Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

43 4801

Tôi đã trở thành phụ tá trong một tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng

(Đang ra)

Tôi đã trở thành phụ tá trong một tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng

galaseomandeunbae (갈아서만든배)

Họ nói rằng tôi chỉ cần đi theo một người. Nhưng người đó hóa ra lại là người mạnh nhất thế giới.

1 6

Cái kết duy nhất dành cho tên Bá tước Lợn phản diện là sự hủy diệt

(Đang ra)

Cái kết duy nhất dành cho tên Bá tước Lợn phản diện là sự hủy diệt

bansukgoguma (반숙고구마)

"Đây không phải là cái kết tôi mong muốn!" Cuốn tiểu thuyết yêu thích của tôi đã được chuyển thể thành game trực tuyến. Thật như một giấc mơ thành hiện thực khi thấy những nhân vật yêu thích của mình

1 8

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

(Đang ra)

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

geulsseuneunbara (글쓰는바라)

"Im đi! Nhân danh công lý, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!!" . . . Này, chết tiệt! Ai đó cứu tôi với!!

1 5

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

171 4388

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 104.1: Giám Sát Viên Lửng

“Gì đây? Cậu không quên anh rồi chứ, Hươu? Lâu lắm rồi còn gì!”

Người đang chìa tay ra và cất giọng vui vẻ trong hành lang tối om.

Cũng chính là một người mà tôi đã lâu không gặp: cấp trên cũ của tôi ở Đội D với chiếc mặt nạ hình con lửng.

“…Giám sát viên?”

Không thể nhầm lẫn được.

Giám sát viên Park Minseong - Người từng gần như là cấp trên của tôi.

Khí chất của anh ấy vẫn sáng sủa và quen thuộc y như hồi chúng tôi còn làm việc chung.

Tôi nhanh chóng bắt tay anh ấy và hỏi, “Anh đã hồi phục rồi à?”

“Anh đỡ hơn nhiều rồi. Dạo này anh bắt đầu tập phục hồi chức năng, sinh hoạt hằng ngày cũng không còn quá khó khăn nữa. Đúng không, Trung sĩ?”

“Ừ, thì… cũng tạm vậy…”

Phù.

‘Không ngờ là trong tình cảnh này, mình lại chạm mặt anh ấy.’

Thấy tiền bối trông khỏe mạnh như thế này, tôi bỗng nhiên có chút xúc động. 

Giọng tôi tự nhiên cũng sáng sủa lên hẳn, “Vậy thì, Giám sát viên Park Min—”

“Gọi anh là Lửng đi!”

“…”

“À, ừm… chỉ là khi nghe tên thật thì anh vẫn còn… gặp chút trục trặc.”

“…Vâng.”

Tôi ngậm miệng.

Tôi tính hỏi liệu anh ấy có sẵn sàng trở lại công việc chưa, nhưng giờ chẳng cần hỏi nữa.

Nhìn kỹ hơn, dù Giám sát viên Park Minseong đang cười nhưng mặt anh ấy lại tái nhợt và bất an.

Những chỗ hở ra ngoài chiếc mặt nạ, vùng má và vùng quanh mắt đều hóp lại, anh ấy nhìn hốc hác hơn hẳn…

 ☾ Ối giời, đồng đội ngày hôm nay của anh trông chẳng khỏe tí nào! ☽

Chuẩn luôn.

‘Có vẻ anh ấy vẫn đang trong quá trình hồi phục…’

Công ty có minh mẫn không khi bắt một người bệnh chịu án kỷ luật cùng tôi hả?

“Đi thôi, Hươu. Làm xong sớm thì cậu còn được nghỉ đó!”

“…Vâng.”

Nhưng là kẻ bị kỷ luật, tôi đâu có tư cách mở miệng xin đổi đồng đội.

Tôi cảm ơn trung sĩ đã dẫn đường, rồi đi theo Giám sát viên Park Minseong, người đã mặc sẵn bộ đồ dọn dẹp.

“À, đợi chút.”

“Vâng?”

“Cầm cái này…”

Trung sĩ ngăn tôi lại, đặt hộp donut xuống, rồi lôi từ túi ra hai cái bộ đàm cũ kỹ.

“Nếu có chuyện nguy hiểm… gọi tôi. Hôm nay tôi trực đêm…”

“Mấy cái này nối thẳng tới anh hả, Jay - ssi?”

Trung sĩ gật đầu.

Trong tôi dấy lên hai cảm xúc trái ngược giữa ‘Vậy là nơi này có nguy hiểm thật’, và ‘May là mình có cái bộ đàm.’

“Cảm ơn anh.”

“Không có gì…”

Bằng một tone giọng thấp gần như thì thầm, trung sĩ nói thêm một câu.

Anh ta liếc về phía Giám sát viên Park Minseong, rồi nói nhỏ đến mức ông ta không nghe thấy.

“Cẩn thận đấy.”

“…”

Hai bàn tay tôi lạnh ngắt.

Tôi chỉ khẽ gật đầu, rồi đưa một cái bộ đàm cho Giám sát viên Park Minseong.

Thế là chúng tôi bắt đầu đi xuống hành lang ngầm… hướng về kho của Bộ phận An ninh.

Bước, bước.

Bước, bước.

Bước, bước…

“Hươu.”

“Dạ!”

“Ồ, xin lỗi. Anh làm cậu giật mình à?”

“Không, không sao.”

“Phù, vậy thì tốt…”

Giám sát viên Park Minseong đi bên cạnh tôi im lặng một lát, rồi nói tiếp. Giọng anh nghe hơi run run.

“Ờm… cũng lâu rồi anh mới nói chuyện với người ngoài Bộ phận An ninh… A-anh có nói gì kỳ không? Có gượng gạo không?”

“…”

À.

“Không đâu, Giám sát viên. Anh vẫn… là chính mình như trước thôi.”

“Hả? Chờ đã, câu đó không phải là chê bai đúng chứ?”

“À, ai mà biết được.”

“…! Không thể nào, Hươu, cậu đang trêu anh à? Gì đây, được thăng chức rồi thì cậu dám cà khịa anh hả?”

Cái tông nói chuyện nhẹ nhàng của anh ấy giúp xua bớt phần nào sự căng thẳng.

“…Em có thể hỏi dạo này anh sống thế nào không?”

“Tất nhiên. Ờ… anh ở đây suốt thôi, chỉ ở đây.”

Giám sát viên lẩm bẩm nhanh như thể đang vội tống mấy từ đó ra khỏi miệng.

“Anh không biết ở đây còn có phòng trị liệu, khu huấn luyện, rồi những chỗ… kỳ lạ lắm. Nói thật là quá kỳ lạ. Mà… chỗ này vốn thuộc khu hạn chế của Bộ phận An ninh, nên anh không nên nói nhiều…”

Chết tiệt.

“Thế thì thôi, đừng nói tiếp. Chúng ta nói chuyện khác đi…”

“Chỗ này thực sự kỳ quặc. Sao tầng hầm lại sâu dữ vậy? Cậu biết đấy, anh từng thắc mắc sao công ty không làm bãi xe ngầm mà lại xây cả tòa tháp đậu xe riêng. Giờ thì anh hiểu rồi. Tầng hầm này sâu và lạ đến mức tôi chỉ muốn quay về chỗ làm ban đầu của mì-”

“Giám sát viên Lửng!”

“…!!”

Anh ấy lập tức dừng lại và chậm rãi thở ra một hơi.

“Xin lỗi… Chúng ta nói sang chuyện khác nhé?”

“Vâng. Làm vậy đi.”

Tôi bắt đầu bập bẹ mấy chủ đề vu vơ như chương trình đang hot, tin tức vặt. Miễn có chuyện để lấp vô khoảng trống là được. Nhờ Braun cho gợi ý chủ đề mà chúng tôi cũng dễ trò chuyện hơn hẳn.

“Ồ, cái đó anh cũng xem rồi!”

“Vui thật.”

May thay, ở đây vẫn có internet và dịch vụ phát sóng, nên cuộc đối thoại cũng diễn ra trôi chảy, không vấn đề gì.

Nhưng lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.

‘Không ổn rồi.’

Bị nhốt trong cái không gian khép kín, khổng lồ và không cửa sổ này quá lâu thì dù là ai cũng có thể phát điên, mặc kệ tâm lý bạn có ổn định hay không.

‘Huống hồ, Giám sát viên Park Minseong… có thể còn đang lo cho người thân bị bệnh nặng…’

 – “…Tôi có người thân đang nằm viện. Nếu có thể, ôi mong ai đó sẽ đến thăm em ấy thay tôi sau chương trình này.”

Tôi không dám nhắc thẳng nên thử phương pháp vòng vo.

“Anh phải ở đây vĩnh viễn sao?”

“Không. Họ bảo khi nào anh hồi phục đến một mức nhất định thì có thể được điều đi, hoặc nghỉ hẳn, rời khỏi đây.”

Phù.

“Xem ra ngay cả Bộ phận An ninh cũng được ra ngoài, hoặc ít nhất cũng tự do hơn vào ban đêm.”

Nhẹ cả người.

“À, chúng tới rồi.”

Cuối cùng, địa điểm làm việc hôm nay cũng hiện ra trước mặt chúng tôi.

〔Kho Đội An Ninh〕