Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 49

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

70 178

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 78

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 165

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1722

Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu - 46-Quyến rũ một cách trơ trẽn

Khi cánh cửa phòng vừa mở ra, một khung cảnh xa hoa vượt ngoài mong đợi hiện ra trước mắt tôi và Athena.

…Bảo sao ông chủ quán lại tự tin đến thế khi giới thiệu chỗ này.

“Giường… tất nhiên là chỉ có một cái rồi.”

Cũng phải, phòng đơn mà có hai giường thì mới là chuyện lạ. Nhưng dù vậy, tôi vẫn không khỏi thấy hơi hụt hẫng.

May thay, chiếc giường ấy đủ lớn để hai người nằm vẫn thoải mái, không chật chội chút nào.

Có lẽ do lâu rồi không ra ngoài, cơ thể tôi bắt đầu mỏi mệt.

“Athena, em tắm trước được không?”

Tôi chỉ muốn nhanh chóng trút bỏ bụi bặm rồi ngã lăn lên giường.

Athena nhìn tôi bằng ánh mắt vô cảm, rồi khẽ đáp với giọng hơi đuối:

“…Ừ, đi đi.”

Được sự cho phép, tôi không chần chừ mà bước ngay vào phòng tắm.

Bên trong rộng bất ngờ. Nền đá cẩm thạch trắng, những vật dụng cao cấp được bày biện chỉnh tề, và còn có cả một bồn tắm lớn đủ cho hai người.

Gọi là phòng đơn, nhưng không gian thì rộng rãi chẳng kém gì một căn hộ mini.

Vừa khe khẽ ngân nga, tôi vừa tháo dần từng lớp quần áo.

Soạt—soạt—

Từng mảnh vải rơi xuống sàn, để lộ làn da trắng như tuyết của tôi.

Khi hoàn toàn trút bỏ y phục, tôi đứng trước gương, nhìn vào hình ảnh phản chiếu quen thuộc.

Dù đã quen với cơ thể này rồi… nhưng mỗi lần nhìn vẫn thấy đẹp đến nao lòng.

Lạ thật, dù ăn nhiều hay ít thì vóc dáng này vẫn chẳng thay đổi bao nhiêu.

“…Thấy phiền ghê.”

Ánh mắt tôi dần hạ xuống, dừng lại ở phần bụng. Một vết ấn hồng nhạt hiện rõ trên làn da.

Tại sao lại phải in dấu ngay chỗ này cơ chứ?

Nếu ai thấy chắc sẽ nghĩ tôi là loại phụ nữ trơ trẽn không biết xấu hổ mất.

Tôi ghét cái dấu đó. Cứ như thể nó đang—

“…mời gọi người ta ăn tươi nuốt sống mình vậy.”

RẦM—!

…Hả?

Âm thanh lớn vang lên, như thể có thứ gì đó đập mạnh vào cửa.

Tôi cao giọng hỏi vọng ra ngoài:

“Athena? Có chuyện gì à?”

“…Không sao đâu.”

Giọng cô ấy đáp lại sau một thoáng chần chừ, nghe có vẻ hơi gấp gáp.

Chẳng lẽ vấp chân? Nghĩ đến cảnh Athena lảo đảo tự vấp mà ngã… tôi bật cười.

Sau khi tắm xong, mùi hương dịu nhẹ bám lấy cơ thể tôi, lan tỏa dễ chịu khắp không gian.

“Hm? Cái gì đây…?”

Tôi mở ngăn kéo tìm khăn thì bắt gặp một món đồ lạ.

Một chiếc áo choàng lụa trắng, kiểu dáng giống như mấy bộ đồ ngủ sang trọng trong khách sạn cao cấp.

‘Mặc thử nhỉ?’

Lâu lâu mới được ở trọ, xài đồ xịn một chút cũng không sao.

Vả lại, trông nó mềm mại và dễ chịu thật. Mặc đi ngủ chắc sẽ rất ngon giấc.

Tôi để chiếc váy đen quen thuộc sang bên, mặc nội y vào, rồi khoác lên người chiếc áo choàng trắng đó.

Cảm giác mỏng nhẹ như chẳng mặc gì cả.

Nhìn vào gương, lớp vải trắng tinh khôi tôn lên làn da trắng hồng của tôi. Ánh vải lấp lánh mỏng tang, phô ra một phần đường cong, nhưng vẫn đủ kín đáo. Dù sao thì cũng chỉ có hai đứa con gái với nhau thôi mà.

“Athena, em tắm xong rồi nha~”

“Em tắm gì mà lâu vậy…”

Athena vừa nhìn tôi liền im bặt.

Ánh mắt cô ấy rung lên như bị động đất.

“…Em mặc cái đó ở đâu ra vậy?”

“Hả? Ở trong phòng tắm ấy mà, thấy đẹp nên em mặc thử. Nhìn kỳ lắm hả chị?”

Tôi thấy nó cũng bình thường khi soi gương mà.

“…Không. Đẹp lắm.”

Cô ấy đáp khẽ sau một hồi chăm chú nhìn tôi.

Tốt quá, ít ra không bị chê.

Có lẽ do tắm xong rồi nên tôi thấy uể oải hẳn ra. Tôi bước tới gần Athena, nhẹ nhàng đẩy cô ấy về phía phòng tắm.

“Chị cũng mau đi tắm đi. Rồi hai đứa mình ngủ chung luôn.”

“…Em đúng là…”

“Hehe, em đợi. Nhanh lên nha~”

Tôi vừa cười vừa đẩy chị ấy vào, rồi nhảy lên giường.

“Haam… mệt quá…”

Chiếc giường mềm mại ôm trọn cơ thể tôi, khiến cơn buồn ngủ kéo đến ngay lập tức.

Chị ấy có giận không nếu tôi ngủ trước nhỉ?

“…Không lẽ mình tự đào mộ cho mình rồi?”

Ngay cả khi Athena đang tắm, trong đầu cô ấy vẫn vương vấn một hình ảnh.

Hình ảnh em ấy lúc nãy, khi khoác lên người bộ áo choàng trắng mỏng như sương, trông chẳng khác gì một con hồ ly nhỏ nghịch ngợm đang ve vẩy đuôi.

Nhưng thứ ám ảnh nhất lại là…

Lớp áo trắng mỏng manh để lộ rõ bộ nội y màu đen bên trong.

Tách—

Một thứ chất lỏng dính bám theo dòng nước, trượt xuống đùi Athena.

Cô ấy nhớ lại những lời Hera đã nói trước đó.

—“Athena, chị tắm trước được không?”

—“Ừm? Em thấy cái áo trong phòng tắm đẹp nên mặc thử. Nhìn kỳ hả?”

—“Chị cũng đi tắm đi. Ngủ chung luôn nha~”

—“Hehe, em đợi. Nhanh lên nha~”

“…Ha…”

Không phải… đây là dụ dỗ trắng trợn sao?

Cô thấy mình như sắp phát điên vì mấy hành động vô tư của Hera.

“…Không lẽ…”

Không lẽ… người ngây thơ đến mức không nhận ra lại là mình?

Nhỡ đâu… Hera từ nãy đến giờ vẫn liên tục phát tín hiệu mà cô không hề nhận ra thì sao?

Bằng không, thì ai đời lại hành xử táo bạo như thế chứ?

Ở một nhà trọ chỉ có hai người, tối muộn, lại đòi tắm trước, giục người ta đi tắm nhanh lên, rồi rủ ngủ chung…

Chẳng khác nào mời mọc người ta đè mình ra cả đêm còn gì!

Dù biết Hera tính tình đơn thuần, chắc là nói thật lòng…

Nhưng cái cảnh tượng ban nãy vẫn cứ ám ảnh mãi trong đầu cô.

Tách—

“….”

Cô không ngừng lau thứ chất lỏng chảy xuống từ giữa hai chân mình.

Ừ…

Chắc chắn, Hera cũng biết.

Nếu không thật sự ngốc nghếch, sao có thể không biết chứ?

Biết rõ người kia khao khát thân thể mình đến nhường nào.

Và cũng chính vì thế… mới khiêu khích cô đến vậy.

“Con bé trơ trẽn… mê người…”

Chắc giờ nó đang nằm ngoài kia, mắt long lanh đầy tim, chờ cô nhào tới.

Tách—

Phải rồi, đã đến lúc người chủ chia sẻ tình cảm với người hầu trung thành rồi.

Athena nhanh chóng tắm rửa, thay sang bộ áo giống hệt Hera.

Chỉ khác một điều: cô không mặc gì bên trong.

Làn da trần hiện mờ mờ sau lớp vải trắng, ngay cả bản thân cũng thấy quá ư khêu gợi.

Dù sao… thì nó cũng sẽ bị cởi ra sớm thôi. Mặc chi cho phí.

Tim đập thình thịch, cô đẩy cửa phòng tắm bước ra.

“Hera. Hera. Her—”

Nhưng thực tại luôn phũ phàng…

Tiếng thở đều đều—

Hera đang ngủ.

Ngủ ngon lành, yên bình đến mức đáng ghét như một công chúa rừng xanh.

Cảnh tượng trước mắt khiến toàn bộ nhiệt huyết trong cô nguội lạnh.

“Hera… em ngủ rồi à?”

Không có tiếng trả lời. Chỉ có hơi thở nhè nhẹ như đang trêu ngươi.

“…Chẳng lẽ ta cứ đè em ra luôn?”

Chịu hết nổi rồi!

Khu rừng rậm rạp…

Tán cây cao vút che kín ánh mặt trời, khiến mọi thứ xung quanh trở nên âm u.

“Athena, chị không sao chứ…?”

Hôm nay chị ấy lại im lặng lạ thường.

Trông chị kiệt sức. Gần đây tình trạng này diễn ra thường xuyên quá.

Đạt đến cảnh giới như chị, lẽ ra không cần nghỉ ngơi cũng chẳng ảnh hưởng gì. Nhưng sao trông chị mệt mỏi đến vậy?

GẦM!!

“Athena! Bên trái chị—!”

Một con quái vật khổng lồ hình dạng như gấu gào lên, lao về phía Athena. Bộ vuốt sắc bén vung đến—

BÙM—!

Tia năng lượng màu vàng bùng nổ, thiêu rụi con quái thành tro bụi chỉ trong tích tắc.

Athena thậm chí còn chẳng thèm liếc lấy một cái.

“Bên cạnh… ừm… thôi kệ.”

Chắc tôi lo lắng quá đà rồi. Dù sao, người bên cạnh tôi lúc này cũng là Athena cơ mà.

Tôi và chị ấy đang ở sâu trong khu rừng phía đông.

Nghe nói gần đây lũ quái vật hoành hành dữ dội, quả nhiên là đúng thật. Mới đi chút xíu mà đã chạm trán mấy đợt rồi.

Dù tôi còn chưa kịp ra tay thì chị đã thiêu sạch sành sanh mất tiêu…

Dù sao thì, số lượng quái ở đây quá bất thường.

Lạ thật. Thành phố gần đây sao vẫn yên ổn được nhỉ?

“Hera.”

“Dạ?”

Giọng chị vang lên, trầm thấp, lạnh lẽo.

“Chúng ta sẽ vào sâu hơn nữa. Theo ta.”

“Vâng…”

Chị đang… rất không vui.

Cả người chị tỏa ra một áp lực khiến tôi cũng thấy nặng nề theo.

‘…Mình phải làm gì đây?’

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn muốn khiến chị ấy vui hơn một chút.

Chị mà cứ u ám thế này thì tôi cũng tụt mood theo mất.

Phải nghĩ cách chọc cười chị thôi, vừa đánh quái vừa nghĩ vậy vậy…

Thời gian cứ thế trôi, từng bước chân để lại vô số xác quái vương vãi khắp khu rừng.

Thế mà vẫn chẳng thấy bóng dáng ác ma đâu.

“Tch. Mùi ác ma nồng lắm, chắc chắn chúng ở quanh đây…”

Athena nhíu mày, lẩm bẩm.

Chị ấy… đánh hơi được cả mùi quỷ sao?

Cấp độ cao thật sự.

Tôi hít một hơi thật sâu, tò mò không biết liệu mình có cảm nhận được gì bất thường không.

...Chỉ là không khí trong lành, đúng như dự đoán.

Đảo mắt một vòng khắp khu rừng, tôi vẫn chẳng thấy bóng dáng lũ quỷ quái đâu cả.

“Hera, mình quay về thôi.”

Giọng cô ấy có phần cáu kỉnh.

Ừ, sau khi đánh nhau tơi bời với một bầy quái vật mà chẳng thu được thành quả gì, khó chịu là phải.

...Thôi thì, mình nên dỗ cô ấy vậy.

Người ta bảo rồi, làm người hầu thì phải biết làm chủ nhân vui lòng.

Dù trong lòng tôi vẫn chưa thực sự cô ấy em là chủ nhân, nhưng... Athena là người quan trọng với tôi.

Khi còn đang chiến đấu với lũ quái, tôi đã nảy ra một ý tưởng nho nhỏ để làm cô ấy vui.

Không chắc hiệu quả, nhưng...

Lily trước đây từng rất thích nó, có lẽ cô ấy cũng sẽ thích.

*****

“Khốn kiếp..! Khốn kiếp thật!!!”

Quân đoàn quỷ do Ma Vương thống lĩnh.

Ngoài Ma Vương ra, quyền lực cao nhất nằm trong tay bốn đại tướng.

Và một trong số đó là Nữ vương Succubus – Sephir.

Hiện tại, ả đang có mặt trong khu rừng này, theo lệnh trực tiếp của Ma Vương.

Đích thân đến điều tra vì khu vực này vừa xảy ra một đợt chấn động ma lực cực mạnh—đủ sức làm sập cả hang động. Một vụ nổ ma lực hiếm gặp.

Theo thông tin thu được, có khả năng... một con rồng non đã nở tại đây.

Nếu đúng vậy, đây là cơ hội ngàn năm có một. Chỉ cần thu phục được một con rồng, dù là non, cũng có thể biến nó thành chiến lực chủ chốt cho quân đội Ma Vương.

Rồng, dù còn nhỏ, vẫn là rồng. Chỉ cần mười năm là hơi thở của nó đủ thiêu rụi một ngôi làng.

Vì thế, Sephir dẫn theo đám quái vật, tiến hành lùng sục khu vực.

Không ai giỏi thuần hóa sinh vật sống hơn ả.

Với sắc đẹp mê hoặc, vóc dáng quyến rũ khiến kẻ khác không thể rời mắt—

Chỉ cần vẫy tay một cái, đã có thể khiến cả trăm gã đàn ông tình nguyện phục tùng.

Ban đầu, kế hoạch rất đơn giản: thu phục rồng non, đem về dâng cho Ma Vương, lĩnh thưởng lớn.

Nhưng mà—

“Tại sao cô ta lại ở đây chứ?!”

Sephir dán chặt người vào thân cây, không dám nhúc nhích.

Chỉ cần lỡ bước một cái, chắc chắn Athena sẽ phát hiện ra.

Athena Caladbolg.

Ở Ma Giới, người ta gọi cô ta là Mặt Trời Chết Chóc, là Lưỡi Hái Vàng của Tử Thần.

Giờ đây, cô ta đang ở đây, đứng hiên ngang, tỏa ra khí thế khủng khiếp khiến toàn thân Sephir nổi da gà.

May mắn thay, Athena hiện đang trong tình trạng không ổn, nên tạm thời chưa cảm nhận được sự hiện diện của ả. Nhưng điều đó không có nghĩa là tình thế này an toàn.

Chẳng lẽ... cô ta cũng đến vì con rồng?

Vậy thì hết hy vọng rồi.

Một quái vật như vậy, dù cả bốn đại tướng cùng liên thủ cũng chưa chắc chống nổi. Một kẻ như ả, còn lâu mới có cửa.

“Cứ tưởng kiếm được món hời... Kết quả là cái quái gì thế này?!”

Sephir cẩn thận bắt đầu niệm chú.

Một phép thuật chia sẻ tầm nhìn với con dơi mà ả đã thuần hóa.

Từ trên cao, dưới ánh nhìn của dơi, ả thấy con quái vật ấy—Athena—đang cùng một cô gái tóc đen quay trở về thành phố.

...Khoan đã, hình như nó cứ nhìn chằm chằm vào cô ta?

Hai người họ... có thân nhau không?

Một con quái vật tàn nhẫn đến vô tận.

Thế mà giờ phút này, ánh mắt của nó lại không rời khỏi một người phụ nữ.

Trong ánh nhìn ấy—hướng về cô gái tóc đen kia—ẩn chứa một cơn lốc cảm xúc mãnh liệt, không thể gọi thành tên.

Gần như là... thèm khát?

‘…Có lẽ nào.’

Biết đâu chừng.

Có thể, chỉ là có thể thôi—

Nếu cô gái tóc đen kia là người Athena trân quý, thì…

Athena thì không thể động tới rồi. Nhưng nếu là con người bên cạnh cô ta, thì chuyện lại khác.

Một trong những năng lực đặc trưng của Nữ vương Succubus – mê hoặc.

Phép thuật có thể biến sinh vật sống thành nô lệ vĩnh viễn, chỉ phục vụ cho mình.

“Nếu mình mê hoặc được cô ta…”

Nếu mình điều khiển được người phụ nữ ấy, rồi dùng cô ta để đối phó với con quái vật kia...

Thành tựu này còn lớn hơn gấp trăm lần việc đem một con rồng non về.

Thậm chí... đủ để được Ma Vương thăng chức thành cận thần!

“Hehe…”

Trong đầu tưởng tượng cảnh bản thân oai phong bước đi trong thành Ma Vương, Sephir nở một nụ cười tham lam đầy hả hê.

‘Xin lỗi nhé, cô gái tóc đen bí ẩn. Cô sẽ phải trở thành nô lệ của ta thôi.’

“…Hở?”

Hình như ai đang nói xấu mình?

Sao mà tai ngứa dữ vậy nè?