Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

43 4801

Tôi đã trở thành phụ tá trong một tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng

(Đang ra)

Tôi đã trở thành phụ tá trong một tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng

galaseomandeunbae (갈아서만든배)

Họ nói rằng tôi chỉ cần đi theo một người. Nhưng người đó hóa ra lại là người mạnh nhất thế giới.

1 6

Cái kết duy nhất dành cho tên Bá tước Lợn phản diện là sự hủy diệt

(Đang ra)

Cái kết duy nhất dành cho tên Bá tước Lợn phản diện là sự hủy diệt

bansukgoguma (반숙고구마)

"Đây không phải là cái kết tôi mong muốn!" Cuốn tiểu thuyết yêu thích của tôi đã được chuyển thể thành game trực tuyến. Thật như một giấc mơ thành hiện thực khi thấy những nhân vật yêu thích của mình

1 8

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

(Đang ra)

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

geulsseuneunbara (글쓰는바라)

"Im đi! Nhân danh công lý, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!!" . . . Này, chết tiệt! Ai đó cứu tôi với!!

1 5

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

171 4388

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 103.2: Án Kỷ Luật

Một lần nọ, tôi tình cờ gặp Lee Byeongjin, nhân viên phụ trách rà soát sổ tay, ở hành lang. 

Anh ta buông một gợi ý nhỏ, “Công ty đang bận bù đầu với kiểm toán và quyết toán cuối năm, nên dạo này anh mới được yên ổn thế đấy.”

Thỉnh thoảng anh ta vẫn nhắc đến Giám đốc Ho và khiến tôi hơi khó chịu, nhưng thông tin của anh ta khá hữu ích…

“Ối dà. Giám sát Kim, anh chắc chẳng có gì phải lo nhỉ! Anh quét mấy ‘Bóng tối’ cấp cao như cơm bữa, điểm thì tích vù vù. Chắc anh tiếc lắm vì dạo này chẳng có vụ nào ngon ăn nữa, haha!”

“...”

Tôi thì chẳng thấy tiếc tí nào cả…

Xử lý mấy vụ cấp thấp đều đều cũng vẫn có điểm, hơn nữa, tôi nhờ đó mà có một chút thời gian thở và tập trung suy nghĩ.

Nhưng giữa thời gian yên ả đó, vẫn có một việc kỳ lạ vẫn chưa được giải đáp.

“À, Đội trưởng, án kỷ luật của em… vẫn còn bàn bạc hả?”

“Ừ.”

Đúng rồi, vụ kỷ luật của tôi.

☾ Ô. Thú vị thật… không phải anh mong có quyết định nhanh gọn à, Hoẵng - nim? ☽

Tôi có chứ.

Tôi đâu nghĩ đến việc né phạt, nhưng cũng chẳng ngờ nó lại kéo dài thế này.

Tôi cứ tưởng họ sẽ tặng tôi một cái án đơn giản như trừ lương để tôi bớt cái tính 'thằng tân binh ỷ mình giỏi mà ra vẻ tài lanh' xuống.

‘…Sao mà lằng nhằng vậy nhỉ?’

Dường như cả Bộ phận Thám Hiểm Thực Địa cũng đã nghe phong phanh, nhìn mấy phản ứng đầy tò mò của họ là biết.

Kang Yihak: [Này anh giám sát! Em đã nghe rồi đó haha! Anh dám đứng ra phản đối mấy việc không nằm trong lương thưởng. Quá dữ luôn! Em quý anh lắm đó!]

“...”

Khoan, chuyện đang lan theo hướng đó hả?

‘Tôi chỉ muốn trông giống kiểu người chính trực đạo đức thôi mà… hóa ra lại thành ra như thế sao…?’

May thay, nó không đi xa đến mức đó. Phòng Phát Triển vẫn đang bàn nhau xem có nên cho ngoại lệ hay cứ xử lý theo đúng quy trình.

Vào cuối tháng Mười Hai.

“Ngày thi hành kỷ luật của cậu đã được ấn định.”

“...”

Ha.

Thông báo chính thức cuối cùng cũng tới.

-----------------------------------------------

Thông Báo Kỷ Luật

Nhiệm vụ : Thực hiện dọn dẹp ca đêm cùng Bộ phận An Ninh.

Thời hạn : 3 ngày.

Biện pháp này nhằm cải thiện thái độ làm việc của nhân viên và ngăn chặn sự việc tương tự trong tương lai.

-----------------------------------------------

Đúng kiểu hình phạt chính hiệu dành cho một tập đoàn chuyện ma.

‘Mấy hình phạt công ty bình thường đâu rồi? Nào là tập huấn, cắt lương, đình chỉ, giáng chức đâu?’

Ba ngày dọn dẹp thế này thì cũng không tệ. Xem như tôi thoát tội nhẹ? Nhưng mà…

“Lịch là từ ngày 29 đến 31 tháng 12.”

“...”

Thằng nào ra án phạt vậy? Thằng nào!?

‘Tôi cảm nhận rõ ràng cái ác ý của người ra án khi chọn mấy ngày này…!’

Kiểu như họ muốn tôi thức trắng cuối năm trong công ty, rồi đón năm mới cũng tại đây. Tôi rất muốn biết kẻ nào nghĩ ra trò độc ác này.

Nhưng lần này, vì tôi đã lỡ bước quá trớn một lần nên chẳng còn cách nào ngoài ngoan ngoãn tuân thủ.

‘Tức thật…’

Thế là vào đúng nửa đêm ngày 29 tháng 12, tôi bước xuống tầng hầm B1 của công ty, tiến vào khu vực của Bộ phận An Ninh.

Và ngay lập tức gặp một gương mặt quen.

“Chào buổi tối, Jay - ssi.”

“Ôi trời… lâu rồi không gặp…”

Đó là Trung sĩ An ninh J3.

Anh chàng mảnh khảnh này là người tôi từng chạm mặt trong vụ chuyện ma Sangun - nim, rồi chúng tôi gặp lại sau [Kẻ Treo Cổ Đói Khát]

Thấy tôi tôi, anh ta trông khá mừng rỡ và giơ tay chào.

Dĩ nhiên, cái sự phiền chán trên mặt anh ta vẫn nhiều hơn niềm vui, nên tôi vội lấy ra món hối lộ đã chuẩn bị sẵn.

“Xin lỗi anh. Phiền anh chỉ giáo trong ba ngày tới.”

“Ồ, không cần khách sáo đâu…”

Mặt trung sĩ bừng sáng khi nhận lấy hai hộp lớn donut đường và kem, mỗi hộp có mười hai cái.

“Cuối cùng cũng được bù đắp cho mấy lần tình nguyện… cảm ơn nhé… số này đủ làm đồ nhắm rồi…”

“...”

‘Tôi mang hai hộp để cả Đội An ninh cùng ăn mà…’

Rõ ràng là anh ta coi hai mươi bốn cái donut này là của riêng mình, nên tôi khôn ngoan im lặng.

“Rồi, đi theo tôi…”

Trung sĩ dẫn tôi đi qua phòng CCTV và đi vào sâu hơn.

‘Đây là khu vực mà chỉ Bộ phận An Ninh mới được quyền vào.’

Tôi không ngờ mình lại quay lại chỗ này.

Nuốt nước bọt, tôi bước theo anh ta trong hành lang. Ở mơi nời nào đó ở đây sẽ là khu vực tôi phụ trách và phải dọn dẹp.

“Cho tôi hỏi… tôi sẽ phải dọn chỗ nào trong ba ngày tới vậy?”

“Ờm… một chỗ anh từng đến rồi, chắc cũng không quá tệ đâu. Tôi nghĩ… ừ.”

Một nơi tôi từng đến?

“Hôm nay là dọn khu hành lang Cách Ly B… anh biết đó… chỗ từng nhốt cái nhân viên bị ô nhiễm ấy…”

“...!”

Chết tiệt.

Chính là cái khu hành lang cạnh kho của đội An ninh.

Dãy hành lang đầy phòng kín, nơi tôi từng bị giữ lại một lúc sau khi thoát khỏi [Kẻ Treo Cổ Đói Khát].

‘Chỗ đó… rõ ràng không bình thường chút nào.’

Nhớ lại những tiếng thì thầm kỳ quái và hiện tượng rợn người khi đi qua hành lang đó, tim tôi đập thình thịch.

‘Dọn dẹp khu vực An ninh à.’

Việc gần như 100% sẽ gặp phải một thứ gì bất thường khiến tôi căng thẳng cực độ.

“Lối này… tới phòng thay đồ.”

Tôi nuốt khô cổ họng, rồi bước theo trung sĩ tới phòng thay đồ. Dọc đường, tôi lướt thấy khu ký túc của Bộ phận An Ninh qua một cánh cửa hé.

〔Khu Ngủ Nghỉ〕

Qua khe cửa, tôi trông thấy mấy căn phòng nhỏ hẹp, rèm xám tiêu chuẩn, chăn màn, bàn kim loại và tủ sắt.

…Kỳ lạ là nó khiến tôi liên tưởng đến khu quản thúc của trại giam.

‘Chỗ này nhìn còn tệ hơn phòng ký túc xá của mình.’

Chỗ này nằm hẳn dưới lòng đất và trông cực kỳ khó thở.

“Tất cả nhân viên An ninh đều ở đây à?”

“Không, chỉ mấy tay gác cổng thôi… ừm.”

Trung sĩ khẽ cau mày như cân nhắc có nên nói thêm không.

Rồi anh ta chỉ trả lời nửa chừng và kết thúc luôn chủ đề.

“Bộ phận An Ninh thực ra là một nhánh thuộc Phòng Quản Lý An Ninh cấp cao hơn. Khu này đa phần cho lính gác ở thôi…”

“Ra vậy.”

Cuối cùng thì chúng tôi dừng lại ở phòng thay đồ, tôi vội thay sang bộ đồng phục được phát.

Đây không phải bộ đồng phục đen của đội An ninh mà tôi từng mặc. Lần này là bộ áo liền quần màu cam chóe, nhìn chẳng khác gì đồ công nhân kỹ thuật.

“Đồng phục dọn dẹp… cũng ổn đấy… màu đẹp mà…”

“...”

Anh ta nghiêm túc đó hả?

Dù sao thì tôi đã thay đồ xong và chuẩn bị đi đến nơi dọn dẹp.

‘Huuu.’

Tôi cảm giác như mình là một con gà đang bị lùa vào lò mổ. Tôi liếc sang trung sĩ, như đang chờ ai đó mà anh ta vẫn chưa rời khỏi phòng thay đồ.

“Đội dọn dẹp… thường thì hai người một nhóm.”

Hả?

Không lẽ trung sĩ sẽ đi cùng tôi? Hay là một nhân viên khác?

Rồi anh ta liếc ra ngoài và làm một cử chỉ kêu tôi nhìn theo.

“Đó… đồng đội của anh vào ngày hôm nay.”

Tôi quay lại và thấy một người đang đi từ khu ký túc ra hành lang.

…Một gương mặt quen thuộc.

“Hươu.”

“...!!”

Tuy có phần gượng gạo, Giám sát viên Park Minseong vẫn bước tới và giơ tay chào.

“Lâu rồi không gặp. Cậu dạo này thế nào?”