Chương 30: Điền Vào Chỗ Trống
Trans: Hành
***
“Chúng ta tới nơi rồi.”
Nghe được lời Cassion nói, Ruel mở mắt mình ra.
Hắn không biết tại sao, nhưng mặt Cassion nhìn đặt biệt sảng khoái.
Mái tóc luôn được chải chuốt gọn gàng của anh có hơi lộn xộn, và Ruel còn có thể thấy đất dính trên sàn xe ngựa.
Cảm thấy không mấy chắc chắn, Ruel hỏi.
“Chuyện gì đã xảy ra trong lúc ta ngủ?”
“À, có một con chuột đã dính bẫy trước khi nó nhận ra.”
“Thật sao?”
Xem ra đã có một tình huống cliché diễn ra trong lúc hắn ngủ.
Rồi Ruel bước khỏi xe ngựa.
Và thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một hồ nước hùng vĩ trước mặt.
Thậm chí, Ruel còn có thể thấy những ai đi dạo ven hồ hoặc đi câu cá ở đây.
Có điều là xe ngựa của hắn thu hút quá nhiều sự chú ý do ở đây chỉ có duy nhất một cái xe này thôi.
“Thứ lỗi cho tôi vì đã kéo tới sự chú vô ích cho Ngài, nhưng đi bộ tới đây sẽ không phải là việc Ngài có thể làm nên tôi chỉ còn mỗi lựa chọn này thôi.”
“Sao cũng được.”
Ttak.
Ruel vừa nghe tiếng mọi người xung quanh trò chuyện, vừa tản bộ ven hồ.
Bề hồ lấp lánh dưới ánh mặt trời thật lộng lẫy, như thể ai rắc đá quý lên đó vậy.
Còn mặt nước thì trong tới nỗi có thể thấy cá tung tăng bơi dưới đáy.
‘Đây là một địa điểm tốt.’
Nó sẽ là nơi lý tưởng để đi cắm trại, và cũng sẽ thật tuyệt để lát nữa ghé chơi.
“Tôi nghĩ họ ở bên kia.”
Cassion nhìn quanh rồi chỉ qua bên phải.
Tại đó, bảy người đàn ông trung niên đang ngồi cùng nhau và chờ đợi cho cá cắn mồi.
Nơi ấy là vùng nước nông nên ít khi có cá cắn câu, song chính tại chỗ vắng vẻ đó lại có tận bảy người đang ngồi.
Ruel nhàn nhã đi bộ tới đó và bắt chuyện với họ.
Tak tak.
Hắn gõ cây gậy xuống đất để thông báo sự hiện diện của mình ở đây và kéo sự chú ý của mấy người họ lại.
Tuy nhiên, cả bảy người chẳng ai thèm liếc hắn lấy một cái.
Nên Ruel chỉ có thể ngồi trên một tảng đá nhẵn và hỏi.
“Nay bắt được nhiều cá không?”
“Chẳng con nào cắt câu cả.”
- Đáp lại hắn là một câu trả lời nhanh chóng.
“Ở đây có tận bảy người thế mà chẳng bắt được lấy một con ư?”
Nghe thế, một người mới nhìn qua Ruel.
Với khuôn mặt cứng nhắc, ông ta hỏi ngược lại Ruel.
“Ngài đang làm gì ở đây?”
“Ta để đây vì có hẹn nha.”
“Có nhiều nơi khác để gặp người lắm.”
“Ta ghét phải nhiều chuyện nên ta sẽ nói xúc tích thôi. Nhớ quay lại nha.”
“Ngài đang nói gì vậy? Nơi này có lắm nơi để đi, vậy thì cậu bảo tôi quay lại đâu?”
Ruel sử dụng Hơi Thở.
‘Trời đất, ông ta hay hỏi ngược mình quá.’
Do thứ hắn nói vẫn chưa trúng ý ông ta.
Do họ có vẻ khó chịu, Ruel thêm sức vào giọng nói mình để họ nghe được rõ hơn.
“Ta đã đặt trước ghế, thế nên các vị hãy quay về chỗ cũ.”
Nghe vậy, người đàn ông thả dây câu cá ra và ông ta đáp lại với vẻ mặt đượm buồn.
“Xem ra tôi cuối cùng cũng đã bắt được con cá đầu tiên sau năm năm.”
“Và con cá đó là các người, tôi đã tới gặp mặt trực tiếp vì ngươi có vẻ không vui.”
“Chúng tôi có rất nhiều… hờn giận.”
“Ta biết, nhưng rốt cuộc cả bảy người các người vẫn chờ ta mà.”
“Chúng tôi hờn giận bản thân chứ không phải Ngài. Thành thật mà nói, tôi còn chẳng ngờ được Ngài sẽ tới tận đây.”
“Khụ.”
- Ruel ho một cái rồi cười.
“Đã bị trêu đến thế thì sao ta có thể không biết được?”
“Chúng tôi xin lỗi.”
Từng người đàn ông bỏ cần câu xuống.
Để bảy cái cần cầu cá ấy chìm dần xuống hồ.
Thấy vậy, vài người nghẹn ngào nước mắt, quả thật là nước mắt vơi dần theo tuổi tác mà.
Song song, Ruel lại thấy họ là những người hiền lại và dịu dàng.
“Xin lỗi vì ta đã đến trễ. Ta về rồi đây.”
“Chúng tôi cũng xin lỗi Ngài, lãnh chúa của tôi, chúng tôi là lũ bất tài. Mặc dù Ngài ấy đã trông cậy vào Ngài, thế mà chúng tôi…”
Ruel giơ lòng tay mình ra.
Hiện tại, hắn không muốn nghe thêm gì nữa.
‘Những gì mình cần làm lúc này là điền vào chỗ trống thôi.’
Ruel nhìn từng người trong số họ và nói.
“Chính sự bất tài của ta mới khiến Setiria ra nông nỗi này. Và giờ ta muốn sửa chữa lại nó, liệu các ngươi muốn giúp ta không?”
“Vâng, nếu Ngài đã trao cơ hội cho chúng tôi, thì chúng tôi thề sẽ phò tá Setiria đến khi thân thể hèn mọn này về bên cát bụi.”
Gần như cùng một lúc, bảy người đàn ông cúi đầu mình xuống.
Họ không hề tụ lại đây để kiểm tra bản thân mình.
Và thậm chí anh ta có quay về, người ấy sẽ đơn giản không thể tìm thấy họ và còn tham gia một cuộc biểu tình nhỏ nữa cơ.
‘Giá như mình được trọng sinh vào một trong bảy người này, thì câu truyện đã được thúc đẩy nhanh hơn rồi.’
Vậy tại sao mọi người lại chần chừ như vậy?
Không phải hắn đã thông báo rằng bản thân đã quay về với các hiệp sĩ sao?
Nếu tình huống của hắn đã được cải thiện thế này thì sai họ không tự trở về chứ?
“Tại sao các ngươi không tới gặp ta?”
Người đàn ông ấp úng trả lời câu hỏi của Ruel.
“Tôi không thể vì tôi quá nhục nhã.”
Không lâu sao, ông ta quan sát xung quanh rồi tiếng tới nói với Ruel với tiếng giọng chỉ đủ cho hắn nghe.
“Bởi vì khi cha Ngài chết, chúng tôi đã để Ngài rơi vào tay chúng… thế nên chúng tôi chỉ là những kẻ tội đồ. Nên dù Ngài có bị tống cổ đi, hoặc dù Ngài quay lại, tôi vẫn không dám gặp Ngài ạ.”
“Ha ha ha.”
Ruel cười to.
Mặc dù Carbena đã đi nhưng ả ta vẫn đang bào mòn Setiria.
Ruel mừng là hắn đã không giết ả, nhẹ nhõm vì hắn đã đầy ả tới nơi bẩn thỉu, kinh tới nhất ở đây.
Để ả có thể tận hưởng thọ một cuộc đời đớn đau.
Rồi Ruel ngừng suy nghĩ lại và thở dài.
“Vậy rốt cuộc, tất cả những bề tôi trung thần của Setiria đã rời đi vì ta sao?”
“Không phải thế. Chẳng phải bấy lâu nay những kẻ hèn mọn bọn tôi đà khiến Ngài khổ sở sao?”
Hắn không thể chịu thêm mấy lời biện hộ này nữa.
Thậm chí trời cao còn không xa bằng thực tế, rằng hắn phải túm cổ từng trung thần thần của Setiria mới có thể kéo họ quay về được.
‘...Mình sẽ nghỉ ngơi vậy.’
“Khụ, khụ.”
Hôm nay, tiếng họ của hắn đã thêm phần đáng thương.
“Ta chỉ cần một thứ từ các ngươi, hay tạo ra một nơi mà mọi người có thể tận hưởng cuộc sống thường nhật của mình.”
Nói rồi Ruel chống gậy đứng lên.
Hắn nở một nụ cười, đáp lại những ánh mắt tiễn hắn đi.
“Trước đó, ta sẽ phải dọn đống rác mà lúc quý tộc tiền nhiệm đã để lại. Việc thì ta có rất nhiều nên các ngươi hãy theo ta về nhà nào.”
“S-Sao Ngài lại quyết định nhanh như thế chứ?”
“Thì đầu óc ta đang trống không nên chẳng phải ta cần phải lấp đầy nó sao? Thư bổ nhiệm sẽ được gửi tới vào ngày mai hoặc mốt, nên các ngươi hãy quay về vị trí mình và hoàn thành công việc đi.”
Bỏ ngoài tay những câu hỏi nối đuôi sau lời nói của hắn, Ruel quay lưng lại.
Hiện tại, kể cả cây gây chống của hắn còn trở nên đặc biệt nặng.
‘Lúc đầu, mình cứ nghĩ rằng nếu mình bổ nhiệm lại vị trí bên nam tước thì các chức vị khác cũng sẽ thuận gió mà theo, nhưng không hề.'
Nơi này đã bị Carbena đầu độc quá lâu rồi.
“Đó không phải là lỗi của Ngài Ruel đâu.”
“Ai nói thế?”
“Nếu Ngài có mấy cảm xúc tiêu cực thế này, thì tôi mong Ngài sẽ mau bỏ qua nó vì nó không tốt cho sức khỏe của Ngài đâu.”
Nghe vậy, Ruel chỉ đáp lại bằng một tiếng khịt mũi.
Đâu phải hắn bị bắt cóc bởi Carbane hay gì đâu.
Hắn chỉ là tên lãnh chúa đáng thương phải đi dọn lũ bè phái rẻ rúng của Carbena và sự ngu ngốc của Ruel trước đó thôi.
“Ê Cassion.”
“Vâng.”
“Trong số những người đã bị bãi chức, ai sống gần đây nhất?”
“Có phải Ngài… định… định ghé qua đó thăm đúng không?”
“Thì ngươi biết rồi đấy, ai cũng nhát nên vì Setiria, chúng ta cần phải đặt những con người nhát cáy ấy lại vị trí ban đầu của họ. Ngươi hiểu không?”
Trong khi bản thân gấp gáp thở, Ruel sử dụng Hơi Thở.
Đổi lại là một tiếng thở dài từ Cassion.
“Ngài không viết thư được à?”
“Đi nào.”
Nghe thấy tiếng Ruel kiên định trả lời, Cassion chà mặt mình.
***
Boom Boom!
Chỉ khi mặt trời lặn hẳn, Aris mới ngừng vung kiếm.
Cậu cảm thấy như một thằng khờ vậy.
Trong khi Ngài Ruel mang bệnh trong người, cậu đã phung phí biết bao thời gian rồi?
Từ khoảnh khắc Ruel chọn cậu, bản thân Aris cũng đã tôn hắn lên làm lãnh chúa của mình.
‘Mình phải mau chóng mạnh lên để có thể hỗ trợ Ngài ấy càng sớm càng tốt.’
Đây chỉ cách cậu báo ân với Ruel, người đã cứu và chọn cậu.
“Ngừng lại. Nhóc bị thương giờ.”
Cậu nhìn qua mặt Tyson với ngọn lửa phía sau lưng ông.
“Thầy Tyson.”
“Sự thiếu kiên nhẫn của con sẽ phá hỏng mọi thứ mất.”
“Nhưng Ruel-nim đang bệnh nặng, thế mà con vẫn chưa hoàn thành được thứ gì để có thể bảo vệ Ngài ấy cả.”
“Con giận không?”
“Vậng ạ, con đang rất tức.”
“Ta cũng giận đấy.”
Đầu ngọn lửa phía sau lưng Tyson đều hóa lưỡi dao bén nhọn như thể đang miêu tả cảm xúc ông vậy.
“Ta cũng là kẻ khờ, ta chẳng biết gì cả. Còn phiên bản Ruel suy nhất mà ta có thể nhớ chính là khi nó còn nhỏ tầm này.”
Nói rồi tay Tyson giơ qua ngang đùi mình. Ông dùi mình vào miền ký ức vài phút, rồi nhìn Aris với biểu cảm đan lẫn với khổ sở.
“Ta đã dành cả ngày để suy ngẫm về nó, về thứ Ruel muốn.”
“...”
“Song thẳng bé chỉ bảo ta, rằng nó muốn biến Setiria trở nên cường đại. Nên ta đã nghĩ tới những gì bản thân có thể làm.”
Dứt câu xong, sự khổ sở khắc trong ánh mắt Tyson liền biến mất, thay vào đó đôi mắt ông sáng như một vì sao rạng rỡ.
“Đầu tiên, thầy sẽ dạy con trở thành một phù thủy vì đó là điều thằng bé nhờ ta làm.”
“Ngài Ruel cũng đã bảo con hãy trở thành một phù thủy thay vì kiếm sĩ.”
“Thông minh đấy, đúng vậy, mân của con rất đẹp.”
Tyson chìa tay ra.
Ngọn lửa trên tay ông dần trở nên tối màu rồi hóa một màu tím sẫm.
“Đây chính là mana của thầy.”
Mana của ông nhào tới Aris.
Paang!
Mana của Tyson liền bị một thứ bao quanh cơ thể Aris.
“Con thấy không, đó là mana của con đấy.”
Aris nhìn thứ ánh sáng vàng kim tản ra từ cơ thể mình. Nó sáng đến nổi thổi bay mana của Tyson.
“Thật là một màu vàng rực rỡ mà.”
“Cái này…”
“Hãy cùng nhau mạnh mẽ hơn nha.”
Tyson hiền hậu cười và giơ ta mình ra trước mặt Aris.
“Hãy ngày thêm mạnh mẽ để bảo về Ruel và Setiria nào.”
“Vâng, con sẽ trở nên thật mạnh mẽ.”
Aris siết chặt lấy tay mà Tyson đáp.