“…Hả?..”
Tôi chớp mắt, đầu óc trống rỗng.
Chuyện gì vừa xảy ra thế này?
Kệ sách đổ sụp xuống, căn phòng đầy bụi mù mịt.
Tất cả đã trở thành một mớ hỗn độn, không còn chút dấu vết nào của sự ngăn nắp ban đầu.
…Chẳng lẽ là tôi gây ra?
Tôi chỉ mới chạm nhẹ vào thôi mà..?
Không.
Nhất định có gì đó không ổn.
Không đời nào một cái kệ to gấp ba lần người tôi lại có thể sập dễ như vậy.
“Tôi… tôi phải dọn dẹp lại đã…”
“Tiếng gì vậy chứ!? Trời ơi!!”
Tiếng va chạm lớn khiến vài cô hầu gái lập tức chạy vào phòng đọc.
Bọn họ chết lặng trước cảnh tượng tan hoang trước mắt, rồi gần như đồng loạt quay đầu nhìn tôi.
“…Tiểu thư…?”
Họ nhìn tôi như thể không thể tin nổi, ánh mắt ngỡ ngàng khiến tôi hoảng loạn vội xua tay thanh minh.
“Không phải tôi..! Tôi chỉ chạm nhẹ thôi, rồi cái kệ nó tự đổ!”
“…Cô nói sao?”
“Tôi chỉ… chỉ định rút một quyển sách ra, rồi… kệ sách…”
“…..”
“Tôi… chỉ… đụng khẽ thôi…”
Càng giải thích, ánh mắt họ càng hiện rõ vẻ ái ngại.
Những ánh nhìn đầy cảm thông ấy làm giọng tôi yếu dần.
“Cho nên… dù sao thì…”
Họ trao đổi ánh mắt trong im lặng, rồi chậm rãi bước tới với nụ cười gượng gạo.
“Không sao đâu, tiểu thư. Bọn em sẽ dọn. Cô có bị thương ở đâu không?”
“Tôi… tôi nói thật mà, tôi không làm đổ nó…”
Tôi tiếp tục cầu xin họ tin mình, nhưng vẻ mặt họ chẳng hề thay đổi.
Tôi cũng biết chứ.
Ngoài tôi ra, chẳng còn ai ở đây.
Dù có nói gì, trông tôi cũng chỉ giống như đang viện cớ.
Nỗi uất ức trào lên nơi khóe mắt, nhưng tôi không thể phản bác thêm gì nữa.
Tôi không có bằng chứng nào cho thấy mình vô tội.
Một người trong số họ, như thể muốn an ủi tôi, dịu dàng cười rồi nói:
“Thật mà, không sao đâu, tiểu thư. Miễn là cô không bị thương là tốt rồi.”
“……”
“Giờ bọn em phải dọn dẹp, cô có thể ra ngoài nghỉ một chút được không ạ?”
“…Được.”
Cuối cùng, tôi ủ rũ làm theo lời họ, bước ra khỏi phòng như một cái bóng.
Tôi tự nhủ tiếng thì thầm phía sau lưng mình… chỉ là ảo giác.
“Tiểu thư… em xin lỗi… lúc quay về bị quản gia bắt gặp…”
“…….”
Sau đó, tôi lặng lẽ quay về phòng, chui tọt vào chăn, muốn lánh khỏi tất cả.
Rồi Alina đến tìm tôi.
Cô nói cô chỉ định đi lấy thang nhưng bị Roselin giữ lại lâu quá.
Tôi không thể trách cô được, chỉ biết úp mặt vào gối, cố nói rõ là tôi không muốn trò chuyện gì nữa.
“Tiểu thư… xin cô đừng buồn nữa nhé…”
“Để tôi yên… hôm nay tôi không muốn làm gì cả…”
“Nhưng mà, tiểu thư…”
“Tôi bảo để tôi yên!..”
Ngay khi lời đó thoát ra khỏi miệng, tôi đã hối hận.
Nhưng không thể thu lại được nữa.
“…Vậy… xin cô nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai em quay lại.”
Với ánh mắt buồn bã, Alina kéo chăn phủ lên người tôi rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
“…Đáng thương hại thật.”
Tôi ghét cái cách mình đối xử với Alina.
Rõ ràng chuyện này không phải lỗi của cô ấy.
Nhưng tôi lại trút giận lên cô… và giờ thì, chính tôi cũng thấy ghê tởm bản thân.
Tôi luôn thảm hại thế này sao?
Trước đây tôi đâu có như vậy.
Tự lúc nào, lòng tự trọng của tôi đã rơi xuống đáy?
Ngày còn ở cạnh Lily và Dania, tôi luôn sống tích cực, mạnh mẽ.
Giờ đây, đầu tôi chỉ toàn những suy nghĩ dày vò bản thân.
‘Ngày mai mình sẽ xin lỗi cô ấy.’
Tôi sẽ nói với Alina rằng tôi hối hận vì đã lạnh lùng như vậy.
Cả đống đổ nát trong phòng đọc nữa—tôi không nên để các hầu gái dọn dẹp thay.
Tôi phải tự mình làm, nhưng lúc ấy lại hoảng loạn bỏ chạy.
Ngày mai, tôi sẽ tìm họ và xin lỗi đàng hoàng.
“…Mệt quá…”
Mi mắt trĩu nặng, tôi dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày mai… tôi sẽ sống mạnh mẽ hơn.
“Hera… cô ấy có vẻ hơi vụng về.”
Thịch—
Tim tôi giật thót.
“Lần trước, cô ấy còn làm rối tung căn phòng khi dọn dẹp. Dọn lại cực muốn chết luôn.”
Thịch, thịch—
Toàn thân run lên theo từng nhịp đập hỗn loạn trong lồng ngực.
“Nếu không phải vì là người mà chủ nhân coi trọng, tôi đã nói thẳng rồi.”
“Nhưng mà… cô ấy thật sự xinh mà, mỗi lần nhìn là thấy dễ chịu ngay.”
“Ước gì cô ấy chỉ cần ngồi yên một chỗ thì tốt biết mấy.”
Tiếng cười khúc khích len qua khe cửa, nhói buốt như dao cứa.
Tôi đưa hai tay che miệng, cố kìm hơi thở run rẩy.
Tôi chỉ định đến phòng nghỉ xin lỗi các hầu gái…
Nhưng khi chạm tay vào cánh cửa, tôi lại vô tình nghe được đoạn trò chuyện đó.
Chuyện tán gẫu vu vơ với họ, nhưng lại như nhát dao đối với tôi.
Cuối cùng, tôi chỉ biết lùi lại, rồi quay đầu bỏ chạy.
Cộp, cộp, cộp—
Tôi chạy như điên.
Hình như ai đó đang gọi tên tôi từ phía sau, nhưng tôi không quay lại, chỉ biết cắm đầu hướng về phòng mình.
—Cô ấy có vẻ hơi vụng về…
—Làm rối tung căn phòng…
—Ước gì chỉ cần ngồi yên một chỗ…
Dù chạy xa rồi, những lời đó vẫn vang vọng mãi trong đầu, như kim châm giữa màng nhĩ.
Tôi không muốn gặp ai.
Tôi chỉ muốn… một mình.
“Haa… ha…”
Không biết chạy bao lâu, tôi mới thở dốc, gục trước cửa phòng mình.
Phòng tôi.
Nơi duy nhất… tôi có thể thở được.
Nhưng khi tay tôi run rẩy mở cửa, thứ đón tôi lại là…
“À! Tiểu thư! Cô về rồi à? Cô đi đâu vậy?”
Alina, với vẻ mặt sáng rỡ, bước nhanh đến chào đón tôi.
“Tiểu thư… trông cô không ổn lắm. Cô bị sốt à?”
“Đ-đừng lại gần!”
Khi cô ấy đưa tay chạm trán tôi, tôi phản xạ đẩy mạnh cô ra.
“Á!”
Rầm! — Alina ngã nhào về sau, bật lên một tiếng kêu nhỏ.
Ánh mắt hoảng hốt của cô khiến tôi như chết lặng.
Tôi… vừa làm gì vậy?
Thay vì xin lỗi… tôi lại làm cô ấy đau.
“…X-xin lỗi!! Cô có sao không?!”
Tôi hoảng loạn lao đến, vội đưa tay đỡ cô dậy.
Alina nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi thở dài, nắm lấy tay tôi.
“Haizz… Dạo này cô bị sao vậy, tiểu thư?”
“Tôi thật sự xin lỗi… Tôi không cố ý…”
Cô phủi váy vài cái rồi lại nở nụ cười quen thuộc.
“Ra ngoài đi dạo một chút nhé. Hít thở không khí trong lành sẽ dễ chịu hơn đấy.”
Nắm tay tôi, cô dắt tôi ra vườn biệt thự.
Muôn sắc hoa nở rộ khắp nơi, rực rỡ như tranh vẽ.
Cơn gió mát rượi thổi qua, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi.
“Đẹp thật đấy. Vườn này được chăm sóc kỹ lưỡng lắm.”
“…Ừ, đúng là đẹp.”
Cô ấy vẫn nhẹ nhàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
‘…Cô đúng là ngốc thật.’
Nhận lấy sự dịu dàng ấy từ một người nhỏ tuổi hơn, tôi chỉ thấy mình bé nhỏ đến tội nghiệp.
Hera, cô đã nói sẽ sống tích cực cơ mà.
Những lời họ nói… chắc cũng không cố ý xấu xa gì.
Chỉ là… tôi đã nghe nhầm thời điểm.
Tôi tự nhủ phải xóa hết những suy nghĩ tiêu cực trong đầu.
Nghĩ lại thì, với những lỗi tôi gây ra, họ nói vậy cũng chẳng sai.
Không sao.
Tôi sẽ sửa lại từ đầu.
Tôi sẽ xin lỗi họ.
Sẽ xin tha thứ, sẽ bắt đầu lại.
Nghĩ như thế, những bông hoa trước mắt bỗng rực rỡ hơn hẳn.
Ánh nắng dịu dàng vỗ về tôi, như tiếp thêm dũng khí.
Tôi siết chặt tay, dừng lại giữa vườn hoa.
“Alina, tôi xin lỗi.”
“Dạ?..”
Cô ấy cũng khựng lại.
“Vì hôm qua tôi lạnh nhạt với cô… và vì đã đẩy cô ngã lúc nãy. Là do tôi xúc động quá mức… thật lòng xin lỗi.”
Alina nhìn tôi bằng ánh mắt ngơ ngác.
Nhưng tôi không dừng lại, tiếp tục nói hết lòng mình.
“Vậy mà… cô vẫn đối xử tốt với tôi. Tôi biết ơn điều đó. Từ giờ, tôi sẽ cố gắng hơn, để xứng đáng với vị trí của mình ở đây.”
…Chẳng phải chỉ là tưởng tượng đâu.
Tôi thấy rõ ràng, trong thoáng chốc, biểu cảm cô ấy khẽ méo đi.
Nhưng khi tôi nhìn lại, Alina vẫn chỉ mỉm cười.
Sau một thoáng im lặng, cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng.
“Cô thật là một người đáng ngưỡng mộ, tiểu thư à.”
Một câu trả lời tích cực.
Cảm giác như một tia hy vọng vừa len lỏi vào trái tim đã mỏi mệt của tôi.
Đúng như tôi nghĩ—việc cúi đầu xin lỗi trực tiếp là lựa chọn đúng đắn.
“Nhưng, nếu được… có khi cô đừng làm gì lại giúp ích hơn đó!”
Xin lỗi trực tiếp…
Xin lỗi…
“…Cô nói gì cơ?”
“Vì cô là người mà đích thân ngài chủ đưa về, tất nhiên chúng tôi phải đối xử tử tế rồi. Nếu không thì tôi đã mặc kệ từ lâu.”
“À… không, ý tôi không phải…”
“Bọn tôi thật sự rất cảm kích khi cô muốn giúp, nhưng mà… nói thật nhé, cô không hợp với mấy việc này đâu.”
Sẽ tốt hơn nhiều nếu cô cứ ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ đấy!
Rầm!
Đôi chân tôi bỗng như mất đi sức lực, quỵ xuống nền đất lạnh, đầu gối va mạnh xuống nền đá.
Máu bắt đầu rỉ ra từ đầu gối tái nhợt, nhưng tôi chẳng còn cảm giác gì.
“Tiểu thư? Cô không sao chứ?”
Alina lo lắng bước lại gần.
Dạ dày tôi quặn thắt.
Sự quan tâm của cô ấy—giờ đây chỉ còn là thứ thương hại rẻ tiền.
Nụ cười tươi tắn ban nãy giờ đây nhìn chẳng khác gì một điệu cười giễu cợt.
Những âm thanh quanh tôi lại vang lên, lặp đi lặp lại như ma chú.
– Cô ấy hậu đậu lắm…
– Lần trước còn làm rối tung phòng lên…
– Giá mà cô ta cứ ngồi yên thì hay hơn…
“Không… tôi có thể… có ích mà…”
Thật sao?
Tôi thực sự có thể sao?
Một kẻ như tôi—người chỉ toàn gây ra rắc rối ở bất cứ đâu—liệu có thể giúp ích cho ai được không?
Có lẽ… đúng như Alina nói, việc tốt nhất tôi có thể làm… là chẳng làm gì cả.
Hơi thở tôi dần trở nên hỗn loạn, cả người bắt đầu run lên từng hồi.
“Tôi… có thể… có ích…”
“Tiểu thư.”
Cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang run rẩy dữ dội của tôi.
“Alina…”
Tôi ngẩng mặt nhìn lên, cô vẫn giữ nụ cười dịu dàng ấy.
“Nhưng dù sao, cô chịu chủ động xin lỗi như vậy là rất tốt rồi. Tôi cảm động lắm.”
“……”
“Bây giờ cô đã quyết tâm như thế, hay là cùng tôi đến xin lỗi những người khác luôn nhé? Tôi tin họ sẽ hiểu mà.”
“Nh-những người khác…?”
“Chúng ta đang ở gần chỗ nghỉ của họ mà, đi ngay thì tiện lắm. Nào, theo tôi!”
Tôi như con rối bị đứt dây, mặc kệ bản thân bị cô ấy kéo đi.
Nhưng có lẽ… đây là một trò đùa độc ác của thần linh.
“Ta nhớ rõ là đã nói—ta không muốn nhìn thấy cô lần nào nữa.”
Một giọng đàn ông cất lên, lạnh băng.
Người đàn ông đứng đó, cao lớn, khoác trên mình bộ giáp ánh lên sắc vàng đồng.
Tôi đã từng thấy ông ta.
“Cô bảo là đến xin lỗi… Cô đang cố tình đấy à?”
“Ha… nghe cho rõ đây, tiểu thư.”
“Dylan—anh ấy đã rời khỏi đội kỵ sĩ vì chấn thương nặng rồi. Cô sẽ không gặp lại anh ấy nữa đâu.”
“Vậy nên, chẳng còn ai để nhận lời xin lỗi của cô cả. Tốt nhất là cô nên đi đi.”
Và thế là…
Sợi dây cuối cùng níu giữ lý trí tôi—đứt phựt.
Hera tâm lý yếu quá:))