Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 670

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Vol 3 - Chương 2: Lý do ngoài mặt và sắc mệnh

“Giờ thì, tạm gác lại giấc mơ hão huyền đi, nói chuyện thực tế một chút nào.”

Tôi không hề mơ mộng gì cả, chỉ đang sững người ra thôi. Nhưng tôi đâu có can đảm phản bác lại nhà vua.

“Dựa trên báo cáo và đề nghị của cậu, chúng ta đã bàn bạc cụ thể với phía Salmutaria về việc cử mạo hiểm giả sang.”

“Bàn bạc cụ thể...!?”

“Đúng vậy. Với cậu, cảm giác chắc chỉ là đang băn khoăn không biết nên trả lời điện hạ Mastoma thế nào cho phải, nhưng còn vụ ‘Glad Shi=im’ và 'đào thải’ nữa. Nếu như sự xuất hiện của thứ đó kéo theo các Mê Cung phong ấn ở những nước khác cũng bắt đầu hoạt hóa, thì vương quốc cũng không thể làm ngơ.”

Thật ra tôi cũng đã đưa ra báo cáo kèm suy đoán về việc đó.

Chuyện những Mê Cung bị phong ấn hơn trăm năm bỗng dưng được phát hiện vào thời điểm này... tôi cũng đã nghĩ đến khả năng đó là hậu chấn của vụ ‘Glad Shi=im’.

Tuy nhiên, suy luận đó mang ý nghĩa như một cái cớ để vương quốc có thể can thiệp vào, nên tôi không nghĩ nó lại được thông qua nguyên xi ở vương nghị hội.

“Việc chọn cái cớ nào để viện dẫn là chuyện của bọn ta – mấy tay làm chính trị. Cậu không cần quá để tâm đâu.”

“Vâng. Tôi hơi bất ngờ thật đấy.”

Tuy đáp lại như thế, tôi vẫn không khỏi lo lắng trước quy mô của sự việc.

Ban đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản là nhận lời yêu cầu từ vương tử Mastoma và để ‘Clover’ xử lý vụ đó thôi, nhưng xem ra mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

Có lẽ nhận ra tâm trạng tôi đang chùng xuống, quốc vương Vincent khẽ nhếch môi, cười như thể có chút áy náy.

“Khác với Saga, cậu đúng là mang số khổ thật. Mấy chuyện nên nhờ người khác thì cứ giao phó đi. Ôm đồm quá thể là gục đấy, biết không? Cô thấy sao nào, Amberwood?”

“Thần xin mạn phép nói thẳng, đúng như lời bệ hạ. Cái kiểu cứ cố làm mọi thứ một mình ấy là điểm không hay của anh Yuke. Hỗ trợ anh mệt lắm đấy.”

Silk – người bị kéo vào cuộc trò chuyện – nhìn tôi rồi cười khổ.

Ừ thì, mỗi lần gây phiền hà với khiến người ta lo lắng, bị nói vậy cũng chẳng oan.

“Cứ nhẹ đầu mà làm việc đi. Đây là lời khuyên với tư cách một cựu mạo hiểm giả… Lo xa quá hóa ngờ vực đấy. Hãy tin tưởng đồng đội hơn nữa.”

“Tôi là thủ lĩnh kiêm hậu cần. Có gắng chút cũng đâu sao.”

“Cậu nói thế thì không ổn. Chính cái phần gắng sức ấy làm đồng đội mất đi cơ hội được giúp đỡ cậu đấy.”

“Tôi được giúp suốt mà…”

Câu nói đó khiến mọi người trừ tôi đều phá lên cười.

“Anh Yuke, không sao đâu. Cứ để bọn em giúp thêm nữa đi.”

“Em vẫn cứng đầu kiểu kỳ quặc như thường ha. Tôi bảo là nhẹ đầu chút đi mà.”

"Dũng giả Feldio, đây là vương mệnh. Hãy quan sát xung quanh nhiều hơn đi.”

…Đến cả vương mệnh cũng bị đem ra rồi.

“Quay lại chuyện chính nào. Ừm, chuyện ‘xây dựng lý do’. Lần này, mọi việc đã được quyết định theo hình thức ‘thử nghiệm sử dụng nhân lực và trang bị với mục tiêu hợp tác kỹ thuật giữa hai nước’, theo yêu cầu từ điện hạ Mastoma.”

Đồng thời với lời của quốc vương Vincent, Benwood trải một loạt tài liệu lên bàn.

Những tờ giấy cao cấp được đóng ấn vương gia chứng thực, rõ ràng không phải thứ nên hiện diện ở một nơi như thế này.

“Mời cậu.”

“Thần xin thất lễ.”

Tôi cứ ngồi im vì ngại không dám tự tiện lấy lên xem, thế là nhà vua đích thân đưa tài liệu cho tôi.

Tôi vừa rụt rè đón lấy, vừa cố đè nén nhịp tim đang đập như trống trận.

Người này lúc nào cũng khiến tim tôi thót lại như thế.

Nếu mà có ai biết được chuyện ‘nhà vua tự tay đưa tài liệu cho mạo hiểm giả’ thì chắc sẽ thành vấn đề lớn mất thôi…!

Trong lúc nghĩ vậy, tôi bắt đầu đọc lướt qua nội dung.

Là thủ lĩnh, tôi cần phải nắm rõ những gì được viết trong đó.

– “Lắp đặt và thử nghiệm pháp cụ truyền tín hiệu”

– “Thử nghiệm hoạt động mạo hiểm giả tại Salmutaria”

– “Thiết lập tạm thời Hội Mạo hiểm giả”

– “Tăng cường hợp tác song phương”

Tôi lật từng tờ một với những nội dung như vậy.

Ra là nếu chỉ đơn thuần để mình tôi nhận yêu cầu ‘thám hiểm Mê Cung phong ấn’ từ vương tử Mastoma, thì sẽ dễ gây vấn đề về mặt quốc gia.

Vậy nên họ mới chuẩn bị cho tôi một cái vỏ bọc hoành tráng theo kiểu dự án quốc gia.

“Thời điểm cũng đúng lúc. Phía Salmutaria vừa mới đề xuất hợp tác kỹ thuật liên quan đến việc ‘truyền phát sóng’. Hơn nữa, do họ đã cử các nhóm mạo hiểm giả sang tham gia thám hiểm Mê Cung của chúng ta, nên ta cũng nghĩ mình nên cử người qua bên đó.”

Salmutaria không hẳn là quốc gia khép kín, nhưng chế độ phong kiến nghiêm ngặt của họ đúng là khiến người nước khác khó hoạt động.

Công việc được phân rõ cho từng thị tộc, nên mạo hiểm giả nước ngoài hay dân thường cũng không có nhiều cơ hội việc làm.

Cũng không có Hội mạo hiểm giả.

Khoáng sản, trái cây đặc sản, pháp cụ tiên tiến – có thể hấp dẫn với thương nhân, nhưng với mạo hiểm giả thì không phải là đất lành kiếm ăn.

Cùng lắm thì nhận mấy việc bảo vệ đoàn buôn hay hộ tống thương nhân vũ trang.

“Chúng ta đã thông qua điện hạ Mastoma để tạm thời xin được toàn bộ các phê chuẩn liên quan. Tuy nhiên, phía Salmutaria cũng có nói là không nên quá rầm rộ, kẻo gây hỗn loạn. Thế nên, ta quyết định thử nghiệm tất cả ở vùng hẻo lánh do điện hạ quản lý.”

Nghe là biết có ẩn ý phía sau.

Hay nói đúng hơn là, vì mọi việc đã tiến triển đúng như kế hoạch nên ông ấy mới đích thân đến đây.

Để chia sẻ thông tin, và kéo tôi vào làm ‘đồng phạm’.

“Cái độ nhạy bén ấy đúng là di truyền từ Saga rồi.”

Nhà vua cười nửa miệng nhìn tôi.

Nghe đến mức này rồi, tôi không còn đường rút nữa.

Ban đầu định bàn bạc thêm với đồng đội, mà rốt cuộc lại bị dắt mũi.

“Địa điểm là vùng đông bắc Salmutaria. Nơi được gọi là 'Tử Cốc’. Chúng ta đã cho dựng một thị trấn ở đó.”

“Ể?”

“Một thị trấn đấy. Nhờ điện hạ Mastoma cho xây luôn. Thế nên cậu mới phải đợi hai tháng đó.”

Tôi tưởng đã lấy lại bình tĩnh, vậy mà lại tiếp tục chết sững vì quy mô của câu chuyện.

Chỉ vì tôi nói là muốn nhận yêu cầu của vương tử Mastoma… mà cả một thị trấn ở nước ngoài được xây lên?

Thật sự không hiểu nổi nữa rồi.

“Việc vận chuyển pháp cụ, di chuyển kỹ sư, chuyển quân Hội Mạo hiểm giả – đều đã chuẩn bị xong hết. Còn lại là—cái này.”

Quốc vương Vincent nhận gì đó từ Benwood, rồi đặt một tờ giấy trước mặt tôi.

“Đây là…──”

Một tờ giấy sang trọng viền vàng mỏng, tôi chưa từng thấy bao giờ.

Vừa chạm tay vào, hiểu ra nó là gì, chân tôi bắt đầu run.

Đây là cấp trên cả ‘nhiệm vụ quốc tuyển’ do vương nghị hội phát động – loại yêu cầu cao nhất trong vương quốc.

Dù là tổ đội hạng A, cũng hiếm khi được nhận – có khi mười năm mới có một lần. Là vinh dự lớn nhất với mạo hiểm giả.

──『Nhiệm Vụ Sắc Mệnh – King’s Order』.

Nó đang ở ngay trước mắt tôi… và đang chờ chữ ký của tôi.

Tay tôi cũng bắt đầu run, nên tôi hít một hơi sâu để ổn định lại.

Thật là, ngày hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì thế này.

Đáng lẽ là ngày nghỉ không có nhiệm vụ, tôi định vừa uống chút rượu vang với món thịt quay Silk chuẩn bị sẵn từ trưa, vừa xem stream của ‘Skordia’ cơ mà.

“Anh Yuke?”

“À, à… Tôi bất ngờ quá nên đơ người ra ấy mà…”

Thấy tôi như vậy, nhà vua cười mãn nguyện.

Ông ấy đúng là người thích chọc ghẹo quá thể.

“Vậy, quyết định sao đây? Yuke Feldio.”

Tôi thở ra khẽ một hơi, rồi ký bút lên tờ sắc mệnh lộng lẫy ấy.