Mọi chuyện bắt đầu vào một ngày đầu xuân.
“Chào chào, Ma Vương! Hôm nay tôi lại mang thư đến cho ngài nè nya~!”
“...Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta bằng cái tên đó nữa.”
Sáng hôm ấy, người rung chuông cửa nhà Allen vẫn là người đưa thư quen thuộc.
Mái tóc xanh coban bồng bềnh. Trên đầu mọc đôi tai thú cùng màu. Phía sau hông là một cái đuôi dài hình chiếc chìa khóa. Đó là một á nhân miêu tộc, không hiếm gặp ở đất nước này. Giới tính: nữ.
Khoác trên mình bộ đồng phục bưu tá, cô nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối, “Nyaa~”.
“Dù ngài có nói vậy nhưng… không chỉ Miaha, mà mọi người đều gọi ngài là Ma Vương mà nya.”
“Chậc… Đưa thư đây nhanh lên.”
“Vâng nya.”
Allen nhận lấy hai bức thư, một gói bưu phẩm và một tờ báo.
“Vậy hôm nay ngài cần gửi món hàng nào nya?”
“Chỉ cái này thôi.”
Nói rồi Allen đưa cho cô một chiếc hộp lớn vừa vòng tay ôm.
“Bên trong là thuốc ma thuật như mọi khi. Là lọ thủy tinh nên cẩn thận đừng làm vỡ đấy.”
“Tất nhiên rồi nya. Nhanh chóng - An toàn - Siêu dễ thương, đó là phương châm của công ti chuyển phát Satyr mà Miaha đang làm việc mà nya~.”
Miaha giơ tay chào kiểu nhà binh. Dù cách nói chuyện có vẻ cợt nhả, nhưng thực ra cô làm việc rất cẩn thận. Allen đã nhờ cô chuyển hàng rất nhiều lần nhưng chưa lần nào xảy ra sai sót.
Sau khi xử lí xong kiện hàng và hóa đơn, Miaha bỗng nghiêng đầu đầy thắc mắc.
“Nhưng mà, có thể làm ra thuốc ma thuật tốt như thế này, sao ngài không sống ở thị trấn nya? Ở đó kiếm tiền dễ dàng hơn nhiều.”
“…………”
Đi về phía đông khu rừng này sẽ đến một thị trấn khá lớn. Công ti chuyển phát của Miaha cũng nằm ở đó, nơi có rất nhiều người sinh sống.
Allen sống bằng cách bán thuốc cho các cửa hàng ma thuật trong thị trấn… Đúng như lời cô nói, sống ở thị trấn sẽ kiếm tiền nhanh hơn nhiều. Phí vận chuyển là một khoản chi phí không nhỏ, gây tổn hại kha khá đến tài chính của anh.
Nhưng có một vấn đề lớn.
Allen cúi đầu nhìn mũi chân và lẩm bẩm
“Thị trấn… có quá nhiều người.”
“Haa~. Vẫn ghét người như mọi khi nya.”
Miaha nhún vai.
Biệt thự này nằm sâu trong rừng, tách biệt khỏi con đường lớn nên hiếm khi có ai lạc vào. Nếu có khách đến thì cũng chỉ là những người làm dịch vụ như Miaha. Nói cách khác… đối với một người không thích giao du như Allen, đây là nơi ở vô cùng lí tưởng.
Tuy nhiên, Miaha dường như không hài lòng về điều đó.
“Ma Vương à, ngài mới có hai mốt tuổi đúng không? Là nhân tộc thì như thế này con trẻ chán đấy nya. Ngài phải sống năng động hơn chứ, không là sẽ khô héo thành ông cụ ngay đấy.”
“Hừm. Lo chuyện bao đồng.”
“Ê hê, lông mày lại nhăn tít vào rồi kìa. Thảo nào người ta lại đồn đại về ‘gã pháp sư có khuôn mặt đáng sợ sống ở ngoại ô, được gọi là Ma Vương’. Chuyện đó là đương nhiên rồi.”
Allen thở dài thườn thượt
“Chỉ là sống một mình thôi mà cớ sao ta lại bị gọi bằng cái tên nhục nhã đó… Với cả chắc cũng vì thế mà dạo này lũ trẻ con lại đến đây chơi trò thi gan nữa.”
“Aiya… khổ thân ngài nya.”
“Cô nói đúng.”
Allen gật đầu, ôm mặt
“Khu rừng này có nhiều thú hoang, lũ trẻ đi vào một mình rất nguy hiểm. Thế nên cứ thấy chúng là ta lại nhắc nhở… nhưng lần nào chúng cũng hét lên rồi chạy mất.”
“…Ma Vương vừa ghét người lại vừa tốt bụng, khó hiểu quá nya.”
Miaha nở nụ cười gượng gạo.
Không muốn giao du với người khác, nhưng cũng không thể bỏ mặc họ. Allen là người có kiểu tính cách phức tạp như vậy.
“Thôi thế nào cũng được, ngài nên tìm thêm sở thích hay mục đích sống đi nya~. Vậy nhé, mai gặp lại!”
“Lại lo chuyện bao đồng nữa rồi.”
Miaha vẫy tay chạy đi, thoáng chốc đã khuất dạng. Allen nhún vai, thở dài chán nản nhìn theo.
“Thôi, mình cũng nên đi ăn sáng… ấy!”
Soạt.
Anh làm rơi tờ báo vừa nhận.
Trên trang nhất tràn ngập dòng tít giật gân: “Hôn phu độc ác của hoàng tử láng giềng đã mất tích! Phải chăng ả đã trốn ra nước ngoài?”
Allen cúi xuống nhặt lấy tờ báo và---
“…………………Ối?”
Ngay trước dinh thự.
Trong bụi cỏ cao đến đầu gối, anh phát hiện có ai đó đang nằm gục. Cảm thấy bất thường, Allen lên tiếng gọi người đó.
“Này… ai ở đó vậy?”
Nhưng đối phương không hề nhúc nhích.
Allen nghiêng đầu, khẽ khàng bước lại gần.
“……………Là phụ nữ sao?”
Nằm úp mặt trong bụi cỏ là một cô gái còn rất trẻ.
Khuôn mặt cô rất xinh đẹp, mặc một chiếc váy cao cấp. Trông cô giống hệt như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Nhưng chiếc váy đã rách bươm, sắc mặt cô vô cùng tệ. Đôi mắt cô nhắm nghiền. Đôi môi tái nhợt vẫn nặng nhọc từng nhịp thoi thóp, cô vẫn còn sống.
“Cô gái này bỏ nhà đi à… hay là chạy trốn khỏi bọn bắt cóc?”
“Ưm…”
Anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy, hàng mi dài của cô khẽ rung lên.
Nhưng cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Nếu cứ bỏ mặc cô ấy ở đây… chắc chắn cô sẽ chết.
Allen hơi do dự rồi thở dài đầy cam chịu.
“…Chẳng còn cách nào khác. Chăm sóc cô ấy cho đến khi tỉnh lại vậy.”
Allen bế cô gái lên và bước về phía dinh thự của mình. Ngay khoảnh khắc anh bước lên bãi cỏ---
“YAAAAAAH!”
Bất chợt, tiếng thét thô bạo của một người đàn ông vang lên, xé tan sự tĩnh lặng của khu rừng. Cùng lúc đó, một sợi chỉ bạc sắc lạnh lóe lên sau lưng Allen.
Lưỡi kiếm sáng loáng nhắm thẳng vào anh, chém phăng anh thành hai--- và cái bóng của anh biến mất như sương khói.
“Cái gì, biến… ”
“Chào hỏi hoành tráng đấy chứ?”
“Hả?”
Từ phía sau tên cướp, Allen cất giọng ung dung. Một ma thuật ảo ảnh cơ bản, còn được gọi là thuật thế thân.
Anh không nhớ mình từng biết người đàn ông nào có khuôn mặt giống như tên đang ngoái lại nhìn anh, nhưng huy hiệu khắc trên bộ giáp của hắn thì anh biết rất rõ.
Vẫn ôm cô gái trong tay, Allen nhướn mày, cười khẩy
“Ồ? Nước láng giềng, lại còn là cận vệ trực thuộc hoàng gia. Một người có chức vị cao quý như vậy, đến đây tìm ta có việc gì?”
“…”
Tên lính không trả lời. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Allen, từ từ giơ kiếm lên.
Từ trong bóng cây lại xuất hiện thêm ba tên lính nữa. Tên nào cũng trang bị vũ khí hạng nặng, ánh mắt sắc lẹm chĩa về phía Allen.
Trong bầu không khí căng như dây đàn, Allen nhún vai
“Đông vui ghê nhỉ. Nếu là tiếp thị tận nhà thì ta không cần đâu.”
“Giao ả đàn bà đó ra đây.”
Không để ý đến lời bông đùa của Allen, tên lính cầm kiếm nói bằng giọng trầm đục
“Ả là trọng phạm làm ô danh đất nước chúng tôi. Nếu ngươi bao che, chúng ta sẽ không nương tay.”
“Trọng phạm?”
Anh vô thức nhìn xuống khuôn mặt cô gái đang bất tỉnh.
Vẻ ngoài yếu ớt nhưng xinh đẹp đó hoàn toàn không liên quan gì đến cái từ ngữ nguy hiểm kia. Tuy nhiên, thái độ của bọn lính hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
“Chúng ta có lệnh không cần quan tâm sống chết của ả. Nếu ngươi ngoan ngoãn giao ra… chúng ta sẽ không làm hại ngươi. Chúng ta hứa.”
“Hừm. Ra là vậy.”
Mùi rắc rối đã bốc lên nồng nặc. Vì thế, Allen nhếch mép.
“Nếu đã như vậy… thì ta từ chối.”
“Cái gì!”
Một bên là những kẻ khả nghi, một bên là cô gái tội nghiệp đang kiệt sức.
Nếu được hỏi phải đứng về phía nào, chắc chắn anh sẽ chọn vế sau. Đó là bản chất của con người anh. Dù cô ấy có thực sự là kẻ xấu đi chăng nữa, thì sau này xin lỗi và giao nộp cô ta cũng không muộn.
Vì vậy… lúc này chỉ có chiến đấu mà thôi.
“Có một mình mà dám đối đầu với bọn ta ư…”
“Đó là câu của ta mới đúng.”
Nhìn những tên lính đang bao vây mình, Allen nhếch môi cười.
Chỉ cần nhìn qua là thấy. Tư thế của đám lính hoàn toàn không có sơ hở. Rõ ràng chúng đã được rèn luyện để xứng đáng với quốc huy đính trên áo. Trong khi đó, cả hai tay của Allen đều bận ôm cô gái.
Nhìn từ bên ngoài, chắc hẳn ai cũng nghĩ anh đang ở trong tình thế không lối thoát.
Vậy nên… đó chỉ là đôi chút bất lợi.
“Bốn tên tinh nhuệ như các ngươi… đừng hòng thắng được ta!”
“Guh?”
Một tiếng thét vang lên từ phía sau bên phải. Một trong những tên lính lao lên tấn công Allen đã bị ngáng chân và ngã nhào. Allen dùng khuỷu tay thúc vào lưng hắn khiến hắn gục xuống, tiếng kêu đó chính là hiệu lệnh khai chiến.
Ba tên còn lại đồng loạt ra tay. Nhưng… Allen nhanh hơn.
“《Băng Trói Buộc》!”
“Ối…”
Một tia sáng lướt trên mặt đất, ngay sau đó hai tên lính loạng choạng ngã xuống. Chân chúng đã bị những tinh thể băng ghim chặt xuống đất. Đây là ma thuật điều khiển băng. Tuy sát thương cực thấp, nhưng rất hiệu quả trong việc khống chế chuyển động kẻ địch.
Giờ chỉ còn lại tên lính đầu tiên vẫn đang giơ kiếm.
“Ma thuật vô niệm…!?”
Dù mắt tròn xoe vì kinh ngạc, tên lính vẫn giữ được bình tĩnh. Hắn ta tung một cú đâm chính xác nhắm thẳng vào điểm yếu. Nhưng Allen chỉ khẽ nhún người, né lưỡi kiếm trong gang tấc. Nhân đà đó, anh đá thẳng vào cằm hắn, khiến tên lính ngã ngửa ra sau.
“Đòn kết thúc đây! 《Băng Trói Buộc》!”
“Á…!”
Anh tung ma thuật và hoàn toàn khống chế hắn.
Bị ghim chặt xuống đất, tên lính trợn mắt nhìn Allen.
“Tóc, tóc nửa trắng nửa đen… lẽ nào, ngươi là—…”
“Xin phép không buôn chuyện vớ vẩn. Huyễn Mộng.”
“A…a…”
Khi Allen búng ngón tay, ánh sáng biến mất khỏi mắt cả bốn tên lính. Allen bình tĩnh hỏi chúng, đang nhìn vào khoảng không vô định.
“Nào. Chuyện gì đã xảy ra ở đây? Nói đi.”
“…Bọn tôi đã lùng sục kĩ lưỡng khu rừng…”
“…Và dấu vết của ả ta đã biến mất.”
“…Bọn tôi đã kết luận rằng ả đã bị thú dữ ăn thịt.”
“…Chúng tôi tạm thời sẽ trở về nước.”
“Được, giỏi lắm!”
Allen reo lên hài lòng với công việc của mình.
Dù anh có xử lí chúng ngay tại đây thì chắc chắn sẽ còn có những tên lính khác tìm đến. Vậy nên lừa chúng cho khéo sẽ nhanh hơn. Anh hóa giải lớp băng ma thuật, và bọn chúng lảo đảo đứng dậy.
Chúng không còn chút địch ý nào, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô gái trong vòng tay Allen.
“Này, lối về ở đằng kia. Đừng có quay lại đây thêm lần nào nữa đấy.”
Cứ thế, bọn lính lảo đảo bước đi về phía mà Allen hất cằm.
Rồi chẳng mấy chốc chúng sẽ tỉnh táo trở lại, và lúc đó kí ức về Allen cũng sẽ hoàn toàn biến mất. Sau đó, chúng sẽ quay về nước và báo cáo như những gì đã nói.
Trước mắt, vấn đề đã được giải quyết.
“Nhưng mà trọng phạm, ư… Có vẻ như cô ấy dính vào một rắc rối lớn rồi.”
Nhìn xuống khuôn mặt đang ngủ của cô gái, Allen khẽ thở dài.
Sau đó, Allen bế cô gái vào nhà. Nơi đầu tiên anh đến là phòng khách.
Căn phòng nói là lộn xộn thì vẫn còn quá nhẹ. Bánh mì mốc, thảo dược khô, cùng đủ thứ rác rến, phế phẩm chất đống cao đến mức không còn nhìn thấy sàn nhà.
Tuy nhiên, giữa đống bừa bộn đó, một góc với chiếc ghế sofa bọc da vẫn được dọn dẹp gọn gàng, vừa đủ để cho một người sinh hoạt.
Vì đó là nơi yêu thích của Allen nên anh dành phần lớn thời gian rảnh rỗi của mình ở đó để đọc sách hoặc chợp mắt.
Anh nhẹ nhàng đặt cô gái mình nhặt được xuống chiếc sofa.
“Giờ thì… chỉ còn đợi cô ấy tỉnh lại thôi.”
Cô gái vẫn tiếp tục ngủ say. Allen khẽ cúi xuống nhìn khuôn mặt cô, xoa cằm và lẩm bẩm.
“Một trọng phạm khiến cả đất nước phải rúng động ư… Trông chẳng giống tí nào cả. Nhưng mà người ta vẫn nói đừng trông mặt mà bắt hình dong…”
Dù sao đi nữa, cho đến khi cô ấy tỉnh lại, anh cũng chẳng thể làm gì được. Để giết thời gian, Allen mở tờ báo buổi sáng ra.
Trang nhất là tin tức hàng đầu ở nước ngoài. Một âm mưu xoay quanh vị nhị hoàng tử của vương quốc láng giềng Niel.
Có vẻ như hôn thê của anh ta là một người thâm độc khủng khiếp. Không chỉ tiêu xài hoang phí tiền thuế quốc gia và lén lút gặp gỡ nhiều người đàn ông khác, cuối cùng cô ta còn âm mưu ám sát thái tử để có thể trở thành hoàng hậu. Vị hoàng tử đã phanh phui tất cả tội ác của cô ta, cứu lấy đất nước.
Kết quả là cả nước náo động.
Hiện tại, vị hôn thê này đã biến mất một cách bí ẩn, và cuộc truy lùng đang diễn ra ráo riết. Kèm theo dòng chữ “Nếu thấy khuôn mặt này, hãy thông báo ngay”, trên báo còn in cả một bức chân dung chi tiết của người phụ nữ đó.
“Ồ…”
Khi Allen đang nhíu mày, thì đúng lúc ấy
“Ư…m…”
“Ồ, tỉnh rồi à.”
Vừa đúng lúc, cô gái tỉnh lại. Cô từ từ mở đôi mắt nặng trĩu, chậm rãi ngồi dậy.
Rồi rụt rè nhìn quanh… thấy Allen, cô giật mình.
“Híc… ng, ngài là ai…?”
“Không có gì. Ta là người đã nhặt được cô khi cô gục ngã.”
Allen mỉm cười để không làm cô sợ hãi. Anh tìm ấm trà và trà trong đống rác, nhanh chóng pha một tách trà nóng.
Anh đưa chiếc tách sứt mẻ cho cô, cô e dè nhận lấy. Uống một ngụm nhỏ trà đã hơi nguội, cô khẽ thở hắt ra. Nhờ vậy mà má cô cũng ửng hồng lên một chút.
Giọng nói khàn khàn của cô cất lên---
“Tôi… bị lạc trong rừng… Rồi, tôi thấy một dinh thự ở đằng xa… Tôi đã cố gắng đi đến đó…”
“Và rồi kiệt sức ngay trước khi đến nơi à. Nhưng dù sao thì cô cũng đã đạt được mục đích rồi. Đây chính là nơi đó.”
Những người đến ngôi nhà này chỉ có người đưa thư, lũ trẻ chơi trò thi gan, hoặc là người đi lạc. Cô gái này thuộc dạng điển hình của trường hợp sau.
Allen không nói về những tên lính đó. Anh biết điều đó chỉ khiến cô sợ hãi vô ích.
Allen giơ tờ báo lên trước mặt cô gái vẫn còn ngơ ngác như đang trong mơ.
“Trước hết, chào mừng cô đến đây. Tiểu thư Charlotte Evan?”
“!”
Nhìn thấy tờ báo, mặt cô gái, Charlotte, tái mét. Trên mặt báo, không sai vào đâu được, là bức chân dung của cô.
Hôn thê của nhị hoàng tử vương quốc láng giềng Niel, đồng thời là tội đồ đã làm rối loạn đất nước. Trưởng nữ gia tộc Công tước Evan, Charlotte.
“À, không sao đâu. Cô không cần phải đề phòng.”
Allen thản nhiên nói, gấp tờ báo lại và cúi xuống nhìn thẳng vào mặt Charlotte. Cô co rúm người lại cảnh giác, nhưng anh không bận tâm.
“Ta đã từng bị người mà ta tin tưởng phản bội. Kể từ đó, ta đã học được cách phân biệt xem một người có đang nói dối hay không.”
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô. Trong đôi mắt xanh dao động đầy lo lắng ấy… không có bất cứ sự dối trá nào.
“Cô vô tội. Đúng không?”
“…!”
Charlotte nghẹn lời. Mắt cô mở to--- rồi dần dần, những giọt nước mắt trào ra.
Điều đó khiến Allen hoảng hốt.
“Này, có chuyện gì vậy? Cô đau ở đâu à?”
“Lần đầu tiên….”
Nước mắt của Charlotte lăn dài, rơi xuống chiếc ghế sofa bọc da.
Cô ôm mặt khóc nức nở, từng lời đứt quãng tuôn ra.
“Lần đầu tiên… có người tin tôi…”
Charlotte cứ như vậy mà khóc một lúc lâu. Allen lúng túng, đưa khăn tay và rót thêm trà, cố gắng làm mọi cách để cô nín.
Cuối cùng khi bình tĩnh lại, cô bắt đầu kể một cách ngập ngừng.
“Thật sự… mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.”
Một tuần trước.
Tại hoàng cung, bữa tiệc sinh nhật của nhị hoàng tử vương quốc Niel… hoàng tử Cecil được tổ chức. Tất nhiên, cô, hôn thê của hoàng tử, cũng được mời và đang đi chào hỏi các vị khách.
Tuy nhiên, cô chưa hề nói chuyện với hoàng tử Cecil.
“Hôn ước đã được định từ nhiều năm trước… nhưng chúng tôi hiếm khi gặp mặt.”
Dù có gặp thì cũng chưa bao giờ nói chuyện. Anh ta luôn chỉ nhìn chằm chằm vào Charlotte bằng ánh mắt lạnh lùng.
Nhưng khi bữa tiệc đang đến lúc cao trào, hoàng tử Cecil đã gọi cô ra giữa sảnh tiệc.
Dưới sự chứng kiến của tất cả khách mời và binh lính, điều anh ta nói ra không phải là lời yêu thương mà là một tuyên bố khiến cô không thể tin vào tai mình
“Charlotte Evan, những hành vi xấu xa của cô đã được điều tra! Do đó… ta sẽ hủy hôn ước với cô!”
Đó là một lời tuyên bố hủy hôn bất ngờ.
Đồng thời, hắn ta phanh phui hàng loạt tội ác mà cô hoàn toàn không hề hay biết. Những tội ác đó được chứng minh bằng những bằng chứng được dàn dựng công phu, khiến tất cả những ai có mặt ở đó đều tin.
Ngay cả gia đình cũng không đứng về phía cô.
Tuy không được công khai, nhưng Charlotte là con của trưởng gia tộc với tình nhân. Vì ông và chính thất mãi không có con, cô đã được nhận vào gia tộc Evan từ khi còn nhỏ.
Nhưng vài năm sau, chính thất của ông ta sinh con.
Vì vậy cô luôn bị ghẻ lạnh trong nhà… và khi bị vu khống, ngay cả người hầu cũng không đứng ra bảo vệ Charlotte.
Khi cô suýt bị tống vào ngục thì---
“Tôi đã lợi dụng lúc lính canh sơ hở để trốn khỏi nhà…”
“Ra là vậy…”
Allen xoa cằm.
Nhìn lại, đây là một âm mưu đơn giản và trắng trợn. Có thể hoàng tử không muốn phải kết hôn với cô con gái ngoài giá thú, hoặc cũng có thể hắn ta có người phụ nữ khác. Lí do gì cũng được.
Tóm lại, Charlotte đã trở thành vật cản. Vu không cô giúp vừa loại bỏ được kẻ ngáng đường, lại vừa giúp nâng cao danh tiếng của bản thân. Một mũi tên trúng hai đích.
(Mặc dù không thể phủ nhận là vô cùng đê tiện).
Allen khẽ nhếch mép cười. Không hề hay biết đến suy nghĩ của anh, Charlotte cúi đầu thật sâu.
“Tôi rất cảm ơn vì ngài đã giúp đỡ. Nhưng… chuyện này còn được đăng trên báo nữa, tôi nghĩ những kẻ truy đuổi sẽ sớm đến thôi. Tôi không muốn gây rắc rối cho ngài. Sau khi nghỉ ngơi một lát, tôi sẽ rời khỏi đây ngay---”
“Ta muốn hỏi cô một câu.”
Allen ngắt lời cô, giơ ngón trỏ lên.
“Cô có giỏi dọn dẹp không?”
“……………Hả?”
“Trả lời ta đi.”
Bị hỏi đột ngột, Charlotte tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng khi Allen thúc giục, cô rụt rè lên tiếng
“À… tôi nghĩ là cũng bình thường thôi… có chuyện gì vậy ạ?”
“Tốt. Câu trả lời hoàn hảo.”
Allen vỗ nhẹ vào vai Charlotte
“Được rồi, Charlotte. Ta sẽ thuê cô.”
“Hả?”
“Dưới danh nghĩa là người giúp việc sống tại đây. Cô cứ ở lại đi.”
Công việc được giao là làm toàn bộ việc nhà. Tất nhiên sẽ có lương, ba bữa chính và thêm cả bữa phụ.
Dinh thự này rộng một cách không cần thiết, số phòng còn trống rất nhiều, nên việc có thêm một người như Charlotte cũng không có vấn đề gì. Thậm chí còn có nhiều nhà vệ sinh và phòng tắm.
Khi nghe anh giải thích sơ qua, cô bắt đầu hoảng hốt
“Ngài có nghe những gì tôi nói lúc nãy không? Tôi là một kẻ bị truy nã đấy??”
“Ừm, đúng là che chở một người như vậy thì thật ngu ngốc.”
Phần lí trí trong Allen đang gào thét bảo anh rút lại lời nói ngay lập tức. Cô gái này là một mớ rắc rối. Đối với Allen, người sống sâu trong rừng vì không muốn dính líu đến ai, cô chẳng khác nào một mầm bệnh.
Thế nhưng, anh không thể bỏ mặc cô được.
“Như ta đã nói lúc nãy… Ta cũng từng bị người khác phản bội.”
“…Ngài cũng vậy sao.”
“Ta là Allen. Allen Crawford.”
Allen nhìn thẳng vào mắt Charlotte và cười nhẹ.
Chuyện xảy ra khoảng ba năm trước.
Allen, trong chuyến đi mở mang tầm mắt của mình, đã gặp một tổ đội. Họ nói rằng họ sắp phiêu lưu khắp thế giới và mời anh tham gia. Hình như họ đang tìm kiếm một pháp sư tài năng.
Allen, vì là một thiên tài nên ít khi được người khác thấu hiểu, hầu như không có ai là bạn bè. Giờ đây, anh đã có những đồng đội. Allen vui vẻ đồng ý, mơ về những cuộc phiêu lưu chưa từng có và chuyến đi vui vẻ với các đồng đội.
Nhưng… ngay từ đầu, họ đã tiếp cận anh với mục đích lợi dụng.
“Bọn chúng đã dùng ta để phá vỡ phong ấn của một ngôi đền cổ, mục đích là để cướp kho báu. Sau khi ta phá bỏ phong ấn, ta trở thành đồ bỏ đi, và bị vứt lại giữa bầy quái vật.”
“S-sao… sao lại như vậy… thật quá đáng…”
“Thôi, chuyện cũ rồi. Ta khi đó còn trẻ, thế nên bị lừa cũng dễ hiểu.”
Allen lắc đầu, cười gượng.
Lúc đó anh đã may mắn sống sót, nhưng vì vậy mà sự đa nghi với con người càng tăng lên.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Charlotte.
“Khi đó, không có ai đưa tay ra cứu giúp ta. Vì vậy ta… không thể bỏ mặc một người có hoàn cảnh tương tự là cô.”
“…Anh Allen.”
Đôi mắt Charlotte ngân ngấn nước.
Nhân tiện, những đồng đội cũ của Allen hiện đang sống trong nhà tù của đất nước này.
Allen đã thu thập tất cả bằng chứng phạm tội của chúng và đem nó cùng với chúng nộp cho cơ quan tư pháp. Tiện tay, anh còn yểm lên chúng hàng đống lời nguyền, nên bây giờ chắc chắn chúng đang vui vẻ trong tù với các chứng bệnh mãn tính như mất ngủ, đau đầu và táo bón. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, Allen lại thấy bữa ăn của mình ngon hơn hẳn.
Hơn nữa, nhờ vụ này mà nhà nước đã trao cho anh một khoản tiền thưởng khổng lồ. Hóa ra những người đồng đội cũ ấy đã gây ra rất nhiều rắc rối. Nhờ đó, anh có thể mua dinh thự này và ung dung sống ẩn dật.
Dù sự ngờ vực với con người tăng lên,nhưng bù lại anh cũng đã được mưa trả bão.
Tức là, nói một cách chính xác, không phải “không có ai đưa tay ra cứu giúp” mà là “tự tay anh giải quyết gọn gàng”.
Tuy nhiên, anh giữ bí mật này với Charlotte. Lời nói của Allen, người cũng có kinh nghiệm bị phản bội, chắc chắn đã khắc sâu vào lòng cô.
Thế nhưng, Charlotte lại lắc đầu.
“N-nhưng, như vậy sẽ gây phiền phức cho anh Allen! Tôi rất cảm kích tấm lòng của anh, nhưng… tôi không thể chấp nhận!”
“Vậy sao… thế thì đành chịu thôi.”
Quả là một cô gái cứng đầu.
Vậy thì---
“Vậy thì ta đành phải dùng chiêu cuối vậy.”
Allen búng ngón tay một cái. Ngay lập tức, một pháp ấn đỏ rực xuất hiện trên ngực anh, ngay vị trí trái tim.
Pháp ấn đó, là đặc trưng của lời nguyền mà Allen rất thành thạo.
Trước cô gái đang nghiêng đầu bối rối, anh cười nhếch mép một cách bất cần
“Ngay lúc này, ta đã yểm lên mình một lời nguyền chết chóc.”
“…Hả?”
Charlotte lại há hốc miệng.Allen giơ ngón trỏ về phía cô, dồn dập nói tiếp
“Nếu cô không nói ‘Tôi sẽ làm việc ở đây’, ta sẽ không giải lời nguyền này! Nghĩa là… ba phút nữa tim ta sẽ ngừng đập!”
“Hảảả?”
Tiếng hét của Charlotte vang vọng khắp dinh thự.
Khóe môi Allen cong lên, nụ cười càng thêm rạng rỡ trước âm thanh lọt tai đó. Anh hăm hở sấn lại gần cô gái
“Nhanh lên, mau ra quyết định đi! Nếu không, vì cô mà một công dân vô tội sẽ mất mạng đấy!”
“Sao lại thành ra thế này chứ? Mà, cách nói của anh nghe như người xấu vậy… nhưng anh là người tốt đang cố gắng giúp tôi đúng không?”
“Fuhahahaha, tất nhiên, ta là người lương thiện nhất trần đời rồi! Nào Charlotte, cô tính sao đây! Còn hai phút ba mươi mốt giây nữa! Nói thêm là ta đã bắt đầu thấy khó thở rồi đấy!”
“X-xin anh hãy biết quý trọng bản thân hơn đi ạ!”
Cứ thế, chưa đầy một phút sau, Charlotte đã đồng ý ở dinh thự này, với khuôn mặt tái mét và nước mắt giàn giụa.
Và thế là Allen đã nhặt được một tiểu thư đi lạc.