Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ashita, Hadashi de Koi.

(Đang ra)

Ashita, Hadashi de Koi.

Misaki Saginomiya

Tôi sẽ dốc hết sức mình để viết lại ba năm thanh xuân này!Một câu chuyện tình yêu thanh xuân làm lại từ đầu, khởi nguồn từ ngày tốt nghiệp (sự kết thúc).

24 23

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

8 30

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

39 74

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

250 4569

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

185 2574

Chương hai: Thần đạo quốc - 52: Những ngày rèn luyện

Trong một khu rừng cách xa khu phố của thủ đô hoàng gia một chút.

Tôi bắt đầu buổi luyện tập như thường lệ trong khi hít thở không khí buổi sáng vào thời điểm mặt trời vừa mới mọc.

“.........Parry.”

Đầu tiên, tôi nắm chặt “hắc kiếm” bằng cả hai tay và vung một nhát thật mạnh về phía những cái cây lá xum xuê xung quanh.

”Hắc kiếm” rất nặng, nên chỉ cần vung một nhát là chân tôi đã lún xuống đất, và cả khu rừng khẽ rung chuyển. Cùng lúc đó, một cơn gió lớn nổi lên, làm những chiếc lá trên cây xung quanh bay lả tả.

Tôi cứ thế giữ nguyên tư thế cầm kiếm, chờ một lúc...

Từ trong số hàng chục chiếc lá cây bay lả tả khắp nơi, tôi nhắm vào một chiếc và gạt nó đi.

“Parry.”

Cùng với một âm thanh vui tai, chiếc lá cây vỡ tan.

Và rồi lại nhắm vào chiếc lá tiếp theo, đánh và gạt nó đi.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Tôi dần dần tăng tốc một loạt các động tác, và đánh rơi tất cả những chiếc lá bay lên bởi cơn gió từ cú vung kiếm trước khi chúng rơi xuống đất.

Đây là hiệp đầu tiên. Giống như là khởi động vậy.

“.........Parry.”

Tiếp theo, tôi vung kiếm mạnh hơn một chút, tạo ra một cơn gió lớn hơn.

Và từ đó, tôi kích hoạt một trong số ít kỹ năng mà mình có, “Bước chân lặng”.

Khi đó, “bức tường không khí” gây cản trở khi di chuyển nhanh sẽ biến mất.

Vốn dĩ, nó là một kỹ năng để xóa đi tiếng bước chân...... nhưng một ngày nọ, tôi nhận ra rằng không khí xung quanh cũng biến mất cùng lúc, và từ đó, tôi đã làm như vậy.

Nhờ đó, tôi có thể di chuyển nhanh hơn rất nhiều so với bình thường.

“Parry.”

Và rồi, tôi di chuyển luồn lách qua những hàng cây trong rừng, và gạt đi tất cả hàng trăm chiếc lá cây bay lả tả khắp nơi trước khi chúng kịp rơi xuống đất.

Không có gió nổi lên, cũng không có tiếng bước chân, nhưng chỉ có tiếng lá cây vỡ tan là vang vọng trong rừng.

......Nhờ đó, khá là ồn ào, nên nếu làm việc này một lúc thì chim chóc và thú vật cũng sẽ biến mất.

“.........Parry.”

Sau khi xong việc đó, tôi lại làm điều tương tự.

Vung kiếm tạo gió, và gạt đi tất cả những chiếc lá rơi xuống.

Chỉ đơn giản là lặp đi lặp lại điều đó.

Cứ như vậy, tôi dần dần làm cho cơn gió ban đầu mạnh hơn, và tăng số lượng lá rơi xuống.

Tôi đã tiếp tục làm việc này mỗi ngày trong thời gian gần đây.

“Parry.”

Sau khi gạt xong mục tiêu “khoảng mười nghìn chiếc lá”, tôi thở ra một hơi.

“Chà, buổi sáng tạm thời như vậy là được rồi.”

Phương pháp luyện tập gạt lá cây này tuy đơn giản, nhưng lại là một phương pháp luyện tập tốt hơn nhiều so với việc chỉ vung kiếm như trước đây.

Sau khi bắt đầu bài luyện tập này, tôi cảm thấy mình có thể di chuyển nhanh hơn và chính xác hơn một chút so với trước đây.

Tôi cũng đã quen hơn rất nhiều với việc sử dụng “hắc kiếm” nặng một cách nhanh chóng. Tôi cảm nhận được sự tiến bộ của mình.

Vài ngày trước, khi nghĩ ra “phương pháp vung kiếm gạt lá” này, tôi đã rất vui mừng vì nghĩ rằng mình có thể trở nên mạnh mẽ hơn một chút nhờ nó......

Nhưng, cứ thế này thì….

“Không được...... có lẽ vậy.”

Tôi hình dung ra hình ảnh của “Hoàng đế Goblin” mà tôi đã nghe kể trong đầu và rùng mình.

Một con ma vật đáng sợ được cho là di chuyển nhanh hơn gấp nhiều lần so với những con “Goblin” nhanh nhẹn kia.

Nếu đã quyết định lên đường, tôi muốn có được sức mạnh đủ để ít nhất cũng có thể bảo vệ đồng đội và chạy thoát, chứ chưa nói đến việc đánh bại được những kẻ như vậy, và tôi đã bắt đầu luyện tập với suy nghĩ đó.

......Hoàn toàn không thể tưởng tượng được việc có thể làm được điều đó.

Tôi đang cảm thấy mình đã đến giới hạn.

Tôi cảm thấy mình đã mạnh hơn một chút… nhưng vẫn chưa cảm thấy có thể chiến thắng được những con quái vật như vậy.

Hơn hết, nếu cứ tiếp tục luyện tập như thế này trong ba tháng, những cái cây trong rừng sẽ bị trọc lóc mất.

Dù là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng tôi nghĩ như vậy cũng không ổn.

Tôi phải tìm ra một phương pháp khác.

Có một điều gì đó đang thiếu sót.

Có lẽ, bây giờ tôi phải tích lũy kinh nghiệm luyện tập trong một hình thức gần với thực chiến hơn.

◇◇◇

Tôi đã hủy buổi luyện tập buổi trưa và tạm thời đến công hội mạo hiểm giả.

“Ồ, Nohl à. Lâu rồi không thấy mặt...... mà nói vậy chứ mới có mấy ngày thôi nhỉ. Vì gần như ngày nào cũng gặp nên chỉ cần không gặp một chút là đã thấy lâu rồi.”

“À, đúng vậy.”

Khi nhìn thấy tôi, ông chú ở công hội đã cất tiếng gọi như thường lệ.

“Vậy, hôm nay cậu đến có việc gì? Nếu cần tiền mà chúng tôi đang giữ hộ, tôi có thể đưa cho cậu bất cứ lúc nào. Vì đã có một khoản thanh toán không thể tưởng tượng được từ ủy thác giúp đỡ xây dựng. Ngay cả việc diệt rồng tôi cũng chưa từng thấy số tiền lớn như vậy… hay là, cậu thật sự nên nghĩ đến việc làm việc cho công hội xây dựng đi? Việc ông già keo kiệt đó chi nhiều đến vậy là điều không thể tin được đâu? …dù tôi biết có nói cậu cũng không nghe.”

Như thường lệ, ông chú bắt đầu môi giới việc làm, nhưng vì đây giống như một lời chào hỏi, nên tôi cứ thế nói về việc của mình.

“Không, tiền thì không cần đâu. Tôi không có kế hoạch sử dụng nên ông cứ giữ hộ. Hôm nay tôi đến để tìm ủy thác.”

“......Hả, ủy thác à? Chẳng phải cậu nói sẽ nghỉ một thời gian sao?”

“Không, không phải là ủy thác xây dựng.

Có ủy thác nào có thể chiến đấu với thứ gì đó đang di chuyển...... mà có thể thực hiện trong thủ đô hoàng gia không?

Tất nhiên, tôi không thể đối đầu với những đối thủ quá mạnh, nhưng tôi muốn một ủy thác có thể chiến đấu với những kẻ càng nhanh càng tốt, có thể làm hàng ngày và không nguy hiểm.”

“Làm gì có thứ gì tiện lợi như vậy.

…Mà không. Cũng không phải là không có.

…Nhưng, cái đó thì hơi…”

“Có à?”

“Cậu muốn nghe thử không?”

“À, nhờ ông.”

“......Cậu biết là trong cuộc tấn công của đế quốc lần trước, khu vực xung quanh “mê cung không lối thoát” đã bị phá hủy đúng không?

Vì thế, “rào chắn” được dựng lên để ngăn ma vật trong mê cung thoát ra ngoài đã trở nên không ổn định, và một số ma vật yếu đã tràn ra ngoài một chút.”

“Có chuyện như vậy sao. Tôi không biết đấy.”

“…Chẳng phải gần công trường xây dựng nơi cậu làm việc cũng có biển báo sao. Cậu không thấy à?”

“Không. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đến công việc nên không để ý đến những biển báo như vậy.”

“Chà, những kẻ tràn ra ngoài chỉ là những con yếu ở tầng nông, và đội phòng vệ thủ đô hoàng gia cùng với các mạo hiểm giả bình thường đang hợp tác để kiểm soát nên cũng không có vấn đề gì lớn. Nhưng trong số đó, có những trường hợp việc đối phó bị trì hoãn.

Vì tốn công mà cũng không phải là mối đe dọa gì lớn nên họ bận rộn và bỏ mặc chúng.

Công hội mạo hiểm giả của chúng tôi cũng đã nhận được yêu cầu hỗ trợ từ đội phòng vệ thủ đô hoàng gia từ khá lâu rồi, nhưng vẫn chưa xử lý được bao nhiêu.”

“Có chuyện như vậy sao.”

“À. Nội dung ủy thác có thể nói là “diệt ma”.”

“............Ma.

…Diệt… ma, à…?”

“À, vì chủ yếu xuất hiện là “Hồn ma Ghost”, nếu không may thì thỉnh thoảng cũng có “Skeleton” xuất hiện.”

“......S, Skeleton?”

“Là một con quái vật xương người di chuyển đấy. Cậu không biết à?”

“X, xương di chuyển được à? V, vậy thì...... hơi đáng sợ nhỉ.”

“Sao vậy, chẳng lẽ, cậu sợ à?”

“Không… k-k-k-không, không có chuyện đó… đâu?”

Giọng tôi hơi lạc đi.

Thật lòng mà nói, tôi không giỏi những chuyện kiểu đó.

Ngày xưa, lúc còn nhỏ, tôi đã được cha kể cho nghe những câu chuyện về ma hay zombie, và đã sợ đến mức không dám đi vệ sinh vào ban đêm, phải khóc lóc nhờ mẹ đi cùng.

Dù vậy, tôi nghĩ bây giờ thì không sao rồi.

Lúc đó tôi nhớ là đã rất sợ, nhưng bây giờ thì không còn sợ nữa.

Ma quỷ thực ra không tồn tại.

Zombie chỉ là chuyện bịa đặt.

Tôi đã tự nhủ như vậy và nghĩ rằng mình đã khắc phục được.

…Khoan đã.

......Thực ra là có à.

“Chà, đúng là nên cẩn thận với “Skeleton” thì hơn.

Mức đe dọa là hạng E, giống nhau, nhưng nó mạnh hơn Goblin một chút.

Bọn chúng cầm vũ khí tấn công, và khá là cứng cáp. Nhưng, chúng không nhanh nhẹn lắm nên việc chạy thoát rất dễ dàng. Nếu gặp phải, nhất định phải chạy đi đấy?”

Một con ma vật mạnh hơn Goblin một chút à.

Nếu vậy, có lẽ nó vừa sức để tôi thử thách.

“Nhân tiện, “Hồn ma Ghost” có mức đe dọa là hạng F.

Nói đúng hơn thì không phải là ma vật, mà được coi là hiện tượng gây phiền toái.

Bọn chúng cũng có chút hung hăng, nhưng chỉ ảnh hưởng đến tinh thần chứ không gây sát thương vật lý. Vì vậy, không phải là “tiêu diệt” mà được coi là “xử lý” giống như chuột. Cả người hạng “vô danh Novice” như cậu cũng có thể nhận ủy thác đấy.”

“......Vậy à.”

Hạng mạo hiểm giả của tôi vẫn là “vô danh Novice”.

Thực ra trước đây, tôi đã được anh trai của Lean nói rằng “nếu có sự giới thiệu của gia đình chúng tôi thì có thể nâng hạng lên khá nhiều” vì đã có công trong vụ tấn công của đế quốc, nhưng tôi đã từ chối.

Thật lòng, tôi cũng đã hơi phân vân, nhưng quả nhiên những thứ như thế này phải tự mình giành được bằng thực lực mới có ý nghĩa.

Với thực lực chỉ vừa đủ để thắng được Goblin mà lên hạng cao hơn thì chắc cũng chẳng có gì tốt đẹp.

Tôi muốn trở nên mạnh mẽ một cách đàng hoàng, học được “kỹ năng” và ngẩng cao đầu trở thành một mạo hiểm giả.

......Nếu vậy thì ủy thác này lại càng tiện lợi hơn.

“Nhưng, để xử lý “Hồn ma Ghost” thì phải sử dụng được ma pháp. Giống như các đòn tấn công từ chúng không có tác dụng với chúng ta, thì các đòn tấn công vật lý của chúng ta cũng hoàn toàn không có tác dụng với chúng. Cậu không sử dụng được kỹ năng ma pháp đúng không?”

“Không, tôi cũng có thể sử dụng được, xem này.”

Tôi thắp một ngọn lửa nhỏ như lửa nến trên đầu ngón tay.

Kỹ năng ma pháp duy nhất mà tôi có thể sử dụng...

““Lửa nhỏ”.”

“Không, cái đó thì tôi biết nhưng...... cậu định chiến đấu bằng cái đó à?”

“......Không được à?”

“Chà, tôi không nói là không được… nhưng tôi chưa từng nghe có ai chiến đấu với “Hồn ma Ghost” bằng cái đó cả. Tôi nghĩ cũng không phải là không thể gây sát thương… nhưng chắc là rất nhỏ. Thôi, nếu thấy không ổn thì bỏ cuộc đi nhé?”

Tuy nhiên, tôi đã quyết định nhận ủy thác này.

Thật lòng, đây là một thể loại mà tôi không giỏi.

Nhưng, nếu có khả năng gặp phải Skeleton mạnh hơn Goblin một chút thì cũng đáng để thử.

Ông chú đã nói là nếu gặp thì hãy chạy đi.

Tôi của hiện tại cần phải chiến đấu với một kẻ địch mạnh như vậy.

......Dù phải chấp nhận một chút nguy hiểm.

Thôi, đã lớn tuổi rồi mà còn sợ ma.

Chắc không thể nói những lời như vậy được.

Tuy nhiên, tôi cũng có chút lo lắng.

Vũ khí hiệu quả duy nhất của tôi với hồn ma chỉ có “Lửa nhỏ”.

Chiến đấu chỉ với nó thì thật không đáng tin cậy.

Vì vậy...

“...Tôi sẽ nhờ Lean đi cùng.”

Không phải là tôi sợ đi diệt ma một mình. Cũng không phải là tôi sợ ma...

Nhưng tôi nghĩ nếu có cô ấy, người giỏi ma pháp, đi cùng thì nếu có chuyện gì xảy ra cũng sẽ yên tâm hơn.