Chương 32: Báo thù không để qua đêm
Tổng giám đốc khu vực Giang Lăng của công ty chuyển phát Thâm Thông – Chung Kiến Thành – tạm thời chưa muốn thay đổi đại lý độc quyền tại Học viện Tài chính, nhưng ông ta cũng đưa ra điều kiện phải thu gom được 100 kiện hàng mỗi ngày.
Trần Hán Thăng không chỉ đơn giản là muốn hoàn thành con số đó. Khi đàm phán hợp tác, không thể lúc nào cũng chạy theo suy nghĩ của đối phương, nhất định phải có chủ kiến riêng.
Sau khi huấn luyện quân sự chính thức kết thúc, các câu lạc bộ trong trường bắt đầu tuyển thành viên mới. Tuy nhiên, trong lớp vẫn còn khá nhiều việc, Trần Hán Thăng liền bàn với Hồ Lâm Ngữ:
“Dạo này tôi muốn tham gia tranh cử Hội sinh viên, mấy công việc thường ngày trong lớp phiền cô lo giúp nhiều một chút.”
Hồ Lâm Ngữ có hơi khó hiểu:
“Sau này cậu không phải muốn làm kinh doanh à, sao lại tích cực với mấy việc này vậy?”
Để xua tan nghi ngờ của Hồ Lâm Ngữ, Trần Hán Thăng nghiêm túc giải thích:
“Làm kinh doanh phải biết cân bằng. Hiện tại tôi vừa không có tiền lại chẳng có quan hệ, nếu muốn nâng cao địa vị trong mắt người khác thì chỉ có thể dựa vào mấy thứ này để gia tăng giá trị bản thân, từ đó mới có thể tích lũy lượng biến dẫn đến chất biến, có tư cách mà mặc cả.”
“Nhưng tôi cũng muốn vào Hội sinh viên mà.”
Hồ Lâm Ngữ tỏ ra không hài lòng.
“Thôi nào, cô cứ an tâm làm tốt công việc lớp đi. Đợi sau khi tôi làm hội trưởng Hội sinh viên rồi, sẽ đặc cách đưa cô vào, coi như mạ thêm chút vàng là được.”
Nói xong Trần Hán Thăng phủi mông bỏ đi, để lại Hồ Lâm Ngữ tức đến nghiến răng nghiến lợi mà chẳng làm gì được.
Hội sinh viên có ở cả cấp viện lẫn cấp khoa, trong đó viện thì khó vào hơn. Trần Hán Thăng quyết định bắt đầu từ Hội sinh viên của khoa.
Cậu đặc biệt hứng thú với Ban đối ngoại, vì bộ phận này rất hợp với sở trường của cậu, cũng có lợi cho việc khởi nghiệp sau này.
Khoa Nhân văn và Xã hội học vốn là một khoa lớn trong Học viện Tài chính – một trường thiên về ngành xã hội, nên khi Trần Hán Thăng đội nắng trưa đến tòa giảng đường, bên ngoài phòng tuyển dụng của Ban đối ngoại đã có rất nhiều tân sinh viên xếp hàng.
Không ngờ còn gặp mấy bạn cùng lớp, toàn là nữ sinh, trong đó có cả đồng hương Tần Mẫn. Mấy người thấy Trần Hán Thăng thì kinh ngạc bước tới chào hỏi.
“Lớp trưởng Trần, cậu cũng muốn vào Hội sinh viên à?”
“Ừ, vì tiền đồ và tương lai của lớp Công quản 2 chúng ta, nhất định phải có người nằm vùng trong Hội sinh viên.”
Trần Hán Thăng cười hì hì đáp.
Vài cô gái khúc khích cười rồi nói:
“Bọn tôi đi xem mấy ban khác thử, mình là người một nhà không nên đấu đá nhau, phải đồng lòng đối phó người ngoài.”
Trần Hán Thăng hiểu bọn họ đang cố tình giảm bớt áp lực cạnh tranh cho cậu nên cũng không vạch trần, chỉ cười vẫy tay:
“Được thôi, sáng mai khỏi cần mua đồ ăn sáng, tôi mời.”
Trước khi đi, Tần Mẫn còn động viên:
“Cố lên nha đồng hương, cố mà làm cho được phó ban đấy.”
Đúng lúc đó, một đàn anh năm ba hoặc năm tư đi ngang qua, nghe thấy hai chữ “phó ban” thì quay lại liếc nhìn Trần Hán Thăng, bật cười lạnh một tiếng rồi đi vào phòng phỏng vấn.
Vì hôm nay chỉ là vòng sơ tuyển, mục đích là sàng lọc sơ bộ những tân sinh viên có nguyện vọng, nên thời gian phát biểu của mỗi người rất ngắn, chẳng mấy chốc đã đến lượt Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng bước vào, thấy bên trong có một nữ hai nam ngồi đối diện, nữ ngồi ở giữa, nam ngồi hai bên. Từ chỗ ngồi có thể đoán được cô gái kia là trưởng ban, hai người còn lại là phó ban.
Trên bàn họ có bảng tên, trưởng ban tên Tề Vi, hai phó ban tên là Chu Hiểu và Diêu Khánh Quốc.
Trong đó, Chu Hiểu chính là đàn anh khi nãy liếc nhìn Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng mỉm cười bước vào, khẽ gật đầu chào ba vị đàn anh đàn chị của Ban đối ngoại. Tề Vi và Diêu Khánh Quốc cũng gật đầu đáp lại, ra hiệu cậu có thể bắt đầu phần giới thiệu.
Thế nhưng đúng lúc đó, Chu Hiểu lại vô cớ ngắt lời:
“Cậu khỏi cần giới thiệu nữa, Ban đối ngoại hiện giờ đang cần tuyển nữ sinh, cậu không phù hợp.”
“Hả?”
Trần Hán Thăng ngẩn ra. Trong lòng thấy tức cười, cái lý do vớ vẩn gì đây, cho dù cuối cùng tôi bị loại cũng chẳng sao, nhưng cố tình không cho tôi mở miệng là sao?
Tề Vi và Diêu Khánh Quốc cũng kinh ngạc, rõ ràng bọn họ không hề biết trước chuyện này.
Chu Hiểu ghé sát vào tai Tề Vi nói nhỏ:
“Xin lỗi, quên bàn với cậu trước. Ban đối ngoại mình thường xuyên phải giao tiếp với thương gia, đi xin tài trợ, tôi thấy con gái sẽ có lợi thế hơn.”
Không đợi Tề Vi trả lời, Chu Hiểu đã quay người nói với Trần Hán Thăng:
“Bạn học, cậu có thể rời đi rồi, đừng làm mất thời gian của người khác.”
Trong phòng, ngoài phòng đều có không ít tân sinh viên đang chờ, họ nhìn Trần Hán Thăng bằng ánh mắt đồng cảm, đồng thời cũng có chút e ngại trước hành vi của Chu Hiểu.
Chu Hiểu ngồi thẳng lưng, rất đắc ý với cách mình sử dụng quyền lực.
Thế nhưng đợi mãi mà thấy tân sinh viên này vẫn đứng trên bục giảng, Chu Hiểu "bốp" một tiếng đặt mạnh bút xuống bàn, lớn tiếng quát:
“Cùng một câu, cần tôi nói đến lần thứ ba sao?”
Tề Vi và Diêu Khánh Quốc tuy không rõ vì sao Chu Hiểu lại làm vậy, nhưng đối xử với một tân sinh viên thế này rõ ràng là không thỏa đáng, đang định lên tiếng xoa dịu.
Không ngờ Trần Hán Thăng đã mở miệng trước.
“Mẹ kiếp, làm cái chức bé tẹo tèo teo mà tưởng mình ghê gớm lắm hả? Có cần tôi đỡ giùm cậu cái eo không?”
“Oa······”
Câu này vừa dứt, cả phòng phỏng vấn như nổ tung.
Tân sinh viên khiêu khích phó ban, đúng là mở rộng tầm mắt.
Tề Vi và Diêu Khánh Quốc cũng ngơ ngác, thầm nghĩ hôm nay chắc là ngày xui xẻo, trước thì Chu Hiểu vô cớ ra oai, sau thì tân sinh viên này đúng là đầu gấu, không chịu lép vế.
Trần Hán Thăng tất nhiên không nhịn. Nơi này không chứa được gia thì còn chỗ khác chứa được. Nhưng dù có rời đi, cái bạt tai này nhất định phải tát cho xong.
Nhịn một lúc thì càng nghĩ càng tức, lùi một bước thì càng nghĩ càng thiệt. Trần Hán Thăng không phải không chịu được uất ức, nhưng còn tùy xem đối phương là ai.
Chỉ là một phó ban sinh viên ở Ban đối ngoại của khoa Nhân văn ở trường đại học hạng hai, làm gì đáng để Trần Hán Thăng nịnh bợ.
Chu Hiểu có lẽ chưa từng gặp phải tình huống như vậy, giờ mới nhận ra ánh mắt của tân sinh viên kia đầy thách thức và ngang ngược, mang theo vẻ hoang dã bất cần.
Ánh mắt Trần Hán Thăng lạnh lùng găm chặt vào Chu Hiểu. Loại người như Chu Hiểu, ngoài việc làm màu trong Hội sinh viên thì chẳng biết ứng phó ra sao nếu thật sự có chuyện, bị Trần Hán Thăng nhìn đến phát run.
Tuy vậy, anh ta vẫn không muốn mất mặt, đành giả vờ cao thượng:
“Bây giờ sinh viên mới đúng là càng ngày càng vô kỷ luật.”
“Bạn học, tôi là trưởng ban Ban đối ngoại, tên là Tề Vi. Cậu bình tĩnh một chút, nếu có hiểu lầm thì có thể trao đổi.”
Cuối cùng vẫn là Tề Vi chủ động đứng ra dọn dẹp mớ hỗn độn này.
Nhưng cái tính chó của Trần Hán Thăng một khi bốc lên thì ngoài ông Trần với Lương Mỹ Quyên ra, cậu chẳng sợ ai cả. Cậu nhìn Tề Vi nói:
“Tôi rất bình tĩnh, chỉ là muốn nói vài câu với Phó ban Chu thôi.”
Nói rồi liền bước về phía Chu Hiểu. Diêu Khánh Quốc sợ Chu Hiểu bị đánh, vội vàng đứng ra chắn giữa hai người, bị Trần Hán Thăng hất tay một cái suýt nữa thì ngã lăn.
“Cậu muốn làm gì?”
Chu Hiểu lúc này bắt đầu hoảng. Trần Hán Thăng cao hơn hắn một cái đầu, thân hình lại vạm vỡ, quan trọng là khí thế hung hăng chẳng khác gì muốn ăn thịt người.
“Nếu vì lý do khác không phù hợp thì thôi đi, nhưng lấy giới tính ra làm cớ, Hội sinh viên các anh còn có cả phân biệt nam nữ à?”
Trần Hán Thăng vốn chẳng định ra tay. Một khi động thủ thì dù có lý cũng biến thành vô lý.
Chu Hiểu vội lùi lại mấy bước, mãi đến khi Tề Vi lại đứng chắn giữa hai người, hắn mới lấy hết can đảm nói:
“Ban đối ngoại cần giao tiếp và phối hợp, đương nhiên nữ sinh sẽ phù hợp hơn.”
“Xàm chó, làm được việc mới là phù hợp, liên quan gì đến giới tính.”
Trần Hán Thăng lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Hiểu:
“Đã thế nếu thật sự cần nữ sinh, mẹ nó cậu sao không tự cuốn xéo đi trước?”