"Kashiwada, Kashiwada này!"
"Ưm..."
Tôi choàng tỉnh vì một giọng nói quen thuộc. Hóa ra mình đang ở trong một lớp học, tiết giảng vẫn đang diễn ra.
"Cậu lại ngủ nữa rồi à? Ngủ gì mà ngủ nhiều thế! Cứ đà này là thể nào cũng bị thầy cô nhắc nhở cho xem!"
Ngay ghế bên cạnh tôi, bạn gái tôi... Koigasaki Momo đang nhỏ tiếng "chỉnh đốn" tôi.
"À, ừm... Cảm ơn cậu."
Đây là đâu vậy nhỉ? Làm gì có chuyện Koigasaki lại học cùng trường đại học với mình. Chẳng lẽ mình đang mơ?
Được cùng Koigasaki trải qua quãng đời sinh viên ở cùng một trường đại học vẫn luôn là ước mơ của tôi. Cùng học một môn, ngủ gật thì được cô ấy đáng yêu gọi dậy...
"Cậu ngủ hết cả tiết giảng buổi sáng rồi, thế có thật sự định thi đậu không đấy?"
Đáng yêu gì tầm này, Koigasaki đang nổi cáu kìa.
Đúng vậy, đây không phải mơ.
Chúng tôi đang ở một trung tâm đào tạo lái xe kiểu nội trú tại tỉnh Tochigi. Hôm nay là ngày thứ hai của khóa học.
Tham gia khóa học nội trú này có tôi và Koigasaki, cùng với bạn Sakura, Hasegawa và anh Iwamoto, tổng cộng năm người.
Trong khi thời hạn nộp bản thảo đã cận kề, chúng tôi vẫn cùng nhau đăng ký khóa đào tạo lái xe nội trú này.
Sáng thì học lý thuyết, chiều thì học thực hành, tối về ngoài việc đọc sách ôn thi còn phải cùng nhau giúp bạn Sakura làm bản thảo doujinshi. Lịch trình đúng là điên rồ!
Kẻ khung, tẩy nét chì, tô đen, dán raster... Tuy những việc chúng tôi làm được có hạn, nhưng tất cả mọi người, kể cả Koigasaki, đều đang miệt mài với bản thảo.
Nếu khóa nội trú này thuận lợi, chúng tôi sẽ kết thúc vào khoảng ngày 3 tháng 8, tức là khoảng hai tuần nữa (nếu thi rớt giữa chừng thì sẽ bị kéo dài). Hoàn thành được ngay trong khóa là tốt nhất, còn không thì về Tokyo vẫn phải tiếp tục vắt chân lên cổ mà chạy, dù sao cũng phải xong trước ngày 6 tháng 8.
Ngày 6 tháng 8 thì phí in sẽ tăng 20%, nhưng nghe nói qua ngày đó rồi thì chi phí sẽ đội lên chóng mặt.
"Thôi mà~ Cậu ấy tối còn phải phụ giúp làm bản thảo, mệt là phải. Chỉ là tranh thủ chợp mắt một lát trong giờ học thôi mà, thông cảm cho cậu ấy chút đi."
Lúc này, bạn Sakura ngồi bên cạnh kia của tôi cũng khẽ lên tiếng bênh vực.
"Hả...! Nếu cứ ngủ gà ngủ gật trong mấy tiết lý thuyết rồi rớt bài thi viết thì người gặp rắc rối vì không lấy được bằng lái xe là chính Kashiwada chứ ai! Hơn nữa, ai cũng đang giúp làm bản thảo cả mà!"
Này này Koigasaki, cậu nói to quá rồi đó...
"Không sao đâu, những chỗ Kashiwada-kun ngủ quên tôi sẽ chịu trách nhiệm chỉ cho cậu ấy~ Dù sao cũng là do tôi làm chậm trễ tiến độ bản thảo doujinshi nên mới khiến Kashiwada-kun mệt mỏi như vậy..."
"Không... không sao đâu, nội dung bài giảng tớ sẽ chỉ cho cậu ấy, Sakura-chan cứ tập trung lo cho bài thi viết và bản thảo của cậu đi!"
"Phía bên kia, không được nói chuyện riêng!"
Vì giọng Koigasaki hơi to tiếng một chút, cuối cùng thầy giáo đang giảng bài cũng phải lên tiếng nhắc nhở.
Chuyện được đi du lịch riêng cùng Koigasaki... cái kỳ vọng và sự hưng phấn ấy của tôi đã lùi vào dĩ vãng. Vì mọi người cứ kè kè bên nhau, nên hiện tại gần như chẳng có lúc nào hai đứa được ở riêng cả. Nhất là...
"Kashiwada-kun, chỗ Kashiwada-kun vừa ngủ quên ấy, tôi cho cậu mượn tập nhé!"
Sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, bạn Sakura đưa tập của mình cho tôi.
"Cảm... cảm ơn..."
"Khoan đã! Tớ chẳng đã bảo là không sao, tớ sẽ chỉ cho cậu ấy rồi sao! Tập của tớ cũng sẽ cho cậu ấy xem mà!"
Koigasaki trả tập của bạn Sakura lại cho bạn ấy, rồi dúi tập của mình vào tay tôi. Thấy vậy, bạn Sakura lộ ra vẻ mặt chán ngắt.
Đúng vậy, các thành viên khác có lẽ vì tế nhị, muốn tạo không gian riêng cho tôi và Koigasaki, nên đôi khi sẽ tách ra hành động riêng. Nhưng chỉ có bạn Sakura là cứ nhất quyết đi theo chúng tôi.
Thế nên, ban ngày tôi và Koigasaki gần như không có lấy một giây phút nào ở riêng.
Sau đó, cả nhóm cùng đến nhà ăn dùng bữa trưa.
"Để kịp tiến độ kết thúc khóa đào tạo lái xe nội trú vào ngày 3 tháng 8 có vẻ hơi khó. Dù sao thì người biết vẽ chỉ có bạn Sakura, nên gánh nặng chắc chắn sẽ dồn lên bạn ấy nhiều hơn. Với lại, đã mất công đến đây học lái xe rồi thì việc lấy bằng phải được ưu tiên hàng đầu chứ..."
Hasegawa vừa ăn mì soba, vừa nói với vẻ mặt nặng trĩu.
"À, đúng rồi! Mọi người có tin tốt đây! Chị cả tôi cho mượn biệt thự, nên bắt đầu từ hôm nay các thành viên khác cũng sẽ đến đây giúp vẽ bản thảo!"
"Ơ, thật ư!"
Trước khi đến khóa nội trú, tôi từng nghe anh Iwamoto nói nhà cô Nikaidou rất giàu, sở hữu nhiều biệt thự ở nhiều nơi, bao gồm cả Tochigi, nên nếu ngỏ lời thì biết đâu có thể mượn được. Nhưng không ngờ lại mượn được thật, vậy là từ hôm nay các thành viên khác cuối cùng cũng đến Tochigi rồi ư? Chắc chắn sẽ náo nhiệt hơn nhiều đây.
"Nghe nói mọi người sẽ đến vào tầm chiều tối. Chỗ đó cũng khá gần đây, nên từ hôm nay, sau khi học xong tiết thực hành và ăn tối, chúng ta sẽ sang biệt thự bên đó làm việc nhé."
"Ồ ồ! Tuyệt quá đi mất!"
Hiện giờ tối nào chúng tôi cũng phải chiếm một góc phòng chờ để cùng nhau làm việc, nên ánh mắt của những người xung quanh cay nghiệt vô cùng.
Từ hôm nay không cần phải chịu đựng ánh mắt ấy nữa, đỡ biết bao nhiêu!
"Khò~a..."
"Khoan đã, Kashiwada... Cậu cứ thế này thì tiết thực hành buổi chiều có ổn không đây? Nhỡ có chuyện gì thì sao?"
Thấy tôi ngáp dài, Koigasaki lo lắng hỏi.
"Xin lỗi cậu, Kashiwada-kun... Là do giúp làm bản thảo nên mới khiến cậu thiếu ngủ."
"...! Không... không phải thế đâu..."
Thấy bạn Sakura áy náy xin lỗi, tôi đâm ra cảm thấy tội lỗi.
Việc tôi thiếu ngủ không phải là do làm bản thảo đâu. Nếu đúng là vì chuyện đó, thì tất cả mọi người ngoại trừ tôi chắc cũng phải vật vờ vì thiếu ngủ rồi.
Dưới sự cân nhắc của anh Iwamoto, để không ảnh hưởng đến tiết học ngày hôm sau, công việc làm bản thảo tối qua đã kết thúc vào lúc mười một giờ.
Sau đó tôi chuẩn bị đi ngủ, mười hai giờ lên giường, bảy giờ sáng dậy, nếu mọi việc suôn sẻ thì đáng lẽ phải ngủ đủ bảy tiếng rồi chứ.
"Này, hôm qua cậu đi ngủ sớm lắm mà, sao lại buồn ngủ thế?"
"...!"
Koigasaki nhìn chằm chằm vào mặt tôi, rồi với vẻ mặt bó tay, cô ấy hỏi một câu đi thẳng vào trọng tâm.
Cái đồ Koigasaki này, hoàn toàn không hiểu lòng tôi gì cả...!
Nói toẹt ra thì, tôi thiếu ngủ là do cô ấy đấy.
Phòng ký túc xá là phòng đôi, tôi chẳng suy nghĩ gì nhiều mà đã đăng ký ở chung phòng với Koigasaki.
Vì là giường tầng, và nghĩ đến việc Koigasaki đang ngủ ở tầng trên, tim tôi cứ đập thình thịch vì hưng phấn... thế là gần như chẳng ngủ được chút nào.
"Do... do ở nơi lạ nên khó ngủ ấy mà."
"Ồ, vậy ra thần kinh cậu yếu thật đấy, nhìn chẳng ra chút nào."
"Phiền thật đấy."
Lúc này, tôi chợt thấy Hasegawa đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy thương hại. Có vẻ như chỉ Hasegawa là nhận ra lý do thật sự khiến tôi mất ngủ...
Sau đó, chúng tôi học xong tiết thực hành buổi chiều, trở về ký túc xá tự ôn thi viết, rồi sau khi ăn tối ở nhà ăn, cả nhóm cùng nhau đến biệt thự của cô Nikaidou.
"Đến biệt thự của cô Nikaidou bằng cách nào đây?"
Cả nhóm tụi tôi mang theo đầy đủ dụng cụ vẽ bản thảo cùng hành lý cá nhân, tập trung trước bãi đỗ xe của ký túc xá.
"Ồ, có vẻ sẽ có xe đến đón chúng ta ở đây."
"Xe á? Ai lái vậy?"
Tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều đã gật đầu đồng ý, nhưng Hasegawa lập tức hỏi anh Iwamoto. Mà nói mới nhớ, chị Anna cũng đâu có bằng lái xe, vậy rốt cuộc là ai lái đây…?
"À, cái này thì… Ồ, có phải chiếc xe đó không?"
Lúc này, một chiếc xe van tiến về phía chúng tôi.
Chiếc xe dừng lại trước mặt chúng tôi, cửa bên ghế lái mở ra. Bước xuống từ bên trong là một mỹ nhân tuyệt sắc, khoác trên mình chiếc đầm đi biển đậm chất mùa hè, cùng chiếc mũ cói thanh lịch…
"「Murasaki?!」"
Tôi và Koigasaki đồng thanh kêu lên.
Người xuất hiện nằm ngoài sức tưởng tượng khiến tôi giật mình đến mức chân tay suýt nhũn ra.
"Kasiwada-kun, Momo-chan, đã lâu không gặp nhé♪ Còn các bạn khác nữa, lần đầu gặp mặt, tôi là Murasaki Kazakawa, bạn của chị Anna Nikaidou. Nào, mời mọi người lên xe!"
"A... chào... chào em ạ..."
Anh Iwamoto và anh Kondo ngập ngừng đáp lại. Đối mặt với người đẹp xuất thần đột ngột xuất hiện, chẳng lẽ họ đã rụt rè rồi sao?
"Tại... tại sao chị Murasaki lại ở đây ạ!"
Dù sao thì, sau khi tất cả chúng tôi yên vị trên xe, tôi lập tức hỏi chị Murasaki.
"Chị Anna tìm chị đến làm tài xế kiêm trợ lý đó♪ À, Azuki-chan cũng đang làm trợ lý ở biệt thự của chị Anna nữa đấy."
"Ủa ủa!"
"Thật ư? Gặp được chị Murasaki và Azuki ở đây đúng là một bất ngờ lớn không thể tả luôn ấy~~!"
"Hehe, khi chị và Azuki-chan nhận được lời mời từ chị Anna, vừa nghe nói Momo và Kasiwada cũng sẽ đến, thì lập tức đồng ý ngay thôi ạ♪"
Sau khi xe lăn bánh, chị Murasaki vừa lái xe vừa trả lời. Hoá ra chị Murasaki biết lái xe đấy.
Mà chị Anna cũng thật khéo léo. Dù có thể chị ấy không phải vì riêng tôi và Koigasaki mà mời họ đến đâu.
Lần cuối cùng gặp Azuki là lần trước đi Akihabara.
Tôi đã nhắn Line báo với Azuki rằng Sakura đã trở lại câu lạc bộ thuận lợi và cảm ơn Azuki. Đương nhiên tôi rất vui khi gặp lại em ấy... nhưng lại thấy hơi ngại ngùng.
Xe chạy chừng hai mươi phút thì đến biệt thự. Căn biệt thự của nhà chị Anna là một ngôi nhà gỗ khá rộng rãi. Khiến tôi lần nữa nhận ra, người có tiền quả thật rất biết cách tận hưởng.
"Chúng tôi đến rồi ạ~"
"A, Momo!... Cả Kasiwada nữa!"
Trong phòng khách biệt thự, đã có Azuki, chị Anna, cùng các anh Kawakita, Hayashida và Sato.
Tôi và Azuki, ánh mắt hai đứa chạm nhau trong khoảnh khắc, rồi không hẹn mà cùng tránh đi.
"Azuki, lâu rồi không gặp──!"
Koigasaki và Azuki vừa gặp lại đã ôm chầm lấy nhau thắm thiết. Rõ ràng tháng trước hai đứa mới gặp mà, vậy mà vẫn làm quá lên như thế.
"Midori cũng lâu rồi không gặp!"
"Azuki-chan, em còn phải đặc biệt đến đây giúp vẽ bản thảo... Thật ngại quá đi mất."
Azuki và Hasegawa cũng hỏi thăm nhau.
"Ể? Em vui lắm khi được cùng mọi người ở chung mà~! Từ trước đến giờ em vẫn hằng mơ ước được qua đêm ở biệt thự của ai đó như thế này đấy!"
"Chị đại, lần này phải cảm ơn chị nhiều."
Anh Iwamoto cảm ơn chị Anna.
"Vốn dĩ là tôi đã gây ra cái rắc rối phải đối đầu ở Summer Comi này rồi, chút chuyện nhỏ này tôi cũng phải làm thôi. Nhưng mà... chiều mai tôi có một buổi phỏng vấn ở Tokyo, nên trưa mai tôi phải rời khỏi đây rồi..."
"Ủa, vậy hả!"
"Vậy nên tôi đã tìm người trợ giúp đến thay thế tôi rồi!"
Và người trợ giúp đó, chính là chị Murasaki và Azuki sao?
"Chị Anna, đã lâu không gặp rồi ạ!"
Koigasaki vui vẻ bắt chuyện với chị Anna.
"Koigasaki-chan, chị có nghe Murasaki nói rồi. Em đang nỗ lực gửi bản thảo với mục tiêu trở thành tiểu thuyết gia chuyên nghiệp đúng không?"
"Vâng, em cảm ơn chị ạ! Cơ duyên để em bắt đầu viết tiểu thuyết chính là nhờ chị Anna. Em vẫn luôn nghĩ rằng có một ngày nào đó phải trực tiếp cảm ơn chị, thật sự rất vui khi được gặp chị ạ!"
Koigasaki cũng muốn gặp chị Anna, nên lần này mọi người có thể cùng nhau đến đây ở chung thì thật là may mắn. Hơn nữa, em ấy cũng rất vui khi được gặp lại chị Murasaki, Azuki và cả Hasegawa nữa.
Dù tiếc là không thể có không gian riêng tư cho hai đứa, nhưng đối với Koigasaki mà nói, có lẽ như vậy lại hay hơn.
"À... chẳng lẽ bạn chính là người của hội otaku công... à không, là Sakura-san sao?"
Azuki nhìn thấy Sakura-san liền bắt chuyện. Dù đã trò chuyện rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Azuki trực tiếp gặp Sakura-san.
"Vâng, chính tôi là..."
"Em là fan của 『Nutcracker Doll』! Em có đủ cả các tập luôn ạ..."
『Nutcracker Doll』 là tên của nhóm sáng tác của Sakura-san. Không ngờ Azuki lại nói huỵch toẹt với đương sự ngay tại đây...
"Ủa! Sao bạn biết được..."
"A, xin lỗi vì tự tiện buột miệng nhé! Tôi nghe Kasiwada kể nhiều lắm."
"…! Tức là, chẳng lẽ cậu chính là người cũ của Kasiwada-kun sao…?"
"Ủa?"
"…À, không có gì đâu! Tức là, bạn cũng là hủ nữ đúng không. Rất vui được làm quen nhé!"
Có khi nào Sakura-san đã nhận ra Azuki là bạn gái cũ của tôi rồi không nhỉ…?
Không ngờ Sakura-san và Azuki lại trò chuyện cực kỳ hợp cạ. Azuki bắt đầu say sưa nói về các cặp đôi trong 『Yowamushi Pedal』, nhưng Sakura-san dường như vẫn còn khá ngại khi nói về BL trước mặt mọi người, nên tỏ ra khá bối rối.
"Thôi được rồi, vậy thì bắt đầu xử lý bản thảo thôi nào~"
Một câu nói của anh Iwamoto khiến mọi người lập tức chuẩn bị bắt tay vào công việc.
Sau đó, chúng tôi bắt đầu làm việc trên chiếc bàn rộng.
"Kasiwada-kun đợi chút, phần tram này dán chưa ổn rồi!"
"Ủa! À, xin lỗi!"
Trong lúc làm bản thảo, tôi bị chị Anna chỉ dẫn.
"Kasiwada-kun không hợp dán tram đâu. Em hãy chuyển sang tô đen đi."
"Ủa ủa!"
"Hahaha, Kasiwada, đừng bận tâm."
"Iwamoto! Cậu tô đen cũng bị lem à! Thế này thì chỉ còn nước giao cậu tẩy đường chì thôi chứ gì!"
"Ủa! Thật... thật lạ quá, hahaha..."
Chủ yếu do chị Anna chỉ thị cho chúng tôi, còn chị Murasaki thì hỗ trợ Sakura-san vẽ phông nền truyện tranh các kiểu. Nhờ vậy, hiệu suất công việc tốt hơn nhiều so với trước đây.
Ngẫm kỹ lại thì, vừa có tác giả doujinshi nổi tiếng lại vừa có mangaka chuyên nghiệp, đúng là đội hình trong mơ.
Sau đó, chúng tôi làm việc khoảng hai tiếng rưỡi. Theo đề nghị của anh Iwamoto, sau mười giờ thì chúng tôi kết thúc công việc và trở về ký túc xá.
Bản thảo được để lại biệt thự của chị Anna, nhờ các thành viên không tham gia khóa học bằng lái xe lưu trú sẽ tiếp tục làm vào ban ngày, trong lúc nhóm chúng tôi đi học lái xe.
Nhóm đi học bằng lái xe lưu trú thì từ sáng đến tối vừa học vừa làm việc bận tối mắt tối mũi, kết thúc một ngày là đã mệt lử rồi. Đặc biệt tôi còn bị thiếu ngủ nữa chứ... Dù sao thì cũng là do tự tôi chuốc lấy thôi.
"À ừm, mọi người à... Em xin lỗi vì công việc của em bị chậm trễ mà khiến mọi người phải vất vả như vậy."
Khi kết thúc công việc hôm nay để trở về ký túc xá, Sakura-san nói với tất cả chúng tôi.
"Sakura này, cậu nói gì vậy? Từ trước đến giờ chúng tớ đã quá phụ thuộc vào cậu rồi, đáng lẽ chúng tớ phải cảm ơn cậu mới đúng chứ."
Tiền bối Iwamoto vừa nói với Sakura xong, mọi người cũng nhao nhao phụ họa.
"Tiền bối Iwamoto, mọi người... Cảm ơn mọi người rất nhiều."
Sakura cảm động, cúi đầu cảm tạ tất cả mọi người có mặt.
Sau đó, chị Murasaki lại lái xe đưa chúng tôi về ký túc xá.
Trên đường về, tôi ngồi ở ghế phụ, cuối cùng cũng có cơ hội trò chuyện tử tế với chị Murasaki.
"Em hơi giật mình khi thấy chị đến, nhưng còn ngạc nhiên hơn khi chị biết lái xe đấy. Xe to thật."
"À, xe này là xe thuê thôi."
"Ra vậy! Em cứ tưởng là xe của chị..."
Tôi cảm thấy dường như đã rất lâu rồi mình không có cơ hội nói chuyện riêng với chị Murasaki như thế này.
Từ khi chị ra mắt với tư cách là một họa sĩ truyện tranh, chị càng trở nên bận rộn hơn, số lần gặp mặt cũng ít hơn trước, cảm giác chị như trở thành một người ở quá xa, khiến tôi cảm thấy có chút cô đơn.
Sau đó, chúng tôi tiện thể hỏi han về tình hình gần đây của nhau.
"Thật sự cảm ơn chị đã bớt chút thời gian bận rộn để đến giúp đỡ."
"Không có gì, tháng này em có việc làm tập sách nên tạm nghỉ đăng truyện, nên em rảnh."
"Ra vậy! Đã có sách rồi cơ á? Em nhớ là đây là cuốn đầu tiên được xuất bản từ tạp chí thông thường thì phải!"
"Ừ, đúng vậy."
"Thật đáng ăn mừng!"
"...Vậy cậu có muốn làm gì đó để chúc mừng cho tôi không?"
"Hả! Vâng, tất nhiên rồi, miễn là em làm được!"
"Vậy thì, tôi có vài việc nhất định muốn nhờ cậu giúp đỡ... À, đến rồi này."
Chị Murasaki vừa nói đến đây thì xe đã đến ký túc xá.
Việc muốn nhờ tôi làm là gì? Rốt cuộc chị Murasaki muốn nói gì đây?
"Vậy nhé, ngủ ngon~"
Về đến ký túc xá, chúng tôi mỗi người về phòng mình. Vì mệt quá rồi, hy vọng hôm nay có thể ngủ ngon.
Tôi và Koigasaki cùng về phòng.
"............"
Chúng tôi vừa còn trò chuyện rôm rả, vừa vào phòng đã im bặt.
Nhân tiện nói thêm, hôm qua chúng tôi trong phòng cũng gần như thế này. Ở trong một căn phòng chật hẹp thế này, lại chỉ có tôi và Koigasaki... Tôi vô dụng nên đâm ra căng thẳng, đến nói chuyện cũng ít đi.
"...Cậu... cậu và chị Murasaki, trên xe, có nói chuyện vui vẻ không?"
Koigasaki ngồi bệt xuống sàn nhà hỏi tôi.
"Ừm... Ừ, có. Hình như ba người các cậu cũng nói chuyện ở phía sau mà?"
"...Sakura cứ khoe khoang mãi về việc cậu nhiệt tình thuyết phục cô ấy 'mong cô ấy quay lại câu lạc bộ' thế nào."
"Hả!"
"Nhưng, khi tớ nói rằng cậu cũng tìm tớ để xin ý kiến, trông cô ấy có vẻ hơi ấm ức thì phải!"
Thì ra ở phía sau xe đã diễn ra một cuộc trò chuyện đáng sợ như vậy, tôi hoàn toàn không hay biết.
"Haha, các... các cậu nói chuyện này à..."
Một lần nữa, chúng tôi lại rơi vào sự im lặng khó xử. Vì quá căng thẳng, tôi hoàn toàn không thể nói chuyện như bình thường.
"Vậy... vậy Koigasaki, cậu có muốn đi tắm trước không? Mai còn phải dậy sớm!"
Không thể chịu nổi bầu không khí này, tôi không nhịn được lên tiếng.
"Hả?..."
"Tớ đợi cậu tắm xong rồi tớ tắm sau!"
"Ưm, ừm..."
Koigasaki bị tôi thúc giục đi vào phòng tắm. Cảm giác như cô ấy có gì đó muốn nói... Hay là tôi nghĩ nhiều quá?
Không lâu sau, Koigasaki tắm xong, lau khô tóc, từ phòng thay đồ bước ra.
Hương thơm của dầu gội thoang thoảng, Koigasaki vừa tắm xong, mặt mày ửng hồng siêu đáng yêu... Ôi không! Không ổn rồi, tôi sắp không kiềm chế được nữa rồi.
"Tớ nói này, Kashi..."
"A~! Vậy tớ cũng đi tắm đây!"
Tôi vội vàng chuẩn bị đồ tắm rồi đi vào phòng tắm. Chỉ riêng việc dùng lý trí để kìm nén dục vọng đã khiến tôi tốn hết sức lực rồi.
Tắm xong, tôi cứ tưởng Koigasaki sẽ ngủ trước, nhưng cô ấy vẫn chưa lên giường, mà đang ngồi bệt dưới sàn nhà nghịch điện thoại đang sạc.
"Cậu... cậu chưa ngủ à..."
"Ưm, ừm..."
"...Mai... mai còn phải dậy sớm, phải ngủ sớm thôi!"
Chẳng lẽ Koigasaki đang đợi tôi tắm xong sao? Nghĩ đến đây, tuy rất vui nhưng tôi vẫn giấu kín tâm trạng của mình mà nói.
"...! Cậu... cậu à... có phải là..."
Nghe tôi nói vậy, không hiểu sao sắc mặt Koigasaki thay đổi.
"Từ hôm qua đến đây, trong phòng cậu có phải là... đang tránh mặt tớ!"
"Hả!"
Lời nói của Koigasaki khiến tôi giật mình.
Tôi đang tránh mặt cô ấy, Koigasaki nghĩ như vậy sao? Đương nhiên tôi không có ý đó.
Thật ra, hiếm lắm mới có cơ hội ở chung phòng, lại không bị ai làm phiền, là khoảng thời gian duy nhất có thể ở riêng với nhau, tôi muốn trêu chọc cô ấy... Đương nhiên là muốn thế này thế kia! Cộng thêm việc Tuần lễ Vàng chẳng làm được gì khiến tôi càng muốn làm...!
Nhưng những lời này đương nhiên tôi không thể nói ra, hôm qua tôi cũng nói dối rằng "Mệt quá rồi, ngủ sớm thôi!"
Ở chung phòng với Koigasaki, tôi không muốn nhất thời bốc đồng mà làm gì đó khiến Koigasaki ghét... Ý nghĩ đó quá mạnh mẽ, khiến tôi từ đầu đến cuối đều cố gắng kìm nén bản thân.
Hôm qua sau đó, tuy tôi không chạm vào một sợi tóc nào của Koigasaki mà trực tiếp lên giường của mình, nhưng lại căng thẳng đến mức gần như không ngủ được.
Vậy mà giờ lại bị Koigasaki hiểu lầm là tôi đang tránh mặt cô ấy...
"Tớ... tớ không hề tránh mặt cậu! Tại... tại vì tớ...!"
Lời còn chưa dứt, tôi đã ngạc nhiên.
Koigasaki không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh tôi, và ôm chặt lấy tôi.
"! Koi... Koi... Koigasaki..."
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà rơi vào hỗn loạn.
"Nếu không phải trong phòng, chúng ta sẽ không có cơ hội ở riêng với nhau. Khó khăn lắm mới được ở riêng, vậy thì... tớ cũng muốn dính lấy cậu mà..."
"Koigasaki...!"
Koigasaki khiến tôi cảm thấy vô cùng yêu thương, khiến tôi ôm chặt lấy cơ thể Koigasaki.
"Cậu không hề muốn... dính lấy tớ sao?"
Koigasaki được tôi ôm trong lòng, ngước đôi mắt ướt át nhìn tôi đầy bất an.
"Đương... đương nhiên là muốn chứ!"
"Vậy thì, tại sao lại tránh mặt tớ?"
"Tớ... tớ cũng muốn, không đúng, phải nói là tớ càng muốn dính lấy cậu hơn, và... trêu chọc cậu nữa! Nhưng tớ không muốn khiến cậu phản cảm..."
"Kashi... Kashiwada..."
Koigasaki nhìn tôi bằng đôi mắt ướt át.
"Tạm thời cứ như vậy đi..."
Koigasaki nói, vòng tay ôm tôi càng chặt hơn. Tay tôi cũng theo đó mà siết chặt.
Lâu lắm rồi mới cảm nhận được hơi ấm của Koigasaki...
A a, tôi chịu hết nổi rồi! Hôm nay tôi nhất định phải làm gì đó với Koigasaki...!
"Koigasaki, cái đó..."
"À, phải rồi! Cậu có mang cái đó đến không!"
"Hả?"
Rõ ràng bầu không khí đang rất tốt, Koigasaki lại đột nhiên rời khỏi người tôi, và nói như vậy.
"Không phải tớ đã nói trước khi đến đây rồi sao! Hôm qua tớ đã muốn nói rồi, kết quả cậu lại đi ngủ luôn!"
"À, ừ...!"
Cái mà Koigasaki nói đến… nói trắng ra chính là “đồng phục cấp ba”.
Trước khi đến ở chung, cô ấy nhắn LINE bảo tôi mang theo. Lúc đó tôi hỏi lý do thì Koigasaki chẳng chịu nói, nên tôi đành xách đi mà chẳng biết sẽ dùng vào việc gì.
Lẽ nào Koigasaki và Azuki định cosplay gì đó nên mới cần đồng phục nam sinh?
Bộ đồng phục cũ của tôi, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể dùng vào mục đích đó mà thôi.
“Anh có mang theo đây.”
“Lấy ra mau!”
Haizz… khó khăn lắm mới tạo được bầu không khí mùi mẫn một chút, thế mà lại bị phá hỏng thế này… Dù hơi thất vọng, tôi vẫn đành nghe lời Koigasaki, lôi bộ đồng phục thời cấp ba của mình từ trong hành lý ra.
“Nè, của em đây. Dùng để làm gì thế?”
“Anh mặc nó vào đi!”
“Hở?”
“Mặc đàng hoàng vào đấy!”
Nói xong, Koigasaki ôm theo một túi gì đó chạy vào phòng thay đồ trong nhà tắm rồi đóng cửa lại.
Chuyện gì đây? Tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn làm theo lời cô ấy, thay sang bộ đồng phục cấp ba cũ.
Một lúc sau, cánh cửa bật mở và Koigasaki xuất hiện…
“...Pff! Anh… anh… cái bộ dạng kia là sao vậy hả?!”
Tôi quá đỗi kinh ngạc, phì cười thành tiếng.
Koigasaki bước ra từ phòng tắm trong bộ đồng phục nữ sinh cấp ba giống hệt như hồi còn học ở trường Fuji-mi – ngôi trường chúng tôi từng học cùng nhau.
Dù đã là sinh viên đại học, nhưng ngoại hình của Koigasaki chẳng thay đổi mấy, khiến tôi có cảm giác như cả hai vừa trở lại thời cấp ba. Dáng vẻ cô ấy mặc đồng phục thật khiến người ta bồi hồi…
“Ờm… rốt cuộc là chuyện gì vậy hả!”
Phớt lờ lời càu nhàu của tôi, Koigasaki cúi xuống lục lọi vali mang theo.
“A, thấy rồi!”
Cô ấy lấy ra một thứ dài như cây gậy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy vật này nên chẳng biết nó dùng để làm gì. Koigasaki gắn điện thoại vào đầu thanh gậy đó.
“Cái đó… là gì thế?”
“Anh không biết hả? Đây là gậy selfie đấy. Hmm~ chụp ở đâu thì đẹp nhỉ. Trong phòng này chẳng có ghế sofa… A, giường tầng phía dưới đi. Anh lại đây.”
Mặc đồng phục, Koigasaki ngồi xuống chiếc giường tôi vẫn nằm rồi vỗ tay vẫy tôi lại ngồi cạnh.
Cái… cái gì chứ…?! Cô ấy định làm gì vậy! Hai người ngồi sát nhau trên giường, lại còn mặc đồng phục… ai mà chẳng nghĩ tới mấy chuyện đó chứ!
“Này, Koigasaki, rốt cuộc là—”
“Tụi mình chụp ảnh đấy. Nhìn qua là biết mà.”
“Ảnh á?”
Koigasaki cầm gậy selfie đã gắn sẵn điện thoại, giơ lên trước mặt hai đứa.
Lúc ấy tôi mới hiểu. Cô ấy định dùng gậy selfie để chụp ảnh hai đứa.
“Dạo này em cứ nghĩ mãi… hồi cấp ba, em gần như chẳng có tấm hình nào chụp chung với anh hết… đặc biệt là ảnh hai đứa cùng mặc đồng phục. Thế nên, dù bây giờ không còn là học sinh nữa… nhưng em vẫn muốn lưu lại kỷ niệm…”
Koigasaki e dè nói, ánh mắt lấp lánh nhìn tôi.
“Ko… Koigasaki…”
Hóa ra cô ấy gọi tôi mang theo đồng phục chỉ vì muốn chụp ảnh mặc đồng phục đôi với tôi…?
Cái con người này… đáng yêu quá mức rồi đó!
“Nào, chụp nhé~!”
“……!”
Koigasaki nghiêng người áp sát tôi, còn tôi thì cố kìm nén sự phấn khích để hoàn thành việc chụp hình.
“Rồi… tiếp theo… ờm… cái đó…”
Sau khi chụp vài tấm, Koigasaki đột nhiên cúi gằm mặt, hai má đỏ bừng, bối rối liếc nhìn tôi.
“Chụp… chụp ảnh… hôn nhau được không?”
“Hở á!?”
Lời của Koigasaki khiến tôi hét lên một tiếng kỳ cục vì quá sốc.
“Gì, cái gì cơ! Hôn… hôn á!?”
“Em… em luôn mơ được hôn trong lúc mặc đồng phục! Hồi học cùng cấp ba không có cơ hội… giờ có rồi, em muốn lưu lại kỷ niệm…”
“T-Tôi hiểu rồi…”
Tôi gắng bình tĩnh để trả lời cô ấy.
Koigasaki đúng thật là một cô gái sống vì ước mơ. Nhưng chính cái sự ngây thơ ấy mới khiến người ta chẳng thể không yêu thương.
Hôn nhau khi mặc đồng phục à… đúng là chưa bao giờ làm thật.
“Vậy… đến nhé…”
Koigasaki nhắm mắt, chu môi lại.
Cảnh tượng ấy khiến tôi có cảm giác như đang hôn một Koigasaki của thời cấp ba, khiến tim tôi loạn nhịp không thôi…
Tôi cũng khẽ nhắm mắt, đặt môi lên môi cô ấy.
“Chụp được chưa~?”
Vừa hôn xong, Koigasaki liền tháo điện thoại khỏi gậy selfie rồi xem lại ảnh.
“A, được rồi~! Nhìn nè! Trời ơi, sao mà ngại dữ vậy trời!”
Koigasaki vui vẻ khoe ảnh, rồi đưa cho tôi xem.
Trong ảnh là khoảnh khắc chúng tôi hôn nhau, được chụp lại một cách hoàn hảo. Nhưng giờ thì tôi chẳng còn tâm trí nào để để ý mấy chuyện đó nữa.
Nghĩ mà xem—chỉ có hai người trong một căn phòng, lại hôn nhau khi đang mặc đồng phục, lại còn ở ngay trên chiếc giường của mình—làm gì có thằng con trai còn zin nào mà giữ nổi bình tĩnh trong tình huống này chứ?
“…? Ka…Kasiwada?”
“Koigasaki!”
Tôi không kiềm chế được nữa, đè Koigasaki xuống giường. Chính hành động ấy cũng khiến tôi hoảng hốt vì quá bạo dạn.
“Kya! Đợi… gì vậy… hả!?”
Koigasaki đỏ mặt tía tai, tròn mắt nhìn tôi đầy hoang mang.
Nhìn thấy Koigasaki mặc đồng phục nằm trên giường của mình, tôi càng thêm kích động.
“……”
Tôi im lặng, một lần nữa hôn lên môi cô ấy. Dù còn lúng túng, Koigasaki vẫn khẽ nhắm mắt.
“Ưm… Ka… Kasiwada?”
“Koigasaki! Anh… anh hôm nay muốn…”
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của tôi, Koigasaki dường như nhận ra ý đồ, liền kinh ngạc nhìn tôi.
“Không… không được đâu!”
Ngay lúc đó, Koigasaki vội đưa tay lên bịt miệng tôi.
“Anh… chẳng phải đã nói rồi sao? Trước… trước khi kết hôn thì không làm chuyện đó…”
“……!”
Đúng là tôi có nói gì đó tương tự hồi dịp nghỉ lễ vàng, khi Koigasaki đến nhà tôi chơi.
“À không… ý anh không phải là nhất định phải chờ đến khi cưới mới làm… mà là nếu em không muốn thì anh cũng sẵn sàng chờ tới lúc cưới…”
“Ể…!”
Nghe tôi nói vậy, mặt Koigasaki càng đỏ hơn, bối rối nhìn tôi.
Ý gì đây? Là đồng ý? Hay là vẫn không được?
Tôi lại đưa mặt đến gần đôi môi đang im lặng của cô ấy. Nhưng Koigasaki lại một lần nữa đưa tay đẩy mặt tôi ra.
“Vẫn… vẫn chưa được đâu! Phòng… phòng bên còn có cả bạn Hasegawa và bạn Sakura mà… làm chuyện đó… sao mà được chứ…”
“Cái gì…!”
Koigasaki vừa thẹn thùng vừa cố nói cho tôi nghe.
Bị Koigasaki từ chối, một thằng cù lần như tôi tất nhiên chẳng còn động thái nào tiếp theo được nữa. Tôi bị đả kích mạnh, cúi gằm mặt xuống.
“...Nhưng mà, thay vào đó… từ hôm nay… tụi mình… ngủ cùng nhau nhé.”
“Ể!”
Lời nói đột ngột của Koigasaki khiến tôi hết sức bất ngờ.
“Ở chung một phòng mà lại mỗi người ngủ một giường thì buồn lắm. Với lại… được ôm nhau ngủ mỗi đêm thì hạnh phúc biết bao… Không… không được sao?”
“...!”
Koi-chan vừa thốt ra lời nói đáng yêu ấy, vừa hơi nhổm người dậy, ngượng ngùng khẽ ôm lấy tôi.
Sao... sao mà không được chứ! Tôi cố kìm nén cơn xúc động muốn hét toáng lên.
"Tôi... tôi... tôi hiểu rồi. Vậy thì, cứ thế mà làm nhé!"
"Ừm! Vậy để em đi thay đồ!"
"À! Ờ... ờm!"
Rồi Koi-chan xuống giường, đi vào phòng thay đồ.
Thấy Koi-chan đóng kín cửa phòng thay đồ, tôi không kìm được ôm chặt chiếc gối cô ấy vừa nằm, vừa hít hà mùi hương, vừa lăn lộn trên chiếc giường mà Koi-chan vừa nằm.
Nếu lỡ Koi-chan mà thấy cảnh này, chắc chắn cô ấy sẽ hét lên "Ghê quá!" rồi chạy xa ba thước mất...
Trong lúc lăn lộn, tôi chợt nhớ lại lời nói và hành động quá đỗi đáng yêu của Koi-chan ban nãy, khiến tim tôi như muốn tan chảy. Dù hành động tôi muốn làm bị cô ấy từ chối, nhưng điều quan trọng hơn cả là tình cảm của Koi-chan dành cho tôi đã được truyền đạt trọn vẹn, khiến lòng tôi tràn ngập niềm vui và sự yêu mến.
Sau khi tận hưởng một phen, tôi thay bộ đồ ngủ ở nhà.
Tôi thay đồ xong, nằm trên giường, hồi hộp chờ đợi Koi-chan. Chẳng mấy chốc, Koi-chan cũng bước ra từ phòng thay đồ, cô ấy đã diện một bộ đồ ngủ màu hồng đáng yêu.
"Nè, lúc ngủ đừng làm mấy chuyện kỳ quặc nha! Như... như là sờ soạng bậy bạ á..."
"Hả! Ờ... ờm, ừm..."
À, Koi-chan cứ thế ngủ bên cạnh tôi...
Koi-chan xoay người về phía tôi, nhìn vào mặt tôi. Tôi không kìm được nắm lấy tay Koi-chan, và cô ấy cũng siết chặt lại tay tôi.
"Thôi, mai cũng phải dậy sớm, ngủ nhanh đi. Ngủ ngon nha~"
"Ờ... ờm..."
Rồi chẳng bao lâu sau, Koi-chan đã thật sự ngủ khò khò.
Tình huống gì mà vừa như thiên đường vừa như địa ngục thế này! Lẽ nào Koi-chan đang thử tôi sao? Thử xem tôi có thể tuân thủ lời cô ấy nói "đừng sờ" không...
Nếu đúng là vậy thì tôi tuyệt đối không thể có hành động gì, đây cũng là để chứng minh tôi rất trân trọng Koi-chan. Nghĩ đến đây, tôi nhắm mắt cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Dù có một lúc tôi hưng phấn đến mức không ngủ được, nhưng vài tiếng sau, sự mệt mỏi cộng thêm việc thiếu ngủ từ hôm qua đã khiến cơn buồn ngủ ập đến.
Sáng hôm sau.
Vừa tỉnh dậy, tôi giật mình khi thấy gương mặt Koi-chan ngay cạnh mình.
Đúng... đúng rồi... hôm qua chúng tôi ngủ chung mà.
...!
Lúc này, tôi phát hiện cả bầu ngực của Koi-chan đang áp sát cánh tay tôi.
Cảm giác mềm mại truyền đến, khiến tôi hưng phấn ngay từ sáng sớm. Hơn nữa, từ góc nhìn của tôi, có thể thấp thoáng thấy chiếc nội y màu hồng qua cổ áo ngủ của Koi-chan.
Uô ô ô ô, sáng sớm tinh mơ mà cô muốn tôi hưng phấn đến mức nào nữa đây—!
"Ư... ừm... ơ?"
Mắt Koi-chan khẽ mở.
"Á!"
Thấy mặt tôi, Koi-chan giật mình lùi ra xa.
"À, đúng... đúng rồi, hôm qua... à mà mấy giờ rồi?"
"Hả? À... à à! Không xong rồi! Không mau ra ngoài là trễ bữa sáng mất!"
Chúng tôi vội vàng chuẩn bị xong, rồi rời phòng đi đến nhà ăn.
Sau đó lại tiếp tục lặp lại các buổi học lý thuyết vào buổi sáng và thực hành vào buổi chiều.
Ngay cả trong giờ học, tôi vẫn không ngừng nghĩ về chuyện tối qua và sáng nay mà cảm thấy hưng phấn, khiến tôi không tài nào tập trung vào bài giảng được.
Koi-chan đã nói "từ hôm nay chúng ta ngủ chung nhé". Tức là, hôm nay và ngày mai tôi cũng có thể ngủ cùng giường với Koi-chan... Ôi, tim tôi bây giờ đã đập thình thịch rồi!
"Chậm... chậm lại... Dừng xe! Dừng xe!"
Trong giờ thực hành, vị giáo quan ngồi ghế phụ lái đã hô lên như vậy.
Tôi chưa đạp phanh mà xe đã dừng đột ngột. Có vẻ là giáo quan đã đạp phanh.
Xe của trường lái khác với xe thông thường, ghế phụ lái cũng có phanh riêng.
"Anh vừa nãy có để ý đèn tín hiệu không hả! Chỗ đó đáng lẽ phải dừng lại một chút chứ!"
"Hả? À... à à, tôi xin lỗi!"
Bị giáo quan mắng khiến tôi giật mình. Vì lơ đễnh mà mắc lỗi rồi...
Rồi ngày hôm đó cũng giống như hôm qua, sau khi tan học và ăn tối, mọi người lại di chuyển đến biệt thự của cô Nikaidou để làm bản thảo, đến mười giờ mới về lại ký túc xá.
Về đến ký túc xá, vẫn còn sự kiện được ngủ cùng Koi-chan – một niềm hạnh phúc quá đỗi nhưng lại phải vất vả chiến đấu với lý trí của mình – đang chờ đợi tôi. Thế nhưng, lịch trình "ma quỷ" kiểu này diễn ra mỗi tối đã khiến sự mệt mỏi và thiếu ngủ đạt đến đỉnh điểm, làm cả hai chúng tôi vừa về đến phòng là ngủ thiếp đi ngay lập tức.
Cứ thế, chúng tôi sống những ngày bận rộn, thời gian trôi qua không hay biết—
Cuối cùng cũng đến ngày thi tốt nghiệp của khóa đào tạo lái xe cấp tốc 15 ngày.
Nói là vậy, nhưng đó chỉ là ngày cuối cùng đối với những người đủ điều kiện đỗ, còn ai không đỗ thì vẫn phải ở lại luyện tập cho đến khi đạt.
Kỳ thi tốt nghiệp là bài kiểm tra thực hành cuối cùng, yêu cầu lái xe qua lộ trình được chỉ định, trong đó còn có các bài thi về đỗ xe và chuyển hướng.
Có vẻ là sẽ bị trừ điểm dần từ 100 điểm ban đầu, và kết quả đỗ hay trượt sẽ được quyết định dựa trên số điểm còn lại cuối cùng.
Sau khi tập trung vào thời gian quy định, chúng tôi sẽ được thông báo lộ trình riêng của mình.
Nhân tiện, hai người cùng tôi dự thi tốt nghiệp là hai người đàn ông lạ mặt. Nếu là người quen thì có lẽ tôi sẽ càng căng thẳng hơn, vậy nên là người lạ có khi lại tốt hơn.
May mắn thay, tuyến đường thi của tôi lại là tuyến đường tôi quen thuộc, khiến tôi an tâm hơn một chút.
Tuy nhiên, ngay khi bài thi bắt đầu, tôi đã căng thẳng gấp mấy lần bình thường, lúc thì suýt chuyển làn sai, lúc thì hoảng loạn quá mức mà phanh gấp, phạm phải vài lỗi bị trừ điểm.
Sau phần thi lái xe trên đường còn có bài thi đỗ xe lề đường, nhưng phần này tôi đã vượt qua mà không tốn quá nhiều công sức.
Sau khi kết thúc bài thi, lòng tôi đầy bất an. Liệu tôi có thể vượt qua suôn sẻ không đây?
Chúng tôi cần phải thi đỗ sớm để nhanh chóng hoàn thành bản thảo. Nếu lúc này mà không đỗ, tôi sẽ phải tiếp tục ở lại khóa đào tạo lái xe một mình.
Sau này nếu vẫn không qua được mà phải kéo dài thêm vài ngày nữa, thì trong trường hợp xấu nhất, thậm chí tôi còn không thể tham gia Summer Comiket.
Tôi tuyệt đối không muốn điều đó xảy ra! Dù thế nào đi nữa cũng phải đỗ!
Chẳng mấy chốc, tất cả những người cùng thi đã hoàn thành bài của mình, chúng tôi tập trung trước bảng điện tử công bố kết quả. Bảng điện tử này sẽ hiển thị số báo danh của những người đỗ.
Aida, làm ơn đi mà! Các vị thần phật ơi!
"Công bố danh sách người đỗ: 1, 2, 3..."
Trên bảng điện tử, hiển thị tất cả số báo danh của những người dự thi, bao gồm cả tôi.
"Tuyệt vời quá──!"
Tôi không kìm được sung sướng mà hét lên, hai người đàn ông cùng thi cũng lộ vẻ mặt vui mừng.
Nghe nói tiêu chuẩn của giáo quan trong kỳ thi sát hạch lái xe nội trú khá dễ dãi, có lẽ đây cũng là một trong những lý do.
Mặc dù công việc bản thảo vô cùng vất vả, nhưng tất cả các thành viên khác cũng đều đã vượt qua kỳ thi tốt nghiệp một cách thuận lợi.
Chiều cùng ngày, buổi lễ tốt nghiệp được tổ chức, chúng tôi đã nhận được chứng chỉ tốt nghiệp của trường dạy lái xe.
Để có được bằng lái không phải cứ thế là xong. Về đến Tokyo, trong vòng một năm chúng tôi còn phải đến trung tâm sát hạch để thi viết và phải đỗ.
Tuy nhiên, việc thi đỗ phần thực hành cũng đủ khiến mọi người tạm thời thở phào nhẹ nhõm rồi.
Thế là chúng tôi rời khỏi ký túc xá sau khoảng hai tuần ở lại.
Nhưng công việc bản thảo vẫn chưa kết thúc, nên ba ngày cuối cùng, chúng tôi quyết định tiếp tục ở lại biệt thự của cô Nikaidou để "cày" nốt bản thảo. Chúng tôi nhờ cô Murasaki đến ký túc xá đón, rồi cùng đi đến biệt thự. Cô Nikaidou cũng từ Tokyo quay lại biệt thự và cùng tham gia vào công việc.
"Hoaaa~ Buồn ngủ quá…"
"Á, chết rồi, vẽ lem ra ngoài mất…"
Do mệt mỏi vì vừa học lái xe, vừa làm bản thảo, những tiếng than vãn như vậy thi thoảng lại vang lên trong lúc làm việc.
Đến ngày 4 tháng 8, chỉ còn hai ngày nữa là đến hạn chót.
Ai nấy đều nghĩ rằng với tiến độ này, bản thảo có thể hoàn thành ngay tối nay hoặc sáng mai.
Chỉ cần sáng ngày 6 xuất phát từ đây, đến Tokyo là có thể đi thẳng đến xưởng in.
"Cái… cái này… trang này, em thực sự không hài lòng… không thể sửa lại sao ạ!"
Bạn Sakura ngập ngừng nói với cô Nikaidou, vẻ mặt đầy phân vân.
"Ơ? Chỗ nào mà không hài lòng cơ?"
"Cái khung hình này, dáng người hơi kỳ cục, với lại cái khung hình kia, mặt nữ chính không được dễ thương lắm, nên em muốn vẽ lại ạ…"
Nghe Sakura nói, tôi giật mình, ánh mắt các thành viên khác cũng đổ dồn về phía cậu ấy.
Sửa ngay bây giờ, liệu có kịp không? Tôi, và có lẽ cả mọi người nữa, đều rơi vào nỗi lo lắng như vậy.
"Cậu nói đúng thật… nhưng mà, liệu có kịp không? Hai ngày nữa là đến hạn chót rồi đấy."
Cô Nikaidou nói, vẻ mặt đầy vẻ khó xử.
Tôi cũng rất bận tâm, không kìm được mà dừng tay, đứng dậy đi xem bản thảo.
Quả thật, khi Sakura chỉ ra, những chỗ đó khiến người ta chú ý. Tuy nhiên, thoạt nhìn thì không có vấn đề gì.
"Không đời nào! Em thấy vẽ đẹp lắm rồi mà!"
Anh Kawakita lên tiếng. Không biết từ lúc nào anh đã đứng sau lưng tôi, lén nhìn vào bản thảo.
Cứ thế này thì chắc chắn là kịp tiến độ, cớ gì phải cố tình làm những việc khiến mình không kịp? Khoảnh khắc ấy tôi đã nghĩ như vậy.
Tuy nhiên… ngay sau đó, tôi nghĩ lại. Sakura không phải muốn sửa vì tính trẻ con hay bướng bỉnh.
Dù sao cũng còn phải phân định thắng thua với CLB Đồ họa, nên phải cố gắng hết sức để vẽ ra bản thảo tốt nhất có thể. Chính vì có suy nghĩ mãnh liệt đó, cậu ấy mới đề xuất như vậy.
"Không… sửa đi ạ! Nếu tối nay thức trắng đêm vẽ bản thảo, em nghĩ vẫn kịp…"
"Kashi… Kashiwada-kun…"
Bạn Sakura ngạc nhiên nhìn tôi. Những lời tôi nói khiến ánh mắt mọi người đổ dồn về phía tôi.
"Dù… dù sao thì để thắng cuộc thi với CLB Đồ họa, chúng ta phải cố gắng vẽ ra bản thảo tốt nhất có thể!"
"Ừm… đúng vậy, Kashiwada, nói hay lắm!"
Anh Iwamoto vừa nói vừa xoa mạnh đầu tôi.
"Sakura, cậu cứ vẽ cho đến khi nào mình hài lòng thì thôi! Phần hoàn thiện cứ yên tâm giao cho bọn tớ! Nếu chỉ cần thức hai đêm để kịp tiến độ là xong, thì còn dễ chán! Phải không mọi người!"
Anh Iwamoto nói với Sakura và tất cả mọi người những lời thật ngầu như vậy.
"Mà này, hai cậu chỉ biết tô đen với tẩy nét chì thì sao mà nói giọng điệu lớn thế hả!"
Thế nhưng, đúng lúc đó, cô Nikaidou không chút nể nang mà "phản dame" chúng tôi. Lời "phản dame" của cô Nikaidou quá đúng trọng tâm khiến chúng tôi không cách nào phản bác được. Cô ấy nói không sai một chút nào…
Các thành viên khác trong CLB cũng nhao nhao lên đồng tình: "Đúng rồi đó, mệt là bọn tớ chứ!"
"Nhưng… nếu thức đêm có thể tạo ra bản thảo tốt hơn, vậy thì cứ để Sakura sửa đi. Để thắng được CLB Đồ họa, cái gì có thể làm, tôi đều muốn làm. Để bạn Hasegawa không bị CLB Đồ họa cướp mất."
Anh Kawakita nhìn Hasegawa nói bằng giọng đầy khí chất. Cảm giác như cơ hội thể hiện của mình bị anh ấy giành mất rồi…
Tuy nhiên, lời nói của anh Kawakita dường như đã được mọi người chấp nhận, thế là Sakura sau khi nói lời cảm ơn "Mọi người ơi, em cảm ơn rất nhiều!" thì bắt đầu công việc vẽ lại cả trang.
Đêm đó, quả thật không một ai trong chúng tôi đi ngủ, cứ thế miệt mài làm bản thảo.
Và rồi, vào 7 giờ tối ngày hôm sau, khi chỉ còn một ngày nữa là đến hạn chót.
"Trang này hoàn thành rồi!"
"Phía tớ cũng xong rồi~!"
"… Nghĩa là, tất cả công việc đã xong xuôi hết rồi sao?"
Bản thảo cuối cùng cũng đã hoàn thành.
À há, vậy là bản thảo đã thực sự hoàn thành rồi! Sắp tới có thể bán cuốn doujinshi này ở Summer Comiket rồi!
Hơn nữa, tôi tự tin đây sẽ là một cuốn doujinshi tuyệt vời. Cuốn này biết đâu còn có thể thắng được doujinshi của CLB Đồ họa nữa chứ.
"Được rồi, ngày cuối cùng sau khi bản thảo kết thúc, chúng ta mở tiệc rượu thôi!"
Lời của anh Iwamoto khiến tôi nghi ngờ tai mình. Thiếu ngủ mệt mỏi thế này rồi mà còn muốn uống sao?
"Được thôi~!"
"Murasaki, chúng ta đi mua rượu với đồ nhắm đi!"
"Vâng, đi thôi ♪ Tiện thể mua chút cơm về ăn nhé."
Các anh bắt đầu chuẩn bị tiệc rượu.
Khó khăn lắm mới hoàn thành được một việc lớn, sao không nghỉ ngơi chút nhỉ? Hay là phải nghĩ đến chuyện uống rượu thì họ mới có động lực tuôn trào?
Còn lại chúng tôi, nói chung cứ dọn dẹp dụng cụ vẽ vời trên bàn trước đã.
"À, đúng rồi. Trước khi mở tiệc rượu, còn có một sự kiện lớn nữa!"
Một lát sau, cô Nikaidou cùng cô Murasaki mua rượu trở về, vừa bước vào biệt thự đã nói như vậy. Sự kiện lớn? Là ý gì vậy?
"Này, mấy đứa con gái lại đây hết! Đừng hỏi gì cả, nhanh lên!"
Nghe lời cô Nikaidou nói, các bạn nữ tuy còn ngần ngại, nhưng vẫn theo cô chạy vào một căn phòng sâu bên trong biệt thự.
"Mấy đứa nhớ nhé, tuyệt đối không được nhìn trộm đâu đấy!"
Cô Nikaidou nói xong thì mạnh mẽ đóng sập cửa lại.
Sau khi có những tiếng trò chuyện ngắn ngủi vọng ra, lần lượt từng bạn nữ bước ra khỏi phòng.
"Ồ ôôô—!"
Tôi không kìm được mà nuốt khan một tiếng, trong số các bạn nam cũng có vài người thốt lên lời cảm thán.
Hôm nay, tất cả các bạn nữ đều mặc những bộ yukata thật đẹp.
"Thật ra hôm nay ở gần đây có lễ hội pháo hoa, từ sân thượng biệt thự nhà tớ có thể nhìn thấy pháo hoa rất rõ. Mà nhắc đến pháo hoa thì phải nghĩ đến yukata đúng không?"
"Chị ơi, chị cố tình mang yukata từ Tokyo đến đấy à!"
"Ừm, tớ nghĩ nếu công việc bản thảo hoàn thành suôn sẻ thì đây sẽ là quà mừng của tớ! Dù sao lần này cũng vì tớ mà khiến các cậu vất vả thế này."
"Chị đỉnh ghê~!"
"Chị Nikaidou siêu cấp tuyệt vời──!"
Các bạn nam nói như vậy.
Tôi cũng rất muốn đồng tình, nhưng các bạn nữ mặc yukata ai nấy đều vừa xinh đẹp vừa hợp, khiến tôi không kìm được mà ngắm nhìn say đắm.
Đặc biệt là bạn Koigasaki trong bộ yukata màu hồng, thật sự quá đỗi xinh đẹp.
"Thôi được rồi, nhanh lên mang rượu lên lầu đi! Lễ hội pháo hoa sắp bắt đầu rồi đấy!"
"Được thôi~!"
Mọi người cầm rượu của mình, cùng lên sân thượng.
Chẳng mấy chốc, pháo hoa bắt đầu vụt lên bầu trời.
Sân thượng biệt thự của cô Nikaidou quả là một địa điểm tuyệt vời để ngắm pháo hoa.
Mọi người tựa vào lan can sân thượng, vừa uống rượu vừa ngắm pháo hoa.
"Tuyệt vời quá đi..."
Các cô gái đồng thanh reo lên.
"Đẹp thật..."
Koigasaki ngắm pháo hoa với vẻ mặt say đắm.
Tôi ngẩn ngơ nhìn nghiêng khuôn mặt Koigasaki trong bộ yukata, chợt nghĩ.
Mãi mới có dịp gặp lại, ít nhất là ngày cuối cùng, mình nên có khoảng thời gian riêng tư với cô ấy mới phải...
Không biết có thể trốn ra khỏi buổi tiệc rượu này không nhỉ?
"Được rồi, vậy thì một lần nữa, mọi người cùng nâng ly nào—!"
Sau khi pháo hoa kết thúc, chúng tôi di chuyển vào phòng khách, mọi người vây quanh đồ ăn và món nhắm mà chị Murasaki và chị Nikaidou đã mua về. Theo hiệu lệnh của anh Iwamoto, chúng tôi cùng nhau nâng ly.
Tuy nhiên, nhóm vị thành niên năm nhất như tôi, Koigasaki, Hasegawa, Azuki, Sakura thì chỉ được uống đồ uống không cồn.
Lúc đầu buổi tiệc rượu mọi người còn vui vẻ trò chuyện, nhưng vì thiếu ngủ nên người này đến người khác lần lượt "rụng" dần.
Chị Nikaidou dặn dò những ai buồn ngủ quá thì đừng ngủ gật tại chỗ mà hãy về phòng ngủ, vì vậy từng người một lần lượt trở về phòng ngủ lớn.
Tôi vốn lo lắng không biết anh Kawakita có lại say xỉn rồi giở trò trêu ghẹo Koigasaki hay Hasegawa không, nên cứ để mắt đến anh ta, nhưng anh ta đã "out" từ sớm, khiến tôi yên tâm hơn nhiều.
Những sinh viên năm nhất, năm hai khác cũng lần lượt trở về phòng.
"Uầy~ Buồn ngủ quá! Hết chịu nổi rồi, tớ cũng về phòng đây..."
Cuối cùng ngay cả Koigasaki cũng đứng dậy, định trở về phòng.
"À, vậy thì tớ cũng..."
Liệu mình có thể giả vờ về phòng, rồi vô tình đi ra ngoài không nhỉ... Tôi nghĩ thầm trong lòng, và đứng dậy theo Koigasaki.
"Kashiwada này, trông cậu vẫn còn sung sức lắm mà! Đã ở lại đến giờ này rồi, thì ít nhất cũng phải uống với tớ một ly chứ!"
"Hả... hả!"
Nhưng đúng lúc này, chị Nikaidou túm chặt lấy vạt áo tôi, khiến tôi không thể về phòng. Chỉ có Koigasaki lờ đờ một mình trở về phòng.
Trông chị Nikaidou có vẻ say khướt rồi. Nhắc mới nhớ, chị Nikaidou thuộc tuýp người rất phiền phức khi say xỉn.
Tiện thể nói thêm, những người hiện tại còn ở lại gồm có chị Nikaidou, anh Iwamoto, chị Murasaki, và bạn Sakura.
"Uống một ly thì có sao đâu. Nào nào, kỷ niệm bản thảo hoàn thành suôn sẻ, hai em năm nhất cũng uống đi!"
"Khoan đã, đại tỷ, họ còn vị thành niên đó!"
"Vậy... vậy thì, một ly thôi..."
Bạn Sakura ngồi cạnh tôi nhận lấy ly rượu từ chị Nikaidou. Thật... thật sự muốn uống sao...
"Con gái uống rồi mà Kashiwada cậu không uống à! Đồ vô dụng!"
"K... không phải, em có một chút tiền sử..."
Tôi nhớ lại lần trước mình say xỉn ngay lập tức. Nếu chỉ một ly thôi mà đã say đến mức đó, thì trong tình trạng đã mệt mỏi thế này có lẽ tôi sẽ gục ngay mất, thôi vậy.
"Kashiwada này, lúc trước cậu chẳng nói là sẽ làm gì đó để chúc mừng em ra mắt tập truyện tranh sao?"
Lúc này chị Murasaki ngồi phía bên kia tôi lại nói ra câu này. Tôi có dự cảm không lành...
"Em không ép cậu, nhưng chỉ cần uống với em một ly thôi được không? Được uống rượu cùng Kashiwada luôn là ước mơ của em đó ♪"
"...! V... vậy cũng được, nếu chị đã nói vậy, thì em chỉ uống một ly thôi..."
Chị Murasaki đã nói đến nước này rồi, tôi cũng không thể từ chối được. Nếu lỡ say quá thì về phòng ngay thôi.
"Thật ạ! Em cảm ơn anh nhiều lắm!"
Chị Murasaki vui mừng quá mức, và rót rượu vang đỏ vào ly của tôi.
"...Ờ, rượu vang đỏ?"
"Ừ, là rượu vang đỏ. Vậy thì, cạn ly nào~"
Bị chị Murasaki ép cạn ly, tôi chỉ còn cách bất lực nhấp một ngụm.
Uầy uầy, dù đây là lần đầu tiên tôi uống, nhưng mùi vị này ghê gớm thật... Cảm giác nồng độ cồn rất cao.
"Murasaki đã uống cạn một mình hết một chai vang đỏ rồi đấy, cẩn thận đấy."
"Hả... hả hả!"
Nghe chị Nikaidou nói vậy, tôi nhìn sang mặt chị Murasaki, quả thật ánh mắt chị ấy có hơi đờ đẫn. Lẽ nào người say nhất trong đám này lại là chị Murasaki sao?
"...!"
Lúc này, tôi vội vàng rời mắt khỏi chị Murasaki.
Vạt áo yukata của chị Murasaki mở rộng, khiến khe ngực của chị ấy lộ ra.
"Ôi... ôi chao... Xin lỗi nhé."
Có vẻ như tôi nhìn vào ngực khiến chị Murasaki phát hiện ra vạt áo bị hở, chị ấy vội vàng ngượng ngùng chỉnh lại vạt áo yukata.
"Ghét thật, em đúng là... Rõ ràng hôm nay không mặc gì nên phải cẩn thận hơn mới phải..."
Chị Murasaki xấu hổ nói ra câu này, khiến tôi không khỏi lại nhìn về phía chị ấy, ánh mắt lại rơi vào ngực.
"Hả, hả! Không... không mặc gì là ý..."
"Ôi chao, Kashiwada không biết sao? Khi mặc yukata thì không mặc áo ngực đâu nhé."
"Hả hả hả!"
Tôi không khỏi kêu lên thành tiếng. Lúc này tôi mới nhận ra, anh Iwamoto đã say khướt nằm vật ra đây rồi.
"He he, đó là điều hiển nhiên mà. Không chỉ ở trên, mà cả ở dưới nữa..."
Lời của chị Murasaki khiến ánh mắt tôi không khỏi nhìn xuống nửa thân dưới của chị ấy.
Hả... hả hả hả hả! Vậy là ở dưới chị ấy cũng không mặc gì, sao! Việc mặc yukata mà không mặc đồ lót, tôi cứ tưởng chỉ có trong truyện tranh ecchi thôi chứ...
"He he, Kashiwada quả nhiên vẫn là... yêu tinh nhỉ?"
"Phụt!"
Tôi phun cả ngụm rượu vang đỏ vừa định uống ra ngoài. Cái... cái người này đang nói gì vậy? Yêu tinh mà chị ấy nói, chẳng phải là... ý chỉ người chưa có kinh nghiệm chuyện ấy sao?
"Kashiwada cứ tiếp tục giữ gìn sự trong trắng làm yêu tinh, em rất vui đó nhé ♪"
"Gì, gì...? Sao chị lại biết chuyện đó!"
"Nhìn là biết ngay ấy mà."
Chị Murasaki vừa nói vừa nháy mắt với tôi. Vóc dáng của chị ấy khiến tôi không khỏi xao xuyến.
Cảm giác này thật hoài niệm. Tôi và chị Murasaki đã một thời gian không nói chuyện kiểu này rồi, nhớ ngày xưa chị ấy hay trêu chọc tôi như vậy mà. Ừm, cũng không tệ.
"Nếu cậu và Momo tiến thêm một bước trưởng thành, nhớ báo cho em biết đó nhé ♪ Em sẽ nấu cơm đậu đỏ ăn mừng cho hai người."
"Gì!"
"Cậu đó, đừng có nói dối trắng trợn như vậy chứ!"
Lúc này chị Nikaidou đi đến bên cạnh chị Murasaki, sau đó chị ấy lại... thò tay vào trong yukata. Yukata của chị Murasaki cứ thế bị kéo ra...
"Ư... ư ớ?"
Chị Nikaidou xoa ngực chị Murasaki xuyên qua lớp áo ngực.
"Thấy chưa, cậu mặc áo ngực đàng hoàng mà!"
A a, hết cả hồn... Tôi cứ tưởng chị ấy không mặc gì, hóa ra chị ấy có mặc áo ngực ren đen mà... Quả nhiên tôi lại bị chị Murasaki trêu chọc rồi.
...Ơ, khoan đã? Áo ngực của chị Murasaki bị tôi nhìn thấy hết rồi này!
"Chờ... chờ đã, chị Anna! Chị đang làm gì vậy! Kashiwada... Kashiwada đang nhìn kìa..."
Chị Murasaki nhìn tôi ngượng ngùng nói, nhưng tay của chị Nikaidou đã hoàn toàn say khướt vẫn không ngừng xoa ngực chị Murasaki.
“Này cô kia ~ đến cái vòng một cũng quá sức ‘khủng’ luôn rồi! Chắc chắn cúp ngực của cô lớn hơn tôi một cỡ, đúng không nào ~?”
“Á, ôi… ôi chao… Dừng… dừng lại đi ạ…”
Nghe cô Murasaki thẹn thùng nói vậy, tôi càng không kiềm được sự phấn khích của mình.
Thôi rồi, để tránh không tiếp tục nhìn nữa, tôi vội vã quay phắt sang hướng khác.
“A a ~! Cậu Kasiwada, cuối cùng cậu cũng chịu nhìn người ta rồi ~!”
Thế là, chẳng biết từ lúc nào đã xê dịch đến bên cạnh tôi, cô bạn Maaya Sakura, người nãy giờ cứ một mình nốc rượu ừng ực đến đỏ mặt tía tai, tựa vào vai tôi mà líu ríu nói.
“Hả? Sa… Sakura à?”
“Người ta á ~ thật sự rất cảm ơn cậu Kasiwada nha ~ Cậu Kasiwada này, cậu đúng là từ đầu đến chân đều hoàn toàn đúng chuẩn hình mẫu lý tưởng của người ta luôn đó ~”
“Tớ… tớ biết rồi, cậu rời xa tớ ra…”
“Cậu Kasiwada dù vẫn luôn lảng tránh người ta, nhưng người ta thật sự… thích cậu Kasiwada đó…”
Cô bạn Sakura vẫn tựa vào vai tôi, lim dim mắt thì thầm.
Chưa từng được ai nói lời “yêu” trực tiếp như vậy, khiến tôi bất giác rung động.
Vậy sao, dù bây giờ nói điều này có vẻ hơi kỳ lạ… nhưng Sakura, cô ấy, thật sự thích tôi. Tại sao cô ấy lại thích một người như tôi chứ…
“Cảm… cảm ơn cậu, Sakura… Nhưng tớ phải về phòng đây. Cậu Sakura cũng nên…”
Đúng lúc tôi nghĩ không thể ở lại đây thêm nữa, và định nói câu đó thì──
“Mấy cậu vẫn còn uống à…?”
Tôi vừa cảm thấy có người bước vào phòng khách, và hóa ra đó chính là Koigasaki.
Cô ấy ngẩn người nhìn chúng tôi, còn tôi vội vàng lùi ra xa khỏi cô bạn Sakura.
Sakura với vẻ mặt bất mãn, bĩu môi nhìn tôi, nhưng tôi giả vờ như không thấy.
“Cậu… cậu không phải đi ngủ rồi sao?”
“Tớ định đi vệ sinh, ai dè vẫn nghe thấy tiếng người nói chuyện…”
Koigasaki cứ thế đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Khi tôi hoàn hồn lại, cô Anna Nikaidou và cô Murasaki đã say bí tỉ, còn Sakura thì đang thiu thiu ngủ gật. Đúng lúc này, Koigasaki bước ra khỏi nhà vệ sinh, định quay về phòng.
“Koigasaki!”
Tôi bất giác đứng phắt dậy, đuổi theo Koigasaki.
“Gì vậy?”
Koigasaki quay lại nhìn tôi với vẻ mặt không vui.
“À, hay là… chúng mình ra ngoài đi dạo một lát?”
“Hả?”
“Không, tớ muốn tỉnh rượu ấy mà…”
“Gì vậy… Mà này, cậu cũng uống rượu à?”
Koigasaki trông càng khó chịu hơn. Tiêu rồi, phen này đúng là tự mình rước họa vào thân.
“Thế thì cậu tự đi ra ngoài đi chứ, tớ đi ngủ đây.”
Chết rồi, rõ ràng là cô ấy đang giận thật sự.
“Tớ… tớ muốn đi dạo với cậu mà, đi cùng tớ một lát đi.”
Tôi gần như dùng sức kéo Koigasaki ra bên ngoài.
Gió đêm bên ngoài thổi lồng lộng, mang lại cảm giác dễ chịu vô cùng.
Biệt thự được rừng cây bao bọc, khu rừng về đêm quả thực mang một vẻ huyền ảo đầy mê hoặc.
“À… ừm… thật sự xin lỗi cậu. Vừa… vừa nãy, tớ vốn dĩ đã định về phòng rồi…”
“Định về hả? Thấy cậu bị cô bạn Sakura dựa vào vai là tớ biết cậu trông như bị ‘thần hồn điên đảo’ rồi!”
“Đâu… đâu có! Tớ thật sự đã định về phòng rồi mà!”
“…………Tớ về phòng chui vào chăn rồi tự nhiên thấy tỉnh ngủ hẳn, với lại thấy cậu mãi không về, mà tiếng chuyện trò vui vẻ cứ truyền đến…”
Koigasaki nói với vẻ mặt bực bội. Vậy ra Koigasaki lo lắng cho tình hình của tôi nên mới quay lại ư?
“Thật sự là bực hết cả người! Tại sao cậu cứ luôn được con gái vây quanh vậy hả!”
“Hả! Đượ… được con gái vây quanh? Cậu nói tớ á!”
Phát biểu của Koigasaki khiến tôi giật mình. Koigasaki nghĩ như vậy thật sao?
“Nhanh miệng chối bay biến như vậy cũng khiến người ta bực mình lắm chứ…”
“Cái gì? Vậy… vậy thì tớ phải làm sao đây! Xin lỗi cũng không được…”
Tâm trạng của Koigasaki vẫn không khá hơn, khiến tôi bất giác cũng cãi lại.
“Thật… thật ra… cũng không cần xin lỗi đâu.”
“…Hả?”
“Mấy chuyện này không phải lỗi của cậu… Thật… thật ra tớ cũng biết mà…”
Lời của Koigasaki khiến tôi kinh ngạc nhìn vào mặt cô ấy.
“Tớ biết rõ cậu luôn đặt tớ lên ưu tiên hàng đầu, cũng biết cậu rất chân thật… nhưng mà vẫn bực bội chứ!”
“Cá… cái gì?”
Bị cô ấy nói vậy, rốt cuộc tớ nên làm sao đây?
“Vì… vì quá thích cậu nên mới bực bội vậy đó! Biết làm sao bây giờ!”
“…! Ko… Koigasaki…”
Tôi bất giác ôm chầm lấy Koigasaki ngay tại chỗ. Có lẽ vì đã uống một chút rượu nên tôi trở nên táo bạo hơn.
“Sau… sau này tớ sẽ cố gắng hết sức… chú ý không làm những chuyện khiến cậu không vui.”
“…Cậu á? Làm được không đó?”
“Vâ… vâng… Tớ sẽ cố gắng hết sức cẩn thận mà…”
Tôi hơi kéo Koigasaki ra một chút, nhìn vào mặt cô ấy.
Koigasaki nhìn tôi với đôi mắt ướt đẫm. Rồi cô ấy cứ thế nhắm mắt lại.
Dưới ánh trăng mờ ảo, chúng tôi trao nhau nụ hôn.
“Ước gì ngày mai đừng đến…”
Hôm nay là ngày cuối cùng chúng tôi ở chung.
Tức là, vừa đến ngày mai thì tôi phải về lại Tokyo, còn Koigasaki thì phải trở về Hokkaido.
Lần gặp mặt tiếp theo không biết là khi nào đây? Tiền lương làm thêm của tôi đã dùng hết vào việc học bằng lái rồi, nên lại phải tiết kiệm từ đầu.
“Cậu không cần phải tự ép bản thân cố gắng quá đâu…”
“Hả?”
“Mỗi khi tớ không vui, chỉ cần cậu… hôn tớ như thế này là được rồi, tự khắc tâm trạng của tớ sẽ tốt lên thôi.”
“Ko… Koigasaki…”
Nghe lời Koigasaki nói, tôi càng thấy cô ấy đáng yêu biết bao, bất giác lại càng ôm chặt lấy cô ấy hơn nữa.
“Tớ sẽ đi tìm việc làm thêm ngay lập tức! Vì đã có bằng lái rồi, hy vọng có thể sớm đến Hokkaido gặp cậu lần nữa…”
“Ồ ~ vậy hả, thế thì tớ sẽ không ôm hy vọng chờ cậu đâu nhé.”
Koigasaki nở nụ cười tinh quái nhìn tôi.
“Tớ thật sự sẽ cố gắng mà!”
Sau đó, dưới ánh trăng, chúng tôi tay trong tay lặng lẽ dạo bước trong rừng.