Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Hoàn thành)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

90 161

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 51

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

159 359

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4536

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1410

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 56

Vol 2 - Chương 25: Quyết tâm và cái ôm

“Chào mừng, về nhà.”

Khi tôi quay lại quán trọ ‘Tiểu Lộc Hát’, Rain—có vẻ như đã đợi sẵn ở tầng một—liền bước ra đón.

“Tôi về rồi.”

“Thế nào, rồi ạ?”

“Phiền phức to đùng luôn.”

Nghe tôi đáp vậy, Rain hơi nghiêng đầu một cách nghiêm túc.

Lẽ ra nên giải thích trước mặt mọi người, nhưng… bản thân tôi vẫn chưa sắp xếp được suy nghĩ.

Có lẽ trước tiên nói chuyện với Rain cũng là một cách.

“Được mà. Lại đây. Kể em nghe đi?”

“À, ừm.”

Rain dường như đã nhìn thấu sự do dự của tôi, khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

Tôi để mặc cho cô ấy dắt tới góc nghỉ của tầng một, rồi ngồi xuống cùng nhau.

“Ờ thì… bắt đầu từ đâu nhỉ.”

“Bắt đầu từ cái chuyện mà… khó nói với người khác. Chuyện anh đang phân vân, có nên nói ra hay không, đúng không ạ?”

“Chuẩn luôn.”

Không hiểu sao, con bé tên Rain này lại khiến tôi thấy dễ chịu đến thế.

“Tôi đã gặp mấy ông lớn của quốc gia và bàn chuyện lần này.”

“Ừm.”

“Trong lúc nói chuyện, họ cũng đề cập đến việc tôi bị Hilde gọi đích danh. Họ bảo tôi sẽ trở thành trung tâm của sự kiện lần này.”

“Ừm.”

“Rồi trong lúc giải thích về cái hiện tượng ‘Đào thải’, họ ám chỉ đến một thứ gọi là ‘Dũng Giả’... mà tôi thì có vẻ là ứng cử viên.”

Khuôn mặt Rain hiện rõ vẻ sửng sốt.

“Ghê thật đó.”

“Với tôi thì nặng quá sức.”

Thấy Rain mắt sáng lấp lánh như vậy, tôi chỉ còn biết cười khổ.

Được đánh giá cao tất nhiên là vui, nhưng lần này thì tôi không nghĩ mình đáp ứng nổi kỳ vọng.

Tôi đã làm mạo hiểm giả được gần sáu năm.

Lên đến hạng A, cũng tự thấy mình mạnh hơn trước kha khá.

Nhưng mà, để bước lên sân khấu “cứu nguy cho thế giới” như một anh hùng thì… diễn viên mang tên tôi có vẻ hơi thiếu thực lực.

“Nếu anh thấy khổ quá thì… từ chối cũng được mà?”

“Họ bảo, nếu tôi từ chối thì sẽ giao việc đó cho người khác trong ‘Clover’.”

Và có lẽ cái người bị nhắm đến đó chính là Marina.

Là tiền tuyến duy nhất trong đội, luôn dẫn đầu vung kiếm, Marina còn được gọi là “Chiến nữ Valkyrie” bởi một số người, danh tiếng của cô ấy cao lắm.

“Gay rồi ha?”

“Ừ. Nhờ vậy mà tôi kẹt cứng, không có đường lui. Việc đi thám hiểm ‘Glad Shi=Im’ thì tôi không đến mức quá phản cảm, nhưng cái gọi là ‘nguy cơ diệt vong của thế giới’ thì lại quá sức.”

Tôi là một mạo hiểm giả.

Hơn nữa còn là loại người theo đuổi tự do và ước mơ.

Tôi không hề nghĩ đến việc hy sinh bản thân để chiến đấu vì quốc gia hay thế giới, thậm chí nếu cần thiết thì tôi sẵn sàng chọn bảo toàn bản thân và đồng đội mà vứt bỏ mọi thứ khác.

Ví dụ, nếu phải chọn giữa toàn bộ dân thị trấn này và một mình Rain đang đứng trước mắt—thì tôi sẽ không ngần ngại chọn Rain.

Nếu ai đó bảo “vì thế giới, hãy chết đi”, thì tôi sẽ đáp lại ngay:

“thế giới chết đi là vừa”.

Một kẻ có cảm quan như vậy mà đi mang danh Dũng Giả thì chẳng phải còn nguy hiểm hơn sao?

“Ừm… Nhưng mà, Hilde đã gọi tên anh mà, đúng không? Em nghĩ… chắc chắn là có lý do.”

“Lý do?”

“Ừm. Vì là chuyện mà chỉ anh mới làm được. Vì là chuyện chỉ có thể nhờ anh, nên họ mới chờ anh ạ.”

“Chỉ tôi mới làm được…?”

Tôi lặp lại lời Rain, rồi thử lục lại ký ức về bản thân mình.

Hilde đã gọi tôi đích danh, rồi nói:

“Hãy ngăn chặn vị vua của hoàng hôn, hãy phá hủy hoàng kim.”

Phải chăng, đó là điều mà chỉ mình tôi mới làm được ở vương đô đang hóa điên trong ánh hoàng hôn ấy?

“Dù sao đi nữa, cũng bế tắc thật. Hầu tước Bediboa có vẻ cũng không để chúng ta yên đâu.”

“Vậy thì… thử nghĩ ngược lại?”

“Nghĩ ngược?”

“Nếu như bình thường, chỉ làm công việc của mạo hiểm giả… thì sao? Cuối cùng, biết đâu lại cứu được thế giới ạ?”

Rain mỉm cười nhẹ.

Nụ cười đó khiến tôi cảm thấy xấu hổ vì cái tầm nhìn hẹp hòi của bản thân.

Đúng vậy thật.

Ban đầu tôi cũng đã tính đến chuyện thám hiểm và điều tra ‘Glad Shi=Im’.

Tôi không đi đến vương đô hoàng hôn vì nghĩa vụ cứu thế giới, mà là vì tôi là một mạo hiểm giả—thế là đủ rồi.

Vô thức, tôi đã để mức độ nghiêm trọng của chuyện này làm lệch hướng suy nghĩ của mình.

Dù là nguy cơ diệt vong hay là Dũng Giả gì đi nữa, việc tôi cần làm cũng không thay đổi.

“Cảm ơn em nhé. Tôi nhẹ lòng hẳn rồi.”

“Không có gì ạ.”

Rain khẽ cười rồi đứng dậy, tiến một bước tới gần tôi.

Rồi rất tự nhiên, cô ấy ngồi lên đùi tôi và vòng tay ôm chặt lấy.

“Không sao đâu. Dù có chuyện gì đi nữa, em cũng đứng về phía anh. Dù thế giới có sụp đổ, dù tất cả mọi người biến mất… em sẽ mãi mãi bên anh.”

“…"

Tôi ôm lấy Rain, người đang dụi đầu vào ngực tôi như đang làm nũng, rồi từ từ sắp xếp lại suy nghĩ và quyết tâm.

Mà không, suy nghĩ thì vẫn hơi loạn.

Chỉ là… tôi sẽ quyết tâm.

“Cảm ơn, Rain.”

“Anh thấy khoẻ lên chưa ạ?”

“Ừ. Tôi sẽ nói chuyện với mọi người, rồi đi trả lời Hầu tước Bediboa.”

Nhờ hương thơm dịu nhẹ và hơi ấm mềm mại từ Rain, mọi muộn phiền trong tôi cũng tan biến, lý trí cũng đã quay trở lại.

Ngay cả chuyện của Hầu tước Bediboa, cũng không hẳn là hoàn toàn bất lợi với chúng tôi.

Nếu đã không thể từ chối, thì ít nhất cũng phải thương lượng để giành lấy phần thưởng tương xứng.

Dù gì thì cũng là chuyện cứu thế giới.

Phải được trả công xứng đáng, chứ không thì chẳng đáng tí nào.

“Ừm, fufu.”

“Hửm?”

Rain bật cười nhỏ trong vòng tay tôi.

Có vẻ rất vui.

“Không có gì. Chỉ là… em chỉ bám lấy anh những lúc anh đang trăn trở thôi.”

“Gì cơ?”

“Vì lúc đó anh không đỏ mặt cũng không bỏ chạy ạ.”

Rain vòng tay qua lưng tôi và siết nhẹ hơn một chút.

“Tôi làm em lo lắng hả?”

“Không đâu. Anh đã chịu tâm sự với em rồi mà. Với lại, mọi người cũng vậy thôi. Bọn em mạnh mẽ hơn anh nghĩ đấy ạ.”

“Ừ, tôi biết. Nhưng mà dù thế nào thì… tôi vẫn cứ trăn trở. Tự thấy mình thiệt là thảm hại.”

Nghe tôi nói vậy, Rain khúc khích cười.

“Chính vì vậy… bọn em mới yêu quý anh đó.”

Lời của Rain khiến tôi thấy nhột nhột, không biết phải biểu cảm ra sao, cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt như một thằng trai trẻ ngốc nghếch.