「Thôi được rồi… tôi đi gặp gia đình đây.」
Rời khỏi trường H, Hasegawa nói với chúng tôi.
「À, à ừm… Vậy à.」
「Hasegawa, thật sự cảm ơn cậu đã giúp đỡ nhiều như vậy!」
Nghe Koigasaki nói vậy, Hasegawa mỉm cười.
「Ưm~ Vậy là Misaki cũng về nhà sau ba ngày xa cách rồi nhỉ~」
「À, cũng cảm ơn Misaki đã giúp đỡ nhiều như vậy nhé!」
Bốn chúng tôi đến ga Sapporo rồi chia tay ở đó.
Chúng tôi chào tạm biệt Hasegawa và Kurono, rồi dõi theo hai người họ lên tàu điện.
「Hasegawa ấy à… Cô ấy gọi điện cho tôi vào ngày hôm sau, tức là sau cuộc điện thoại cuối cùng của cậu.」
「…!」
Koigasaki hẳn là đang nói về hôm hội sau đó nhỉ.
「Hasegawa đã nói với tôi rằng 'Hãy tin Kashiwada-kun'... Cô ấy đã cố gắng thuyết phục tôi rất nhiều lần. Thế nhưng, tâm trạng tôi lúc đó không thể nào chấp nhận lời của Hasegawa được… Khi xem đoạn phim đó, tôi lại sinh nghi liệu cậu có nảy sinh tình cảm đặc biệt với Hasegawa nữa không…」
「Koi… Koigasaki… Xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng đến vậy.」
Nghe tôi nói vậy, Koigasaki lắc đầu.
「Tôi mới là người phải xin lỗi, vì đã không tin cậu. Trước đây, cậu Kashiwada rõ ràng đã nói rằng nếu có bất kỳ lo lắng hay bất mãn gì thì cứ nói ra hết, nhưng tôi lại tự mình chôn giấu trong lòng… Sau chuyện lần này, tôi sẽ tin cậu, có chuyện gì cũng sẽ nói hết với cậu.」
「Là vì tôi đã làm những việc khiến cậu mất đi sự tin tưởng, nên cậu mới không nói gì với tôi… Nhưng từ giờ trở đi, tôi sẽ không để cậu phải lo lắng nữa… Mong rằng cậu cũng có thể nói mọi chuyện cho tôi biết.」
「Ừm.」
Koigasaki khẽ cười đáp lời tôi, vẻ mặt hơi chua chát.
「…Hasegawa thật sự rất quan tâm đến tôi và Kashiwada… Những lời cô ấy nói vừa nãy, tôi nghĩ cũng là để xác nhận tấm lòng thật sự của tôi, nên cô ấy mới nói như vậy.」
「…Ừ, phải rồi…」
Hasegawa… thật sự xin lỗi cậu, và cả… cảm ơn cậu nữa.
Vừa nhắm mắt lại, trong đầu tôi liền hiện lên vẻ mặt đau khổ của Hasegawa vừa rồi, khiến lòng tôi quặn thắt.
Tôi cảm thấy mãnh liệt rằng lần tới gặp cô ấy, tôi nhất định phải xin lỗi và cảm ơn cô ấy một lần nữa.
「Mà nói thật, tôi đã giật mình hết cả hồn luôn. Misaki nhắn LINE bảo tôi đến bãi cỏ khoa Khoa học tự nhiên, ai dè lại là cậu và Hasegawa ở đó.」
「Haha… Tôi cũng nghĩ vậy.」
「Hôm nay cậu đến Hokkaido à?」
「Ừ.」
「Cậu sẽ ở lại đến bao giờ?」
「Chắc là ngày mai. Tôi nghĩ đi về Hokkaido trong một ngày thì vất vả quá, nên đã đặt khách sạn rồi.」
「Ơ kìa──! Sao còn phải đặt khách sạn làm gì! Cứ về nhà tôi mà ở chứ.」
「Ể… thật ư? Không, lúc đó chúng ta vẫn đang cãi nhau, tôi đâu dám chắc cậu sẽ cho tôi ở chứ.」
「Haha, cũng đúng.」
「Hơn nữa, ba cậu ấy, hình như rất cưng chiều cậu… Chắc không đời nào để tôi ở nhà cậu đâu nhỉ?」
「Ê, cậu lo cho ba à? Không sao đâu mà! Cậu cứ hủy khách sạn rồi đến nhà tôi đi! Để tôi gọi điện thoại ngay.」
「Ể… ể ể!」
Lời đề nghị bất ngờ của Koigasaki khiến tôi giật mình.
「Nhưng mà, lần trước cậu chẳng phải nói là có lẽ không thể cho tôi ở nhà cậu sao?」
Lần trước khi tôi một mình đến Hokkaido để gặp Koigasaki, cô ấy đã nói vậy với tôi, nên tôi mới phải đi thuê khách sạn.
「À~ Lần trước là do tôi giấu tiệt chuyện có bạn trai mà. Chắc chắn sẽ bị mắng là yêu đương từ cấp ba thì còn quá sớm. Nhưng sau khi lên đại học, tôi đã kể về cậu rồi, nên không sao đâu!」
「Thật… thật sao! Là vậy ư?」
Koigasaki không đợi tôi trả lời đã gọi điện về nhà.
「À, alo, mẹ à? Thật ra bạn trai con đang từ Tokyo đến đây ạ…」
Cô ấy giải thích tình hình hiện tại, rồi hỏi xem có thể cho tôi ở lại qua đêm không. Tôi không ngờ mình sẽ đến nhà Koigasaki, lập tức trở nên căng thẳng.
「Được rồi! Con cũng đang định tìm một ngày để cho cậu gặp ba mẹ, giờ thì đúng lúc quá rồi còn gì~!」
「Ha, haha…」
Nếu không có chuyện gì xảy ra, thì tôi cũng muốn đến chào hỏi gia đình cô ấy, cũng muốn đến nhà Koigasaki… Nhưng mà nghĩ đến ông ba đó, làm sao tôi có thể không căng thẳng cho được chứ.
Người ba ấy, chỉ vì không muốn Koigasaki phải đi tàu điện đông người mà dọn nhà đến gần trường cấp ba. Ông ấy chắc chắn cực kỳ cưng chiều Koigasaki.
Một người con gái như vậy mà có bạn trai, ông ấy chắc chắn sẽ ghét cay ghét đắng lắm đây…?
Hồi Koigasaki từng tổ chức sinh nhật cho tôi, tôi có gặp ông ấy một lần, nhưng lúc đó tôi và Koigasaki vẫn là bạn bè, vả lại tôi hầu như không nói chuyện gì với ba cô ấy cả…
Không có nhiều thời gian để bận tâm nữa, tôi bị Koigasaki kéo đi đến nhà cô ấy.
「Hiện giờ nhà mới đang xây, nên chúng tôi đang ở trong một căn hộ chung cư.」
「Ể, à, vậy à?」
Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ dẫn tôi về căn biệt thự như hồi còn ở Tokyo, nên nghe câu này tôi thấy hơi nhẹ nhõm một chút.
Thế nhưng, việc phải chào hỏi bác trai thì vẫn không thay đổi…
「Đến nơi rồi~ Đây là căn hộ của nhà tôi đó!」
「…!」
Từ một ga tàu không xa ga Sapporo lắm, đi taxi khoảng mười lăm phút, chúng tôi đã đến một căn hộ chung cư sang trọng. Nghe nói bình thường cô ấy đi học bằng ô tô, nhưng hôm nay vì có thể có tiệc rượu sau buổi sinh hoạt câu lạc bộ, nên đã đi tàu điện và taxi.
Tôi đúng là đồ ngốc khi nghĩ chung cư thì sẽ đỡ căng thẳng hơn. Một nơi ở của nhà giàu như cô ấy, dù là chung cư thì chắc chắn cũng phải theo tiêu chuẩn của người giàu mà.
Koigasaki nhập mật khẩu ở lối vào, rồi cửa tự động mở ra.
Chúng tôi đi thang máy lên tầng ba mươi lăm, nơi có căn hộ của Koigasaki.
「Chào mừng hai cháu~」
Cửa tiền sảnh vừa mở ra, mẹ của Koigasaki, người từng chăm sóc tôi trước đây, mỉm cười chào đón chúng tôi.
Dù tôi còn nhớ lần gặp trước cũng từng kinh ngạc vì cô ấy trông trẻ trung và xinh đẹp đến thế nào, nhưng tôi đã quên mất dung mạo của cô ấy rồi. Thế nhưng, sau mấy năm không gặp, lần này gặp lại tôi lại một lần nữa bị vẻ trẻ trung và nhan sắc của cô ấy làm cho choáng váng. Đây có phải là cái gọi là 'mỹ ma nữ' không nhỉ…
「Cháu… cháu chào bác! Thật ngại quá vì đã làm phiền đột ngột ạ!」
「Kashiwada──!」
「!」
Vừa nghe thấy tiếng gọi từ trong phòng, một cô bé liền chạy ùa ra.
「…! Yuzu… Yuzu à?」
Người chạy ra tiền sảnh chính là cô bé đáng yêu quen thuộc đó… em gái của Koigasaki, Yuzu. Ba năm không gặp, con bé đã cao lên rất nhiều, khuôn mặt cũng ra dáng người lớn hơn rồi.
「Cuối cùng anh cũng đến thăm Yuzu rồi!」
「Này này, Yuzu, mẹ đã bảo con không được chạy trong nhà rồi mà! Với lại, không được gọi thẳng tên bạn trai của chị chứ!」
Mẹ của Koigasaki chỉnh đốn Yuzu.
「Nhưng mà— chị cũng gọi Kashiwada mà—」
「Kashiwada-kun, cháu đừng khách sáo, vào đi.」
「Dạ… dạ vâng ạ! Cháu xin phép!」
Có vẻ như bác trai vẫn chưa về nhà… Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cứ thế, chúng tôi đi vào phòng khách nhà Koigasaki. Phòng khách này khá rộng rãi, trên tấm thảm trông có vẻ cao cấp là bộ sofa cũng trông rất sang trọng. Phía đối diện đặt một chiếc tivi lớn hơn chiếc ở nhà tôi một cỡ.
Tôi, Koigasaki và Yuzu đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách. Chiếc ghế to và êm ái đến mức khiến tôi cứ bồn chồn không yên.
“Kashiwada này, anh rõ ràng là bạn trai của Yuzu mà sao chẳng bao giờ đến tìm Yuzu vậy! Yuzu sẽ đi 'ngoại tình' với bạn trai trong lớp bây giờ đấy!”
“Cái gì cơ…!”
“Yuzu! Con học mấy lời này ở đâu ra vậy hả!”
Lời nói “dội bom” của Yuzu lập tức bị bác gái đang chuẩn bị nước uống trong bếp chỉnh lại.
“Thì tivi chiếu đầy ra đấy chứ.”
“Ha... ha ha ha... Xin lỗi nhé, Yuzu.”
Tuy Yuzu vẫn còn nhớ và yêu mến tôi đến vậy khiến tôi rất vui, nhưng thực sự tôi chẳng biết phải trả lời thế nào cho phải.
Hồi tôi học năm nhất cấp ba, sau lần cùng Koigasaki và Yuzu đi chơi ở Tokyo DOME CITY, tôi đã không gặp lại con bé nữa, cứ ngỡ nó đã quên mình rồi chứ...
Mà giờ trông nó càng ngày càng giống Koigasaki, ra dáng một tiểu mỹ nhân rồi.
“Yuzu, con năm nay mấy tuổi rồi?”
“Tám tuổi ạ!”
“Ồ vậy à, thế là thành học sinh tiểu học rồi nhỉ.”
“Là học sinh tiểu học lâu rồi ấy chứ!”
Dù thấy con bé có vẻ điềm tĩnh hơn trước, nhưng cái tính cách lanh lợi thì vẫn chẳng thay đổi chút nào.
“Con Momo này, có dẫn bạn trai về thì phải báo trước một tiếng chứ. Nhà cửa hơi bừa bộn một chút, mong cháu thông cảm nhé.”
Bác gái đặt nước uống lên bàn và mỉm cười gượng gạo.
“À, cháu xin lỗi ạ! Tại cháu tự ý đến mà không báo trước cho Momo ạ!”
Tôi vội vàng xin lỗi bác gái.
Bác ấy nói nhà bừa bộn, nhưng thực ra thì gọn gàng đến kinh ngạc.
“Ôi chao, vậy à? He he... Thảo nào con Momo vui mừng đến thế. Momo này, tốt thật đấy con.”
“Ơ? Đâu... đâu có, con vẫn bình thường mà!”
Trước mặt bác gái, Koigasaki có vẻ hơi trẻ con một chút. Cứ nghĩ đến cảnh Koigasaki tìm cách chống chế để che giấu sự ngượng ngùng là thấy đáng yêu vô cùng.
“Mà nói mới thấy, đúng là đáng ngạc nhiên thật đấy... Con Momo vốn dĩ chẳng biết giao tiếp với con trai, lần đầu tiên nó dắt bạn trai về nhà làm mẹ cũng giật mình... Rồi giờ hai đứa thành người yêu của nhau luôn rồi.”
Bác gái mỉm cười hiền hậu nhìn tôi và Koigasaki. Điều đó khiến tôi có chút ngượng ngùng.
“Khoan đã mẹ! Anh Kashiwada là bạn trai của Yuzu mà!”
“He he he, ngay cả Yuzu cũng ưng cậu đến thế cơ à. Được rồi, được rồi, Kashiwada-kun cũng là bạn trai của Yuzu nhé.”
Khoan đã, cách nói này nghe cứ như thể tôi đang “bắt cá hai tay” cả hai chị em họ vậy...!
Tuy nhiên, cũng may mẹ Koigasaki là người hiền lành, dễ nói chuyện. Đúng là ngay từ lần đầu gặp mặt tôi đã có ấn tượng bác ấy là người ôn hòa rồi...
Vấn đề tiếp theo, chính là bác trai... Không biết khi nào bác ấy mới về.
Đúng lúc này, cửa ra vào vang lên tiếng lách cách.
“Ố, bác trai về rồi sao!”
Tiêu rồi, mình còn chưa chuẩn bị tâm lý gì cả...!
“Con về rồi đây ạ~”
Nhưng trái với tưởng tượng của tôi, từ cửa ra vào vọng đến là giọng một cô gái trẻ.
“À, chị gái, chị về rồi ạ~!”
“Mừng chị về nhà. Bạn trai của Momo đang ở đây chơi đấy.”
Người bước vào phòng khách là một cô gái trẻ giống Koigasaki đến kinh ngạc.
“Đây là... chị gái của Koigasaki sao!”
“Cháu... cháu... cháu xin làm phiền ạ!”
Dù Koigasaki đã nhắc đến chị ấy với tôi rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thực sự gặp mặt.
“Ơ... cậu là bạn trai của Momo à?”
“Dạ... dạ vâng!”
Chị gái ngạc nhiên nhìn tôi từ đầu đến chân.
“Lần đầu gặp mặt, tôi là chị gái của Momo. Ồ~... Momo, thằng nhóc cậu 'tóm' được cũng không tệ đấy chứ.”
Dù nghĩ chị ấy chỉ nói lời khách sáo, nhưng được chị ấy khen tôi vẫn thấy khá vui.
“À, hôm nay chị đi tham gia tiệc xem mắt phải không ạ? Sao rồi ạ?”
Koigasaki vui vẻ hỏi chị gái, lập tức bị chị ấy lườm một cái rõ mạnh.
Nhắc mới nhớ, tôi từng nghe Koigasaki nói chị ấy hiện đã ngoài hai mươi rưỡi, và đang trong giai đoạn đi xem mắt.
“Hoàn toàn không được! Chẳng có ai ra hồn cả!”
Nói xong câu đó, chị ấy bỏ ra khỏi phòng khách.
“Quả nhiên... Chị ấy siêu kén chọn về ngoại hình mà...”
Bác gái lo lắng thở dài.
“Chị gái cứ thế này thì không có bạn trai đâu. Liệu có lấy chồng được không nhỉ?”
Yuzu với vẻ mặt thiên thần lại thốt ra những lời cay độc đến lạ. Không có bao giờ... À mà, Koigasaki đúng là có nói chị ấy chưa từng có bạn trai bao giờ...
Lúc đó tôi nghe, cứ nghĩ chị ấy không giống Koigasaki, có lẽ kém sắc hơn, ai dè chị ấy lại là mỹ nhân tầm cỡ Koigasaki, làm tôi giật mình. Ngay cả một mỹ nữ như vậy mà cũng có thể lâm vào cảnh chưa có mảnh tình vắt vai nào ở tuổi này sao...
“Yuzu, con ra nói với chị ấy vài câu đi. Cứ bảo người bình thường thì làm sao mà có được nhan sắc tầm cỡ Jamis chứ. Mẹ mà nói thì chị ấy sẽ giận thật đấy.”
Ngay cả Koigasaki cũng hùa theo Yuzu mà đưa ra những nhận xét 'đá xoáy' như thế. À ra thế, chị ấy vì quá kén chọn ngoại hình nên mới không tìm được bạn trai... Cái này gọi là tự làm tự chịu thì cũng đành thôi.
Đúng lúc này, từ cửa ra vào lại vang lên tiếng động.
“Tôi về rồi.”
“Ố, bố về rồi ạ──!”
Bác gái và Yuzu liền ra cửa đón bác trai.
Tôi cũng vội vàng đứng bật dậy.
Cuối... cuối cùng cũng về rồi... Bố của Koigasaki. Sự căng thẳng của tôi đạt đến đỉnh điểm.
“Chào mừng anh về nhà. Bạn trai của Momo đang ở nhà đấy ạ.”
“…Hả?”
Ngay sau đoạn hội thoại đó không lâu, Yuzu, bác gái và bác trai cùng nhau vào phòng khách.
“Cháu... cháu xin làm phiền ạ! Xin lỗi vì đã đột ngột đến thăm!”
Vừa nhìn thấy mặt bác trai, tôi đã cúi gằm mặt xuống xin lỗi ngay.
“Khoan đã, Ka... Kashiwada? Anh kính trọng bố quá rồi đấy!”
Koigasaki đứng bên cạnh cười khúc khích, nhưng tôi thì đang cố gắng hết sức đấy chứ!
“...Ồ, ồ ồ... chào cậu.”
Bác ấy đáp lời chào của tôi, khiến tôi rụt rè ngẩng đầu lên.
Đã lâu lắm rồi tôi mới lại nhìn thấy mặt bố của Koigasaki. So với lần tôi được bác ấy cho đi nhờ xe vào ngày sinh nhật tôi, ấn tượng về bác ấy gần như chẳng thay đổi gì. Vẫn là một người đàn ông trung niên trưởng thành và điển trai.
Nhưng vấn đề là... vẻ mặt bác ấy đang co giật.
Ôi trời ơi, đúng là bác trai đang tức giận rồi!
“À, cháu tên là Kashiwada ạ! Cháu học cùng trường cấp ba với Momo... Hiện giờ cháu đang rất nghiêm túc hẹn hò với con bé ạ...!”
Trong cơn hoảng loạn, tôi vội vàng dốc hết sức chào hỏi bác trai. Ít nhất cũng phải để bác ấy biết tôi không hề có ý định chơi đùa trong mối quan hệ với Koigasaki.
“Ừm... ta cũng đã nghe qua phần nào rồi.”
Bác trai chỉ đáp lại đúng một câu như vậy, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng khách.
“Bố có vẻ tâm trạng không được tốt nhỉ──?”
Yuzu với vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Ái chà, quả nhiên là bác ấy đang giận rồi...! Tại tôi đột ngột đến đây ư? Không, hay là bác ấy không hài lòng với sự tồn tại của tôi ngay từ đầu?
“Bác ấy chỉ đang dỗi thôi mà. Đúng là trẻ con... Kashiwada-kun, cháu đừng để tâm nhé.”
Bác gái dùng lời lẽ dịu dàng an ủi tôi, khiến tôi như trút được gánh nặng.
Sau đó, bốn người chúng tôi, gồm tôi, bác gái và Yuzu, cùng nhau nói chuyện phiếm trong phòng khách một lúc, rồi bác gái bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Bỗng dưng đến nhà còn để mọi người chiêu đãi bữa tối, tôi thấy hơi áy náy, nhưng điều khiến tôi bất an hơn là phải dùng bữa tối cùng bàn với bố của Momo.
Trong khi tôi, Yuzu và Momo đang trò chuyện, chơi game trong phòng khách thì bữa tối đã sẵn sàng.
Momo giúp bưng thức ăn ra (tôi cũng muốn làm gì đó nên đứng lên đi lại, nhưng bị Momo bảo ngồi xuống), chẳng mấy chốc mà bàn ăn đã đầy ắp món.
Có bít tết, tôm chiên xù, bánh korokke... toàn những món tôi thích, nhìn thôi đã thấy thèm thuồng.
Đây là vì tôi đến nên mọi người làm đặc biệt hay là nhà Momo bình thường vốn đã thịnh soạn như vậy...?
"Vậy Yuzu, đi gọi bố với chị hai ra đi."
"Vâng ạ!"
Sau khi Yuzu đi gọi bác trai và chị hai, cả hai người quay trở lại phòng khách.
"...!"
Bác trai liếc nhìn tôi một cái rồi lập tức quay đi.
Úi chà, chắc chắn trong lòng bác vừa nghĩ "Sao cậu vẫn còn ở đây!", khiến tôi rùng mình.
Chị hai đã thay bộ váy liền thân lúc nãy bằng bộ đồ ở nhà thoải mái gồm áo ba lỗ, áo hoodie và quần short. Cổ áo ba lỗ còn khoét khá sâu, khiến tôi vô thức liếc nhìn... ừm, giống như Momo, dáng người mảnh khảnh và không có ngực.
"Vậy, con xin mời mọi người dùng bữa ạ~"
"Tôi... tôi xin mời mọi người dùng bữa!"
Mọi người ngồi vào bàn và bắt đầu dùng bữa tối. Không hiểu sao... bác trai lại ngồi đối diện tôi. Thật là ngượng ngùng...
"Chị hai, ở buổi xem mắt không có ai được hả?"
Vừa bắt đầu bữa tối, Momo đã đưa ra một chủ đề nhạy cảm, khiến mặt chị hai co rúm lại.
"Ừ, hoàn toàn không được!"
"Chị hai ế ẩm hả~?"
Yuzu như thể đang truy kích mà đưa ra một câu hỏi đáng sợ.
"Gì! Đâu... đâu có! Chị là người được yêu thích nhất trong số những người phụ nữ tham gia hôm nay đó!"
Xem mắt, còn có người được yêu thích nhất nữa cơ à...
"Vậy tại sao lại không được ạ~?"
"Đã bảo là không có ai đủ tốt mà!"
"Đủ tốt, là không có nghĩa là không có trai đẹp đó hả? Chị đi đâu cũng không tìm được ai đẹp trai như Jemys đâu! Cũng nên tỉnh mộng đi thôi!"
Momo với vẻ mặt ngán ngẩm tiếp tục trách móc chị hai. Cũng nên dừng lại đi thôi...
"Chuy... chuyện này không cần em nói chị cũng biết!"
"Em mong chị hai cũng tìm được một người bạn trai tốt như Momo..."
"...!"
Bác gái nói câu này, khiến tôi cảm thấy bác trai dường như đóng băng trong khoảnh khắc.
"Momo... Momo là vì học chung trường nam nữ ở cấp ba nên đương nhiên là có bạn trai rồi! Chị học cấp ba với đại học đều là trường nữ sinh nên không có cách nào mà!"
Chị hai bất mãn nói.
"Không phải chị tự muốn học trường nữ sinh với đại học nữ sinh sao... Này, Kashiwada, em có quen ai lớn tuổi mà tốt không?"
"Hả!"
Cậu chọn đúng lúc để ném bóng cho tôi đấy, Momo!
Giới thiệu cho bạn trai của em gái, lòng tự trọng của chị gái có cho phép không...? Tôi nghĩ vậy, lo lắng nhìn biểu cảm của chị hai đang ngồi cạnh tôi. Tuy nhiên, chị ấy đang nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi.
Chị thật sự mong tôi giới thiệu giúp chị à!
"Lớn tuổi hơn sao... em không quen nhiều bạn lớn tuổi lắm..."
Người lớn tuổi mà tốt, người đầu tiên tôi nghĩ đến là anh Yamamoto, anh trai của Hasegawa. Bỏ qua việc cuồng em gái ra thì anh ấy khá đẹp trai, lại là người biết quan tâm, nhưng anh ấy sắp kết hôn rồi.
Người còn lại là các anh chị khóa trên của câu lạc bộ manga... nhưng nói là lớn tuổi hơn thì cũng chỉ là sinh viên đại học, hơn nữa chắc chắn không có ai đủ đẹp trai để giới thiệu cho chị hai kén chọn ngoại hình này.
"À... tuy không phải là người lớn tuổi, nhưng Suzuki thì sao?"
Nhắc đến trai đẹp chưa có bạn gái, trong số những người quen của tôi chỉ có một người.
"Hả, bạn Suzuki vẫn chưa có bạn gái sao!"
"Đúng vậy."
"Cậu... cậu ấy là người như thế nào!"
Lần đầu tiên chị hai tự mình hỏi. Chị quan tâm đến vậy cơ à.
"À, cậu ấy là bạn cùng tuổi với em, nên xem như là trẻ tuổi hơn, nhưng cậu ấy rất đẹp trai, lại tốt bụng nữa..."
"Hơn nữa lại là kiểu Jemys, nên chắc chắn hợp gu chị hai!"
"Hả, thật sao! Đến Momo kén chọn ngoại hình như em mà còn nói vậy thì chắc chắn không sai! Này, có ảnh chụp trên điện thoại không!"
Chị hai với vẻ mặt hết sức nắm chặt cánh tay tôi. Chị ấy đột nhiên chạm vào tôi, khiến tôi không khỏi căng thẳng.
Cổ áo chị ấy mở rộng, nên từ vị trí này nhìn rất rõ. Cảm giác như sắp nhìn thấy cả áo lót rồi...
"Chờ... chờ một chút chị hai, chị cũng sốt sắng quá rồi đấy! Sao lại sờ mó Kashiwada vậy, buồn cười thật..."
Momo nhìn rất rõ việc chị hai nắm lấy cánh tay tôi. Miệng thì nói buồn cười, nhưng mắt lại không có chút ý cười nào. Chẳng lẽ em ấy hơi ghen tị sao.
"Ừm, sau đó em cho chị xem ảnh trên điện thoại. Cậu ấy chơi ban nhạc, có lẽ có cơ hội ra mắt, nhưng chưa ổn định nên không thể tính đến chuyện kết hôn..."
"Hả, vậy sao? Chị cũng có kha khá tiền tiết kiệm, nếu cậu ấy có thể ra mắt, chị có thể hỗ trợ cậu ấy cho đến lúc đó..."
"Em nói này chị hai, chị cũng sốt sắng quá rồi đấy!"
Suzuki là người thích gái còn trinh, mà chị hai thì chưa từng có bạn trai nên có lẽ vừa khớp. À, nhưng so với người lớn tuổi, cậu ấy thích loli hơn...
Nhưng đó cũng chỉ là sở thích ở thế giới hai chiều, cậu ấy thích cả những diễn viên lồng tiếng ngoài hai mươi tuổi, nếu là người đẹp thì biết đâu lại được? Nhưng bây giờ cậu ấy cũng chưa có ý định tìm bạn gái, hoàn toàn là một otaku, nên để hạ gục cậu ấy là vô cùng khó khăn...
"Nhưng như vậy thì Hokkaido với Tokyo là yêu xa rồi... Hơn nữa, người đẹp trai trẻ tuổi như vậy có thích một bà cô sắp hết đát như chị không?"
"...!"
Những lời cay nghiệt của bác gái, khiến mọi người cứng đờ.
Không bàn đến khoảng cách tuổi tác, tôi hoàn toàn quên mất chuyện Hokkaido và Tokyo.
Nhưng, nói chị hai sắp hết đát rồi... tôi thấy dù là tuổi thật hay vẻ ngoài đều không có cảm giác đó mà.
"Đú... đúng vậy... tuy yêu xa chị vẫn có thể chịu được, nhưng xét về mặt thực tế thì mười tám tuổi là phạm pháp. À, bạn Suzuki có anh trai không! Anh trai của trai đẹp chắc chắn cũng là trai đẹp!"
Tuy nhiên, chị hai không hề giận dữ với những lời của mẹ, mà vẫn ra sức lay vai tôi hỏi. Tuy chị ấy học trường nữ sinh từ cấp ba lên đại học, nhưng lại không hề kháng cự việc chạm vào đàn ông... Không, hay là chị ấy đã sốt sắng đến mức không quan tâm đến những điều đó nữa rồi?
"Tuy có chị gái, nhưng không có anh trai..."
"Vậy à..."
Chị hai thở dài như thể thật sự thất vọng, rồi lại bắt đầu ăn cơm.
"Tiếc thật đó chị hai", "Hay là vẫn chỉ có thể cố gắng xem mắt ở đây thôi" Momo và bác gái, Yuzu động viên chị ấy.
Trong suốt thời gian này, bác trai không nói một lời nào khiến tôi rất để ý. Quả nhiên là vì có tôi ở đây sao...?
"À đúng rồi, bố, hôm nay Kashiwada có thể ở lại không ạ? Để em ấy ngủ trong phòng con."
"Phụt!"
Lời của Koigasaki khiến chú tôi phun cơm đang ăn ra ngoài. Nước bọt còn bắn cả vào mặt tôi nữa chứ.
“Ôi dào bố, bố làm cái gì thế không biết! Bẩn chết đi được!”
Thím tôi vội vàng đưa khăn cho chú.
“Khụ khụ, khụ…” Chú còn bị sặc nữa. Bộ chú không muốn tôi ở lại đến vậy sao…
“Đương nhiên là được chứ? Momo này, con đã dọn phòng chưa?”
“Dạ rồi! Vừa hay hôm qua con mới dọn xong ạ.”
Koigasaki và thím tôi mặc kệ chú, cứ thế tự ý bàn tiếp.
“Ê sao mà ăn gian thế! Yuzu cũng muốn ngủ chung phòng với anh Kashiwada mà~!”
Yuzu nói xong, không biết từ lúc nào đã đứng dậy nhảy phóc lên đùi tôi.
“Yuzu! Giờ vẫn còn đang ăn cơm đó!”
“Con ăn xong rồi!”
“Thế này sẽ làm cản trở bạn Kashiwada ăn cơm đó!”
“Không… không sao đâu ạ… Tôi cũng ăn xong rồi…”
“Con… con đấy… đến Hokkaido mà lại không đặt khách sạn sao?”
Đây là lần đầu tiên chú nói chuyện với tôi. Chú nhìn tôi với vẻ mặt không biết là đang tức giận hay ngỡ ngàng nữa.
Cứ cảm thấy, dù việc tôi là bạn trai Koigasaki đã đủ khiến chú khó chịu rồi, nhưng mỗi khi chị em nhà Koigasaki chạm vào tôi, lông mày chú dường như lại giật giật… Chẳng lẽ chú ấy càng ngày càng ghét tôi sao…?
“Không… không phải ạ! À, cháu có đặt khách sạn ở Sapporo, bây giờ cháu cũng có thể về đó ở mà!”
Tôi vội vàng trả lời, vì quá sợ hãi mà giọng nói cũng bị lạc đi.
“Bố đợi chút! Sao bố lại nói chuyện lạnh lùng thế! Cậu ấy đã cất công đến đây rồi, đương nhiên là con muốn được gặp cậu ấy thêm dù chỉ một giây thôi mà. Kashiwada này, cậu đừng để ý, cứ ở lại nhà tớ đi.”
“Ơ, à, nhưng mà…”
Tôi rụt rè nhìn chú.
“Được mà bố, phải không?”
“…………” Chú tôi cau có, không nói một lời nào, đứng dậy bỏ ra khỏi phòng khách.
“Thật là! Trẻ con quá đi mất! Kashiwada này, xin lỗi cậu nhé.”
“Không… không sao đâu ạ… À, nếu thực sự không tiện thì cháu có thể ra khách sạn…”
“Không sao đâu, cậu đừng bận tâm!”
“Đúng đó, bố cứ hay giận dỗi vô cớ rồi lại còn bướng nữa chứ!”
Thím tôi và Koigasaki đều kiên quyết nói như vậy, thế là tôi đành nghe theo lòng tốt của họ, hủy phòng khách sạn tối nay và ở lại nhà Koigasaki.
Sau khi tắm xong, tôi được dẫn vào phòng Koigasaki.
Tuy là căn hộ chung cư, nhưng căn phòng này lại vô cùng rộng rãi và sang trọng. Giống hệt như lần tôi vào trước đây, vẫn là căn phòng đầy màu sắc và đậm chất con gái.
Koigasaki bảo tôi cứ tùy ý chọn chỗ mà ngồi, thế là tôi ngồi xuống thảm.
Vừa nãy còn náo nhiệt là thế, giờ chỉ có hai đứa ở riêng khiến tôi hơi căng thẳng.
Hôm nay tôi phải ở trong căn phòng này, một mình với Koigasaki…
Không không, đương nhiên rồi, gia đình Koigasaki… đặc biệt là chú ấy vẫn còn ở nhà, tôi đâu thể làm chuyện gì kỳ quặc được.
Tuy nhiên, nếu chỉ là một nụ hôn… chắc cũng chấp nhận được nhỉ? Dù sao hôm nay chúng tôi cũng đã làm lành rồi, coi như là kỷ niệm vậy.
“À, mà suýt nữa quên nói với cậu…”
Koigasaki ngồi xuống cạnh tôi. Khoảng cách gần đến thế khiến tim tôi đập càng nhanh hơn.
“Bộ phim, cậu quay tốt lắm đó. Xin lỗi vì đã không nói với cậu sớm hơn.”
“…! Ồ, à… Cảm ơn cậu.”
Nói mới nhớ, tôi vẫn chưa được nghe Koigasaki nói về cảm nghĩ của cô ấy về bộ phim. Dù sao lúc đó cũng chẳng còn tâm trí mà bận tâm đến cảm nghĩ nữa.
Việc cô ấy lại một lần nữa khen ngợi tôi như vậy khiến tôi vô cùng vui sướng.
“Bộ phim đó đã đạt giải ba trong hạng mục câu lạc bộ tại cuộc thi đêm bế mạc đó.”
Thật ra, so với việc đạt giải ba, thì có thể làm lành với Koigasaki, và bộ phim được cô ấy khen ngợi khiến tôi vui hơn nhiều.
“Ơ, vậy hả? Giỏi quá chừng! Đó là do Kashiwada cậu biên tập đúng không? Trình độ cao y như phim điện ảnh thật ấy, mà còn xem rất hay nữa! Với lại… diễn xuất của cậu cũng đâu có tệ đâu chứ.”
“Hả, thật sao?”
“Có điều, diễn xuất của mấy cô gái khác thì tốt hơn gấp mấy lần ấy chứ.”
“Cậu thẳng thắn quá nha!”
“Tớ cũng… rất muốn được đóng bộ phim đó. Rất muốn được tham gia, được diễn chung với cậu một cảnh phim.”
Koigasaki nhìn về phía xa xăm, mỉm cười một cách cô đơn rồi nói.
“Ko… Koigasaki…”
“À, mà nói mới nhớ, cậu có tiền để đến Hokkaido sao? Lại còn đặt cả khách sạn nữa chứ!”
Tuy nhiên, Koigasaki lại bất ngờ quay về thái độ vui vẻ thường ngày, mở miệng hỏi tôi.
“Vâng… đúng vậy… Ban đầu cháu có tiết kiệm đủ tiền để đến, nhưng lại bị kinh phí hoạt động của câu lạc bộ ở hội trại ăn hết rồi… Sau đó cháu lại phải đi làm thêm nhiều nữa.”
“Ơ, làm thêm á? Làm công việc gì?”
“Làm chân tay. Cực muốn chết đi được ấy—”
Sau đó chúng tôi kể cho nhau nghe về những chuyện đã xảy ra trong hai tuần qua mà chưa có dịp nhắc đến, nói chung là đã trò chuyện rất nhiều.
Chuyện tôi làm thêm trong kho, và cả chuyện về sự kiện Light Novel Fantasy FUJI nữa.
Tuy nhiên, chuyện đổi LINE với Fukase Ai thì tôi không dám nói ra, sợ lại khiến cô ấy bất an.
“Cậu vất vả đến vậy… chỉ để dành tiền đến Hokkaido thôi sao.”
Koigasaki nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Kashiwada… thật sự cảm ơn cậu.”
“Ơ, không… không có gì đâu ạ…”
Trong căn phòng kín này, khi nhìn nhau ở khoảng cách cực gần, tim tôi đập nhanh đến mức cứ như sắp nổ tung vậy.
Không khí bây giờ thật là thích hợp nhỉ…
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy vai Koigasaki, cô ấy ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng lại hoàn toàn không có ý định rời mắt khỏi tôi.
“Koigasaki…”
“…………” Koigasaki khẽ khàng nhắm mắt lại. Tôi hướng đến môi cô ấy…
“Chị ơi, anh Kashiwada ơi~!”
“…!” Đúng vào khoảnh khắc tôi định hôn, không hề có tiếng gõ cửa, cánh cửa bỗng bật mở, và Yuzu lao thẳng vào phòng.
“Yu… Yuzu?”
Chúng tôi vội vàng tách nhau ra.
“Em… sao em lại tự dưng mở cửa thế này! Chẳng phải chị đã bảo em phải gõ cửa khi chị ở trong phòng rồi sao!”
“Ủa? Chị ơi, mặt chị đỏ bừng lên kìa~?”
“Ơ, không… không có gì đâu! Thế, có chuyện gì?”
“À thì, bố bảo con đến xem hai người thế nào ấy mà.”
“…!” Chú ấy…!
Có nghĩa là, chú ấy không định để hai đứa tôi ở riêng sao…?
“Với lại, anh Kashiwada khó khăn lắm mới đến, Yuzu cũng muốn chơi với anh ấy thêm chút nữa!”
“Yu… Yuzu… cũng phải.”
Lời của Yuzu khiến tôi rất vui, thế là tôi hỏi em ấy muốn chơi gì.
Còn Koigasaki thì lại trừng mắt nhìn tôi. Vì… vì sao chứ…
“Vậy thì, Yuzu muốn chơi trò Xếp Sao!”
“Ồ, trò Xếp Sao hả! Anh Kashiwada cũng có bạn thích nên hiểu rõ lắm đó!”
“Đúng là anh Kashiwada có khác! Vậy Yuzu sẽ là Lyla! Anh Kashiwada là Miri! Còn chị thì làm Sophie nha!”
“Thật là… Thôi được rồi, chỉ chơi một lát thôi đó nha.”
Sau đó, ba chúng tôi cùng nhau chơi trò Xếp Sao. Dù đây là lần đầu tiên tôi chơi trò này, nhưng lại khá vui, khiến tôi chơi rất hăng.
“À, đã chín giờ rồi! Yuzu, con phải đi ngủ thôi!”
“Ơ~ đang chơi trò Xếp Sao vui thế này mà~!”
“Thế là bị mẹ mắng đó!”
“Vâng ạ…”
Sau khi chào tạm biệt, Yuzu liền rời khỏi phòng của Koigasaki.
“Phù… Cậu rành Công viên Ngôi Sao quá nhỉ.”
“Tại Suzuki suốt ngày bắt tớ xem nên tớ mới biết đấy chứ!”
“……….”
“……….”
Khi chỉ còn hai đứa, tớ lại nhớ về khoảnh khắc suýt hôn nhau vừa rồi, tim bỗng đập nhanh hơn hẳn. Koigasaki dường như cũng nhận ra điều đó, liền trở nên ngoan ngoãn lạ thường.
“À… ừm, phải rồi! Tớ có thứ này muốn cho cậu xem!”
“Hả! Cái… cái gì vậy?”
Koigasaki lật đật đứng dậy, túm lấy tay tớ kéo tớ đứng lên.
“Trước khi tớ nói được, cậu ra khỏi phòng trước đi.”
“Hả? Cũng… cũng không sao…”
Tớ làm theo lời cô ấy ra hành lang. Rốt cuộc thứ cô ấy muốn tớ xem là gì nhỉ?
“Được rồi~!”
Nghe thấy tiếng Koigasaki, tớ lại bước vào phòng.
“…!”
Koigasaki trước mắt đang mặc một bộ đồng phục thủy thủ xa lạ. Tóc cột hai bím, trông y hệt một nữ sinh cấp ba chính hiệu. Thành thật mà nói, cực kỳ đáng yêu…
“Đây là đồng phục hồi tớ học cấp ba ở đây đó! Cũng dễ thương phết nhỉ? Tớ chưa cho cậu xem bao giờ đúng không?”
“Phải… phải đó! Lần đầu tớ thấy… Dễ thương ghê.”
Tớ chẳng chút ngại ngùng nói ra những gì mình nghĩ.
“Đúng rồi đó~! Trường cấp ba này ở địa phương tụi tớ cũng nổi tiếng vì đồng phục dễ thương mà! Dù tớ đương nhiên không phải vì đồng phục mà chọn trường đâu nha.”
Tớ đang khen Koigasaki mặc đồng phục dễ thương, nhưng hình như Koigasaki lại hiểu lầm tớ khen bộ đồng phục rồi. Dù bộ đồng phục đúng là cũng dễ thương thật, nhưng Koigasaki mặc bộ này lại hợp đến lạ, đáng yêu vô cùng.
… Ờ, không ổn rồi! Giờ tim tớ đập còn nhanh hơn cả lúc nãy! Tất cả là tại Koigasaki cả…
“…? Cái… cái gì? Sao vậy?”
Tớ cứ nhìn chằm chằm Koigasaki, còn cô ấy thì không hiểu tâm trạng của tớ, vẻ mặt đầy tò mò, khó hiểu nghiêng đầu.
“Tớ… cái đáng yêu tớ nói… không phải là bộ đồng phục đâu, mà là… cậu khi mặc đồng phục cơ…”
“… Hả!”
Lời tớ nói khiến Koigasaki kêu lên một tiếng kinh ngạc đến mức khoa trương.
“Gì… gì chứ! Sao cậu tự nhiên lại nói mấy lời này!”
Mặt Koigasaki đỏ bừng lên tận mang tai, cô ấy quá bối rối nên ánh mắt cứ đảo đi đảo lại. Tớ chỉ nói cô ấy đáng yêu thôi mà cô ấy đã phản ứng thế này… Cái điểm này ở cô ấy cũng thật là ngây thơ đáng yêu.
Tớ nắm lấy bàn tay Koigasaki.
“…!”
Koigasaki ngượng ngùng nắm chặt tay tớ, mặt đỏ bừng ngẩng lên nhìn tớ.
“Koigasaki…”
Tớ định tiếp tục chuyện còn dang dở vừa rồi, kéo Koigasaki lại gần. Koigasaki nhận ra ý đồ, liền nhắm mắt lại.
Lần này tớ sẽ hướng về môi cô ấy…
“Chị ơi, Kasiwada~!”
“…!”
Tình huống y hệt đến mức khiến tớ có cảm giác quen thuộc, Yuzu lại ào vào phòng. Trong sự ngạc nhiên, chúng tớ lại vội vàng tách ra.
“Khoan đã, Yuzu? Sao con lại…! Chị chẳng bảo con phải gõ cửa sao!”
“Hả! Chị đáng sợ quá! Lần này Yuzu có gõ cửa đàng hoàng mà!”
“Hả, vậy ư…?”
“Chị thật quá đáng!”
Chắc là vì cả tớ và Koigasaki đều quá chú tâm nên không hề nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Hơn nữa, chị chẳng bảo con phải đi ngủ rồi sao? Sao con lại chạy vào phòng chị nữa!”
“Tại vì~ là ba bảo Yuzu sang phòng chị ngủ đó, chỉ cần nghe lời thì ngày mai ba sẽ mua đồ ăn vặt.”
“Cái gì…!”
Lời của Yuzu khiến cả tớ và Koigasaki đều ngạc nhiên đến mức nhất thời không thốt nên lời. Bác trai hôm nay định phá cho bằng được chuyện của cháu với Koigasaki đúng không! Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, thấy thái độ của bác trai lúc nãy thì cũng có thể hiểu được bác ấy sẽ làm vậy… Chỉ riêng việc cháu đến thăm thôi đã khiến bác ấy khó chịu rồi, biết cháu sẽ ngủ lại qua đêm bác ấy cũng phản đối…
“Thật là ~~ Vậy mà lại mua chuộc Yuzu chạy đến phá đám, ba thật là tệ!”
Koigasaki ôm đầu, giận đến run cả người. Koigasaki giận đến vậy, chẳng lẽ là vì tối nay cô ấy cũng muốn ở riêng với tớ sao…?
“Pụt~ Yuzu làm phiền lắm sao~?”
Lời của Koigasaki khiến Yuzu có chút buồn bã mà phồng má. Thấy Yuzu như vậy tớ lại thấy thương cô bé ghê.
“Làm sao mà làm phiền được chứ! Thôi được rồi Yuzu, hôm nay ba người mình cùng ngủ nha!”
Tớ không kìm được mà nói với Yuzu như vậy, tiện tay xoa đầu cô bé.
“Oa~! Yuzu quả nhiên vẫn cực kỳ thích Kasiwada~!”
Yuzu ôm chầm lấy người tớ, thật sự rất đáng yêu. Không không, tớ hoàn toàn không có xu hướng lolicon đâu nhé, đây chỉ là cảm giác giống như yêu thương một con vật nhỏ, hay như đang cưng nựng con cái của mình vậy thôi.
“Chị cũng đâu có chê Yuzu làm phiền đâu. Ừm, hôm nay cứ ba người mình cùng ngủ nhé.”
Koigasaki cũng dịu dàng nói với Yuzu, rồi xoa đầu cô bé.
“Ưm! Ba người mình cùng ngủ trên giường nhé~!”
“…!”
Một câu nói của Yuzu khiến cả tớ và Koigasaki lại đỏ mặt lần nữa. Trên cái giường chật hẹp này mà nhét ba người sao…? Không không, tớ trước đây cũng có kinh nghiệm ngủ chung giường với Koigasaki rồi mà…
“Ấy… ấy à, ba người ngủ một giường thì chật quá. Yuzu với chị ngủ trên giường nhé, còn Kasiwada thì ngủ nệm khách mà mẹ mang tới cho nhé~”
Koigasaki với vẻ mặt hơi ngượng ngùng giải thích với Yuzu. Dù Yuzu vẫn nũng nịu nói “Hả~ Có Kasiwada ngủ cùng thì tốt hơn mà!”, nhưng sau đó vẫn “Biết rồi” mà chấp nhận.
Sau đó, tớ mượn bồn rửa mặt, lấy bàn chải đánh răng mình mang theo, rồi đi vệ sinh xong lại trở về phòng Koigasaki.
Trong phòng vọng ra tiếng của Yuzu và Koigasaki. Tớ gõ cửa xong, liền mở cửa.
“Chị ơi cái quần lót này dễ thương quá trời~~!”
“Này Yuzu, đừng có kéo quần lót của chị… Hả?”
“….!”
“Á…á────!”
Cảnh tượng đập vào mắt khiến tớ chết đứng, nhất thời ngây người ra. Nhưng nghe thấy tiếng Koigasaki hét, tớ liền vội vàng đóng sầm cửa lại.
Koigasaki hình như đang thay đồng phục bằng đồ ngủ, toàn thân chỉ mặc nội y, tay còn đang cầm váy đồng phục. Yuzu nghịch ngợm từ phía sau kéo quần lót của Koigasaki. Dù trước đây cũng từng thoáng thấy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tớ nhìn rõ Koigasaki trong bộ dạng chỉ mặc độc nội y như vậy.
Ren hồng sao… Quả là quá phù hợp với hình tượng của Koigasaki mà…
“Sao cậu tự tiện chạy vào chứ──! Cậu không nghe thấy tớ vừa nói với Yuzu là phải gõ cửa sao!”
Trong phòng vọng ra tiếng Koigasaki gầm lên đáng sợ đến phát điên.
“Tớ… tớ có nghe thấy mà! Nên tớ có gõ cửa…”
Giọng của Koigasaki quá đáng sợ, khiến tớ không kìm được mà phải đổi sang kính ngữ.
“Hả! Xạo… xạo quá!”
“Thật mà~~~~!”
“Ưm… Tớ đang nói chuyện với Yuzu nên hoàn toàn không nghe thấy… Tớ… tớ chưa trả lời thì đừng có mở cửa chứ!”
“Vâng… vâng ạ… Xin lỗi…”
“Momo ơi, có chuyện gì vậy? Nửa đêm rồi mà ồn ào gì thế?”
Lúc này, bác gái chắc là nghe thấy tiếng hét vừa rồi thấy lạ, liền đi đến trước cửa phòng Koigasaki.
“Hả, mẹ? Không, không có gì đâu ạ!”
"Sao lại nói là không có gì, cậu hét to thế cơ mà."
"Tôi tưởng trong phòng có gián, ai ngờ là tôi nhìn nhầm!"
"Trời à, ra là vậy à? Làm người ta hết hồn... Bạn Bakuda, cậu cũng mau vào phòng đi."
"T-tôi biết rồi ạ!"
Bác gái chúc tôi ngủ ngon rồi trở vào phòng.
"Bakuda, tôi thay đồ xong rồi, vào được rồi!"
Tiếng của Renzaki vọng ra như ra hiệu, tôi liền mở cửa bước vào.
Renzaki bên trong mặt đỏ bừng, trông không vui chút nào, mặc đồ ngủ, đứng dạng chân ra.
"Chị... chị à...? Xin lỗi vì đã kéo quần lót của chị..."
"Renzaki, thật sự xin lỗi..."
"Aiiya~~ thật là, thôi kệ đi! Vậy thì, đi ngủ thôi nào!"
"Ờ, được..."
Dù vẫn còn có Yuzu trong phòng, nhưng cảm giác căng thẳng khi hai người cùng ngủ một phòng vẫn chưa tan. Huống chi mới nãy còn thấy cả nội y nữa...
Tôi cố gắng không nghĩ ngợi gì thêm, chui luôn vào chăn.
"Yuzu muốn ngủ cùng anh Bakuda~!"
"Hả?"
Ngay lúc đó, Yuzu từ giường của Renzaki chui luôn vào trong chăn của tôi.
Ngủ chung chăn với một bé gái... Với mấy người "lolicon" trên toàn quốc thì đây chắc là cảnh tượng khiến họ chết vì ganh tị mất...
"Yuzu, em...!"
"Tôi thì không để ý đâu..."
"Hả! Ư, gừ..."
Renzaki nhìn tôi và Yuzu, trong thoáng chốc lộ ra vẻ mặt hơi không cam lòng, rồi nói: "Vậy thì, ngủ ngon!" và quay lưng lại chúng tôi, nằm xuống giường.
Renzaki bị sao vậy? Có phải là cô ấy thấy cô đơn khi chỉ có một mình không? Thật là... trẻ con quá đi.
Mà, câu như "Renzaki, cậu cũng muốn qua đây à?" thì tôi thà chết còn hơn nói ra được.
"Ờ, ngủ ngon..."
"Ngủ ngon nha~! Chị ơi, anh Bakuda!"
Yuzu nằm sát cạnh tôi, ôm lấy tay tôi.
Cảm giác mềm mại, êm ái của một bé gái đang áp vào tay tôi.
Có lẽ cảm giác có con cái cũng giống như thế này chăng? Tôi vừa nghĩ vừa nhắm mắt lại. Có lẽ vì đã giải quyết được chuyện với Renzaki, nên tôi cảm thấy một niềm hạnh phúc và an tâm mà đã lâu rồi mới lại có.