Tôi xuyên vào người một tên quý tộc ốm yếu

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 322

Volume 03 - Chương 62.1: Thanh Lọc (1/5)

Trans: Hành

Editor: Nguyệt

—--------------------------------------------------------------------

Sức mạnh của Sự Kiên Cố và Sức mạnh Phục Hồi sẽ dẫn đường cho hắn.

‘Mình cần phải báo trước với Cassion trước khi đi.’

Nghĩ là làm, Ruel liền bước ra chiếc xe ngựa, đầu óc hắn mông lung, Ruel chưa chuẩn bị tinh thần để đón một đợt gió lạnh đập vào mặt. 

Bên ngoài lạnh hơn bên trong xe ngựa nhiều.

Vừa nghĩ, hắn vừa vội vàng đội mũ của chiếc áo choàng lên đầu.

– Ruel! Ruel! Có thứ thứ mà trắng trắng rơi xuống kìa! – 

Theo chân Ruel, Leo cũng nhảy khỏi xe ngựa và há miệng ăn mấy bông tuyết.

– Ui háhá, kem không vị nè! –

‘Tuyết rơi vừa kịp lúc.’

Ruel nhìn lên trời trong khi sử dụng Hơi Thở.

***

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hắn chậm rãi mở mắt trước cái chạm mềm mại trên mặt.

– Nhìn nè Ruel! Mấy thứ này ăn như kem không đường vậy! Leo muốn ăn hết chúng nha! –

“Ta đã mi bao nhiêu lần rằng đó là tuyết, không phải kem không vị rồi hả…”, nói rồi, Ruel nhận ra gì đó và vội vàng ngồi dậy.

‘Tuyết trên đường… dày lên rồi.’

Ruel ngừng mọi hoạt động sau khi mở cửa sổ.

Sau trận mưa tuyết tối qua, tuyết đã chất thành những lớp dày đến nổi phủ trắng mặt đường.

“Ngài dậy rồi à?”, Cassion hỏi sau khi mở cửa xe và bước vào, “Cho dù Ngài muốn ra ngoài đến đâu thì cơn sốt vẫn chưa giảm để Ngài đi chơi đâu.”

“Tuyết rơi cả ngày hôm qua à?”

“Vâng, cả đêm qua là vậy.”

“Và hôm nay ta cũng không được di chuyển, đúng không?”, Ruel nói với một nụ cười đáng nghi trên mặt.

Hai mày Cassion chau lại khi thấy cái nụ cười đó, “Vâng. Tôi e là Ngài sẽ phải ở đây thêm một ngày nữa, nhưng mà sao Ngài lại cười vậy?”

“Ê Cassion.”

“Vâng, Ngài nói đi”, Cassion nhanh chóng trả lời, anh ta cảm thấy có cái gì đó kỳ quái ở phản ứng của Ruel.

“Ta có chuyện cần phải ra ngoài.”

“Không được.”

Ruel, chỉ ngón tay vào ngực, nơi ẩn chứa sức mạnh được để lại của các anh hùng, “Ta nghĩ nó vừa gặp một người bạn. Ta có thể nghe nó dao động nha.”

“Nữa à, ý Ngài là thứ sức mạnh đó ư? Chuyến đi này là Ngài cố ý à?”

“Không hẳn, nếu ta biết thì ta đã đến đây từ lâu rồi.”

Việc Ruel được lựa chọn làm Đại sứ thật sự là sự trùng hợp.

“Dù vậy, ngươi tính lãng phí cơ hội này ư?”

Rõ ràng, sức mạnh đó có ích cho Ruel.

“Nhưng Ngài biết tác dụng của nó là gì không?”

“Ta không biết, nên ta sẽ tự mình kiểm tra và thu thập nó.”

– Nè nè, cho Đây theo với! –

“Không được đâu Leo. Lần này, mi cần ở đây và ủ ấm giường cho ta.”

Lưỡi chú cáo lỏng lẻo trước câu trả lời của Ruel. Tai chú cáo hạ xuống. Ngay lập tức, Leo hỏi Ruel với đôi mắt ủ rũ, – Cái giường đâu cần được bảo vệ đâu. Tại sao Ruel lại bỏ Leo thế? –

“Ai đặt tên mi?”

“Là Ruel đặt tên cho Leo.”

“Ừm, ta đã đặt tên cho mi và ta sẽ không từ bỏ những gì mình đã nhặt đâu.”

– Thật hả? Ruel sẽ không bỏ Đây thật hả? –

“Ừa, do lần này không cần tới sức mạnh của Thánh Tẩy nên ta sẽ không đem mi theo. Ta sẽ trở về ngay mà”, vừa nói, Ruel vừa vỗ đầu Leo. Chú cáo thì liên tục dụi mặt vào tay hắn, nó đang cố gắng ghi nhớ sự ấm áp của Ruel.

“Hoặc Ngài cứ đem theo nó đi?”

Cassion thì nhìn vào đồng hồ và tỏ vẻ khó chịu. Việc lấy Sức mạnh sẽ tốn thời gian làm bữa sáng. Anh đang bận chuẩn bị và thay thế những nguyên liệu gây dị ứng vì chủ nhân của mình cực kỳ kém ăn và yếu đuối.

Đây không phải lúc để tranh cãi với nhau.

Leo thì lắc đuôi đi với sự phản đối nồng đậm trong mắt.

“Nếu như Leo chịu im lặng về chuyện này…”

– Đây rất giỏi giữ bí mật nha! – 

Chú cáo lập tức nhảy vào tay Ruel và chà mặt vào đó.

Ruel thì khịt mũi. Miệng của con cáo này chỉ giỏi ăn,chứ giữ mồm giữ miệng đâu ra?

“Cassion, kêu Aris lại đây.”

Hiện tại, Aris đang đứng chờ ở bên ngoài.

Mặc dù Ruel đã mở cửa và bảo cậu có thể vô trong xe, cậu vẫn từ chối và đứng bên ngoài với đoàn hiệp sĩ hộ tống.

Gật đầu, Cassion mở cửa và gọi Aris.

“Ruel - nim gọi con à?”

Sau một ngày nghỉ ngơi, Aris đã khỏe khoắn hơn.

“Ta có một nơi cần đi tới nơi con không được cho ai vào vào xe và phát hiện chuyện này. Nếu gặp Ganien, con hãy tìm cớ cho ta.”

“Bên ngoài tuyết phủ dày lắm, Ngài đang tính đi đâu thế?”

“Ta cần đi thu thập một thứ.”

“Con hiểu rồi ạ.”

Aris đáp lại với một nụ cười to mà không hỏi thêm. Nếu Ruel - nim cần phải tự thân đi lấy thì nó rất đặc biệt. Và dù nó là gì thì nó sẽ có lợi cho Ngài ấy.

“Đi cẩn thận nhé, Ruel - nim.”

“Ừ, ta sẽ cẩn thận.”

***

Do sợ Ruel bị cảm, Cassion đã chọn thêm đồ cho hắn. Sau một, hai và ba lớp áo, quần áo Ruel đã dày đến nỗi hắn khó có thể cử động tay. Đó là chưa kể đến cái khăn quàng cổ và mũ nữa.

“Ngài không lạnh, đúng không?”, Cassion dừng chân và hỏi.

“Ừ.”

Leo ló đầu ra từ bên dưới tay Ruel, “Cassion nhanh nha. Cảnh vật cứ bay vù vù qua riết.”

Tốc độ của Cassion rất nhanh, nhanh như thể anh ta đang bóp méo không gian bằng ma thuật.

Mỗi lần đáp chân khi nhảy, gió lạnh phà vào Ruel nhưng hắn không lạnh do mấy lớp áo.

“Nếu chúng ta đi với tốc độ này về Setiria thì chúng ta sẽ mất một ngày thôi, đúng không?”

“Sẽ tốn hơn một ngày nhưng nếu Ngài muốn thì cứ nói với tôi.”

Ruel nói đùa, nhưng Cassion thì không, anh ta nói thật.

“Cảm ơn, nhưng ta không cần.”

Quái vật. Thảo nào Cassion là Hội trưởng. Sức mạnh anh ta chỉ góp một phần, cái quan trọng là khả năng di chuyển mọi lúc, mọi nơi cực kỳ bá đạo của anh ta. Sức mạnh của Cassion còn mạnh hơn những gì tiểu thuyết viết nữa.

“Ngươi đủ mạnh để giết Đức Vua không?”

“Không phải là tôi không thể, nhưng mà nó lỗi thời, rắc rối và không hợp tiêu chuẩn với loại nhiệm vụ tôi thường thực hiện.”

“Tiêu chuẩn của ngươi là gì?”

Cassion toe toét cười trước câu hỏi của Ruel.

“Trước tiên, tôi sẽ chắc chắn rằng sẽ không có rắc rối phát sinh sau cái chết của mục tiêu. Giả dụ là khách hàng không muốn đâm sau lưng tôi sau khi nhiệm vụ thành công đi, khi đó, tôi chỉ giết những người tôi cho là đáng chết. Nhưng mà nó phiền phức lắm.”

“Đừng bảo ta khi ngươi nói phiền phức… là ngươi đã thử giết Đức Vua trước đây rồi à?”

“Khi tôi còn trẻ, tôi đã thử một lần khi say”, vừa nói, Cassion vừa hờ hững nhìn lên trời như thể đang hồi tưởng quá khứ.

‘Tên điên có khác…’

“Hướng kia.”

Ruel chỉ về một gốc. Dó Ruel đã có hai Sức mạnh, hắn có thể dễ dàng nhận biết cái thứ ba từ xa.

Mình phải đi năm phút nữa ư?. Cassion há miệng khi thấy một địa hình mới xuất hiện.

“Bên đó có một hang động.”

“Dừng ở đây đi.”

Sức mạnh Kiên cố và Sức mạnh Phục hồi đang dao động mạnh mẽ, chúng bảo rằng cái thứ ba đang ở đây.

Thấy rồi.

Cassion cẩn thận đặt Ruel xuống đất.

Sau khi Ruel đưa Leo cho Cassion, hắn bảo, “Ta sẽ quay lại ngay. Chờ ta.”

“Vâng.”

– Okie –