Tôi Trở Thành Ma Vương Và Lãnh Địa Của Tôi Là Hòn Đảo Hoang

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

27 159

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

285 7491

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 32

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 233

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 187

Tập 01: Arc Trường Học - Chương 17: Thời Điểm Tôi Đến Thị Trấn Lần Đầu(Phần Tiếp Theo)

Dịch Giả: Tsumimoto

_______________________________________

Tôi thức giấc vào khoảng thời gian như bình thường. Bởi vì ba tên ngốc kia vẫn còn ngủ, tôi để lại cho họ một tờ giấy ghi chú.

“Đi khám phá nhé. Tối tớ mới về, nhưng trưa tớ cũng sẽ trở lại để ăn trưa”

Rồi, chuyện đã quyết.

Tôi chào oba-chan chủ quán trọ, ăn bữa sáng được dọn sẵn và rồi ra ngoài.

Tuy ông mặt trời mới ló dạng nhưng đã có một vài cửa hang mở cửa rồi. Về phần cửa hàng, có vẻ họ làm việc lúc nào cũng được. Quả là người có lối sống, họ thậm chí còn không để khoảnh khắc mặt trời mọc bị lãng phí.

Tôi đã hình dung ra được từ cuộc khám phá ngày hôm qua, nhưng dường như thị trấn này có hình tròn. Ở bốn hướng cốt yếu đều có cổng và những con đường chính chia thị trấn này thành tám phần. Nhàn nhã đi dạo từ cổng này sang cổng khác tốn một tiếng nên giả sử chúng tôi đi khoảng 3km/h, thì đường kính của thị trấn này là 3km. Nó được bao quanh bởi những bức tường làm bằng cách chồng chất thứ trông như gạch. Tôi không chắc gọi nó là bức tường bảo vệ có được không nữa nhưng có phải dù nơi này có nhỏ bé, thì nó vẫn trở thành một thị trấn kiên cố ngay từ lúc được xây không? Trong khi nghĩ những chuyện như vậy, tôi bắt đầu khám phá từ con đường chính.

Ngôi làng của chúng tôi chẳng có lấy một công hội mạo hiểm giả hay thợ rèn, nên cửa hàng chuyên bán vũ khí, áo giáp và nhiều loại hàng hóa khác chính là cửa hàng bách hóa. Tôi miễn cưỡng bước vào cửa hàng có treo tấm bảng có hình giống lọ thuốc.

“Thuốc giá rẻ đây-”

Tôi được chủ tiệm gọi. Ah – quả nhiên, thế giới này cũng có loại thuốc đó.

“Thứ lỗi, cháu có chuyện muốn hỏi ạ. Cháu từ vùng quê mới lên nên không biết nhưng cái đó có phải để uống không ạ? Hay để bôi lên vết thương?”

“Thường thì sẽ dùng nó để đổ lên vết thương nhưng nếu cháu uống thì vết thương sẽ hồi phục nhanh hơn”

“Cháu thấy có nhiều loại lắm, nhưng có gì khác biệt không ạ?”

“Giá cao hơn, hiệu quả tốt hơn. Đây là thuốc giải độc. Cháu dùng cái này khi bị ảo giác còn cái này khi bị tê liệt. Nếu bị cắn hay bị chich thì dùng cái này”

Chú ấy vừa nói thế vừa chỉ và nói rõ khác biệt giữa những loại thuốc. Chà, khi nói đến độc, thì cũng có những loại khác nữa.

“Cảm ơn chú rất nhiều, Oji-san. Cháu sẽ mua cái rẻ nhất thay lời cảm ơn ạ”

“Tuy không có nhiều người, nhưng cháu hãy cẩn thận với những người bán thuốc pha loãng đấy nhé. Nó có giá 2 xu đồng lớn”

Đắt hơn dự tính nhiều. Nếu tôi cứ nghĩ cái này chứa nhiều dưỡng chất thì ổn thôi nhỉ.

“Còn chỗ của chú thì sao ạ?”

Khi tôi thử hỏi chơi, thì chú ấy đáp.

“Chú không có bán mấy cái đó đâu, nên cháu đừng có lo”

Chú ấy nói thế trong khi cười nên chắc là tôi sẽ tạm thời tin chú ấy.

“Oji-san, cháu có thể dùng thử ở đây không? Trước giờ cháu chưa từng dùng qua nó bao giờ nên cũng không biết hiệu quả của nó thế nào ạ. Chú có thể cho cháu mượn con dao không? Cháu để hết vũ khí ở quán trọ rồi”

Sự tò mò đã chiếm lấy tôi rồi.

“Oi oi, cháu đang cố dùng máu làm dơ cửa hàng của chú đấy à?”

Trong khi chú ấy nói thế, tôi đã mượn được con dao và cắt một vết nông trên ngón tay để máu chảy ra.

Hãy thử một chút trước đã. Cùng với đó, tôi thử đổ một ít thuốc lên vết thương. Tuy không khép lại nhưng máu đã ngừng chảy. Khi tôi thử mở vết thương ra, thì máu lại chảy.

“Oi oi, tuy đã lành rồi, nhưng cháu mở vết thương ra nữa làm gì?”

Đó là lời vặn lại của chủ tiệm nhưng chữa lành chậm như rùa. Tuy tôi đã biết nó sẽ chữa lành loại thuốc tích này nhưng tôi sẽ thử lại lần nữa.

Lần này, tôi nếm thử nó. Tôi nhấp một ngụm và ngậm trong miệng một lúc nhưng vị kinh quá đi. Tôi không biết nên nói sao đây nữa, có điều, nó như sự kết hợp giữa vị đắng, mặn và ngọt ấy. Chà, chắc là như thế rồi. Tôi chỉ việc tháo một cái túi trong túi của mình ra và chuyển nó vào phần thắt lung và đặt thuốc vào đó là được. Tôi hỏi chủ tiệm công hội mạo hiểm giả ở đâu và tiến hành khám phá.

Woah- những cái đó cứ xuất hiện. Mặc dù tôi đang ở thế giới khác từa tựa như thời trung cổ, nhưng tôi cứ liên tục bắt gặp những dụng cụ làm bếp, món ngọt, và gia vị từ Trái Đất. Có sốt trông như okonomiyaki và mayonnaise, sốt tartar, kem, bánh bông lan, konpeito, nhân đậu đỏ, bánh kếp, sata andagi, miso và nước tương. Có cả bánh bao thịt với bánh bao nhân đậu đỏ nữa. Tại sao đến giờ tôi chưa từng thấy chúng trong làng nhỉ! Có lẽ đây là tác dụng của việc triệu hồi những vị anh hùng ở thế giới này. Tôi dám chắc đây là do mấy cha đến từ Trái Đất làm ra.

Nếu là những món tráng miệng dễ làm, thì chúng tương tự với cái đó ở Trái Đất à? Chúng trông y hệt nhau luôn ấy. Tôi đã ngạc nhiên khi thấy miso và nước tương nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn chính là số lượng những món ngọt dễ làm. Khi quay về ăn trưa, tôi sẽ mời những người khác cùng ăn chúng. Tôi dám chắc là lúc đó sẽ phải đối mặt với Suzuran. Chà, trước đó, tôi sẽ đi đến chi nhanh văn phòng của công hội mạo hiểm giả trước đã.

Khi bước vào tòa nhà công hội lớn hơn những tòa nhà khác trong thị trấn, tôi thấy rất đông người.

Có khá nhiều nhiệm vụ chinh phạt và việc vặt được dán trên tường của công hội.

Hạng 1・ Vô thời hạn・ Chinh phạt những con quái vật và thú hoang ở vùng lân cận ngôi làng ・ Phần thưởng: Tùy vào số lượng quái vật/thú hoang đã chinh phạt.

Hạng 1 ・ Vô thời hạn・ Sửa chữa tường thành ・ Phần thưởng: Khoảng 8 xu đồng lớn một ngày.

Hạng 1 ・ Vô thời hạn・ Hoạt động dọn dẹp trong thị trấn ・ Phần thưởng: 5 xu đồng lớn một ngày.

Hạng 1 ・ Vô thời hạn ・ Lao động chân tay cho một cửa hàng ・ Phần thưởng: Tiền lương mỗi ngày sẽ thay đổi tùy vào nhiệm vụ được giao. Đặt câu hỏi tại bàn tiếp tân để biết thêm chi tiết.

Hạng 1 ・ Vô thời hạn ・ Thu thập thảo dược ・ Phần thưởng: Tùy vào chất lượng và số lượng.

Hmm – Những nội dung đó làm tôi thấy tò mò. Có cực ít những nhiệm vụ chinh phạt mà tôi có thể thực hiện. Tất cả những việc tôi có thể làm là việc vặt trong thị trấn. Chà, nếu được hỏi là liệu tôi có thể làm nhiệm vụ chinh phạt hay không, thì tôi có thể đấy, nhưng để an toàn, thì tôi không làm đâu.

Tôi tự hỏi liệu cha mình và những người khác có thực sự là mạo hiểm giả không?

“Thứ lỗi. Em có thể hỏi vài câu về đăng ký của công hội không ạ?”

Tôi kêu onee-san tiếp tân tai thỏ xinh đẹp. Hay đúng hơn, chỉ có mỗi một cô tiếp tân thôi nên tôi còn kêu được ai khác nữa chứ.

“Em muốn hỏi gì?”

“Em muốn hỏi về thủ tục đăng ký của công hội ạ”

“Để đăng ký vào công hội, em cần 5 xu bạc trước đã. Nếu đã có rồi, thì em hãy viết tên, kỹ năng đặc biệt và em là tiên phong hay hậu vệ. Nếu có người nắm giữ kỹ năng đặc biệt, thì sẽ có một vài nhiệm vụ trực tiếp chỉ định họ. Nó giống như tham khảo mở rộng ấy. Khi nói đến hạng, hạng em càng cao thì tiền thưởng càng nhiều. Hạng cao nhất là 10 và thấp nhất là 1. Về phần thăng hạng, em cần hoàn thành 10 nhiệm vụ ở cùng hạng hiện tại của mình. Em chỉ cần làm 5 nhiệm vụ hạng cao hơn và 20 nhiệm vụ nếu hạng thấp hơn. Em có thể chấp nhận nhiệm vụ hạng thấp hơn hay cao hơn hạng của mình hiện giờ nên hãy nhớ đấy nhé. Tuy không bị giáng hạng khi thất bại lúc làm nhiệm vụ, nhưng em sẽ phải trả tiền phạt cho những trường hợp đó, nên cũng hãy nhớ đấy. Và lời giải thích ngắn gọn đến đây thôi. Em còn câu hỏi nào khác không?”

“Không ạ, được rồi. Cảm ơn chị rất nhiều. Em đăng ký ở công hội nào cũng được ạ?”

“Nói chính xác thì, vị trí không hẳn là vấn đề. Có vài điểm khác biệt so với công hội bên phía nhân loại nhưng căn bản thì như nhau cả. Chà, có những tên nhân loại ghét ma tộc. Thậm chí còn có vài tên lập nhiệm vụ chinh phạt ma nhân nên chúng ta tin rằng có công hội ở bên phía này của lục địa dành cho ma nhân chúng ta thì tốt hơn. Thị trấn này nằm ở phía ma tộc nên không có công hội nào dành cho nhân loại ở đây cả. Mặc dù cũng có vài tộc khác ghét ma tộc như nhân loại, thì tránh xa thị trấn nằm gần chỗ nhân loại vẫn là khôn ngoan. Vậy, em có tính đăng ký không?”

“Xin lỗi, nhưng em không đăng ký ạ. Hôm nay lớp chúng em đến đây từ làng Beryl để học tập nên quyết định đăng ký của em sẽ phải chờ đến lúc em tốt nghiệp. Cảm ơn chị rất nhiều vì đã giải thích”

“Không có gì. Ở thị trấn này cũng có rất nhiều người đến từ làng Beryl nên nếu em quyết định sống ở đây, thì chị chắc chắn em sẽ lập tức thích nghi thôi”

Trong khi chúng tôi cười nói, lời giải thích đã kết thúc.

Hm – Có cả đống công việc lao động ban ngày luôn. Cứ có cảm giác là một chỗ môi giới lao động ấy. Nó khá giống với dịch vụ làm việc công cộng đấy nhỉ. Trong khi nghĩ thế, tôi bất ngờ gặp Schinken và Miiru đang ăn bánh kếp trong lúc họ đang ăn thử những món ăn từ quầy hàng gần đó. Đó là hẹn hò ư?

“Ara, không phải Caam đây sao. Cậu đang làm gì ở nơi này vậy?”

Schinken lộ vẻ chua chát và cứ như cậu ta đang cố lờ tôi đi khi cả hai người họ tới gần tôi để nói chuyện.

“Yo. Tớ mới đến công hội mạo hiểm giả xem thử kiểu công việc của họ là gì. Gác một bên đi, cái đó trông ngon đấy. Tớ dám chắc cái đó ngọt lắm. Tớ thích món ngọt”

Đọc bầu không khí, tôi nói chuyện cho có lệ và cố rời đi nhưng mà.

“Đúng vậy. Nó rất ngon. Chúng tớ mua cái này ở bên kia kìa, nên nếu cậu muốn, để tớ dẫn cậu đến đó nhé? Cậu thích món ngọt mà, phải không?”

Bởi vì tôi đang cố thận trọng, nên tôi sẽ từ chối lời mời của cô ấy. Schinken đã thấy giận tôi rồi kìa. Cậu ta thực sự đang nhìn tôi với vẻ hơi khó chịu đấy.

“Ah – được rồi. Tớ cũng có thứ muốn mua nên tớ sẽ đi theo hướng ngược lại. Tớ đang đi dạo nên có lẽ là sẽ tìm thấy thôi, phải không nào?”

“Suzuran đang tìm cậu đó, biết không? Tại sao cậu không gặp cậu ấy chút đi chứ?”

“Ah – trưa tớ sẽ về quán trọ nên tớ sẽ gặp cậu ấy thôi”

Sau khi nói thế, tôi lập tức tẩu thoát.

“Occhan, bác có con rựa nào không ạ?”

“Bọn bác không có ở đây. Cháu có thể tìm được chúng ở cửa hàng bách hóa hay cửa hàng đồ cũ ấy. Bọn bác thậm chí còn chẳng có dao quắm kia mà. Nếu là cửa hàng đồ cũ gần cổng đông thì có lẽ họ có đó”

“Ah- cháu hiểu rồi. Cảm ơn bác đã nói cho cháu biết. Cháu sẽ mua cục đá mài này coi như lời cảm ơn ạ”

“Của cháu đây. Cảm ơn, nhóc. Nó có giá hai xu đồng lớn nhé”

Rựa trong thế giới này được coi như nông cụ. Vì người ta nghĩ nó bền và khó bị vỡ. Nó có thể chịu được những tác động mạnh nên không dùng nó làm vũ khí thì thật lãng phí.

Sau khi đi dạo một lúc, tôi ghi nhớ những quầy hàng và thức ăn mà họ đang bán, xác định những nơi bán rẻ và vẽ ra một tấm bản đồ đơn giản dẫn tới vị trí của họ vào cuốn sổ ghi chép của mình. Tuy có ghé qua cửa hàng đồ cũ để mua con rựa, tôi vẫn trở về quán trọ trước bữa trưa. Ở quán trọ, tôi thấy cô giáo đang uống rượu dù mới ban ngày ban mặt. Cô có phải chỉ huy của bọn em không đấy? Cô có còn đang làm việc không vậy? Trong khi đang nghĩ những chuyện như thế, tôi về phòng và đặt những thứ mình đã mua vào túi. Sau đó, tôi đi đến chỗ của cô giáo ở khu vực phòng ăn tại tầng trệt để giết thời gian.

“Caam-kun? Em không ở cùng Suzuran-chan à?”

Khi đã có rượu vào người, thì dính vào Fig-sensei đúng là gặp rắc rối mà.

“D-Dạ… Ừm, em đã dậy từ sớm để đi khám phá thị trấn ạ… em có để lại ghi chú nói rằng mình sẽ về vào buổi trưa nên không có ai nói thế với cô ấy à?”

“Hmmp…Vậy, em tính hẹn hò vào buổi chiều à! Những người trẻ tuổi sướng thật đấy!”

Woah! Thốn thật! Cô ấy đúng là phiền phức mà!

“Chà, nếu Suzuran trở về vào buổi trưa là được rồi”

Khi tôi nói thế, có vẻ cuộc trò chuyện của chúng tôi đang thu hút những ánh nhìn thô tục từ những vị khách. Ắt hẳn là vì mức độ lộ hàng của cô giáo cao quá.

Mới qua trưa một chút, Suzuran trở về quán trọ và cô ấy lập tức xông đến chỗ tôi.

“Muốn cùng đi lang thang nhưng cậu đã không còn ở đó khi tớ thức dậy. Ác lắm”

“Cậu có phải người dậy sớm đâu, phải không? Trước khi cậu dậy, tớ đã ra ngoài từ lâu rồi. Tớ không thể lãng phí thời gian được. Hay đúng hơn, một tên đơn độc không thể vào phòng con gái được”

Khi tôi nói thế, cô ấy có chút hờn dỗi.

“Ừm, cũng đã trưa rồi, chúng ta cùng ăn nhé”

“Un”

Cô giáo huýt sáo sau khi chúng tôi nói thế. Tại sao trong làng của tôi lại có nhiều người lớn kinh khủng như thế chứ? Nếu sử dụng tiêu chuẩn của thế giới này, thì tôi tự hỏi liệu đó có được coi là kỳ lạ không. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ hiểu được đâu…

“Vậy, chúng ta đi thôi. Cô cũng nên tập thể dục điều độ đi, cô giáo ạ. Theo nhiều cách khác nhau”

“Hử? Không sao, không sao đâu. Nếu có tên nào nhìn cô với ánh mắt biến thái đến gần, cô sẽ lấy tơ bọc chúng lại và đập chúng nhừ tử”

Thì ra cô giáo có thể tạo ra tơ à. Quả là Arachne. Phân nửa loài nhện của cô ấy có thể làm những việc như một con nhện bình thuờng. Và tôi thực sự không hiểu những tên đang nhìn cô ấy với ánh mắt xấu xa kia. Ma tộc đúng là đáng sợ mà – tôi tự hỏi liệu mình có thể sống sót ở thế giới này không.

kẹo dẻo của Nhật bánh rán của Okinawa Trans: Suzuran thường sẽ bỏ xưng hô khúc đầu, như câu này, vừa vào là “Wanted to roam...” chứ không phải “I wanted to roam...” nên sau này sẽ còn nhiều câu như thế này nữa