Tôi Trở Thành Ma Vương Và Lãnh Địa Của Tôi Là Hòn Đảo Hoang

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

27 159

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

285 7481

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 32

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 233

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 186

Tập 01: Arc Trường Học - Chương 10: Thời Điểm Tôi Được Thần Triệu Tập

Dịch Giả: Tsumimoto

__________________________________________________

Tôi đang lơ lửng giữa một căn phòng trắng tinh.

Cái cảm giác này y hệt như hồi 6 năm trước…

Nhưng giờ lại có hai ông lão……khoan, hai ư?!

“Yaho-“

“Hân hạnh được gặp ngươi”

Vẫn là cái giọng điệu thẳng thắn đến mức đáng thất vọng đó và giọng nói trang nghiêm của một người đàn ông trung niên.

Hình như tôi uống quá chén rồi…Thôi, về ngủ cái nào…

Tôi vờ như không thấy những vị thần ở trong phòng và cố nằm xuống.

“Thế có phải là hơi tàn nhẫn không vậy? Chẳng phải đã sáu năm rồi sao?”

Dường như tôi thực sự không bị ảo giác. Tôi điêu luyện đứng lên ngay cả với cái cảm giác lơ lửng này.

“Con lại chết nữa ư? Có phải là lần này con bị nghẹt thở vì nôn do uống quá chén không? Thật đáng sợ khi con luôn chết bởi vì nghẹt thở”

Giờ thì nhìn kỹ lại, ngoại hình hiện giờ của tôi là ngoại hình của kiếp trước.

“Không sao đâu. Ngươi vẫn chưa có chết. Ta là thần của thế giới này”

Ông ta là một quý ông trung niên điển trai. Cứ cảm thấy như ông ta là Bartender, chủ quán cà phê hay thậm chí là một quản gia ấy. Mái tóc bóng mượt vuốt ngược về sau của ông ta là một sự hoà trộn hoàn mỹ giữa màu đen với màu trắng khiến cho nó trông rất giống màu xám. Tôi muốn được như ông lão này khi tôi về già.

“Vị thần của cái thiên thể mà kiếp trước ngươi cư ngụ đã hỏi “Đứa trẻ đó sao rồi?” khi ông ta đến đây nên… ta đã tạo ra một ngoại lệ và triệu gọi ngươi đến”

Ông ta có hơi cứng nhắc. Có phải toàn bộ những vị thần đều bốc đồng như vậy không?

“…Ta hiểu đại khái về tình hình rồi. Ta đã nghe lập trường chính thức của vị thần Trái Đất nhưng lý do thực sự là gì?”

“Ta đến là bởi vì mọi chuyện đã trở nên thú vị, ờ… ý ta là bởi vì ta nhận được một tin nhắn thần giao cách cảm”

Vị thần đến từ Trái Đất tình cờ tiết lộ như thể đó không phải là chuyện quan trọng. Vị thần lịch thiệp dường như đang cố hết sức để không nháy mắt ra hiệu. Hay đúng hơn, ông ta đang buộc phải đảo mắt đi.

Ah……vô dụng rồi…Tuy ông ta trông rất ngầu và là một quý ông trung niên điển trai nhưng bên trong hai người họ đều y như nhau. Người mà tôi cùng uống = người có tính cách hợp với tôi, nên tôi mới uống cùng = chúng tôi gần gũi.

Vào lần đầu gặp mặt, ông ta đã lừa tôi khi nói “Bọn ta lâu lâu cũng có đi nhậu”. Tôi đã nghĩ là nó không nhất quán nhưng tôi lại không nói ra, chết tiệt thật! Tuy tính cách của hai người họ không hẳn là giống nhau nhưng gã này chắc chắn là đồng phạm rồi! Đó là những gì tôi nghĩ khi nhìn chằm chằm vào ngoại hình lịnh lãm của ông ta.

“Ta thành thật xin lỗi về vụ việc này. Có rất nhiều người được triệu hồi từ thế giới khác nhưng một người tái sinh vì chết do mochi lại chớ hề tồn tại nên ngươi đã trở thành đối tượng cho công cuộc quan sát của bọn ta”

“Vì đang sống một cuộc đời như vậy, ngươi quyết định tìm cách giết thời gian nhỉ?”

Trong khi nói thế, ông ta làm mọi việc để tránh ánh mắt của tôi. Tôi nghĩ lại rồi. Gã này cũng y hệt lão già thẳng thắn kia.

Và ông ta cũng lỡ nói cho tôi biết về sự tồn tại của những người được triệu hồi.

“Cái bản tóm tắt này hài lắm đó. Hãy tận hưởng sau nhé”

“Được rồi-, ta sẽ xem sau…ta cũng muốn nói như thế lắm chứ, nhưng xem liền cho nóng. Ta có mang theo Sake mình tự làm đây. Bây giờ vừa uống vừa coi video này nào”

Khi vị thần búng tay, một cái bàn tròn và ba chiếc ghế xuất hiện. Có phải ý là tôi cũng nên ngồi xuống không? Khi tôi còn đang nghĩ thế, thì đã quá muộn rồi vì họ đã ngồi.

Họ bắt đầu rót rượu cho nhau.

“Đây là bạn thơ ấu của cậu ta, Suzuran”

“Cô bé dễ thương nhỉ?”

“Cô gái đó sẽ trở nên như thế này”

“Ngực cô bé không có ngày mai rồi”

Khi họ bắt đầu uống, thì bầu không khí đã trở nên dễ thở hơn và dường như họ đã kích hoạt kỹ năng nào đó như kiểu thế giới trong mơ.

“Cô bé Miiru này cũng dễ thương nhỉ? Và cô bé đã có ngực rồi đó”

“Chà, chúng vẫn sẽ là bạn thơ ấu cho đến khi một đứa được chọn ra. Người mà cậu ta sẽ chinh phục đều tuỳ thuộc vào cậu ta cả thôi”

Tôi cảm thấy như họ vừa mới nói điềm gỡ…

Ah- Chuyện đó cũng đã xảy ra rồi. – Tôi bị như vậy trong lúc mắc cỡ khi xem đoạn video đang chiếu nhưng hối tiếc về những gì đã mất thì có được gì đâu chứ, nên kệ đi. Mà Sake này ngon thật.

“Còn đây là nụ hôn đầu của Caam”

Tôi nghiêng đầu trong khi hai người họ bắt đầu uống.

“Bạo phết. Hay ta nên nói là, thật mạnh mẽ chăng?”

Những gì xảy ra khi chúng tôi vào trong phòng và những gì đã xảy ra với mối quan hệ của chúng tôi đều được khắc hoạ chính xác trên màn hình. Nụ hôn cũng được chiếu nữa.

Thần thì cười toe toét còn quý ông thì mỉm cười dịu dàng khi họ nhìn tôi.

Bộ mấy người là cha mẹ tôi á!

Sau đó, những sự kiện xảy ra cho đến lễ hội cuối năm đều được chiếu chính xác. Đương nhiên, có cả vụ truyền Sake từ miệng sang miệng và hành động nôn mửa của Speck và đồng bọn.

“Đến giờ thì chỉ nhiêu đây thôi”

“Được rồi! Ta rất biết ơn khi nhận thứ này-“

Bộ đây là thứ giống như phim truyền hình à? Cứ cảm thấy như đây là đoạn video dài dòng lố bịch được chiếu trong lễ cưới vậy. Cứ như thể đã một ngày trôi qua rồi ấy. Chà, đó là video chứa đựng những trải nghiệm của tôi từ hai đến ba năm rưỡi… Phải chăng những vị thần đều rảnh rỗi như thế này?

Những vị thần đã uống rượu Sake được một lúc rồi nhưng họ lại không có dấu hiệu say rượu nào. Trong khi tiếp tục giữ im lặng vì tôi cho rằng họ đã xem tôi như không khí, thì cơ thể tôi bỗng dưng bừng sáng và rồi cơn say của tôi liền lắng xuống.

“Ta phải khen ngợi ngươi vì đã không sử dụng kiến thức từ thế giới trước để nhanh chóng cải thiện trình độ văn hoá của thế giới này. Nếu nó bỗng dưng phất lên thì kiểu gì cũng gây ra chiến tranh và sự huỷ diệt thôi”

Lão già thẳng thắn đột nhiên bắt đầu nói chuyện nghiêm túc nên tôi nghiêm chỉnh lại và nghiêm túc lắng nghe.

“Liệu tạo ra ma thuật tựa như súng có được không ạ?”

“Bởi vì nó được tạo ra bằng cách sử dụng hình ảnh một đòn tấn công ma thuật nên cứ yên tâm vì nó còn nằm trong phạm vi cho phép của ma thuật. Ngươi đã được ưu đãi khi tái sinh nên ngươi có ký ức của kiếp trước. Chỉ là khi ngươi để lộ việc mình có thể sử dụng loại phép thuật đó, thì những pháp sư được thuê bởi cả hai quốc gia loài người và ma tộc đều sẽ nhắm vào ngươi. Tệ nhất là, họ sẽ tra tấn ngươi để có được thông tin đó. Thế giới này chưa từng thấy loại ma thuật nào sánh ngang với mũi tên cả. Chà, nếu bản thân ngươi phát hiện tài năng của mình trong một trận chiến ma thuật, thì ngươi có thể giết tất cả mọi người trước khi bị bắt và sẽ không có vấn đề gì đâu”

Vị thần vô tình nói điều gì đó đáng sợ rồi.

“Vậy, có phải giọng nói truyền đến đầu tôi cũng là một phần của sự ưu đãi của ngài không?”

“Đúng vậy. Những người khác sẽ không biết kỹ năng của mình có được cải thiện hay không bởi vì họ không nghe thấy giọng nói đó. Ngay từ đầu, họ cũng đã không cải thiện được gì nhiều rồi. Sau đó, kỹ năng của ngươi lập tức bắt đầu bù đắp. Nói đơn giản thì, khi cấp độ kỹ năng của ngươi tăng lên, cơ thể ngươi liền diễn giải nó ra và khả năng của ngươi sẽ lập tức tăng lên. Ngươi đã trải nghiệm điều đó từ lúc kháng độc thăng cấp và ngươi bông dưng tỉnh táo hẳn”

“Ừ-Ừm”

“Nói dễ hiểu hơn thì, cứ coi nó như điểm thưởng trong game ấy. Có phải thông báo, [Công Kích Hệ - Hoả: 1] đã truyền đến đầu ngươi từ trước rồi không? Chỉ cần nghĩ rằng mọi việc sẽ dễ dàng hơn khi ngươi +10 hay +20 vào chỉ số sức mạnh ban đầu sau cái thông báo đó đi”

Tự dưng lại xuất hiện thuật ngữ RPG.

“Nó giống như thưởng trang bị và chức nghiệp trong mấy trò chơi giải trí ở thế giới kia, phải không?”

“Cực kỳ chi tiết rồi nhỉ?”

“Tại vì vị thần của khu vực đó cứ thổi phồng rằng “Trình độ văn hoá ở đây siêu tuyệt vời luôn đó nha” nên ta đã giới thiệu nó tại đây và sử dụng cái đó làm tham khảo”

“Vậy nói trắng ra là hai người hợp tác đi. Tuy đó là thế giới của ngài, nhưng có ổn không vậy?”

“Chà, cả hai bên đều có mất mát cái gì đâu nên không sao cả. Mà giả sử có gì không ổn, thì ta sẽ can thiệp thật mạnh như triệu hồi anh hùng hay tạo ra ma vương. Đưa chuyện này vào để thử nghiệm thôi đó nha”

“...Ngài mới lỡ miệng nói một điều tàn nhẫn lắm đấy”

“Chà, ta đã ưu đãi cho ngươi rồi thì hãy tha thứ cho ta đi chứ”

“Ta sẽ trả lời bất cứ điều gì ngươi thắc mắc”

“Con không hiểu điều kiện để tăng cấp kỹ năng ạ. Có những lúc kỹ năng thăng cấp làm con phải nói là “Sao lại là bây giờ cơ chứ!””

“Chỉ là cần một lượng lớn kinh nghiệm thôi. Ngươi tiếp tục uống thứ nước có độc đó khi ngươi đã học được Kháng Độc 1, nhưng vì đã học được kỹ năng cấp 1 rồi, thì không còn lựa chọn nào khác ngoài lên cấp tiếp theo khi ngươi vượt qua mốc kinh nghiệm cần thiết. Nếu phải nghĩ, thì cũng như một người cấp độ cao đang cố lên cấp ở ngoại ô thị trấn tân thủ ấy, nên hãy cố kiếm nhiều kinh nghiệm hơn nữa. Tình cờ thay, dẫu cho kỹ năng cung cấp sự điều chỉnh, bằng cách tăng dần chất độc mà ngươi ăn vào, ngươi sẽ còn kháng độc mạnh hơn kể cả khi không có kỹ năng nên ngươi không thể nói đó là vô nghĩa được”

“Cái lời giải thích đó đậm chất Trái Đất luôn đấy. Tuy ví dụ dễ hiểu, nhưng tốt lắm đó”

“Ta rất thích chơi dòng game D***** Q****”

“Ah… Ừ… ta thích phần 3 lắm”

“Nhân tiện, ngươi là Bianca”

“Thôi đi, không thì lại cãi nhau đấy!”

“Và ta là Flora”

“Aaaa---“

Chuyện trở nên nguy hiểm lắm rồi.

“Dù sao, nói đến kỹ năng, con trải nghiệm ngay và luôn có được không ạ?”

“Ta nghĩ là ổn thôi”

“Tại vì con chưa học được ma thuật trị liệu nữa”

“Để ta chỉ cho ngươi mẹo nhé. Chắc là cảm giác như ma lực của ngươi đang bù đắp cho những phần cơ thể bị mất hay bị thương. Cơ bắp, gân và xương sẽ càng có hiệu quả hơn khi ngươi có thể tưởng tượng những phần đó thật rõ. Đừng nghĩ về mấy chuyện phức tạp thì hơn. Các sợi cơ xung quanh sẽ được bù đắp lại ở một mức độ nào đó. Với xương, thì cũng như vậy, vì cả hai đều có thể tự tái tạo lại”

“Nếu bị gãy xương, thì cũng giống như gắn và sửa nó tại chỗ để nó không bị trật ấy nhỉ?”

“Tựa tựa như vậy đấy”

“Hãy thử ngay đi”

“Hãy chắc là ngươi không chết đấy nhé…Ta vẫn còn đang mong đợi một cuộc đời thú vị từ ngươi đấy”

Oi, cái quý ông thô tục này, ông đang nói cái quái quỷ gì thế.

“Mấy người nói chuyện xong chưa-?”

Gã này vẫn không thay đổi gì cả…

“Vậy, ta sẽ trả ý thức lại cho ngươi đây”

“Còn một điều nữa, con làm sao để tăng ma lực vậy?”

“Cứ dùng thì nó tăng lên ấy mà. Ngươi mỗi ngày sử dụng ma thuật một lần thì cũng tăng thôi. Ngươi càng sử dụng thì nó càng tăng. Giống như kiểu ngươi sử dụng ma thuật hằng ngày, thì nó sẽ tăng dần lên ấy”

“Thì ra là thế. Con hiểu rồi. Một chút cũng được, con sẽ sử dụng ma thuật mỗi ngày”

“Chờ chút đã, ta cũng có thứ cho ngươi đây”

Tôi cố trưng ra một bộ mặt khó chịu.

“Cũng đã khá nhiều rồi bởi vì lời khuyên của ta mà ngươi được ưu đãi nhưng ngươi lại không kiêu ngạo và tự phụ khi thời gian qua đi. Cũng vì thế mà đã đề nghị ngươi trở nên lý tưởng hơn chút xíu. Ngươi đừng bao giờ trở nên buông thả đấy”

Khác biệt giữa khi ông ta trang nghiêm và khi ông ta không trang nghiêm thì có phần hơi cực đoan, nhưng chắc là ông ta khá lo lắng cho tôi. Tôi không thể là người vô ơn được. Ngoài ra, ông ta ở ngay bên cạnh nên bạn nói gì thì ông ta cũng nghe nên tôi đang nháy mắt ra hiệu một cách tinh vi.

“Con hiểu. Con sẽ ghi nhớ ạ”

“Umu, ta chỉ nói thế thôi. Nhân tiện, chừng nào ngươi mới hành sự với Suzuran-chan thế?”

Tôi xin rút lại lời tuyên bố trước đó…… Lão dê già chết tiệt này…

“Không sao đâu, Caam. Ta sẽ không để lại bản ghi về thời khắc đó đâu. Ta cũng sẽ cố gắng không nhìn. Ta thề với Thần luôn đấy”

“Có phải đó là cách đùa của Thần không?”

Ông ta vừa cười vừa nói “kiểu như thế đó”. Vị thần đến từ Trái Đất đang cười lăn cười lộn trên sàn. Bộ đây là chuyện mà ông muốn làm ư?

Mấy cái người này, họ chẳng có tí phẩm cách nào như một vị Thần ngoại trừ vièc dễ dàng hoà hợp và trở nên hơi ngu ngu...

Ngay khi tôi mới nghĩ mình vừa nghe “Ta gửi ngươi về nhé?”, thì tôi thức dậy.

Chẳng có bất thường nào cả và cũng không có gì thay đổi.

Tôi vẫn còn giữ ký ức.

Chỉ là tôi thấy rất yếu ớt.

Tôi lập tức tạo ra một con dao hắc diện thạch và cắt một đường thật sâu vào ngón tay. Ban đầu tôi khá là do dự, nhưng không đau cho lắm. Hình như con dao quá bén cũng tốt.

Máu chảy nhiều hơn tôi tưởng nhưng tôi bình tĩnh lại và gây áp lực lên nó.

[Hình ảnh・Ngăn máu từ vết thương chảy ra・Khép vết thương lại・Triển khai]

Sau vài giây, máu ngừng chảy và một giây sau đó, vết thương cũng bắt đầu khép lại. “Cậu ta mới làm gì kìa” “Cho tớ xem với. Ồ, thật kìa”. Có khả năng cao là bây giờ họ đang nói về chuyện đó nhưng tôi không bận tâm. Ngay khi bạn mới quên đi những vị thần đó, thì họ sẽ lập tức xuất hiện.

[Ma Thuật Trị Liệu: 1] đã học.

Giọng nói vang lên trong đầu tôi. Giờ nhắc mới nhớ, giọng nói đó không thuộc về vị thần của thế giới này. Hay lắm. Tôi quyết định đi chào cha mẹ trong khi nghĩ về điều đó.

Tôi đã học được [Tăng MP: 1] nhờ ý của vị Thần bởi tôi đã nghe giọng nói trang nghiêm nói rằng, “Cứ coi đây là một món quà đi”.

Thần ơi, cảm ơn ngài rất nhiều.

Liệu bây giờ tôi cố tình tạo ra một cảnh tượng thú vị thì có đủ không nhỉ? Tôi cố nghĩ về điều đó.

Chắc là Dragon Quest ấy