Dịch Giả: Tsumimoto
Đôi lời: Nhắc trước, ngoài chương 18.5 ra, thì tính theo tiến độ của Eng thì còn thêm 2 chương 30.5 và 50.5 nữa nhé, không biết sau này còn chương .5 nào nữa không
____________________________________________________
Ba tên ngốc bộc lộ ba vẻ mặt khác biệt vào lúc tôi đến trường sau mùa thu hoạch.
Đầu tiên là tràn đầy tự tin, thứ hai là có cảm giác hơi sảng khoái, còn thứ ba là vẻ khá mệt.
...cứ mặc kệ họ đi.
Tại nơi tập luyện trong rừng, tôi nhấm nháp những cây dộc như thường lệ và tập ném bằng vũ khí và vài cục đá. Trong lúc tôi đang ném dao hắc diện thạch, thì ba tên ngốc bỗng xuất hiện nên tôi lập tức chuyển sang con rựa. Tôi tự hỏi liệu con dao hắc diện thạch có bị lộ không nữa.
“Này, Caam. Lần đầu của cậu như thế nào?”
Khi tôi đưa ra một câu trả lời mơ hồ, thì Wurst nghiêm túc hỏi tôi một lần nữa nên tôi đành phải trả lời cho họ. Tôi chia sẻ kiến thức của mình cho những tên này đến một mức độ nào đó nên tôi tự hỏi liệu họ có đang cố kiếm thêm thông tin nữa không.
Mặc dù cũng có kiến thức về những hành vi quá ‘độc đáo’ từ kiếp trước, nhưng tôi vẫn quyết định chỉ dạy cho họ những điều cơ bản. Cứ gác mấy cái độc đáo được dùng làm điểm nút sang một bên đi. Khi tôi dạy, thì bọn họ đều nghiêm túc lắng nghe. Trong thế giới này, chưa nói đến internet, thậm chí cả sách còn chẳng được phát hành nữa là, nên những cuộc trò chuyện như thế này là điều cần thiết.
“Vậy, tại sao mấy cậu lại muốn biết chuyện này? Có lẽ mấy cậu không muốn biết về Suzuran đâu nhỉ, phải không?”
“Ah-...Đó là vì hôm bữa chúng tớ có đọc lướt qua những cuốn sách trông như sách giới thiệu ở tiệm sách trong thị trấn”
Có lẽ họ không nói dối về chuyện đó.
“Này, tớ thắc mắc cũng lâu rồi nhưng cái thứ cậu đang nhai không phải là thịt khô đâu nhỉ? Bởi nó bốc mùi cỏ lắm đó”
Không hổ là một chú chó. Khứu giác của cậu ta hơn hẳn chúng tôi.
“A, ah-, uhm... đó là... cây độc”
“Hả?!”
“...!”
“Eh?!”
“Ừm, tớ có nghe một câu chuyện nói rằng nếu cậu ăn độc đến một mức độ nào đó thì cậu sẽ không chết, cậu sẽ dần hình thành khả năng kháng độc. Đó là lý do tớ tiếp tục làm chuyện này. Cũng thật tình cờ, lần đầu làm chuyện này, tớ chỉ việc nghiền nhỏ lá ra và khuấy với nước để uống. Thế nhưng, hôm sau sức khỏe của tớ tệ đi nên nếu có thử thì nhớ cẩn thận đấy nhé”
“Đó là bởi vì không có ai làm được chuyện đó. Tớ chưa từng nghe mẹ mình nói gì về chuyện như vậy cả”
Vậy là Elf không có làm chuyện này à...tôi hiểu rồi, vậy là ngay từ đầu họ còn chẳng nhận ra được chuyện đó...
“Vậy sao? Chẳng lẽ không có trường hợp trúng độc nào sao?”
“Chuyện đó chỉ xảy ra ở giới hoàng tộc với giới quý tộc thôi. Những người sống bình thường thì ai lại đi dùng độc cơ chứ?”
“Đúng vậy, nên cậu nên ngừng làm chuyện đó lại đi”
“Chà, tớ vẫn ổn nên không sao đâu. Tớ có thể nhai lá và trước đó tớ còn không chịu nỗi mà giờ vẫn ổn đó thôi, các cậu biết không? Có lẽ bây giờ tớ có thể ăn hai lá và vẫn không chết”
Tôi mỉm cười khi nói thế nhưng tôi có thể thấy họ bị ngạc nhiên bởi câu nói đó.
Trong khi chúng tôi đang trò chuyện linh tinh, thì Schinken đột nhiên nói,
“Nhắc mới nhớ, trưởng làng có nói, “Nếu cháu gặp Caam-kun, thì hãy nói là bác đang tìm nó nhé”. Có chuyện gì thế?”
“Ah- tớ đại khái đoán được ông ấy muốn gì rồi. Có lẽ là về việc mở rộng đồng lúa. Hình như tớ được xem như là một chuyên gia khi nói đến sử dụng ma thuật cho nông nghiệp. Còn nhớ bài phát biểu của ông ấy hồi lễ hội thu hoạch không? Từ khi đó tớ đã có linh cảm xấu rồi”
“Ahh- ông ấy có nói thế à...Cậu làm sao đây?”
“Chắc là như vậy nè”
Khi nói thế, tôi bắt đầu tạo ra một hình ảnh đơn giản.
[Hình ảnh ・Đất đá nhô lên rồi lắng xuống trong phạm vi 1 m x 1 m x 2cm ・Triển khai]
Tôi kích hoạt thứ mình tưởng tượng ra ngay trước mắt. Đất đá phía trước trở nên mềm trong khi tạo ra những gợn sóng và lắng xuống.
“Thấy chưa, tớ sử dụng hình ảnh đào đất bằng cái xẻng đấy. Có cái này rồi, thì tớ có thể giải quyết nhu cầu đất cày cấy. Tiếp theo là...”
[Hình ảnh・Trộn bề mặt đất đá phía trước như một xoáy nước・Triển khai]
Cứ như một chiếc máy giặt cũ, đất đá bắt đầu xoay vòng vòng và trở nên mềm hơn nữa.
[Kỹ Năng ・Công Kích Hệ・Thổ: 3] đã học.
Oh? Cũng đã lâu rồi mới được thăng cấp.
“Thứ mà tớ nghĩ cũng giống như vậy đấy. Cái này sẽ phá vỡ những cục đất bự tổ chảng”
“““Oooh-”””
Ba tên ngốc đều bị ấn tượng.
“Với cái này, thì chúng ta sẽ không còn rải hạt giống không đều nữa. Đúng như tớ nghĩ, cậu thực sự rất tuyệt vời”
Tôi bước lên và chạm vào nền đất mềm mại ngay trước mắt. Có vẻ ấn tượng về việc ma thuật được dùng để tấn công là rất mạnh.
Sau đó, cuộc trò chuyện chuyển sang hướng không đúng đắn, chúng tôi nói về những gì đã xảy ra sau khi chúng tôi tách ra. Tôi không thể nói lời nào khác ngoài lời chia buồn với Speck.
Một lúc sau, chúng tôi về làng và tôi bắt đầu hỏi chỗ để tìm trưởng làng. Đó là vì tôi không biết gì về nơi người đó hay ở cả. Thay vào đó, ông ấy thực sự khó nắm bắt và ông ấy chỉ xuất hiện mỗi khi bạn tìm ông ấy thôi. Chẳng biết vì lý do gì, ông ấy luôn xuất hiện phía sau tôi.
“Bác là trưởng làng đây desu”
Uwaa! Ông ấy lại xuất hiện từ sau lưng tôi nữa rồi!
Hơn thế nữa, tôi cảm thấy như chúng ta có thể không cần do dự mà đưa ra quyết định nói rằng chuyện đó thực sự rất bực mình, tôi sẽ giết ông ấy.
Chà, bởi vì tôi thực sự có thể giết ông ấy, nên cứ chịu đựng đi.
“Bác có chuyện gì muốn hỏi cháu à?”
“Bác có nói trong lễ hội thu hoạch rồi đấy, về vụ mở rộng đồng lúa. Bác đang nghĩ đến chuyện tập hợp tất cả nam dân làng để cùng nhau làm. Cháu thấy đấy, bác muốn giảm bớt gánh nặng dù chỉ một chút nên bác phải tìm ra một phương pháp hay cho chuyện đó. Caam-kun rất giỏi sử dụng ma thuật tiện lợi, phải không? Tùy vào hoàn cảnh mà bọn bác cũng có thể trả công cho cháu”
“D-Dạ... ừm, nếu chỉ thế thôi, thì có lẽ cháu làm được”
“Oh, vậy là cháu có thể làm à. Hay lắm. Cháu có thể cho bác xem xíu không? Bác đang nghĩ đến việc dọn dẹp hai bên con đường hướng đến thị trấn Aegirine để mở rộng đồng lúa. Cũng cần phải cắt cỏ ở đó nữa”
Chúng tôi tiếp tục trò chuyện trong khi tản bộ.
“Bác tính khai khẩn bao nhiêu mẫu đất?”
“Tầm mười mẫu đất là được rồi. Dựa trên khoảng thời gian gieo hạt và thu hoạch của năm nay, chúng ta thêm nhiêu đó thì cũng không có vấn đề gì đâu”
“Liệu khi rải hạt thì không có gặp vấn đề gì chứ?”
Tôi còn chưa nghĩ đến ma thuật dùng để gieo hạt nữa là.
“Chúng ta chỉ cần rải đại thôi mà, phải không?”
Ah, thế là được rồi à? Tôi nghĩ họ sẽ sắp xếp chúng một cách có hệ thống khi gieo hạt chứ. Nếu là thế thì không phải để gió mang nó đi thì sẽ dễ hơn sao?
Chúng tôi tiếp tục tản bộ trong làng và tới khu vực được chỉ định.
“Bác nghĩ là nên đặt cánh đồng đầu tiên ở đây”
Đó là những gì ông ấy nói trong khi chỉ tay về phía khu vực trống trãi.
“Tạm thời thì chúng ta hãy cố dọn dẹp nó càng nhiều càng tốt trước khi mùa đông đến đi. Bỏ mặc vùng đất này như vậy thì thật là phí phạm”
Tuy ông ấy nói ‘tầm mười mẫu đất là được rồi’, nhưng một cánh đồng thôi đã là một trăm mét vuông rồi. Một cánh đồng hẳn là lớn đấy, nhưng so với hình ảnh tổng thể, thì nó khá nhỏ. Tôi tưởng tượng hình ảnh đồng lúa vàng trải dài bát ngát nhưng trong thực tế thì chuyện đó là bất khả thi.
Hồi kiếp trước, những người trẻ tuổi sẽ rời làng để tìm việc làm. Chuyện này bắt đầu tăng lên và những nơi đó trở nên hoang vắng rồi cuối cùng biến thành ngôi làng hoang. Nghề nông là nguồn thu nhập chính ở thế giới này. Chà, xung quanh khu vực này thì không còn nguồn thu nhập nào khác cả. Dường như thực sự chẳng cần học một khóa đặc biệt nào cả nếu dựa trên những gì trưởng làng đã nói, rải hạt giống đại thôi.
“Trưởng làng ơi, bác đang nghĩ đến việc mở rộng đồng lúa vì dân số của chúng ta tăng lên à?”
“Chà, nếu có người, thì cánh đồng cũng sẽ tăng lên và điều đó sẽ dẫn đến sự thịnh vượng của ngôi làng”
“Thế còn thử nghĩ rằng mở rộng đồng lúa sẽ dẫn đến việc gia tăng dân số thì sao ạ?”
“Cháu đang cố nói gì thế?”
“Chờ đó đi ạ, để cháu cho bác xem”
Sau khi nói thế, tôi kích hoạt ma thuật mới nãy đã cho Wurst với những người khác xem. Từng chút một, đất đá nhô lên rồi lại rơi xuống và trở thành đất mềm. Sau đó, đất được trộn lại để mềm hơn nữa. Cơ thể của trưởng làng run rẩy trong khi tỏ ra kinh hãi.
“Dễ đến thế sao...”
Ông ấy lẩm bẩm như thể đang nói chuyện với chiính mình.
“Cháu có thể làm thế được bao nhiêu lần?”
Ông ấy hào hứng cất tiếng trong khi phớt lờ cơ thể đã có tuổi của mình. Trưởng làng ơi, nói chuyện lớn tiếng như vậy có hại cho sức khỏe của bác lắm đó, có biết không?
“Eh-? Cháu vẫn chưa có thử nên không biết nữa. Để cháu làm đến khi thấy mệt nhé?”
“Hãy làm đi!”
Ông ấy lập tức đáp lại.
[momomomo]
Tôi cứ tiếp tục làm chuyện đó, tôi cho đất lên xuống và trộn đến khi nó mềm. Như đã thảo luận với trưởng làng, tôi chừa chỗ cho xe ngựa chạy qua trong khi tiếp tục cày ruộng. Một cánh đồng tốn 10 phút. Khi đã cày xong sáu cánh đồng, thì tôi bắt đầu thấy lâng lâng nên tôi kêu trưởng làng,
“Nhiêu đây thôi là cháu đã thấy hơi mệt rồi ạ”
Cùng với câu nói này, tôi đã làm xong sáu cánh đồng, mỗi cánh đồng một trăm mét vuông. Nó đã hơn phân nửa số lượng cánh đồng mà trưởng làng muốn khai hoang rồi.
“Chỉ trong một ngày mà nhiều đến thế này ư...”
“Bác muốn cháu làm nữa á?”
“Không phải, nhưng rải hạt với thu hoạch thì...”
“Kêu người khác giúp đi ạ”
Tôi cất lời phàn nàn.
“Trưởng làng ơi? Ngay từ đầu, nếu bỏ đó không dùng đến thì để cháu làm được rồi mà, phải không? Sử dụng nơi đó đễ làm nơi chăn nuôi gia súc hay cho những dân làng cần dùng thuê là được rồi mà, bác biết không? Khu vực này không thuộc về bất cứ ai cả, phải chứ? Nếu là thế, thì người dân sống trong làng sẽ vượt mức đó”
“U-Ừ, bác hiểu. Bác xin lỗi nhé, nhưng cái vụ phần thưởng thì phải chờ đó thôi. Bác còn phải nghĩ về nhiều chuyện lắm và điều đó đã tăng lên khá nhiều rồi. Cháu có thể cho bác chút thời gian không?”
“Ừm, cháu cũng không bận tâm đâu. Người quyết định có nên thực hiện chuyện này hay không là trưởng làng kia mà; có điều, hãy lấy sáu cánh đồng cháu đã làm làm phần thưởng, được không ạ?”
Tôi nói nhỏ điều đó và quyết định về nhà. Tôi không hề kể cho cha mẹ mình về những gì đã xảy ra và cứ thế mà đi ngủ sau khi bảo dưỡng con rựa và con dao mà mình đã ném trong rừng. Không phải là tôi không muốn nói đâu nhé, nhưng nói cũng chẳng có nghĩa lý gì vì vẫn chưa có quyết định nào cả.
****
Ngày hôm sau, hình như cuộc họp được tổ chức ngay trước cánh đồng hôm qua tôi dọn đã bắt đầu rồi.
“Caam-kun đã làm hết những việc này trước khi mặt trời lặn. Bởi vì cứ để cánh đồng đã cày như vậy thì thật lãng phí, nên nếu chúng ta cho người khác muốn sử dụng thuê thì có được không?”
Nếu chúng tôi làm thế thì liệu những người vừa tới làng có thể sử dụng nó để xây nhà ở đây để đỡ tốn thời gian đi đây đi đó nhỉ?
“Tôi đang nghĩ về chuyện này nhưng chúng ta xây ngôi nhà ở đây và cho thuê thì được hơn nhỉ? Như để thử nghiệm, mọi người nghĩ thế nào về việc xây hai ngôi nhà trong khi mở rộng đất nông nghiệp? Nếu làm thế, thì cư dân trong làng cũng sẽ tăng lên”
“Nếu là lời trưởng làng nói thì tôi không có lời dị nghị nào. Thế nhưng, còn những người khác thì nghĩ sao?”
Sau khi một người dân làng nói thế, thì không một ai khác lên tiếng nói về sự bất đồng của mình cả. Vậy là đã quyết định rằng chúng tôi sẽ xây nhà và cho họ thuê khi có một bộ phận người di cư đến làng.
Hai mươi năm sau, làng Beryl trở thành nơi sản xuất lúa mì lớn nhất lục địa. Dân cư tăng lên, cửa hàng và lò rèn cũng được xây dựng với lại dân cư của nó đã không còn được xếp vào loại ngôi làng nữa... nhưng đó là câu chuyện khác ở sau này.
“Caam-kun, kế hoạch tạm thời đã được quyết định rồi đó”
Trưởng làng nói với tôi trong khi ghi lại những chi tiết về cuộc họp cho tôi.
“Trước hết, chuyện đã được quyết định là sẽ tiếp tục theo kế hoạch và làm mười cánh đồng. Bao gồm cả những cái đã hoàn thành, thì chúng ta sẽ trả công cho cháu 20 xu vàng cho tổng cộng mười cánh đồng. Cháu nghĩ sao?”
Tôi nghĩ sao à? Tôi đã nghĩ ông ấy nói tôi sẽ được 1 hay 2 xu bạc cho một cánh đồng 100 mét vuông là đã hợp lý rồi. Cân nhắc đến sức lao động của người lớn và những chuyện khác, thì sẽ tốn bao nhiêu người và mất bao nhiêu ngày đây? Với tôi mà nói, thì chỉ mất có hai ngày nên nếu tiền lương hằng ngày là 10 xu bạc, thì tôi đã được coi là một trong những người kiếm được nhiều tiền nhất thế giới này rồi nhỉ? Tuy là chỉ có hai ngày thôi.
“D-Dạ, được ạ. Nhiêu đó là đã đủ với cháu rồi, bởi cháu còn chưa học xong nữa mà”
“Vậy, bác xin lỗi về chuyện này, nhưng ngoài bốn cánh đồng còn lại ra, thì cháu có thể dạy cho những người có thể sử dụng thổ ma thuật về hình ảnh cháu đã sử dụng không?”
Tôi tự hỏi phải xử lý thế nào khi bạn phải dạy ma thuật độc nhất trên thế giới này? Những thứ như công thức bí mật hay nghệ thuật ẩn giấu xuất hiện trong đầu nhưng không phải là tôi có biết về mấy cái đó đâu đấy. Bộ họ không thấy lập tức dạy ma thuật là quá nguy hiểm luôn sao?
“Cháu thì không sao đâu ạ. Bởi nó làm chúng ta dễ sống hơn mà, bác thích bao nhiêu thì cháu dạy bấy nhiêu”
Đáp lại với một nụ cười, tôi bắt đầu đi cày những cánh đồng còn lại.