Dịch Giả: Tsumimoto
______________________________________________
Vì ngày mai sẽ tổ chức lễ hội thu hoạch nên trong làng đã bận rộn từ ngày hôm qua rồi.
Đúng thật là việc thu hoạch đã kết thúc nhưng vì có ma thuật của tôi đã khiến cho việc thu hoạch hoàn thành sớm hơn, nên có vẻ phần lớn chế phẩm đều chưa được thực hiện vì họ còn đang trì hoãn. Những chế phẩm này chủ yếu là ủ rượu sake và chế biến vật nuôi.
“Vì có lễ hội thu hoạch nên hôm nay đừng vào rừng đấy nhé-“
Đó là những gì tôi được dặn trước khi đến trường nên tôi đành ngoan ngoãn vâng lời.
Ba tên ngốc nhiệt tình nói cho tôi nghe rằng họ được khen ngợi khi biểu diễn ma thuật cho cha mẹ mình xem sau khi chúng tôi về nhà vào ngày hôm qua. Làm gì có đứa trẻ nào lại không vui khi được cha mẹ mình khen ngợi cơ chứ. Tôi cũng rất vui khi được khen vì đạt điểm cao trong những bài kiểm tra hồi còn học tiểu học. Ừm ừm, tôi thực sự hiểu cái cảm giác đó. Bạn có thể nói rằng bên trong tôi là một người 30 tuổi nên tôi có nhiều sức thuyết phục lắm. Tôi nên giữ điều đó trong tâm trí mình.
“Các cậu sướng rồi đó! Các cậu không cần kéo nước lên từ giếng sau vụ này rồi!”
Họ đều ngạc nhiên khi tôi nói thế. Dường như những việc như kéo nước từ giếng là việc của trẻ con. Ở nhà thì đã có ma thuật của mẹ tôi làm hết, nhưng gần đây, tôi cũng giúp mẹ làm điều đó.
****
“Oh, các cậu đang luyện tập sử dụng ma thuật đấy à? Tớ dạy các cậu cũng như đàn gãy tay trâu mà nhỉ? Các cậu học từ ai vậy? “
“À, là Caam đó. Chúng tớ thấy ngạc nhiên vì cậu ấy dạy rất tốt. Hôm qua Schiken và Speck mới sử dụng được thuỷ ma thuật đó”
Khi Wurst nói thế, Miiru ngạc nhiên và nhìn tôi.
Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì nhưng cô ấy có hơi bồn chồn trong khi nói, “K-Không biết cậu cũng dạy cho tớ có được không…”
Cuối cùng tôi cũng không thể nghe được cô ấy nói cái gì. Lòng tự tôn của cô ấy thực sự cao quá. Cô ấy có chút xíu Tsundere nên sao tránh được chứ.
Suzuran đang nhìn tôi với vẻ đe doạ. Rồi cô ấy bỗng dưng đứng dậy và nói “Cả tớ nữa” trong khi tới gần tôi. Tôi nói, “Ah- vậy tan học tớ gặp hai cậu ở chỗ giếng nước của trường, được chứ?”, Miiru đáp lại rằng “Tớ hiểu rồi” và Suzuran thì chỉ gật đầu.
“Hôm nay còn có lễ hội thu hoạch nên tớ không thể dạy các cậu lâu được. Thế có được không?”
Tôi nói chỗ gặp mặt cho họ nhưng tâm trạng của Suzuran dường như có hơi tệ. Tôi tự hỏi là đã có chuyện gì xảy ra. Tôi đã làm gì sai ư? Tôi cứ mãi nghĩ về điều đó lúc tan học.
“Sao lại có nhiều người thế… có biết là tớ không có dạy mẹo để học ma thuật không vậy?”
Tôi thấy những người không giỏi sử dụng ma thuật và cả những người muốn học thuỷ ma thuật khi tôi nhìn họ. Không phải là cả nửa lớp đều ở đây đó chứ? Được thôi. Khác biệt duy nhất là thay vì 1 người, tôi sẽ phải dạy cho 10 người.
Tôi kéo nước từ giếng lên và múc nước lên để rửa mặt y hệt như những gì tôi đã làm vào hôm bữa.
“Các cậu nên tưởng tượng nước tụ lại trong tay như thế này nè. Wurst không giỏi ở khoảng này nhưng cậu ấy vẫn có thể làm được đó thôi. Mẹo là cách mà các cậu tưởng tượng. Tớ chỉ dạy các cậu đến đây thôi vì hôm nay có lễ hội thu hoạch. Các cậu nên tiếp tục tưởng tượng cảnh múc nước từ xô như những gì tớ vừa mới làm vào những lúc rảnh rỗi đến khi các cậu dễ dàng tưởng tượng cảnh nước xuất hiện từ bàn tay mình nhé”
Xung quanh cái giếng trở nên huyên náo. Có vài người làm được ngay lần thử đầu tiên và có người phải thử vài lần vào lúc đầu. Cũng có nhiều người không làm được tới tận lúc tôi phải về nhà, nên tôi bảo họ rằng, “Với những người không làm được, hãy nhớ những gì tớ đã nói vào ngày hôm nay. Nếu làm vậy, các cậu có thể làm được đó nên đừng từ bỏ nhé”
Tôi nói câu đó như người chơi tennis nào đó nhưng tôi không có nhiệt tình nói thế đâu nên tôi an toàn rồi.
Nhưng tôi thấy ngạc nhiên khi Miiru có thể làm được ngay lần thử đầu tiên. Vampire không thích hợp với việc tưởng tượng ra nước, nhưng có phải Dhampir khác biệt không?
Cả Suzuran và Miiru đều làm được. Giỏi ở khoảng Hoả và cũng nhanh chóng học được Thuỷ… Miiru, Suzuran, hai người thật là những đứa trẻ đáng sợ mà!
Tôi đi ăn thức ăn đã dọn sẵn tại quảng trường. Trong số những người lớn chuẩn bị từ sáng nay, đã có một số người có chút rượu trong người rồi. Có người nói rằng “Tôi chỉ đang luyện tập Cạn Ly thôi đó nha”, nên có lẽ anh ta rất thích uống nhiều.
Ở giữa quảng trường ngôi làng có một đống lửa trại với những khúc gỗ xếp chồng lên nhau. Xung quanh dãy bàn ghế có xếp những thùng rượu. Cũng có bàn cho thức ăn và hoa quả.
Chà, bữa tiệc ăn mừng lễ hội thu hoạch cũng như thế này với những thị trấn và những ngôi làng khác nhỉ. Nhân tiện, những đứa trẻ trông như người lớn cũng phải làm việc vặt.
Tuy vẻ ngoài trông không khác người lớn là bao, nhưng họ thực sự thiếu kinh nghiệm đấy. Hmm, tôi hiểu mà.
Việc mổ lợn được thực hiện ở nhiều phần khác nhau nên tôi không rảnh đâu mà xem. Chắc tôi nên quan sát để học được điều gì đó. Tôi có một chút khả năng kháng Guro từ Game và những bộ phim chiến tranh với nội dung máu me mà tôi đã xem nhưng gặp mùi máu là tôi chịu không được đâu. Có lẽ tôi vẫn ổn với mùi máu, nhưng cái vụ rửa dạ dày với ruột non làm tôi nôn một chút.
Uhh… cái tiếng hét đó. Tôi mới nghĩ sẽ tốt hơn nếu giết chúng trước với một loại khí như CO2 hay gì đó. Thay vào đó, họ lại chỉ buộc nó bằng một sợi dây thừng và vung rìu xuống để chặt. Mấy chú đừng làm thế một lần thôi, được không? Trời ạ!
“Năm sau cháu có muốn thử không?”, tôi được hỏi bởi hai người mà mình thường hay thấy, Ossan Wildcat(mèo hoang) và Werewolf(người sói).. Nên tôi chỉ nói là “Cháu còn phải đến trường những 2 năm nữa lận nên chưa đến trưa thì cháu không đến được đâu” như cái cớ để trốn tránh.
Sau khi chuyện này chuyện nọ xảy ra, buổi tối đã đến và bài diễn thuyết bắt đầu.
Bạn thường tìm trưởng làng ở chỗ nào vậy nhỉ?
“Caam, vì mưu trí của cháu, nên mùa thu hoạch năm nay đã nhanh chóng kết thúc. Nhưng bởi vì hoàn cảnh, lễ hội thu hoạch phải được tổ chức vào khoảng thời gian thông thuờng. Mà ta cũng không thích mấy bài phát biểu dài dòng trong những dịp như vầy, ta sẽ kết thúc tại đây! Cạn Ly!”
“““Cạn Ly!”””
Những tiếng hò reo sôi nổi tràn ngập khắp nơi, nhưng bởi vì tôi còn là trẻ con, nên tôi chỉ uống nước có một lát chanh bên trong thôi. Nó âm ấm và lạc nhách.
“Ah- mình muốn đá”
Và với cái bình luận ngắn gọn đó, bởi vì tôi làm thì cũng có mất mác gì đâu, nên tôi cố tưởng tượng.
[Hình ảnh: Đá vuông ・ 3 cm khối ・Cứng và trong suốt ・ Bên trong cái cốc tôi đang cầm trong tay – Triển khai]
Khi tôi cố truyền ma lực vào hình ảnh viên đá vuông từ máy làm đá, thì nó đã xuất hiện.
[Kỹ Năng – Công Kích Hệ - Thuỷ: 2] đã học.
Ah, đã lâu rồi tôi mới nghe lại cái thông báo đó. Khi tôi triệt để sử dụng và liên tục bắn lưỡi đao gió trong suốt vụ thu hoạch, nó đã không tăng lên nữa rồi. Tôi không biết điều kiện để nó tăng lên là gì nữa.
“Oi! Hình như thằng con trai của Hail có ma thuật tạo ra đá kìa!”
Chết rồi! Tôi bị người ta thấy rồi!
Sau khi chú ấy nói thế, một đám đông tụ lại. Và bởi vì đã say quất cần câu rồi, họ bắt đầu biến thành một đám du côn.
“Oi, Caam, lấy-đá-cho-bọn-chú-đi”
“Bọn chú muốn uống bia lạnh”
“Trái cây lạnh mới ngon-“
“Cháu có thể làm thêm nữa chứ-?”
Họ đều bị ảnh hưởng bởi rượu Sake rồi… phiền phức quá đi…
“Được rồi, cháu hiểu rồi. Cháu vừa mới thử thôi nên đừng kỳ vọng nhiều quá nhé!”
Tôi đổ ma lực vào hình ảnh một tảng đá lớn đặt trong xô.
Tôi làm một viên đá 50 cm khối. Tôi không biết mình làm hơn thế này có được không nữa.
“Đây là lần đầu cháu sử dụng ma thuật này để tạo ra đá nên xin đừng trông mong nó bự hơn thế này ạ! Hãy đập bể một chút để sau còn sử dụng nữa”
Tôi vẫn phải tạo thêm hai cục nữa sau khi nói thế.
Sau đó, tôi được nhóm của cha kêu.
“Thằng con của tôi tuyệt vời nhỉ! Ma thuật tạo ra đá luôn đấy! Không phải thương băng hay kim băng mà là đá chỉ có mùa đông mới có thôi nha! Nó không phải để tấn công đâu!”
“Thằng con anh luôn làm chúng tôi ngạc nhiên! Ma thuật không chỉ dùng để tấn công à!”
Những người lớn này lảm nhảm rồi. Bởi vì họ đã say, nên họ cứ lặp đi lặp lại một chủ đề nhiều lần. Chuyện này vô cùng tồi tệ. Cuộc trò chuyện trước đó được lặp lại tận 3 lần.
“Oi, đến đây đi. Cùng uống nào!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Uống nào! Uống nào!”
Cha và Ichii-san cứ mời tôi.
“Con vẫn còn nhỏ nên…”, tôi cứ nhẹ nhàng từ chối họ, nhưng mà, “Hồi cao cỡ đó là bọn chú đã uống rồi đó! Phải không?” “Ừ!”
Đó là những gì họ nói. Họ không nói về tuổi tác… mà lại nói về chiều cao. Chà, hồi kiếp trước tôi cũng uống được, nên, à ừm.
“Ừm, cũng được, nhưng chút xíu thôi ạ. Đây là lần đầu con uống rượu Sake” hay ít nhất là lần đầu kể từ khi tôi đến thế giới này.
ực ực ực ực, “Aahh - - - - - - Chua lè!”
Tôi không chắc chỉ là do kỹ thuật sản xuất bia rượu còn thấp hay do toàn bộ kỹ thuật sản xuất đều tạo ra vị chua. Chà, không phải sẽ tốt hơn nếu chúng ta vừa uống vừa bàn về bia Đức hay bia nhà lại có vị chua sao.
Nhưng, trong cái vị chua ấy, lại có mùi trái cây… Tôi không biết đó có phải là vì lúa mì khác hay quá trình lên men tự nhiên nữa nhưng có vẻ tôi vẫn uống được!
“Tửu lượng thằng con anh lớn đấy nhỉ! Nó uống như kiểu đã quen rồi ấy!”
“Đó giờ anh uống thứ gì vậy! Máu à? Giyahahaha!”
Người nào ở đây cũng đều nghiện rượu nên tôi phải uống vừa vừa thôi…
Và trong khi chúng tôi đang cùng nhau uống, thì Suzuran tới gần tôi với một miếng thịt và một cái đĩa trống rỗng. Thịt đang ở trong miệng cô ấy. Cô ấy nhai nhai rồi lập tức nuốt xuống.
“Con cũng uống nữa”
“Oi, con gái anh muốn uống kìa. Có được không đó-?”
“Anh không hiểu à? Cứ giữ bí mật với mẹ con nhé! Không sao đâu-“
Tôi lại thấy có vấn đề với việc chú ấy nói lớn bởi vì Ricoris-san còn đang uống với mẹ tôi và những người khác ở ngay bên kia kìa. Tôi không biết dì ấy có chú ý hay không nữa, nhưng dì ấy không có nhìn sang đây nên giờ vẫn ổn.
ực ực ực ực, tôi có thể nghe thấy tiếng uống của cô ấy.
“Cậu uống cứ như nó là nước lã ấy. Cậu có ổn không vậy, Suzuran-chan?”
“Tớ vẫn ổn”
Chà, nếu thấy nguy hiểm thì tôi sẽ ngăn lại.
Khi nóng nực, cô ấy thường mặc đồ tương tự như samue hay đồ tựa như Jinbei, nhưng bây giờ, cô ấy đang mặc đồ trông như Yukata. Màu sắc tươi sáng khác với sắc chàm thông thường của cô ấy. Và cách cô ấy nhấm nháp từng chút một từ cái cốc như nó là nước ấy thật là dễ thương.
Cô ấy đã uống được một lúc rồi. Tuy biểu hiện trên khuôn mặt của Suzuran có thể không đổi nhưng mặt cô ấy đã đỏ lên rồi.
“Suzuran-chan, tớ nghĩ cậu nên ngưng lại sớm thì hơn. Mặt cậu đã đỏ chót và đầu cậu lắc lư qua lại rồi kìa”
“Không phải là -chan nha”
Hm? Cô ấy hờn dỗi vì không hài lòng với điều đó à.
“Suzuran-san?”
“Suzuran”
“Eh?”
“Su-zu-ra-n”
“Geez, Su-Suzuran, tốt hơn là cậu đừng uống nữa, được chứ? Cậu về nhà nằm nghỉ thì tốt hơn”
Những người lớn chỉ cười toe toét trong khi nhìn về phía chúng tôi mà không quan tâm gì cả.
“Nhìn kia kìa! Thằng con tôi không biết nói gì với một cô gái say rượu kìa”
“Thằng đó chắc chắn là kiểu người bị chi phối. Ai ai cũng hiểu được khi đứa con gái say rượu Sake của tôi nói thế. Chà, nếu là con gái tôi, thì con bé có thể làm được!”
Chú ấy nói thế trong khi đánh vào vai cha tôi.
Lũ sâu rượu này! Đưa ra mấy cái bình luận vớ vẩn cũng được nhưng hãy ngăn sự liều lĩnh của con gái chú đi chứ.
“Hm-“
Cô ấy cứ nhìn chăm chăm vào hư vô, điều đó có tệ gì không vậy? Nhưng bầu không khí đe doạ trước đó giờ đã biến mất rồi. Trong khi tôi nghĩ có lẽ là đã ổn rồi, thì tự dưng cổ áo của tôi bị chộp lấy.
“Khoan! Suzuran? Buôn-“ trong khi tôi đang nói thế, cô ấy mạnh mẽ kéo tôi lại và cướp mất đôi môi của tôi.
Hai người trưởng thành trước mặt chúng tôi đang vừa uống vừa cười toe toét thì đã phọt Sake ra. Khi họ nhận thấy chuyện gì đã xảy ra, thì những người lớn khác cũng đã ngừng uống và nhìn chúng tôi. Bầu không khí trong quảng trường trở nên yên tĩnh trong giây lát.
Trong cơn hoảng loạn, tôi đã cố kéo mình ra nhưng với sức mạnh của mình, thì tôi không làm được. Trong tình huống này thì tôi nên làm gì đây?
Thêm 5 giây nữa trôi qua, tất cả những người lớn bắt đầu huýt sáo và hét lên “““Woooh---!!!”””, còn có những người kêu “hôn đi, hôn đi”
Giờ phải làm gì đây, tôi ơi! Tôi sẽ bị Ichii-san cho đi gặp ông bà tổ tiên mất!!
“Mn……haa……”
Suzuran phát ra tiếng thở gợi tình trong khi mỉm cười lúc tách khỏi đôi môi tôi. Tôi giả vờ bình tĩnh.
“S-Suzuran rất là mạnh nhỉ? Hay lắm, nhưng mà, tay của cậu, cậu bỏ tớ ra được chứ?”
Ngay cả khi tôi nói thế, cô ấy cũng không buông lỏng cánh tay đang kẹp cổ áo của tôi. Lần này, tôi cố gắng chậm rãi kéo mình ra. Với cái đà này, nếu cô ấy hôn tôi lần nữa thì nguy hiểm lắm. Tại sao mấy cái người hò reo ấy đều ở bên trái tôi thế?! Những người ồn ào huyên náo mới nãy lại tăng lên! Bạn học của tôi cũng ở đây ư?! Tệ rồi đây!
Vẻ ngạc nhiên trên mặt mỗi người mỗi khác và giọng nói của họ càng lúc càng lớn trong khi đi lại gần. Chuyện này là không thể nào đâu. Tránh né cũng không thể rồi. Mẹ tôi và bạn bè của bà đang cười toe toét. Tôi sẽ để Ichii-san cho Ricoris-san vậy. Tôi còn chưa muốn chết đâu.
Tôi đầu hàng số phận rồi.
Tôi lo về việc đầu hàng số phận trước những người khác xung quanh mình.
““““Ooh----“”””
Tôi cảm thấy như đã nghe thấy âm thanh của khẩu súng lục sắt khổng lồ bắn xuyên táo tôi vậy.
Khoan đã, cái gì! Nó còn lâu hơn khi nãy nữa! Lưỡi! Đừng có đẩy lưỡi vào tớ!
Khi tôi tách khỏi môi của Suzuran, chẳng biết sao lại vang lên một tràng pháo tay. Khi đó, bàn tay đang giữ chặt cổ áo tôi bắt đầu yếu đi. Có vẻ cô ấy đã thoả mãn rồi.
Tôi cứ mãi nhìn Suzuran đang ngồi trên sàn. Cô ấy dường như khá hào nhoáng đấy.
Nụ hôn đầu sau khi tái sinh của tôi có mùi và vị như bia vậy.
Và như thể không có chuyện gì xảy ra, Suzuran uống phần rượu Sake còn lại trong cốc của tôi. Cô ấy vẫn uống từ cái cốc đó dù rằng tôi đã sử dụng nó rồi.
Ichii-san có phần hơi lơ đãng. Ricoris-san bên cạnh chú ấy vừa cười toe toét vừa uống rượu Sake. Có lẽ cha tôi cảm thấy có chuyện tồi tệ sắp xảy ra nên ông ấy tóm lấy Ichii-san và chuẩn bị tinh thần. Ông ấy đã uống hết Sake được một lúc rồi nên ông ấy chỉ đang uống nước thôi.
Cha ơi, cảm ơn vì đã lo lắng cho con. Tôi đã rơi lệ trước sự vĩ đại của cha mình.
Trong khi tôi đang ngồi trên sàn, Ricoris-san nói như kiểu gợi ý rằng, “Cháu có thể dẫn con gái của chúng ta về nhà chứ?”. Cái này không phải như cái tình huống bạn say rượu Sake và không nhớ gì về việc đã đặt tay lên một người phụ nữ đâu đấy. Ngay cả khi tôi say bí tỉ, tôi dám chắc là mình sẽ không làm chuyện như thế.
“Eh? Ah, dạ”
Tôi chỉ trả lời câu đó ngay khi định thần lại.
Khi tôi quyết định đưa cô ấy về nhà, Suzuran bỗng dưng lại tới gần tôi và nói, “cõng” nên tôi đành ngoan ngoãn cõng cô ấy trên lưng. Họ lại cất cái giọng vui vẻ ấy lên. Khi tôi đang nghĩ, “Bộ mấy người là cổ động viên đang xem bóng đá trên khán đài à?”, tôi bắt đầu đi về nhà Suzuran.
Tôi muốn nói là có cái gì đó mềm mềm và dễ chịu đang chạm vào lưng mình, nhưng, thật không may, không làm thế được. Bạn có thể thấy rõ thứ đó khi nhìn vẻ ngoài tổng thể của bộ trang phục trông như Yukata ấy.
Cô ấy cứ cười khúc khích trong khi nằm trên lưng tôi nhưng tôi đành giả vờ như không nghe thấy và cứ tiếp tục đi thôi.
Tôi đặt Suzuran lên giường khi đã đến nhà cô ấy. Cô ấy bắt lấy tay tôi và kéo tôi lại chỗ cô ấy. Trong tình huống này, rõ ràng đây là chuyện sẽ xảy ra mà.
Tôi nhẹ nhàng vỗ trán cô ấy.
“Tớ cũng thích Suzuran, nhưng, cậu đã say lắm rồi nên cậu không biết mình đang làm gì đâu. Hay có thể là cậu hành động vì đang say rượu thôi? Tớ thấy vui vì cậu cảm thấy tớ như thế. Nếu có lần sau, tớ sẽ rất vui nếu cậu lại quyết định mời tớ khi cả hai không say”
Tôi không biết có phải cô ấy hiểu rằng tôi đang nghiêm túc hay do cô ấy bỏ cuộc, nhưng cô ấy đã buông tay tôi ra. Tôi nói với cô ấy, “Cảm ơn vì đã hiểu nhé”, và lần này, tôi là người hôn cô ấy. Đương nhiên, không có dùng đến lưỡi nhé.
Tớ xin lỗi vì đã là kẻ hèn nhát.
“Vậy thì, ngày mai gặp lại. Nếu chúng ta có thể hành động như bình thường thì tốt biết mấy”
“…un”
Tôi rời khỏi phòng sau khi nghe lời đáp lại của cô ấy.
Tôi không có nói, “đừng nôn ra trong khi ngủ đó nhé” vì như thế nó sẽ phá hỏng tâm trạng mất. Tôi sẽ nói với cô ấy rằng nếu đã say, thì cô ấy sẽ không có ý thức.
Tôi lập tức trở về chỗ tụ họp. Khi Ricoris-san thấy tôi, dì ấy có vẻ thất vọng. Trong khi đó, Ichii-san lại nói, “Con gái ta! Ngươi đã dắt nó đi rồi ư?!” chú ấy khóc trong khi uống Sake và có vẻ mặt rất là rối bời.
Trên mặt cha mẹ tôi đều có vẻ ngạc nhiên. Họ có vẻ mặt như đang nói rằng họ mong đợi tôi phải ít nhất 1-2 tiếng nữa mới trở về.
Lũ đực rựa trong lớp khi nãy còn có vẻ cau có với tôi giờ đã có vẻ nhẹ nhõm rồi trong khi phái nữ lại nhìn tôi với vẻ ghê tởm như đang nói rằng “chúng ta không trông mong gì vào việc cậu ta thành một người lịch thiệp” Thực sự thì mấy cậu muốn tớ làm gì đây?
Hôm nay đã có nhiều việc làm tôi mệt mỏi. Tôi đang nghĩ mình muốn uống thêm nữa nên đã rót Sake vào cốc để uống rồi chợt nhớ ra. “Suzuran uống bằng cái cốc này nhỉ?”, nhưng vì bây giờ nhận lấy nụ hôn gián tiếp thì cũng có vấn đề gì đâu, tôi uống sạch Sake trong một lượt rồi về nhà ngủ.
Hôm đó, cha mẹ tôi không về nhà. Vì hôm nay là lễ hội, nên cha mẹ tôi cố tình về rất muộn. Không phải là có phong tục cha mẹ chăm lo cho con cái sao?
Ngày mai đi học sẽ khó khăn lắm đây...