Tôi sẽ biến cậu thành otaku, hãy biến tôi thành riajuu!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Đang ra)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

51 63

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

10 20

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

152 167

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

252 4535

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

28 116

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

292 1357

Quyển 14 - Chương 5

"Ưm... ư ư..." Tôi cảm thấy bụng mình bị đè nén, đau tức, thế là tỉnh giấc.

!!! Trước mắt tôi là một bàn chân nhỏ xíu. Bàn chân đó đang đặt trên mặt tôi. Cả người tôi thì bị một cơ thể bé tí đè nặng, nặng muốn xỉu.

À... phải rồi! Hôm nay tôi đang ngủ lại nhà Koigasaki, và ngủ chung với Yuzu. Kiểu ngủ của con bé Yuzu đúng là... hết nói!

Thế là tôi khẽ khàng, không muốn đánh thức Yuzu, cẩn thận dịch người sang bên, di chuyển trên tấm chăn.

"Ưm ư..." Nhưng đúng lúc này, mắt Yuzu đã mở choàng.

"À, xin lỗi nhé, đã đánh thức con."

"A, Kasiwada, chào buổi sáng! Yuzu ngủ chung với Kasiwada này." Yuzu bật dậy ngay tắp lự. Nhỏ xíu vậy mà tỉnh nhanh ghê.

Tôi quay đầu nhìn về phía giường Koigasaki, đã không còn thấy bóng cô ấy đâu. Nhìn đồng hồ, mới có tám rưỡi sáng. Rõ ràng là ngày nghỉ, thế mà Koigasaki đã dậy rồi sao? Tôi thì những ngày không học, không làm thêm ở trường đại học toàn ngủ nướng đến tận trưa mới dậy.

"A, Kasiwada và Yuzu, hai đứa dậy rồi đấy à." Đúng lúc này, Koigasaki bước vào phòng, cô ấy đã thay bộ đồ ngủ thành đồ mặc nhà xinh xắn, còn đeo cả tạp dề nữa. "Em với mẹ đang làm bữa sáng, ra phòng khách đi."

"Ể? À, ừm..." Sao Koigasaki cứ như cô dâu mới về nhà chồng thế này...? Nói thật thì cảnh này, cứ như tân hôn vậy, cảm giác thật tuyệt...

Nhưng dù gì thì bố cô ấy cũng đang ở nhà, tôi nào dám mặc bộ đồ ngủ luộm thuộm áo phông quần thể thao mà ra mắt ông, thế là vội vàng thay đồ mặc nhà rồi ra phòng khách.

"Chà... chào buổi sáng..."

"Chào buổi sáng, Kasiwada-kun. Đêm qua cậu ngủ ngon chứ?" Mẹ Koigasaki vừa bày biện bữa sáng cho cả nhà lên bàn, vừa hỏi tôi. Đúng là một buổi sáng trong lành, sảng khoái... Như nhà tôi thì dạo này cả nhà chẳng mấy khi cùng ăn sáng nữa rồi.

"A, vâng ạ! Nhờ phúc bác..."

"Hôm qua Yuzu ngủ chung với Kasiwada đó nha~!"

"Ể, vậy sao? Yuzu con làm thế không được đâu nhé, làm sao có thể làm phiền chị và Kasiwada-kun chứ."

"Tại sao chứ~! Kasiwada cũng là bạn trai của Yuzu mà!"

"Ồ ồ~ phải rồi." Mẹ Koigasaki đành qua loa đáp lại con bé.

"Chào buổi sáng~"

"A, chị!" Đúng lúc này, chị của Koigasaki bước vào phòng khách.

"Chà... chào buổi sáng!"

"A, chà... chào buổi sáng!" Chị Koigasaki chắc là quên mất sự hiện diện của tôi rồi, sau khi nhìn thấy tôi thì có chút ngạc nhiên đáp lời.

"À, phải rồi! Em cứ nghĩ hiếm khi nào Momo lại dậy sớm giúp mẹ như vậy, thì ra là vì lý do này~" Chị ấy nở nụ cười trêu chọc, vừa khúc khích cười vừa ngồi xuống ghế.

"!!! Khoan... khoan đã, chị! Chị... chị đang nói cái gì vậy! Em... em vẫn hay làm vậy mà!" Koigasaki vội vã cãi lại.

Thế sao? Vậy là Koigasaki không phải ngày nghỉ nào cũng dậy sớm giúp mẹ sao? Nghĩa là, vì tôi đến nên cô ấy muốn thể hiện mặt tốt của mình cho tôi thấy... Cũng đáng yêu thật chứ.

"Chào buổi sáng."

"..." Đúng lúc này, bố Koigasaki cũng bước vào phòng khách, khiến tôi giật mình, không kìm được mà thẳng lưng.

"Chà... chào buổi sáng!" Khi tôi chào lại bố Koigasaki, ánh mắt ông ấy chạm vào tôi một thoáng, rồi lập tức dời đi. Quả nhiên là ông ấy vẫn chưa chịu chấp nhận tôi...

Sau đó, chúng tôi cùng nhau dùng bữa sáng. Bánh mì nướng vừa ra lò, ăn kèm trứng ốp la, giăm bông, xúc xích, súp kem đặc, salad cà chua... Bữa sáng do Koigasaki và mẹ cô ấy chuẩn bị thật sự rất ngon.

"Kasiwada, anh thật sự định về hôm nay sao?" Koigasaki ngồi cạnh tôi đột nhiên hỏi.

"Tôi định vậy..."

"Anh có thể ở lại thêm một chút mà..."

"Kasiwada về rồi sao? Chơi không vui~!" Đến cả Yuzu cũng nói vậy.

"Nếu ở nhà em thì anh không cần ngại đâu nhỉ? Nhà em cũng có thể cho anh ở lại thêm một đêm nữa mà. Được không ạ?" Koigasaki nói xong với tôi, liền nhìn về phía bố mẹ cô ấy để xin phép.

"Ừm, đương nhiên rồi!"

"..." Mẹ Koigasaki mỉm cười nói vậy, nhưng bố cô ấy bên cạnh thì trừng mắt nhìn tôi.

Á á á────! Đúng là, đúng là ý ông ấy muốn tôi cút về thì có!

"Không, không thể thế được đâu! Mai em phải lên lớp đại học, hơn nữa em đã đặt vé máy bay cho hôm nay rồi!" Phản ứng của bố Koigasaki khiến tôi sợ hãi tận xương tủy, nên tôi ra sức nói với Koigasaki.

Dù đã lâu lắm rồi tôi mới được gặp Koigasaki, tôi cũng muốn ở bên cô ấy thêm, và việc Koigasaki muốn giữ tôi lại cũng khiến tôi rất vui, thành thật mà nói thì nghỉ một buổi học đại học ngày mai cũng chẳng sao... Nhưng nhìn phản ứng của bố cô ấy, chắc chắn việc ở lại nhà Koigasaki thêm một ngày nữa là điều không thể. Dù vậy, tôi đã trả tiền vé máy bay và tiền khách sạn hôm qua rồi (nếu hủy trong ngày thì phải trả đủ tiền), giờ thì tôi không còn tiền để hủy chuyến bay hôm nay mà ở lại khách sạn thêm một đêm nữa đâu...

"Vậy sao? Nếu anh đã nói thế thì đành chịu vậy..." Koigasaki có chút phụng phịu nói. Cô ấy muốn ở bên tôi đến vậy sao? Đáng yêu thật...

"Bù lại, chuyến bay tôi đặt là chuyến cuối cùng trong ngày, nên hôm nay tôi có thể ở lại lâu hơn một chút. Hãy đưa tôi đi dạo Hokkaido nhé."

"Vậy sao? Thế thì em có vài nơi muốn cùng anh đi!" Nghe tôi nói, mắt Koigasaki sáng bừng lên. Nơi cô ấy muốn cùng tôi đi... rốt cuộc là nơi nào nhỉ?

"Yuzu cũng muốn đi!"

"Không được, ít nhất thì hôm nay hãy để hai người họ ở riêng với nhau đi chứ. Yuzu con phải đi chơi với bố mẹ hôm nay đó."

"Ể~! Nhưng Kasiwada hôm nay sẽ về rồi mà~!"

Yuzu... con bé lại thích mình đến vậy sao... Thật ra thì hôm nay tôi cũng muốn được ở riêng với Koigasaki, nhưng vì con bé đã nói thế...

"Thôi được rồi, đồ chơi Yuzu muốn mẹ sẽ mua cho con."

"..." Con biết rồi! Nghe mẹ Koigasaki nói vậy, mắt Yuzu lại sáng bừng lên mà đáp lời.

Trong lòng Yuzu, mình lập tức thua một món đồ chơi sao... Không đúng, dù sao thì tôi cũng có thể hẹn hò riêng với Koigasaki ở Hokkaido rồi, thế nên điều này đúng là quý giá thật...

"Định đi chơi à, đi đâu thế? Có cần bố lái xe đưa đi không?" Bố Koigasaki lo lắng hỏi cô ấy.

"Khoan đã, bố, Momo cũng biết lái xe rồi nên không cần thế đâu ạ. Bố đi làm phiền hai đứa nó làm gì chứ?" Bị mẹ Koigasaki trách móc, bố cô ấy lộ ra vẻ mặt không cam lòng.

"Đúng vậy đó! Hôm nay con sẽ lái xe đi chơi với Kasiwada, tối mới về ạ." Nghe Koigasaki nói vậy, tôi thầm nghĩ, vậy là hôm nay sẽ hẹn hò bằng ô tô sao?

Khoan đã, dù đã có bằng lái rồi, nhưng từ đó đến nay tôi gần như chưa lái xe lần nào cả... Liệu có thể hẹn hò bằng ô tô được không đây? Dù cảm thấy bất an, nhưng trước mặt bố Koigasaki tôi nào dám nói thế.

"Vậy thì, cháu thật sự rất cảm ơn sự tiếp đón chu đáo của mọi người ạ!"

"Không có gì đâu. Lúc nào cháu cũng có thể đến chơi nhé. Sau này vẫn mong cháu đối xử tốt với Momo."

"Tạm biệt~ Kasiwada~!"

Sau khi ăn sáng xong, tôi thu dọn hành lý, chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài, rồi rời khỏi nhà Koigasaki - nơi tôi đã được mọi người chăm sóc chu đáo. Sau khi chào tạm biệt mẹ Koigasaki và Yuzu đang đứng tiễn ở cửa, tôi cùng Koigasaki bước ra khỏi nhà.

Cuối cùng thì, tôi gần như chẳng nói được lời nào với bác ấy... Chắc chắn bác vẫn chưa chấp nhận tôi rồi...

Không biết đến bao giờ cái ngày tôi được bác ấy công nhận mới tới đây...?

Koigasaki dẫn tôi ra bãi đỗ xe của khu chung cư.

“Ta da! Nhìn này, nhìn này!”

Koigasaki đi đến trước một chiếc xe màu hồng xinh xắn, nhỏ nhắn rồi chỉ tay vào nó. Tôi thì mù tịt về xe cộ nên chẳng biết đây là loại xe gì.

“Ơ, đây là xe nhà cậu à?”

Xe nhỏ thế này thì cả nhà ngồi sao đủ! Mà bố cậu lái cái xe điệu đà như con gái thế này có ổn không đấy!

“Không phải đâu! Đây là xe của tớ mà~!”

“Hả?!”

Lời Koigasaki nói khiến tôi phải thốt lên kinh ngạc.

“Tức là xe riêng của cậu ư? Đúng là người có tiền suy nghĩ khác hẳn...”

“Không phải đâu, chẳng liên quan gì đến chuyện có tiền cả, sinh viên đại học mà có xe riêng cũng không ít đâu! Dù sao không có xe đi đâu cũng bất tiện!”

“À... à thế à... Vậy sao? Mà nói mới nhớ... Từ bữa đó đến giờ tôi chưa lái xe lần nào, không tự tin cầm lái được...”

Tôi nghĩ đằng nào sau này lộ ra cũng bị mắng, thà nói trước còn hơn, thế là đành thú nhận.

“Ơ? Ồ! Không sao đâu, không sao đâu, ngày nào tớ cũng lái xe này đi học đại học mà. Nào, lên xe đi.”

Koigasaki ung dung ngồi vào ghế lái.

Thiệt... thiệt không đây... Hẹn hò lái xe mà để bạn gái cầm lái, tôi đúng là quá hèn nhát rồi...

Nhưng dù nghĩ thế nào đi nữa, trên mảnh đất Hokkaido xa lạ này, tôi không đủ can đảm để bảo Koigasaki ngồi ghế phụ còn mình thì cầm lái.

“Thật ngại quá...”

Tôi ngồi vào ghế phụ rồi xin lỗi Koigasaki, cô ấy liền thao tác thành thục nhập điểm đến vào hệ thống định vị. Trông cô ấy đáng tin cậy vô cùng.

“Đâu cần phải ủ rũ thế. Dù sao ở Tokyo cũng đâu có nhiều cơ hội lái xe đâu. Bù lại, hôm nay cậu phải đi cùng tớ đến những nơi tớ muốn đến nhé!”

“Ờ, ờ được! Nếu vậy thì tớ sẽ đi cùng cậu đến bất cứ đâu!”

Cứ thế, trên chiếc xe do Koigasaki cầm lái, chúng tôi bắt đầu buổi hẹn hò trên đất Hokkaido.

“Vậy, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”

Tôi nhìn sang bên cạnh, Koigasaki đang lái xe với tư thế thuần thục.

Koigasaki biết lái xe... Tôi cứ thấy nó không hợp với hình tượng của cô ấy chút nào, cảm giác thật kỳ lạ.

“Hề hề hề~ Đó là bất ngờ khi đến nơi mà~♪ Chắc cũng không tốn nhiều thời gian đâu. À, tớ mở nhạc nhé?”

Koigasaki vui vẻ nói.

“Được thôi.”

Cô ấy nói là muốn đi cùng tôi đến đó mà phải không...?

Trong lúc tôi còn đang thắc mắc không biết là nơi nào thì loa xe đã phát ra tiếng nhạc. Giọng hát này hình như tôi từng nghe ở đâu rồi, nhưng lại chẳng biết đó là ai.

“Ưm, đây là ai thế?”

“Bài ‘Daring’ của Nishino Kana đó! Lời bài hát này hay dã man luôn!”

“À à...”

À, Koigasaki thích Nishino Kana sao? Hình tượng của Nishino Kana giống như người dẫn đầu trào lưu của các cô gái thời thượng bây giờ ấy, còn tôi thì chỉ nghe trên TV chứ chẳng có chút hứng thú nào.

“Lời bài hát này cứ như nói hộ lòng tớ lúc này ấy, đồng cảm kinh khủng luôn~!”

“Ưm, ồ... Vậy à...?”

Bài hát của Nishino Kana vừa kết thúc thì một bài khác lại vang lên, cũng là một giọng hát mà tôi hình như từng nghe qua nhưng lại không biết đó là của ai.

Một nhóm nhạc nam, lại là một bài hát có tiết tấu sôi động đến vậy...

“Ơ... đây là... EXILE hay gì đó à?”

“Hả, Kashiwada, cậu nói thật đấy à? Nói chuyện cứ như ông bố ấy!”

Lời tôi nói khiến Koigasaki bật cười phá lên. Cô ấy cười cợt tôi, nói “Đã là sinh viên đại học rồi mà cứ như ông chú ấy”.

“Đây là bài ‘R.Y.U.S.E.I’ của Sandaime J Soul Brothers đó! Bài hát nổi tiếng như thế này mà cũng không biết, Kashiwada cậu đúng là sinh viên Tokyo thật đấy à!”

“Gì cơ? Ồn... ồn ào quá! Mà cậu cũng nghe mấy cái bài của Tam... Tam Đại Mộc... này à?”

Cái loại nhạc mà mấy đứa sinh viên thích đi hộp đêm hay nghe, không ngờ Koigasaki cũng thích...

“Thì bạn bè ai cũng nghe, rồi hát karaoke nghe mãi thành ra cứ vương vấn trong tai, không quên được ấy mà.”

“À... à vậy à...”

Koigasaki tuy có đọc truyện tranh, chủ yếu là shojo manga, lại còn mê mấy bộ anime thần tượng con gái như LoveLive!, Starira... đúng kiểu otaku, nhưng khác tôi ở chỗ cô ấy còn rất am hiểu về cả cái văn hóa của "dân sống chất" này nữa...

Nào là Nishino Kana, nào là Tam Đại Mộc gì đó, đều khác một trời một vực so với sở thích của tôi. Lúc này tôi mới thấy lạ thật, không biết bằng cách nào mà hai đứa mình lại hẹn hò được với nhau nữa.

“À, đến rồi~!”

Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện, xe đã đến nơi.

Đúng như Koigasaki nói, nơi này không xa lắm, chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến nơi.

Chúng tôi đỗ xe rồi bước ra, tòa nhà muốn đến đã hiện ra ngay trước mắt.

Trước mắt chúng tôi là một tòa kiến trúc tựa như lâu đài thời Trung Cổ ở Châu Âu.

“Ơ, đây là...?”

“Bảo tàng Tuyết! Tớ xem phim 'Nữ hoàng băng giá' xong là cứ muốn đến đây một lần!”

'Nữ hoàng băng giá' là... một bộ phim hoạt hình ăn khách tên là Frozen, có một thời gian Koigasaki đã mê mẩn bộ phim này.

“Ơ, ở đây có gì liên quan đến ‘Nữ hoàng băng giá’ à?”

“Thì đúng là không liên quan trực tiếp, nhưng người ta đồn rằng nơi này giống hệt tòa lâu đài tuyết của Nữ hoàng băng giá ấy, hot cực kỳ luôn~! Dù đã muốn đến rồi nhưng... tớ nghĩ phải đợi đến khi nào hẹn hò với cậu thì mới đến.”

Koigasaki hơi ngượng ngùng nói.

“Koi... Koigasaki...”

“Vậy thì, vào nhanh thôi nào!”

Theo sau Koigasaki, chúng tôi bước vào Bảo tàng Tuyết.

Chúng tôi tự trả phí tham quan tại quầy.

“Kia, tớ muốn tham gia ‘Trải nghiệm Công chúa’! Cả nam giới cũng được tham gia!”

Tại quầy, Koigasaki bất ngờ nói như vậy khiến tôi giật mình.

Trải nghiệm Công chúa ư? Cô ấy đang nói cái gì vậy?

“Vâng, quý khách có đặt trước không ạ?”

“Dạ không, chưa ạ...”

“Vậy thì sẽ phải chờ khoảng một tiếng, quý khách có đồng ý không ạ?”

“Vâng, không vấn đề gì ạ!”

Koigasaki hăm hở nói tiếp mà chẳng thèm hỏi ý tôi.

“Vậy thì, trong lúc chờ đợi chúng ta đi tham quan trước nhé♪”

“Này này, cái ‘Trải nghiệm Công chúa’ mà cậu nói rốt cuộc là cái gì thế? Sao tôi cứ thấy mình bị lôi vào lúc nào không hay vậy!”

Sau khi hoàn tất thủ tục, tôi không nhịn được mà cằn nhằn Koigasaki vì cô ấy chẳng thèm giải thích gì cả.

Cả nam giới cũng được tham gia... Lẽ nào tôi cũng sẽ bị hóa trang thành công chúa sao...!

“Cái đó ấy mà, nữ giới có thể thuê váy công chúa, còn nam giới thì thuê trang phục hoàng tử hoặc lễ phục để chụp ảnh trong Bảo tàng Tuyết này đó!”

Koigasaki mắt sáng rực lên nói.

“Ồ~ có cả dịch vụ này nữa à...”

Chẳng lẽ, lý do Koigasaki khăng khăng muốn đến đây với tôi... là vì cô ấy muốn chụp ảnh “Trải nghiệm Công chúa” cùng tôi sao? Hôm nay cô ấy vui vẻ như vậy, có phải cũng là đang mong chờ chuyện này không...?

Cô bé này đúng là đáng yêu thật...

Đúng là Koigasaki, một người thích phong cách dễ thương, chắc chắn sẽ rất thích dịch vụ này.

Trong lúc chờ chụp ảnh, chúng tôi tham quan "Bảo tàng Nghệ thuật Tuyết".

Bên trong, lối kiến trúc được trang trí lấy cảm hứng từ những tinh thể tuyết, trông như một tòa lâu đài huyền bí.

"Ôi trời, đẹp muốn xỉu luôn á ~!"

Chỉ riêng việc ngắm nhìn kiến trúc nơi đây thôi cũng đủ thấy, đây đúng là kiểu kiến trúc lãng mạn mà Koigasaki sẽ mê mẩn. Vì lấy chủ đề tuyết và băng, nhiều góc ở đây mang không khí cực kỳ giống với lâu đài băng của Elsa trong phim "Nữ hoàng Băng giá".

"Đúng là như lâu đài băng của Elsa vậy, ảo diệu hết sức!"

Koigasaki mặt mày rạng rỡ, liên tục chụp ảnh bằng điện thoại.

Chúng tôi đã đi một vòng Bảo tàng Nghệ thuật Tuyết, tham quan những căn phòng được trang trí bằng vô vàn tinh thể tuyết, thậm chí còn run cầm cập trong căn phòng trải nghiệm nhiệt độ âm mười lăm độ C.

"Oa ~ căn phòng này cũng đẹp quá! Chúng ta nghỉ một lát ở đây đi."

Đi lại nhiều chân cũng mỏi, thế là chúng tôi nghỉ chân một chút tại đại sảnh trung tâm. Phía trước đại sảnh có một sân khấu, và trên đó đặt một cây đàn piano trắng tinh khôi. Phía trước sân khấu có khu vực dành cho khách, các du khách đến đây ngồi nghỉ ngơi lác đác vài người. Chúng tôi cũng chọn một chỗ trống rồi ngồi xuống.

Ngẩng đầu lên nhìn, cả trần nhà được vẽ một bầu trời xanh biếc tuyệt đẹp.

"Được cùng Kasiwada đến đây, thật sự quá tuyệt vời..."

Koigasaki nói, vẻ mặt say sưa trong hạnh phúc.

"Mà, cậu không có hứng thú với những nơi thế này sao? Tớ tự tiện đưa cậu đến đây mất rồi."

"Không, làm gì có chuyện đó. Tớ cũng thích những nơi mộng mơ thế này mà."

"Thật sao? Tuyệt quá ~!"

Quan trọng nhất là, tớ được thấy Koigasaki vui vẻ đến vậy.

"..."

Lúc này, tiếng đàn piano đột nhiên vang lên.

Tôi nhìn về phía trước, một người đàn ông trung niên đang chơi piano. Kỹ thuật của ông ấy rất điêu luyện, bản nhạc cũng thật hay. Không hiểu sao tôi cứ thấy bản nhạc này quen quen...

"Đây là bài "Daring" mà!"

Koigasaki reo lên.

"Ơ? Ồ, là bài của Nishino Kana mà nãy mình nghe trên xe ấy à..."

Thảo nào tôi thấy quen.

"Được ở một nơi tuyệt vời thế này, cùng Kasiwada lắng nghe tiếng đàn piano du dương, lại còn là bài hát mà tớ cực kỳ yêu thích nữa chứ..."

"..."

Khi thấy Koigasaki say mê lắng nghe tiếng đàn, tôi chợt nhận ra mắt cô ấy hoe đỏ vì rưng rưng nước mắt, khiến tôi giật mình.

"Cậu... cậu sao lại khóc thế...?"

"Gì... gì chứ? Tớ... tớ có khóc đâu! Chỉ là hơi cảm động một chút thôi mà..."

Cảm động đến mức bật khóc sao...? Koigasaki đúng là người sống rất tình cảm...

Tôi khẽ bật cười, đưa tay đặt lên đầu Koigasaki.

"Đợi... đợi chút! Tớ đã bảo là tớ không khóc mà!"

Koigasaki hét lên, mặt đỏ bừng.

"Ồ, được rồi, được rồi."

"A... một tiếng sắp trôi qua rồi! Chúng ta phải đến cửa hàng của bảo tàng thôi!"

Dịch vụ chụp ảnh với lễ phục mà chúng tôi đã đặt trước sắp đến giờ hẹn, thế là chúng tôi rời đại sảnh đi đến quầy tiếp tân.

"Để hai vị phải chờ lâu rồi. Vậy thì, mời hai vị theo tôi đến phòng thay đồ."

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, chúng tôi đi đến phòng thay đồ.

"Oa ~~! Nhiều quá trời...!"

Vừa bước vào phòng thay đồ, Koigasaki lập tức thốt lên đầy kinh ngạc. Những bộ lễ phục xếp hàng dài trước mắt, còn nhiều hơn chúng tôi tưởng tượng.

"Xin mời chọn một bộ trang phục ưng ý."

"Nhiều kinh khủng, làm tớ khó chọn quá trời ~!"

"Làn da của quý khách trắng ngần như búp bê vậy... hay là chọn bộ lễ phục này thì sao ạ?"

Bộ lễ phục mà nhân viên giới thiệu là một chiếc váy màu hồng phấn dễ thương, vô cùng hợp với hình tượng của Koigasaki.

"Á ~~ dễ thương cực kỳ!"

Quả thật, chỉ cần tưởng tượng Koigasaki mặc chiếc váy này, chắc chắn sẽ rất hợp và đáng yêu.

"Chiếc này tôi nghĩ cũng rất hợp."

Nhân viên lại từ chỗ khác lấy ra một chiếc váy dạ hội màu xanh nước biển, mang đậm vẻ thần tiên.

"Chiếc này cũng dễ thương quá! Nè, Kasiwada, cậu thấy sao?"

"Ơ... ơ ơ! Ờm, tớ thấy cả hai chiếc đều cực kỳ hợp với cậu..."

"Cái gì chứ! Đây là kiểu trả lời gì vậy trời ~!"

Sau đó Koigasaki cứ mãi phân vân không dứt.

"Trong lúc này, mời quý khách nam xem trang phục của mình ạ."

"À, vâng..."

Xem ra Koigasaki vẫn chưa thể quyết định được, thế là nhân viên dẫn tôi đi xem trang phục trước. Chúng tôi đi đến một căn phòng khác, nơi có trang phục dành cho nam giới.

Bên trong xếp đầy những bộ vest dạ tiệc và trang phục phong cách hoàng tử. Dù không nhiều như lễ phục nữ, nhưng chủng loại cũng không ít.

"Ừm... vậy thì, chiếc này được rồi."

Tôi cảm thấy phong cách hoàng tử quá lấp lánh chắc chắn không hợp với mình, thế là tôi chọn bộ vest dạ tiệc kiểu cơ bản.

"Ơ, quyết định nhanh thế này có ổn không ạ?"

"Vâng, không sao ạ."

Dù sao tôi cũng chỉ là người đi cùng, so với những bộ này, tôi còn mong đợi chiếc lễ phục của Koigasaki hơn.

Với sự giúp đỡ của nhân viên nam, tôi thay xong đồ và bước ra khỏi phòng thử đồ.

"Người đi cùng quý khách cũng đang thay đồ, xin vui lòng đợi một lát ạ."

Cuối cùng Koigasaki cũng quyết định được trang phục rồi. Không biết cô ấy đã chọn chiếc lễ phục nào nhỉ?

Tôi hồi hộp chờ đợi, rồi cánh cửa phòng thay đồ nữ mở ra, Koigasaki xuất hiện.

"............"

Nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy, tôi không nói nên lời.

Koigasaki trong chiếc lễ phục màu hồng phấn nhạt, đẹp tựa như một nàng công chúa thật sự. Koigasaki lộng lẫy đến mức khiến tôi nghiêm túc tự hỏi một câu ngu ngốc rằng, liệu trên đời này có cô gái nào hợp mặc lễ phục hơn Koigasaki nữa không.

"Quý khách, thật sự quá đẹp đó ạ ~~!"

Ngay cả nữ nhân viên cũng cảm động đến mức phải thốt lên với Koigasaki.

"À, à ha... Cảm ơn cậu. À này, Kasiwada, cậu cũng bảnh trai bất ngờ đó chứ!"

Koigasaki vừa nhìn thấy tôi, liền nói như vậy.

Không không, trang phục của tôi chẳng quan trọng chút nào...

"Nè, tớ trông thế nào? Nói gì đi chứ."

Koigasaki ngại ngùng mở lời, hỏi tôi – người đang ngẩn ngơ vì bị bộ lễ phục của cô ấy thu hút.

"Ơ! Cái... cái này... đẹp quá. Đẹp nhất trên đời luôn!"

"...! Cái... cái gì cơ --?"

Koigasaki nghe tôi nói xong, khuôn mặt vốn đã ửng hồng nay lại đỏ bừng lên tận mang tai. Chết rồi, tôi lỡ buột miệng nói ra hết lòng mình mà chẳng chút ngại ngùng nào...

"Cậu... cậu đang nói gì thế..."

Koigasaki chắc là quá ngại ngùng, liền cúi gằm mặt xuống. Tôi cũng ngại chết đi được, không dám nhìn mặt Koigasaki.

"Vậy thì, chúng ta sẽ đi chụp ảnh đây, mời hai vị di chuyển."

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, chúng tôi đi đến phòng chụp ảnh. Hình như ảnh chụp có thể chọn một tấm để in ra.

"Được rồi, hai vị, xin hãy lại gần hơn một chút ~!"

Người chụp ảnh đưa ra chỉ dẫn cho chúng tôi. Xem ra vì ngại ngùng mà chúng tôi đứng hơi xa nhau, tôi vội vàng lại gần cô ấy.

Koigasaki trong chiếc lễ phục, gần đến mức tôi gần như có thể chạm vào, khiến nhịp tim tôi càng đập mạnh hơn.

Đã yêu nhau gần ba năm rồi, mà tôi vẫn còn hồi hộp đến thế này...

Người có thể khiến tôi hồi hộp đến vậy, yêu đến vậy... từ nay về sau, có lẽ sẽ không còn ai khác ngoài Koigasaki Momo nữa rồi.

"Chuẩn bị chụp đây. Nào, cười lên!"

Trong khi nghe theo lời nhiếp ảnh gia tạo dáng, tôi chợt nhận ra điều đó trong lòng mình.

Chụp ảnh xong xuôi, Koigasaki lôi cây gậy tự sướng mang theo từ trong túi ra, rồi lắp điện thoại vào.

"Họ nói có thể dùng điện thoại của mình để chụp ảnh mà!"

"Ơ, thật hả?!"

"Được rồi, chụp đây nhé~!"

Koigasaki chụp vài tấm ảnh chung với tôi.

Sau đó, không hiểu sao cô ấy còn chụp cả ảnh riêng của tôi nữa.

"Khoan đã, gì vậy chứ! Đâu cần chụp tôi đâu!"

"Đợi chút, cậu phải đứng yên mà tạo dáng chứ! Nào, cười lên đi!"

Sức phản kháng chẳng ăn thua, Koigasaki chụp liền mấy tấm ảnh của tôi, mặt mày tươi rói vẻ mãn nguyện.

"À, tôi có thể… dùng điện thoại của mình để chụp được không?"

"Ơ, ảnh chung hả? Thế thì tôi có thể gửi mấy tấm vừa chụp cho cậu…"

"Không, tôi muốn chụp ảnh riêng của cậu…"

Vừa nói, tôi không khỏi đỏ mặt. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng muốn chụp lại khoảnh khắc Koigasaki trong bộ lễ phục này.

"Ơ! À… được thôi…"

Koigasaki tuy mặt mày ngượng nghịu, nhưng vẫn tạo dáng. Tôi chụp vài tấm.

"Được rồi, chụp được rồi…"

Thế là có ảnh để đặt làm hình nền điện thoại rồi. Dù biết có thể bị trêu là 'cặp đôi chói lóa' thì tôi cũng quyết tâm làm thôi.

*

"Cực~ kỳ thỏa mãn luôn──! 'Bảo tàng Nghệ thuật Tuyết' tuyệt vời thật đấy~"

"Ừm, tôi cũng rất vui."

Sau đó, chúng tôi thay lại quần áo, nhận ảnh rồi rời khỏi 'Bảo tàng Nghệ thuật Tuyết'.

Về đến bãi đậu xe, chúng tôi lên xe.

"Cái này, Kashiwada… cậu thật sự định về hôm nay sao?"

Koigasaki ngồi ở ghế lái, quay người sang nhìn tôi, giọng buồn buồn hỏi, khiến tôi không khỏi xao xuyến.

"Ngày mai lớp học ở đại học, bắt đầu từ sáng à?"

"À, không… là bắt đầu buổi chiều. Thật lòng mà nói thì các buổi học ngày mai tôi đều đã đi đầy đủ cả rồi, nên nghỉ một buổi cũng không thành vấn đề gì…"

"Ơ, vậy hả? Thế thì ở lại thêm một đêm đi chứ! Ngày mai câu lạc bộ đại học có buổi tiệc Thành… tiệc Thành Cát Tư Hãn, có thể tự do mời bạn bè, mong cậu cũng có thể đến…"

"Ơ, vậy hả? Nói về tiệc Thành Cát Tư Hãn… là cái gì vậy?"

Thành Cát Tư Hãn mà cô ấy nói, hình như là món thịt cừu nướng đặc sản địa phương của Hokkaido thì phải?

"Coi như là đặc sản của đại học bọn tớ đấy! Sẽ nướng thịt cừu Thành Cát Tư Hãn ăn ngay trong khuôn viên trường. Ngoài ra, ai uống được thì cũng có thể uống rượu."

Có cả đặc sản này nữa à… Nghe có vẻ vui thật đấy, mà tôi cũng tò mò về cuộc sống đại học của Koigasaki nữa, nếu được thì cũng muốn tham gia…

"Không, nhưng mà… nói gì thì nói, ở lại nhà cậu thêm một đêm nữa vẫn không hay lắm…"

"Cậu nói gì vậy, cậu vừa nghe thấy mà phải không? Mẹ tớ cũng nói được mà."

"Không, bác gái thì nói thế… nhưng bác trai chắc chắn không nghĩ vậy đâu nhỉ."

"Đâu cần bận tâm đến bố tớ đâu!"

Koigasaki níu kéo tôi như vậy, khiến tôi muốn dời lịch về lại thêm một ngày nữa.

Đầu tiên là phải hủy chuyến bay hôm nay, rồi đặt vé chuyến ngày mai. Hủy chuyến bay trong ngày hôm nay chắc lại phải trả đủ tiền… Nghĩ thế thì… số tiền mang đến Hokkaido cũng chỉ vừa đủ thôi. Nhưng về đến Tokyo rồi, trước kỳ lương tiếp theo, rốt cuộc tôi sẽ sống sao đây…

…Không không, chuyện nhỏ thế này thì cứ kiếm thêm việc làm bán thời gian nữa là được chứ gì!

Bạn gái đáng yêu như thế lại muốn ở bên mình, tôi còn có lý do gì để từ chối nữa đây?

"Tôi biết rồi, cứ ở lại thêm một đêm nữa vậy."

"Tuyệt quá! Cảm ơn cậu nhé, Kashiwada!"

…!

Koigasaki từ ghế lái nhoài người tới, ôm chầm lấy tôi.

Đòn 'đánh úp' này của cô ấy khiến tim tôi đập thình thịch. Cô nàng này thỉnh thoảng lại có những hành động táo bạo ghê… Thật là, có bao nhiêu trái tim cũng không đủ dùng mất thôi.

"Vậy thì phải nhanh chóng đặt vé máy bay thôi."

"Vé máy bay tôi đặt ở chỗ rẻ nhất ấy, cứ đặt vé ngày mai ở đấy là được rồi."

"…Kashiwada, đã hiếm lắm mới có cơ hội này…"

Koigasaki e thẹn nhìn tôi.

"Hai chúng ta cứ thế đi nghỉ ở suối nước nóng đi nhé?"

…!

Lời đề nghị táo bạo của Koigasaki khiến nhịp tim tôi lại một lần nữa tăng tốc.

Hai người, đi nghỉ ở suối nước nóng? Ý của cô ấy là…

"Ơ, nhưng mà, bác trai chắc chắn không cho phép đâu nhỉ?"

Được đi suối nước nóng với Koigasaki, đương nhiên tôi rất muốn… nhưng xét trên thực tế, không thể nào phớt lờ sự phản đối của bác trai được.

"Đâu cần bận tâm đến bố tớ đâu, ông ấy bảo vệ quá mức rồi."

"Không thể nói thế được, ông ấy cũng lo lắng cho cậu mà… Hơn nữa, nếu bây giờ mà làm loạn lên thì sau này có khi ông ấy sẽ còn phản đối chuyện chúng ta qua lại hơn nữa ấy chứ."

"Ừm~ đúng thật… Vậy thì, ở lại qua đêm thì về nhà tớ, còn chúng ta đi ngâm suối nước nóng nhé!"

"Ồ, ồ ồ! Được… được thôi!"

Tuy đáp lại với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tim tôi thì cứ đập thình thịch không ngừng.

Đi ngâm suối nước nóng với Koigasaki ư? Chẳng lẽ là tắm chung…?

Không được, nếu tắm chung thì đàn ông khác cũng sẽ nhìn thấy cơ thể trần của Koigasaki mất!

Sau đó, hai chúng tôi dùng điện thoại tìm một khách sạn suối nước nóng gần đó, có không khí đẹp, rồi gọi điện đặt phòng.

Chúng tôi đặt được khách sạn một cách thuận lợi, rồi nhập địa chỉ vào hệ thống định vị và xuất phát.

Không ngờ lại đột nhiên được đi tắm suối nước nóng cùng Koigasaki…!

Điều này khiến tôi không khỏi có chút mong đợi.

Có thể cùng Koigasaki trải qua những khoảnh khắc ngọt ngào và đầy kích thích…

Đến khách sạn, chúng tôi nói với quầy lễ tân rằng muốn dùng bữa và tận hưởng suối nước nóng rồi trả phòng trong ngày, thế nên đã chọn dịch vụ đi về trong ngày: dùng bữa xong, tắm suối nước nóng rồi về nhà. Dù là dịch vụ đi về trong ngày, nhưng hình như họ vẫn đưa chúng tôi lên phòng.

Sau khi hoàn tất thủ tục đặt phòng, bà chủ dẫn chúng tôi đến phòng.

"Phòng của quý khách là phòng này ạ."

"Ồ ồ…"

Khác hẳn với nhà trọ mà câu lạc bộ từng ở hồi trước, đây là một khách sạn sang trọng và đẹp đẽ. Phía trước là một căn phòng kiểu Nhật rộng khoảng bốn chiếu, bên trong có một căn phòng gỗ nhỏ với bàn và hai chiếc ghế.

Bà chủ giải thích về bữa tối cho chúng tôi.

Thời gian dùng bữa có thể tự chọn, nên đã hẹn vào bảy giờ tối, một tiếng sau đó.

"À còn về việc tắm rửa… tầng ba có nhà tắm lớn, tầng bốn có bể tắm lộ thiên. Ngoài ra, phòng của quý khách cũng có bể tắm lộ thiên, xin hãy tận dụng tối đa nhé."

"Ơ… cái… cái này là sao!"

Trong phòng có bể tắm lộ thiên ư? Cái này thì tôi không biết! Khách sạn này sang trọng quá mức rồi còn gì?

"Vậy thì, xin mời quý khách thong thả tận hưởng ạ."

Giải thích xong xuôi, bà chủ rời khỏi phòng.

Ở riêng hai người trong phòng khách sạn, cảnh này khiến tim tôi đập nhanh, nhưng Koigasaki bật TV lên, hai người bắt đầu xem chương trình hài kịch, cười cười nói nói, cái cảm giác hồi hộp ấy cũng tan biến lúc nào không hay.

"Vậy thì sắp đến giờ rồi, đi tắm ngay thôi nào."

…!

Không hiểu sao, Koigasaki lại cứng đờ cả mặt, đứng bất động tại chỗ.

"…? Gì… gì vậy chứ?"

"À, không… không có gì! Tắm mà, đi tắm thôi!"

Koigasaki không hiểu sao lại đỏ bừng cả mặt, nói chuyện mà cũng chẳng dám nhìn tôi.

"Nói… nói chứ cậu… định đi tắm ở bể nào?"

"Ơ? À… cô ấy nói có mấy bể mà."

Cô ấy đã giải thích rồi, tôi nhớ là có nhà tắm lớn ở tầng ba, bể tắm lộ thiên ở tầng bốn, với cả… bể tắm lộ thiên có sẵn trong phòng nữa.

"Vậy thì, bồn nào cũng được... nhưng mà nhân tiện có cơ hội hiếm có, hay là mình đi suối nước nóng lộ thiên trong phòng luôn nhé!"

"..." Không hiểu sao, Koigasaki mặt đỏ bừng, tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi. Cô ấy bị làm sao vậy nhỉ...?

"...? Mà cậu định đi bồn tắm nào?"

"Hả? Tớ... tớ muốn... cái đó..."

"Hả?" Giọng cô ấy nhỏ dần, đến nỗi tôi không thể nghe rõ nữa.

"À, cái đó, tớ muốn ngâm mình ở bồn lộ thiên!"

"À... ra vậy à...?" Bồn lộ thiên, là bồn tắm lộ thiên ở tầng bốn phải không nhỉ? Dù thấy Koigasaki có vẻ lạ lạ, tôi vẫn đáp lại cô ấy.

Tôi lấy đồ lót ra khỏi túi, rồi lấy yukata và khăn tắm từ tủ quần áo trong phòng.

"Vậy tớ đi ngâm bồn trong phòng đây."

"Ừm... ừ! Cậu cứ đi đi!"

"Cậu vẫn chưa đi tắm à?"

"Đợi... đợi chút nữa tớ đi! Đừng bận tâm tới tớ!"

"...? Ồ... được thôi..." Từ nãy đến giờ cô ấy bị sao vậy nhỉ? Dù cảm thấy khó hiểu, tôi vẫn đi vào phòng thay đồ và cởi quần áo.

Tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, tôi ngâm mình vào bồn tắm trong nhà trước.

"Phù~ Sống lại rồi đây!"

Một lúc sau, tôi rời bồn tắm và đi ra khu vực tắm lộ thiên bên trong.

"Ối chà!" Tôi không kiềm được mà thốt lên một mình.

Dù trời khá lạnh, nhưng bầu trời đêm đầy sao lấp lánh thì đẹp đến nỗi bầu trời Tokyo chẳng thể nào sánh bằng.

"Chà ~ tuyệt thật đấy." Ngâm mình vào bồn thì không còn thấy lạnh nữa.

Được ngâm mình trong suối nước nóng lộ thiên thoải mái dưới một bầu trời sao tráng lệ như vậy thì còn gì bằng.

Ước gì có thể ngâm cùng Koigasaki thì hay biết mấy—

... Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ! Dù sao đi nữa thì chuyện đó cũng bất khả thi.

Mấy cái bồn tắm lộ thiên gắn liền với phòng thế này, nói tóm lại là để cho các cặp đôi hoặc gia đình cùng ngâm. Bởi vì các cặp đôi hay gia đình muốn ngâm suối nước nóng lộ thiên cùng nhau, nhưng suối nước nóng lộ thiên thông thường thì nam nữ riêng biệt nên không làm được.

Tôi nhớ lại chuyện hôm qua, cái vụ mà người yêu tôi nổi giận đùng đùng khi tôi lỡ thấy cô ấy chỉ mặc đồ lót. Nhìn cái vẻ đó của cô ấy, để mà tắm chung... chắc phải đợi ít nhất mười năm nữa, không, dù không đến mức đó, thì tôi nghĩ chắc phải đợi đến khi cưới nhau mới dám mơ tới.

"Haizzz~ Ước gì được ngâm suối nước nóng lộ thiên cùng Koigasaki..." Tôi không kìm được mà bộc lộ tiếng lòng, tự nói tự nghe thế này thật vô dụng...

"Cậu... cậu đang nói cái gì mà ngại ngùng thế hả?"

"Hả? Ngại ngùng gì cơ...? Hả... hả hả!"

Rõ ràng là tôi đang lẩm bẩm một mình, thế mà lại bị một giọng nói quen thuộc "xóc" cho một câu. Trong giây lát tôi suýt nữa thì bỏ qua luôn, nhưng rồi vẫn ngạc nhiên quay về phía có tiếng nói phát ra.

"Hả... Hả hả hả hả hả hả hả!"

Tôi kinh ngạc hét lên. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi hoài nghi đôi mắt mình. Tôi thật sự nghĩ mình đã nhìn thấy ảo giác.

Trước mắt tôi... là bóng dáng của Koigasaki, người đang quấn khăn tắm, tóc búi củ tỏi...

"Tạ... tại... tại sao... cậu... cậu lại..." Tôi quá đỗi bàng hoàng, đến nỗi không nói nên lời.

Tại sao Koigasaki lại ở bồn tắm lộ thiên này chứ!

"Tớ... tớ cũng muốn ngâm suối nước nóng lộ thiên trong phòng mà! Không được sao?" Koigasaki mặt đỏ bừng, ánh mắt đảo đi đảo lại, rồi cứ thế... bước vào ngâm chung bồn với tôi.

Bồn tắm lộ thiên chỉ rộng hơn bồn tắm trong nhà một chút xíu, hai người ngâm vẫn khá chật, phải sát vào nhau mới được.

"Muốn ngâm suối nước nóng lộ thiên trong phòng... vậy... vậy thì đợi tớ ra rồi hãy ngâm..."

Chờ tôi ra rồi ngâm cũng được mà, chưa kịp nói hết câu thì Koigasaki đã ngồi đối diện tôi và véo mũi tôi.

"Ch... chuyện gì...?" Dù cơ thể được che bằng khăn tắm, nhưng bờ vai trắng ngần, vòng một cùng gương mặt đáng yêu đỏ bừng của Koigasaki lại sát gần khiến tim tôi đập càng lúc càng nhanh.

"Tớ... tớ muốn nói... là... là muốn cùng... muốn cùng cậu ngâm suối nước nóng lộ thiên!" Koigasaki mặt đỏ bừng nhìn thẳng vào tôi, giọng điệu ngượng ngùng đến mức gần như muốn khóc.

Nghe cô ấy nói, mọi cảm xúc ngạc nhiên, vui sướng, phấn khích bỗng chốc bùng nổ, khiến tôi có một khao khát mãnh liệt muốn ôm chặt Koigasaki.

Aaa, Koigasaki lúc này, phía dưới chiếc khăn tắm này chắc chắn không mặc gì cả phải không? Sự thật này càng khiến sự hưng phấn của tôi gần như chạm tới giới hạn.

"Koi... Koigasaki..." Cuối cùng tôi không kìm được nữa, nhẹ nhàng chạm vào mặt Koigasaki.

"Á! Kashi... Kasiwada...?" Má Koigasaki nóng rực. Đôi mắt cô ấy hơi ướt, má đỏ bừng, nhìn tôi với vẻ mặt đầy bối rối.

Dưới bầu trời đầy sao, hai người yêu nhau cùng ngâm mình trong một bồn suối nước nóng lộ thiên... Một khung cảnh tuyệt vời đến thế này, nếu tôi không làm gì thì mới là lạ ấy chứ!

Hôm qua trong phòng Koigasaki, chúng tôi cứ bị làm phiền mãi.

Tôi vuốt ve má Koigasaki, nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy, Koigasaki từ từ nhắm mắt lại.

Tôi cũng nhắm mắt... và đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của Koigasaki.

"Ưm, hộc..." Hơi thở của Koigasaki rõ ràng và đầy quyến rũ. Không lâu sau, tôi rời khỏi môi cô ấy.

"Koigasaki...!" Sau khi buông mặt cô ấy ra, khi định nhìn sâu vào đôi mắt Koigasaki một lần nữa thì... tôi phát hiện ra một chuyện động trời.

Chiếc khăn tắm quấn trên người Koigasaki, không biết từ lúc nào đã... trôi ra khỏi người cô ấy trong bồn...

Vòng một trắng nõn của Koigasaki lồ lộ hoàn toàn trong bồn tắm.

Lần đầu tiên nhìn thấy vòng một của Koigasaki, dù biết là không được nhưng tôi vẫn không thể kìm được mà cứ nhìn chằm chằm.

"Ơ... Á... Áaa!" Koigasaki nhận ra ánh mắt của tôi, nhìn xuống ngực mình cũng phát hiện ra tình hình, liền vội vàng dùng tay che lại.

Ngay khoảnh khắc đó, có thứ gì đó nhỏ giọt xuống bồn tắm.

Đó là chất lỏng màu đỏ... Ơ, là máu ư? Đây là máu từ người tôi nhỏ xuống phải không? Tại sao tôi lại chảy máu...!

"Khoan đã, cái đó của cậu là...!" Koigasaki chỉ vào tôi, lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Khi tôi kịp nhận ra, đầu và cơ thể tôi đã nóng đến khó tin, đồng thời ý thức cũng vụt tắt ngay lúc đó.

"Ưm...?" Khi hoàn hồn lại, trần nhà cao lớn đập vào mắt tôi.

"Kasiwada, cậu tỉnh rồi à?"

Tôi hơi quay mặt sang trái, thấy Koigasaki đang mặc yukata, nhìn tôi với vẻ mặt méo xệch. Tôi vội vàng bật dậy.

Hả? À phải rồi, tôi đã bất tỉnh khi đang ngâm mình ở bồn lộ thiên...

"Cậu không sao chứ!"

"Vâng... vâng ạ... Ủa, đây là..." Mũi tôi đang nhét đầy giấy vệ sinh.

"Cậu đã chảy rất nhiều máu mũi trong bồn tắm lộ thiên rồi bất tỉnh luôn đấy!"

"Thậ... thật sao!"

Thì ra là máu mũi à...

À đúng rồi, tôi đã nhìn thấy ngực Koigasaki, rồi quá kích động...

Đang ngâm suối nước nóng lộ thiên với bạn gái mà lại chảy máu mũi rồi bất tỉnh, đúng là quá kém cỏi mà...!

"Xin lỗi... nhiều chuyện quá, thật sự xin lỗi cậu..." Tôi đột nhiên ủ rũ, ngượng đến mức không dám nhìn mặt Koigasaki mà phải cúi đầu.

"Không sao đâu, phần nước nóng bị máu mũi cậu nhỏ vào, tớ đã vớt sạch sẽ rồi!" Koigasaki giơ ngón cái lên.

Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ nổi giận vì việc mình bị nhìn thấy vòng một, hay vì khi bầu không khí đang tốt đẹp thì tôi lại chảy máu mũi ngất đi, nói chung là kiểu gì cũng sẽ nổi giận vì một chuyện nào đó. Thế nhưng cô ấy lại không hề tức giận chút nào, điều này khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.

“……Là… là vậy sao? Cảm ơn cậu.”

“Quan trọng hơn là, cậu có sao không…?”

Dù tôi vô dụng đến thế, Koigasaki vẫn thật lòng lo lắng, dõi theo vẻ mặt tôi.

“Là… là vậy đó…”

Lúc này, tôi nhận ra Koigasaki đang ngồi vắt ngang trên tấm chăn của tôi. Điều này lại khiến tôi hình dung rõ mồn một bộ ngực của Koigasaki mà tôi vừa nhìn thấy ban nãy, khiến tôi – kẻ vô dụng này – một lần nữa lại hưng phấn.

“Xin phép. Tôi mang bữa ăn đến rồi đây ạ.”

“! Vâng… vâng ạ!”

Giọng bà chủ trọ vọng vào từ bên ngoài phòng, khiến tôi vội vàng đứng bật dậy. Koigasaki cũng nhanh chóng rời khỏi chỗ tôi.

À đúng rồi, bữa ăn có thể dùng ngay trong phòng…

“Ưm, ngon quá đi mất~~!”

“Khoan đã nào, Kashiwada, nói to thế… ngượng chết đi được! Mà đúng là rất ngon thật!”

Sau đó, chúng tôi thưởng thức món Kaiseki do bà chủ trọ mang đến, với nguyên liệu chủ yếu là hải sản như cua, sashimi, nhím biển, vân vân.

Từ sau bữa sáng ở nhà Koigasaki, chúng tôi chỉ ăn tạm bánh bao, cơm nắm và đồ ăn vặt mua ở cửa hàng tiện lợi trên xe. Đang đói bụng nên lại càng thấy ngon miệng hơn.

“Tôi vẫn muốn được ở lại đây một đêm nữa cơ~”

“Hả…!”

Sau khi ăn xong, Koigasaki đột nhiên nói câu đó, khiến tôi bất ngờ đến độ không thốt nên lời.

“Không… không được không được, chẳng phải ban nãy chúng ta vừa nói là bố cậu sẽ phản đối sao?”

“Thật là, cứ nói ‘bố cậu, bố cậu’ hoài… Cậu sợ bố đến thế cơ à! Hay là, cậu không muốn qua đêm ở khách sạn cùng tôi…?”

“…! Sao… sao có thể chứ!”

“Tóm lại, chỉ cần bố đồng ý là được chứ gì?”

Koigasaki lập tức lấy điện thoại thông minh ra gọi điện.

“Alo, bố ạ? Hôm nay con muốn qua đêm ở khách sạn cùng Kashiwada… Hả? Không phải đâu, chỉ là thỉnh thoảng con cũng muốn có không gian riêng tư với cậu ấy thôi mà. Thế nên cứ vậy đi nha~!”

Koigasaki cứ thế nói một cách tùy tiện rồi cúp máy.

“Rồi, thế là được rồi!”

“Thật sao! Không không, thế này không ổn đâu!”

Nghe cái kiểu nói chuyện vừa rồi, cô ấy chắc chắn chưa thuyết phục được bố đâu. Trong tình huống này mà cứ cố tình ở lại qua đêm thì… tôi chắc chắn sẽ bị làm thịt.

“Kashiwada, cậu không muốn ở cùng tôi sao…?”

“…! Đương nhiên tôi muốn chứ! Nhưng mà, về nhà cậu chúng ta cũng có thể ở cùng nhau mà.”

“…Tôi muốn hai đứa mình có không gian riêng tư cơ.”

“…”

Nghe câu nói đáng yêu của Koigasaki, lòng tôi chao đảo. Nếu được thì tôi cũng muốn thế thật. Nhưng mà…

Lúc này, Koigasaki mở tủ lạnh.

“Khát rồi… Cậu cũng muốn uống nước không?”

“Hả? Ờ, được…”

Koigasaki lấy hai cái cốc từ trên kệ, rót nước cho cả mình và tôi.

“Tôi cũng muốn hai đứa mình có không gian riêng tư… Nhưng xét đến tương lai của chúng ta, tôi nghĩ bây giờ nên về trước đã.”

“Ừm… chuyện đó tôi biết mà.”

Koigasaki vừa nói vừa uống cốc nước mình tự rót.

Tôi cũng uống một ngụm nước Koigasaki rót cho.

“…”

Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy rõ mồn một rằng đây không phải là vị nước lọc.

“Cái… cái quái gì thế này!”

“Được rồi, dính bẫy rồi nhé~ Đây là rượu sake trong tủ lạnh! Thế này thì cả tôi và cậu đều không thể lái xe được rồi, chỉ có thể ở lại qua đêm ở đây thôi!”

“Cái…!”

Lời nói Koigasaki thốt ra với vẻ mặt tinh nghịch khiến tôi choáng váng.

Con nhỏ này lại giở chiêu này ra…!

“Chuốc say rồi đưa về nhà… việc này thường là con trai mới làm chứ? Sao tôi lại phải vất vả thế này cơ chứ!”

Koigasaki có lẽ đã say rượu sake rồi, bắt đầu nói ra những lời táo bạo.

Cô ấy lại muốn ở riêng với tôi một đêm đến thế sao…? Chết tiệt, đáng yêu quá đi mất!

Cô ấy đã làm đến nước này rồi, đến cả tôi cũng thấy thế này thì chỉ còn cách ở lại qua đêm thôi chứ sao nữa!

Thế nhưng lúc này, không biết từ đâu lại vọng đến tiếng nhạc.

“À, có điện thoại!”

Koigasaki rời khỏi bên cạnh tôi, cầm lấy chiếc điện thoại thông minh đang sạc ở một góc phòng.

“Ơ, bố!”

Thấy màn hình điện thoại, Koigasaki sững người.

Bố cô ấy gọi điện đến sao…? Tôi có một dự cảm chẳng lành.

“Thôi bỏ đi, cứ kệ ông ấy đã.”

“Không phải, không được đâu!”

Koigasaki không nghe máy, không lâu sau điện thoại cũng không reo nữa.

“Ơ, mặc dù ban nãy tôi không để ý, nhưng cả LINE lẫn điện thoại bố đều gọi rất nhiều cuộc!”

Koigasaki kiểm tra điện thoại xong, bắt đầu bồn chồn.

“Hả, bố cậu ấy nói gì?”

“Con đang ở đâu? Khách sạn nào? Về ngay cho bố…”

Trong lúc Koigasaki đang đọc tin nhắn LINE bố gửi, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

“Thật là, lại là bố nữa! Phiền phức quá đi mất!”

“Đưa đây! Tôi nghe cho!”

“Hả?”

Tôi vụt một cái giật lấy điện thoại của Koigasaki.

“Cháu… chào bác… cháu là Kashiwada.”

Tôi run rẩy nhấc điện thoại lên.

“…! Cậu là…”

“Không… cháu xin lỗi bác! Vì Momo dù thế nào cũng không chịu nghe máy nên…”

“…Các cháu đang ở đâu?”

Tôi lập tức nói tên khách sạn mà chúng tôi đang ở cho bố cô ấy.

“Khoan đã, cậu làm gì mà lại nói tên khách sạn cho ông ấy chứ!”

Koigasaki giật lấy điện thoại từ tay tôi, rồi cúp máy.

“Thật là, Kashiwada, đồ phản bội nhà cậu~!”

“Biết làm sao được chứ! Tôi đâu thể để bố cậu ghét bỏ chứ! Vì sau này còn muốn được ở bên cậu…”

“…”

Lời tôi nói khiến mặt Koigasaki bỗng chốc đỏ bừng.

“Ka… Kashiwada… cậu… cậu suy nghĩ nhiều đến vậy, nên mới lo lắng cho bố tôi sao…”

“Ờ, đương nhiên rồi!”

Koigasaki mặt đỏ bừng, vẻ mặt đờ đẫn.

“Tự… tự dưng… đầu óc trống rỗng quá…”

“Ơ, đợi đã, Koigasaki?”

Koigasaki đổ ập cả người xuống chăn. Chỉ uống một ly rượu sake mà lại say đến mức này sao…? Tôi nhớ rượu sake có nồng độ cồn rất cao mà.

Tôi để Koigasaki đang nằm trên chăn gối đầu lên đùi mình, chạm vào má cô ấy, thấy nóng bừng.

“Koigasaki… cậu không sao chứ?”

“Ừm, Kashiwada…”

Koigasaki với má ửng hồng, ánh mắt đờ đẫn… Thẳng thắn mà nói, trông vô cùng quyến rũ.

…Không được! Tôi đang nghĩ cái quái gì vậy!

Lúc này, Koigasaki dùng tay vặn vẹo dây thắt lưng áo yukata.

“! Sao… sao thế?”

Chẳng lẽ cô ấy muốn cởi yukata sao?

“Tôi hình như ăn hơi nhiều rồi… Dây thắt lưng, chặt quá…”

“…! Tôi… tôi biết rồi… Vậy tôi giúp cậu nới lỏng ra một chút nhé…”

“Ừm…”

Bàn tay run lẩy bẩy vì quá căng thẳng của tôi, vươn tới dây thắt lưng chiếc yukata của Koigasaki.

Không không, đây không phải là để giúp cô ấy cởi yukata, chỉ là nới lỏng dây thắt lưng một chút thôi…

“Cô Koigasaki, có người đến tìm cô ạ…”

“…Hả?”

Lúc này, tiếng bà chủ trọ vọng đến, khiến tôi kinh ngạc thốt lên. Có người…? Chẳng lẽ đó… là bố vợ sao? Vừa nãy tôi đã nói tên khách sạn cho ông ấy, nên ông ấy đến rồi sao!

Chết rồi, tình huống này, ông ấy chắc chắn sẽ hiểu lầm tôi đang giở trò với Koigasaki…

“…”

"Ố... bố... bố ơi...! Mẹ cũng đến nữa ạ?"

Linh cảm chẳng lành của tôi đã thành sự thật... Sau khi bà chủ quán mở cửa, bên cạnh bà là bác Koigasaki với vẻ mặt dữ tợn. Bác gái cũng đứng bên cạnh với vẻ mặt ngơ ngác.

"Cái gì! Chờ đã, hai đứa đang làm cái gì thế hả?"

Bác trai nhìn thấy cảnh tượng của chúng tôi, quả nhiên đã hiểu lầm, bác ấy hét lớn.

"Thật... Thật không thể tin được... Hai đứa thật sự đến đây à?"

"Momo, con... con làm sao vậy? Nhìn con không ổn chút nào..."

Bác gái bình tĩnh hỏi.

"À, thật ra là, cô ấy uống rượu sake say rồi..."

Tôi vội vàng giải thích.

"Ế ế?"

Lời nói của tôi khiến bố mẹ cô ấy ngạc nhiên, rồi họ bước vào phòng. Bác gái đỡ nửa thân trên của Koigasaki từ đùi tôi sang đùi của mình.

"Trời ạ, bình thường con có uống được rượu đâu, làm cái gì thế không biết... Còn làm phiền bạn Kashiwada nữa."

"À, cháu là Kashiwada đúng không... Cháu ra bãi đỗ xe trước đi. Bác có chuyện muốn nói với Momo."

"Ế!"

Bị bác trai lườm cho một cái, tôi chỉ có thể đáp "V... vâng, cháu biết rồi ạ" rồi thay quần áo, thu dọn hành lý, sau đó rời khỏi phòng và đi đến bãi đỗ xe.

Không ổn rồi, thế này chắc chắn sẽ bị mắng đây...

Một mình tôi run rẩy vì sợ hãi khi chờ đợi ở bãi đỗ xe.

Cảnh tượng vừa rồi, chắc chắn bác trai đã hiểu lầm... Aaa, chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi.

Không lâu sau, cả ba người họ bước ra từ sảnh khách sạn.

Koigasaki được bố cõng trên lưng.

"Momo sẽ ngồi xe của Momo, còn Kashiwada..."

"Cháu đi xe của bác nhé."

"...! V... vâng ạ..."

Tôi và bác trai cùng ngồi xe?

Quả nhiên, bác ấy chắc chắn muốn mắng tôi một trận...

Sau khi bác trai để Koigasaki lên xe của cô ấy, bác ấy vào xe của mình, tôi cũng sợ hãi ngồi vào ghế phụ.

Sau khi thắt dây an toàn, xe bắt đầu lăn bánh.

"............"

Sau khi lên xe, tôi cứ nghĩ sẽ bị mắng một trận, nhưng bác trai lại im lặng một cách bất ngờ.

Trong xe duy trì một sự im lặng nặng nề.

"Cháu có vẻ muốn Momo về nhà an toàn nhỉ."

"......Ế?"

Bác trai đột nhiên nói ra một lời nói ngoài dự kiến, khiến tôi ngạc nhiên thốt lên.

"Vừa nãy Momo đã nói với bác. Cháu đề nghị muốn về, là Momo nhất quyết giữ cháu lại."

"À, vâng ạ..."

Koigasaki cô ấy đã giải thích rõ ràng sao...

"Momo đúng là đã tìm được một chàng trai tốt."

"......!"

Đây là... Bác trai đang khen tôi sao!

"Cháu muốn thuyết phục Momo, nhưng Momo nhất quyết muốn ở lại đúng không. Dù sao con bé cũng bướng bỉnh và tùy hứng mà."

"À... à haha..."

Tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể ậm ừ đáp lại.

"Cháu chắc hẳn nghĩ rằng ông bố này bảo vệ con bé quá mức đúng không."

"Ế! Không ạ, sao lại thế được..."

"Dù cho bị Momo ghét vì bảo vệ quá mức và xa lánh bác... nhưng cả cháu và Momo đều chưa đủ trưởng thành, bác có nghĩa vụ phải trông nom hai đứa."

"......!"

Bác trai không hề muốn chia rẽ tôi và Koigasaki.

Có lẽ bác ấy chỉ là một ông bố tốt lo lắng thái quá cho con gái mà thôi.

Chỉ cần biết rằng tôi không hoàn toàn bị bác ấy oán hận, tôi đã thở phào nhẹ nhõm.

"V... vậy thì, cháu... cháu sẽ cố gắng hết sức để có thể tự lập, để bác công nhận cháu!"

Tôi hy vọng bác trai có thể công nhận tôi phần nào, cũng muốn cho bác thấy được thành ý của tôi đối với Koigasaki, nên đã nói với bác như vậy.

"......Nhưng mà, nghe nói Momo có bạn trai, lúc đó bác thật sự muốn giết người đấy."

"......Ế ế!"

Bác trai đột nhiên thốt ra một lời nói rất nguy hiểm, khiến tôi giật mình.

Quả nhiên bác ấy siêu ghét tôi! Ghét đến mức muốn giết tôi!

"Haha, đùa thôi. Khi nào cháu có thể tự lập, đến lúc đó... hãy đến chào hỏi bác nhé."

"......!"

Gương mặt nghiêng của bác trai, lộ ra một chút nụ cười.

Chẳng lẽ bác trai... đã hơi công nhận tôi rồi sao?

"V... vâng ạ!"

Tôi dùng hết sức lực, tinh thần phấn chấn đáp lời bác.

Hy vọng có một ngày, tôi có thể được bác trai công nhận... trở thành một người tự lập, để bác có thể yên tâm giao Koigasaki cho tôi!

Tôi kiên định thề trong lòng như vậy.

Ngày hôm đó sau khi về đến nhà Koigasaki, theo lệnh của bác trai, Koigasaki đến phòng chị gái và ngủ cùng chị, còn tôi ngủ qua đêm ở phòng của Koigasaki.

Koigasaki tuy có vẻ không hài lòng, nhưng dù sao cô ấy vẫn phải nghe lời bố, nên ngoan ngoãn đi đến phòng của chị gái.

"Thật là, con sẽ đi phàn nàn với chị!"

"Chị con ngày mai còn có công việc, để chị ấy ngủ đi."

"À, bạn Kashiwada... bác còn có chuyện muốn hỏi cháu."

"Ế?"

Tôi vừa định quay về phòng Koigasaki thì bị bác trai gọi lại.

"Nghĩ kỹ thì, bác vẫn hoàn toàn không hiểu gì về cháu cả. Nhưng, nếu không mượn rượu thì bác thật sự không thể giao tiếp suôn sẻ với người trẻ tuổi được."

"Ế..."

Bác trai vừa nói xong, liền đặt mạnh một chai rượu sake lên bàn ở phòng khách.

"Tối nay xin cháu hãy ở lại bầu bạn với bác nhé."

"Ế, ế...?"

"Ôi chao, hai người định uống với nhau sao? Tôi cũng muốn uống!"

Không hiểu sao cả bác gái cũng tham gia luôn.

Cứ như vậy, ngày hôm đó, không hiểu sao tôi lại uống đến tận khuya với bố mẹ của Koigasaki.

Nội dung chủ yếu là hỏi về những chuyện liên quan đến tôi, quen biết Koigasaki như thế nào, thích Koigasaki ở điểm gì...

Đến khoảng ba giờ sáng thì cuối cùng cũng giải tán.

"Bạn Kashiwada... thật xin lỗi cháu nhé, đã để cháu bầu bạn với ông già bướng bỉnh này."

"Ế, không không, sao lại thế ạ!"

"Nhưng đừng nhìn thái độ của ông ấy như vậy, ông ấy có vẻ khá ưng ý cháu đấy, mong là sau này cháu cũng sẽ hòa hợp với Momo nhé."

Trước khi đi ngủ, bác gái đã nói với tôi như vậy.

Trở về phòng Koigasaki, tôi một mình trải qua một đêm buồn tẻ.

Dù cho có quen nhau bao nhiêu năm đi chăng nữa, tình cảm của tôi dành cho Koigasaki chỉ có không ngừng lớn thêm.

Tôi muốn nhanh chóng tự lập, được ở bên Koigasaki...

Trước đây tôi cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng hôm nay đã khiến cho suy nghĩ này của tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn.