung thì em kể chuyện gì thú vị đi.”

“Cái...!?”

Nếu có thể linh hoạt nói chuyện trau chuốt như thế thì cậu đã không phải làm thằng u ám vụng về rồi.

Nhưng mà, im lặng đi cạnh chị Sakuya thì còn khó hơn nữa.

Reiji bất lực, bất lực ấp úng nói về chuyện xảy ra gần đây ở trường.

Sakuya là học sinh đã tốt nghiệp của trường cấp ba mà Reiji và Ayato đang theo học.

Bằng cách nào đó cậu đã kiếm được chủ đề chung cho hai người, họ đã có thể nói chuyện sôi nổi lên (từ cái nhìn của Reiji) nhờ vào câu chuyện về những giáo viên vẫn đang còn dạy ở trường từ thời của Sakuya.

Vì không thường hay nói chuyện với Sakuya ở nhà Ayato như này. thành thử ra đối với cậu, nó đem lại cảm giác khá mới mẻ.

Những năm đầu tiểu học… không, nhỏ hơn nữa kia, cậu cảm thấy như bản thân mình đã từng nói chuyện với chị ấy, tựa hồ đã rất lâu rồi.

Trước khi họ nhận ra, họ đã đến trước lối vào thủy cung.

Chắc là vì nằm ở gần bờ biển nên đường đi có cảm giác lạo xạo ở dưới chân.

Cái cảm giác đó đã làm cậu hứng thú thêm được phần nào.

“Chúng ta đã đến rồi, người đầu tiên! Nếu thế này thì nhất định sẽ lấy được thú bông Kuutan nhỉ!”

Thật tốt vì gần đạt tới mục đích.

“Đến sớm cũng có cái lợi đấy, nhưng mà giờ mở cửa vẫn còn hơn tiếng rưỡi nữa...”

Đến cả nơi bán vé chưa mở nữa.

Sakuya sau khi xác nhận thời gian trên điện thoại, đột nhiên…

“Này, em thấy khát không?”

Đến rồi...! Reiji tịnh tâm lại, nhớ lại xem trên đường từ nhà ga đến đây có cửa hàng tiện lợi hay máy bán tự động nào không.

“Reiji chờ ở đây đi. Để chị đi mua cho cả Reiji luôn.”

“...Ơ?”

Cậu cảm thấy có chút hụt hẫng.

Người đi mua không phải là mình hả....?

Bà chị của thằng bạn liền nhanh chóng quay lưng và bước đi.

“Chị Sakuya...?”

Do Sakuya cũng đã rời xa cậu rồi nên những lời thì thầm của cậu không thể đến được chị ấy

Ơ? Không hiểu sao hôm nay chị ấy dịu dàng thế nhỉ...?

“Ưm, nghĩ lại thì...”

Cho tới giờ thì hôm nay chị Sakuya đã trêu chọc mình một lần nào chưa ý nhỉ?

“Chưa, hề...?”

Trong thâm tâm của Reiji nảy sinh ra sự bốc đồng như muốn bật cười vô thức.

"Ơ...? Chị Sakuya là kiểu ranh mãnh mà ra ngoài lại hành xử khác đi chăng...?”

Đó là tính cách của kiểu người u ám kia mà.

Cái khí chất đó, chẳng nhẽ chị Sakuya cũng...?

"Fufufu..."

Đến cả mình cũng cười bằng cái giọng kinh tởm mất rồi.

“Bên ngoài thì dịu dàng không ngờ....? Hay là chỉ hiền khi ở ngoài...”

Reiji không hiểu sao lại được ngâm mình trong cảm giác tự cao.

Reiji tự nhủ... chị Sakuya chỉ hiền khi ở ngoài thôi nhỉ ~

“Ư...?”

Nói là hiền ở ngoài, hay nói cách khác.

“Không hiểu sao...”

Reiji hồi tưởng lại.

“Chị Sakuya thì, nói thế nào nhỉ... có thể gọi là mỹ nhân ha...”

Đi với Sakuya ra từ nhà Ayato rồi lại từ nhà ga gần nhất đến đây.

Về cự ly di chuyển thì không nhiều lắm, vì sáng sớm cho nên cũng chả có người qua đường nào, cho dù là vậy mình vẫn cảm thấy hơi để ý đến ánh nhìn từ xung quanh.

Không phải, cách nói đấy có gì đó sai sai. Nói đúng hơn là, mặc dù xung quanh đây chưa có nhiều người qua lại nhưng bị nhiều ánh mắt dòm ngó nên mình để ý.

Dạo này, Reiji nghĩ rằng không biết có phải người xung quanh đang nhìn mình hay không.

Có phải họ đang cười mình đi chơi với cái mái tóc ổ quạ kèm với cái áo phông này hay không nhỉ?

Hay đúng ra là người ta đang cười chính cái sự tồn tại của mình? 

Reiji nhiều lần tự xác nhận với bản thân mình với cử chỉ thấp hèn đặc trưng của một tên u ám, tuy nhiên cậu ta tin rằng về vẻ ngoài của cậu thì chắc là không có chỗ nào kỳ cục.

Reiji đột nhiên nhận ra.

Ánh nhìn ấy không phải hướng vào mình.

Mà là hướng vào chị Sakuya.

Những ánh nhìn không chỉ đến từ nam giới.

Sakuya cũng thu hút cả ánh nhìn đến từ cả phụ nữ nữa.

Ánh nhìn từ nam giới thì quá là dễ hiểu.

Có lẽ thôi, nhưng mà chắc là rất nhiều đứa con trai cảm thấy rằng chị Sakuya là một mỹ nhân.

Còn ánh nhìn từ phụ nữ thì cậu không hiểu do nó mang ý nghĩa gì đó quá là phức tạp, nhưng câu ta biết rằng, có thể đó chỉ là những cảm xúc như là sự ganh tị hay là đố kỵ.

“Chắc chắn là như thế thôi...”

Reiji lại lần nữa nhớ lại vẻ ngoài của chị Sakuya hôm nay.

Nghĩ lại thì, so với những người phụ nữ mà được gọi là mỹ nhân trên mạng hay tivi thì Sakuya khác ở điểm nào, Reiji không thể trả lời ngay được.

Dù không biết lựa chọn trang phục khó khăn thế nào, nhưng cậu biết hôm nay Sakuya ăn mặc vô cùng sành điệu.

Từ quần áo tới túi xách, cho đến những vật nhỏ, màu sắc đều đồng nhất màu tím hơi đậm, từng cái một, cái nào cũng đều mang vẻ tinh tế lịch lãm.

Chiếc quần jean ống loe kết hợp với áo sweater hơi nhạt màu, tỏa ra một vầng hào quang mà nếu như không phải là Sakuya đem thì sẽ không thể nào mà làm nên sự tinh tế được.

Tất nhiên, cho đến bây giờ Reiji vẫn chưa từng nghĩ là Sakuya không cuốn hút cả.

Nhưng nghĩ hơn thế thì cậu ta lại chưa từng.

Đúng là một thứ hơi kỳ bí.

“Để Reiji phải chờ rồi. Chị mua về rồi này.”

“A, em cảm ơn chị ạ...”

Reiji nhận lấy lon nước.

Lon...? Không phải là chai mà là lon...”

Chưa kể còn là nhà sản xuất nhỏ lẻ mà mình chưa từng nhìn thấy.

Mình có linh cảm không ổn rồi ấy.

“Xin lỗi em nha, chỉ có mỗi nước đó thôi à.”

Reiji xoay xoay lon nước để xác nhận tên của sản phẩm.

“Nước caramel siêu ngọt...?”

Khi được Sakuya hỏi là có khát không, thì cái cổ họng đang cầu cứu vì khát của Reiji réo lên.

“Tại sao chị Sakuya lại được uống chai nước trà bình thường vậy? Chẳng phải là chỉ còn cái này thôi hay sao....!”

Mình xin rút lại lời nói bừa rồi.

Chị Sakuya, ở bên ngoài cũng chiến không kém.

◆Thế nhưng, dù là nữ sinh đại học mạnh mẽ dường như cũng phải run rẩy trước vài con cá.

Từ cổng vào không có đường đi thẳng đến cửa hàng bán sứa Kuutan.

Vì thế, chỉ còn cách là đi băng qua con đường tối tăm bao quanh bởi các bể chứa nước, Reiji thành ra vừa bị Sakuya đang nhắm chặt mắt bám theo, vừa phải nhanh chân dẫn vào bên trong thủy cung.

“Aaaa...”

Nếu không phải vì tình thế này thì có thể đi qua mấy cái bể chứa nước mà mình muốn xem rồi.

Mặc dù hiểu rõ điều này, Reiji ôm cảm xúc nuối tiếc đến cửa hàng lưu niệm.

Tất nhiên cả hai là vị khách đầu tiên của cửa hàng.

“Thấy rồi! Thú bông Kuutan kiểu mới đó! Đáng yêu quá ~ !”

Sau khi biết mình thoát khỏi mấy con cá sống và đến được cửa hàng lưu niệm, Sakuya nhanh chóng chạy vụt mất, nâng con sứa bông lên bằng cả hai tay.

Sakuya háo hức thanh toán tại quầy thu ngân rồi quay trở lại.

Nở nụ cười tủm tỉm khác với thường lệ, Sakuya lấy con thú bông trong túi ra chìa ra cho Reiji.

“Lấy được rồi!”

“Ờ, tại vì từ lúc đó đến giờ chẳng phải xếp hàng sau người nào cả mà... mà nói đúng hơn là đâu có cần xếp hàng...”

Đúng là kì lạ thật.

Cứ như thế mà đứng ở cửa hàng, mặc dù thủy cung vừa mở cửa, vẫn chưa có ai đến mua con sứa bông Kuutan ngoài cả hai...

“Rồi, về thôi nhỉ.”

“Ơ, tại sao chứ!”

“Ủa, xong hết việc rồi mà...? Chẳng phải là ta đã lấy được Kuutan rồi sao.”

“Đã cất công rồi thì tất nhiên là phải đi ngắm sứa thật chứ!?”

“Thế ạ...?”

“Với cả, chị cũng muốn xem biểu diễn cá heo nữa”

“Ơ? Chị sợ cá mà cá heo thì lại không à?”

“Tại vì cá heo không phải là loài cá, chẳng phải nó là động vật có vú à.”

“Ơ...?”

“Không chịu đâu, em không biết á? Kiến thức cơ bản đấy...?”

“Đâu, em vẫn biết cá heo là động vật có vú, nhưng mà...”

“Ngay cả cái anh Sakana-kun cũng biết Cá heo và cá voi là động vật có vú, đúng là chả có kiến thức gì cả. Em cũng học tập anh Sakana-kun đi.”

“Học cái gì của anh Sakana-kun cơ.....?”

“Cá heo nhìn thích quá ta ~. Quả nhiên là động vật có vú.”

“Đúng vậy ha ~”

Nói như thế này tức là mình đã học tập theo anh Sakana-kun rồi nhỉ.

Trên đường về từ thủy cung tới nhà ga.

“Này, hôm nay em thấy vui chứ...?”

“Mà, vui thì đúng là vui thật...”

Bầu trời nhuốm màu chiều tà chuyển dần từ đỏ sang sắc tím.

Kết cục là mình đã mê man thưởng thức tràn đầy không khí của thủy cung và ven bờ biển.

Nhờ mùi hương của muối biển se lạnh, trong tâm trí Reiji gợi lại ký ức nơi thủy cung.

Một cơ hội quý giá như vậy, cậu không hề bỏ lỡ mà xem qua rất nhiều loại cá.

Mặc dù cố gắng để Sakuya dần quen với loài vật vốn gắn liền đời sống của mình dưới biển nước ấy, nhưng mỗi lần đối mặt với cá thì Sakuya lại phản ứng như đang đứng bên căn nhà ma, nắm chặt lấy cánh tay của Reiji, cho nên cậu ta đã từ bỏ.

Mối quan hệ Reiji với Ayato là bạn bè thuở nhỏ, Sakuya thì là chị gái của Ayato.

Vì thế mà Reiji với Sakuya cũng có thể nói giữa cả hai có mối quan hệ bạn thuở nhỏ, thế nhưng việc Sakuya sợ cá đến mức này thì từ trước đến giờ Reiji vẫn không biết.

Không biết có thể nói đây là sự bất ngờ mới mẻ hay không, chỉ biết rằng nó đem lại một cảm giác kì lạ.

“Trên đường về đi ăn gì không?”

“Ờm thì...”

Lúc trưa đã ăn món đặc sản gọi là Shirasu-don rồi.

Thực sự là mình cũng chả kỳ vọng mấy về cái vị của nó, nhưng mà việc mình đã ăn nó một cách ngon lành thì đúng là kỳ bí thật.

Có lẽ là vì không khí của điểm du lịch đã làm nó như thế.

“Bữa tối thì về khu nhà mình rồi ăn cũng được...”

Bởi vì đồ ăn của khu du lịch đắt đỏ.

Reiji đã được chiêu đãi hồi trưa rồi, cứ theo đà này mà được chiêu đãi cả bữa tối nữa thì thật áy náy.

Mặc dù nói vậy nhưng tự bỏ tiền túi cũng đau.

Ăn hamburger ở khu nhà mình giá cả hợp lý hơn nên Reiji nghĩ rằng, nếu như có thể dụ được đến đó thì tốt quá.

“Không, ngược lại thì giờ mình nên chiêu đãi chứ nhỉ...?”

Sau khi lẩm bẩm, trong tâm tâm của Reiji, một câu hỏi “Vì sao!?” to tướng đâm vào bản thân mình.

(Aa, hiểu rồi...)

Sao mình lại lao vào cái suy nghĩ khó hiểu ấy nhỉ.

(Là vì xung quanh toàn là các cặp đôi à...)

Tại sao mấy cặp đôi nam nữ đang đi bộ, ai cũng nhìn đẹp trai và xinh gái thế nhỉ.

(Cái ông bạn trai kia, chắc rằng sẽ mời bạn gái dùng bữa đấy nhỉ...)

Chắc là vì mình ôm cái cảm xúc thừa thãi đó kể từ cái lúc đang còn quanh quẩn trong thủy cung.

(Nhân tiện đây...)

“Chị Sakuya có bạn trai không?”

“Ểh....?”

Sakuya chợt dừng lại.

“Ơ....? Chị Sakuya?”

“T, t, t....tại sao em lại hỏi câu ấy?”

“A... xin lỗi chị nhé, nếu mà chị có bạn trai thì chắc đã không để em làm hướng dẫn viên rồi nhỉ.”

Reiji cười ha hả.

Lỡ hỏi một câu vô duyên mất rồi.

“...Reiji?”

“Sao ạ?”

Reiji quay phắt lại.

Lúc nhận ra thì Sakuya đã đứng im từ lúc nào.

Có vẻ như cậu đã đi trước cô ba bước chân.

“Lời đồn rằng hacker đắc lực có thể phục hồi hình ảnh mà một khi đã xóa hoàn toàn không biết có thật không.”

“...E, em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi!!”

“Kaisen-don, Reiji mời chị nhé....?”

“Chị vòi một thằng học sinh cấp ba đấy à!?”

Bị tóm lấy vạt áo, rồi vừa bị kéo đi, không phải là cửa hàng trông sành điệu mà đã ăn lúc trưa mà là đến cửa hàng có dáng vẻ hơi lâu đời, Reiji vừa kháng nghị.

...Kaisen-don rất là ngon, vì thế để đề phòng, lúc trả tiền ở đó, Reiji đã trả gộp cả phần của Sakuya.

Mà, chị Sakuya hóa ra ăn cá thì không hề hấn gì cả....

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage