Tôi tự hỏi lấy tại sao.
Thật tự phụ khi hỏi tại sao mình lại thích anh ấy.
Cuộc gặp giữa tôi và anh trong trại trẻ mồ coi, chính là ánh sáng duy nhất mà Chúa ban cho tôi xuống thế giới này.
Tôi không thể sống thiếu anh ấy được.
Anh ấy là hy vọng duy nhất của tôi.
Anh ấy quan tâm tới tôi.
Đó chính là sự cứu rỗi duy nhất dành cho tôi.
Tôi biết rõ bản thân mình là một người phụ nữ hấp dẫn.
Anh ấy cũng là con người.
Tôi biết anh ấy luôn tìm tới tôi mỗi lúc mệt mỏi để được an ủi.
Aah, em muốn âu yếm anh.
Em muốn ôm anh vào lòng.
Tạ ơn Chúa đã trao cho tôi vẻ ngoài trời phú.
Và, Erwin…
Hãy cứ sử dụng em tùy thích theo cách anh muốn.
Cứ thế, hãy hôn em, ôm em, luồn tay qua mái tóc bạc này.
Ah… Aahhh……..Thật là hạnh phúc quá…
Em biết anh đang nhìn vào em.
Với đôi mắt chứa đầy dục vọng như dã thú ấy.
Ánh mắt anh, mỗi lần chúng ta chạm mắt nhau.
Mỗi lần anh liếm láp quanh ngực em bằng ánh mắt đó, rồi khen em dễ thương.
Em hạnh phúc lắm.
Quần áo không được luộm thuộm.
Anh ấy ghét đàn bà luộm thuộm.
Chắc là, anh ấy có sở thích cưỡng hiếp phụ nữ ăn mặc gọn gàng hơn.
Tôi thẫn thờ nghĩ về anh trong sân, còn mấy con côn trùng vẫn cứ thích tiếp cận.
Tôi cảm thấy tứ phía đều có ánh mắt đang âm thầm nhìn mình.
Tôi thường thu hút người khác, đặc biệt là đàn ông, chỉ bằng cách đứng như vậy.
Thật khó chịu. hay cứ đóng băng rồi đập tan chúng thành từng mảnh nhỉ.
Tôi ngước mặt lên bầu trời, ngây ngất lẩm bẩm…
“Aah, Erwin mà ăn mình thì hay biết mấy…”
Chỉ nghĩ tới cảnh anh ấy ngấu nghiến da thịt tôi trên giường cũng đã khiến cơ thể nóng ran.
Tưởng tượng khung cảnh anh ấy nhai ngấu nghiến lấy cơ thể tôi, răng rắc, lạo xạo, tạo nên cảm giác sợ hãi cũng không kém phần thỏa mãn.
Tôi không ủng hộ việc ăn thịt đồng loại.
Tôi muốn hòa làm một với anh ấy.
Tôi muốn hòa làm một với anh ấy, tới mức cả hai ôm nhau cũng sẽ không bao giờ tan chảy.
Tôi muốn trở thành máu thịt của anh ấy.
Bỗng nhiên, ở rìa tầm nhìn, tôi bắt gặp tấm lưng một cậu bé.
Tôi không bỏ lỡ cơ hội này đâu.
Chính là anh ấy.
Tôi vội vàng đuổi theo anh.
Anh quay lại khi khoảng cách giữa cả hai chỉ còn khoảng 2 mét.
Là ma thuật của anh.
Không ai có thể lợi dụng phía sau anh.
Tôi nhảy vào ngực anh, ôm lấy anh, anh dịu dàng cười với tôi.
Anh ấy lúc nào cũng bảo vệ, yêu thương tôi.
Tôi được anh coi trọng.
Anh ấy khẳng định mọi thứ về tôi.
Nếu nghĩ rằng tôi cũng có thể chữa lành cho ấy, tôi có thể tự khẳng định bản thân mình.
Tôi được sinh ra trên thế giới này.
Tại sao nhỉ.
Giờ đây tôi đang sống trong thế này.
Tại sao vậy.
Tôi dâng cho anh tồn tại của chính mình.
Tôi xứng đáng là người có giá trị cho anh ấy.
Thế thì… tôi vẫn còn muốn sống trên thế giới này.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage