Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

3 17

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

5 12

CLANNAD

(Đang ra)

CLANNAD

Key

Đây là một trò chơi cảm động và lấy đi nhiều nước mắt.

9 10

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

33 25

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

23 21

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

80 550

Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu - 45-Chủ trọ thân thiện

Cô ấy tên là Amy.

Một người hầu mới vào làm tại dinh thự của Athena, bị cuốn hút bởi vẻ đẹp kiêu sa và khí chất cao quý của vị nữ chủ nhân.

Thông thường, Amy chỉ làm những việc vặt lặt vặt trong dinh thự. Thế nhưng hôm nay—

‘Mình… Mình không ngờ lại có ngày được hầu hạ trực tiếp tiểu thư Athena như thế này…!’

Cô đang nắm cương cỗ xe chở theo nữ chủ nhân và tiểu thư.

Một cỗ xe mà đáng lý ra, người đánh xe chuyên nghiệp mới là người điều khiển.

Không hiểu vì sao, tiểu thư lại cố tình chỉ định tìm một nữ hầu biết cầm cương, và Amy—với vài lần ngồi sau xe cùng cha thuở nhỏ—đã bị chọn.

Thình thịch— thình thịch—

Ngay phía sau lưng cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế gian và vị tiểu thư mà cô hằng ngưỡng mộ.

Một tình huống khiến tim cô như muốn vỡ tung.

Nhưng Amy hiểu rõ, bản thân không được phép để cảm xúc lấn át. Cô cắn răng giữ bình tĩnh, điều khiển cỗ xe một cách cẩn thận nhất có thể.

Sau một quãng đường dài, cuối cùng họ cũng đến nơi.

Amy dừng ngựa, bước xuống ghế đánh xe và nhẹ nhàng gõ cửa xe.

Cốc, cốc—

“Thưa tiểu thư. Chúng ta đến nơi rồi ạ.”

…Im lặng lạnh lẽo là tất cả những gì cô nhận được.

‘…Tiểu thư ngủ rồi sao?’

Cô lại lên tiếng, lần này gọi thẳng tên tiểu thư Athena. Nhưng cũng chẳng có ai trả lời.

Amy khẽ ghé tai sát cánh cửa xe, mong lắng nghe được gì đó—

Haah… Haa…!! Hyaaah…

Âm thanh thở dốc đầy kích thích, xen lẫn rên rỉ gợi cảm từ bên trong vọng ra.

‘Không… Không lẽ… tiểu thư bị bệnh?!’

Một ý nghĩ bất an thoáng vụt qua đầu Amy.

Chẳng lẽ do mình đánh xe tệ quá, khiến tiểu thư say xe…?

Tâm trí cô bắt đầu rối loạn, lý trí thì bị lo lắng lấn át.

Không chịu nổi nữa, cô run rẩy đưa tay mở nắp cửa.

Cạch—

“Tiểu thư!! Người có sao không…?”

“Hả…?”

“Ưh?! Ah… A-Athena… Có… có người—!! Hyup…!”

Chụt— Chuuup—

“Hyup… Khoan đã… Có người… Mmhh…!”

Mút— Chuuurrr—

Amy chỉ biết chết lặng.

Trước mắt cô là cảnh tượng hai người phụ nữ tuyệt sắc đang quấn lấy nhau, đầu lưỡi xoắn xuýt đầy đê mê.

Gương mặt tiểu thư đỏ bừng, mồ hôi lấp lánh, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Amy không tài nào rời mắt nổi.

Thình thịch— Thình thịch—

Rồi, nữ chủ nhân khẽ rút người ra, để lại giữa hai đôi môi một sợi tơ mỏng, lấp lánh.

“…Ai cho phép ngươi mở cửa?”

Ánh mắt băng giá của Athena xuyên thẳng qua người cô, khiến Amy cảm thấy như bị đông cứng.

Bùa mê do vẻ quyến rũ của tiểu thư lập tức tan biến bởi cái liếc sắc lạnh đó.

“E-Em xin lỗi, tiểu thư! Vì không thấy ai trả lời, em lo quá nên…”

Athena chẳng nói lời nào, nhưng ánh mắt lại hạ thấp xuống… rồi khựng lại.

“Ngươi… Ngươi dám…”

“Athena… thôi mà. Ra ngoài đi. Em muốn hít thở chút không khí.”

Hera khẽ cất lời ngăn lại trước khi Athena tiếp tục.

Nữ chủ nhân im lặng nhìn Hera thật lâu, cuối cùng mới thở dài rồi bước ra khỏi xe.

“…Bởi thế ta mới chọn nữ đánh xe. Vô dụng.”

Chỉ đến khi cả hai rời đi, Amy mới nhìn xuống người mình.

Tim cô vẫn còn đập thình thịch, mặt đỏ như lửa.

Và thứ chất lỏng lạ lẫm đang nhỏ giọt giữa hai chân, rơi xuống nền đất.

“Ưưhng…!”

****

Ngay khi bước xuống xe, tôi vươn vai thật dài.

Có lẽ do ngồi lâu quá nên cơ thể hơi tê cứng, chỉ cần duỗi người chút thôi mà cảm giác dễ chịu lan khắp người.

Tôi ngẩng đầu, nhìn quanh nơi chúng tôi vừa đến.

Trước mắt là một thị trấn nhỏ. Không quá ấn tượng, nhưng ánh đèn rực rỡ cùng bầu không khí nhộn nhịp mang lại cảm giác ấm cúng lạ kỳ.

“Đây là đâu thế?”

“Karman. Một thị trấn gần rừng phía đông. Chúng ta sẽ ở đây trong thời gian săn quái.”

“…Vậy à.”

Không hiểu sao tim tôi đập thình thịch.

Đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi dinh thự từ khi bị cuốn vào thế giới này.

Khung cảnh lạ lẫm, những gương mặt mới mẻ—tất cả đều khiến tôi thấy háo hức.

“Chúng ta sẽ đi tìm dấu vết bọn quỷ ngay bây giờ sao?”

Athena lắc đầu đáp.

“Không. Trễ rồi. Mai ta đi.”

Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Ngồi xe cả ngày thật sự khiến người ta mệt rã rời.

Như thể đọc được suy nghĩ tôi, Athena khẽ mỉm cười.

“Đi tìm nhà trọ trước đi. Em mệt rồi đúng không, Hera?”

…Tử tế quá mức rồi đó.

Thỉnh thoảng, mỗi khi nhận được sự quan tâm của Athena, tôi lại thấy ngực mình ấm lên một cách kỳ lạ.

Không giấu được nụ cười, tôi đan tay vào tay chị và nói vui vẻ:

“Vâng ạ!”

“Anh hùng đến rồi!!!”

“Không cần lo lũ quái vật nữa!!!”

“Ôi trời… Thật là may mắn quá đi mà!”

“Chúng tôi kính trọng người, thưa tiểu thư Athena!!”

Cả thị trấn như bùng nổ khi Athena xuất hiện.

Dân chúng đổ xô ra, ánh mắt ngưỡng mộ hướng về chị.

Người thì cố bắt tay, kẻ thì quỳ rạp dưới chân chị mà hò reo vang trời.

Với người ngoài, cảnh tượng ấy có lẽ rất đáng ghen tỵ.

Nhưng với tôi, nó hơi… áp lực.

Vậy mà Athena bước đi giữa họ một cách bình thản, như thể đã quá quen rồi.

“Dẫn bọn ta đến nhà trọ tốt nhất ở đây.”

Vừa nghe lệnh, dân làng lập tức hồ hởi dẫn chúng tôi đi.

Trước mắt là một toà nhà lớn, nổi bật hơn hẳn những công trình khác.

Chắc chắn đây là nhà trọ tốt nhất rồi. Ngay cả ở thủ đô đế quốc, nơi này cũng chẳng hề thua kém.

“Em chưa từng ở trọ bao giờ…”

Kể từ khi đến thế giới này, tôi chưa từng đặt chân vào nhà trọ nào.

Ngay cả lúc ở Drax, tôi cũng luôn ngủ nhờ nhà Dania.

“Hử… Vậy đêm đầu tiên là cùng ta nhỉ?”

Athena bật cười khẽ đầy thích thú.

‘…Nghe kiểu gì cũng thấy sai sai…’

Mà cũng đúng thật, lần đầu tiên ở trọ, là đi cùng chị ấy.

Ngay khi chúng tôi chuẩn bị bước vào, Athena bất ngờ nắm tay tôi lại.

“…Athena?”

Tôi nghiêng đầu nhìn, thấy chị mỉm cười hiền.

“Hera. Em chờ ở đây một chút nhé? Ta cần nói chuyện với quản lý về chi phí.”

Chi phí?

À… chắc là chuyện đó.

Từ khi Robin được phong làm anh hùng, cậu ta chẳng phải lo gì về tiền bạc nữa.

Tiền sửa đồ, ăn ở, nghỉ ngơi—mọi thứ đều miễn phí.

Vì đơn giản, có anh hùng ở lại là điều lợi cho thị trấn.

Athena cũng là “anh hùng của đế quốc”, chắc đặc quyền tương tự.

“Vâng, em chờ.”

Nghe tôi đáp, Athena như vui lắm, còn xoa đầu tôi một cái rồi mới bước vào.

Chưa đến mười phút sau, chị quay lại với nụ cười dịu dàng.

“Xong rồi. Vào thôi.”

“…Ừm.”

Nhưng nghĩ lại… việc tôi đứng chờ ở ngoài có cần thiết không nhỉ?

Chị ấy bàn chuyện quan trọng gì sao?

Mà thôi, tôi cũng không tò mò lắm, nên cứ theo chị vào trong.

“Phòng… gần như đã kín hết!”

Ông chủ nhà trọ chắp tay, cúi đầu lia lịa xin lỗi Athena.

Mồ hôi chảy ròng ròng, ông ta trông như thể mắc lỗi gì to tát lắm.

Gần như kín?

Nhìn từ ngoài thì nơi này khá rộng mà. Nếu kín phòng đến vậy thì đúng là nổi tiếng thật.

Sợ Athena sẽ nổi giận, tôi nhanh miệng hỏi trước.

“Gần kín… nghĩa là vẫn còn phòng chứ?”

“V-Vâng! Vẫn còn một phòng đơn.”

“Ờ… thế thì…”

“Nhưng… xin đừng lo! Phòng đó rộng rãi lắm! Tôi đảm bảo hai người sẽ thấy thoải mái!”

Ông chủ nhìn tôi với ánh mắt tha thiết, cúi đầu không ngớt.

Trông ông ta như thể chỉ cần Athena chịu ở lại là sống thêm được mấy năm vậy.

… Nếu mà đang ở Hàn Quốc, chắc chị ấy phải được tiếp đón như khách VIP hạng đặc biệt rồi. Có vẻ ông chủ quán trọ này không muốn để lỡ cơ hội vàng đâu.

Ừm…

Mà… phòng đơn thì có hơi chật quá không?

Dù sao thì cũng là hai người phụ nữ trưởng thành ngủ cùng mà…

Chắc chắn chỉ có một cái giường thôi, đúng không?

Tôi hơi áy náy với ông chủ, nhưng có lẽ… nên tìm chỗ khác thì hơn.

Tiện nghi ở đây thì ổn đấy, nhưng tụi tôi định ở gần cả tuần. Mà ở như thế thì… giường rộng rãi một chút vẫn là lựa chọn lý tưởng.

“Nhưng mà… em nghĩ hai cái giường thì vẫn tốt hơn. Xin lỗi anh nhé.”

“X-Xin hai vị!! Xin hãy ở lại đây! Tôi hứa sẽ phục vụ tận tình hết mức! Hai vị sẽ không hối hận đâu!!”

“Á?!”

Ông chủ quán trọ bất ngờ gào lên như van lơn, người run rẩy, trông như thể đang sợ hãi cái gì đó đến tột cùng.

Chưa gì đã quýnh quáng cầu xin, đôi mắt thì ánh lên sự hoảng loạn – nhưng xen lẫn trong đó là một tia sợ hãi rất thật.

Athena thì chỉ mỉm cười dịu dàng, như thể tất cả đều nằm trong lòng bàn tay chị ấy vậy.

“Chúng ta sẽ miễn phí toàn bộ bữa ăn, bao trọn phí lưu trú, thậm chí còn tặng luôn rượu ngon nhất trong kho nữa!”

Đến nước này thì màn năn nỉ của ông ta bắt đầu có chút… đáng sợ.

Ánh mắt van vỉ ấy khiến tôi hơi động lòng.

‘Chắc ông ấy làm ăn khó khăn lắm…’

Tôi cũng từng bươn chải qua mấy công việc làm thêm, hiểu cái cảm giác chủ quán phải gồng gánh đủ thứ thế nào.

Chắc ông ấy chỉ đang cố bảo vệ kế sinh nhai thôi…

…Năn nỉ đến vậy rồi, hay là mình suy nghĩ lại nhỉ?

Tôi quay sang nhìn Athena, cẩn trọng hỏi thử:

“Ờm… chị thấy sao? Em nghĩ chắc cũng được đó…”

Dù tôi thấy ổn thì cũng đâu quyết định được. Nếu chị ấy không thích, thì cũng đành chịu.

Athena là kiểu kén chọn mà… thể nào cũng từ chối cho coi.

“Ta lười đi tìm chỗ khác lắm. Ở đây luôn cho rồi?”

…Hả?

Thế là hai người đành chia nhau một cái giường suốt cả tuần.