Tôi sẽ không bao giờ nhượng bộ trước Thiếu nữ Thần Chết

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

134 13867

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

2 10

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

Chili Chili

Chuyển sinh vào một thế giới game otome...?Nagase Matsuri chợt nhận ra bản thân mình đã chuyển sinh vào vào một thế giới game otome.Vai trò của cô là một "Nữ Phụ Giúp Đỡ".

3 9

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

63 1648

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

46 3536

Vol 1: Giương cờ chống lại Thiếu nữ Thần Chết! - Chương 17 - Thành viên trong nhóm bảo vệ quyền lợi đã phát động một cuộc tấn công đặc biệt

"A rusted heart, an incredibly silent world..."

"Amidst all this, what did you actually see?"

"Continuously searching for the expression that can say 'goodbye'..."

Giữa giai điệu quen thuộc, tôi từ từ tỉnh giấc khỏi cơn mơ.

Chiếc áo hai dây mặc trên người hơi rộng, dây áo bên trái trễ xuống vai mang lại cảm giác như thể nếu không kéo lên thì cả chiếc áo sẽ tuột mất.

Phần tóc phía sau của tôi hơi rối, vài lọn dính vào lớp nệm mát bên dưới đùi, một số sợi khác buông thõng trước ngực, gây nên cảm giác ngứa ngáy và vướng víu.

"Ah..."

Tôi ngáp một cái và trong một thoáng, tôi không thể nhớ nổi mình đang ở trong tình cảnh gì.

Tối qua, hình như... tôi đã có một giấc mơ kỳ lạ?

Có vẻ như đó là về một thế giới khác... Một giấc mơ có liên quan đến anh hùng và quỷ? Hay là về những ma pháp thiếu nữ nhỉ?

Tôi cũng không nhớ rõ nữa.

Tôi mơ màng đưa tay với tìm chiếc điện thoại nằm cạnh gối rồi liếc nhìn thời gian trên màn hình.

Mới 7 giờ... Sao tôi lại cài báo thức vào giờ này nhỉ?

Mang theo cảm giác tiếc nuối, như thể vừa trải qua một giấc mơ cực kỳ thú vị nhưng lại không thể nhớ nổi nội dung, tôi miễn cưỡng ngồi dậy và vươn vai.

Vì chưa tắt báo thức nên chiếc điện thoại bên cạnh vẫn không ngừng phát ra tiếng nhạc.

"When I returned to my senses, the only thing here was the lonely figure weeping..."

"I want to walk hand in hand with you in this place that seems both arduous and lonely…”

Nhạc chuông báo thức của tôi là bài ending "And I'm home" trong tập 9 của TV anime "Puella Magi Madoka Magica."

Nói ra thì hơi ngại, nhưng dù đã là người lớn nhưng tôi đã xem rất nhiều anime từ khi còn nhỏ, và thể loại tôi yêu thích nhất chính là các series ma pháp thiếu nữ, từ "Magical Girl Lyrical Nanoha" đến "Fate/kaleid liner Prisma Illya." Nhưng bộ anime tôi yêu thích nhất chính là tác phẩm đã cách mạng hóa thể loại này, "Puella Magi Madoka Magica."

"Mà khoan, sao mình lại cài báo thức vậy…"

Khi tôi vừa tỉnh dậy và nghe thấy bản nhạc quen thuộc ấy, phải mất vài giây tôi mới thực sự tỉnh táo.

À phải rồi, là buổi gặp mặt trực tiếp của vụ bảo vệ quyền tác giả.

"...."

Trên chiếc giường nhỏ, tôi cúi đầu nhìn xuống ngực mình, lúc này chỉ mặc một chiếc áo lót trẻ em.

Hai sợi dây thanh mảnh cùng "hai ngọn đồi" nhỏ nhắn mờ ảo.

Không, chắc chắn là tôi vẫn đang mơ.

Không ổn chút nào, bắt đầu lại nào.

Mang theo tâm trạng như vậy, tôi nằm xuống nệm lần nữa và nhắm mắt lại.

Vài giây sau, tôi mở mắt ra và ngồi dậy.

Phía sau lưng là cảm giác nặng trĩu của mái tóc dài, còn trên trán và vai là cảm giác ngứa râm ran do tóc liên tục cọ vào da.

Thế giới xung quanh trở nên rộng lớn hơn rất nhiều so với những gì tôi nhớ, và nếu tôi cố gắng tập trung, tôi có thể nhận ra những thay đổi rõ rệt trong từng bộ phận trên cơ thể mình.

Đặc biệt là... những bộ phận liên quan đến giới tính.

Trước đây khi tôi còn là đàn ông, nếu hai chân bị ép quá chặt tôi có thể cảm nhận rõ ràng có "thứ gì đó" vướng víu, vô cùng khó chịu.

Thế nhưng bây giờ nó lại...

Xẹp lép.

Tôi không thể bỏ qua được liền thử vén chăn lên.

Đôi chân trắng trẻo mềm mại cùng chiếc quần lót trẻ con đáng yêu.

Hoàn toàn không thấy bóng dáng của bộ phận quen thuộc, thay vào đó là...

Tôi đưa chân ra khỏi chăn.

Đôi bàn chân nhỏ bé này, có gọi chúng là "ngọc túc" cũng không ngoa. Bên dưới lớp quần lót trẻ em là phần đùi tròn trịa nhẵn mịn, bắp chân thon gọn với những đường cong đẹp mắt, làn da săn chắc, cả phần đùi lẫn bắp chân đều cân đối hoàn hảo, không có lấy một chút mỡ thừa. Bàn chân nhỏ bên dưới xinh xắn vô cùng, da mu bàn chân trắng như tuyết, mềm như kem, mịn như ngọc, mười ngón chân đỏ hồng, lấp lánh một màu sắc khỏe mạnh, trông vô cùng mê người.

Trên chiếc giường nhỏ, tôi thử nhấc một bàn chân nhỏ nhắn lên rồi duỗi thẳng vòm chân, nhẹ nhàng cử động các ngón chân.

Dưới sự điều khiển của tôi, bàn chân nhỏ nhắn ấy cứ như một tinh linh lanh lợi nhảy múa trên tấm nệm.

Đành vậy... đây đúng thật là chân của tôi rồi.

Sau đó, những hình ảnh trong buổi tắm tối qua lần lượt ùa vào đầu tôi.

Một cô bé ở trong phòng tắm với cơ thể mịn màng và mái tóc dài suôn mượt chạm tới tận eo.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cơ thể của bé gái ấy, cơ thể mà tôi có thể nhìn thấy tận mắt và chân thực đến vậy, lần đầu tiên sau gần ba mươi năm độc thân lại chính là... của mình.

Tối qua trong lúc tắm tôi đã ngượng ngùng suốt cả quá trình. Phải tới tận hai mươi phút sau khi ra khỏi phòng tắm, tôi mới sấy khô được tóc.

"...."

Được rồi.

Nhận ra mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm qua không phải là mơ, tôi chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng, điều khiển cơ thể nhỏ nhắn của bé gái này bước ra khỏi chiếc nệm rồi vươn vai…

"Ư~... hmm..."

Âm thanh dễ thương phát ra từ miệng khiến tôi có chút ngượng ngùng.

Tôi đã chết vì đã làm việc quá độ và sinh hoạt thất thường. Sau đó tôi gặp Thần Chết tại nhà, chọc giận cô ta và rồi bị biến thành một bé lolita thế này đây.

Thiếu nữ được gọi là Thần Chết kia cũng đã đưa ra lệnh tử hình dành cho tôi. Nếu trong vòng ba ngày tiểu thuyết của tôi không được ký hợp đồng cộng thêm vấn đề tiền thuê nhà không được giải quyết, thì toàn bộ "lịch sử đen tối" của tôi sẽ bị công khai, và cô ta sẽ buộc tôi phải chứng kiến những phản ứng của đồng nghiệp và bạn bè. 

Vì thế nên tôi đã phát động chiến dịch tự cứu chính mình.

Dù thế nào đi nữa, lịch sử đen tối tuyệt đối không thể bị tiết lộ. Mà sức mạnh hiện tại của tôi cũng không thể nào sánh được với Thần Chết, thế nên chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời.

Tạm thời cứ nhẫn nhịn, đợi xem ba ngày sau cô ta sẽ nói gì.

Tôi không chắc cái gọi là "ba ngày" ấy có tính cả ngày hôm qua hay không, vậy nên phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Nếu có tính cả ngày hôm qua, thì hôm nay và có lẽ là vào ngày mai thiếu nữ Thần Chết sẽ đến.

Hiện tại, vấn đề ký hợp đồng đã được giải quyết, chỉ còn lại 850 tệ tiền thuê nhà…

Hôm nay, nhiệm vụ của tôi là tham gia buổi gặp mặt trực tiếp của "Nhóm bảo vệ quyền lợi tác giả Yae-Do" và yêu cầu chủ sở hữu website thanh toán thù lao. Tiền nhuận bút của tôi trong hai tháng gần nhất đã vượt quá 1000 tệ. Nếu lấy được số tiền đó thì không chỉ vấn đề tiền thuê nhà được giải quyết, mà cả chi phí ăn uống tháng này cũng được đảm bảo.

Còn nếu không lấy được, tôi sẽ phải nhanh chóng tìm một công việc thời vụ trả lương theo ngày, có bao nhiêu làm bấy nhiêu, cố gắng kiếm đủ 850 tệ trong vòng hai ngày. Đó vốn là kế hoạch của tôi trước khi gặp phải thiếu nữ Thần Chết.

Hôm nay là thứ sáu, ngày mai là thứ bảy, cuối tuần, thời điểm mà hầu hết các cửa hàng lớn đều có nhu cầu tuyển gấp nhân viên thời vụ. Có thể đi phát tờ rơi, hoặc mặc đồ linh vật để thu hút khách. Mỗi giờ có thể kiếm từ 40 đến 80 tệ, nếu làm đủ 8 tiếng một ngày thì cũng được khoảng 300 tệ, nếu cố thêm đến 10 tiếng thì kiếm được 500 tệ cũng không thành vấn đề.

Nếu ngày mai không bị tính vào cái gọi là "ba ngày" ấy, thì tôi vẫn có thể gom đủ tiền thuê nhà bằng mấy công việc thời vụ cuối tuần.

Nhưng tất cả những điều ấy đều dựa trên một tình huống lý tưởng, mà tôi thì không thể đặt hết hy vọng vào đó được. Ai mà biết được liệu trung tâm thương mại có tổ chức sự kiện hay không cơ chứ? Và họ có tuyển người cho sự kiện đó không? Dù có tuyển, liệu họ có nhận một cô bé như tôi không? Và dù có nhận, liệu tiền công có thật sự là 40 tệ một giờ hay không? Lỡ nó thấp hơn thì sao? Có điều gì chắc chắn rằng họ sẽ trả đủ tiền cho tôi sau khi làm xong không? Hay là họ sẽ bùng tiền?

Cuộc sống là như vậy đấy. Dù bạn có lên kế hoạch cẩn thận đến đâu thì vẫn sẽ có đủ kiểu vấn đề phát sinh. Nếu đặt toàn bộ hy vọng vào điều gì đó, thì chỉ cần tình huống bị thay đổi thôi là bạn sẽ dễ dàng bị hiện thực tàn khốc này đè bẹp.

Tôi bước xuống giường và xỏ đôi dép nữ mới mua hôm qua. Sau khi gấp gọn chăn nệm, tôi cầm điện thoại đi tới bàn máy tính rồi cắm dây nguồn vào.

Nhìn thấy biểu tượng đang sạc ở góc trên bên phải màn hình, tôi mở group chat và bắt đầu lướt qua tin nhắn trong nhóm "Bảo vệ quyền lợi tác giả Yae-Do".

[Các anh em dậy hết chưa? Tôi với anh Lý vừa đến thành phố Thâm Quyến, chỗ này rộng thật đấy.]

[Tôi vừa mới dậy. Buổi gặp mặt hôm nay không phải là vào lúc 11 giờ sao? Tôi phải đi tàu cao tốc mất ba tiếng, sau đó đi taxi thêm một tiếng nữa.]

[Chúng tôi ổn. Chỉ lo không biết Ông chú đã dậy chưa thôi. Có ai có số điện thoại của Ông chú không? Cả đêm qua không thấy Chú nói gì.]

[@Ông chú yêu Loli, Chú dậy chưa vậy? Dậy rồi thì ới với anh em một câu đi. Đừng quên địa điểm tập trung đó.]

[@Mọi người, ai đi thì nhớ hôm nay có hoạt động đòi quyền lợi đó nha. Chúng ta hẹn nhau lúc 11 giờ sáng ở Quảng trường Minh Châu, gần tòa nhà Minh Châu, thành phố Thâm Quyến. Ai không biết tòa Minh Châu ở đâu thì tra bản đồ đi, nó nằm ở khu trung tâm giữa Quận Trung Tâm và Quận Canjing, hơi chếch về phía bắc của Đại lộ Minh Châu đấy.]

Nghe thử đi mọi người, cũng hay phết. Bên trên là lời bài hát, gốc là tiếng anh nên mình không dịch phần đó nhé. "Ngọc túc" nghĩa đen là "bàn chân ngọc ngà", tức là bàn chân đẹp, trắng trẻo, thanh tú như ngọc. Mình có tìm thử địa điểm này trên google nhưng chỉ thấy quảng trường Minh Châu và toà nhà Minh Châu, còn Canjing là cái gì thì không tìm được nên tạm để đấy, có thể bên eng dịch sai tên quận.