Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ashita, Hadashi de Koi.

(Đang ra)

Ashita, Hadashi de Koi.

Misaki Saginomiya

Tôi sẽ dốc hết sức mình để viết lại ba năm thanh xuân này!Một câu chuyện tình yêu thanh xuân làm lại từ đầu, khởi nguồn từ ngày tốt nghiệp (sự kết thúc).

24 23

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

8 30

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

39 74

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

250 4569

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

185 2574

Chương một: Đế quốc Ma thuật - Chương 45: Chàng trai không có tài năng

Một đứa trẻ lạ mặt xuất hiện tại trường huấn luyện của thủ đô hoàng gia do Sig quản lý là một chuyện đột ngột.

“Xin hãy cho cháu tham gia huấn luyện “kiếm sĩ ””.

Đó là một cậu bé còn non nớt. Chuyện một đứa trẻ như thế này đến thăm trường huấn luyện từ trước đến nay chưa từng có.

“Huấn luyện? Cậu sao? Có giấy phép của công hội mạo hiểm giả không?”

“Có. Cháu vừa mới nhận lúc nãy”.

“...Đúng là có dấu của nhân viên công hội ...nhưng, một đứa trẻ như cậu...? Mà, đã có dấu ở đây thì không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận, nhỉ”.

Trường huấn luyện đào tạo mạo hiểm giả của thủ đô hoàng gia có một quy tắc ngầm là “ai đến cũng không từ chối”. Nhân viên công hội sẽ đánh giá tư cách, và người huấn luyện của trường huấn luyện sẽ dạy dỗ theo phán đoán đó. Về thủ tục thì rất đơn giản.

Nhưng...dù vậy. Nhân viên công hội đang nghĩ gì mà lại đột ngột gửi một đứa trẻ như thế này đến đây. Có thể có lý do gì đó, nhưng một đứa trẻ như thế này không thể nào chịu đựng được khóa huấn luyện mà ngay cả người lớn cũng phải bỏ cuộc. Sig , “kiếm thánh “ giữ chức trưởng ban huấn luyện của trường huấn luyện “kiếm sĩ “, vừa nghĩ vậy vừa hỏi cậu bé trước mặt.

“Dù là trẻ con cũng không có đối xử đặc biệt...đây là nơi như vậy. Huấn luyện rất khắc nghiệt. Cậu có quyết tâm chịu đựng nó không?”

“À, cháu biết rồi”.

Cậu bé đó nhìn thẳng vào mắt Sig và nói.

Nhưng, Sig đã nghĩ. Có lẽ, đứa trẻ này sẽ sớm bỏ cuộc. Nếu trụ được ba ngày đã là giỏi.

Vừa nghĩ vậy, Sig vừa chỉ thị thực đơn nội dung huấn luyện cho cấp dưới và bắt đầu huấn luyện cho cậu bé...

Nhưng đứa trẻ đó, dù đã ba ngày trôi qua, một tuần trôi qua, vẫn không hề kêu ca về việc huấn luyện. Trong buổi huấn luyện “kiếm sĩ “, cậu vung kiếm từ sáng đến tối, nhưng dù da tay có bị lột, máu chảy đầm đìa, cậu bé này vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Thậm chí, cậu còn tiếp tục vung kiếm một cách điên cuồng với một lực như muốn xé toạc cơ bắp cánh tay.

Những người không có quyết tâm sẽ bỏ cuộc ngay ngày đầu tiên, nhưng thấm thoắt đã gần 10 ngày trôi qua. Tại thời điểm đó, Sig đã thay đổi suy nghĩ của mình về cậu bé. Cậu bé này, có vẻ như quyết tâm của cậu là thật.

Cậu bé này có thể đi theo đến đâu. Anh đã có một chút hứng thú.

Và trong sự theo dõi của Sig , cậu bé đã theo kịp các bài huấn luyện sau đó mà không hề nản lòng. Trừ khi có chuyện gì đặc biệt, không có học viên nào trụ lại được đến đây. Bởi vì mục đích của trường huấn luyện này là đặt cơ thể và tinh thần vào trạng thái cực hạn để học được “kỹ năng”, và việc tiếp tục điều đó đi kèm với sự đau đớn tột cùng.

Đó là một loại hình huấn luyện điên rồ để hợp nhất bản thân với thanh kiếm, học viên phải vung kiếm cả ngày lẫn đêm, liên tục đỡ những quả cầu sắt, vũ khí bay tới, và tiếp tục làm điều đó trong khi nghiến răng chịu đựng dù xương tay cầm kiếm có vỡ nát. Cậu bé này đã bước chân vào một lĩnh vực như vậy.

Dù cho đến gần đây, cậu còn chưa từng cầm kiếm. Hiếm có người nào có thể vung kiếm một cách vô tâm như vậy từ khi còn nhỏ.

...Cậu bé này, có lẽ thực sự có triển vọng.

Khi Sig bắt đầu nghĩ như vậy, anh chợt nhận ra một điều kỳ lạ. Cậu bé này, dù đã đến mức này nhưng ngoài “parry “, kỹ năng dễ học nhất, cậu vẫn chưa học được bất kỳ “kỹ năng” nào khác. Cũng có chuyện như vậy sao. Theo kinh nghiệm, đến mức này, và nếu còn trẻ như vậy, tỷ lệ xuất hiện “kỹ năng” không hề thấp. Lẽ ra cậu đã phải học được thứ gì đó rồi.

Cậu bé này có lẽ cần thêm một chút thời gian. Nhưng cuối cùng, cậu chắc chắn sẽ học được. Khi đó, cậu bé này sẽ trở nên mạnh mẽ một cách vượt bậc.

...Bởi vì, cậu bé này có đôi mắt cực kỳ tốt.

Có lần, vì bị nài nỉ muốn xem, anh đã miễn cưỡng trình diễn kỹ năng “Thiên kiếm “. Dù sao thì người thường cũng không thể thấy được. “Thiên kiếm “ là một kỹ thuật mà ngay cả người thi triển cũng khó nắm bắt, thậm chí việc kiểm soát cũng khó khăn. Vốn dĩ, vì họ sẽ không thấy gì cả, nên việc cho xem cũng vô nghĩa. Vừa nghĩ vậy, anh vừa trình diễn một cách đùa giỡn theo yêu cầu của cậu bé.

Sau khi nghe cảm nhận của cậu bé về kỹ thuật, Sig đã kinh ngạc. Cậu bé này đã nhìn thấy tất cả. Nhờ ân huệ của “kỹ năng”, mọi thứ đều được tăng tốc, và cậu đã theo dõi bằng mắt những chuyển động mà ngay cả bản thân anh cũng không thể nắm bắt hết. Thậm chí, cậu còn nắm bắt rõ ràng từng nhất cử nhất động. Trên hết, cậu còn chỉ ra những thói quen trong chuyển động mà ngay cả Sig cũng không tự nhận ra.

...Anh đã nổi da gà .

Sig đã chứng kiến tài năng vượt trội của cậu bé này và có cảm giác như đã tìm thấy một “mầm non” xứng đáng để mình dành thời gian của cuộc đời để vun trồng. Một ngày nào đó, việc cậu trưởng thành thành một kiếm sĩ ngang hàng với mình cũng không phải là giấc mơ...anh đã thấy mình đang nghĩ những điều không giống với bản thân.

Sig đã bắt đầu đặt kỳ vọng lớn một cách thầm lặng vào cậu bé này. Lồng ngực anh rộn ràng với suy nghĩ rằng có lẽ mình đã phát hiện ra một tài năng hiếm có.

Nhưng...khi tiếp tục huấn luyện, một điều bất ngờ đã xảy ra. Cậu bé này, dù có nỗ lực đến đâu, cũng không hề nảy sinh ra một “kỹ năng” hữu dụng nào với tư cách là một kiếm sĩ .

Không, không thể nào. Anh đã nghĩ có lẽ là do nhầm lẫn hoặc bỏ sót điều gì đó.

Nhưng, không phải. Dù đã kiểm tra bao nhiêu lần, cậu vẫn không học được gì cả.

Lúc này Sig cảm thấy sốt ruột. Nếu, cậu có thể học được dù chỉ một kỹ năng. Nếu có dù chỉ một “kỹ năng” có thể sử dụng, cậu bé này sẽ làm chủ được nó. Đứa trẻ này chắc chắn có thể nỗ lực và rèn luyện đến mức đó. Đó là một phẩm chất khó tìm hơn bất cứ thứ gì.

Cậu bé này chắc chắn phải có tài năng gì đó. Chắc chắn sẽ thành tài. Anh đã nghĩ vậy và tiếp tục huấn luyện. Lúc này, việc huấn luyện đã đạt đến cấp độ khó nhất. Cậu bé này đã theo kịp đến đó. Không thể nào đã làm đến mức này mà không có kết quả gì. Từ giữa chừng, Sig đã theo dõi buổi huấn luyện với tâm trạng như đang cầu nguyện.

Nhưng...dù cố gắng bao nhiêu cũng vô ích.

Dù có cố gắng đến đâu, cậu cũng không học được dù chỉ một kỹ năng có thể gọi là hữu dụng. Như thế này thì không thể làm một “kiếm sĩ “ được. Nếu chỉ đối đầu với những ma vật yếu, có lẽ cậu vẫn có thể chiến đấu một cách tạm bợ. Nhưng, khi phải đối mặt với những mối đe dọa thực sự...cứ thế này thì không được. Cậu sẽ sớm mất mạng.

Đứa trẻ này có thể chất tốt, ý chí mạnh mẽ. Mắt cũng tốt. Vậy mà...

...Thật đáng tiếc, cậu chỉ không có tài năng về “kiếm”. Cậu không được thần kiếm yêu quý. Anh không còn cách nào khác ngoài việc phải đưa ra phán đoán như vậy.

“Cậu nên đi theo một con đường khác thì hơn”

Đó là quyết định của Sig sau nhiều trăn trở.

“Ở đây không còn gì để dạy cậu nữa. Hãy đến một nơi khác đi”

“Nhưng...!”

Cậu bé đã cố gắng nài nỉ. Cũng phải thôi. Sau ba tháng trời cố gắng hết sức để theo kịp khóa huấn luyện, kết quả lại là “không có tài năng”. Đây cũng là trách nhiệm của mình, người đã hướng dẫn. Nhưng, không thể để cậu tiếp tục những việc vô nghĩa nữa. Mình không có tư cách làm điều đó.

“Nếu không có kỹ năng, chỉ vung kiếm thôi thì với tư cách là một “kiếm sĩ “, cậu sẽ hoàn toàn vô dụng với đồng đội. Cứ tiếp tục thế này chỉ lãng phí thời gian của cậu thôi. Hãy từ bỏ và đi tiếp đi”.

Sig đã cố tình lạnh lùng đẩy cậu bé ra và đuổi khỏi trường huấn luyện kiếm sĩ .

...Cậu bé này có tố chất thực sự.

Nhưng, chính vì vậy, cậu bé này chắc chắn có một con đường khác. Một con đường khác ngoài việc tu luyện kiếm thuật.

◇◇◇

Khi đứa trẻ đó xuất hiện tại trường huấn luyện “chiến binh “, Dantalgu khoanh tay và cau mày.

“Này này... nhóc, nhóc thực sự định tham gia huấn luyện của bọn ta à...?”

Theo những gì anh nghe được, cậu bé đó đã bị đuổi khỏi trường huấn luyện “kiếm sĩ “. Anh đã nghe Sig nói gần đây đang “chăm sóc một đứa trẻ”. Và cũng nghe nói rằng vì huấn luyện “kiếm sĩ “ không thành công, nên có thể sẽ đến chỗ anh. Anh chắc chắn đã nghe những chuyện như vậy. Nhưng, khi thực sự chứng kiến, cậu chỉ là một đứa trẻ.

Thằng nhóc này có thực sự ổn không. Có nên cho nó tham gia huấn luyện của mình không.

Câu hỏi đó là ấn tượng đầu tiên. Cậu bé đó, dù nhìn thế nào, cũng không có thể chất phù hợp với trường huấn luyện “chiến binh “, nơi tập trung của những kẻ cường tráng.

Chiến binh là vai trò “lá chắn” cho đồng đội. So với những người thường đến đây, cậu bé này nhỏ bé đến mức có thể bị thổi bay. Nhưng dù là người thế nào, một khi đã được nhân viên công hội công nhận thì không thể từ chối tiếp nhận. Đành chịu thôi, chắc chỉ cần trải nghiệm một chút là nó sẽ tự động bỏ cuộc và rời đi. Anh nghĩ vậy và quyết định cho cậu tham gia huấn luyện.

(...Thằng nhóc này, thật đáng kinh ngạc).

Trái với dự đoán, đứa trẻ đó đã theo kịp khóa huấn luyện khắc nghiệt. Một khóa huấn luyện mà ngay cả người lớn cũng phải bỏ chạy. Không...cơ thể cậu không theo kịp. Nhưng cậu đã cố gắng hết sức để bám trụ, gần như hy sinh cả tính mạng để theo kịp khóa huấn luyện.

(...Lại có một kẻ như thế này sao).

Dantalgu không thể tin được. Nhưng, anh không thể không thừa nhận. Cậu bé này rất mạnh. Không phải là cơ thể.

Tinh thần của cậu cực kỳ mạnh mẽ. Cậu có thể không màng đến nỗi đau của bản thân, hoàn toàn không tính đến việc tự bảo vệ mình, mà chỉ một mực tiến lên phía trước. Có thể nói đó là một sự dũng cảm phi thường, chỉ cách sự điên rồ một lằn ranh mỏng manh. Đó đáng lẽ phải là thứ được yêu cầu hơn bất cứ điều gì đối với nghề “chiến binh “.

Trước thái độ của cậu bé, người vẫn tiếp tục tiến lên dù bị thương nặng đến đâu, Dantalgu đã rùng mình. Chẳng phải mình đã luôn tìm kiếm một nhân tài như vậy sao. Một nhân tài có tinh thần “bất khuất” theo đúng nghĩa đen, người sẽ trở thành cánh tay phải của mình.

Cậu bé đó, một cách không thể tin được, đã hoàn thành cả những bài huấn luyện khó nhất. Đó là lần “đầu tiên” kể từ khi trường huấn luyện được thành lập. ...Điều đó cũng phải thôi. Vốn dĩ, nó không được thiết kế để có thể hoàn thành. Khi nhà vua yêu cầu những thứ tối đa, tự nhiên nó sẽ trở nên như vậy. Tất nhiên, cũng không thể tạo ra một thứ mà không ai có thể vượt qua, nên anh đã đặt ra tiêu chuẩn là bản thân mình có thể hoàn thành được. Nhưng, anh cũng không nghĩ rằng sẽ có người xuất hiện và hoàn thành được tiêu chuẩn đó.

Vậy mà...cậu bé này đã vượt qua. Thử thách khắc nghiệt gần như chỉ có thể gọi là địa ngục đó. Nhưng, dù vậy. Một điều bất ngờ hơn đã xảy ra.

“Lại có chuyện như thế này sao”.

Cậu bé này, dù đã phải chịu đựng gánh nặng cho cơ thể trong quá trình địa ngục như vậy, dù đã nỗ lực đến đâu, cũng không hề nảy sinh ra một “kỹ năng” nào ra hồn. Dantalgu , một người đàn ông lạc quan phi thường, cũng phải sững sờ vào lúc này. Với một kẻ đã cố gắng đến mức này, ít nhất cũng nên ban cho một kỹ năng chứ. Anh đã cảm thấy bất mãn với một thứ không rõ là thần linh hay vận mệnh như vậy.

Thời gian huấn luyện tối đa, ba tháng, đã trôi qua nhanh chóng. Khi hết hạn, cậu bé vẫn mong muốn tiếp tục huấn luyện. Chuyện như thế này cũng là lần đầu tiên.

Dantalgu đã do dự.

Hôm nay thời gian huấn luyện kết thúc, nhưng anh có thể mời cậu bé này vào “Binh đoàn chiến binh “ do chính mình làm đoàn trưởng.

Nhưng, nếu đứa trẻ này cứ thế trở thành “chiến binh “ mà không học được bất kỳ kỹ năng nào... Đứa trẻ này...chắc chắn sẽ chết đầu tiên. Cậu bé dũng cảm và liều lĩnh này chắc chắn sẽ làm những việc liều lĩnh, và sẽ hy sinh mạng sống để bảo vệ đồng đội. Một tương lai như vậy hiện ra rõ mồn một, và Dantalgu đã lắc đầu.

“...Không được. Nếu cứ cố gắng tiếp tục như thế này, cậu sẽ sớm mất mạng thôi. Thật đáng tiếc, nhưng cậu không hợp làm “chiến binh”. Hãy đi tiếp đi”.

Và thế là, Dantalgu đã đuổi cậu bé khỏi chỗ của mình. Nếu là một kẻ có thể cố gắng đến mức này, chắc chắn sẽ có con đường nào đó khác. Anh đã tin như vậy.

◇◇◇

...Kẻ nhà quê.

Là kẻ nhà quê. Thằng nhóc này bốc mùi nhà quê.

Mianne , “Cung thánh “ được giao phó trường huấn luyện “thợ săn “, đã nghĩ vậy khi nhìn thấy đứa trẻ đến và nói muốn được huấn luyện.

“Xin hãy cho cháu được huấn luyện”

“Thực sự định làm à? Cũng được thôi. Vậy thì, cầm cái này ném vào kia đi”.

Nói rồi, Mianne ngay lập tức nhặt một viên sỏi dưới chân và đưa cho cậu bé, nhưng cậu bé được đưa viên sỏi có vẻ đang bối rối.

“...Kia là đâu ạ?”

“Kia kìa. Ném về phía kia đi”

“Cái cành cây đó à? Trông khá xa, chỉ cần ném trúng là được à?”

“Đúng vậy. Ngoài ra còn có gì nữa sao? Nhanh lên đi. Nếu không thích thì có thể về”.

Mianne rất nóng tính. Cậu bé ngoan ngoãn nhận lấy viên đá và ném đi. Trong khi nhìn viên đá bay lên trời, Mianne đã lơ đãng nghĩ.

...Được rồi, nếu ném trượt, mình sẽ đuổi đứa trẻ này về.

Đây là một thủ đoạn thường dùng của Mianne để đuổi những người mà cô không ưa, không có tiềm năng, hoặc không có hứng dạy... Nếu cảm thấy không thích, cô sẽ đưa ra một thử thách với điều kiện vô lý dưới danh nghĩa huấn luyện, và nếu họ thất bại, cô sẽ đuổi họ về với lý do “cậu không hợp với chúng tôi”. Không ai nói rằng làm vậy là sai cả. Bởi vì cô được hiệu trưởng của trường huấn luyện giao phó toàn quyền về nội dung huấn luyện. Nếu điều đó là sai, thì kẻ đẩy công việc này cho mình mới là người có lỗi. Mianne đã luôn nghĩ vậy.

Ngay khi nhìn thấy đứa trẻ này, Mianne đã nghĩ.

...Thằng nhóc này, chắc chắn sẽ rất phiền phức. Không hiểu sao, nó toát ra mùi của một kẻ như vậy. Phải đuổi nó đi nhanh mới được.

Vì vậy, cô định dùng chiêu cũ để đuổi nó đi. Cô đã nghĩ vậy.

Nhưng...trái với mong đợi của Mianne , viên sỏi đã va vào cành cây nhỏ, phát ra một tiếng “cạch”.

“Lần nữa”.

Mianne ngay lập tức ra lệnh lần thứ hai. Không có chuyện may mắn hai lần. Trúng một lần thì đành chịu. Nhưng, cô nghĩ nếu bắt nó làm lại lần nữa chắc chắn sẽ thất bại, và khi đó sẽ đuổi đứa trẻ này đi. Mianne đã nghĩ vậy.

“...Nếu cháu ném trúng, cô sẽ cho cháu huấn luyện chứ?”

“Ừ. Đúng vậy, nếu cậu ném trúng được, nhưng mà”.

Làm gì có chuyện đó. Bình thường, việc ném đá từ khoảng cách này mà trúng được cành cây nhỏ đó là điều không thể. Mà, nếu chỉ một lần thì cũng có thể là ngẫu nhiên.

Nhưng, lần sau chắc chắn sẽ trượt. Khi đó, mình sẽ đuổi nó đi ngay lập tức. Trước Mianne đang nghĩ như vậy, cậu bé đã nhặt một viên sỏi và lại ném về phía mục tiêu như đã được bảo. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ném đá của cậu bé, Mianne đã nghĩ, thôi chết rồi.

...Thằng nhóc này, lần sau cũng sẽ ném trúng. Sẽ ném trúng mất.

Mianne đã chắc chắn. Cậu bé này đã đọc kỹ hướng gió, nhắm thẳng mục tiêu, điều chỉnh quỹ đạo của viên đá với một lực vừa phải, và ném viên đá ra khỏi tay. Chết rồi. Cứ thế này thì trúng mất. Trong lúc Mianne đang nghĩ cách viện cớ, cô đã thấy viên đá trúng vào đầu cành cây nhỏ.

“Như thế này, được chưa ạ?”

“...Hoàn toàn, không được. Hoàn toàn không được đâu...!!”

Mianne vừa bực bội, vừa quyết định cho cậu bé đó tham gia huấn luyện “thợ săn “. Đành chịu thôi, lời hứa là lời hứa...không giữ lời cũng không hay ho gì. Đúng rồi. Sau này, mình sẽ giao hết mọi chuyện về thằng nhóc phiền phức này cho cấp dưới. Như vậy thì mình sẽ không phải gặp rắc rối, cô vừa nghĩ những điều như vậy.

“Cháu muốn dùng cung”.

Tạm thời, cứ để nó ném đá là được....

Cô đã chỉ thị cho cấp dưới như vậy, và một tuần đã trôi qua. Cô đã nghĩ rằng chắc nó sẽ chán và sớm bỏ cuộc, nhưng cậu bé vẫn ở đó và nói những lời như vậy.

“...Không được. Tuyệt đối không được. Cậu đã phá hỏng bao nhiêu cây cung rồi mà còn nói gì nữa? Dù có đưa cho, cậu cũng ngay lập tức bóp nát thân cung, làm đứt dây, chẳng làm được trò trống gì... thực sự không hiểu cậu có lực tay kiểu gì nữa”

“Lần sau cháu sẽ làm tốt, làm ơn đi...! Cháu xin cô!”

“Không được. Vì cậu mà số lượng cung huấn luyện đã không còn nhiều nữa rồi! Thậm chí cả cây cung quý mà tôi mang ra cho thử cũng bị bẻ gãy... hức. ...Cây cung nào cứng hơn thế nữa cũng không tồn tại đâu! Cậu cứ ném đá đi”

Và, như đã được bảo, cậu bé đó sau đó vẫn tiếp tục ném đá.

Vài ngày sau, khi Mianne ngẫu hứng đến thăm trường huấn luyện , trong khi nhiều học viên đang dùng cung để bắn vào các mục tiêu huấn luyện, chỉ có cậu bé đó là đang ném đá vào mục tiêu.

Lúc đó, Mianne lần đầu tiên chăm chú quan sát cậu bé. Sau khi quan sát, cô vẫn nghĩ rằng cậu bé này có gì đó không ổn. Cậu bé đang ném trúng một cách chính xác những viên sỏi nhỏ vào mục tiêu của trường huấn luyện được đặt ở khoảng cách mà chỉ dùng cung mới tới được, chỉ bằng lực vai. Mianne , người thường không quan tâm đến người khác, đã có một chút hứng thú.

“...Ai dạy cậu cái đó?”

“Cái này à? Không, không ai dạy cả. Cháu tự học được để bắt chim”

“Hể, chim. Loại nào?”

“Loại mà bay từ trên trời xuống nhắm vào thỏ núi”

“...Vậy sao. Cậu đã ném trúng nó à?”

“Tất nhiên rồi. Không trúng thì làm sao bắt được”.

Thật là một câu chuyện nực cười, Mianne nghĩ. Loại “chim đến bắt thỏ núi” mà cậu bé nói, trong hệ sinh thái của vương quốc này chỉ có thể là “Lôi Tấn Điểu”. Vì nó săn mồi nhanh như chớp từ trên trời, nên được gọi là “Lôi Tấn Điểu”. Người thường thậm chí còn khó theo dõi bằng mắt, và việc bắn hạ nó ngay cả với người có kinh nghiệm sử dụng cung tốt cũng khá khó khăn. Mà, mình thì nhắm mắt cũng làm được. Nhưng với hầu hết mọi người thì khó.

Vậy mà thằng nhóc này lại làm được điều đó chỉ bằng việc ném đá. Hơn nữa, đó là chuyện trước khi cậu học được kỹ năng “Ném đá “.

...Thằng nhóc này, là cái quái gì vậy?

Cô ngạc nhiên đến không nói nên lời. Mianne đã nghĩ.

(Thằng nhóc này, có cần phải ở trong trường huấn luyện này không? Cứ để nó ném đá cả đời là được rồi còn gì).

Và khi nhìn vào mục tiêu mà cậu bé đang ném đá vào, cô lại càng ngạc nhiên hơn.

Nhìn kỹ thì, trên “mục tiêu đặc biệt” mà cấp dưới đã chuẩn bị cho cậu bé có vô số lỗ hổng. Ban đầu, cậu bé cũng dùng mục tiêu bằng gỗ giống như các học viên khác, nhưng vì những viên đá mà cậu bé ném đã nhanh chóng làm nó thủng lỗ chỗ và bị phá hủy trong chốc lát, nên các cấp dưới gặp khó khăn đã nhanh chóng thay thế nó bằng một thứ khác. Từ đó, không còn chuyện bị phá hủy một cách thảm hại nữa.

Nhưng...chưa từng nghe nói. Một tấm khiên lớn bằng thép được chuẩn bị làm mục tiêu không thể phá vỡ, lại bị một viên sỏi ném từ khoảng cách chỉ vừa đủ nhìn thấy bắn xuyên qua....

...Quả nhiên, đứa trẻ này là bất thường. Không bình thường.

Đúng là, cậu không có một chút tài năng nào về việc sử dụng cung. Kỹ năng học được cũng chỉ có “Ném đá “. Nhưng, như vậy không phải là đủ rồi sao. Nó còn mạnh hơn nhiều so với một cây cung tệ.

Thôi, cứ để thằng nhóc này ném đá từ sáng đến tối là được. Làm vậy, rồi nó cũng sẽ chán và rời đi.

...Mianne đã nghĩ vậy, và tiếp tục nghĩ như vậy trong ba tháng.

Trong khoảng thời gian đó, sau khi vượt qua những yêu cầu vô lý của Mianne , bám trụ lại trường huấn luyện một cách ngoan cố, và vẫn đang nài nỉ “cho cháu cầm cung”, Mianne đã nói thẳng.

“Tôi đã nói rồi phải không? Cậu không cần cung. Cậu không có một chút năng khiếu nào trong việc sử dụng các dụng cụ tinh xảo...hoàn toàn không được. Cầm vào chỉ phá hỏng thôi! Dạy cung cho cậu chỉ tốn công vô ích!”

“N-nhưng...!”

“Cậu cứ ném đá như vậy là được rồi...thế là đủ. Mau đi đâu đó đi. Ở đây chỉ tổ vướng víu”.

Mianne đã đá cậu bé vẫn đang bám vào cổng trường huấn luyện “thợ săn “ một cách thô bạo và đuổi đi.

Một kẻ ném trúng mục tiêu giỏi hơn cả mình, ở trong trường huấn luyện này chỉ tổ vướng víu. Vốn dĩ, từ đầu đã không có gì để dạy cho thằng nhóc này cả. Cậu bé này cứ khăng khăng muốn học “kỹ năng” để “trở thành mạo hiểm giả “, nhưng dù không có danh hiệu đó thì cuộc sống vẫn có thể xoay xở được mà.

...Đúng là một kẻ phiền phức. Cứ tự mình làm theo ý thích là được rồi.

Đó là suy nghĩ thật lòng của Mianne .

◇◇◇

Khi cậu bé, với bùn đất hình dấu chân khắp người và đôi vai rũ xuống, xuất hiện tại trường huấn luyện “đạo tặc “, Karu đang nghỉ trưa, vừa đọc sách vừa thư giãn.

“Xin hãy cho cháu tham gia huấn luyện “đạo tặc””

“Huấn luyện? Một đứa trẻ như mày à? ...Vậy à, mày chính là Nohl đó sao”

“Vâng. Xin hãy cho cháu tham gia huấn luyện”

“Được thôi. Đi theo ta”.

Karu đã nghe nói về cậu bé này. Anh cũng đã nắm được đại khái cậu là người như thế nào. Bây giờ không cần phải hỏi han vô ích nữa. Ngay lập tức, buổi huấn luyện “đạo tặc “ bắt đầu.

Nội dung huấn luyện của “đạo tặc “ toàn là những thứ tẻ nhạt. Huấn luyện xóa bỏ sự hiện diện. Huấn luyện cảm nhận sự hiện diện. Huấn luyện tiếp cận mục tiêu mà không gây ra tiếng động. Huấn luyện liên tục phát hiện, gỡ bỏ hoặc né tránh các bẫy và cạm bẫy được cài đặt.

Họ lặp đi lặp lại những bài huấn luyện cơ bản đó, và dần dần tăng độ khó lên. Làm vậy thì thường sau vài vòng, họ sẽ học được các “kỹ năng” cần thiết cho nghề “đạo tặc “.

Nhưng, dù có cố gắng đến đâu, cậu bé này chỉ học được duy nhất một kỹ năng...”Bước chân lặng “, kỹ năng giảm tiếng bước chân. Bản thân nó không tệ. Vì đó là một trong những kỹ năng cơ bản nhất. Nhưng, chỉ xóa được sự hiện diện mà không thể kết hợp với các khả năng khác thì khó có thể hữu dụng với tư cách là một “đạo tặc “.

Không chỉ vậy, cậu bé còn có những vấn đề lớn khác với tư cách là một “đạo tặc “. Đối với các bẫy và cạm bẫy được cài đặt, cậu hoàn toàn vụng về.

Đạo tặc thường có vai trò mở khóa và phát hiện nguy hiểm như bẫy trong nhóm, nhưng cậu bé này nếu được giao một chiếc hộp nhỏ có khóa thì chắc chắn sẽ phá hủy nó, và nếu đến gần bẫy thì chắc chắn sẽ kích hoạt nó. Chìa khóa thì thôi, không cho chạm vào thì cũng sẽ không phá, nhưng việc kích hoạt bẫy lại nghiêm trọng hơn, nếu vào một lối đi có nhiều bẫy , cậu sẽ kích hoạt không sót một cái nào rồi mới quay về. Không hiểu sao, ngay cả những cái bẫy được cho là hỏng và cần sửa chữa, chỉ cần cậu bé đến gần là chúng lại hoạt động bình thường. Có thể nói là thần kỳ.

Anh đã nghĩ có lẽ là do một kỹ năng nào đó hoặc “Ân sủng (Gift)”, nhưng có vẻ không phải. Dù đã mang ma đạo cụ có thể nhận biết điều đó ra thử, cũng không có phản ứng gì. Chỉ có thể nói đó là sự xui xẻo và vụng về bẩm sinh.

Nhưng, dù cậu bé chắc chắn sẽ kích hoạt các bẫy đã được cài đặt, cậu vẫn không hề hấn gì trước bất kỳ mối đe dọa nào. Cậu đã dùng tay không đập rơi những mũi tên độc bay tới, đỡ chính diện quả cầu sắt lớn lăn tới định nghiền nát cơ thể, và đập nát đầu tất cả những con rắn độc từ trần nhà tấn công xuống, rồi lấy máu mang về.

Nghe nói, sau đó cậu sẽ nấu chúng để làm bữa tối.

...Sai mục đích rồi.

Đúng vậy, cậu bé đó đã phá tan tất cả các bẫy từ chính diện. Không phải là phát hiện trước, gỡ bỏ, hay né tránh. Mà là kích hoạt bẫy , rồi đập tan nó từ chính diện.

...Đúng là ghê gớm, nhưng sai rồi.

Đây là huấn luyện của đạo tặc . Tôi thừa nhận sự dũng cảm, thị lực động, phản xạ và khả năng sinh tồn của cậu, nhưng mục đích hoàn toàn khác. Không, thực ra không có câu trả lời đúng cho việc đối phó với bẫy như thế nào, nhưng Karu đã hối hận vì lẽ ra nên dạy những điều tối thiểu trước khi bắt đầu huấn luyện.

Dù sao đi nữa, dù có kích hoạt bẫy bao nhiêu lần, Karu cũng biết rằng bản thân cậu bé này vẫn ổn. Nhưng, như thế này thì khi hoạt động theo nhóm, những người bị cuốn vào sẽ không thể chịu nổi. Cậu bé này hoàn toàn không phù hợp với hoạt động nhóm.

...Cậu bé này hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn làm “đạo tặc “.

Tuy nhiên, đó là với tư cách là một “đạo tặc” có nguyện vọng trở thành mạo hiểm giả .

“Cậu nhất thiết phải là mạo hiểm giả sao?”

“Vâng. Tôi muốn trở thành mạo hiểm giả “.

Karu không hỏi thêm gì nữa. Bởi vì cậu bé này trông không giống một người dễ dàng thay đổi ý kiến. Bao gồm cả tính cách đó, Karu đã đón nhận cậu bé này một cách thiện chí.

Cậu bé này, cũng không tệ lắm. Cậu rất giỏi trong việc che giấu sự hiện diện, và có một trực giác đáng sợ. ...Nhưng, chỉ với những điều đó thì không thể đạt điểm yêu cầu với tư cách là một “đạo tặc “.

Khi thời gian huấn luyện ba tháng kết thúc, lúc chia tay Karu đã nói thẳng với cậu bé.

“Nếu muốn làm mạo hiểm giả , một trinh sát không thể mở khóa những chiếc rương báu có bẫy , không có kỹ năng cảm nhận sự hiện diện... lại còn kích hoạt tất cả các bẫy mình chạm vào thì không đáng để bàn tới. Về “đạo tặc”, cậu hoàn toàn không có tài năng, hãy tìm một nghề khác đi”.

Tuy nhiên, Karu đã biết. Cậu bé này cũng không có tài năng làm “kiếm sĩ “ và “chiến binh “. Khó có thể nghĩ rằng Mianne kia đã tiến hành một buổi huấn luyện tử tế, nhưng có vẻ “thợ săn “ cũng không được. Ngay cả với nghề “đạo tặc” do mình chăm sóc, cậu cũng chẳng học được kỹ năng nào ra hồn.

Chỉ còn lại “pháp sư “ và “tu sĩ “, nhưng có lẽ hy vọng cũng mong manh. Như vậy, cậu bé này theo quy định sẽ không đáp ứng được yêu cầu tối thiểu để trở thành “mạo hiểm giả “. Nghĩ vậy, Karu cười dưới lớp mặt nạ.

...Vậy à, thế thì tiện quá.

Ý chí của cậu bé này có vẻ kiên định, nhưng nếu sau này, cậu phải từ bỏ con đường trở thành “mạo hiểm giả “, thì thật vừa vặn. Mình sẽ tuyển dụng cậu vào đơn vị tình báo thủ đô hoàng gia của mình.

Đúng là cậu bé này không có kỹ năng gì cả. Việc kích hoạt tất cả các bẫy cũng là một vấn đề. Nhưng, cách che giấu sự hiện diện và trực giác bẩm sinh để cảm nhận những biến cố xung quanh của cậu bé này rất xuất sắc. Trên hết, cậu có một sự kiên nhẫn và lòng quyết tâm không ai có thể thay thế. Đó là phẩm chất quý giá nhất đối với những người làm nghề như mình. Chắc chắn trong tương lai, cậu sẽ trở thành một đơn vị tình báo xuất sắc.

Đây là một nhân tài tốt đã được tìm thấy....

Vừa nghĩ vậy, Karu vừa lôi cậu bé muốn tiếp tục huấn luyện “đạo tặc” dù đã hết hạn ra khỏi trường huấn luyện . Và trong khi cảm thấy dáng vẻ của cậu bé, người vẫn cảm nhận được sự hiện diện của mình dù đang sử dụng “Che giấu “ và cố gắng đuổi theo một cách tuyệt vọng, thật đáng tin cậy, anh đã hòa vào bóng đêm và biến mất.

◇◇◇

“...Xin hãy cho cháu... tham gia huấn luyện... “pháp sư”...!”

Khi cậu bé với khuôn mặt đẫm nước mắt đang gõ cửa trường huấn luyện “pháp sư “, Thánh ma pháp Ooken vừa nghiêng đầu vừa vuốt bộ râu cằm đáng tự hào của mình.

“Hô hô...một thí sinh trẻ tuổi quá nhỉ? Ta nhớ không lầm thì bình thường ít nhất cũng phải 15 tuổi... không biết độ tuổi tiếp nhận có đột ngột hạ xuống không nhỉ?”

“Cháu được ông chú ở công hội giới thiệu...! Làm ơn, hãy cho cháu tham gia...!! Cháu thực sự chỉ còn nơi này thôi...!! Làm ơn...!! Cháu xin ông...!!”

“Hô hô, một thằng nhóc có cách nói chuyện thú vị...thôi được, cứ thử xem sao”.

Và thế là, họ đã bắt đầu huấn luyện “pháp sư”, nhưng...đúng như dự đoán, không thành công.

Cậu bé đó, nói một cách ngắn gọn, hoàn toàn không có tài năng về ma pháp . Một cách đáng kinh ngạc, ma lực không hề chảy trong cơ thể cậu. Ma thuật phải được tiếp xúc với ma lực từ nhỏ, học lý thuyết, rồi mới có thể sử dụng được. Nhưng, cậu bé này đã vấp ngã ngay từ giai đoạn đầu tiên. Ma lực của cậu bé này đã quá đông cứng.

“Có lẽ thời điểm bắt đầu vận động ma lực hơi muộn. Nhưng, dù vậy... người không được ban cho tài năng ma pháp đến mức này cũng hiếm thấy. Ở tuổi đó, ma lực mềm hơn một chút cũng không có gì lạ... có phải do thể chất gì đó không?”

Không phải là cơ thể của cậu bé này không có ma lực. Ngược lại, có lẽ còn nhiều. Nhưng, nó đã đông cứng và hoàn toàn không di chuyển. Thứ không thể di chuyển thì không thể sử dụng.

...Nói cách khác, cũng có khả năng cậu có một sức kháng cự mạnh mẽ có thể sống sót dù nhận phải một đòn tấn công ma pháp cực mạnh. Ông đã thẳng thắn nói với cậu bé rằng dù có cố gắng tiếp cũng không có triển vọng, nhưng cậu đã từ chối rời khỏi trường huấn luyện .

“...Hừm. Thử quan sát một chút xem sao”.

Ooken quyết định cứ để mặc một thời gian. Nhiều người sẽ chán nản và bỏ cuộc, nhưng nếu cậu không muốn đi, thì chỉ còn cách để cậu làm cho đến khi nào thỏa mãn.

Tuy nhiên, trường huấn luyện “pháp sư” này là nơi dành cho những người đã có kiến thức và kỹ thuật nhất định. Thứ mà cậu bé không có gì này có thể làm chỉ là thiền định trong “phòng cộng hưởng”. Đó là một phương pháp rèn luyện bằng cách nhốt mình trong một không gian hoàn toàn không có âm thanh và ánh sáng, hoàn toàn chìm trong bóng tối, và chỉ đối mặt với “ma lực” của chính mình. Trong căn phòng đó được lắp đặt một thiết bị làm cho tất cả các giác quan nhạy bén hơn gấp nhiều lần, và hiệu quả học “kỹ năng” rất cao, nhưng đồng thời nó cũng khuếch đại nỗi sợ hãi, lo lắng và đau đớn, nên có người sẽ phát điên chỉ sau vài phút. Nhiều người không chịu nổi chỉ sau vài giây và chạy ra ngoài...cậu bé dù nghe giải thích như vậy cũng không hề sợ hãi, và mong muốn được tham gia huấn luyện.

...Thôi, mọi chuyện đều là kinh nghiệm. Cứ để nó thử xem sao.

(Dù sao thì cũng sẽ ra ngay thôi).

Ooken đã cho phép cậu bé vào “phòng cộng hưởng” với một tâm trạng nhẹ nhàng.

Nhưng, dù đã vài phút trôi qua, vài giờ trôi qua... Cậu bé vẫn không ra khỏi căn phòng đó. Khi nhận ra rằng đến sáng hôm sau cậu bé vẫn chưa ra khỏi phòng, mặt của Ooken đã trở nên tái mét.

...Không ổn rồi. Có thể cậu đã ngất xỉu bên trong. Không, tệ hơn là... có thể đã chết rồi.

Nghĩ vậy, Ooken vội vàng nhìn vào trong, thì cậu bé đang ngồi đó một cách yên tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Và, khi thấy Ooken lo lắng đến xem tình hình, cậu đã đuổi ông ra khỏi phòng và nói “đừng làm phiền”.

Từ đó trở đi, cậu bé đã ở lì trong căn phòng đó. Ngoài việc thỉnh thoảng ra ngoài để ăn và đi vệ sinh, cậu hoàn toàn không ra ngoài, và “phòng cộng hưởng” gần như đã trở thành phòng riêng của cậu bé. Ooken quả thực lo lắng, và đã nhiều lần hỏi cậu có ổn không, cơ thể có gì bất thường không, nhưng cậu bé chỉ trả lời là “không sao cả”.

Ooken đã vò đầu bứt tai, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dù đã cho cậu thử ngay lập tức, nhưng việc mà cậu bé đang làm là một bài rèn luyện cấp cao mà ngay cả những pháp sư lão luyện cũng phải bỏ chạy...nói cách khác, đó là loại rèn luyện khổ cực nhất ở trường huấn luyện này. Nhưng, dù đã làm đến mức đó, cậu dường như vẫn chưa học được một “kỹ năng” nào cả. Ooken lại vò đầu bứt tai. Cũng có chuyện như thế này sao.

...Và thế là, ba tháng đã trôi qua.

Khi thời hạn huấn luyện sắp kết thúc, cậu bé, người vẫn ra vào “phòng cộng hưởng” như thường lệ, đã hiếm hoi gọi Ooken lại.

Cậu bé nói rằng cuối cùng mình đã học được một thứ có vẻ là “kỹ năng” và muốn cho ông xem. Ooken không mấy kỳ vọng, đã quan sát cảnh cậu bé sử dụng kỹ năng. Bởi vì ông biết rằng cậu bé này có thể chất gần như không thể vận động ma lực.

Mà, dù là gì đi nữa, cậu đã nỗ lực đến mức này để học được nó. Dù nó là gì, mình cũng sẽ khen ngợi cậu một cách xứng đáng. Ông đã nghĩ như vậy.

Nhưng, ngay khoảnh khắc được cho xem...Ooken đã sững sờ.

(...Thằng nhóc này, đang làm cái quái gì vậy).

Thứ mà cậu bé nói đã làm được và cho xem là “Lửa nhỏ”. Trong số các kỹ năng của “pháp sư “, đó là kỹ năng cấp thấp nhất. Mà, điều đó không sao. Bản thân nó không phải là vấn đề.

Vấn đề là nó đang phát ra từ hai đầu ngón tay, mỗi đầu một cái....

...Nói cách khác, là “Nhị trọng niệm chú”. Một thằng nhóc mới tập tành ma thuật như thế này lại biết “Nhị trọng niệm chú”?

(Thằng nhóc này, đang làm cái quái gì vậy...!!)

Ooken đã cứng đờ người vì kinh ngạc. Đó có thể nói là tuyệt kỹ của việc điều khiển ma lực, một cảnh giới đáng lẽ phải đạt được sau nhiều năm rèn luyện. Khi mình còn trẻ, nó thậm chí còn được cho là ảo ảnh, và khi mình thể hiện được, mọi người đã rất ngạc nhiên. Mình đã mất năm mươi năm để đạt được đến đó.

Sau khi bản thân mình thể hiện được, mình đã tự mãn đi khắp các quán rượu để chỉ dạy bí quyết, và sau vài chục năm, số người nói rằng “đã làm được” cũng đã tăng lên đến mức thỉnh thoảng nghe thấy trong các cuộc nói chuyện. Nhưng trước khi mình dạy, họ cũng không hề tồn tại.

Vậy mà, thằng nhóc này. Không được ai dạy bảo, nó đã tự mình, và chỉ trong vòng ba tháng... đã làm được điều đó.

(Thằng nhóc này, đang làm cái quái gì vậy...!!!)

Ooken đã lặp lại cùng một câu nói ba lần trong đầu vì quá kinh ngạc.

Bây giờ, trước mắt ông đang diễn ra một chuyện không thể tin được. Một tình huống bất thường có thể làm rung chuyển lịch sử ma thuật . Nhưng, cậu bé đứng trước Ooken đang phấn khích lại nói với giọng buồn bã.

“...Đây, là tất cả những gì cháu có thể làm được. Dù có cố gắng đến đâu, cũng chỉ có thế này”.

Ooken lấy lại bình tĩnh và không thể nói gì với cậu bé đang rũ vai. Đúng là, năng khiếu về ma thuật của cậu bé này vượt trội. Chỉ là, thể chất của cậu lại quá tệ.

Việc mà cậu bé này đã làm được rất đáng kinh ngạc. Nhưng, nếu bình tĩnh suy nghĩ lại thì không thể vui mừng được. Bởi vì Ooken hiểu.

Thật đáng tiếc...cậu bé này sẽ không thể thành công lớn với tư cách là một pháp sư . Tương lai mà cậu bé này hoạt động với tư cách là một pháp sư , thật đáng tiếc, là không có. Chính vì là “Thánh ma pháp “, người đã dành gần ba trăm năm để rèn luyện ma thuật , nên ông mới hiểu được điều đó.

...Thật là lãng phí. Đây thực sự, là một sự lãng phí. Ông lão lạc quan, người thường không bao giờ buồn phiền về bất cứ điều gì, đã hiếm hoi than thở từ tận đáy lòng.

Bởi vì nếu thể chất, cái “bình chứa”, khác đi, cậu bé này chắc chắn sẽ nổi danh thiên hạ với tư cách là một pháp sư kiệt xuất.

“Hô hô...dù sao đi nữa, đây cũng không phải là nơi của con. Con nên tìm một con đường khác. Một con đường mà con có thể bước đi một cách thực sự hài lòng”.

Nói rồi, Ooken đã tiễn cậu bé đã hoàn thành khóa huấn luyện đúng hạn.

Trong khi nhìn bóng lưng nhỏ bé đang xa dần khỏi tầm mắt, ông cũng đã nghĩ đến việc nhận cậu bé về nuôi, nhưng đã từ bỏ ý định đó. Cậu bé này có một “thứ gì đó” mà người khác không có. Cứ để cậu đi như vậy, chắc chắn cậu cũng có đủ sức mạnh để tự mình xoay xở. Cậu bé này có lẽ từ giờ sẽ tự mình tìm kiếm con đường.

...Với loại người này, không cần có thầy.

Giống như chính mình ngày xưa.

◇◇◇

“Cháu muốn trở thành “tu sĩ”. Xin hãy cho cháu tham gia huấn luyện”.

Vào một buổi sáng tuyết rơi, cậu bé với vẻ mặt u ám như đã từ bỏ tất cả đã đến thăm nhà thờ, nơi cũng là quầy tiếp tân của trường huấn luyện “tu sĩ “.

Cậu bé đó không hiểu sao lại muốn trở thành “tu sĩ “ mà không có sự chuẩn bị nào trước.

“Tôi hỏi cho chắc, lúc nhỏ cậu có nhận nghi thức “chúc phúc” không?”

“...Nghi thức? Đó là gì”.

...Sein cảm thấy thương hại cho cậu bé. Thật đáng tiếc, “tu sĩ “ không phải là thứ có thể trở thành như vậy.

“Để trở thành “tu sĩ “, cần phải có tố chất nhất định, nên cậu hãy từ bỏ đi”.

Cô quyết định từ chối ngay từ đầu. Thật đáng thương nhưng thực sự là không thể. Nếu không có “lễ ban phước” thời thơ ấu, con người không thể sử dụng “phép màu”.

Bình thường, ngay sau khi sinh, họ sẽ thực hiện một nghi thức để dẫn “tinh linh” vào cơ thể, và phạm vi “phép màu” có thể sử dụng sau này sẽ được quyết định bởi số lượng tinh linh đó. Trừ khi là người có “Ân sủng (Gift)” thực sự đặc biệt, không có ngoại lệ. Nó không phải là thứ có thể làm được chỉ vì muốn sau này.

Những người đến đây để được huấn luyện đã được quyết định từ nhiều năm trước. Chúng tôi không thể tiếp nhận nếu cậu đến đột ngột, và chỉ ở đây mới có bài kiểm tra năng khiếu mà các trường huấn luyện khác không có. Nhân viên công hội mạo hiểm giả đã đóng dấu vào giấy phép huấn luyện của cậu bé, có lẽ không biết điều đó. Nếu biết, không thể nghĩ rằng họ lại làm như vậy.

“Giấy phép đó, có lẽ là do nhầm lẫn gì đó. Ở đây chỉ có những học viên đã được quyết định trước mới có thể tham gia huấn luyện. Tôi rất tiếc, nhưng”.

Sein đã giải thích ngắn gọn lý do không thể tiếp nhận cậu bé. Nhưng, cậu bé đó rất bướng bỉnh.

“...Cháu sẽ không rời khỏi cổng một bước cho đến khi được nhận vào huấn luyện”.

Ý chí của cậu bé có vẻ kiên định. Nhưng, Sein , người cũng là viện trưởng của một trại trẻ mồ côi, đã quen với việc đối xử với trẻ em, và biết rằng loại bướng bỉnh này chỉ là tạm thời. Việc đứng mãi trong tuyết như thế này sẽ rất vất vả đối với một đứa trẻ. Nghĩ rằng cuối cùng cậu cũng sẽ từ bỏ và rời đi, nên đã bỏ mặc và bắt đầu công việc.

Nhưng đến trưa, một nhân viên đi tuần tra đã đến báo cáo với vẻ mặt bối rối rằng “đứa trẻ đó vẫn đang đứng trước cổng”. Khi được hỏi có nên đuổi đi không, đã trả lời “cứ để mặc nó”. Ngày hôm đó rất bận, và Sein đã di chuyển đến một nơi làm việc khác và một ngày đã trôi qua.

...Sáng hôm sau. Đứa trẻ đó vẫn đứng trước cổng như cũ.

“Không lẽ nào, cậu đã đứng như vậy từ hôm qua sao?”

“À, đúng vậy”.

Chắc chắn, đó là lời nói dối của đứa trẻ này. Không thể nghĩ rằng một đứa trẻ như thế này, không mặc áo khoác hay bất cứ thứ gì, lại có thể đứng suốt một ngày trong thời tiết này. Nếu là thật, cũng không nghĩ rằng cậu còn đủ sức để trả lời một cách bình thường như bây giờ.

“Dù có đến đây mỗi ngày như vậy, cũng không có gì thay đổi đâu”

“Tôi cũng sẽ không rời khỏi đây một bước cho đến khi được nhận vào huấn luyện”

“Vậy sao”.

Giống như ngày hôm trước, quyết định bỏ mặc cậu bé và làm việc. Tuy nhiên, vì lo lắng, thỉnh thoảng nhìn xuống bóng dáng của cậu bé từ cửa sổ trong lúc làm việc, và đã nhận ra một điều.

“...Cậu bé thực sự không di chuyển một bước nào khỏi cổng...”

Cậu bé đã không di chuyển một bước nào khỏi cổng cho đến chiều hôm đó.

Không lẽ nào, cậu thực sự đã đứng như vậy từ hôm qua. Khi xác nhận rằng cậu bé vẫn đứng yên như vậy cho đến khi mặt trời lặn, không còn có thể nói rằng không thể có chuyện đó. Sein vội vàng đến chỗ cậu bé đang đứng trước cổng và cất tiếng.

“Thực sự xin lỗi, nhưng dù có đứng ở đó bao lâu, chúng tôi cũng không thể dạy cậu bất cứ điều gì. Để trở thành “tu sĩ “, cần có những phẩm chất đặc biệt. Chúng tôi không hề nói vậy để làm khó cậu”

“...Dù vậy, cháu vẫn muốn làm. Cháu xin. Làm ơn”

“Thứ không thể là không thể. Làm ơn, hãy từ bỏ và về đi”

“...Cháu không có nơi nào để về cả”.

Đối với Sein , dường như cậu bé đó không còn nói dối nữa. Dường như cậu thực sự không có nơi để về.

“Nếu vậy, cậu có muốn đến trại trẻ mồ côi của chúng tôi không? Ở đó có rất nhiều trẻ em khác, và chắc chắn cậu sẽ có bạn bè”

“Nếu cháu đến đó, sẽ cho cháu tham gia huấn luyện chứ?”

“Điều đó thì không thể”

“Vậy thì, cháu không đi”

“Vậy sao...vậy thì, chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc để cậu đứng đó cho đến khi nào thỏa mãn”.

Sein đã hơi do dự, nhưng quyết định cứ để mặc. Cậu bé trông không có vẻ yếu đi, và may mắn là ở đây có nhiều nhân viên giỏi về thuật chữa lành. Đã dặn dò nhân viên trực đêm rằng, nếu cậu bé này ngã xuống, hãy chữa trị và đưa vào một căn phòng ấm áp, rồi liên lạc ngay với mình, sau đó rời khỏi nơi làm việc.

Nhưng đêm đó, Sein đã trải qua một đêm không ngủ. Không có liên lạc nào từ nhân viên. Cậu bé đã từ bỏ chăng. Dù là một đứa trẻ bướng bỉnh, chúng cũng sẽ không cố chấp đến mức nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng, đứa trẻ đó có vẻ không thay đổi ý kiến. Hơn nữa, cậu nói rằng không có nơi nào để về. Có lẽ, đáng lẽ mình nên ép cậu về bằng được... Trong khi suy nghĩ như vậy và chờ đợi liên lạc từ nhân viên trực đêm, mặt trời đã mọc và trời đã sáng.

Sáng hôm đó, tuyết vẫn rơi như ngày hôm trước. Vì lo lắng, đã đến nhà thờ sớm hơn thường lệ, và cậu bé vẫn đang đứng trước cổng.

“...Không lẽ nào, cậu đã đứng đó suốt...?”

Thay vì trả lời câu hỏi, lời nói phát ra từ miệng cậu bé hoàn toàn giống với những gì cô đã nghe ngày hôm qua.

“Cháu sẽ không rời khỏi cổng một bước cho đến khi được nhận vào huấn luyện”.

Sein cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Và cô đã nhận ra. Nếu cứ để mặc cậu bé này, cậu sẽ tiếp tục ở đây vào ngày mai, và cả ngày kia...cho đến khi mất mạng. Cứ thế này, tính mạng của cậu bé này sẽ gặp nguy hiểm. Không còn cách nào khác, Sein phải nhượng bộ.

“Tôi hiểu rồi...chỉ là hướng dẫn sơ bộ thôi nhé. Tôi sẽ cho cậu tham gia huấn luyện “tu sĩ””

“T-thật sự...!?”

“Nhưng, không có gì đảm bảo rằng cậu sẽ học được điều gì đâu. Cậu phải hiểu điều đó nhé”

“Vâng, cháu hiểu...!! Cảm ơn...!!”

Và thế là, buổi huấn luyện “tu sĩ “ bắt đầu. Nhưng, cậu bé này không có “lễ ban phước” mà bất kỳ ai muốn theo con đường tu sĩ đều phải có. Để chắc chắn, đã dùng một thiết bị có thể đo lượng tinh linh trong cơ thể để kiểm tra, nhưng điều đó chỉ làm nổi bật thêm sự thật rằng cậu bé không có tố chất.

Những người thuộc nghề tu sĩ sử dụng sức mạnh của phép màu bằng cách đưa tinh linh vào cơ thể. Đó là hệ thống “Thánh thuật” thể hiện các phép màu chữa lành như “Hồi phục”, và vốn dĩ có những tiền đề để có thể sử dụng được nó.

Cậu bé này không có điều đó. Vì vậy, dù có nhận vào trường huấn luyện , điều đó cũng chỉ đơn thuần là truyền đạt kiến thức mà thôi. Đã nghĩ vậy, nhưng cậu đã yêu cầu được tham gia huấn luyện để “sử dụng” phép màu giống như các học viên khác đã có tinh linh trong cơ thể qua “lễ ban phước”. Đã nói rằng điều đó là không thể, nhưng ý chí của cậu bé dường như không lay chuyển. Rằng cậu cũng muốn được tham gia huấn luyện giống như những người khác.

Nghĩ đành chịu thôi và đã để cậu làm theo ý muốn. Trong lòng vừa thương hại vì nghĩ rằng thứ mà cậu bé này mong muốn sẽ không bao giờ có được.

Nhưng, ở đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Cậu bé, sau khi tiếp tục một khóa huấn luyện có thể nói là liều lĩnh, đã học được kỹ năng “Hồi phục thấp “ của tu sĩ , dù chỉ là cấp thấp hơn cả cấp thấp nhất.

Điều đó đáng lẽ không thể xảy ra.

Kỹ năng tu sĩ không thể nào sử dụng được nếu không có “tinh linh”, chất xúc tác của phép màu, được đưa vào cơ thể một cách hậu thiên. Họ không thể sử dụng sức mạnh vượt quá những gì có trong cơ thể. Nhưng, cậu bé này đang thực sự sử dụng phép màu, một điều đáng lẽ chỉ có thể thực hiện được bằng sức mạnh của tinh linh. Nói cách khác, cậu đang sử dụng “phép màu” bằng sức mạnh của chính mình mà không cần đến sự giúp đỡ của tinh linh.

Không thông qua tinh linh, mà tự mình sử dụng phép màu... Điều đó, kinh khủng đến mức nào.

Điều đó có nghĩa là, cậu có thể sử dụng sức mạnh của “phép màu” gần như vô tận... mà không bị ràng buộc bởi số lượng tinh linh trong cơ thể. Làm thế nào để có thể làm được điều đó.

Thực sự không thể tin được. Theo thường thức của Sein , đó là một điều rất khó tin. Nhưng, cô không thể không thừa nhận. Rằng cậu bé này, ở một khía cạnh nào đó, đã đạt đến một lĩnh vực “tiên tiến” hơn mình rất nhiều. Sein đã được cậu bé nhắc nhở rằng chính mình cũng cần phải rèn luyện thêm.

...Mình đã ngu ngốc đến mức nào. Lại đi thương hại cậu bé này.

Sein vừa hối hận về cách đối xử với cậu bé, vừa cảm ơn. Cảm ơn sự tồn tại của người thầy nhỏ bé trước mắt đã nâng mình lên một tầm cao mới. Nhưng, vẻ mặt của cậu bé lại không vui.

“Đây, không phải là một kỹ năng à?”

“Thật đáng tiếc, với “Hồi phục thấp “ thì tôi nghĩ sẽ không được công nhận là một kỹ năng hữu dụng cho “mạo hiểm giả”... nhưng, việc có thể làm được đến mức này mà không có lễ ban phước thời thơ ấu là một điều rất tuyệt vời. Bây giờ có thể cậu chưa cảm nhận được... nhưng đây thực sự là một điều rất tuyệt vời”.

“Vậy à...quả nhiên, vẫn không được sao”.

Cậu bé đã rũ vai một cách đáng thương. Trái với suy nghĩ của Sein , thứ mà cậu bé mong muốn đã không thể có được. Kể từ khi cậu bé đến trường huấn luyện , ngày mai sẽ là đúng ba tháng trôi qua.

Đêm đó, Sein đã suy nghĩ. Tài năng của cậu bé đó có thể sẽ không nảy mầm ngay lập tức. Nhưng, nếu dành thời gian để vun trồng, có lẽ, chắc chắn, cậu sẽ trở thành một nhân vật phi thường. Có lẽ cậu cũng có thể trở thành bạn tốt với họ...Ines và Gilbert , những người mới vào trại trẻ mồ côi gần đây. Nghĩ vậy, Sein đã định mời cậu bé không người thân này vào trại trẻ mồ côi do chính mình quản lý.

Và sáng hôm sau, khi Sein đến để mời...cậu bé đã đột ngột biến mất khỏi trường huấn luyện . Cậu bé đã tự mình biến mất mà không nói lời từ biệt với ai. Theo lời một cấp dưới đã chứng kiến, cậu bé đã đi về phía có công hội mạo hiểm giả .

Biết được điều đó, Sein ngay lập tức triệu tập toàn bộ “Lục thánh” và mở một cuộc họp. Để hỏi ý kiến tất cả mọi người về việc sẽ làm gì với Nohl , cậu bé có tố chất phi thường đó, trong tương lai. Và, việc nhận nuôi và cùng nhau nuôi dạy cậu bé đó đã được quyết định với sự đồng thuận của tất cả “Lục thánh “.

Nhưng...lúc đó, cậu bé đã biến mất khỏi thủ đô hoàng gia . Theo lời nhân viên công hội đã nhìn thấy cậu lần cuối, cậu bé đã im lặng rời đi đâu đó mà không nói rõ điểm đến.

Khi biết được sự thật đó, kiếm thánh Sig ngay lập tức tuyên bố “sẽ từ bỏ mọi công việc và lên đường tìm kiếm cậu bé đó”, gây ra một trận náo loạn lớn liên quan đến cả hoàng cung...nhưng may mắn là, những người xung quanh, bao gồm cả nhà vua, đã ngăn cản và quyết định sẽ hợp tác tìm kiếm nên mọi chuyện đã được giải quyết.

Nhưng sau đó, dù đã cố gắng hết sức, họ vẫn không thể tìm ra tung tích của cậu bé. Không hiểu sao, không một ai có thể nắm bắt được dù chỉ là cái bóng của cậu bé.

Và thế là, trong sự thất vọng, chỉ có thời gian trôi đi...

Để họ có thể gặp lại nhau, sẽ cần đến mười mấy năm kể từ ngày đó.