Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bokutachi wa Benkyou ga Dekinai Short Story Collection

(Hoàn thành)

Bokutachi wa Benkyou ga Dekinai Short Story Collection

Hamubane

Yuiga Nariyuki, sau khi mất cha, sống một cuộc đời giản dị và khiêm tốn. Trong khi nỗ lực để đạt được ‘Đề cử VIP đặc biệt’ vào đại học, cậu đã trở thành gia sư riêng của ba thiên tài đến từ Học viện I

9 9

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

234 3392

Chết Tiệt, Tôi Biến Thành Ma Hoàng Mỹ Nữ Trong Game Rồi

(Đang ra)

Chết Tiệt, Tôi Biến Thành Ma Hoàng Mỹ Nữ Trong Game Rồi

Hoa Điên

Diệp Liên: "Alo? Sao tôi lại biến thành phản diện mỹ thiếu nữ Ma Hoàng, hơn nữa còn bị gắn danh hiệu đỏ vĩnh viễn thế này!"

12 16

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

124 795

Những cô nàng Yandere xinh đẹp quyền lực cứ khăng khăng muốn bao nuôi tôi, mà còn đòi tiến xa hơn nữa!

(Đang ra)

Những cô nàng Yandere xinh đẹp quyền lực cứ khăng khăng muốn bao nuôi tôi, mà còn đòi tiến xa hơn nữa!

Kamitsuki

―― Đây là câu chuyện về một anh chàng nghiêm túc, điềm đạm nhưng siêu tốt bụng, cùng với những cô nàng xinh đẹp quyền lực mang trong mình thứ tình yêu nặng nề đến mức vượt xa mọi giới hạn của lẽ thườn

50 28

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

50 134

[1-100] - Chương 32: Đánh cược bằng danh nghĩa Phó Bộ trưởng

Chương 33: Đánh cược bằng danh nghĩa Phó Bộ trưởng

Hiện trường buổi tuyển dụng của bộ Ngoại liên vô cùng náo nhiệt, nhanh chóng thu hút sự chú ý của các đàn anh từ những bộ phận khác. Quan hệ của Chu Hiểu khá bình thường, phần lớn mọi người chỉ đứng xem, chẳng ai có ý định bước lên can ngăn.

Mọi chuyện cũng dễ dàng được nghe ngóng. Ở hiện trường có không ít nam sinh năm nhất, Chu Hiểu lấy lý do này để từ chối Trần Hán Thăng, đồng thời cũng dập tắt hy vọng gia nhập bộ Ngoại liên của những người khác.

Thế là, trong lời kể của họ, Trần Hán Thăng trở thành nạn nhân của “quyền lực”, còn Chu Hiểu thì thành “ác bá” bắt nạt tân sinh, chỉ có điều gã ác bá này hơi thảm, suýt nữa bị Trần Hán Thăng mắng đến không dám ngẩng đầu.

Cuối cùng, đến cả Phó Chủ tịch Hội sinh viên khoa Nhân văn Xã hội – Tả Tiểu Lực cũng có mặt. Sau khi hiểu rõ tình hình, anh ta nhíu mày bước vào lớp, trầm giọng nói:

“Đủ rồi, một buổi chiêu sinh nghiêm túc mà thành ra thế này, tân sinh viên kia, nếu cậu còn tiếp tục gây chuyện, tôi sẽ gọi bên bảo vệ tới.”

Chu Hiểu thấy đại ca xuất hiện, lập tức có chỗ dựa, nhanh chân bước đến bên Tả Tiểu Lực, kích động kể lại đủ điều quá quắt của Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng không quen người này, liền hỏi:

“Cậu là ai?”

“Tôi là Phó Chủ tịch Hội sinh viên – Tả Tiểu Lực.”

Sự việc đến nước này, Trần Hán Thăng cũng chẳng quan tâm cậu là Tả Tiểu Lực hay Hữu Tiểu Lực, nói chung là cùng một dạng với Chu Hiểu, anh gật đầu bảo:

“Vậy thì đi đi.”

“Đi gì cơ?”

Tả Tiểu Lực sững người.

“Không phải cậu nói muốn gọi bảo vệ à, đi đi.”

Trần Hán Thăng nói dửng dưng.

Tả Tiểu Lực nghẹn lời. Phòng bảo vệ là cơ quan hành chính chính thức của trường, một Phó Chủ tịch Hội sinh viên như hắn làm gì có quyền ra lệnh, chỉ định hù dọa để ra vẻ thôi.

Không ngờ Trần Hán Thăng chẳng hề sợ hãi, còn không nể mặt chút nào.

“Cậu học lớp nào? Cố vấn lớp cậu là ai?”

Tả Tiểu Lực hết cách, đành tung chiêu cuối. Bình thường gặp tình huống này, tân sinh viên nào chẳng mềm nhũn.

Nhưng Trần Hán Thăng ưỡn ngực, dõng dạc đáp:

“Tôi là Trần Hán Thăng, lớp Quản lý công số 2, là lớp trưởng. Cố vấn của tôi là thầy Quách Trung Vân, cậu có cần số điện thoại của thầy không?”

“Cái này…”

Tả Tiểu Lực cứng họng, thầm nghĩ tên tân sinh viên này là thể loại gì thế, trong mắt không hề có khái niệm tôn ti hay e sợ gì cả, lại còn là lớp trưởng nữa.

Mà nhờ cố vấn thì càng không khả thi, thầy Quách Trung Vân đâu thèm quan tâm chuyện vặt của Hội sinh viên, nghe được nửa câu là cúp máy rồi.

Đúng lúc đó, mấy cô gái như Đàm Mẫn cũng bị đám đông thu hút quay lại. Thấy tình hình như vậy, không nói lời nào đã lên tiếng:

“Bọn họ lấy đông hiếp yếu à, Tiểu Mẫn mau gọi điện thoại về ký túc xá nam, nói lớp trưởng bọn mình đang bị bắt nạt.”

Tả Tiểu Lực ban đầu còn tưởng mấy lời này chỉ để dọa, vì hắn đã quen dùng lông gà làm lệnh tiễn, ai ngờ chẳng bao lâu sau, càng ngày càng nhiều nam sinh tụ tập ngoài cửa lớp, hắn bắt đầu thấy hoảng.

Chu Thành Long, Dương Thế Siêu mấy người trực tiếp đứng chặn trước cửa, đến cả Lý Tuấn Nam cũng tới, đủ thấy Trần Hán Thăng rất có uy tín giữa đám con trai.

“Bạn học, thế này đi, cậu đã vượt qua vòng sơ tuyển rồi, giờ cứ về trước, đợi thông báo vòng hai sau nhé.”

Tề Vi không muốn mọi chuyện ầm ĩ, lại càng không muốn thành sự kiện tập thể, bèn lên tiếng dàn xếp.

Trần Hán Thăng nhìn Tề Vi. Cô gái này trông đoan trang nhã nhặn, giọng nói điềm đạm mà gọn gàng.

Đã có người chìa thang, Trần Hán Thăng cũng không định dây dưa thêm, coi như kết thúc tại đây, xem như góp thêm một mảnh kỷ niệm cho đời sinh viên.

Nhưng, có những kẻ vì sao bị gọi là ngu, vì mãi chẳng hiểu được thời thế.

Chu Hiểu thấy Trần Hán Thăng chịu dừng lại, cái lòng tự tôn yếu ớt kia nuốt không trôi cơn giận, lại thêm Tả Tiểu Lực đứng bên cạnh, hắn nhất định phải buông mấy câu độc miệng.

“Đám tân sinh năm nay đúng là không biết quy củ, còn tự cao tự đại. Muốn tôi rút khỏi bộ Ngoại liên á? Tôi rút rồi chẳng lẽ cậu lên làm phó bộ trưởng?”

Trần Hán Thăng vốn không định chấp nữa, nghe vậy liền nghĩ thằng chó này chắc ăn chưa no, mặt chưa đủ sưng, liền quay lại hỏi:

“Tôi làm thì sao?”

“Ai quy định tân sinh viên không thể làm phó bộ trưởng hả?”

Trần Hán Thăng gằn giọng chất vấn.

Thấy lớp trưởng nhà mình máu lửa thế, Chu Thành Long cũng hú lên phụ họa:

“Tất nhiên là ai có năng lực thì làm thôi, giờ mấy vị phó chủ tịch với phó bộ trưởng ngoài bắt nạt tân sinh thì làm được gì?”

Câu này hơi nặng, Tả Tiểu Lực không dám đón, vì chủ tịch Hội sinh viên khóa trước đã tốt nghiệp, ba phó chủ tịch hiện tại đều đang tranh vị trí đó, hắn sợ bị mất mặt sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ.

“Bạn học, bộ Ngoại liên là bộ phận quan trọng của Hội sinh viên, phó bộ trưởng còn phải đảm nhiệm việc xin tài trợ cho các hoạt động. Chu Hiểu rất quen với các chủ tiệm gần đây, cậu có thể đảm bảo mỗi lần hoạt động đều xin được tài trợ không?”

Tả Tiểu Lực thấy cứng không được, dọa không xong, liền chuyển sang nói lý.

“Vậy Chu bộ trưởng có thể đảm bảo mỗi lần đều xin được tài trợ à?”

Trần Hán Thăng hỏi ngược lại.

“Cậu ấy có thể.”

Tới nước này thì Tả Tiểu Lực chắc chắn phải gồng chống cho Chu Hiểu rồi.

“Vậy tôi cũng có thể.”

Trần Hán Thăng đáp không chút do dự.

“Cậu…”

Tả Tiểu Lực lần đầu gặp tân sinh viên nào mềm không ăn, cứng cũng không ăn, mà người xem càng lúc càng đông, nếu không lấy lại thể diện cho Chu Hiểu thì sau này hắn khó giữ uy trong Hội sinh viên.

“Thế này đi.”

Tả Tiểu Lực ngẫm một lúc rồi nói:

“Khoa sắp chuẩn bị cho đêm hội tân sinh viên, cần tài trợ cho băng-rôn, lễ phục, quà lưu niệm… Nếu bạn học Trần Hán Thăng cho rằng mình làm tốt hơn Chu Hiểu, chi bằng chúng ta thi đấu một trận.”

“So xem ai xin được tài trợ nhiều hơn cho đêm hội.”

Đề nghị này thoạt nghe có vẻ công bằng, nhưng thực ra Chu Hiểu chiếm đủ lợi thế. Trần Hán Thăng mới vào đại học, chẳng quen ai trong các tiệm xung quanh, còn Chu Hiểu thì đã lăn lộn ở bộ Ngoại liên hơn một năm.

Người xem ai cũng hiểu điều đó. Chu Thành Long lập tức lớn tiếng châm chọc:

“Mẹ nó sao cậu không nhét tiền thẳng vào túi Chu Hiểu luôn đi, kiểu thi thố này công bằng ở chỗ nào?”

Tả Tiểu Lực giả vờ không nghe thấy, nghĩ bụng đây là do Trần Hán Thăng tự lớn tiếng mà ra, chỉ trách thanh niên quá nóng, nói chuyện không biết chừa đường lui.

Trần Hán Thăng phất tay ra hiệu cho đám Chu Thành Long đừng ồn ào, rồi quay lại nghiêm túc hỏi:

“Nếu tôi thắng thì sao?”

Nghe thấy câu này, mấy cán bộ Hội sinh viên có mặt, từ Tả Tiểu Lực đến Tề Vi, từ Diêu Khánh Quốc đến Chu Hiểu, cùng các đàn anh đàn chị từ những bộ phận khác, đều thấy tên tân sinh viên này đúng là tư duy khác người thật, rõ ràng không hề đặt Chu Hiểu vào mắt.

Chu Hiểu cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề, bật thốt:

“Nếu cậu thắng tôi, cái chức phó bộ trưởng này tôi nhường cho cậu!”

Đây rõ ràng là lời nói trong lúc tức giận, nhưng Trần Hán Thăng lại dứt khoát đáp:

“Bao nhiêu người ở đây làm chứng, hy vọng cậu nói ra thì đừng như đánh rắm.”