“Ôi chà ôi chà… Chào mừng ngài đã trở về, ngài Nibelrun. Tình hình bên ngoài dạo này thế nào rồi ạ?”
“…Ông là ai?”
Cuộc đột kích vào “Glad Shi-Im” cùng với Run đã trải qua nhiều vòng vèo trắc trở, nhưng cuối cùng bọn tôi cũng nhận được sự cho phép của Maniella và Hầu tước Bediboa để tiến hành.
Và giờ đây, chính lúc này, chuyện đó đã chứng minh là quyết định đúng đắn.
Khi bọn tôi cùng Run đến “Lâu đài Vordan”, Rogue đã ra đón.
Run bất giác lùi lại, bàn tay nắm lấy tay áo tôi, rõ ràng hoảng sợ trước dáng vẻ dị hợm của ông già ấy.
Thấy vậy, Rouge cười khoái chí.
“Ôi trời, ngài lại quên lão già này rồi sao? Không, không, quên là đúng rồi. Tốt nhất là ngài nên quên hết mọi thứ đi.”
Tôi nghiêng người che trước Run, ánh mắt không rời ông ta.
“Rouge. Hilde bảo ông phải nói ra tất cả. Hãy kể cho tôi nghe, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở nơi này, và sắp tới thế giới của bọn tôi sẽ ra sao?”
Nghe thấy tên Hilde, nụ cười trên gương mặt già nua kia khựng lại thoáng chốc.
Ánh mắt ông ta trở nên sắc như dao, rồi lại cong cong như không có gì.
“Ra là Hilde đã gửi gắm mọi chuyện cho cậu. Tuy nhiên, một lão già như lão đây cũng không nói được bao nhiêu đâu. Hihhihhi…”
Rouge cười, tấm lưng còng khẽ rung lên.
Từng cử động như thể đang nói rằng:
“Ta biết, nhưng ta sẽ không nói.”
“Nhưng, nếu ngài Nibelrun đã đến cùng… thì có lẽ vẫn có thể kể được vài điều. Mời theo lão…”
Không một tiếng bước chân, chỉ có tiếng vải sột soạt khẽ vang lên khi Rouge lướt đi men theo tường thành.
Trong khu vườn được chăm chút kỹ lưỡng, thi thoảng lại có những con ma vật trong giáp kỵ sĩ méo mó đứng bất động, đổ bóng dài dưới ánh hoàng hôn đỏ rực đang hắt xuống.
“Yuke, làm sao bây giờ ạ?”
Run thì thầm, tay vẫn giữ lấy tay áo tôi.
“Chúng ta đi theo ông ta. Ít nhất thì, đây là người duy nhất trong mê cung này mà chúng ta có thể giao tiếp được.”
Tôi giữ giọng bình tĩnh, trấn an cô bé, rồi bắt đầu bước đi theo ông lão.
Thật ra thì, chưa chắc là đã hiểu nhau, nhưng ít nhất là có thể nói chuyện.
Và lần này, ông ta đã lần đầu tiên chịu đáp lại yêu cầu của chúng tôi.
Quả nhiên, Run có vẻ là một tồn tại đặc biệt với nơi gọi là “Glad Shi-Im” này.
Mang cô ấy theo đúng là một quyết định đúng đắn.
Nhưng đồng thời, điều đó cũng khiến chúng tôi phải đối mặt với một thực tế khó xử.
—“Sinh vật trong mê cung không thể ra ngoài, cũng không thể bị đưa ra ngoài.”
Đó lẽ ra phải là luật lệ.
Khi cứu Run, bọn tôi từng cho rằng cô ấy chỉ là một dân thường bị lạc vào trong.
Nhưng đó là sai lầm.
Nếu Run là cư dân còn sống sót của “Glad Shi-Im”, thì bản chất của cô ấy cũng phải là sinh vật thuộc về mê cung.
Ấy vậy mà, cô ấy lại có thể được đưa ra ngoài.
Điều đó có nghĩa là mê cung này đã đạt đến mức nguy hiểm đến nỗi có thể “chấp nhận được sự tràn ra nhân tạo”.
Không ai biết nó sẽ gây ra một cuộc “Đại Bạo Tẩu” vào lúc nào, ở đâu, và với quy mô thế nào.
(Cậu đã thấy ‘Glad Shi-im’ rồi đúng không? Nó sẽ nuốt trọn thế giới này. Hoàng hôn và ý chí méo mó sẽ ngày càng phình to, rồi phủ trùm lên tất cả)
Bất chợt, lời của Hilde vang lên trong tâm trí tôi.
Hoàng hôn phủ trùm… sao?
Khoan đã.
Ánh sáng hoàng hôn kia… hình như nó đang dần lan rộng vào khu vực cống ngầm thì phải.
Lúc đầu tôi tưởng là do thời gian tiến vào thay đổi, nhưng không phải.
Nhớ lại lần đầu với lần gần đây xem…
Không sai được.
Ánh sáng hoàng hôn đã chiếu sâu hơn hẳn vào khu vực bậc thang so với lúc đầu.
“…Có chuyện gì sao?”
Bị giọng nói cắt ngang suy nghĩ, tôi ngẩng đầu lên.
Rouge đang nhếch miệng cười quái đản.
Chết tiệt.
Ông ta biết.
“Không có gì. Rồi, ông định đưa bọn tôi đi đâu vậy?”
“Đến nơi mà cậu có thể biết được điều mình muốn biết.”
Rouge chống gậy chỉ vào một điểm.
Ngay trước mắt là lối vào tòa thành, nơi mà dù tìm bao nhiêu lần cũng chẳng thấy.
Chắc là cửa phụ, bằng kim loại, vừa đủ một người ra vào.
Và nó đang mở toang.
“Mời vào.”
Ông già tiến vào khoảng tối bên trong không chút do dự.
Lucent đảo mắt kiểm tra các góc, rồi nhìn tôi dò xét.
Tôi gật đầu chắc nịch.
“Đi thôi.”
“Nếu là bẫy thì bị bắt trọn gói là không ổn… Ông Moria, theo tôi. Những người còn lại ở lại đây giữ chốt. Miriam, báo cho các nhóm khác về vị trí này.”
“Rõ.”
Miriam, “Đạo tặc” đồng thời là phó thủ lĩnh của “Skordia”, liền phóng đi mà không cần thêm lời nhắc.
Đó là điều khiến Lucent trở thành một kiểu "mạo hiểm giả cổ điển” hiếm có.
Dù là mạo hiểm giả, anh ấy không quá tham lam lợi ích cho bản thân, cũng không đánh mất mục tiêu.
Dù có khả năng chiếm trọn kho báu trong vương thành, anh ấy vẫn ưu tiên việc chinh phục mê cung.
Chuyện đó không dễ chút nào.
Bọn tôi dàn trận bảo vệ Run ở giữa rồi bước vào “Lâu đài Vordan”.
Cảm giác như xuyên qua một lớp màng dính dớp.
“Cái này là…”
“Ừ. Giống 'Vô Sắc Ám’.”
“Vâng. Vào trong rồi thì cảm giác rõ rệt hơn hẳn.”
Rain lặng lẽ quan sát xung quanh bằng cảm nhận ma lực rồi nói nhỏ.
Ngay bên cạnh, Silk vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị, tay luôn đặt gần vũ khí.
“Đồng đội cậu có vẻ rất nhạy cảm với mê cung nhỉ?”
“Vậy à?”
“Ông Moria. Bọn họ từng đi rất sâu rồi, nên thế là đương nhiên.”
Nghe Lucent nói vậy, ông già Moria khẽ vuốt râu gật đầu.
“Ta từng phải lặn rất sâu vào mê cung mới có được cảm giác này. Đúng là sức phát triển của giới trẻ thật đáng nể.”
“Ông cũng cảm nhận được à?”
“Có chứ. Cái áp lực này truyền cả vào xương cốt già nua của ta đấy.”
Moria mỉm cười hiền hậu đáp lời Marina.
“Áp lực… Đúng ha. Cái này là… cảm giác bị chối từ.”
Cũng giống Rain, tôi thầm gật gù.
Phải rồi.
Cảm giác căng thẳng và khó chịu này, chính là sự từ chối.
Thế giới đang chối bỏ những kẻ vượt ranh giới của nó.
Vừa mang theo cảm giác đó, bọn tôi vừa tiến vào hành lang hẹp trải đầy thảm.
Cách đó vài chục bước, bóng lưng ông lão dừng lại trước một cánh cửa lớn.
Rouge mở cửa, cười nhếch mép.
Khi bọn tôi bước vào trong theo lời mời, hiện ra trước mắt là nơi chất đầy sách và cuộn thư.
“Đây là…”
“Là Kho tư liệu Hoàng gia. Xin thứ lỗi, lão đây không giỏi ăn nói.”
“Không phải vậy đâu.”
Moria liếc nhìn Rouge đang cười gian, buông một câu sắc lạnh.
“Ông đang cố né tránh ‘việc nhận thức qua lời nói’, đúng chứ?”
“Nhận thức qua lời nói… là sao ạ?”
“Cậu Yuke, là một pháp sư thì chắc cậu hiểu. Ngôn ngữ sinh ra từ nhận thức, và lời nói có sức mạnh có thể biến thành hiện tượng bằng ma lực. Lão già này chắc đang mang một loại ma lực hay nguyền rủa mạnh đến mức không dám nói thẳng ra.”
Tức là như kiểu tụng niệm ma pháp.
Tưởng tượng điều mình muốn làm, niệm chú, truyền vào ma lực, thế là ma pháp được kích hoạt.
Nhưng trước đó, còn có cái gọi là “ngôn linh” – lời nói mang sức mạnh.
Nghe như mê tín kiểu “nói ra thì sẽ thành sự thật”, nhưng… có khi cũng chẳng khác ma pháp là mấy.
“Ông ta muốn kể. Và đã giấu những lời cần nói vào đây. Giờ thì… bắt đầu phần thú vị nhất của mạo hiểm nào: Thu thập tri thức!”