“Nếu có chuyện gì mà chúng ta làm được thì cứ nói”
Khi tôi đang định rời khỏi phòng thì Johan-sama nói.
Chuyện gì nhỉ…?
Ah! Đúng rồi!
Tại sao tôi lại quên mất cơ chứ.
“Hãy cho cậu bé tên Gill ở ngôi làng nghèo được vào học viện ma pháp cùng cháu”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Nói mới nhớ, tôi vẫn chưa cho ai biết mình thường hay đến ngôi làng nghèo.
“Ngôi làng nghèo!?”
“Alicia! Con thường đến đó sao?”
Cha à, xin đừng làm bộ mặt đáng sợ như vậy. Nụ cười hợp với cha nhất đó.
Còn mọi người, xin đừng có nhìn tôi với ánh mắt như vậy. Cứ như tôi đã phạm tội gì đó ấy.
“Con chỉ đến vào buổi tối thôi”
Trong tình cảnh này tôi không sợ đâu. Tại vì tôi là nữ phản diện mà.
“Buổi tối?”
“Vì buổi tối an toàn hơn”
“Vậy ban ngày đã từng đến rồi à”
Ây da, có lẽ nào tôi đang đào mồ chôn chính mình à?
Nhưng không có lí do gì mà tôi lại bị mắng cả.
Tại luật pháp đâu có quy định không được đi đến ngôi làng nghèo.
“Thưa cha, con không hiểu lí do mình bị mắng”
Tôi đứng thẳng lưng, nói như đang lườm cha.
“Cậu bé Gill tuy mới 9 tuổi nhưng thông minh hơn con đấy ạ”
Đúng vậy, Gill thật sự rất thông minh.
Những điều mới ghi nhớ một lần thì sẽ không quên, hơn nữa còn có sức sáng tạo vô cùng tuyệt vời nữa.
Chắc chắn cậu bé sẽ trở thành nhân tố hàng đầu vương quốc.
“Cha có nhớ trước đây con đã từng nói với quốc vương bệ hạ về tình trạng tồi tệ ở ngôi làng nghèo không”
“À”
“Lúc đó con không hề biết ngôi làng nghèo thật sự như nào. Bởi vì con chưa từng đến đó bao giờ. Vì thế nên con muốn biết tình trạng hiện giờ, và đã đi đến ngôi làng nghèo đó.”
Tôi cảm nhận được quốc vương đang trợn mắt. Rồi tôi nói tiếp.
“Ngôi làng nghèo trên thực tế ở trong tình trạng tồi tệ gấp mấy lần trong sách. Cứ như địa ngục ấy. Tất cả mọi người đều bần cùng, nghèo khổ, không biết đang sống hay đã chết.”
Tất cả mọi người đều im bặt khi nghe tôi nói. Cha cũng không có vẻ tức giận nữa.
“Cha mẹ Gill đều bị sát hại, cậu bé như bị mất đi hi vọng sống. Lần đầu nhìn thấy cậu bé cũng là lúc em ấy bị đối xử như thứ rẻ rách không ai cần. Một đứa trẻ 5 tuổi bị gã đàn ông to lớn đánh bằng cây gậy sắt.”
“Vậy… cậu bé đó ra sao?”
Derek-sama hỏi với vẻ đầy đau xót.
“Cậu bé luẩn quẩn trong vòng sinh tử, cuối cùng đã lựa chọn việc được sống. Chắc chắn em ấy sẽ trở thành người có thể gánh vác đất nước. Xin hãy đưa cậu bé ra khỏi ngôi làng nghèo đó.”
Vì tôi đã hứa, rằng nhất định sẽ đưa em ấy đến với sân khấu tràn ngập ánh sáng.
Nếu không giữ lời hứa thì mất tư cách phản diện.
Ngài quốc vương vừa nhíu mày vừa khẽ thở dài.
“Nếu là trợ thủ của Alicia thì ta nghĩ sẽ được”
“Như vậy là quá đủ rồi ạ”
Tôi nhanh chóng trả lời.
“Ta sẽ thử làm gì đó”
“Cảm ơn ngài”
Tôi cúi chào thật tử tế.
Có nên hỏi cho ông Will luôn không nhỉ…
Nhưng ông Will có thật tâm mong muốn rời khỏi ngôi làng nghèo đó không.
Lần tới hỏi thử xem.
“Alicia, con đi đến ngôi làng nghèo đó bằng cách nào?”
Cha nhìn tôi với vẻ đầy kì lạ.
Chuyện này chưa nên nói ra thì hơn.
“Chuyện đó là bí mật ạ”
Tôi cười lém lỉnh.
Cha trưng ra bộ mặt không phục.
Nhìn mặt ông ấy, tôi liền nhận ra mình đã quên mất gì đó.
Đúng rồi, tôi vẫn chưa hỏi việc đó mà.
Tôi sắp vào học viện ma pháp nên hỏi cũng được nhỉ.
“Thưa cha, cho con hỏi một điều cuối cùng được không ạ”
“Gì thế?”
“Tại sao con lại không được tham gia kiểm tra level kiếm thuật thế ạ?”
Cha tôi hơi sững sờ nhưng liền mỉm cười dịu dàng.
Quả nhiên, thay vì tức giận thì cười sẽ tốt hơn nhỉ.
“Vì Alicia quá giỏi đó”
…Chẳng hiều sao tôi thấy lí do nghe chẳng thuyết phục mấy, nhưng đã được khen nên cũng ổn thôi nhỉ.