Dịch Giả: Tsumimoto
______________________________________________
Tôi đi đến một cơ sở giống như trường học nơi học đọc và viết cơ bản, nền tảng ma thuật với vận động cơ thể đơn giản bắt đầu từ tầm 9 giờ sáng.
Vị hiệu trưởng trông rất trẻ nói với chúng tôi rằng “Hãy đến trường trước khi mặt trời leo lên đến đỉnh núi kia nhé”. Sau đó, tôi được kể rằng long nhân là những người già nhất trong ngôi làng này ngay cả khi vẻ ngoài của họ trẻ măng.
Thế nhưng, khái niệm thời gian ở đây có hơi mơ hồ. Thực ra nó cũng không gây rắc rối gì cho tôi, nhưng vì từng là người Nhật, nên tôi thấy có chút bận tâm.
Thế giới này không có cái đồng hồ nào cả nên, nên trong khoảng thời gian rảnh rỗi khi mặt trời mọc, tôi cắm một cây sào xuống đất và dùng tay dựng nó đứng thẳng lên rồi chỉ ngón út về phía đường chân trời. Khi mặt trời thẳng hàng với nó, thì tôi làm dấu ở đỉnh của cái bóng do cây sào tạo ra. Sau đó, tôi lại làm y hệt khi nó thẳng hàng với ngón áp út của tôi.
Khi tất cả dấu đều đã thẳng hàng, thì bạn sẽ đại khái biết được hướng đông và hướng tây. Vì có vẻ mỗi tiếng mặt trời di chuyển tầm 15 độ, khi xoè tay một góc 15 độ, bạn sẽ biết một tiếng là bao lâu.
Ừm, đây là cách để biết thời gian gần đúng từ hồi tôi còn ở Trái Đất. Sau đó, tôi chỉ cần đứng lên đường thẳng hướng về phía bắc và đồng bộ hoá đồng hồ sinh học với thời gian gần đúng từ góc của mặt trời. Hay đúng hơn, tôi nghĩ đáng ra mặt trời phải mọc từ phía đông chứ.
“Cậu đang làm gì thế?” Suzuran bỗng dưng gọi tôi từ đằng sau.
“Tớ chỉ chơi chút thôi, nhưng không có vui nên tớ nghỉ rồi”
“Hửm?”
Cô ấy nghiêng đầu, Có lẽ tôi có thể gạt cô ấy vì trông như cô ấy không hiểu gì cả.
[Kỹ Năng - Nhận Thức Thời Gian: 1] đã học.
Tôi chợt nhớ ra điều gì đó. Thực ra không có khái niệm thời gian nào ở đây cả, nhưng mà đó có phải là vấn đề đâu chứ.
Khi vào học, như một thằng đàn ông, thì nên có sự kiện “được người bạn thơ ấu đánh thức”, phải không nào? Cô ấy sẽ nói “nếu không thức dậy, thì cậu sẽ muộn đó!” và giật tấm nệm của tôi ra, cô ấy sẽ hét lên khi thấy hình dáng ‘cậu em’ của tôi dưới lớp quần và chúng tôi sẽ chạy đến trường trong khi tóc tai tôi vẫn còn rối bù.
Tôi khao khát cái sự kiện đó lắm, nhưng mà, hồi còn ở Trái Đất, lũ bạn thơ ấu của tôi toàn là đực rựa và tôi cũng chẳng ở gần bạn nữ nào. Đó chỉ là ảo tưởng của tôi mà thôi.
Tôi có một người như thế ở trường, nhưng tôi chỉ là Nhân Vật Phụ A, một kiểu bạn cùng lớp để trò chuyện thôi.
Với tư cách là bạn thơ ấu của tôi, tôi đã kỳ vọng rất nhiều vào Suzuran nhưng, thật bất hạnh, ở thế giới này, tôi cũng rất giỏi thức dậy. Hồi kiếp trước, tôi dậy trước cả chiếc đồng hồ báo thức và tắt ngay khi nó reo. Đồng hồ báo thức của tôi chỉ được coi như phòng hờ..
Kể từ khi đến thế giới này, cách một chút nữa mặt trời mọc, tôi đã thức dậy rồi, góp ít sức vào việc đồng áng và rồi ăn xong bữa sáng nên tôi có kha khá thời gian đến trường.
Đã năm phút qua đi nhưng Suzuran vẫn chưa có mặt tại điểm hẹn. Tôi đã bảo cô ấy đến trước nhưng 5 phút sau cô ấy mới tới.
Mái tóc rối bù của cô ấy trông như búp bê Nhật Bản và trông cô ấy rất buồn ngủ.
“Này, Suzuran-chan. Cậu có lẽ nào không phải người dậy sớm?”
“…… ? ……un?”
Không hay rồi. Máu chưa dồn lên não cô ấy nữa. Tôi còn không chắc cô ấy đã ăn sáng chưa.
“Cậu đã trễ bao nhiêu lần rồi hả? Từ giờ, tớ sẽ đón cậu để chúng ta khỏi bị muộn học nữa. Nếu không muốn người ta thấy khuôn mặt ngái ngủ thì dậy cho sớm vào!”
“…un?”
Tôi không rõ là cô ấy có hiểu hay không nữa nhưng ít nhiều gì tôi cũng đã làm cô ấy đồng ý. Tôi cũng sẽ hỏi cha mẹ của Suzuran sau. Chúng tôi đã là bạn thơ ấu được 2 năm rồi nhưng đây sẽ là lần đầu tôi gặp gỡ làm quen với họ.
Khi chúng tôi bằng cách nào đó đến trường kịp giờ, Miiru tộc Dhampir, người tự coi mình là quan trọng lập tức trông như có lời muốn nói. Tôi tự hỏi có phải họ là loại người nghĩ rằng chủng tộc của mình là thượng đẳng không? Tuy với người từng là người Nhật như tôi mà nói, thì chuyện đó chả là vấn đề gì. Vẫn có những đứa trẻ như vậy tồn tại nhỉ?
“Các cậu đáng ra phải đến trường sớm hơn chứ?”
Cô ấy khinh thường nói thế trong khi mái tóc bạc đài đến thắt lưng của cô ấy đang đung đưa.
Tôi chỉ đáp lại là “Ờ, tớ sẽ cố hết sức làm vậy trong khả năng của mình”.
Với những người như thế này, bạn nên nhẹ nhàng ngó lơ họ đi. Tuy nhiên, tôi đã nghĩ rằng khi Dhampir còn nhỏ sẽ có thể chất yếu ớt, nhưng dường như với tôi thì không như thế.
“Trong cửa hàng có 10 quả táo, nếu các em mua 4 quả, hỏi còn lại bao nhiêu?”
…Gì thế này? Tôi cảm thấy như mình bị khinh thường cùng cực. Giáo viên vẽ một hình tròn với một đường kẽ trên cái thứ trông như bảng đen. Nó nhìn như kiểu một quả bom táo ấy nhưng mà… ừm, cứ kệ phần đó đi.
Vấn đề là đọc và viết…tôi không có lựa chọn nào ngoài nghiêm túc mà chấp nhận nó nhưng, sao lại có [ξ]cơchứ? Bộ có thứ gì hôi thối à! (Trans: Ở đây là chơi chữ nhé, trong tiếng Nhật, ξ(Xi) và hôi thối(Stinky) đều là "Kusai")
Tan học, tôi cùng Suzuran đi về nhà. Sáng nay tôi đã cố nói với cha mẹ cô ấy, nhưng chỉ có thể nói với bác trai vì bác gái đã ra ngoài mua đồ rồi.
“Nói thật thì, điều đó sẽ giúp ích rất nhiều. Con bé này rất tệ ở khoảng thức dậy. Nếu là Caam, có lẽ cháu có thể đánh thức con bé”
Bác trai, người nói điều đó với giọng trầm thấp, lại có thân hình cơ bắp, y hệt loài Oni bạn thấy trong Manga. Tuy da chú ấy không có màu xanh đỏ gì, nhưng vẫn rất đáng sợ. Chú ấy có vầng hào quang vô cùng đáng sợ. Trông chú ấy đáng sợ đến mức làm tôi tưởng tượng cái cảnh lúc tôi nói “Cha-vợ-san ơi, xin hãy trao con gái chú cho cháu”, thì tay phải chú ấy sẽ khiến cái đầu của tôi tạm biệt thân xác. Bạn có thể bán cái bộ phim Yazuka ấy ngay luôn đấy.
Ăn trưa xong, Suzuran đã rời đi. Tôi đã suy nghĩ về nó từ lâu lắm rồi, nên tôi quyết định đi khám phá.
“Mẹ ơi, con vào rừng chút nha”
“Con đừng đi sâu vào rừng quá nhé, được chứ~?”
Có vẻ người mẹ rất chậm chạp và thong thả thuộc tộc Sahagin của tôi giỏi ở khoảng thuỷ ma thuật. Bởi thế, chúng tôi không phải đi lấy nước từ giếng.
Hơn nữa, mỗi tuần một lần, chúng tôi tắm trong chiếc bồn đầy nước nhờ thuỷ ma thuật của mẹ và làm nóng nhờ hoả ma thuật của cha. Cha mẹ tôi có tuyệt vời không nào?
Nếu tôi cũng có thể sử dụng ma thuật, tôi nghĩ nó sẽ làm những việc như việc đồng áng dễ dàng hơn chút. Tôi không biết ma thuật có thể thừa hưởng hay không, nhưng nếu tôi có thể học được thuỷ và hoả ma thuật mà cha mẹ mình dùng thì tuyệt biết mấy.
Giờ thì, chắc tôi nên thử xem liệu tôi có thể học được những kỹ năng mà mình nhớ(từ trong game) không.
Trước hết, thử ném hòn đá vào cái cây đó xem nào.
Vèo! Vèo! Vèo! Bùm! Vèo! Bụp!
Ồ, một con thỏ. Khi tôi đang nghĩ về việc thêm con thỏ bị mình ném đá chết vào bàn cơm tối nay thì,
[Kỹ Năng – Ném: 1] đã học.
Ohh- Chiêu đó dễ học đến mức bất ngờ luôn ấy. Và cũng không phải là “Ném Đá” mà chỉ là “Ném” thôi. À mà, tôi tự hỏi mình còn có thể làm gì trong rừng không. Nhớ đi nào, nghĩ đi nào, tôi ơi.
Tôi nghĩ về việc ném thêm đá, nhưng có còn con thỏ nào nữa đâu.
Sau vài phút, tôi nghĩ “Độc? Phải rồi, kiểm tra áp bi thì sao ta?”. Tôi tính kiểm tra xem có loài cây nào ăn vào không sao không. Tôi sẽ đến khu vực gần con suối nơi có thể hái một vài loài cỏ. Nếu xảy ra chuyện, tôi có thể súc miệng, uống nước còn không thì nôn ra.
Trước tiên, tôi sẽ nghiền tí cỏ. Rồi đổ nước vào và nghiền thêm chút nữa. Tiếp theo, tôi sẽ ép nó vào phần mềm trên da tôi trong khoảng 5 đến 10 phút. Nếu không có nổi mẩn đỏ, thì tôi sẽ bôi một chút lên môi. Sau 5 đến 10 phút mà vẫn không có gì xảy ra, thì tôi sẽ bỏ một chút vào miệng. Rồi, sau 5 đến 10 phút nữa mà vẫn không có gì xảy ra, tôi sẽ nuốt nó. Nếu đã qua từ 1 đến 6 tiếng mà mọi thứ vẫn ổn thì tôi có thể nói nó không có độc. Tuy chả ngon lành gì, nhưng nó cũng không có độc. Bạn có thể hấp thu độ ẩm và chất dinh dưỡng từ nó nhưng mà bây giờ, cha mẹ tôi không lo gì về bữa ăn cả nên tôi có thể sử dụng kiến thức của tôi làm biện pháp cuối cùng. Tôi nghĩ mình không thể đợi 1 đến 6 tiếng được nên đành thử cái khác thôi.
Nó đây rồi! Cái này tệ lắm đây! Khi tôi chọn cây thứ ba, vào khoảnh khắc bôi nó lên bắp tay, tôi cảm thấy đau nhức như bị thiêu đốt. Cái này rõ ràng là độc rồi.
Tôi đã hạ quyết tâm. Tôi bỏ cây đó vào nước, nghiền ra, và pha loãng thêm chút nữa. Tôi bỏ nó vào miệng cùng với ít nước, rồi nuốt xuống sau khi chịu đựng một chút. Dạ dày của tôi thấy đau và tôi thấy không ổn nhưng vẫn chưa nôn ra nên tôi về nhà, ăn chút cơm tối, bảo với cha mẹ rằng “Con thấy không khoẻ” rồi đi ngủ.
[Kỹ Năng – Kháng Độc: 1] đã học.
Dường như trong lúc ngủ, tôi đã hết trúng độc. Nếu tôi nuốt chất độc rồi mà thông báo còn không tới, thì tôi dự tính lặp đi lặp lại điều đó trong 2 đến 3 ngày, nhưng tôi thấy thật nhẹ nhõm khi không cần phải làm thế.
****
“Được rồi~. Ngày hôm nay, cô sẽ dạy cho các em về nền tảng căn bản của ma thuật”
Birke-sensei có vẻ nghiêm túc nhưng cô ấy lại nói với một cảm giác nhẹ nhàng. Tôi thấy rắc rối vì không thể hiểu nỗi vị giáo viên này.
“Nếu phân chia ma thuật theo một cách đại khái, thì có ma thuật tấn công, ma thuật trị liệu và ma thuật triệu hồi nằm ở trường hợp đặc biệt. Ma thuật mà mỗi chủng tộc có thể dùng đều bị giới hạn. Trong giới loài người, có lời đồn rằng có vài người có thể triệu hồi anh hùng từ thế giới khác”
Lớp học bắt đầu huyên náo khi nghe đến chữ “Anh Hùng”.
Anh hùng hử.
“Về ma thuật tấn công, có hoả hệ, thuỷ hệ, thổ hệ, phong hệ, quang hệ và ám hệ”
Có ít hệ hơn tôi dự đoán.
“Hình dạng không thực sự cố định đâu. Hãy làm với trí tưởng tượng của các em nhé. Khi nói tới hoả, trong tâm trí tưởng tượng ra ngọn lửa đang cháy trong lò là được rồi. Còn với thuỷ, là giọt nước nha. Tất cả các em nên làm thử với cảm giác như thế đi nào”
Oioi, không có niệm chú gì sao? Thứ gì đó khơi dậy con tim chuuni trong tôi ấy?
“Ma lực đều nằm bên trong cơ thể các em. Hãy nhận thức sức mạnh đặc biệt đó và tưởng tượng nó thành lửa hay nước”
Ể? Đơn giản thế có được không vậy? Đầu tiên là hoả. Như lửa cháy trong lò. Hoá!
“Vèo!”
Ah, nó xuất hiện rồi. Tuy không bị giật mình nhưng điều đó bất ngờ quá làm tôi ngạc nhiên đến mức kì lạ.
[Kỹ Năng – Công Kích Hệ - Hoả: 1] đã học.
Lần đầu làm thử mà tôi đã thành công luôn rồi. Tôi không biết tiêu chuẩn của thế giới này là gì. Khả năng tương thích ư? Chà, đừng nghĩ về nó quá nhiều thì hơn.
Trong lớp cũng có rất nhiều người làm được ngay trong lần thử đầu tiên, nên họ đang tươi cười vui vẻ. Và rồi, tôi nhận thấy một tiếng động lạ đến từ Suzuran ngồi bên cạnh mình. Khi nhìn qua, tôi thấy lòng bàn tay hướng lên trên của cô ấy có một ngọn lửa bốc cháy dữ dội vươn tới trần nhà làm nó cháy xém một tí.
Bộ cậu là cái vòi đốt khí gas được sử dụng làm nhựa đường à?
“...”
Suzuran thì vẫn vô cảm như mọi khi. Bạn sẽ không thể biết cô ấy đang nghĩ gì từ biểu hiện trên khuôn mặt đâu. Cô ấy không có vẻ gì là ngạc nhiên và cô ấy chỉ nghiêm mặt mà nhìn ngọn lửa. Tóc mái của cậu có ổn không vậy, Suzuran-san?
Sau đó, giáo viên mau chóng tạo ra một quả thuỷ cầu và an toàn dập tắt ngọn lửa trên tay Suzuran.
Cha ơi, mẹ ơi. Hình như con khỏng có nhiều ma lực đến thế rồi.