Trans: Hành
----------------------------------
“Mời Ruel Setiria, thành trì của Vương quốc Leponia và là chủ gia tộc Setiria, tiến vào!”
Nghe tiếng hô to của người thông báo, Ruel di chuyển cây gậy chống.
Ttak.
Mọi người chăm chú nhìn Ruel như thể bị tiếng cây gậy thu hút vậy.
Ruel Setiria có một mái tóc bạc cột lên làm nền cho khuôn mặt trẻ trung của người hắn, và trong đôi mắt ánh màu ngọc lúc bảo của người thiếu niên không hề có một chút sợ hãi nào.
Chỉ mỗi sự hiện diện của hắn đã gây chú ý rồi.
Nhưng trong mắt các bộ trưởng thì khác, họ nhìn hắn với ánh mặt thương hại.
Trên khuôn mặt thiếu niên còn có cả dấu vết của bệnh tật. Hắn thậm chí còn không thể đi lại vững vàng dù có gậy chống nữa mà.
Ttak.
Tuy nhiên, Ruel không quan tâm họ nghĩ gì.
Trong lòng hắn, Setiria là ưu tiên hàng đầu.
“Kính chào bệ hạ. Tên thần là Ruel Setiria.”
Bởi vì cơn ho, Ruel khó có thể liền mạch giới thiệu bản thân mình. Hắn ho mạnh đến nỗi cong cả lưng và đủ to để vang khắp cả phòng.
Nhà vua thì kiên nhẫn, chờ cơn ho dừng lại.
“Thưa bệ hạ, xin thứ lỗi vì sự thất lễ của thần. Là lỗi của thần mà đã để bản thân mình xuất hiện trong trạng thái này.”
“Không sao, đứa con út của ta đã báo trước việc này rồi. Phải nói là ta khá quan ngại về sức khỏe của ngươi đấy.”
“Thưa bệ hạ, dù thần đang không ở trong trạng thái tốt nhất. Thần vẫn sẽ chấp nhận phái đoàn vì an toàn của vương quốc ạ.”
“Ngươi có một tinh thần cao cả đấy. Vậy nên ta sẽ bổ nhiệm ngươi làm trưởng phái đoàn đại diện cho Vương quốc Leponia.”
Nhà vua liếc qua bộ trưởng đứng kế bên mình, người đứa liền đưa một bức thư cho Ruel.
Lúc còn trong phòng Banios, Ruel đã hỏi anh ta liệu Nhà vua có đáng tin cậy không.
Tuy Ruel đã rất thô lỗ khi hỏi vậy, Banios vẫn đáp lại hắn bằng một nụ cười, ‘Ông ấy yêu vùng đất này, yên còn hơn bất kỳ con người nào trên thới giới này.’
Nghe vậy, Ruel liên nhẹ nhõm. Ít nhất công sức của hắn cũng không uổng phí rồi. Nhà đã dùng ngón tay ra dấu với Ruel, người nhận được lời mời.
Trước tiên, Nhà vua, Banios và Ruel bàn luận vời tình huống hiện tại.
Ông không hề giấy sự thổ thẹn khi biết ai đó đã chặn nguồn thông tin từ Setiria, và bản thân ông chỉ mới biết thôi.
Ruel thì nhìn chú cáo đang ngồi bên chân mình.
Giờ vẫn chưa phải là lúc để Setiria thức tỉnh.
Thế nên hắn cần đánh lừa những ánh mắt nhằm vào hắn do hắn vừa được bổ nhiệm lên chức trưởng đoàn.
– Leo ăn ở đây được à? Nhưng đây không phải là giường nha. –
Ruel chỉ khẽ cười trấn an Leo.
Thấy vậy, chú cáo liếm mõ nó và đụng vào chân Ruel.
– Nếu vậy thì Leo sẽ ăn thật nhiều nha. –
Vào lúc hắn chấp nhận bức thư mời cũng là lúc hắn quỳ xuống một bên chân và nôn ra máu. Ruel đã cẩn thận để máu không dính lên bức thư mà mình vừa nhận. Sau khi nhận bức thư, hắn giữ tư thế quỳ một bên đầu gối và cuối đầu với nhà vua.
Ai nấy đều im bật.
Còn các bộ trưởng thì nhìn cản này với đôi mắt mở hình chữ O.
Dù là đang nôn ra máu, Ruel vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, bày tỏ lòng thành kính với Đức vua.
Rồi họ nhìn thiếu niên như lâu đài cát trươc sóng biển. Sức ép dồn lên Ruel đã dồn đến mức mà hắn không chịu được nữa và Ruel bị biển cả nuốt trọn.
Dựa vào chuyện này, họ quyết định rằng Ruel không lợi dụng được.
Nhà vua thì bật dậy, vội vàng la, “Mau gọi bác sĩ mau!”
Ông rất bất ngờ dù đã nhận được vô số cảnh báo về sức khỏe của Ruel. Sau khi thấy vũng máu, Nhà vua không được rằng hắn còn yếu hơn lời đồn nữa.
‘Dù trong tình trạng đó nhưng người gầy dựng lại Setiria lại chính là cậu ta ư?’
Nhà vua chấn động.
Mặc dù ông biết đây chỉ là diễn kịch, ông không thể để Ruel giả ngất trên sàn được.
Chính Ruel đã khiến ông nhận ra sự quan trọng của Setiria sau nhiều năm hòa bình.
“Không, đừng đến gần”, Ruel nói trong đau đớn.
Vở diễn chỉ kết thúc khi Nhà vua cho phép hắn rời đi thôi.
Nhà vua nắm chặt tay với vẻ mặt ủ rũ, rồi quay đầu lại và nhìn vào mắt Ganien.
Ông đã chấp nhận yêu cầu trong mắt hắn và ra hiệu cho Ganien, “Hiệp sĩ Croft, anh mau đưa cậu ta về đi.”
“Yes, your Majesty.”
Trả lời xong, Ganien liền bế Ruel lên.
Sau khi cánh cửa cung điện đóng lại, trong phòng chỉ còn mỗi sự im lặng.
Tất cả các quan chức trong đây đều nhìn vào vệt máu trên sàn và bàn tán xôn xao về việc cho Ruel làm đại diện phái đoàn.
“Thưa bệ hạ, với tất cả sự tôn trọng của mình, thần nghĩ lãnh chúa Setiria không xứng đáng lên làm đại diện. Mong Bệ hạ suy nghĩ lại ạ.”
“Mong Bệ hạ suy xét lại.”
Nhà vua chỉ ngồi xuống và vuốt bộ râu của ông.
“Đã qua trễ để suy xét một người khác rồi. Ta cũng đã thông báo tới phái đoàn.”
“Thưa Bệ hạ, những việc liên quan tới mối quan hệ ngoại giao đều rất quan trọng. Thần mong ngài suy xét lại.”
Sau đó họ liên tục nhắc lại tình trạng sức khỏe của Ruel và cầu xin Đức vua thay đổi nó, nhưng quyết định của Đức vua vẫn không hề bị lây chuyển.
“Ta sẽ không thay đổi lựa chọn của mình.”
Nghe vậy, tất cả các bộ trưởng đều tỏ vẻ thất vọng như Ruel muốn.
Nếu Đức vua chọn thêm một người khác thì sẽ bôi bẩn cái tên Setiria và tạo một tổn thất lớn về sau.
Đó chính là điều mà Đức vua không mong muốn.
Mặc kệ người ta nói thế nào, Setiria chính là người giữ cổng của đất nước ông.
‘Chính xác, dù họ có coi trọng Setiria hay không thì nó vẫn sẽ phát triển.’
Do Ruel không hề nói gì với ông nên hẳn là cậu ta muốn tự tay phá hủy vỡ kịch này.
‘Tiếc ghê.’
Ông không ngờ giọt máu cuối của Gia tộc Setiria lại thú vị đến thế.
Nghĩ xong, Đức vua chau hai mày lại.
***
“Mọi người đừng có nhìn ta như vậy, ta khỏe mà.”
Những ánh mắt xung quanh Ruel như muốn đè chết hắn vậy.
Khi nghe tin hắn nôn ra máu, ai nấy đều hoảng hốt hết.
Ruel sử dụng Hơi thở và hỏi, “Ê Cassion, khi nào chúng ta khởi hành vậy?”
“Lúc đầu là trưa, nhưng nó bị trì hoãng xuống 2 giờ chiều rồi.”
Vậy là họ còn dư hai tiếng, thế là quá nhiều thời gian rồi.
Một khi họ rời đi thì tin đồn sẽ loan truyền khắp mọi nơi. Hắn không biện bọn Huyết Tro sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?
“Ruel-nim, con không nghĩ vở kịch này sẽ là bước ngoặt của Setiria đâu. Con nghĩ vậy đúng không?”, Aris cẩn thận hỏi.
“Ừm, chẳng phải chúng ta nên cảnh giác lũ Huyết Tro sao?”
Nếu bọn hắn rời đi ngay, Huyết Tro sẽ đi khử Ruel liền. Nhưng nếu bọn hắn dời thời gian, bọn chúng sẽ nghĩ rằng Ruel thật sự bị bệnh và sẽ theo dõi tình hình.
“Chẳng phải đã đến lúc cuộc chiến giữa chúng ta và Huyết tro kết thúc rồi sao? Ta ngán phải thấy mặt chúng rồi.”
Nếu hắn vội vàng rời đi thì hắn sẽ phải đối mặt với Hiệp sĩ Hoàng gia. Tuy nhiên, nếu Ruel chịu ở lại thì hắn sẽ có cơ hội làm quen với họ và biết được nguồn gốc cơn bệnh của mình.
‘Có khi mình sẽ biết được nó là gì.’
Ruel nhìn những người suy quanh mình.
Cassion, Ganien, Aris và Leo.
Miễn là có họ bên cạnh thì hắn sẽ không chết. Nghĩ vậy, Ruel thấy yên tâm hơn.
“Mọi người đều biết Huyết Tro đang muốn đầu của ta, và sự tồn tại của ta đang phá hỏng kế hoạch của họ.”
Mặc kệ mạng sống của mình đang bị truy lùng, Ruel bình tĩnh nói như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Aris lẩm bârm nói, “Con sẽ bảo vệ Ngài.”
– Leo sẽ bảo vệ Ruel luôn nha. Ruel là nguồn dinh dưỡng và niềm vui của Leo đó. –
Aris và Leo nhìn vào nhau trước khi quay qua nhìn Ruel, củng cố ý chí hy sinh vì cậu thanh niên trước mặt này.
“Ừm, cảm ơn hai đứa. Ta cũng muốn sống thật lâu nha.”
“Fu, ha, ha”, bỗng nhiên, Ganien bật cười.
Thấy Ruel liếc mình, anh ta hạ giọng nói, “Không có gì đâu, tôi chỉ thấy câu nói đó vừa hợp vừa không hợp với Ngài thôi.”
“Anh nói nhảm gì thế?”
“Đâu có gì, Ruel - nim không cần lo đâu.”
Trái lại với lời vừa nói, Ganien cười khúc khích một mình để tránh làm phiền Ruel.
“Tôi nghĩ là có Huyết Tro trà trộn trong đội Hiệp sĩ Hoàng Gia.”
Ruel cũng gật đầu, đồng ý với mối e ngại của Ganien.
“Ta tin tưởng mọi người ở đây nên im lặng, ta nghĩ…”, Ruel nói với một nụ cười toe toét, đôi mắt ngọc lục bảo của hắn thì tỏa sáng hơn bao giờ hết.
***
Nhờ vào sự chiếu cố của Nhà vua, họ đã có một cỗ xe ngựa có không gian đủ to để nằm xuống.
“Mọi người cảm thấy như thế nào?”
Ruel được Cassion đưa lên xe ngựa vì vẫn phải giả bệnh.
– Êm như giường của Ruel nha –
Chú cáo vui vẻ nhảy lên nệm ghế.
“Vậy à? Vậy khi chúng ta quay về hãy thay điệm ghế thành như vậy đi.”
Cassion thì tỏ vẻ không vui về tình huống này, “Lạ ghê. Tôi không biết một người bệnh có thể giả bệnh đấy. Tình huống này là gì đây?”
“Ta chỉ không bệnh vào hiện tại thôi.”
Cassion vẫn đắp cho Ruel một chiếc chăn.
“Ngài lạnh không?”
“Hmm, ta muốn một chiếc nữa.”
Tuy trời không lạnh, nhưng hắn lại không thấy ấm.
Cassion thì đơ người một lúc.
Đáng lẽ bên trong chiếc xe ngựa này phải ấm áp do đã được niệm thật thay đổi nhiệt độ rồi.
“Haiz, ta phải mang theo Fran mới đúng.”
“Thế thì khó lắm.”
“Vậy mang theo ngươi thì dễ à?”, Ruel khịt mũi nói.
“Tôi thì khác.”
Cốc, cốc.
Nghe tiếng gõ, Cassion mở cửa xe ngựa.
Khi anh ta thấy Banios, Cassion liền cúi đầu mình.
Banios liền chui lên xe. Sau khi đóng lại cửa xe ngựa, anh ta mới dám nói. Vì anh là người chọn chiếc xe này nên anh ta biết chiếc xe này được cách âm.
“Cơ thể ngươi ra sao rồi? Ta đến đây để hỏi thăm giùm phụ thân nha. ”
Ruel ngồi dậy và trả lời, “Tôi không sao, không đáng để Hoàng tử lo ngại đâu.”
“Nhưng, máu… anh nôn ra máu thật à?” Banios khẽ hạ giọng và hỏi.
Ruel mỉm cười đáp lại, “Ngài nghĩ nó giống giả à?”
“Chà, ta tính tặng anh một phần quà nhưng vô tình hại anh rồi. Anh muốn gì?”
“Năm nay tôi mười bảy tuổi và lễ trưởng thành của tôi sẽ diễn ra vào năm sau rồi.”
“Anh đang nghĩ xa tới đâu vậy?” Banios ngưỡng mộ nhìn Ruel.
Nếu Ruel mời anh ta tới lễ trưởng thành, chuyện đó sẽ thể hiện rằng Ruel Setiria và Tam hoàng tử rất thân thiết với nhau.
“Nhưng chẳng phải đó là anh đang tặng quà cho ta à?”
“Vào lúc đó, ta cũng sẽ tổ chức lễ nhậm chức lãnh chúa luôn. Nên nếu ngài muốn giúp đỡ tôi thì một thứ gì đó long trọng sẽ được, đúng không?
Banios nở một nụ cười hài lòng trên môi.
Nếu như đó là lễ nhậm chứ thì điều đó sẽ có nghĩa là Setiria đang ủng hộ anh ta. Thứ này còn trên cả tình hưu nghị.
“Vậy anh muốn gì?”
“Tôi mong ngài sẽ tìm được cách để đánh bại Nhị hoàng tử. Bên cạnh đó, hãy khiến lễ trưởng thành và nhậm chức của tôi thật hoành tráng bằng cách tặng một quỹ hỗ trợ cho Setiria khôi phục.”
Quỹ hỗ trợ mà Ruel nhắc tới là phần thưởng khi làm người canh cổng vương quốc, nhưng khoảng trợ cấp đã bị cắt bỏ do lòng tham của Carbene.
“Và chuẩn bị một thanh kiếm nổi tiếng và một thanh kiếm hữu ích nữa.;”
Nghe Ruel nhắc đến từ ‘kiếm’, môi Cassion cong lên.
“Vậy là đủ rồi. Nếu tôi cần thêm gì thì tôi sẽ báo với ngài.”
“Nhưng điều anh muốn là gì nha?”
“Tôi đã cho ngài biết thứ mà tôi muốn rồi.”
“Có à? Anh không thể nâng nổi kiếm thường, trợ cấp thì dành cho Setiria, còn lễ nhậm chức thì là vì ta. Không có điều gì liên quanh đến anh hết.”
Ruel đã không thể dẻo mòm được nữa.
“... Chà, vậy tôi mong được có một cây bút có mực không bao giờ khô.”
‘Cậu thanh niên trước mặt mình không nhưng không hề tham lam, mà lại vì người khác mà quên thân ư?.’
Banios ngó qua Cassion với vẻ mặt bất ngờ rồi gật đầu.
“Được, tôi sẽ chuẩn bị một phần quà cho anh.”
Khi Banios tính mở cửa xe, anh ta thấy chiếc đuôi của Leo đang ngọ quậy trong chăn.
“Ta sờ mi được không? Ta chưa bao giờ thấy một con cáo như vậy trước đây.”
“Được chứ. Leo là một chú cáo ngoan ngoãn nên nó sẽ không cào ngài đâu”, nói rồi Ruel ẫm Leo ra khỏi chăn và đưa nó cho Banios.
– Leo không phải là thú cưng nhé. –
Trái lại với cái giọng thái độ của mình, đuôi của chú cáo lắc lư liên tục.
Hoàng tử thì cứ vuốt đuôi và mõm của chú cáo qua lại .
“Sau khi mọi chuyện qua đi, ngươi nhớ mang chú cáo qua chơi nha. Ta có rất nhiều chuyện để nói đấy.”
Xạo quá, cha nội. Chú đang muốn chơi với Leo thôi chứ gì?
Bỏ qua suy nghĩ của mình, Ruel đáp, “Vâng.”
Vào lúc rời đi, cánh tay của Banios trên tay cửa xe ngựa ngưng lại và nụ cười của anh ta vuột tắt.
“Đừng tin vào Hiệp sĩ Hoàng gia. Trong số họ có tai mắt của hoàng huynh ta đấy.”
Sau khi cho hắn một gợi ý cực kỳ hữu ích, Banios bước ra khỏi xe ngựa.
“Chúc anh làm việc hiệu quả nhé.”
Nghe Banios bảo mình phải làm việc chăm chỉ thay vì một lời tạm biệt bình thương, Ruel nhăn mặt lại.
“…cái tên ác ôn đó.”
Ruel buộc mình phải chịu đựng và nằm lại trên điệm ghế.
Sau khi Banios rời đi, anh để lại một tệp giấy ở chỗ mình ngồi.
Ruel giơ tay ra, "Đưa nó cho ta."
Đó là một tệp tài liệu liệt kê thông tin cá nhân của các Hiệp sĩ.
Trong số đó, những cái tên được được khoanh tròn hình như là tên gián của Nhị hoàng tử.
Ruel giao lại cho Cassion, “Ngươi tham khảo thứ này để phân biệt giữa Huyết Tro và tai mắt Nhị hoàng tử đi.”
"Yes, my lord."
Cassion trả lời và lấy ra một chiếc chăn khác và đắp cho Ruel. "Ngài thấy ấm chưa?"
Ruel mơ hồ nhìn đi nơi khác và miễn cưỡng gật đầu.
‘Mình có nên đặt mua một tấm chăn có ma thuật cách nhiệt không?’
Cassion bế Leo đang treo lơ lửng trên cửa sổ và đặt chú cáo bên cạnh Ruel.
Khi mùa đông đến gần, nhiệt độ cơ thể Leo cao hơn, giống như một cái lò than bằng lông vậy. Chỉ khi cảm thấy hơi ấm, Ruel mới hài lòng nhắm mắt lại
***
Ầm, ầm.
Đột nhiên, cỗ xe lắc lư dữ dội và khiến Ruel giật mình mở mắt.
Bên ngoài cửa sổ, hắn có thể thấy mặt trời tà..
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Hình như có gì đo bị mắc kẹt vào bánh xe ngựa. Ngài cứ quay lại ngủ tiếp đi.”
Thấy vậy, Ruel ngồi dậy và sử dụng Hơi thở.
Cốc, cốc.
Aris vốn dĩ đang ngồi ở trước xe, đã bước xuống và gõ cửa.
Cassion mở cửa cho cậu.
"Con xin lỗi. Tối qua, trời mưa suốt đêm nên đường lầy lội và chúng ta bị mắc kẹt trong vũng nước rồi.”
"Một trũng nước ư?" Ruel thắc mắc hỏi lại.
Tuy họ đã rời khỏi cung điện, nhưng chẳng phải họ đang chạy trên đường chính sao?
“Đúng, trên đường có một trũng nước sâu. Con sẽ giải quyết nó thật nhanh ạ.”
Ruel không trả lời gì và nhìn cảnh quan xung quanh.
Họ đang trên đường đi từ Shio đến Setiria.
'Chắc là lũ quan lại ăn bớt tiền đường rồi.'
Hắn ghét những việc không diễn ra như kế hoạch.
“Cassion, ngươi đi kiểm tra đi.”
“Vâng.”
-----------------------------------------
Chương sau sẽ có editor ms nha cả nhà :)))