Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

6 23

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

145 3735

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

30 129

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

13 49

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

151 1267

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

294 5664

Web Novel - Chương 69.1: Cho Xin Miếng Đi

Ai mà ngờ nổi được rằng.

Sẽ có một ngày, tôi sẽ bị mắc kẹt trong một không gian kín bưng cùng ba con ma giả dạng người, nhưng vẫn phải giả vờ tỉnh bơ như chưa có gì xảy ra trong khi mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.

Và tệ hơn nữa...

Dù có thế nào, tôi cũng tuyệt đối không được để lộ ra rằng, tôi đã phát hiện ra chúng.

‘... Bằng mọi giá, mình phải giấu bọn chúng.’

Ba người trước mặt tôi, à không, ba con ma đó đang vỗ tay rào rào bằng mu bàn tay.

Bốp, bốp, bốp, bốp, bốp.

‘Con lạy mấy má. Đừng. Có. Làm. Lộ. Liễu. Như. Vậy.’

Ngay lúc đó, một đứa quay sang hỏi tôi, "Ủa, sao cậu không vỗ tay?"

"..."

Ôi mẹ ơi.

Tôi cố hết sức để không run lẩy bẩy, từ từ giơ tay lên.

Và rồi...

Bốp... bốp... bốp...

Tôi khéo léo đặt một tay lên tay kia, vỗ nhè nhẹ cho ra tiếng. Mắt tôi liếc dọc liếc ngang một cách ngượng ngùng, miệng tôi thì cố nở một cười méo xệch như một thanh niên không theo kịp chủ đề.

"...Em bị lỡ nhịp vỗ tay nên bị lúng túng ấy mà. Xấu hổ quá."

"..."

Làm ơn.

Tha cho tôi đi mà.

"Êyy~ Không sao đâu mà!"

"Nào cu Báo Gấm, đừng làm khó lính mới nữa và ngồi xuống đi."

"Aigoo, được rồi."

Nhân viên Báo Gấm, à nhầm, cái thứ giả làm Báo Gấm nhún vai rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

‘Haa...’

Nhưng niềm an ủi đó chẳng kéo dài được bao lâu.

Cốp, cốp, cốp, cốp, cốp, cốp.

Đột nhiên, cấp trên Cá Heo cụp đầu đập đầu xuống sàn nhà từng phát...

... một cách vô cảm.

"Có... có con bọ... một con bọ tôi không bắt được…"

Cốp, cốp, cốp, cốp, cốp, cốp.

"...Em nghe nói chẳng có sinh vật nào khác lọt vào được Bóng tối cả. Có khi là chị nhầm thôi?"

"À."

Nghe vậy, Giám sát viên Cá Heo ngừng đập đầu. Mái tóc vốn thiếu chảy chuốt của cô ấy càng thêm rối bời, hộp sọ cô ấy thì bị đập nát.

"Đúng ha. Cảm ơn Giám sát viên Hươu."

"Không có gì."

Rồi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô ấy tự nhiên quay sang trò chuyện với gã Báo Gấm.

"..."

Nếu tôi xỉu tại chỗ, có khi nào tôi biến mất luôn không nhỉ?

Tôi sắp mất tỉnh táo rồi.

‘Sao có mỗi mình là không bị thay thế hả…!’

Giá mà tôi cũng được xỉu cái đùng rồi bị thế chỗ luôn, nếu vậy, tôi đã đỡ phải nhớ lại sau khi tỉnh lại vào sáng mai rồi.

"Giám sát viên Hươu, cậu ăn chút gì đi."

"À, cảm ơn đội trưởng nhiều…"

Con ma đội lốt thằn lằn, không, tôi không được nghĩ như vậy, Đội Trưởng Thằn Lằn chìa cho tôi hộp đồ ăn. 

Đó là món kimbap mua từ quán ăn vặt quen thuộc gần văn phòng.

‘Phải ăn mới cầm cự được gần 24 tiếng tới sáng mai.’

Đó là quyết định lí trí... giá như tôi vừa nghĩ đến việc ăn là bụng tôi đã muốn đảo lộn thì tốt rồi...

‘Ọe…’

"Ồooo, hay là chúng ta chia sẻ luôn đi? Bên tụi này cũng có mang bánh sandwich nè~"

Thấy hai nhân viên đội C lấy sandwich ra, tôi theo phản xạ xã giao mà đáp, "Em đáng lẽ cũng nên mang chút gì... Xin lỗi và cảm ơn mọi người rất nhiều."

"Èooo, hậu bối ơi, khách sáo gì! Ngay cả Đội trưởng của cậu còn chẳng câu nệ kia kìa đúng hông?"

"Đúng vậy."

Đội trưởng Thằn Lằn đáp cộc lốc trong khi gã Báo Gấm cười toe toét giơ ngón cái.

"Hí–yaaaa~ Đội trưởng C bọn tôi thoải mái lắm. Khác hẳn Đội trưởng Vịt Xanh của đội A đấy~"

Ặc, sao chưa gì đã đi nói xấu nhau rồi?

"...Nghe có vẻ là người đáng kính thật."

"Chuẩn luôn! Đội trưởng tụi tôi còn dùng『Tấm Vé Ước Nguyện』để xin nghỉ phép cơ mà... Hy vọng là ảnh ấy không tính xin nghỉ hưu luôn nhá haha."

Tôi khéo léo lảng tránh pha đâm chọt đội A và quay hướng câu chuyện sang lời khen xã giao.

Dù bọn này toàn ma giả người… nhưng ờm, tôi sẽ duy trì bầu không khí tốt đẹp này.

‘Bỏ qua đi, bỏ qua đi…’

Thật lòng, bầu không khí này giống tụ tập dã ngoại công ty với mấy ông sếp hơn là chuyện ma kinh dị.

Tất nhiên, niềm an ủi đó cũng chẳng kéo dài.

Vừa ăn xong, Báo Gấm vươn vai đứng dậy:

"Àaaii, còn phải thức nguyên đêm… Cả nhà cho tôi tháo giày tí nhá?"

"Ối giời, đáng lẽ anh nên mang dép như tui chứ!"

"Ểeee, nhưng giờ tôi đâu có sửa được đâu? Với lại tất tôi sạch mà."

Vừa tán chuyện với Giám sát viên Cá Heo, Báo Gấm vừa tháo giày.

‘Giờ có múa thiết hài trên bàn tôi cũng chả thèm bất ngờ.’

Nhưng thay vì bàn chân, hai bàn tay lại thò ra từ trong giày.

Và hai bàn tay bị ép và nhét vô giày ấy, giờ đây lại trườn ra khỏi giày và chống lên sàn nhà.

"..."

"À, tiện thể để tôi đi lấy thêm cà phê luôn~ Mỗi người một ly nhé?"

Phịch.

Đột nhiên, Báo Gấm đang lộn người đi bằng tay. Hai bàn tay ở dưới chân anh ta thì giơ lên và vẫy chào.

Thình thịch… thình thịch.

Một nhân viên đi bằng tay.

"Giám sát viên Hươu."

Tôi nuốt tiếng thét ngược vào họng.

"Vâng, Đội phó Báo Gấm ạ."

"Cậu giúp tôi bê chút cà phê nhé? Tự nhiên thấy khó nhìn quá, hì hì-"

Rầm, rầm, rầm, rầm.

Trong khi nói, anh ta lộn tùng phèo và liên tục va vào quầy cà phê .

"Tôi không có bắt nạt thành viên nhỏ nhất ở đây đâu, tôi nhờ vì cậu ngồi gần nhất ấy mà. Nếu cảm thấy phiền thì xin lỗi nhé."

Mẹ k1ếp.

"Không sao ạ. Em rất sẵn lòng."

Tôi bật dậy, vội vã bê cà phê.

‘Giờ ngồi cạnh một đứa sọ bẹp nát còn ghê hơn đi giúp cái ông lộn ngược này.’

Đúng không?

Đúng không??

☾ Thật ấn tượng! Một hiệu ứng Thung lũng kỳ lạ có chủ ý chăng? ☽ 

☾ Họ biểu diễn hay đấy, anh Hoẵng. Chúng ta hãy tận hưởng hết mình nhé! ☽ 

Tận hưởng?

Hết mình??

‘Giữ cho mắt không trợn ngược lên đã đáng thưởng huân chương rồi, giờ nó còn đòi mình tận hưởng à!’

"Thôi nào, câu bê giùm tôi nhé."

"Vâng ạ."

Tôi nhận hai ly cà phê từ hai tay dưới chân anh ta rồi đặt chúng lên bàn.

Khi tôi an toàn đưa hai ly cà phê mà không run tay hay vấp té, dù đang rất sợ, tôi tự nhiên cảm thấy tự hào về bản thân.

Nhưng vấn đề chưa dừng lại ở đó. Sau khi rót thêm cà phê, bọn họ bắt đầu chuyển về tán gẫu.

"Giờ thì…"

Giám sát viên Cá Heo cười tươi rói dù hộp sọ trũng như cái chảo, cô ấy đề xuất, "Hay là mình kể chuyện mấy lần mình vượt qua Bóng tối đi? Không tìm được niềm vui thì ai trụ nổi nghề này chứ~"

Báo Gấm khoát tay từ chối, "Lỡ ma nghe lén rồi làm càn thì toi đấy. Kể món ăn yêu thích hay gì đó cho lành."

"À ha, cũng hay."

"..."

Anh ta nói không sai.

========================

Hồ Sơ Thám Hiểm Bóng Tối : Công Ty Daydream: Chuyện Ma

[Ngu Dốt Là Phúc]: Hướng dẫn:

Bàn về việc bị thay thế không gây dị biến.

Tuy nhiên, nó tăng nguy cơ lộ danh tính ma nên là điều tối kỵ không nên làm.

========================

Mà bọn này đều là ma rồi còn gì.

"Tôi thích đồ ăn bên ngoài giòn, bên trong mềm. Giống như cà tím chiên ấy."

"Ồ vậy á? Tôi thì thích món nào cắn cái 'bụp' một phát cơ. Ví dụ như… nhãn cầu ấy?"

Vụt—

Nói rồi, Giám sát viên Cá Heo ghé sát mặt tôi.

"Giám sát Hươu có nhãn cầu mà nhỉ? Tôi thấy rồi nè. Cậu có mang theo chúng ở sau mặt nạ đúng hum? Cho tui xin miếng đi. Chia sẻ đi nào."

TỔSƯMÀY——!!

Nhảy thiết hài là thể loại nhảy múa xuất phát từ vũ điệu Ái Nhĩ Lan, sau du nhập sang Bắc Mỹ dùng giày có đế cứng bằng kim loại để gõ xuống sàn cứng nghe lách lách, nhịp nhàng, ăn khớp với điệu nhạc. Được định nghĩa bởi Masahiro Mori vào năm 1970, thuật ngữ này miêu tả phản ứng khó chịu, sợ hãi của con người đối với những thứ giống người như robot, búp bê, ma-nơ-canh.