Tôi xuyên vào người một tên quý tộc ốm yếu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 322

Volumes 2 - Chương 31: Điền Vào Chỗ Trống (3

Trans: Hành

* * *

“Chuyện gì thế? Ta nghĩ thứ đó ở gần nhà ta.”

Bên ngoài xe ngựa, một tia sáng vàng và một tia sáng tím gần như y hệt nhau bay qua.

“Đó là Tyson và Aris.”

Thấy vậy, Cassion vui vẻ cười.

“Cuối cùng thì chú ấy cũng đã dạy Aris rồi, ha…”

Ruel nói rồi hít một hơi thật sâu.

“Vậy ta còn thiếu ai nữa?”

‘Mình đã gặp quản gia và vài người hầu. Nhờ vào việc này mà mình đã có thể quay về trước khi trời trở tối rồi.’

“Chúc mừng, nhờ vào công Ngài Ruel mà chỉ còn lỗ tai Setiria thôi.”

Thứ được coi là lỗ tai chính là nguồn cung cấp thông tin sống, nói cách khác là mật thám.

Họ rất cần thiết trong việc thu thập vô số tin tức từ trong lẫn ngoài Setiria.

“Nó đau không?”

Ruel chỉ vào nơi trái tim Cassion tại.

“Ổn mà, thật tuyệt khi tôi lại được cảm nhận được thứ ma thuật độc đáo của chiếc khăn tay.”

“Ngươi cũng thấy phải không? Họ khóc lốc và nói rằng họ đã làm gì đó sai với ta. Đáng ra ta không nên gửi thư cho họ mà. 

“Tôi không thích cái biểu cảm đó của họ, đã năm năm rồi. Họ chẳng hề làm gì, trái lại, họ chỉ thấy bản thân vô dụng hơn thôi. Theo cá nhân tôi thì tôi thấy mấy năm ấy thật phí mà.”

 Khác với những lời nghiêm túc mà mình vừa nói, Cassion lấy ra một miếng dán nhiệt, thứ vật dụng ma thuật đặt mà anh ta lên đầu Ruel.

“Ngài định giúp người khác nữa à?”

“Ngươi điên à?”

“Ngài không giống Ruel ngày xưa nữa, hồi đó Ngài chỉ toàn dựa dẫm vào những kẻ có thể lợi dụng đúng không?”

Ruel sử dụng hơi thở rồi quay đầu nhìn qua cửa sổ.

“Đó chỉ là trao đổi thôi.”

Cassion cũng đáp lại theo thường lệ.

“Là vậy sao?”

Whirlik.

Bỗng nhiên, anh ta cầm ra con dao găm tròng tay và cho chiếc xe ngựa dừng lại.

Cùng lúc ấy, Ruel cũng nhận ra một cảm giác khác thường.

“Sao vây?”

“Ngài hãy bĩnh tĩnh ở trong xe và đừng ra ngoài.”

Rồi Cassion vụt mất khỏi tầm nhìn của hắn, khiến Ruel lần nữa nhìn ra cửa sổ.

Bên ngoài tối đen, chỉ mỗi sao trên trời là thấy được thôi.

Dù đã tính trước, nhưng hình như số người hơn tám tên lận.

‘Cướp ư… mình không tin là chúng cả gan đén thế.’

Ruel nín thở theo âm thanh yên ắng giữa tiếng đao kiếm va chạm.

‘Là ai nhỉ?’

‘Trên đời này, mình có thể ngờ được nhiều tình huống vì mình đã có kinh nghiệm trong nhiều thứ, nhưng vậy cũng không đồng nghĩa với việc mình có thể kiểm soát được những tình huống có thể xảy ra.’

Smack!

Một thứ bay tới và phá vỡ cửa sổ.

Crash.

Với một âm thanh lớn, mắt Ruel càng thêm mở to.

Rồi hắn vội vã dùng hai ta mình che mặt lại.

Tay và mặt của Ruel đã bị bỏng.

Bởi vô số mảnh vỡ văng trong xe.

‘Đây không phải là kính chống đạn.’

Kwajik.

Đó là âm thanh của một vật bị nghiền nát.

Âm thanh ấy quá hãi hùng đến nỗi Ruel vô thức hạ tay mình xuống mà nhìn tới nơi phát ra âm thanh.

“Ngài ổn không? Ngài có bị giật mình không?”

Cassion hỏi với cổ của ai đó trong tay mình.

Ruel nhìn vào tay mình, nơi máu đổ ra do vô số mảnh thủy tinh ghim vào.

“Kính xe bị vỡ rồi.”

“Thứ lỗi tôi nhưng ở đây có nhiều tên hơn tôi người.”

Gang!

Rồi thanh kiếm của ai đó đập trúng con dao găm của Cassion.

Và không bén tia lửa nào cả.

Vì Cassion đã cắt thanh kiếm và cắt cổ tên đó rồi.

“Mấy tên này làm mấy chuyện phiền nhiễu tôi quá.”

Nói rồi Cassion giơ tay mình, từ hư không, một mũi tên bay tới chỗ anh và đã bị anh ta tóm lấy.

Định hướng vũ khí.

Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt màu chàm của anh ta.

Và với không dư ảnh để lại, Cassion biết mất.

Rồi ba cái cổ bay lên giữa bầu trời đầy sao.

Khi Cassion người vừa biến mất xuất hiện lại, con dao găm của anh ta đã nhuốm đầy máu tanh.

“Bất công quá.”

Cassion tóm một mũi tên vừa bay qua chiếc cửa sổ bị vỡ.

Anh ta đã bắt được mũi tên trong vô thức nhưng Ruel chú ý những gì anh ta nói hơn.

“Tôi đã thả lỏng khi biết kính cửa sổ là kính cường lực nhưng trên mũi tên này lại có ma thuật, thật bất công mà.”

Đồng thời với khi Cassion nói, một thứ gì đó (mana) đung đưa quanh mũi tên ấy.

‘Dù cửa sổ đã vỡ và ghim những mảnh kính ấy vào tay và mặt mình thì mình vẫn có thứ quan trọng hơn để quan tâm.’

“Ngươi có bắt giữ tên nào không?”

“Không, từ lúc cửa sổ vỡ, tôi đã quyết định giết hết chúng.”

“... Cassion à.”

“Nhưng tôi có manh mối đây.”

Cassion mở cửa xe ngựa và bước vào trong rồi ngưng.

Bên trong xe còn lộn xộn hơn những gì anh ta nghĩ nữa.

Nhất là khi anh thấy Ruel với mảnh kính trên tay, ý định giết chóc của Cassion lại muốn tái phát lại.

“Được rồi, ngươi đã rất giỏi khi giết hết chúng rồi.”

Cassion nghiến răng mình và đưa hắn các mẩu giấy còn sót lại.

“Hoa văn lửa ư?”

Ruel trở nên giận dữ khi nhìn xem tờ giấy. Thứ đại diện cho cái tổ chức mà Carbena đã mời tới Setiria.

‘Đám định định lộ diện bây giờ à? Hay là do mình cản trở chúng đây?’

Ruel kéo góc miệng mình lên thành một nụ cười kiêu ngạo.

‘Vậy ta cũng rất hân hạnh khi được gặp các ngươi.’

“Tôi nghĩ đây là đồng bọn với lúc sáng nay.”

“Sáng nay chỉ là khởi đầu thôi.”

Để chúng kiểm tra coi hắn đã mang theo bao nhiêu thuộc hạ bên mình.

“Tôi sẽ rút các mảnh kính ra cho Ngài.”

Nghe vậy, Ruel giơ hai tay mình ra.

“Đó là manh mối duy nhất ngươi có à?”

“Vâng, mặt chúng đầy vết bỏng, thứ có lẽ được tạo một cách có chủ đích. Tờ giấy đó nữa, tôi chỉ có thể vô tình bắt được nó thôi.”

Dù mỗi lần một mảnh kính được lấy ra rất đau, nhưng Ruel không hề chớp mắt lấy một cái.

Có phải hắn đã quen với đau đớn chăng?

Cassion hỏi lại sau khi kéo hết tất cả mảnh kính nhọn ghim trong tay và mặt của Ruel.

“Không phải Ngài đang bệnh sao?”

“Ta sẽ sớm khỏe lại thôi.”

Khi hắn nhận sức mạnh kiên cố, Ruel đã dùng một hòn đá đâm đùi mình.

‘Do lúc ấy vết thương của mình đã liền lại ngay lập tức nên mình nghĩ mình sẽ khỏe lại sớm thôi.’

Cassion ngừng lại rồi nói tiếp.

“... dù vết thương ta có chảy máu thì nó cũng ngưng thôi.”

Trái lại, nó không ngưng.

‘Hả…’

Sức mạnh phục hồi vô tác dụng ư?

‘Vì sao nó không hoạt động chứ?’

Nơi mảnh kính ghim vào tay hắn rất nóng.

Cơn đau vẫn ở đấy còn máu thì chảy. Rốt cuộc vẫn không có dầu hiệu lành lại nào cả.

Trong lúc rải bột lên vết thương, Cassion hỏi hắn.

“Ngài có chắc sức mạnh đang hoạt động không?”

“Ừ.”

Khi nhìn thấy nét mặt kỳ lạ của Ruel, anh ta nhận ra đây đã là một trường hợp ngoài ý muốn rồi.

Ngay lập tức, Ruel hít một hơi thật sâu.

“Ta đoạn đến đây là cùng.”

“Về khoảng sức mạnh ngoài có thể dùng sao?”

“Ừa, nó đã làm việc cật lực nhưng ta nghĩ đây chính là giới hạn cho sự phát triển của nó, tiếng wi-i-ing ấy, ta có thể nghe thấy nó.”

“Âm thanh đấy có nghĩa là gì?”

Cassion sức thêm bột trên cánh tay còn lại của Ruel.

“Âm thanh của sức mạnh khi làm việc tối đa công sức.”

 Với tiếng giọng chua chát, Cassion lấy ra băng gạc như điều hiển nhiên và ngay sau đó, anh ta mở to mắt nhìn Ruel.

“... tôi nghĩ là nó đấy.”

Mới ngày hôm nay Ruel đã hiểu ram, mằng đó là âm thanh của sức mạnh phục hồi khóc than cho việc hắn ta cứ hành hạ bản thân mình.

Ngay khi hắn thấy Cassion, người đang đứng hình như một pho tượng, hắn nhìn kỹ hơn vào mảnh giấy trên đùi mình.

“Ngài Ruel à.”

“Ta biết rồi, ngừng ở đây đi.”

“Tôi thèm kem lắm, siêu thèm luôn đấy.”

“Ta chỉ là kẻ khờ thôi nên ta sẽ tiếp tục im lặng và giả ngu vậy.”

“Có mấy khi tôi tự hỏi vai trò của một vị quản gia trung kiên là như thế nào đấy.”

Cassion nói một cách nghiêm túc.

Khác với biểu cảm cứng nhắc của mình, tay anh vẫn đang băng bó vết thương của Ruel một cách nhanh chóng và cẩn thận.

“Tôi đã bị Ngài lừa một lần rồi nên tôi nhạy cảm lắm.”

“Vậy hả?”

“Một quản gia trung thành chưa bao giờ thấy chủ nhân mình chết cả. Họ chỉ thường hy sinh bản thân và chết trước thôi.”

Xem ra anh ta là chuyên gia trong lĩnh vực này rồi.

“Nếu Ngài chết thì kế ước cũng đi tông, rồi tôi sẽ nghẻo theo đấy.”

Ruel vẫn nhìn chằm chằm Cassion như cũ.

Bộ anh ta nghĩ hắn là kẻ khờ không biết chuyện này à?

“Tuy rất khó để tôi thú nhận về nó nhưng tôi không muốn chết. Nên Ngài hãy nói thẳng về căn bệnh, về sức mạnh của Ngài đi.”

“Ngươi nói như đe dọa ta đấy.”

“Đó chỉ là cảm xúc thật lòng của tôi thôi, và là lời thỉnh cầu của một vị quản gia trung thành.”

“... vốn dĩ ngươi đã là vị quản gia trung thành rồi đúng không?”

Sau khi nghe tất tần tật về nhưng gì hắn đã giấu trước đây, Cassion thả lỏng gương mặt mình và cười.

Dù nó là một nụ cười ấm áp, Ruel thấy nó hơi dị.

Như thể đó là nụ cười của mèo khi thấy chuột vậy.

“Khi tôi quay về, tôi xe đem xe đi sửa trước vì Ngài sẽ không cần tới nó một thời gian đó.”

‘Chà, xem kìa?’

Anh ta hình như đã có ý tưởng sơ về thứ một quản gia trung kiên sẽ phun ra rồi kìa.

***

“...Hả.”

Với vẻ mặt tự tin, Ganien c nhìn vào Ruel và chiếc xe ngựa. Cả hai chúng nhìn y hệt nhau.

“Tôi sẽ không tha thứ cho chúng! Tôi sẽ trừng phạt đám đó kể cả khi đó là lật tung cả Setiria lên.”

Chenyol nói với vẻ mặt giận dữ và gào lên.

“Cơ thể con ôn không? Con có đau không? Nhìn kia, chú đã bảo con dẫn theo Cheynol rồi mà.”

Còn Tyson làm như thể Ruel sắp chết rồi.

Song vẫn đỡ hơn Aris, người đang âm thầm dồn nén cơn giận dữ của mình cho tới khi Ruel đặt tay lên đầu cậu.

“Im lặng.”

Mọi người liền ngậm miệng mình lại trước giọng nói bất lực của Ruel.

Và như thể để chờ đợi cho lời nói của mình, Ruel sử dụng Hơi Thở.

“Không có gì to tát cả, tất cả vào trong mau.”

Trước mấy lời vô tác dụng ấy, họ phụt cười với vẻ mặt hài hước.

 Trong số họ, Ganien là người duy nhất biết về kỹ năng của Cassion nên anh ta nghĩ ít ra anh ta cũng nên nghe một lời biện hộ, nên Ganien kêu Cassion.

“Cassion.”

“Kính cửa sổ sẽ đã yếu thì sao Ngài không gia cố nó bằng ma pháp đi?”

Cassion nhìn vào Ganien nhưng lại trách Tyson. 

Nghe vậy, ông ta thả lỏng vai mình và nhìn vào cái cửa sổ vỡ.

“Ta sẽ suy xét.”

Ông đã chứng thực một sự thật, rằng Ruel, người hay đưa ra mệnh lệnh cho Setiria, lại không yêu cầu gì vì bản thân cả

Nên ông phải tự quyết định điều tiếp theo phải làm cho nó vậy.

Còn Ruel thì chống gậy bỏ với sự mệt rã.

Âm thanh liên hồi từ tay hắn và tiéng ríu rít vang trong tai hắn đã to hơn trước, khiến hắn trở nên lo lắng.

“Sao anh không thử ngưng nhìn tôi mà đánh một trận coi.”

Nghe vậy Cassion cười vào mặt Ganien, người tiếp tục thách đấu.

“Anh đang nhầm vai trò tôi đấy nên tôi sẽ nhắc lại. Tôi là quản gia, chứ không phải hộ vệ đâu.”

Nghê thê,s Aris và Chenyol lắc đầu mình nhưng lại gật đầu mình sau đó.

Theo từng lời bén nhọn của Cassion đâm chọn từng người, Ruel không khỏi bật cười.

‘Thật là một vị quản gia độc miệng mà.’

***

“Anh là một gã khốn đấy, anh hiểu không?”

Ganien than thở và trị thương cho cánh tay của Ruel.

Vết thương nhỏ sẽ được đắp dược còn vết thương lớn sẽ bị khâu lại.

Mấy việc này không khác gì thời hiện đại nên Ruel với vẻ mặt chán nản hỏi.

“Bộ xịt ma dược lên không tốt hơn à?”

“Ma dược không phải thứ toàn năng đâu nó cũng gây nghiện như ma túy vậy. Thuốc mana khác với các loại thuốc vật chất khác, chúng ít gây nghiện hơn nhưng rất nguy hiểm.”

Sau khi xử lí hết vết thương của Ruel bằng băng gạc, Ganien đặt tay mình lên cổ tay Ruel để kiểm tra tình trạng của hắn.

Và khuôn mặt anh ta liền đanh lại.

Dù đã muộn màng nhưng Ruel hất tay Ganien ra, anh ta đã xác định được tình trạng của hắn.

 Thế nên Ruel nằm trên giường mới giả vờ không thấy nó, cảm nhận khó chịu khi nghĩ hắn sẽ phải đi lòng vòng với bệnh tình được tiết lộ.

‘Phiền quá.’

“Tình trạng của ta so với trước đây thế nào?”

“Nó còn tệ hơn khi Ngài uống thuốc độc nữa.”

“Tệ vậy luôn? Nó đâu đến nỗi vậy vào hai hôm trước đâu?”

Họ nói chuyện như thể họ đã kiểm tra tình trạng hắn từng ngày vậy.

Khi nào chứ?

Ruel chỉ biết im miệng mà tự hỏi.

“Ruel, Ngài cần nghỉ ngơi ngạy bây giờ, nếu không tôi sẽ ngưng nó trước khi Cassion làm đấy.”

“Không được.”

“Không tuân theo lời bác sĩ càng không được.”

 Hắn không biết từ khi nào Ganien chuyển nghề từ hiệp sĩ sang bác sĩ, nhưng anh ta cứ cằn nhằn, bảo rằng những chứng bệnh anh ta đã thấy đã gần tới trăm loại rồi.

Ruel lắng nghe hầu hết những lời anh ta nói với vẻ mặt cau có.

Cuối cùng chỉ là một câu nói dài dòng, ý kêu hắn nghỉ ngơi.

“Ta vẫn còn việc phải thực hiện.”

“Tôi có thứ có thể làm cho Ngài đây, vậy Ngài muốn uống thuốc không?”

“Tôi không định di chuyển nhiều vậy nhưng hiện tại là bất khả thi để chưa hoàn toàn rồi, nên tôi sẽ nhắm tới việc làm chậm quá trình.”

“Tôi sẽ hỗ trợ vô điều kiện cho anh.”

Ruel còn không giận dữ khi thấy bản thân trở thành chủ đề trò chuyện mà mình không tham gia nữa.

“Hai người đi ra mà nói đi.”

Ruel chọn đuổi họ đi vậy hắn không thể nghe thêm nữa.

Mục tiêu lớn nhất là làm chậm quá trình mà không cần thuốc chữa.

Thật là một viên thuốc đắng để tiếp nhận mà.

‘Nếu mình không có sức mạnh phục hồi, mình có lẽ đã ngủm rồi.’

Và hắn ta im lặng nhìn vào cái trần nhà.

***

 Có rất nhiều nơi cho Hội Phong Ban ở và như đã hứa, họ đã di chuyển trụ sở mình tới Setiria.

 Hội Thương Gia của Beto thích nghi nhanh hơn dự tính và ngay lập tức, họ đã đạt được nhiều thành tựu, điều này cũng chứng minh rằng tầm quan trọng của mỏ Setiria.

 Nhà Baron từng bị bãi nhiệm cũng đã quay lại vị thế cũ, kiểm tra tình trạng hiện tại của các làng và mau chóng phục hồi.

Còn dinh thự mà hắn đang ở thì đầy người hầu.

 Dưới quyền kiểm soát của quản gia, Billo, người vừa quay lại, ông ta đã thuê thêm người, những kẻ sắp trở thành nô lệ và bị bắt huấn luyện từ đầu tới đuôi.

 Do số người hầu tăng lên, một số thậm chí còn ở trong biệt thự nên họ đã sửa chữa một số nơi và dần có sự khác biệt rõ rệt.

“... và đây là báo cáo của tuần này.”

“Ha.”

Ruel thở dài.

“Ngươi vẫn chưa nhận câu trả lời nào từ lỗi tai Setiria đúng không?”

“Nó chưa tới.”

“Setiria.”

Bên ngoài cửa sổ, tiếng khẩu hiệu mạnh mẽ vang lên.

Số lượng hiệp sĩ đã gia tăng, song không mấy người trở thành hiệp sĩ chính thức, vậy ra không dễ gì cho họ để được phong là hiệp sĩ chính thức.

Ruel cũng nhìn vào phần tài liệu còn lại.

Mới đây đã qua hai tuần từ khi hắn bị nhốt trong phòng rồi.

 Còn lí do để hắn để tình huống kỳ lạ này tiếp diễn mà không nói lấy một lời là do Ruel đã ngất hai tuần trước và không thể tỉnh suốt bốn ngày.

“Hôm nay Ngài khỏe không? Ngài nhìn đỡ hơn rồi đấy.”

“Thật ư?”

Nghe thấy câu đó sau một thời gian dài, Ruel thấy đôi phần nhẹ nhõm hơn.

‘Có vẻ như anh ta đang định thả mình ra rồi.’

Hắn nhìn quanh một vòng rồi quay lại Ganien.

Anh ta đứng như một người gác cổng vậy.

 Sau khi Ruel mở mắt mình, họ đã bảo hắn họ đã bất ngờ thế nào khi hắn bị giám sát trong phòng thế này.

‘Vốn dĩ là mình phải ở một mình mới đúng.’

 Song cũng nhờ tình trạng xấu đi nhanh chóng của hắn, sức mạnh phục hồi đã tăng lên thêm, đã khiến Ruel cảm thấy hài lòng rồi.

“Ngươi không phải nên ở chỗ khác trông nom Aris sao?” 

“Không, tôi đã chuẩn bị tất cả cho thằng nhóc ấy rồi, Aris muốn đi đường nào là chuyện của nhóc ấy.”

Lời nói của anh ta đặc biệt sắc bén.

Có vẻ lý do lớn nhất cho việc này là do Ais đã không gọi anh ta là thầy đến giờ.

Sau đó, Ruel lại tập trung vào đống tài liệu và ăn ngấu nghiến chiếc bánh thịt, thứ hắn được cho như bữa ăn nhẹ của mình.

“Vấn đề hiện nay là an ninh đây.”

“Tôi cũng đã chuẩn bị trước một số thông tin đây.”

Nói xong, Cassion trình bày dữ liệu mới.

Anh đã tìm trước một số dữ liệu phong khi Ruel muốn thêm..

Hắn tiếp tục đọc tài liệu mới trong tay mình.

"Khụ, khụ."

Hắn ho mấy cái rồi sử dụng Hơi Thở.

Khi Ruel đặt tài liệu xuống, do các hiệp sĩ đang nghỉ ngơi nên không có âm thanh nào bên ngoài cả.

Ruel đặt dữ liệu xuống và nhếch miệng cười.

“Từ đâu mà có lũ chuột nhởn nhơ trong lãnh thổ của ta rồi?”